Khi hai người ngã xuống giường, Thương Thanh Đại chống thân mình nghiêng người bên cạnh Đỗ Nhược, ngón tay dọc theo ấn đường Đỗ Nhược một đường mơn trớn xuống chóp mũi khéo léo của nàng, rồi đến cánh môi ôn nhuận của nàng, cằm gầy của nàng, xuống chút nữa, đó là xương quai xanh của tiểu nha đầu...
Đỗ Nhược không khỏi giật mình một cái, nàng thẹn thùng đỏ mặt, kinh ngạc nhìn phu tử, "Phu tử... Ta cảm giác... Có chút kỳ quái..."
Thương Thanh Đại mỉm cười nhìn gương mặt Đỗ Nhược, "Làm sao kỳ quái?"
"Ta... Ta nói không được... Ta cảm thấy ta sắp không phải là ta..."
"Đó là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?"
Thương Thanh Đại quyến luyến vuốt ve từng tấc da tấc thịt tiểu nha đầu, cũng không biết chính mình lại có một ngày như vậy, mê muội đối với một tiểu nha đầu.
A Nhược của nàng là một nữ oa thuần khiết như thế, dưới ánh sáng nến chiếu vào dường như càng giống trăng non tản ra ánh sáng tinh khiết.
"Hẳn là... Hẳn là phải..." Đỗ Nhược gắt gao cắn môi dưới, không dám nói hết lời.
Thương Thanh Đại dán sát đến thân thể của Đỗ Nhược, đè lên người nàng, lúc này đây, không chỉ có Đỗ Nhược hơi hơi run lên mà còn có mong mỏi tận sâu trong lòng phu tử.
"Nên cái gì?"
Sợi tóc Thương Thanh Đại còn chút ẩm ướt, chậm rãi rơi xuống, nàng hơi nhích thân mình, chừa ra chút khoảng cách giữa mình và Đỗ Nhược, một tia tươi cười mê say, ý tứ hàm xúc.
Đỗ Nhược không dám nhìn ngắm xương quai xanh của Thương Thanh Đại quá lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, nàng mềm dẻo mở miệng, "Ta... Ta muốn hôn nhẹ ngươi..." Nói xong, nàng mở to đôi mắt, "Phu tử, nếu là không được... Ta... Ta liền ngoan ngoãn!"
Thương Thanh Đại đưa mặt đến gần, bất đắc dĩ bảo trì khoảng cách với Đỗ Nhược một chút, hô hấp lúc đó, là mùi tự nhiên của người kia giống như móng vuốt của con mèo, một vuốt một vuốt chọc trái tim người ngứa ngáy, "Gần là hôn nhẹ?"
"Ta... Ta..." Đỗ Nhược đỏ mặt, muốn hôn miệng phu tử, rồi lại sợ hãi rụt trở về, nhỏ giọng nói một câu, "Ta... nóng đến lợi hại... Ta sợ ta sẽ làm phu tử... bị thương..."
"Thương ta?" Cánh môi Thương Thanh Đại như cố ý vô tình tiến sát đến đôi môi Đỗ Nhược, không biết vì sao, nàng lại thích xem bộ dáng thẹn thùng vô thố của tiểu nha đầu này, mỗi lần nhìn thấy, trong lòng vừa ấm vừa lại như rễ cây bén rễ càng sâu.
Đỗ Nhược thành thật gật đầu, cũng không dám nói tỉ mỉ.
Thương Thanh Đại chớp mi cười nói: "Ngươi như thế nào thương ta?" Nàng hơi hơi cúi người, ngực hai người dính sát vào nhau, bất giác đã dính nhau chặt chẽ tinh tế.
Đỗ Nhược khó chịu nhúc nhích thân mình, "Chính là... Chính là..."
Bỗng dưng tay phải Thương Thanh Đại chế trụ tay trái của Đỗ Nhược, cười nhẹ nhìn điểm chu sa trên cánh tay của hai người, nói: "A Nhược chỉ chính là này sao?"
Đỗ Nhược bị nói trúng tâm tư, kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, "Cánh tay bên phải của phu tử... cánh tay bên trái của ta..."
"Ân?"
"Mẫu thân... Nói... Nữ tử, nếu là... Nếu là..."
"Nếu là sao?"
"Ta..."
Trong lòng Thương Thanh Đại xấu hổ đến lợi hại nhưng cũng không thể để mất khí thế, nàng ra vẻ trấn tĩnh cười nói: "Ta vậy mà đã xem thường ngươi, nguyên lai ngươi còn hiểu chuyện này nọ."
