Cái tên tu sĩ hóa thần trung kỳ của Huyết Ngân tông kia cuối cùng vẫn chết, Diệp Thần đáp ứng với hắn là mình sẽ không giết hắn, vì vậy Diệp Thần liền để Nhiếp Phong ra tay, một chưởng kết liễu đối phương.
Sau đó Diệp Thần cũng không có lập tức đi tới Huyết Ngân tông, mà là trở lại Vọng Đô thành. Huyết Ngân tông tọa lạc ở nơi đó, sẽ không chạy mất, cho nên Diệp Thần cần phải làm đủ chuẩn bị cần thiết.
Đồng thời thời gian diễn ra Bách Tông Diễn Nghĩa, chí ít còn cần nửa năm mới có thể kết thúc được, vì vậy Diệp Thần cũng không cần phải lo lắng thực lực Huyết Ngân tông sẽ tăng mạnh hơn trong tình báo.
Trở lại Vọng Đô thành, Diệp Thần liền đi vào trong phòng, đồng thời từ trong giới chỉ lấy ra năm mươi viên linh thạch thượng phẩm.
Trước đây, khi hắn sáng tạo Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân, cũng chỉ cần vị mười viên linh thạch thượng phẩm mà thôi, bây giờ Diệp Thần một lần móc ra năm mươi viên linh thạch thượng phẩm, sau đó liền ở trong đầu gọi ra Tạo Nhân Hệ Thống.
————————
Cùng lúc đó, ở khu vực biên giới Thái Mâu cương vực, xuất hiện một đoàn người phong trần mệt mỏi, trên người bọn họ tràn đầy vẻ chật vật, giống như là đào mạng vậy.
“Lý tông chủ, ngươi xác định chúng ta chạy trốn tới Thái Mâu cương vực, thì đám khốn kiếp Tử Vận tông kia sẽ không đến tìm chúng ta nữa chứ?” Trong đám người này, có một người mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói ra, dường như trong lòng hắn vẫn còn nỗi sợ hãi cho nên liền quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau, tựa hồ là truy binh của Tử Vận tông vẫn đang ở sau lưng đuổi theo hắn.
Nếu là Diệp Thần ở nơi đây, hắn liền có thể nhận ra đám người này, chính là tông chủ Kinh Vân tông ở Nguyệt Thai thành, Cố Trường Phong.
Kinh Vân tông, Huyết Lệ tông, Cuồng Phong tông, cùng La Lôi tông bốn cái tông môn này đều là ở bên trong Hoàng Thiên bí cảnh cúi đầu thần phục Diệp Thần, sau đó bọn họ liền bị Diệp Thần phái đi cùng Lý Tiêu Dao kiến tạo Thục Sơn kiếm tông.
Kết quả Thục Sơn kiếm tông vẫn chưa có triệt để kiến tạo lên, thì sự việc Diệp Thần bên này liền bị bại lộ, làm liên lụy Thục Sơn kiếm tông cũng không thể không giải tán.
Quan hệ giữa Thục Sơn kiếm tông cùng Thiên Linh tông, căn bản là không thể nào giấu giếm được Tử Vận tông.
Kinh Vân tông cùng Huyết Lệ tông bốn vị tông chủ này, đã sớm lập xuống thiên đạo lời thề, thần phục Diệp Thần. Vì vậy bọn họ cũng không dám vi phạm lời thề. Diệp Thần để bọn họ làm tuỳ tùng của Lý Tiêu Dao, bọn họ nhất định sẽ phải đến khăng khăng một mực tuỳ tùng theo Lý Tiêu Dao.
Mà Lý Tông chủ trong miệng Cố Trường Phong, tự nhiên chính là Lý Tiêu Dao. Tuy rằng Thục Sơn kiếm tông không có triệt để thành lập liền bị phá diệt, thế nhưng những người này vẫn một mực như cũ cố ý xưng hô Lý Tiêu Dao là là tông chủ.
Đám người Lý Tiêu Dao tụ lại con số không ít, Ngoại trừ bốn vị tông chủ kia ra, thì còn có hai người đệ tử của Diệp Thần trước đó đã thu. Ngoài ra còn có Thẩm Vạn Tam, Lưu Diệc Phi, Tây Môn Xuy Tuyết, và Lưu Đông Bắc.
Nguyên bản là bọn họ muốn trốn ra liền cùng đoàn người Diệp Thần hội hợp, thế nhưng bọn họ lại không biết một chút tin tức nào của Diệp Thần, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể đi lung tung không có mục đích như vậy.
