Hướng Bắc Đại Yến, Bá Lăng.
Mưa tháng ba lắt nhắt rơi xuống, ngọn đèn dầu nhà nhà mông mông lung lung trong bóng đêm, phóng mắt nhìn lại, giống như mở ra một bức tranh thủy mặc, đẹp đến có chút không thực.
Hoàng thành, đèn đuốc sáng trưng.
Yến Vân Hoa ngồi bên trong điện phê duyệt tấu chương, tuy rằng cảm thấy thân mình càng ngày càng khỏe, nhưng tinh thần luôn thấy thiếu, bọn người Thái Y viện đều nói long thể mình càng ngày càng tốt, cũng chỉ kê chút thuốc bổ.
“Khởi bẩm bệ hạ, Tả viện phán Thái Y viện Tề Tháp đến.” Nội thị đứng ở cửa đại điện thông truyền một tiếng.
“Tuyên!”
Đầu Yến Vân Hoa cũng không nâng, thuận miệng hạ lệnh một câu.
Tề Tháp là một nhân tài kiệt xuất, cũng là chất nhi Tề Tương Nương coi trọng nhất, tuổi vừa qua ba mươi, đã ngồi xuống vị trí Tả viện phán, tiền đồ vô lượng.
“Vi thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tề Tháp kéo vạt áo quỳ xuống cúi đầu.
Yến Vân Hoa hơi hơi giương mắt, nói: “Ngươi cầu kiến có chuyện gì?”
Tề Tháp nói: “Bệ hạ, bệnh tình Thái hậu nguy kịch, chỉ sợ sống không được bao lâu nữa.”
“Thật không?” Yến Vân Hoa lạnh như băng ứng một câu, “Việc này trẫm đã biết, ngươi có thể lui xuống.”
Sắc mặt Tề Tháp chợt hiện hoảng hốt nhưng không có ý rời đi.
Yến Vân Hoa buông bút son, lạnh lùng nói: “Ngươi còn việc khác?”
Tề Tháp nghe thấy phản ứng: “Phụng thể Thái hậu phải đề phòng, tránh có người nhân cơ hội tác loạn.”
“Lời này của ái khanh là có ý gì?” Yến Vân Hoa híp mắt nhìn hắn.
Tề Tháp hít một hơi, “Bệ hạ, Tống Vương đã nhiều ngày cũng không ít lần vào cung thăm hỏi Thái hậu, vi thần nghe nói, hắn còn ở trước mặt mọi người trong Quốc Tự tuyên thệ, nếu lần này Thái hậu có thể bình yên lành bệnh, hắn nguyện giảm mười năm tuổi thọ.”
“Hắn vẫn không ngồi yên a.” Yến Vân Hoa ảm đạm cười, “Ngươi nói tiếp.”
“Nếu bệ hạ không làm gì, chỉ sợ dân gian sẽ xuất hiện lời chê bai không nên có.” Tề Tháp cúi người dập đầu thật mạnh với Yến Vân Hoa, “Thỉnh bệ hạ tam tư!”
Yến Vân Hoa lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, “Những lời này, Đại nhi đã nhắc nhở trẫm.”
Tề Tháp trầm xuống, không dám ngẩng đầu tránh cho Yến Vân Hoa thấy hắn khiếp sợ.
Yến Vân Hoa viết xong một đạo ý chỉ hướng anh tài khắp thiên hạ, “Trẫm đã chuẩn bị ngày mai chiếu cáo thiên hạ, chiêu mộ danh y thiên hạ vào cung cứu trị mẫu hậu.”
Tề Tháp cúi đầu dằn lòng lại, đứng lên, cung kính nhận thánh chỉ, nhìn một lần, trầm giọng nói: “Vẫn là Đại phi nương nương nghĩ chu đáo.”
“Nếu ngươi thật muốn tranh công thì phải điều trị tốt tàn mệnh của mẫu hậu rồi, trước khi danh y tiến cung, đừng làm cho nàng tắt thở.” Yến Vân Hoa từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh Tề Tháp nhìn thánh chỉ, “Nghe hiểu chưa?”
“Vi thần tuân chỉ.” Tề Tháp vội khom lưng cười nói.
Yến Vân Hoa nhìn hắn vẫn không có ý tứ rời đi, “Ái khanh còn có chuyện khác sao?”
