Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu

Chương 17: Chương 17: Tinh Thạch!




Mặc Thiên Hành cuối cùng cũng không tránh được kết cục phải chết, Mặc Vũ cho dù có tâm nhưng cũng đành bất lực, bên trong rương chứa đồ của hắn, vật phẩm duy nhất có thể chứa thương chính là hai loại đan dược là [Hồi huyết đan] cùng [Hồi pháp đan], thế nhưng cả hai loại đồ vật này chỉ có công năng chữa lành thương thế nhất định cùng bổ sung pháp lực mà thôi, còn đối với tình trạng kim đan sụp đổ phá toái của Mặc Thiên Hành tuy có thể trì hoãn một hồi kéo dài thời gian nhưng vẫn là không cách nào triệt để khỏi hẳn.

Là người trong cuộc, Mặc Thiên Hành tuy không biết tường tận suy nghĩ của Mặc Vũ, nhưng thông qua lời nói cùng cử chỉ của Mặc Vũ, hắn vẫn có thể nhận ra được một chút mà hoàn toàn không phải là không biết gì.

Trong lòng âm thầm cảm thán nhi tử đã trưởng thành, cộng thêm biểu hiện của Mặc Vũ từ bên trong bất tỉnh trạng thái tỉnh lại cho tới thời điểm hiện tại nói là hành xử khéo léo cũng không quá đáng, tuy trong lời nói có chút lưu manh cùng không biết xấu hổ, thế nhưng thử nghĩ tới mà xem, ở tu luyện giới cá lớn nuốt cá bé này, bản thân nếu không có chút vô liêm xỉ cùng mặt dày không biết xấu hổ thì làm sao có thể cùng người khác tranh đoạt cơ duyên?

Cứ quá e ngại mặt mũi chính là muốn chịu thiệt thòi, mà hiển nhiên Mặc Thiên Hành hắn không muốn nhi tử của mình ăn quả đắng.

Đi kèm theo đó là bản thân Mặc Vũ tu vi đạt tới Kim đan sơ kỳ có thể so với mấy vị trưởng lão trong tông, tuy có thể sẽ bị một chút áp lực, thế nhưng nếu tiếp tục giữ vững tốc độ tu luyện biến thái của hắn, vậy thì trưởng lão lại tính là cái thứ đồ gì?

Không sợ sau khi bản thân mình ra đi nhi tử tính mạng bị uy hiếp, có thể nói rằng Mặc Thiên Hành đã hoàn toàn không còn nỗi lo về sau, cho nên hắn đối mặt với tử vong một cách rất bình thản, dường như thống khổ khi tính mạng mất đi chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.

Trước khi chết, Mặc Thiên Hành giao lại cho Mặc Vũ trữ vật giới chỉ mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn đeo trên ngón tay, bên trong có di vật của Nam Cung Vũ Linh, bao gồm quần áo, đồ dùng hằng ngày, còn có một chút bảo vật.

Sau đó là đến giai đoạn Mặc Thiên Hành đối với Mặc Vũ bàn giao hậu sự, còn có các bí mật mà hắn trước giờ chưa bao giờ hé lộ cùng ai.

“Vũ Nhi, cha biết mình đại nạn sắp tới, không còn quá nhiều thời gian, cho nên cha sẽ nói ngắn gọn để cho con có thể hiểu được tình hình bản thân mình lúc này…”

“Đầu tiên là bên trong Thiên Kiếm tông, hai người Trương Khôn còn có Lạc Tú phương, xử trí thế nào là hoàn toàn xem ở con, tuy nhiên nếu đem hai người thu phục được như vậy tốt nhất, bởi vì Thiên Kiếm tông trước giờ xuống dốc, Hoàng Thắng còn có cha chết đi để cho chiến lực giảm xuống đáng kể, nếu lại thiếu đi hai tên Kim đan cảnh cường giả, vậy thì tình cảnh của con sẽ vô cùng khó khăn, cản trở bước tiến của con sau này!”

Mặc Vũ nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ khó khăn nói:

“Cha, cái nhiệm vụ này cũng quá khó một chút chứ? Ngươi phải biết rằng cho dù ta có tha cho bọn hắn, nhưng hiển nhiên bọn hắn cũng sẽ trong lòng âm thầm đề phòng ta, bọn hắn sẽ cho rằng ta có âm mưu, nếu bảo ta không có tâm tư khác thì e rằng nói ra ngay cả ta còn không tin huống chi là bọn hắn?”

