CHƯƠNG 12
“Ta biết là ngươi thích ta.” Tiểu Bảo vui vẻ nhào tới bên người Liêu Phong Liễm cọ cọ.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết chén thuốc ta vừa uống là gì không? Còn có dược hoàn?” Liễu Phong Liễm hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, trìu mến xoa xoa mái tóc hắn.“Ách… Có thể không nói không?” Vừa nghe nói thế, Tiểu Bảo lập tức giả vờ dáng vẻ thương cảm hề hề ngẩng đầu nhìn y.
“Ngươi nói sao?”
“Được rồi, ta nói. Là nước của Băng tinh quả.” Miệng đô đô ủy khuất.
“Sẽ không phải là cái mà ta đang nghĩ tới chứ?” Y thiêu mi, chờ đợi đáp án.
“Chính là Băng tinh ở Tuyết Sơn mà ngươi nghĩ. Nó cùng Xích châu dùng chung có thể chống đỡ bách độc, nhưng không thể nuốt mà phải để thành vật lỏng mà dùng. Còn có cái dược hoàn là nguyên khí đan, có tác dụng điều trị nội tức.” Tiểu Bảo chịu không nổi nữa, thẳng thắn nói thật ra, nói xong quay đi chỗ khác không nhìn Liễu Phong Liễm, khó chịu cực kì.
“…”
“Ngươi sao lại không nói lời nào? Ta làm vậy còn không phải vì tốt cho ngươi sao? Làm vậy thế nhưng lại bị ngươi đem ta thành phạm nhân mà tra hỏi, ngươi sinh khí cái gì?” Đợi nửa ngày cũng không thấy Liễu Phong Liễm nói một câu, Tiểu Bảo xoay người lại, trong mắt hàm trứ lệ quang ủy khuất kêu lên.
“Ai…Ngoan, Tiểu Bảo. Ta không có sinh khí a, ta chỉ là có nhiều sự tình như thế, ta nhất thời phản ứng không kịp, không khóc không khóc. Ngoan, ngoan!” Thấy lệ quang trong mắt Tiểu bảo, Liễu Phong Liễm luống cuống chân tay, yêu thương mà ôm Tiểu bảo vào lòng dỗ dành.
“Vậy ngươi còn muốn hỏi?” Tiểu Bảo dùng nhãn thần lên án hành vi của y.
“Ai…Ta là vì biết Tiểu Bảo đối ta có thật tốt a?” Liễu Phong Liễm hoảng loạn giải thích.
“Ngươi hiện tại đã biết?”
“Biết, rất rõ ràng.Tiểu Bảo đối ta hảo, ta toàn bộ đều biết.” Y như tình nhìn Tiểu Bảo, sau này y sẽ đối Tiểu Bảo thật tốt. Liễu Phong Liễm trong lòng ngầm hạ quyết định.
“Ân. Ngươi sau này không được nghi thần nghi quỷ nữa, nếu không ta sẽ mặc kệ ngươi.” Tiểu bảo trịnh trọng nói.
“Hảo, ta thề.” Liễu Phong Liễm nhanh chóng giơ tay phải lên, “Ta thề sau này quyết không hỏi lại nữa.
“Này cũng không sai biệt lắm.” Tiểu Bảo phá lên cười.