Kiếm hoàn trực tiếp xuyên thấu qua kết giới xung quanh kiếm trì, trực tiếp rơi vào trong ao.
Sau đó toàn bộ kiếm trì bỗng nhiên bạo phát, nếu như trước đó kiếm trì là một bộ dáng an tĩnh như mặt hồ mùa thu, thì bây giờ nó lại giống như nước đang bị đun sôi vậy, triệt để nổ tung.
Cho tới kết giới xung quanh kiếm trì, cũng bị biến cố bất thình lình này làm cho tan vỡ, hoàn toàn biến mất.
“Chính là giờ khắc này!” Nhị trưởng lão Dương Quý ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên hướng về phía kiếm trì phóng đi.
Một bên khác Mã Trung, cũng là mặt đầy vẻ điên cuồng, nhằm về phía kiếm trì.
“Đáng chết, đến giờ khắc này còn muốn theo ta cướp!” Dương Quý nổi giận, lần thứ hai xuất chiêu, trường thương như điện, mãnh như bôn long.
Một thương này cũng không có tỏa ra khí thế bùng nổ doạ người nữa, thế nhưng phong mang trên mũi thương, vẫn có loại cảm giác làm người ta kinh ngạc run rẩy.
Đây mới thật sự là Hàn Tinh thương pháp, là sát chiêu chân chính!
Đây là một thương đã vượt qua cực hạn, hoàn toàn có thể so với một kích của hóa thần hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!
Đương nhiên, thương pháp bá đạo doạ người như vậy, tự nhiên cũng phải trả một cái giá thật lớn. Mà cái đánh đổi ở đây chính là thiêu đốt chân khí toàn thân, sau khi sử dụng chân khí sẽ triệt để tiêu tan, chẳng khác gì là cảnh giới rơi xuống đến luyện thể cảnh vậy.
Dưới tình huống bình thường, Dương Quý khẳng định sẽ không sử dụng một chiêu này, thế nhưng bây giờ hắn đã trúng Hóa Khí Tán rồi, sớm muộn gì chân khí cũng sẽ bị hóa giải không còn một mống. Nếu đã như vậy, không bằng triệt để buông tay đi!
Theo một ý nghĩa nào đó tới mà nói, bây giờ Mã Trung cũng chẳng khác nào là đang đùa với lửa cả. Bởi vì đối mặt với một thương này, lấy thực lực của hắn chắc chắn sẽ phải chết!
“Lão thất phu!” Mã Trung nghiến răng nghiến lợi mắng. Tức giận nói: “May mà lão tử còn có hậu chiêu.”
Chỉ thấy Mã Trung có chút không nỡ đưa tay luồn vào trong lồng ngực, móc ra một cái lọ, sau đó đột nhiên đem chiếc lọ ném về phía Dương Quý.
“Xoạt xoạt.” Chiếc lọ vỡ tan, một đoàn chất lỏng màu đen bắn ra tung tóe. Dính lên trên cánh tay cầm thương của Dương Quý.
“Tê ~~” thật giống như là nước lạnh giội lên tài hỏa vậy, phát sinh âm thanh chói tai vô cùng.
Cánh tay Dương Quý đột nhiên lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bị ăn mòn, nhô ra một đoàn khói trắng, lộ ra bạch cốt uy nghiêm đáng sợ, sau đó những cái xương này cũng dần dần bị ăn mòn, hóa thành hư vô.
Vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt đó, cánh tay của Dương Quý. . . đã biến mất hoàn toàn!
Mà thanh đạo khí trường thương trong tay hắn. Tự nhiên cũng rơi ở trên mặt đất, không còn chút lực uy hiếp nào.
“Hắc Quỳ Ma Thủy!” Dương Quý gào thét lên một tiếng thê thảm. Trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Ngươi tại sao lại có thể có loại họa thủy ác độc như thế?”
Mã Trung mặt đầy vặn vẹo, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, lọ Hắc Quỳ Ma Thủy này, chính là hắn gần như phải đánh đổi sạch cả gia tài mới có được. Chính là vì đối phó với Dương Quý.
“Chết đi!” Không hề trả lời Dương Quý, Mã Trung bỗng nhiên một phủ bổ xuống, sát cơ phun trào.