"Không phải! Không phải! Sách y cũng có ghi lại, ta không phải là..."
"Nga? A Nhược ngươi nếu nói sách y, ta đây liền khảo bài ngươi?"
"A?"
"Ta nói tên một cái huyệt vị, ngươi liền chỉ một cái cho ta."
"Vâng, phu tử."
Thương Thanh Đại nghĩ nghĩ, "Phong môn."
"Này... Ở trên lưng... Ta không tự chỉ chính mình được..." Đỗ Nhược khó xử nhích nhích thân mình, cuối cùng thử nhìn phu tử, "Phu tử... Ta cũng không thể..."
"Đáp không đúng, liền phạt đứng cạnh giường năm canh giờ."
"Phu tử... Ta... Đường đột..." Đỗ Nhược kinh ngạc một chút, ngón trỏ tay phải liền chuẩn xác điểm nhẹ lên huyệt "Phong môn" trên lưng Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại tiếp tục nói tên huyệt vị kế tiếp, "Thận du."
Tay Đỗ Nhược đành phải xuống chút nữa, đi tới trên lưng Thương Thanh Đại, "Ở chỗ này."
"Yêu du." Thương Thanh Đại nói xong tên huyệt vị này, có chút dồn dập.
Đỗ Nhược giật mình, nhích thân mình, ngón tay càng đi xuống dò xét, chỉ lên huyệt vị, "Chỗ này..." Giọng của Đỗ Nhược có chút biến đổi, chỉ cảm thấy khô khan lợi hại, cũng không biết do chính mình chột dạ hay là phu tử thẹn thùng, giống như ngay cả lỗ tai cũng nhảy lên "Bang bang" theo tiếng tim đập.
"A Nhược..." Giọng Thương Thanh Đại đột nhiên có chút khàn khàn, nàng thoáng hướng lên trên xê dịch một chút, "Cái gọi là Hạ cực thì ở nơi nào?"
(*Hạ cực là tác giả chế, tác giả có giải thích bên dưới nhé! Nhưng theo mình đoán già thì nó là điểm nhạy cảm)
Thân mình Đỗ Nhược khẽ run lên, không thể tin được nhìn khuôn mặt phu tử ngượng ngùng, tâm tư đã muốn rõ ràng như thế, vì sao vừa rồi lại nhìn không ra?
"Nha đầu ngốc, thật muốn ta phạt ngươi đứng một đêm sao?" Cuối cùng Thương Thanh Đại không nhịn được, vạch trần dụng ý của nàng.
Đỗ Nhược vừa mừng vừa sợ, ngón tay tiếp tục đi xuống, ở gần nơi u cốc tìm huyệt vị kia, "Phu tử... ở chỗ này..."
"Vậy A Nhược... ở chỗ này?"
"Phu..."
"Về sau khi ở riêng... Không được gọi ta phu tử..."
Bất giác đầu ngón tay Thương Thanh Đại điểm ở huyệt vị Hạ cực, trong miệng Đỗ Nhược liền phát ra một tiếng ngâm khẽ, một lần kích thích này, làm cho tất cả lý trí đều mềm nhũn, tất cả băn khoăn đều biến thành mây khói.
Ta lấy điểm chu sa của nhau, cầu cuộc đời này, cùng ngươi gần nhau, tế thế giang hồ.
"Bang bang! Bang bang phanh!"
Bỗng dưng, bên ngoài viện vang lên tiếng đập cửa mãnh liệt, đánh gãy một khắc mộng.
A Lương khoác xiêm đi từ trong phòng đi ra, xoa mắt, mang theo ba phần sinh khí, quát: "Ai a?! Buổi tối không cho người ta nghỉ ngơi!"
"Mở cửa! Ta phụng mệnh tróc nã lang băm hại người, mở cửa nhanh!"
"Lang băm?" A Lương rùng mình một cái, mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có đến hơn mười quan sai, hung thần ác sát giơ cây đuốc, như là trên đường Hoàng Tuyền liều lĩnh đến, một mảnh đằng đằng sát khí.
Không đợi A Lương hỏi nhỏ, nhóm quan sai liền xông vào, "Đi vào bắt người!"
"Từ từ! Hai vị tỷ tỷ mới nghỉ ngơi, các ngươi như vậy xông vào, chẳng khác nào du côn trên dường?!" A Lương chạy tới trước cửa, đưa hai tay ra ngăn cản, gấp giọng hô, "Nhược tỷ tỷ, Thanh Đại tỷ tỷ, các ngươi mau tỉnh lại, có quan sai đến đây!"
