Tuyết ở Bá Lăng rơi ba ngày liên tiếp, đến ngày Đỗ Nhược khảo thí thì ngừng lại.
Mang một bọc hành trang thỏa đáng, ngước mắt nhìn ra, nơi nơi đều bị phủ màu tuyết, trắng xóa một vùng.
Hôm nay Đỗ Nhược mặc một thân xiêm y màu xanh, trên đường đi đến Linh Xu Viện, dáng người nho nhỏ trông phá lệ đơn bạc.
Một đường dấu chân hướng về phía tây mà đi, bước trên con đường nhỏ có nhiều đá vụn ở ngoại ô, phía trước mờ mịt tuyết sắc, đã có thể thấy được mái ngói cong vút sừng sững Linh Xu Viện.
“Khụ khụ.” Đỗ Nhược ho nhẹ hai tiếng, đi lâu, cảm thấy có chút mệt, nàng dừng cước bộ, đứng tại chỗ nghỉ tạm một lát.
“Đông --”
Tiếng chuông từ Linh Xu Viện vang lên, vang vọng cả một vùng ngoại ô yên tĩnh.
Đỗ Nhược không tự chủ được khóe miệng hơi hơi nâng lên, con ngươi trong suốt lẳng lặng nhìn mái ngói cong vút, lẩm bẩm: “Phụ thân, nương, ta sẽ không làm cho các ngươi thất vọng.”
Đợi thân mình thoải mái một chút, Đỗ Nhược chỉnh lại xiêm y, tiếp tục hướng đến Linh Xu Viện.
Cách khoảng ba mươi bước, ba chữ to Linh Xu Viện ánh vàng đặt vào tầm mắt, Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy có chút kích động nhỏ, cước bộ nhịn không được nhanh hơn một chút.
“Ai... Cứu cứu ta... Cứu cứu ta...”
Đỗ Nhược ngạc nhiên, dừng cước bộ, nhìn về phía âm thanh kêu cứu -- chỉ thấy một lão tiều phu ngã trên tuyết, củi rơi bừa bãi khắp nơi.
“Lão trượng, ngài có bị thương chỗ nào không?” Đỗ Nhược vội vàng đi qua, cố hết sức đỡ lão tiều phu đứng dậy, lập tức quan sát khí sắc, duỗi tay đặt lên cổ tay lão tiều phu.
Kỳ quái? Vì sao trên người lão nhân gia này lại có vị thuốc đông y nồng đậm?
Xem mạch tượng, thân thể lão trượng thậm chí rất khỏe mạnh a.
Đỗ Nhược hơi nhíu mi tâm, theo bản năng nhìn hai chân lão tiều phu, trông hắn còn đứng rất vững, nàng dời tầm mắt dọc xuống mắt cá chân của hắn, “Mắt cá chân của ngài có cảm thấy đau không?”
Lão tiều phu lắc đầu, “Ta không sao, ta chỉ là thật vất vả kiếm củi, ai.”
“Ngài không có việc gì là tốt rồi, mớ củi này... Ta giúp ngài nhặt lại.” Đỗ Nhược nhìn nhìn sắc trời, còn một canh giờ mới tới giờ khảo thí, lập tức xoắn ống tay áo, giúp lão tiều phu nhặt củi.
“Tê!”
Đột nhiên Đỗ Nhược kinh hô một tiếng, củi trên tay rớt xuống, nàng cúi đầu nhìn tay phải, chỉ thấy lòng bàn tay có một mảnh dầm nhỏ đâm vào, hơi hơi có màu xanh đen.
Dược trên mảnh dầm nhỏ đâm vào, từ từ lan ra thẩm thấu, mang đến cảm giác tê dại, trong lòng Đỗ Nhược hốt hoảng, vội vàng nhìn vào đống củi nằm ngổn ngang, đó chỉ là những cây củi bình thường, như thế nào lại có thuốc tê đây?
“Đỗ Nhược, ngươi có thể vào khảo thí.” Lão tiều phu đột nhiên nở nụ cười.
“Cái gì?” Đỗ Nhược chỉ cảm thấy tay phải có cảm giác tê dại, nàng bối rối nhìn lão tiều phu, “Lão trượng, đây là chuyện gì?”
