Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu

Chương 27: Chương 27: Chụp mũ ngô cương!




Sau khi bắn xong pháo hiêu, không đến vài hơi thở thời gian, từ bên trong Lăng Phong thành đột nhiên vọt ra gần trăm đạo lưu quang.

Dẫn đầu là một nam tử, vóc người cao lớn, cực kỳ khôi ngô, trên người mặc lấy khôi giáp, tay cầm một thanh hắc thương trông rất uy mãnh, toát ra một loại khí chất thiết huyết rất đặc trưng mà chỉ binh lính mới có thể có được.

Phía sau hắn là một đám binh lính trên thân đồng dạng được trang bị khôi giáp cùng một thanh trường thương, mỗi một người đều không ngoại lệ có Trúc cơ cảnh tu vi.

Không ai khác, nam tử này chính là đại ca của Ngô Lôi, Ngô Cương, đội trưởng thị vệ thành phủ chủ.

Lạc Tú Phương trên mặt cũng hiện ra lo lắng, nàng nằm mơ cũng không hề nghĩ tới bản thân mình lại là nguyên nhân để cho Thiên Kiếm tông cùng Lăng Phong thành trở thành quan hệ thù địch.

Đi tới bên cạnh Mặc Vũ, nàng đầu cúi thấp, trong âm thanh tràn ngập áy náy nói:

“Chủ nhân, xin lỗi, đều là do ta, nếu không phải tại ta thì ngươi cũng sẽ không cùng với người của phủ thành chủ…”

Chỉ là không để Lạc Tú Phương nói hết lời, Mặc Vũ nhẹ nhàng khoát tay, âm thanh mang lấy vẻ không quá quan tâm đáp:

“Không cần xin lỗi, đây không phải là lỗi ở chúng ta, mà là ở phía bọn hắn, cho dù hôm nay việc này không xảy ra, nhưng ai có thể đảm bảo lúc khác sẽ không thể gặp phải? Ngươi là người của ta, nếu ngay cả người của mình ta còn không thể bảo toàn, như vậy còn muốn nói gì đến xây dựng Thiên Kiếm tông lớn mạnh? Còn chẳng bằng về quê làm ruộng sống qua ngày!”

“Lăng Phong thành chủ thế lực tuy lớn, nhưng cũng không phải lớn đến không thể chống lại, nếu không phải ta còn có chút e ngại hộ thành đại trận kia, lúc này toàn bộ bọn hắn đều đã là người chết mà không phải như lúc này nhàn nhã bắn pháo hiệu kêu gọi đồng bọn!” Mặc Vũ nói tiếp.

Lạc Tú Phương nghe xong Mặc Vũ nói, nàng cũng âm thầm cảm động, nàng cũng biết hắn đối với nàng có chút hứng thú, thể nhưng nàng hiểu hắn không thể chỉ vì chút hứng thú nho nhỏ này mà đem về cho Thiên Kiếm tông một cái địch nhân, bởi như vậy quả thật không đáng giá một chút nào, cho nên chỉ có một loại lý do duy nhất để Mặc Vũ xuất thủ trong hoàn cảnh này, đó là hắn thực sự coi nàng là người của hắn mà không phải đem nàng coi như đồ vật bất cứ lúc nào cũng có thể quăng đi không quan tâm tới.

“Chủ nhân…cảm ơn ngươi…!” Lạc Tú Phương xúc động nói.

Mặc Vũ nghe vậy, khóe miệng khẽ câu lên, có điều lần này hắn cũng không có trêu chọc nàng, dù sao địch nhân còn ở trước mặt, giờ cũng không phải là lúc làm như vậy.

“Đinh, độ hảo cảm của Lạc Tú Phương tăng lên, đạt tới 70%!”