Dương Quý mặt đầy tức giận cùng tuyệt vọng, có điều hắn vẫn cắn răng đem toàn bộ thân thể hướng về một bên tránh đi.
Đáng tiếc phủ của Mã Trung đã trấn áp hư không, để Dương Quý bước đi cũng khó khăn vô cùng, vì vậy động tác né tránh của Dương Quý vô cùng chầm chậm, căn bản là không có cách nào né tránh được một phủ này của Mã Trung.
“Phốc thử! ! !” Lưỡi búa hạ xuống, máu thịt tung toé.
Nguyên bản Mã Trung là chuẩn bị đem Dương Quý một búa đoạn hai, triệt để chém giết. Có điều Dương Quý đem hết toàn lực ra đỡ vẫn là kiếm trở về được một mạng.
Đáng tiếc chính là hắn tuy rằng kiếm trở về một mạng, thế nhưng một cánh tay khác của hắn cũng bị chém đi rồi.
Một cánh tay bị Hắc Quỳ Ma Thủy ăn mòn sạch sẽ, một cánh tay khác bị chém xuống. Bây giờ Dương Quý đã triệt để trở thành phế nhân, không còn sức tái chiến nữa.
“Lão thất phu, ngươi đi chết đi!” Mã Trung nhấc theo cự phủ, từng bước từng bước hướng về phía Dương Quý, chuẩn bị một búa đem Dương Quý đập cho nát bét.
Thế nhưng đúng vào lúc này, kiếm trì tựa hồ đã hoàn toàn hấp thu kiếm hoàn mà Dương Quý ném vào. Sôi trào đến cực hạn, sau đó một đạo tinh quang từ bên trong kiếm trì bắn mạnh ra.
“Hả?” Trong ánh mắt Mã Trung lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Cũng không để ý chém giết Dương Quý nữa, mà là điên cuồng nhằm về phía đạo tinh quang kia.
Đáng tiếc, có người so với hắn còn nhanh hơn!
Diệp Thần trốn trong bóng tối đã sớm chờ đợi, hắn sợ còn có cơ quan bí ẩn gì đó, cho nên mới một mực chờ đợi cái kỳ ngộ không biết này hiện thế, bây giờ kỳ ngộ đã xuất hiện rồi, Diệp Thần tự nhiên sẽ không tiếp tục ẩn giấu nữa.
Phong Thần thối phát động, Bộ Phong Tróc Ảnh bay nhanh, Diệp Thần hầu như là trong nháy mắt tới trước mặt kiếm trì, đem thứ trong đó mạnh mẽ nắm trong tay.
Mã Trung ngây người, mình và Dương Quý đánh nhau liều sống thiếu chết như vậy, không nghĩ tới lại còn có người ẩn núp ở trong bóng tối, muốn hái quả đào!
“Muốn chết! !” Mã Trung lập tức nổi giận, đối phương không chỉ có đoạt đi bảo bối của hắn, mà còn coi hắn như là hầu tử đùa bỡn trong bàn tay! Không thể nhẫn, tuyệt đối không thể nhẫn. . .
Một bên khác, Dương Quý cơ hồ bị tước thành nhân côn lại ngửa đầu cười to, cái biến cố này xảy ra tuy rằng cũng làm cho hắn khiếp sợ, thế nhưng hắn lại mơ hồ có cảm giác vui vẻ trong nội tâm. Hắn tình nguyện tiện nghi cho người xa lạ này, cũng không muốn Mã Trung đắc thủ!
Mã Trung nhấc theo cự phủ, phóng lên trời, mạnh mẽ chém về phía Diệp Thần, gần như là người phủ hợp nhất, hóa thành một vệt ánh sáng.
Giữa không trung, Diệp Thần sau khi một tay nắm chặt đoàn ánh sáng kia, cả người còn chưa kịp rơi xuống đất , chẳng khác gì là đạp không mà đi, thì Mã Trung kia liền nhấc theo cự phủ phóng lên trời, giết tới.
“A!” Diệp Thần cười gằn một tiếng, hắn bỗng nhiên đấm ra một quyền, cư cao mà kích, ầm ầm nện xuống.
Một quyền này của hắn bá đạo uy mãnh cực kì, quanh thân ma khí tung hoành, làm người nghe cũng phải kinh hãi.