Tề Tháp lo lắng nhưng vẫn nói ra, “Ba ngày nữa, là sinh nhật Thanh Vân, cô cô đã hai năm hơn không nhìn thấy Thanh Vân, Thương viện chủ cũng hơn hai năm không gặp Đại phi nương nương, cho nên...”
“Đại nhi quả nhiên cũng không nói sai a.” Yến Vân Hoa đột nhiên thâm ý nói ra một câu.
Tề Tháp giật mình, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Yến Vân Hoa âm trầm nhìn nhìn Tề Tháp nói: “Đại nhi thật thích Thanh Vân, trẫm cũng thích Thanh Vân, sao? Còn sợ trẫm và Đại nhi chiếu cố hắn không tốt?”
“Vi thần không dám.” Tề Tháp sợ nói sai rơi đầu.
Yến Vân Hoa lạnh lùng cười, “Bất quá, tương tư cốt nhục luôn là nhân luân chi thường, chờ thân thể Thái hậu khỏe hơn, trẫm sẽ mở một bữa gia yến, để phu thê Thương viện chủ tiến cung đoàn viên.”
“Tạ chủ long ân.”
Tề Tháp dập đầu ba cái, cuối cùng mồ hôi lạnh chảy đầm địa rời khỏi cung điện.
Ý cười trên mặt Yến Vân Hoa dần dần mất đi, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thánh chỉ trong tay, lẩm bẩm: “Chút trò hề đó, không khỏi cũng quá vụng về.”
“Đại phi nương nương đến!” Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa, nội thị thông truyền một tiếng.
Ý cười trên mặt Yến Vân Hoa xuất hiện trở lại, hắn bước nhanh nghênh đón, không đợi Thương Thanh Đại bước vào đại điện, đã cầm tay nàng, đáy mắt có chút kinh hỉ, “Đại nhi, trẫm đang nhớ ngươi, ngươi liền đến đây!”
Thương Thanh Đại lạnh nhạt cười, để hắn nắm tay đi vào trong điện. Đợi Yến Vân Hoa ngồi trở lại long ỷ, Thương Thanh Đại không nhanh không chậm bắt mạch cho Yến Vân Hoa, ra vẻ thở dài nhẹ nhõm.
“Sao? Thân mình trẫm chẳng lẽ có việc?”
Thương Thanh Đại nghiêm mặt nói: “Nhiều ngày nay trời mưa, hàn khí rất nặng, bệ hạ lại thường xuyên phê duyệt tấu chương đến nửa đêm, nô tì chỉ là lo lắng thân mình bệ hạ, cho nên đặc biệt đến xem.”
Yến Vân Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Đại nhi có tâm.”
“Chỉ sợ những người khác cũng có tâm.” Thương Thanh Đại ẩn ý nói.
Yến Vân Hoa cười nói: “Cũng là ngươi nói rất đúng, thế lực Tề gia ở Thái Y viện thật lớn, trẫm quả thật phải đề phòng một ít. Đem Thương Thanh Vân nhập cung, tương đương nắm Linh Xu Viện trong tay, bổ sung tân Thái y ở Thái Y viện hiện giờ cũng do trẫm khống chế, mỗi ngày trẫm đều tuyên Thái y đến bắt mạch, trong lòng quả thật an tâm không ít. Đại nhi, ngươi đã giúp trẫm một cái đại ân!”
Thương Thanh Đại cười khẽ nói: “Mới vừa rồi nô tì đi thỉnh an Thái hậu, giúp Thái hậu bắt mạch, bệ hạ có biết thân mình Thái hậu rốt cuộc bị cái gì không?”
“Ngươi nói, trẫm nghe.”
Thương Thanh Đại lạnh lùng cười, “Tề gia nóng lòng tranh công, muốn cho Thái hậu chết, cho nên Thái hậu là bị trúng độc, mà không phải là bệnh nặng. Độc này đối với nô tì muốn giải cũng không khó, chỉ là nô tì không tiện ra tay. Cho nên, việc này không ngại để cho danh y bên ngoài tiến cung, bệ hạ cũng có thêm người tài tiến vào Thái Y viện.”
Yến Vân Hoa kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, “Bọn họ thật to gan!”