……

Lúc này, Mặc Vũ âm thầm sử dụng [Dò Xét] kỹ năng quăng lên trên người đám binh sĩ còn có Ngô Cương, khi biết được người tới chỉ là một tên Kim đan sơ kỳ cùng một đám Trúc cơ cảnh binh lính, hai chân mày của hắn còn đang cau lại cũng nhanh chóng dãn ra.

Bởi lẽ thực lực ‘viện binh’ nếu chỉ có như vậy, hắn còn là không quá để vào mắt, lại chưa nói tới đang đứng phía sau hắn còn có Lạc Tú Phương đồng dạng giống như Ngô Cương đều là Kim đan sơ kỳ cường giả.

Ngô Cương ngay lập tức nhìn thấy đệ đệ của mình, Ngô Lôi, khi thấy được đệ đệ vẫn bình an vô sự, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn người thân cũng chỉ còn lại một mình vị đệ đệ này mà thôi.

Hắn lúc thu được pháo hiệu còn tưởng rằng Ngô Lôi là gặp phải cường địch nguy hiểm tới tính mạng, cho nên ngay lập tức triệu tập nhân thủ phóng tới vị trí cổng thành, sợ Ngô Lôi vì một chút chậm chễ liền xảy ra sự việc đáng tiếc, thế nhưng có vẻ mọi việc cũng không như hắn đã nghĩ nghiêm trọng như vậy.

Sau đó, Ngô Cương cũng từ trên trời đáp xuống phía dưới, hắn ánh mắt đã để ý tới hai người Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương, bởi từ trên thân hai người hắn cảm nhận được sóng pháp lực đều là Kim đan cảnh cường giả, đối với Lạc Tú Phương dung mạo, Ngô Cương cũng không tránh được giật mình, dù sao Lạc Tú Phương xác thực rất đẹp, thế nhưng cũng chỉ thế mà thôi, Kim đan cảnh cường giả định lực không phải một đám Luyện thể cảnh cùng Luyện Khí cảnh có thể so sánh được.

Đi tới bên cạnh Ngô Lôi, Ngô Cương cất lên giọng điệu trầm thấp đặc trưng của hắn, hắn nói:

“Đệ đệ, có chuyện gì xảy ra mà để ngươi phải phát ra tín hiệu khẩn cấp như vậy?”

Ngô Lôi đối với hắn người đại ca này cũng rất kính sợ, cho nên không dám dấu diếm hoặc thêm bớt cắt xén, đem nguyên văn kể lại sự tình Hồ Hán Tam buông lời bất kính đối với Mặc Vũ sau đó bị giết như thế nào.

Nghe xong, Ngô cương chân mày khẽ nhíu, chuyện này nói nhỏ thì không hẳn là nhỏ, mà nói lớn thì cũng không phải quá lớn, nhược giả đi bất kính cường giả, chết cũng là đáng, thế nhưng cái ‘nhược giả’ này lại là người của phủ thành chủ, nếu không bắt Mặc Vũ đưa ra chút bàn giao, vậy thì mặt mũi thành chủ để ở đâu?

Mà nếu không đem Mặc Vũ xử lý, để Mặc Vũ giết người xong rồi vẫn bình an vô sự rời đi, như vậy ai dám đảm bảo sau này không còn người nào khác không làm giống như Mặc Vũ chứ?

Như vậy chẳng phải là muốn phủ thành chủ uy nghiêm quét rác, ai muốn ngồi lên đầu đi ị đều được???

Cho nên, Ngô Cương lập tức quyết định được hắn nên giải quyết việc này như thế nào, chỉ có một biện pháp duy nhất đó là bắt lấy Mặc Vũ đem về xử trí.

Ngô Cương sau đó bước tới trước mặt Mặc Vũ, bởi vì thân thể cao lớn, so với Mặc Vũ phải cao hơn hẳn một cái đầu, cho nên hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nói:

“Tiểu tử thật lớn mật, dám giết người của phủ thành chủ, còn không mau bó tay chịu trói theo ta về tiếp nhận thành chủ phán xét?”