“Hai người đó nếu vì bảo toàn mạng sống tuyệt đối an toàn, không cần mỗi thời mỗi khắc nơm nớp lo sợ, hiển nhiên sẽ ở bên trong bóng tối tiếp tục bày mưu tính kế âm ta, đã như vậy chẳng thà giết đi càng muốn tốt hơn hay sao?”

Mặc Thiên Hành nghe vậy mỉm cười hài lòng, bởi lẽ nhi tử nói ra như vậy có nghĩa hắn đã biết suy nghĩ hành động của mình mang lại hậu quả gì, sợ nhất là không có tính toán gì mà cứ lao đầu vào làm.

Đương nhiên nếu Mặc Thiên Hành đã đề ra vấn đề thì hiển nhiên hắn đã có phương án giải quyết, hắn cười nhạt nói:

“Việc này con cứ yên tâm, nếu cha đã nói ra thì tự khắc có biện pháp…”

Mặc Vũ nghi hoặc hỏi:

“Biện pháp gì?”

Mặc Thiên Hành đột nhiên khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đầy tà khí nói:

“Vũ Nhi, con có biết rằng khi muốn tuần phục một con yêu thú, cần cái gì hay không?”

Mặc Vũ càng nghe càng không hiểu Mặc Thiên Hành trong hồ lô bán thuốc gì, có điều vấn đề này đương nhiên hắn biết, cho nên trả lời rất nhanh:

“Còn không phải là dùng đan dược cùng khế ước…”

Nói đến đây, Mặc Vũ giật mình, bật thốt:

“Chẳng lẽ cha là nói…”

Mặc Thiên Hành nhìn Mặc Vũ biểu tình giật mình, hắn cười ha hả đáp:

“Không sai…trên thế giới này còn có thể có cái gì đảm bảo hơn khế ước loại đồ vật này? Trong tay cha vừa may có được hai trương nô lệ khế ước quyển trục, con cứ nói xem?”

Có điều, Mặc Vũ lại không có vui mừng, ngược lại hai chân mày khẽ cau, nói:

“Nếu là khế ước quyển trục, đương nhiên sẽ đảm bảo được hai người kia không phản loạn, thế nhưng làm thế nào mới có thể để bọn hắn đồng ý ký kết mới là vấn đề, tu luyện đến một bước này, có ai không tâm cao khí ngạo, cho dù mạng sống bị đe dọa, nhưng không đến bước đường cùng, tuyệt đối phải chết thì bọn hắn sẽ không làm vậy, mà đây còn là nô lệ khế ước, chỉ cần chủ nhân một cái ý niệm liền thần hồn câu diệt…”

Mặc Thiên Hành cười âm hiểm đáp:

“Trước đó vì cha đã đưa ra hứa hẹn sẽ đem hai viên [Phá Chướng đan] tặng cho, hai người Vu Thông còn có Bạch Phương Huyền vẫn đang tạm thời về phe chúng ta, ba tên kim đan cảnh không chút tổn hao đối mặt hai tên kim đan cảnh trọng thương, chuyện này còn không phải rất dễ dàng? Chỉ cần đem bọn hắn bắt được, lại sử dụng bí pháp phong tỏa tu vi, sinh tử không phải do một câu nói của con sao?”

“Khi đó, vì mạng sống của mình, hai người bọn hắn không muốn ký cũng phải ký!”

Nói đến đây, Mặc Thiên Hành như gằn ra từng chữ, dù sao đối với việc Trương Không cùng Lạc Tú Phương tiếp tay cho Hoàng Thắng hắn cũng đối với hai người nổi lên sát tâm, nhưng vì đại cục, hắn lựa chọn đi ngược bản tâm, nói không khó chịu là giả.

“Con biết phải làm thế nào rồi, cha!”

Mặc Thiên Hành sau đó cũng bình tĩnh lại, nói tiếp:

“Hai người Trương Không cùng Lạc Tú Phương cha không muốn nói thêm điều gì, thế nhưng hai người khác là Vu Thông cùng Bạch Phương Huyền, con cũng cần có chút cảnh giác, tuy bọn hắn từ trước tới giờ an phận thủ thường, không hỏi tông vụ, chỉ một mực bế quan tu luyện, thế nhưng nếu con thế quá lớn để bọn hắn cảm nhận được uy hiếp, nói không chừng sẽ có lúc muốn đối với con nổi lên sát tâm…”.

