Hiện dưới tay Trần Nguyên, ngoại trừ Bàng Hỉ và Hàn Kỳ đồng ý cùng hắn đi Quỳnh Châu ra, không người nào đồng ý đi cùng hắn nữa.
Tựa như hắn và Nhân Tông phỏng đoán ngay từ đầu, một khi Trần Nguyên nói ra tin tức bản thân phải đi, những huynh đệ dưới tay hắn kia sẽ ngay lập tức đi tìm con đường mới của mình.
Chuyện này không thể trách bọn họ, mỗi người đều có lý tưởng của mình, Hạ Hiền và Vương An Thạch muốn làm đại thần lưu danh thiên cổ, thời điểm Trần Nguyên có thể giúp bọn hắn thực hiện lý tưởng, bọn hắn đi theo tại sau lưng Trần Nguyên, nếu Trần Nguyên muốn bọn hắn đi Quỳnh Châu, bọn hắn có thể sẽ không cự tuyệt, nhưng Trần Nguyên sẽ cảm thấy mình nợ bọn hắn, chính bọn hắn cũng sẽ cảm thấy khổ sở.
Trần Thế Trung cũng không muốn đi Quỳnh Châu giúp Trần Nguyên buôn bán, tại thời điểm hắn xác định Trần Nguyên thật sự chuẩn bị rời đi, ánh mắt của hắn lập tức theo dõi vị trí hội trưởng thương hội này.
Theo thời gian chuyển dời, những thương nhân kia càng ngày càng tụ tập đến Biện Kinh, ngoại trừ số ít người ngại chạy xa đường xa, phái thân tín trong nhà đến, trên cơ bản đều là tự mình tới tham dự hội nghị.
Lần tuyển cử này đối với bọn hắn mà nói, không riêng gì quan hệ đến hội trưởng thương hội kế nhiệm là ai, chế độ tuyển cử công bằng hay không, là chuyện bọn hắn quan tâm nhất.
Một cái chế độ công bằng, còn quan trọng hơn nhiều một người lãnh đạo tốt.
Trần Thế Trung vốn cho là mình đi tranh giành vị trí kia giống như là móc tiền từ trong túi tiền ra, nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, có một đối thủ rất mạnh ẩn ẩn lộ ra mũi nhọn, khiến cho nội tâm hắn có chút bất an.
Đối thủ kia chính là Từ Tích.
Thật sự,ẹnhuey này không riêng gì Trần Thế Trung không nghĩ tới, mà ngay cả Trần Thế Mỹ cũng không nghĩ tới, thời gian Từ Tích tiến vào thương hội không đầy vài năm, rõ ràng đã có nhiều người ủng hộ như vậy.
Kỳ thật, Từ Tích phát triển là một hình ảnh thu nhỏ của thương hội Đại Tống, những năm này hắn một mực giúp Trần Thế Mỹ tiến hành làm một ít sự tình văn hóa, hơn nữa còn làm tương đối khá, bất kể là trên mặt vốn liếng hay là trên mặt danh vọng, đều kiếm lấy món tiền đầu tiên vì cuộc sống của mình.
Những thương nhân mới gia nhập thương hội, như Hồ Thông phán Hà Gian phủ, những người mang theo sắc màu sĩ phu tương đối dễ tiếp nhận Từ Tích.
Cũng nói rõ ràng, thương nhân Đại Tống đã bước vào một giai đoạn mới, hiện tại một ít thương nhân ra ngoài cửa đều mặc một thân áo dài, cầm quạt xếp trong tay, há miệng huynh đài ngậm miệng tôn giá, đã không khác gì sĩ phu.
Bọn hắn kiếm tiền tài dễ dàng hơn đám tiền bối, đã bắt đầu để ý thanh danh của mình như thế nào, hành vi chủng vì sinh ý không từ thủ đoạn trước kia đã chậm rãi gặp phải bài xích.
Những thương nhân này mâu thuẫn với chút ít thương hội truyền thống ủng hộ Trần Thế Trung.
Trong nội tâm bọn hắn có một loại cảm giác về sự ưu việt, không muốn để cho những người đầy hơi tiền kia ngồi trên đầu mình, tuy hiện tại bọn hắn cũng đang muốn hơi tiền.
Một phương diện khác, Trần Thế Trung lại hơi phản cảm về thủ pháp buôn bán của những người kia.
Lấy một cái ví dụ đơn giản, mượn xây dựng một cái tác phường mà nói, từ mua đất, đến công nhân làm thuê, khai trương, cùng với các loại kinh doanh ngày sau, bọn Trần Thế Trung đều tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền tài trên người quan phủ.
Nhưng những người Hồ Thông phán này thì khác, những chuyện thương nhân truyền thống kia làm rất khó khăn, bọn hắn thường thường chỉ cần vài phong thư, một bàn rượu, đã hoàn tất toàn bộ rồi, còn có thể bảo đảm ngày sau tuyệt đối không có người quan phủ đến tìm phiền toái.
Chuyện này ở trong mắt chút ít thương nhân truyền thống đằng kia căn bản chính là một loại cạnh tranh không công bằng.
Tại thời điểm Trần Nguyên vẫn ngồi ở trên vị trí này, bọn hắn đều có thể tiếp nhận Trần Nguyên, dễ dàng tha thứ cho đối phương, nhưng mặc cho hội trưởng thương hội mới là ai, đối phương đều phải từ từ cân nhắc một chút.