Lão tiều phu cười nói: “Đây là khảo nghiệm thứ nhất, nhân tâm, xem như ngươi đã vượt qua, còn lại thì phải xem bản lãnh của ngươi, tiểu nha đầu.”
Đỗ Nhược suy nghĩ cẩn thận, thì ra lúc nãy ngửi được vị thuốc đông y nồng đậm quả thật không sai. Nàng khó khăn giật giật bàn tay phải đã bị tê liệt, thế này thì khó mà bắt mạch, nói chi đến châm cứu?
“Còn thất thần làm cái gì?” Lão tiều phu thúc giục một tiếng.
Đỗ Nhược cung kính cúi đầu với hắn, hít sâu một hơi, xoay người hướng tới đường cũ, bước đến cửa chính Linh Xu Viện.
Đến thì cũng đã đến rồi, có như vầy thôi thì há có thể chịu thua?
Đỗ Nhược lặng lẽ giật giật ngón tay trái, đầu ngón tay tinh tế mân mê vài cái, âm thầm tìm lại cảm giác cầm kim châm.
Cửa chính Linh Xu Viên sơn vàng, mở rộng chào đón, Trần Thủy Tô cùng nhóm đồng môn đứng thẳng ở bên trong viện, thấy Đỗ Nhược đi qua cửa chính, liền hướng về Đỗ Nhược cười cười.
Đỗ Nhược khẽ gật cầu, thẳng lưng đi đến trước mặt hai vị phu tử và chúng đệ tử, cung kính cúi đầu với bọn họ, mang thẻ bài nhỏ màu xanh trình lên.
“Ngươi nha đầu này, thật đúng là gầy yếu.” Người nói chuyện là một trung niên hán tử gọi là Trầm Mông, là phu tử Linh Xu Viện chuyên về điều trị gân cốt, “Bây giờ sẽ là đề khảo nghiệm thứ hai, ngươi đi theo ta.”
“Vâng.”
Đỗ Nhược đi theo Trầm Mông đến phía sau chúng đệ tử.
Trầm Mông chỉ chỉ phía trên bàn gỗ có một ít nhánh cây, nói: “Nhìn ngươi nhỏ tuổi, thân mình lại gầy yếu, ngươi làm cho ta thanh nẹp dùng để cố định xương là có thể đạt.”
Đỗ Nhược gật gật đầu, đi tới mép bàn bày nhánh cây, đi một vòng rồi lại nhíu mày nói với Trầm Mông: “Phu tử, tất cả nhánh cây chỗ này đều không thể dùng làm nẹp được.”
Trầm Mông mâu quang chợt lóe, nghiệm mặt nói: “Vì sao?”
Đỗ Nhược chỉ vào mấy nhánh cây nói: “Bản chất mấy nhánh cây này thiên về mềm mại, nếu dùng làm nẹp, sẽ chỉ làm xương cốt bệnh nhân lệch thêm, lưu lại tàn tật cả đời.”
“Ngươi có nghĩ đến, nếu ngươi không làm được nẹp, khảo thí thứ hai này, ngươi sẽ không qua được.” Trầm Mông nhắc nhở một câu.
Đỗ Nhược gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta không cần mấy nhánh cây này, ta vẫn có thể làm nẹp.” Nói xong, Đỗ Nhược nhìn về phía ngoài Linh Xu Viện, “Thỉnh phu tử chờ ta một lát.”
“Ân.”
Ngay lúc Đỗ Nhược chạy ra cửa chính Linh Xu Viện, phía trên đình các ở trong tiểu viện, Thương Thanh Đại tự châm một chén trà nóng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng dáng vội vã của tiểu nha đầu kia, không khỏi cười yếu ớt nói: “Tiểu nha đầu này thật thông minh... Rất thú vị...”
Đỗ Nhược đi không bao lâu thì ôm về một bó nhánh cây, nàng ngồi xổm trên mặt đất, dùng vải thưa buộc những nhánh cây lại thành hình dạng nẹp, lại cẩn thận dùng dao nhỏ tuốt lại những chỗ chưa đồng đều, sau đó mới đứng dậy nói với Trầm Mông, “Phu tử, ta đã hoàn thành.”
