Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 384: Chương 384: Quay về




lúc men tình đậm đặc, hai tay Trần Nguyên thả khuôn mặt của nàng ra, lặng lẽ nơi tiến vào vạt áo của nàng, cái thời tiết này, y phục trên người vốn rất ít, không phí nhiều công phu, cặp tay kia đã bắt đầu tùy ý công thành chiếm đất.

Triệu Ý nhẹ giọng thở dốc một tiếng, mềm nhũn mà tựa ở trên ngực Trần Nguyên, khuôn mặt sớm hồng như quả táo chín mọng.

Trần Nguyên nhẹ nhàng trượt ngón tay, dây thắt lưng trên người nàng chẳng biết lúc nào đã rơi trên mặt đất, quần áo từ trên vai thơm, chậm rãi cởi bỏ, mà Triệu Ý lại như chưa tỉnh, chỉ lo nhắm nửa con mắt hưởng thụ.

Tiếng hơi thở vang lên, thanh âm thân thể ma sát phát ra tiếng sàn sạt, Triệu Ý ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng kêu rên, tăng nàng luôn luôn tản ra mùi thơm cơ thể say lòng người, làm cả phòng phảng phất như đang ở tiên cảnh.

Trần Nguyên đã thật sự không kìm nén được dục hỏa dưới đáy lòng, bỗng nhiên Triệu Ý giơ hai tay lên, cửi y phục trên người nàng ra.

Tiếp theo liền thuận tay cửi dây trói buộc ngực trước, lập tức, hai cái bánh bao trắng nõn, đáng yêu giống như thỏ trắng nhảy ra ngoài, lắc lư tại trước mắt Trần Nguyên.

Ở bên trong quá trình này, Triệu Ý dùng mị nhãn như tơ, chăm chú nhìn Trần Nguyên cởi áo nới dây lưng cho nàng, trên mặt đẹp đầy thần sắc xấu hổ, nhưng lại không thấy chút chống cự nào, chỉ có hơi thở càng tăng thêm mà thôi.

Trần Nguyên dùng một tay bế nàng lên, một tay chậm rãi đi vào.

Triệu Ý lúc này tựa như cảm nhận được ánh mắt xâm lược càng lúc càng nóng của Trần Nguyên, mở hai con ngươi khép hờ ra, oán trách mà liếc hắn, phảng phất như mình còn trong trắng, ngượng ngùng mà che bộ ngực tuyết trắng lại.

Trần Nguyên lại mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Một khắc tiêu hồn giá trị thiên kim, nương tử, vi phu đến đây!"

Sau khi nói xong, liền nhào tới.

Một phen kịch tình qua đi, Triệu Ý đặc biệt thỏa mãn, bò tới ngực Trần Nguyên, móng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ngực Trần Nguyên, nói: "Tướng công, ngươi có biết không, trong khoảng thời gian này, ngươi không tới tìm ta, ta thật sự nghĩ ngươi không thích ta nữa đó."

Trần Nguyên cười một chút, nói: "Làm sao có chuyện đó? Nương tử xinh đẹp như vậy, ta sao có thể cam lòng bỏ qua? Chỉ là, đoạn thời gian này, ta thật sự vội vàng nhiều việc, hoàng thượng muốn đánh thắng Lý Nguyên Hạo, hắn giao vấn đề này cho Phạm đại nhân cùng ta làm, Lý Nguyên Hạo thật là nhân vật rất lợi hại, lần này ta chiếm được tiện nghi của hắn, là vì ta lựa chọn phương thức và trò chơi hắn chưa từng chơi lần nào."

Triệu Ý nghe thấy Trần Nguyên hô nàng là nương tử, không khỏi nghĩ về thời điểm hai người gặp mặt, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, hỏi: "Vậy ngươi phải vội vàng tới khi nào?"

