Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 62

“Xin lỗi a, Tiểu Bảo. Kết quả ngươi lại không thể nghỉ ngơi.” Gia Ông Lý áy náy nói.

Nhìn biểu tình hắn áy náy áy náy, Tiểu Bảo nhẹ nhàng mà cười cười: “Nhà bếp ở đâu? Nhanh mang ta đi, còn chần chừ nữa là sẽ tối.”

“A, đi theo ta, ngay bên ngoài.” Gia Ông Lý nắm chặt tay Tiểu Bảo chạy ra ngoài phòng.

“Tiểu Bảo, nhờ vào ngươi, ta giúp ngươi một tay.”

“Được.” Tiểu Bảo bỗng dưng ngừng tay, hướng Ông Gia lý, “Thực sự cảm tạ ngươi, Gia Ông Lý. Cảm tạ ngươi đã cứu Liễm.”

“Tạ ơn cái gì! Ta xem các ngươi thuận mắt mới đi cứu y, có cái gì mà tạ ơn. Thật muốn cám tạ ta nha thì nấu cho ta món ngon vào, này toàn bộ dụng cụ, chính là ta sẽ không nấu.” Gia Ông Lý nói xong, có chút không có xấu hổ gãi gãi đầu.

“Không thành vấn đề, đảm bảo làm ngươi thoả mãn.” Mấy ngày qua, Tiểu Bảo chưa bao giờ cười thoải mái như như bây giờ, những gì trải qua mấy ngày trước tiêu tan, tinh thần cả người lại phấn chấn trở lại.

“Ai, được rồi, Gia Ông Lý.”

“A?”

“Các ngươi đều nói được Hán ngữ đi? Ta trước đó còn sợ không thể cùng các ngươi nói chuyện đó.”

“À, cái này a, chúng ta cũng không phải đều nói Hán ngữ, chỉ là lúc tiếp cận dân tộc Hán gần biên cảnh, có hàng hóa vãng lai, đại đa số mọi người ở gần biên cảnh đều biết chút Hán ngữ. Mẫu thân ta là người Hán, vì thế ta có thói quen nói Hán ngữ, Mã Hạ từ nhỏ cùng ta chơi với nhau đến lớn, Hán ngữ của nàng vì thế mà cũng lưu loát.”

“Thì ra là như vậy.” Tiểu Bảo xoay người tiếp nhận cái bát trống trên tay Gia Ông Lý, đem rau mới nấu xong ra, “Nếm thử xem.”

“Ừm, ăn ngon!” Gắp một đũa rau đút vào trong miệng, Gia Ông Lý thỏa mãn cảm thán nói.

“Ha hả, giúp ta xem chừng cháo một chút.”

“Ừ. Tiểu Bảo, ngươi đối với Liễm thật tốt, ta thật ước ao a.”

“Y đối ta rất tốt.” Tiểu Bảo hạnh phúc nói.

“Từ việc y thẳng thắn vì ngươi uống si tình căn là có thể nhìn ra được.”

Tiểu Bảo có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ, cúi đầu chuyên tâm đảo rau.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Bảo đã chuẩn bị xong bốn loại mùi vị đều là màu xanh, bắc ra một nồi canh trứng.

“Được rồi, bốn rau một canh, vừa có mùi vị vừa có màu sắc, có thoả mãn không?”

“Vô cùng thoả mãn, ta giúp ngươi bừng vào.” Gia Ông Lý lấy ra một cái khay trúc, đặt rau cùng canh lên trên, đặt cả cơm lam đã làm xong đặt lên cùng.

“Ngươi bưng vậy nhiều quá, đưa một ít đây ta bưng cho.”

“Không cần, ngươi bưng cháo ra là tốt rồi.” Gia Ông Lý cười cười bưng khay đi vào trong phòng.

Tiểu Bảo không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đem cháo múc vào trong chén, bưng vào nhà.

“Ăn cơm thôi.” Gia Ông Lý trong tay bưng khay cơm đầy ụ, cao giọng hô to sải bước vào cửa.

“Hở? Ngươi sao lại quay lại?” Gia Ông Lý kỳ quái trừng Mã Hạ vốn đã về nhà.

“A… À, mẹ ta biết ngươi có bằng hữu tới, sợ ngươi không có gì chiêu đãi khách nhân, nên kêu ta mang chút đồ ăn qua.” Con mắt Mã Hạ liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn thẳng Gia Ông Lý, chột dạ nói.

Tuyệt đối không thể để Gia Ông Lý biết ý muốn của nàng, hắn sẽ cười nhạo nàng, còn có thể trở thành chuyện chê cười nói cho nàng mẹ biết.

“Ồ.”

“Đồ đã đưa đến, ta trở về đây.” Mã Hạ nói xong liền vội vã chạy chậm ra cửa, thiếu chút nữa va phải Tiểu Bảo đang muốn bước vào.

“Mã Hạ, cùng nhau ăn đi.”

“Không được, mẹ ta ở nhà đang chờ ta a.” Nói xong ngay cả quay đầu cũng không nàng liền chạy đi.

“Mặc kệ nàng ta, chúng ta ăn.”

“A, các ngươi ăn trước đi.”

Tiểu Bảo bưng cháo tới bên cạnh Liễu Phong Liễm ngồi xuống, gọi y, thân thủ lay lay: “Liễm, tỉnh tỉnh, dậy ăn một chút đi.”