Thấy Ngô Cương không thèm quan tâm sự việc đúng hay sai mà lập tức muốn bắt lại hắn, Mặc Vũ làm sao còn không biết Ngô Cương trong đầu nghĩ gì?

Còn không phải muốn đem hắn ra lập uy, chấn nhiếp người khác hay sao?

Nghĩ thật hay!

Trong lòng cười lạnh, hắn hai tay chắp lại sau lưng, thản nhiên ngẩng đầu lên nói:

“Người của phủ thành chủ? Vậy thì thế nào? Người của phủ thành chủ thì có thể không có quy củ, vô pháp vô thiên, giữa thanh thiên bạch nhật trêu ghẹo cường đoạt dân nữ sao?”

Ngô Cương cười nhạt, hắn giọng không đổi nói:

“Ở địa bàn của ta nói luật pháp? Tiểu tử, ngươi cũng thật ngây thơ đến đáng yêu, nói cho ngươi biết, ở trong Lăng Phong thành, ta, chính là pháp!”

Mặc Vũ đột nhiên lộ ra vẻ mặt ‘bừng tỉnh đại ngộ’ nói ra một câu khiến cho không chỉ Ngô Cương mà còn cả đám binh sĩ phía sau hắn lâm vào trạng thái mộng bức:

“Vậy sao? Ta hiểu, thì ra ngươi muốn tạo phản!”

Nghe tới hai chữ ‘tạo phản’, Ngô Cương trong lòng giật mình thon thót, hắn tuy không thật giống như Mặc Vũ nói muốn tạo phản, thế nhưng nghe được từ ngữ nhạy cảm như vậy cũng khiến hắn kinh hãi, đồng thời liếc mắt thấy xung quanh dân chúng vây xem bắt đầu xôn xao náo động, Ngô Cương hoảng sợ đối với Mặc Vũ quát lớn:

“Tiểu tử, ngươi nói linh tinh cái gì? Ta lúc nào muốn tạo phản?”

“Còn không phải sao? Ngươi vừa mới nói ở Lăng Phong thành ngươi chính là pháp, vậy ta hỏi ngươi, Lăng Phong Thành thuộc về ai?” Mặc Vũ trên mặt toát ra vẻ nghi hoặc.

Ngô Cương không hiểu thấu liền bị chụp mũ tạo phản, đầu óc rối rắm, não bộ còn chưa kịp nhẩy số, hắn chỉ theo phản ứng đáp:

“Đương nhiên là thuộc về Dạ Nguyệt hoàng đế!?”

Nói đến đây Ngô Cương mới giật mình, hắn dường như đã hiểu được cái bẫy ngôn ngữ của Mặc Vũ giăng ra, chỉ là còn không để hắn mở miệng liền đã bị Mặc Vũ cắt đứt:

“Không tệ, ngươi cũng biết Lăng Phong Thành là thuộc về Dạ Nguyệt Hoàng thất, thuộc về Hoàng đế, toàn bộ luật pháp đều do Hoàng đế ban ra, vậy mà ngươi nói ngươi chính là pháp, như thế không phải ngươi muốn tạo phản thì là cái gì?”

Lời này của Mặc Vũ dùng pháp lực nói ra, cho nên đặc biệt vang dội, toàn bộ dân chúng vây xem đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch, bọn hắn trong đầu cũng không tự chủ nghĩ tới phương diện này, sau đó cảm thấy Mặc Vũ thuyết pháp nghe thì hoang đường nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy rất có đạo lý.

Đất này là đất của vua, pháp này cũng là pháp của vua, vậy mà có người nói bản thân hắn là pháp, vậy chẳng phải là nói hắn chính là vua hay sao?

Không thể nghi ngờ gì nữa, Ngô Cương muốn tạo phản!

Đây chính là toàn bộ suy nghĩ bên trong đầu của bọn hắn lúc này.