Thương Thanh Đại tiếp tục nói: “Nôn nóng tranh công vì bệ hạ, dám xuống tay với Thái hậu, nếu ngày khác muốn tranh công với những người khác, bệ hạ cho rằng, bọn họ sẽ xuống tay với ai đây?”
“Bọn họ còn có thể dám xuống tay với trẫm?!” Yến Vân Hoa lớn tiếng quát.
Thương Thanh Đại khẽ thở dài: “Trước đây có lẽ là không, nhưng hiện tại thì không nhất định. Bệ hạ chặt đứt cơ hội một nhà độc đại Thái Y viện, điểm này thôi, đã là sống không được thoải mái, lại có lợi ích lớn dụ dỗ, bệ hạ cảm thấy bọn họ có thể hay không hướng tới Tống Vương bên kia?”
“Chẳng lẽ bọn họ dám phản bội trẫm?”
“Nếu đột nhiên Thái hậu ngã xuống trong cung, bệ hạ cảm thấy người có lợi nhất là ai đây?”
Yến Vân Hoa hít một hơi, nghĩ đến lời Tề Tháp vừa rồi, bên ngoài Yến Vân Thâm ra vẻ xuất sắc, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh một trận, “Đại nhi, ngươi nhắc nhở trẫm đúng lúc, trẫm phải lập tức ban chiêu cáo hoàng bảng ra bên ngoài!”
“Bệ hạ anh minh.” Thương Thanh Đại cúi người cười khẽ.
Yến Vân Hoa mạnh tay kéo nàng vào lòng ngực, hôn một cái lên má của nàng, “Đại nhi, về sau lời ngươi nói, trẫm đều tin!”
“Cho tới bây giờ nô tì vẫn chỉ nói một câu, sở cầu của nô tì chỉ có ân sủng của bệ hạ thôi. Cho... nô tì thêm chút thời gian, chờ nô tì chữa trị tốt cho bệ hạ, những lời sau này bệ hạ nói cũng không muộn.” Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói xong, từ lòng ngực hắn thoát ra, nghiêng người cùi đầu, “Bệ hạ, nô tì về Tuyết Hương điện trước, đợi bệ hạ xong việc trở về nghỉ ngơi.”
“Được.” Yến Vân Hoa gật gật đầu, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp.
Đợi Thương Thanh Đại đi rồi, Yến Vân Hoa lập tức triệu thái giám tiến vào truyền chỉ, cầm hoàng bảng cầu y đưa cho thái giám, nói: “Mau chóng ngày đêm đem hoàng bảng phát đến khắp châu phủ, trong vòng ba ngày, trẫm phải để cho thiên hạ đều phải biết việc này!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, bên ngoài hoàng thành, thành Bá Lăng.
Ngón tay nhỏ gầy nhẹ nhàng phất đi sợi tóc dính nước mưa, Đỗ Nhược mặc quần áo màu xanh nhạt, đứng dưới mái hiên khách điếm một hồi lâu.
Nàng nhớ rõ, dọc theo hướng Đông phố này đi, sẽ đi đến con đường chính đi vào hoàng thành. Ven hai bên đường ở ngã tư, hàng liễu xanh biếc, mỗi khi đến đầu năm, sương mù như khói vây quanh hàng liễu, nhìn thật là thích mắt.
Thế gian có hai loại liễu. Một loại là cây liễu sinh trưởng ngoài cung, lặng lẽ sinh, lặng lẽ chết, tới tự do, mà đi cũng tự do. Một loại khác, đó là tường liễu bên trong cung kia, trải qua khô khốc, mặc dù là chết, cũng chỉ có thể hóa tro trong cung, ngẫu nhiên có gió nổi lên, cũng khó mang bụi trần bay ra khỏi tòa nhà giam kia.
“Khụ khụ.”
Gió lạnh thổi qua, khiến Đỗ Nhược cảm thấy có chút lạnh, nàng không khỏi ho nhẹ hai tiếng, mày hơi hơi nhíu, khép chặt áo choàng vào thân mình, xoay người đi vào đại đường khách điếm.
Ánh đèn chiếu vào gương mặt của nàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt Đỗ Nhược có chút tái nhợt, quần áo màu xanh nhạt đơn bạc mặc trên người lại có vẻ rộng vài phần.
