CHƯƠNG 35
Hai người Tiết Minh, Lai Trình vội vàng chạy khỏi thành, hướng thôn trang thượng chạy tới.
Hà Quý hai người dọc theo đường đi mang biểu tình mừng rỡ có phần không dám tin cấp tốc chạy tới trang viên, nhưng tới trước cửa phòng Liễu Phong Liễm cả hai cùng dừng bước, đồng thời run run hai tay đặt lên cửa phòng, nhưng lại không dám tùy tiện đẩy ra, chỉ sợ tin tức bọn họ nhận được tất cả đều là đang nằm mơ.
Liễu Phong Liễm đang ôm Tiểu Bảo uy (đút) cháo nghe được ngoài cửa một trận tiếng bước chân gấp tới trước cửa lại đột nhiên không còn âm thanh, y có thể đoán được đó là hai người Hà Quý, trong lòng vui mừng. Y cúi đầu thì thầm mấy câu với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu, lấy tay đỡ lấy bát cháo, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đùi y ngồi lên giường, đối Liễu Phong Liễm hất hất đầu, ý bảo Liễu Phong Liễm đi mở cửa.
Yêu thương sờ sờ đầu Tiểu Bảo, Liễu Phong Liễm cất bước đi tới trước cửa, khẽ mở cửa phòng đang được đóng chặt, mỉm cười không nói gì, nhìn hai người huynh đệ ngoài cửa vui mừng sửng sốt đến phát ngốc.
“Tam đệ… Tam đệ… Ngươi còn sống…” Hai người nhìn Liễu Phong Liễm gần ngay trước mắt, kích động nói, lời nói ra có phần run rẩy.
Đột nhiên hai người đều đồng thời đánh về phía Liễu Phong Liễm, trong mắt hàm chứa một chút nước mắt, vui mừng kêu to: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ngươi còn sống, tam đệ, ngươi còn sống.”
“Tam đệ, ta không phải đang nằm mơ, rõ ràng đúng là ngươi, có nhiệt độ.” Trong đó một người nói đến phân nửa, cúi đầu nhìn xuống chân Liễu Phong Liễm một chút, “Còn có chân, ta chỉ biết Diêm Vương gia sẽ không thu ngươi, thật tốt quá, ngày hôm nay chúng ta phải uống cùng nhau mấy chén, không say không về, ha ha ha ha…” Nói xong hắn bật cười ha hả.
“Phụt…” Nhìn thấy có người coi Liễu Phong Liễm như quỷ, vừa kiểm tra nhiệt độ, vừa kiểm tra chân, Tiểu Bảo ngồi ở một bên cố nhịn cười phát ra thanh âm khiến mọi người đem ánh mắt di chuyển tới bên người hắn.
“Tam đệ… Vị này là?”
“Là thân ái của ta.” Liễu Phong Liễm vẻ mặt kiêu ngạo giải thích, mở miệng kêu lên Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo lại đây, ta giới thiệu cho ngươi.”
Tiểu Bảo nghe lời tiêu sái đến bên người Liễu Phong Liễm, túm lấy cánh tay y, bày ra biểu tình rụt rè, ngượng ngùng nhìn mọi người.
Hai người vừa nghe, thoáng chốc liền ngốc ngây ngẩn cả người, bọn họ xem ra Tiểu Bảo còn rất nhỏ, bọn họ nhìn Liễu Phong Liễm, lại nhìn Tiểu Bảo, vẻ mặt mờ mịt.
“Tiểu Bảo, đây là đại ca của ta Hà Ý Nhân, đây là nhị ca Quý Lăng Tiêu . Đại ca, nhị ca, đây là Tiểu Bảo.” Liễu Phong Liễu mặt tươi cười giới thiệu, “Tiểu Bảo, gọi đại ca, nhị ca.”
“Đại ca, nhị ca, chào hai người.” Tiểu Bảo theo lời lễ phép gọi.
“Ừm, chào.”
“Tốt.”
Hai người ngây ngốc ngơ ngác hành lễ, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
“Oa! Tam đệ, ngươi thực sự là đại nạn không chết, tất có hậu phúc a.” (nạn lớn không chết ắt có phúc sau này)
“Đúng vậy, đúng vậy! Tìm được một người tốt như thế, nhưng mà hắn nhìn qua tuổi thật nhỏ a, này không phải ngươi là đi dụ dỗ chứ?” Quý Lăng Tiêu dùng nhãn thần hoài nghi nhìn thẳng Liễu Phong Liễm.
“Không phải, này không phải, là ta thích Liễm.” Tiểu Bảo tại một bên vội vàng giải thích, “Là ta nhặt được Liễm, chứ không phải y dụ dỗ ta.”
“Nói gì vậy!” Liễu Phong Liễm quay mặt lại, “Là ta muốn theo ngươi mới đúng.”
Một bên hai người nhìn Liễu Phong Liễm cùng Tiểu Bảo nói qua nói lại, Quý Lăng Tiêu dần dần nhăn lại lông mày.
“Tam đệ, ngươi theo ta lại đây.”