Trầm Mông tiếp nhận nẹp nhỏ, nhìn kỹ, cảm thấy cặp nẹp này thật là nhẹ, theo bản năng thử bẻ cong cặp nẹp, lại phát hiện những nhánh cây này được sắp xếp kỹ rồi mới buộc lại, căn bản khó bị gãy, trong lòng thầm tán thưởng, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Ân, ý tưởng không tồi, ngươi được thông qua.”
“Cám ơn phu tử.” Đỗ Nhược cúi đầu với Trầm Mông.
“Tiểu nha đầu, ngươi đi qua đây.” Một hán tử khác tên là Từ Vũ nối gót, nguyên lai là phu tử chuyên về bệnh nhi, hắn dẫn Đỗ Nhược đi đến một góc của tiểu viện, chỉ chỉ một mô hình đứa trẻ, nghiêm mặt nói: “Đứa bé này bị tiêu chảy nhiều ngày rồi, ở đây không có cây ngải thô cho ngươi, cũng không có chén thuốc, chỉ có một cây châm, ngươi sẽ làm thế nào để đứa nhỏ này bớt đau bụng?” Nói xong, Từ Vũ lấy ra một ngân châm từ túi châm của mình, đưa cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược đưa tay phải tiếp nhận ngân châm, tuy là đang cầm châm nhưng lại không cảm giác được gì, nàng âm thầm cảm thấy có chút bối rối.
Để giảm bớt đau bụng, chỉ cần châm vào Tỳ vị*, nhưng mà, đây là một đứa bé, châm sâu hay cạn đều phải chú trọng, hiện giờ tay phải không có cảm giác, chỉ sợ lực tay khó hạ xuống đúng mực.
(*chỗ này tui chém đó, không biết châm vào huyệt vị nào sẽ giảm đau bụng nữa nên đành viết bừa, chờ Vũ beta cứu vớt lại lỗ hỏng chỗ này nha.:“>)
Đỗ Nhược đem ngân châm đổi qua tay trái, nàng tinh tế mân mê ngâm châm, tìm kiếm cảm giác, tay phải đặt dưới ót đứa nhỏ, khe khẽ vuốt ve, trong miệng lại nhẹ giọng thì thầm: “Chớ sợ, chớ sợ, lập tức sẽ không đau nữa.”
Từ Võ trong lòng âm thầm tán tưởng, tiểu nha đầu này thật là cẩn thận, tinh tế nhìn tay trái Đỗ Nhược hạ châm, ở vị trí Tỳ vị đâm xuống.
Mô hình đứa bé bên trong chứa nước, nếu đâm vào quá sâu, mực nước sẽ thấm ra ngoài, chỉ cần một lần là sẽ thất bại, nếu đâm vào quá cạn, ngân châm căn bản không thể trụ được, nhất định rơi ra khỏi mô hình, này cũng coi như là thất bại.
Trên trán Đỗ Nhược tinh tế đổ một tầng mồ hôi, nàng châm xong, ngón tay rời khỏi ngân châm, nhìn thấy ngân châm vẫn chưa rơi ra, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt lắm!” Từ Võ không khỏi tán thưởng, “Đệ tử này, ta thích!”
“Ai ai, tiểu nha đầu này ta cũng thích, ngươi đừng tưởng giành với ta a.” Lão tiều phu ở bên ngoài Linh Xu Viện lúc nãy - Liễu Phương, phu tử chuyên về thần kinh vội nói.
Đỗ Nhược cung kính cúi đầu với ba vị phu tử, “Các vị phu tử quá khen rồi.”
“Tiểu nha đầu, ngươi lại đây.”
Giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên, không biết từ lúc nào, Thương Thanh Đại đã từ đình các đi xuống, trên tay còn cầm một lọ thuốc mỡ.
(Đây là tiểu tức phụ của Thanh Đại ta, các ngươi mau cút hết thì có. =))))
Đỗ Nhược cảm thấy có chút khẩn trương, đứng sửng sờ tại chỗ.
“Vừa rồi không phải rất biết ăn nói sao, sao vừa nhìn thấy ta, lại trở nên ngốc rồi?” Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói, dứt khoát đi đến chỗ Đỗ Nhược.
Trần Thủy Tô cũng đã chạy tới, đẩy nhẹ Đỗ Nhược, “Tiểu Nhược ngốc, Thương phu tử gọi ngươi, ngươi còn thất thần, coi chừng ăn bản tử (ăn đòn).”