Mấy ngày nay, Tử Vận tông đối với bọn họ truy sát không ngừng nghỉ khiến cho bọn họ vô cùng đau đầu. Thâm chí có mấy lần còn bị tu sĩ hóa thần cảnh của Tử Vận tông đuổi theo, nếu như không phải là Lý Tiêu Dao ở đây, thì bọn họ phỏng chừng đã là toàn quân bị diệt rồi.
Mấy ngày này, đám người bọn họ cũng đã cẩn thận suy nghĩ qua. Bởi vì bọn họ không biết Diệp Thần ở nơi nào, cho nên liền không có mục đích tìm kiếm không khác nào mò kim đáy biển, căn bản là không thể ở trong biển người mênh mông này mà tìm được Diệp Thần.
Cho nên bọn họ liền quyết định, tìm một chỗ thích hợp trùng kiến Thục Sơn kiếm tông, chỉ cần danh tiếng của Thục Sơn kiếm tông vang lên, bọn họ tin tưởng Diệp Thần khẳng định sẽ có thể tìm được bọn họ.
Lý Tiêu Dao liếc mắt nhìn mọi người mặt đầy vẻ uể oải sau lưng, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, thời điểm ở cùng Diệp Thần. Hắn chỉ cần đứng bình tĩnh ở một bên mà thôi, nhiều nhất là ở thời điểm cần xuất thủ thì ra tay một hồi.
Thế nhưng mà ở hiện tại mọi người đều lấy hắn làm chủ. Vì thế hắn nhất định phải đứng lên một mình bảo vệ những người này!
Từ nơi sâu xa, Lý Tiêu Dao cảm giác được một loại ý thức trách nhiệm quen thuộc, hắn cũng giống như Bộ Kinh Vân, muốn biết ký ức trong quá khứ của chính mình.
Trong mơ hồ, Lý Tiêu Dao nhận ra được chính mình đã quên lãng rất nhiều người đối với mình rất trọng yếu!
Lý Tiêu Dao quay về phía mọi người nói: “Trải qua mấy ngày nay ta đối với Tử Vận tông thu thập các loại tin tức, biết đối thủ to lớn nhất đối đầu với bọn họ chính là Bắc Minh tông của Thái Mâu cương vực. Vì vậy nanh vuốt bọn họ sẽ không thể nào đưa đến được Thái Mâu cương vực.”
“Mà coi như là bọn họ có đến Thái Mâu cương vực, cũng sẽ không dám quá mức làm càn rêu rao khắp nơi!”
Tử Phong quay về Lý Tiêu Dao hỏi: “Lý Tông chủ, vậy chúng ta có phải là sẽ ở Thái Mâu cương vực này đặt chân?”
Bởi vì Lý Tiêu Dao dọc theo đường đi này đối với bọn họ chăm sóc rất tốt, cho nên bọn họ đều là chân tâm thành ý xưng hô với Lý Tiêu Dao một tiếng Lý Tông chủ.
Có điều bọn họ xưng hô trước chữ tông chủ vẫn là bỏ thêm một chữ Lý, bởi vì tông chủ chân chính của bọn họ cũng chỉ có một. đó chính là Diệp Thần.
Lý Tiêu Dao liền lắc đầu nói: “Thái Mâu cương vực chung quy vẫn là vùng lân vực Tử Vân cương vực, cho nên chúng ta liền xuyên qua Thái Mâu cương vực, ở Cổ Khê cương vực đặt chân.”
Mọi người sau khi nghe xong lời của Lý Tiêu Dao cũng không có phản bác cái gì, mà tất cả đều là gật gật đầu đồng ý.
Có điều bất luận là làm sao, mọi người đều phải rời khỏi Tử Vân cương vực, đối với sự truy sát của Tử Vận tông, có thể thở ra một hơi rồi.
Trong đám người, có một người rất đặc thù, hắn một bộ áo bào trắng như tuyết, trong tay mang theo một thanh Ô Sào trường kiếm.
Hắn chính là Tây Môn Xuy Tuyết, nói hắn đặc thù, tự nhiên là không phải là chỉ quần áo trang phục của hắn, mà là biểu hiện bên ngoài lúc này của hắn.
Từ khi ở bên trong Thiên Linh tông bế quan bị Lý Tiêu Dao gọi ra, Tây Môn Xuy Tuyết cũng không có mở qua con mắt một lần nào, thậm chí trên người hắn cũng không có một chút khí tức nào tràn ra. đặc biệt là xem vẻ mặt hắn, cùng thời gian bế quan giống nhau như đúc.