“Nếu là quang minh chính đại tranh đấu, cha cũng không có gì để nói, dù sao con cũng là con của ta, không kém đi đâu được, cha chỉ sợ bọn hắn bên trong bóng tối động chân động tay, sử dụng âm mưu quỷ kế đối với con mà thôi!”

Mặc Vũ đồng dạng gật đầu không có ý kiến, mặc dù hắn hiện tại cũng chẳng thèm coi hai người Vu Thông cùng Bạch Phương Huyền để vào trong mắt, bản thân thực lực ngang nhau không nói, hắn còn có được kỹ năng [Cuồng bạo] tăng gấp ba chiến lực, có thể sợ sệt hai người kia?

Chuyện cười!

Thấy nhi tử toàn bộ tiếp thu mình ý kiến, Mặc Thiên Hành cũng yên tâm, sau đó hắn lại nói tiếp:

“Đấy là chuyện thứ nhất, còn về chuyện thứ hai, đó chính là con cần phải tập trung tu luyện, trong thời gian ngắn cố gắng tìm cách tăng lên tới Kim đan cảnh trung kỳ, bởi vì cha e rằng tiếp theo đó Nam Minh Long cẩu tạp chủng kia sẽ có động tác, chỉ khi con có Kim đan cảnh trung kỳ, mới có thể đảm bảo mọi việc không lo!”

Nói đến đây, Mặc Vũ có chút nghi hoặc hỏi:

“Cha, ta chỉ nghe được phong thanh là ngươi cùng Nam Minh Long tranh đoạt linh thạch quặng mỏ, ngươi bị trọng thương mà hắn chỉ vết thương nhẹ, hơn nữa quyền sở hữu quặng mỏ đã thuộc về hắn, nếu vậy thì còn có lý do gì để hắn cùng chúng ta gây chiến? Phải biết rằng nếu hai cái tông phái phát sinh xung đột, người chết sẽ không ít, chẳng lẽ hắn không quan tâm tính mạng môn hạ đệ tử của mình sao?”

Mặc Thiên Hành nghe vậy sắc mặt âm trầm đáp:

“Vũ Nhi, sự thật không phải đơn giản như con nghe được, quả thực chuyện tranh đoạt mỏ quặng quyền sở hữu là không sai, thế nhưng nếu chỉ là tranh đoạt một tòa quặng mỏ kích thương không lớn sản lượng bình thường không muốn nói là thấp kém thì không đến mức chiến đấu tới mức độ như vậy, tình huống bình thường mà nói hai bên chỉ giao thủ qua phân ra mạnh yếu liền dừng tay, bởi nếu có bất kỳ ai ngã xuống, vậy thì sẽ bốc lên giữa hai tông phái xung đột cùng chiến tranh, khi đó chết đi người sẽ tuyệt đối không ít, đối với tình huống đó chẳng ai muốn nó xảy ra cả!”

Mặc Vũ nghe vậy càng nghi hoặc hơn, lại hỏi:

“Thế thì là vì nguyên nhân gì mà khiến cho cha cùng Nam Minh Long tranh cái người chết ta sống?”

Hơi trầm ngâm một chút, Mặc Thiên Hành cho ra đáp án:

“Vũ Nhi, nguyên nhân chính là vì vật nằm bên trong trữ vật giới chỉ của cha!”

“Hả!?” Mặc Vũ kinh ngạc.

Sau đó Mặc Thiên Hành không dấu diếm nói:

“Bên trong có một viên [Tinh thạch]!”

“[Tinh thạch]!!!” Mặc Vũ giật nẩy mình, suýt chút nữa hét lên.

Gật đầu xác nhận, Mặc Thiên Hành nói tiếp:

“Không sai, là một viên [Tinh thạch], chính là Linh Thạch tinh hoa trải qua không biết mấy trăm vạn năm kết tinh mà thành, vô cùng trân quý, chỉ cần hoàn toàn luyện hóa, như vậy cho dù là Nguyên Thần cảnh cũng không phải quá xa vời, hoặc giả đem đi bán, giá cả tuyệt không dưới một vạn [Cực Phẩm linh thạch]”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.