Trần Nguyên bỗng nhiên nghiêm chỉnh nói: "Ta nói với ngươi nha, vẫn là câu nói lúc trước kia, trong nhà, ngươi có thể lo liệu việc nhà, nhưng chuyện bên ngoài, ta hi vọng ngươi không cần lo quá nhiều. Ta là nam nhân, ta không muốn dựa vào chiêu bài Phò mã gia ăn cơm cả đời, ta muốn làm chuyện của ta."

Thời điểm thân thể và nội tâm nữ nhân đều nhận được rồi thỏa mãn, nàng sẽ dễ dàng bị thuyết phục nhất.

Triệu Ý dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Trần Nguyên: "Ai, ta biết rồi, Phụ hoàng cũng nói, nam nhân nên đi ra ngoài làm đại sự."

Trần Nguyên niết cái mũi Triệu Ý một chút, nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phu nhân chính quy của ta, ta ở bên ngoài làm việc, ngươi phải chịu trách nhiệm chiếu cố tốt tất cả việc trong nhà, biết chưa?"

Triệu Ý hiển nhiên rất thích ý gánh vác trách nhiệm này, cả người ghé vào trên người Trần Nguyên, hai cái bánh bao mềm mại trước ngực ma sát ngực Trần Nguyên, nói: "Biết rồi tướng công, ngươi yên tâm đi."

Trần Nguyên thở dài một tiếng: "Lăng Hoa là dễ ở chung người, ta tin tưởng giữa các ngươi không có cái gì mâu thuẫn, chỉ là, người nhà của ta đến bây giờ còn chưa có tin tức, cha mẹ ta thế nào, ta còn chưa biết, Tần Hương Liên cùng hai đứa trẻ, cũng không tìm được tung tích."

Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, vụng trộm liếc nhìn Triệu Ý, phát hiện Triệu Ý đã cúi đầu xuống, không dám nghênh đón ánh mắt của mình, Trần Nguyên lại càng kiên định suy đoán lúc trước.

Hắn không nói gì thêm, sự tình đã xảy ra rồi, lại truy cứu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Tay của hắn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Triệu Ý hai cái, nói: "Nương tử, lúc ta không có ở đây, ngươi nên thoáng nghe ngóng một tý, nếu có tin tức của bọn hắn mà nói, nhất định phải cho ta biết. Cha mẹ ta nuôi dưỡng ta lớn như vậy, một ngày hạnh phúc không được hưởng, nếu như có thể đón bọn hắn đến Biện Kinh, cho dù là hiếu thuận với bọn hắn một ngày, ta cũng thấy đủ rồi."

Triệu Ý hơi sợ, đối với bất hiếu, Tống triều trừng phạt rất nghiêm trọng, một người con, nếu như bất hiếu, thì phải là phạm vào tội chết, tại nhà tầm thường, đều gặp phải vận mệnh bị chém đầu, với tư cách Công Chúa, chỉ có thể càng thêm bi thảm, giống như tỷ tỷ của nàng.

Trần Nguyên để tay tại phía sau lưng Triệu Ý, rõ ràng cảm thấy nàng hô hấp biến hóa, lại giả vờ như không biết, nói: "Tần Hương Liên vẫn là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, nếu như nàng còn sống mà nói, ta muốn tìm nàng đến. Ngươi yên tâm, nàng là một nữ nhân thông tình đạt lý, sẽ không làm khó chúng ta, mọi người ngồi cùng một chỗ nghĩ cách xử lý, không phải tốt hơn sao? Đúng không?"

Triệu Ý nhẹ giọng lên tiếng: "Đúng."

Trong lòng nàng không khỏi có chút trách tự trách mình, bất kể như thế nào, mình có thể đuổi Tần Hương Liên đi, nhưng vì cái gì lúc trước không nhớ ra việc hỏi tình hình cha mẹ Trần Thế Mỹ một tý đây? Đây chính là cha mẹ Trần Thế Mỹ, là cha mẹ chồng tương lai của mình.

Nếu để cho Trần Nguyên biết, chuyện sẽ ra sao đây?