Quan trọng nhất chính là, Diệp Thần nguyên vốn là ở giữa không trung, vì lẽ đó một quyền này của hắn nổ ra, cả người liền đứng chổng ngược, đầu hướng xuống dưới, hai chân chống lên đỡ thiên, rất có một loại khí thế sử dụng Như Lai Thần Chưởng.
Lấy thân thể máu thịt mạnh mẽ chống đỡ lại cự phủ của Mã Trung, cũng chỉ có thân thể Diệp Thần có thể so với thượng phẩm linh khí, mới dám tinh tướng như thế.
Đương nhiên, Diệp Thần sở dĩ dám tinh tướng không dùng vũ khí, là bởi vì hắn dùng Trấn Thế Ma Quyền!
Lực công kích của Trấn Thế Ma Quyền, đã hoàn toàn có thể sánh ngang cùng Thiên Toái đao, thậm chí mơ hồ còn chiếm thượng phong, càng sắc bén hơn.
Diệp Thần mặt đầy lãnh đạm, cự phủ trong tay đối phương chỉ là thượng phẩm linh khí, mà cơ thể chính mình cũng đã có thể so với thượng phẩm linh khí, có cái gì mà phải sợ?
Quan trọng nhất chính là, đối phương chỉ là hóa thần trung kỳ mà thôi.
Đấm ra một quyền, Diệp Thần bồng bềnh rơi xuống đất, áo bào bay phần phật.
Cho tới Mã Trung bên kia, tương tự là lạc ở trên mặt đất, thế nhưng lại chật vật không ít, phủ cũng rơi ở bên cạnh hắn, đã tuột tay mà ra, tóc cũng bị lực trùng kích cực lớn đánh tan, rủ xuống, che khuất mặt.
Mà dưới khuôn mặt bị che khuất kia, khóe miệng đã có một vệt máu chảy ra.
Trấn Thế Ma Quyền của Diệp Thần, đã sớm không phải là Trấn Thế Ma Quyền mà lúc trước hắn sử dụng ở Tử Vân cương vực nữa, uy lực đã lột xác đến mức kinh thiên động địa. Cú đấm này tuy rằng không có trực tiếp tiêu diệt Mã Trung, thế nhưng cũng làm cho hắn chịu đến thương thế không nhẹ.
Rất rõ ràng, Mã Trung không phải là đối thủ của Diệp Thần!
“Người nào dám đến Thiên Kiếm tông ta ra oai!” Rất hiển nhiên, Mã Trung cũng ý thức được chính mình không phải là đối thủ của người áo đen đối diện kia, vì lẽ đó hắn liền lớn tiếng hô.
Biết mình không phải là đối thủ của đối phương, hắn liền muốn dùng tên tuổi của Thiên Kiếm tông đến chèn ép Diệp Thần.
Đáng tiếc, hắn đã phí công rồi, bởi vì toàn bộ Tử Vân cương vực ngoại trừ Tử Vận tông ra, thì không có tông môn nào có thể làm cho Diệp Thần kiêng kỵ. Đối với Thiên Kiếm tông, Diệp Thần Căn bản cũng không có để ở trong mắt!
Không để ý đến Mã Trung, Diệp Thần liền cầm đoàn ánh sáng trong tay kia lấy ra xem xét cẩn thận.
Đây là một thanh Ngọc Kiếm, vô cùng bé nhỏ, chỉ cỡ ngón trỏ, óng ánh long lanh, trên người nó toả ra một tầng hào quang lưu ly nhàn nhạt, vô cùng loá mắt.
Rõ ràng, đây chính là đồ vật mà Mã Trung cùng Dương Quý tranh cướp!
Thần thức Diệp Thần lan ra, tiếp xúc với chuôi Kiếm Ngọc này, ngay ở thời điểm thần thức Diệp Thần sắp sửa tiếp xúc với Ngọc Kiếm, hắn liền biến sắc, sau đó bỗng nhiên thu hồi thần thức lại.
Bởi vì hắn nghĩ tới những ngoạn ý cổ quái kỳ lạ ở kiếp trước mà hắn đọc được, thường thường dưới hoàn cảnh này đều là đem ý thức của mình làm cho trống rỗng, sau đó một hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại.