“Ngạch...” Đỗ Nhược hồi phục tinh thần, vừa định đi lại chỗ Thương Thanh Đại thì Thương Thanh Đại đã đứng trước mặt nàng, “Thương... Thương...”
“Tay.” Thương Thanh Đại vô cùng đơn giản nói một chữ, nhìn phản ứng của Đỗ Nhược, đành tự mình nâng tay nàng lên, “Liễu tiên sinh, ngươi hạ dược này hơi nhiều rồi.”
Liễu Phương áy náy nói: “Tiểu thư, ta chỉ muốn khảo nghiệm khó nàng một chút cho nên mới dùng thuốc tê.”
“Xúc cảm ngón tay là quan trọng nhất đối với người hành y, nếu bị thương đến kinh mạch, Linh Xu Viện ta sẽ tổn thất.” Nàng nói chuyện luôn mang khí tức không giận tự uy, nhàn nhạt nói một câu nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh buốt.
(Dám hạ dược nặng với tiểu tức phụ của ta, ngươi muốn chết rồi.:))))
“Về sau sẽ không.” Liễu Phương vội vàng nói.
Thương Thanh Đại cũng không tính toán nói thêm với hắn, cẩn thận dùng móng tay khều dầm gỗ rút ra, ôn nhu thoa thuốc mỡ lên tay Đỗ Nhược, “Qua mấy ngày nữa, tay ngươi sẽ chậm rãi khôi phục tri giác.” Làm như biết Đỗ Nhược sẽ nói cám ơn, Thương Thanh Đại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Không cần nói cám ơn, sau này ở Linh Xu Viện học y cho tốt là được rồi.”
“...”
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, chợt thấy trên mặt nóng lên, lúc này mới phát hiện hai gò má của mình đã một mảnh đỏ bừng.
Thương Thanh Đại cảm thấy bàn tay Đỗ Nhược trong tay mình bỗng ấm lên, liếc nhìn Đỗ Nhược, buông tay tiểu nha đầu ra, lui lại vài bước, “Hôm nay ngươi đi về thu thập đồ dùng cá nhân đi, giờ Thìn ngày mai, tiến vào Linh Xu Viện học tập.”
“Vâng,“
Đỗ Nhược cảm thấy mình thật sự là làm càn, cúi đầu ứng thanh một câu, hai gò má lại thêm hồng hơn.
“Thủy Tô, ngươi thu thập phòng của ngươi một chút, sau này ở chung với Đỗ Nhược.” Thương Thanh Đại nói thêm một câu.
Trần Thủy Tô gật đầu cười, “Vâng!” Nói xong, liền tiến lên khoác tay Đỗ Nhược, “Tiểu Nhược ngốc! Chúng ta lại có thể cùng nhau học y rồi!”
Đỗ Nhược ảm đạm cười, có vài phần chột dạ, không dám nhìn sắc mặt Thương Thanh Đại đang như thế nào.
“Chút nữa sẽ có lớp giảng bài, các ngươi về thư đường trước đi.” Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói, cúi đầu nhìn nhìn trong tay còn cầm lọ thuốc mỡ, từng bước đến gần Đỗ Nhược, đem thuốc mỡ nhét vào tay nàng, “Trước tiên ngươi hãy mang thuốc này về dùng, còn có trước đó ba ngày đã cho ngươi hộp viên thuốc kia, nhớ rõ dùng đúng hạn.”
“Vâng.”
Thương Thanh Đại như có chút đăm chiêu nhìn Đỗ Nhược, cuối cùng xoay người đi, khóe miệng lại nhoẻn lên như muốn cười, trong lòng lẩm bẩm, “Nhược... Là một cái tên hay...”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thêm một đoạn văn ~ có phải hay không vai chính tính cách rất lãnh đạm, cho nên mọi người cũng hiểu được lạnh lẽo là như thế nào? Anh anh anh ~~~ này chuyện xưa tiểu đồng bọn có thích không?
Đôi lời: Há há... mình lại hoàn thành một chương. Chiều tối thêm một chương nữa, ngày mai 2 chương nữa, vậy thì có thể rút ngắn khoảng cách với bạn editor kia rồi. Đoạn ngọt còn chờ ở phía sau nha.:“>