Phiếu bầu nằm trong tay của mình, nói cách khác, có thể làm cho thanh thế mình bên này cường tráng hơn một ít hay không, hiển nhiên là điểm mấu chốt để đánh bại đối thủ.
Trần Thế Trung thật sự có chút ít khó xử, đổi lại người bên ngoài, hắn đã sớm dùng những thủ đoạn kia, nhưng Từ Tích cũng là người một nhà, lập tức sẽ làm con rể Trần Nguyên rồi, chuyện này thật sự làm cho hắn rất khó nắm chắc.
Cố tình đến hỏi Trần Nguyên vài câu, Trần Nguyên lại thủ vững lời hứa của mình, tuyệt đối không chọc tay vào.
Cái này lại làm cho Trần Thế Trung thật sự rất phiền muộn, hắn đã từng nghĩ tới chuyện mình muốn lấy vị trí này, khả năng sẽ có người tranh giành cùng mình, nhưng nằm mơ cũng đoán không được sẽ là Từ Tích, hơn nữa còn kinh người như vậy.
Hiện tại thương hội tuyển cử này có thể nói là đại sự bậc nhất Biện Kinh, tuy quân đội còn đang chuẩn bị chiến tranh, nhưng dân chúng không có bao nhiêu hứng thú đối với Ảrập kia, trong mắt bọn hắn, đám người đó không có quan hệ gì trực tiếp.
Hơn nữa, Đại Tống chiến tranh quân sự trong thời gian dài, cũng làm cho bọn họ không còn cảm giác mới lạ đối với đề tài đánh nhau chiến trận.
So sánh với việc ai làm nhiệm hội trưởng thương hội kế tiếp, quả thật là một trời một vực.
Dân chúng chế tác nghĩ đến hội trưởng mới lên đài rồi, sẽ gia tăng một ít tiền công đám cho công nhân bọn họ, hay là cắt xén một ít đây? Cái này quan hệ trực tiếp đến việc trong chén cơm của bọn hắn có thức ăn mặn hay không.
Dân chúng đều đang canh chừng, các thương nhân đều đang nhìn, triều đình có chút cả đám quan viên cũng trợn hai mắt thành hình cầu, đều đang nhìn tuyển cử thương hội lần này có thể làm được hai từ công bằng Trần Nguyên nói hay không.
Chuyện này xác định cho dù không có tầng quan hệ Trần Nguyên, Trần Thế Trung cũng không dám dùng một ít thủ đoạn xấu.
Từ Tích đương nhiên cũng không muốn để xảy ra sai sót, tuy vẫn chưa có chính thức bắt đầu, Trần Thế Trung và Từ Tích đã bắt đầu đọ sức ở một vài điểm khác nhau.
Từng thương nhân có phiếu bầu tới Biện Kinh, về sau, hai người bọn họ đều đến cửa bái phỏng, gắng tìm sự ủng hộ.
Hai người thật sự cảm giác được Trần Nguyên không trợ giúp bọn hắn cái gì, nhưng một người là huynh đệ nhiều năm của Trần Nguyên, một người lập tức sẽ làm con rể Trần Nguyên, thật sự là rất khó giúp ai.
Phạm Trọng Yêm vốn vì vấn đề này mà định tìm Trần Nguyên nói chuyện, nhưng nghe nói Trần Nguyên đã thanh toán tài sản ngân hàng, chuẩn bị để cho triều đình tham gia thương hội, hắn lại vững vàng ngồi đó, nhìn lại tình hình.
Đợi đến khi nghe nói Trần Nguyên dùng toàn bộ tài sản của mình tạo thành năm thứ gọi là quỹ, Phạm Trọng Yêm liền an lòng.
Trần Nguyên làm nhiều việc như vậy, nếu như hắn vẫn nhìn chằm chằm vào hội trưởng thương hội không tha, hiển nhiên là có chút bức người quá đáng, dù sao thì lúc trước Trần Nguyên đã hứa hẹn, bất luận người nào có tư cách hội viên thương hội, được mọi người đề cử, đều có thể đến cạnh tranh vị trí này.
Bất luận kẻ nào, tự nhiên kể cả con rể và huynh đệ hắn.
Từ tình huống trước mắt để xem xét, Trần Nguyên không có chọc tay vào việc tuyển cử, Trần Thế Trung và Từ Tích đều là những thương nhân kia đề cử ra, không có lý do gì bởi vì bọn họ có quan hệ với Trần Nguyên liền cướp đoạt tư cách của bọn hắn, đây cũng là một loại không công bằng.
Cho nên Phạm Trọng Yêm cảm thấy có thể để cho Trần Thế Mỹ đi xuống như vậy, chỉ cần cuối cùng hắn thật sự lựa chọn thoát ly khỏi Đại Tống, đối với hắn, đối với Đại Tống, đều là một chuyện tốt.
Phạm Trọng Yêm cũng có thể yên tâm, mà Bao Chửng, nghĩ đến cũng có thể nhắm mắt.
Nhưng Phạm Thuần Hữu không có lòng dạ như Phạm Trọng Yêm, hắn nghĩ, Trần Thế Mỹ để cho huynh đệ và con rể của mình ra tranh nhau, hoàn toàn chính là diễn trò cho mọi người xem.