Thấy xung quanh dân chúng đối với mình chỉ trỏ, âm thầm bàn tán, thái độ cũng trở nên khác thường, Ngô Cương cũng là bị dọa hoảng, nếu để cho lời này lọt tới tai của Hoàng thất, cộng thêm một đám dân chúng không hiểu thấu biến thành nhân chứng, hắn cho dù có mười cái mạng cũng không đủ giết, phải biết rằng bậc quân vương là đặc biệt đa nghi, đối với nhưng thứ nhạy cảm như tạo phản, bọn hắn sẽ cực kỳ trọng thị.

Ai mà biết hắn có thể hay không bị Hoàng Thất âm thầm cho vào danh sách đen, sau đó thực thi chính sách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót? Vậy không phải Ngô Cương hắn muốn chết oan chết uổng sao?

Mà không thể nghi ngờ đó là tất cả nhưng thứ này đều nhờ công tên tiểu tử trước mặt hắn lúc này ban tặng.

Ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn, Ngô Cương nổi giận gầm lên:

“Ăn nói bậy bạ, toàn bộ đều là nói bậy, tiểu tử khốn kiếp, ngươi dám đem ta bôi đen? Hôm nay Ngô Cương ta chắc chắn phải giết ngươi chứng minh ta trong sạch!”

Nói xong, Ngô Cương cầm trong tay hắc thương đâm tới, hắn muốn nhanh chóng dùng trường thương trong tay giết chết Mặc Vũ, không muốn Mặc Vũ tiếp tục ở trên đầu hắn dội phân.

Mặc Vũ chụp mũ Ngô Cương tạo phản, thế nhưng đấy chỉ là nói miệng không chứng cứ, cũng không thực sự có thể làm gì Ngô Cương, kể cả cho dù Hoàng Thất nghe được tin tức này cũng sẽ cười nhạt không thèm để ý tới, chỉ một tên Kim đan cảnh mà muốn tạo phản?

Ngươi đùa ta sao?

Mục đích hắn sử dụng ngôn ngữ công kích cũng chỉ muốn khiêu khích Ngô Cương trước tiên đối với hắn động thủ, như vậy hắn có đầy đủ lý do đem Ngô Cương giết chết, bởi nếu tra xét ra thì cũng chỉ tính là phòng vệ mà lỡ tay giết người, theo luật thì cùng làm bị phạt chút tiền hoặc linh thạch, cho dù là Lăng Phong thành chủ cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đem răng gãy nuốt vào trong bụng mà thôi.

Còn về cái tên binh sĩ Hồ Hán Tam bị hắn giết, hiển nhiên chỉ một tên Luyện thể cảnh còn chưa đủ lý do để Lăng Phong thành chủ muốn cùng Mặc Vũ đối đầu chưa nói tới Hồ Hán Tam tên kia năm lần bảy lượt khiêu khích, bị hắn giết cũng không oan, có thể trách được ai?

Mặc Vũ không tin chỉ vì một tên binh sĩ luyện thể cảnh chết đi mà Lăng Phong thành chủ muốn cùng Thiên Kiếm tông người sống ta chết, cho dù Thiên Kiếm tông hiện nay đã là một tông phái xuống dốc đi chăng nữa, phải biết rằng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù Thiên Kiếm tông đã không phải Thiên Kiếm tông ngày xưa, nhưng muốn đem Thiên Kiếm tông bốn tên Kim đan cảnh cường giả công thêm hắn một tên Kim đan cảnh trung kỳ giết chết, cái giá mà Lăng Phong thành phải trả cũng là không hề nhẹ nhàng, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Là người mở đầu khiêu khích, Mặc Vũ có thể không đề phòng Ngô Cương đánh lén sao?

Đương nhiên là không thể nào!

“Đã ngươi trước tiên xuất thủ, vậy cũng không thể trách được ta rồi!” Mặc Vũ trong lòng cười lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.