Mà bây giờ ở trước mặt hắn lại đang có hai kẻ địch, nếu như mình bởi vì tra xét Ngọc Kiếm này mà rơi vào trong thất thần, không phải là sẽ tạo ra cơ hội cho kẻ địch tới giết mình sao?
Liếc mắt nhìn Mã Trung, Diệp Thần sắc mặt lạnh lùng xuống, tên Mã Trung này ngay cả lực lượng một quyền của mình cũng không thể đỡ được, như vậy liền trực tiếp tiêu diệt đi là được rồi.
Thiên Toái đao xuất hiện ở trong tay, Diệp Thần không nói hai lời, cầm đao phóng tới.
Ma đao, ma khí tung hoành!
Lấy thực lực hôm nay của Diệp Thần, hóa thần trung kỳ căn bản không phải là đối thủ của hắn, chỉ có hóa thần hậu kỳ mới có thể chống lại đươc một hai, đồng thời Diệp Thần một khi ném ra lá bài tẩy của chính mình, thì ngay cả hóa thần hậu kỳ cũng chỉ có một con đường thất bại.
Vì lẽ đó Mã Trung chỉ có tu vị hóa thần trung kỳ, chắc chắn bất hạnh.
Diệp Thần liên tục chém ra ba đao, cuối cùng một đao rốt cục cũng chém ở trên yết hầu của Mã Trung, thi thể chia đôi.
Sau đó Diệp Thần liền đi tới trước mặt Dương Quý, bỗng nhiên đấm ra một quyền, nện ở trên ngực Dương Quý.
Cú đấm này không có trực tiếp giết chết Dương Quý, thế nhưng cũng đủ làm cho hắn rơi vào bên trong trạng thái suy yếu, nguyên bản hắn đã trọng thương ánh mắt lập tức tan rã.
Diệp Thần nhân cơ hội này triển khai Kinh Hồn Độ, thành công khống chế được Dương Quý.
“Thiên Kiếm tông các ngươi, bây giờ có mấy vị tu sĩ cảnh giới Hóa Thần lưu thủ trong tông môn? Có cường giả Nguyên Thần cảnh hay không?”
Dương Quý mặt đầy thẫn thờ trả lời: “Thiên Kiếm tông ngoại trừ ta cùng Mã Trung ra, thì cũng chỉ còn một vị trưởng lão truyền kinh là cảnh giới Hóa Thần mà thôi. Còn Nguyên Thần cảnh giới, thì Thiên Kiếm tông chúng ta một đời này, tạm thời cũng không có nguyên thần cảnh giới. Coi như là Thái Thượng trưởng lão tối cường, cũng chỉ là hóa thân đỉnh phong, đồng thời đã theo tông chủ trước đó đi tham gia Bách Tông Diễn Nghĩa rồi.”
Nghe được câu trả lời của Dương Quý, Diệp Thần liền yên tâm, nói cách khác Thiên Kiếm tông bây giờ, cũng không có ai có thể uy hiếp được chính mình.
“Trước đây các ngươi tại sao lại ở Hoàng Cơ trấn bắt lấy đệ tử Thiên Linh tông?”
Dương Quý Dại ra nói rằng: “Bắt đệ tử Thiên Linh tông, là bởi vì Cô trưởng lão của Tử Vận tông yêu cầu. Nguyên bản chúng ta đang chuẩn bị hai ngày sau sẽ đem đệ tử Thiên Linh tông giao cho Tử Vận tông xử lý. Thế nhưng bởi vì nghe được tin tức Cô Phi Viêm ngã xuống, chúng ta liền tạm thời đem đám đệ tử Thiên Linh tông này quăng ở một bên.”
“Những đệ tử Thiên Linh tông đó hiện tại ở nơi nào, có nguy hiểm nào hay không?”
“Bọn họ đều bị giam ở trong đại lao của Thiên Kiếm tông chúng ta, do Chấp Pháp đường trông giữ. Đường chủ Chấp Pháp đường, có tu vi thông thần đỉnh phong, chúng ta mệnh lệnh là không được giết những đệ tử kia, vì lẽ đó do Chấp Pháp đường trông giữ, sẽ không gặp nguy hiểm gì!”