Từ bên trong Thiên Linh tông đi ra, Tây Môn Xuy Tuyết không chỉ không có mở mắt một lần nào, mà ngay cả nói chuyện cũng không có nói một câu. Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, cái tên này tuy rằng nhắm mắt lại, thế nhưng thời điểm bước đi cùng mọi người cũng là chăm chú đi theo, như là ở nơi nào trên người hắn mọc ra con mắt thứ ba vậy.
Sau đó Lý Tiêu Dao liền nói với bọn họ, Tây Môn Xuy Tuyết là đang bế quan, lời giải thích này càng khiến cho bọn họ kinh ngạc đến ngây người, lúc nào có thể gặp được người khác bế quan ở thời điểm chạy trốn?
Sau đó mỗi một ngày trôi qua, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được trên thân thể Tây Môn Xuy Tuyết có một luồng phong mang ẩn giấu. Một khi làm cho Tây Môn Xuy Tuyết mở mắt ra, thì đó chính là thời điểm hắn sẽ lộ ra hết sự sắc bén của bản thân!
Ở thời điểm chạy đi, Lý Tiêu Dao tựa hồ là mỗi ngày đều có thể thấy được kiếm ý nội liễm trên người Tây Môn Xuy Tuyết càng ngày càng mạnh mẽ hơn, đó là một loại tuyệt thế kiếm ý đủ để xé rách không gian và bầu trời.
Mà phương hướng đám người bọn họ đi tới Thái Mâu cương vực kia, vừa vặn cùng đoàn người Diệp Thần ngược lại!
. . .
Trong tửu lâu ở Vọng Đô thành, Diệp Thần từ trong phòng đi ra, sau lưng hắn dẫn theo một người áo đen cùng đi ra.
Đám người Lý Kiến Hoa nhìn thấy người áo đen sau lưng Diệp Thần, trên mặt liền lộ ra kinh ngạc, không khỏi mở miệng hỏi: “Tông chủ, vị này chính là?”
Diệp Thần thản nhiên nói: “Đây là tu sĩ mới gia nhập Thiên Linh tông, các ngươi không cần để ý làm gì!”
Trước đây, thời điểm khi hắn sáng tạo ra Tây Môn Xuy Tuyết, Thiên Linh tông bọn họ những người trưởng lão này cũng là hết sức tò mò, có điều Diệp Thần cũng không có cùng bọn họ giải thích cái gì.
Sau đó là Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, cùng Lý Tiêu Dao lần lượt xuất hiện, để cho bọn họ càng thêm kinh ngạc không thôi. Nhưng mà Diệp Thần vẫn không có hướng về phía bọn họ giải thích cái gì, vì lẽ đó bọn họ cũng liền quen dần việc bên người Diệp Thần thường thường sẽ thần kỳ nhô ra mấy người cao thủ.
Dù sao Diệp Thần cũng là tông chủ, mà bọn họ chỉ là trưởng lão tông môn, cho nên nếu như Diệp Thần không mở miêng nói gì, thì bọn họ cũng không có cách nào dám hỏi nhiều.
Bên cạnh Diệp Thần, Bộ Kinh Vân có chút kinh ngạc mà nhìn người áo đen mới ra đi này một chút, trên mặt cũng lộ ra kinh ngạc. Bởi vì hắn cảm giác được người áo đen này bên người Diệp Thần, còn mạnh hơn cả Lý Tiêu Dao!
Thế nhưng để Bộ Kinh Vân kinh ngạc nhất chính là, khí tức trên người người áo đen này, có một tia hơi thở quen thuộc, tựa hồ là giống với khí tức của Phật môn.
Đối với Phật môn, Bộ Kinh Vân kỳ thực cũng không có gì xa lạ, thậm chí hắn còn học được một bộ chưởng pháp hàng đầu của Phật môn, chính là Như Lai Thần Chưởng!
Có điều bởi vì từ nhỏ hắn tu luyện Bài Vân Chưởng, cho nên Bộ Kinh Vân ra tay vẫn là quen thuộc sử dụng Bài Vân Chưởng, rất ít khi sử dụng Như Lai Thần Chưởng. Thế nhưng bởi vì có Như Lai Thần Chưởng tồn tại, Bộ Kinh Vân cũng đối với khí tức của tu sĩ Phật môn hết sức quen thuộc.
Bộ Kinh Vân sâu sắc ánh mắt thâm thúy nhìn người áo đen này một chút, nếu như hắn không có nhìn lầm, thì người áo đen này nhất định là người trong phật môn.
Lý Kiến Hoa bọn họ cho rằng người áo đen là cao thủ được Diệp Thần từ bên trong Vọng Đô thành chiêu mộ được, cho nên mặc dù có chút hiếu kỳ, thế nhưng cũng không có nhiều lời.
“Được rồi, hiện tại liền đi Huyết Ngân tông thôi!” Diệp Thần quay về phía mọi người nói.