Chợt nhớ tới lúc trước, thời điểm Tần Hương Liên ra đi, đã lưu cho mình cho một cái địa chỉ, nhưng tờ giấy kia bị Triệu Ý để ở trong quần áo, quên lấy ra. Mà Triệu Ý quá nhiều quần áo, chính nàng lại chưa bao giờ giặt, hiện tại muốn tìm, phỏng chừng phải phí một phen công phu mới được.

Triệu Ý biết rõ, nếu như mình không thể đón cha mẹ Trần Thế Mỹ trở lại, một khi sự tình bị người khác biết rõ, nàng liền xong rồi, Trần Nguyên có khả năng vĩnh viễn không tha thứ cho mình, trong lòng nàng quyết định chủ ý, phải lập tức phái người đi tìm Tần Hương Liên.

Điểm mấu chốt, mỗi người đều có, điểm mấu chốt của Triệu Ý là không thể tiếp nhận Tần Hương Liên, về phần những người khác, vậy thì cũng không có vấn đề gì.

Điểm mấu chốt của Tần Hương Liên lại bị chạm đến.

Trở lại Sở châu, mỗi ngày nàng đều ở trước cửa nhìn quanh, hy vọng có thể chứng kiến thân ảnh mình chờ đợi xuất hiện.

Sự tình đã như vậy, Tần Hương Liên biết mình là một nữ tử yếu nhược, thời điểm đối mặt với cường quyền hoàng gia, nàng hèn mọn tựa như một con kiến, mặc dù nàng lớn tiếng kêu to, khả năng là không có ai nghe được.

Công Chúa coi trọng trượng phu của mình, trượng phu của mình là xuất sắc như vậy, hắn là đánh thắng Đảng Hạng Đại vương, anh hùng Đại Tống, là Thiên Tinh hạ phàm, hai tay mình căn bản không bắt được hắn, đã như vầy, cứ để hắn đi thôi.

Tần Hương Liên thầm muốn gặp lại Trần Nguyên một lần, nghe hắn nói chút ít lời nói an ủi mình, dù cho biết rõ những lời này là lừa gạt mình, hắn phải đến một chuyến, hắn có thể không cần mình, nhưng là hắn không thể không muốn cha mẹ cùng đứa trẻ của hắn.

Đây là điểm mấu chốt của Tần Hương Liên.

Khổ đợi một tháng vẫn không thấy người Biện Kinh tới, Tần Hương Liên có chút thất vọng, hoặc là nói tuyệt vọng rồi.

Gió mát thổi tóc Tần Hương Liên bay lên, đứng trên cao, nàng lại cảm giác toàn thân rét lạnh, Trần Đông ca không để ý vẻ u sầu của nàng, quơ bảo kiếm của hắn, từ phía dưới giết đi lên, vọt tới bên người Tần Hương Liên, hỏi: "Mẹ, lúc nào cha ta trở về?"

Tần Hương Liên hai mắt vô thần nói: "Nhanh."

"Nhanh là lúc nào? Ngươi đã nói mấy lần nhanh rồi?"

Tần Hương Liên nhìn khuôn mặt non nớt mặt của Trần Đông ca, mình có thể mất đi trượng phu, nhưng đứa trẻ không thể mất đi phụ thân, Trần Thế Mỹ có thể sẽ không trở lại, nàng bỗng nhiên hạ quyết tâm, quay đầu nói: "Đi, chúng ta đi thu dọn đồ đạc, trở lại tìm cha ngươi."

Trần Đông ca hưng phấn chạy xuống triền núi, trong lòng hắn, có thể lại một lần nữa tiến vào Biện Kinh, chính là tốt nhất, tìm được cha, sẽ có ngựa để cưỡi.

Tần Hương Liên căn bản không nghĩ đến, nàng tiến vào Biện Kinh một chuyến này, sẽ làm cho Trần Nguyên, cho triều đình Đại Tống xuất hiện biến cố rất lớn.

Nàng chỉ là một nữ tử, nàng đã bỏ trượng phu của mình đi, hiện tại chỉ cần tìm phụ thân vì đứa trẻ, có sai sao? Tần Hương Liên cho là mình đúng, đã đúng, vậy thì nàng phải đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.