“Cô nương đây là đang đợi người sao?” Lão bản khách điếm nhìn nàng như vậy đã vài ngày, nhịn không được hỏi một câu.
Đỗ Nhược cười khẽ lắc đầu, không trả lời lão bản khách điếm, chỉ lặng lặng đi tới góc sáng sủa trong đại đường, gọi tiểu nhị đem chút đồ ăn.
Hiện giờ Tống Vương điện hạ ở Quốc Tự cầu phúc cho Thái hậu, nàng không thể tìm Tống Vương hỗ trợ vào cung. Cừu cha nương không đội trời chung, nàng cũng không thể nhẫn hận trở về Linh Xu Viện, thuận thế vào cung làm Thái y.
Nàng rõ ràng ở ngoài tường cung, nhưng lại không thể nào đi vào, mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng nàng đau như bị xé rách.
Cho nên mỗi ngày, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng dưới mái hiên khách điếm, ngơ ngác nhìn tường cung, tâm như đao cắt.
“A!” Đột nhiên bên ngoài khách điếm vang lên một tiếng la kinh ngạc.
“Phát sinh chuyện gì?” Mấy người nhiều chuyện nhịn không được đi ra ngóng chuyện.
Chỉ thấy tám gã cung vệ đi theo một vị công công truyền chỉ, một đường gõ chiêng. Khi đến chỗ dán hoàng bảng, công công truyền chỉ cung kính thỉnh thánh chỉ ra, lớn tiếng đọc: “Thái hậu bệnh nặng, loạt Thái y thúc thủ, bệ hạ hạ chỉ chiêu cáo danh y khắp thiên hạ, người nào có thể cứu sống Thái hậu, tất có trọng thưởng!”
Nói xong, công công truyền chỉ dán thánh chỉ lên bảng, nhìn lướt qua dân chúng vây quanh xem, phân phó tám gã cung vệ, “Các ngươi ở lại chỗ này, nhìn xem có ai đến đệ danh hay không? Chúng ta về cung phục chỉ với bệ hạ trước.”
“Vâng.”
“Ngay cả Thái y cũng không có biện pháp, xem ra Thái hậu bệnh rất nặng.”
“Không phải vậy thì Tống Vương điện hạ cũng đâu đi Quốc Tự cam nguyện giảm thọ cầu phúc cho Thái hậu, xem ra là nguy hiểm.”
Ngay lúc nhóm dân chúng thấp giọng nghị luận, Đỗ Nhược đã lặng yên đi tới trước hoàng bảng, vươn tay tới hoàng bảng.
Không nghĩ đến, còn có một tay khác cũng vươn đến hoàng bảng.
Khi hai người đồng thời bắt lấy cáo thị trên hoàng bảng, người kia kinh hô lên, sau đó lập tức đỏ hốc mắt.
“Tiểu Nhược! Ta biết ngươi sẽ trở về!”
Người tới không phải ai khác, đúng là Trần Thủy Tô xa cách nhiều năm.
Nàng hoàn hảo còn sống!
Đỗ Nhược kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn Trần Thủy Tô ôm chặt lấy nàng, “Tiểu Nhược, ta còn nghĩ vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ngươi! Ngươi người này, rốt cuộc chạy đi nơi nào?”
Không thể nhận thức, không thể...
Nàng vào cung không biết cát hung thế nào, trăm triệu lần không thể lại liên lụy đến ai nữa!
“Cô nương là ai?” Đỗ Nhược chua xót mở miệng, đẩy Trần Thủy Tô ra.
Trần Thủy Tô không thể tin được chớp mắt, nước mắt dĩ nhiên theo khóe mắt chảy xuống, “Tiểu Nhược, ngươi... Ngươi vẫn không nhớ ra ta?”
Đỗ Nhược lắc lắc đầu.
Trần Thủy Tô vừa muốn nói cái gì, tám gã cung vệ đã xông tới, “Ngươi đã gỡ cáo thị trên hoàng bảng xuống, lập tức mau chóng vào cung trị liệu Thái hậu nương nương! Bản tướng nói trước, nếu hai các ngươi là lang băm, đừng mong bước ra khỏi cửa cung!”
“Vâng, tướng quân.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~ tiểu Nhược Nhược rốt cục tiến cung.