Đi tới Huyết Ngân tông, là sự tình Diệp Thần đã quyết định! Thái Mâu cương vực tổng cộng có mười chín cái thượng phẩm tông môn, tiêu diệt hai cái, vẫn là chuyện có thể tiếp thu được, cũng sẽ không tạo ra phong ba kịch liệt.
Thế nhưng Diệp Thần cũng biết có chừng có mực, cho nên hắn liền quyết định sau khi diệt Huyết Ngân tông, cướp đoạt số mệnh của Huyết Ngân tông sẽ thu tay lại.
Nếu như thừa dịp các đại tông môn tham gia Bách Tông Diễn Nghĩa, mà trắng trợn càn quét hết tất cả thượng phẩm tông môn, thì chuyện này lập tức sẽ gây nên náo động vô cùng to lớn. Đặc biệt là ngày sau nghênh đón đả kích, có thể so với Tử Vận tông càng thêm kinh khủng hơn vô số lần!
Trước đây, sau khi Diệp Thần diệt Phi Hạc tông, liền dự định sẽ không động tới những tông môn này của Thái Mâu cương vực. Thế nhưng bởi vì trước đã cứu Lâm Hương Minh, tiêu hao mất nửa số mệnh của thượng phẩm tông môn, việc này quá thiệt thòi đi.
Nếu như số mệnh này là dùng ở trên người Huyết Ngân tông mà mất đi, như vậy liền đi tìm Huyết Ngân tông thu hồi lại là được rồi! Lá bài tẩy lớn nhất của Diệp Thần bây giờ chính là Thanh Đồng bảo tọa, coi như là mới sáng tạo ra người áo đen kia, sức mạnh cũng là kém đồng Thanh Đồng tọa xa tít tắp.
Rời đi khỏi Vọng Đô thành, nửa ngày sau, đoàn người Diệp Thần liền tới đến trước sơn môn của Huyết Ngân tông.
Huyết Ngân tông, cũng không phải là ở xung quanh Vọng Đô thành, mà là tới gần với Đa Minh thành, cùng Khắc Mệnh tông duy trì một khoảng cách vừa đủ.
Mỗi một tông môn địa điểm tọa lạc đều chọn ở trên ngọn núi hoặc là dãy núi khác nhau, thế nhưng sơn môn của Huyết Ngân tông lại là bên trong một mảnh phong lâm.
Đây là một mảnh phong lâm màu đỏ thẫm, được người ngoài gọi là Huyết Ba lâm.
Diệp Thần dọc theo đường đi đều chăm chú quan sát hai viên Ma Cốt Xá Lợi, bởi vì đường bọn họ vừa vặn đi là ở giữa Vọng Đô thành cùng Đa Minh thành, rất có thể đây chính là vị trí động phủ của Huyết Thủ Nhân phật.
Có điều vận may của Diệp Thần cũng không phải là rất tốt, dọc theo con đường này Ma Cốt Xá Lợi một điểm phản ứng cũng không có, liền chứng minh động phủ của Huyết Thủ Nhân Phật cũng không có ở phụ cận. có điều Diệp Thần cũng không có nhụt chí, hắn lần này đi vốn không phải là vì tìm Ma Cốt Xá Lợi , mà là vì tiêu diệt Huyết Ngân tông.
Ma Cốt Xá Lợi không ở phụ cận Vọng Đô thành cùng Đa Minh thành, như vậy khả năng lớn nhất chính là ở phụ cận Cửu Dương thành, Diệp Thần cũng không có lo lắng chút nào.
Diệp Thần vừa bước vào Huyết Ba lâm, hắn liền rõ ràng cảm giác được một mùi máu tanh trộn lẫn trong không khí nơi đây, đồng thời cỗ mùi máu tanh này đã ngưng tụ thành sát khí.
Sát khí của máu tanh cùng sát khí bình thường không giống nhau, sát khí chỉ là một loại khí thế, giúp người mang loại khí thế này biến nó trở thành công cụ có thể giết người, thế nhưng này dù sao việc này cũng là vô cùng hiếm thấy.
Mà sát khí ở nơi đây, đã có thể nói là thuộc về một loại khí metan, nó tuy rằng không phải là độc khí, thế nhưng với thân thể người tuyệt đối là có tai hại, thậm chí so với độc khí bình thường còn kinh khủng hơn vô số lần, có lúc nó sẽ ảnh hưởng đến lý trí của một người.
Những người khác còn tốt, thế nhưng khi Nhiếp Phong vừa đi vào Huyết Ba lâm, sắc mặt của hắn liền phát sinh ra biến hóa.