Sauk hi lấy cổ ra, tuy rằng thân thể Liễu Phong Liễm vẫn suy yếu, nhưng nhìn qua đã có chút tinh thần, bị Tiểu Bảo nhẹ lay động hai cái liền hơi chuyển tỉnh, mở hai mắt, nhu hòa nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo.”

“Ăn vài thứ đi.” Tiểu Bảo múc một thìa cháo, đặt ở bên mép thổi thôi, đút cho Liễu Phong Liễm, ” Cổ trên người ngươi đã bị Gia Ông Lý lấy ra…”

“Ta đã biết, lúc ngươi không ở đây, đại ca đều nói cho ta biết.” Liễu Phong Liễm si ngốc nhìn Tiểu Bảo, nhẹ tay xoa mặt Tiểu Bảo, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Ngươi gầy…”

“Nói gì mà ngốc vậy!” Tiểu Bảo khuôn mặt ửng đỏ thấp giọng mắng, “Ở đây đều là người, thật xấu hổ a. Hơn nữa, dù đoạn thời gian này ngươi ngủ nhiều, cũng không ít lần tỉnh lại, lâu không có nhìn thấy ta, ta liền gầy. Ngươi ăn cháo mau, ít nói.”

Ba người tại bên bàn ăn vểnh tai nghe trộm hai tiểu tình nhân ngọt ngào đối thoại, cúi đầu cười lén hai tiếng. Biết Liễu Phong Liễm không còn gì đáng ngại, Hà Ý Nhân cùng Quý Lăng Tiêu đều yên lòng, Quý Lăng Tiêu khôi phục tính cách thích trêu đùa thường ngày. Lúc này, hắn than thở phát ra thanh âm cảm thán.

“Ai, đại ca, ta và ngươi một đường cực khổ, ngươi xem ta đều gầy như rau thế này, nhưng không ai mở miệng quan tâm một tiếng, Tiểu Bảo mới rớt mấy lượng thịt, thì có người mắt đầy yêu thương a, thực sự là thế đạo bất công a. Người nào đó lúc trước vừa mở mắt liền hỏi vợ ở đâu, cũng không có hỏi, hai người chúng ta vì y bôn ba lao lực cơ khổ, chúng ta thực sự là mệnh khổ a, có vợ liền quên huynh đệ a, ai…” Hắn vừa nói vừa giả vờ khóc, khóe mắt mang theo ý cười xấu xa không che giấu liếc nhìn sắc mặt Liễu Phong Liễm cùng Tiểu Bảo.

Liễu Phong Liễm nhưng thật ra không phản ứng, vẫn như cũ thần tình tự nhiên, thích thú nhìn nhị ca y diễn trò, có điều Tiểu Bảo da mặt mỏng cũng ngồi không yên, mặt đỏ tựa như tôm nấu nước sôi. Nếu như không phải Liễu Phong Liễm ngầm kéo tay hắn, hắn đã sớm chạy trốn không thấy bóng hình.

“Đại ca, ngươi sao lại không nói lời nào nha?” Thấy Hà Ý Nhân không nói chỉ cười trộm, cũng không giúp hắn tiếp lời, Quý Lăng Tiêu giận nói. Gã không biết không ai giúp hắn phụ cho vai chính, hắn rất khó diễn hay sao.

“Ngươi đừng trêu bọn họ nữa, Tiểu Bảo đều muốn đào hố chui vào rồi.” Hà Ý Nhân bảo vệ Tiểu Bảo.

“Hừ! Ngươi cũng phải tiện lợi đi. Cùng cô nương người ta mắt qua mày lại, rất thích thú.” Quý Lăng Tiêu mũi hướng lên trời hừ một tiếng, cố tỏ vẻ bất mãn.

“Ngươi nói cái gì a! Đừng phá hủy danh tiếng cô nương người ta!” Hà Ý Nhân buồn bực nói.

“Ai! Hà đại ca, ngươi có phải thích Mã Hạ hay không a, Mã Hạ nhà ta là cô nương tốt đó, có thể làm việc lại hiểu chuyện, chính là có điểm hung dữ, ngươi nếu thích ta đi nói cho nàng.” Gia Ông Lý bên cạnh nhịn không được xen mồm nói.

“Hung chút cũng tốt, có tính cách a, đại nam nhân không có gì phải ngại. Ngươi lúc đó còn không phải thẳng nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta hay sao? Ta xem ngươi là thích rồi đi.”

“Này… Này phải hỏi qua người lớn…” Hà Ý Nhân bị bọn họ ngươi một lời ta một lời có chút dao động, lại có chút do dự.

“A nha! Nghĩ không ra đại ca võ si của chúng ta thế nhưng còn có nhất kiến chung tình nha! Bá mẫu thích cô nương sang sảng, ta xem Mã Hạ nàng khẳng định được rồi thích.” Quý Lăng Tiêu càng không ngừng cổ động Hà Ý Nhân, võ si đại ca này của hắn nếu như bỏ lỡ tâm động lúc này, gã phỏng chừng rất có khả năng sẽ cô độc một thân lâu nữa. Không giống hắn như cá gặp nước nhiều tình nhân, cũng không giống tam đệ có vận khí tốt như vậy.

“Vậy chờ tam đệ hoàn toàn bình phục đã.” Hà Ý Nhân sắc mặt phiếm hồng nói ra ý nghĩ của chính mình.

Gia Ông Lý cùng Quý Lăng Tiêu liếc nhau, thoải mái cười ra tiếng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.