Hai người vội mặc xiêm y, chải vuốt tóc đen hỗn độn sơ lược, chỉ kịp khoác áo choàng lên người, liền mở cửa phòng ra.
"Chính là nha đầu này! Bắt!" Quan sai cầm đầu chỉ hướng về phía Đỗ Nhược.
"Chậm!" Thương Thanh Đại quát chói tai một tiếng, trên mặt màu thẹn thùng chưa tiêu tan, hiện tại xem ra, thật giống như giận dữ đỏ mặt, "Các ngươi muốn bắt A Nhược làm cái gì?!"
"Tối nay có một hán tử Nam Cương đến đánh trống cáo trạng, cáo nơi này có một lang băm chẩn sai, hại chết một sinh mệnh!" Quan sai đầu lĩnh giương giọng nói xong, thay đổi sắc mặt, cung kính cười cười với Thương Thanh Đại nói, "Ta biết ngài chính là Thương Đại tiểu thư, tiểu nhân bất qua là phụng mệnh làm việc, Thương Đại tiểu thư xưa nay có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hẳn là sẽ không khó xử tiểu nhân, có phải hay không?"
Một câu đem lời Thương Thanh Đại muốn nói đều nuốt trở về, Thương Thanh Đại hoảng hốt, nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, "Tự nhiên ta sẽ không trở ngại quan gia chấp pháp, nhưng mà việc này kỳ hoặc, đại nhân không cẩn thận điều tra rõ mà bắt người, có phải hay không rất liều lĩnh chút?"
Quan sai đầu lĩnh nghiêm mặt nói: "Nhân chứng vật chứng toàn bộ đều có, đại nhân mới hạ lệnh, Thương Đại tiểu thư vẫn là không cần khó xử ta."
"Các ngươi..."
"Phu tử, ta theo bọn họ đi." Đỗ Nhược đột nhiên mở miệng, "Ta là người điều trị, ta rõ ràng, ta tin tưởng đại nhân sẽ cho ta một cái công đạo."
"Nhưng mà... Này rõ ràng là..."
"Phu tử, ta hiểu."
Đỗ Nhược cũng biết, Lâm Hoài đã không phải là nơi ở lâu, nhưng không nghĩ ngay cả năm canh giờ cũng không nguyện cho các nàng lưu luyến, việc hôm nay tới kỳ hoặc, tính tới tính lui, cũng chỉ có một người có năng lực như vậy - Hứa gia mười tám pháp ngân châm.
Có lẽ, ngay từ đầu nàng đã sai lầm rồi, không nên nghĩ đến cởi bỏ khúc mắc giữa phu tử và người thân.
Lại có lẽ, nàng thật sự quá ngây thơ, đem lòng người đều là lương thiện, lại không biết thế giới khi còn nhỏ và thế giới khi lớn, kỳ thật lại không đồng dạng như vậy.
Thương Thanh Đại cầm thật chặt tay Đỗ Nhược, "Ta sợ ngươi gặp chuyện không may!"
"Phu tử..." Đỗ Nhược vén cánh tay trái lên, để Thương Thanh Đại có thể nhìn thấy điểm chu sa trên tay, "Tâm ý của ngươi, ta sẽ vẫn nhớ rõ, ta sẽ tự chiếu cố tốt chính mình, chờ phu tử cùng nhau tế thế giang hồ."
"A Nhược." Thương Thanh Đại nặng nề gọi một tiếng, "Ta nhất định có thể cứu ngươi ra!"
"Ta tin phu tử." Đỗ Nhược mỉm cười, nhìn về phía quan sai, "Các ngươi không cần khó xử phu tử, ta đi với các ngươi." Nói xong, liền buông lỏng tay Thương Thanh Đại.
"A Nhược, từ từ!" Thương Thanh Đại không nỡ, vịn hai vai Đỗ Nhược, đưa tay chỉnh lại xiêm y cho Đỗ Nhược, lại xoay người Đỗ Nhược đem giày mang vào, sợ nàng ở trong ngục giam bị cảm lạnh, vừa thắt nút áo choàng lại vừa nói nhanh, "A Nhược, ngươi đợi ta một lát." Nói xong, Thương Thanh Đại xoay người chạy vào phòng, cầm đến vài món trang sức, nhét vào tay Đỗ Nhược, "Chuẩn bị cho cai ngục, nhẫn nhịn mấy ngày, chờ ta tới đón ngươi."
"Ân." Cái mũi Đỗ Nhược đau xót, gật gật đầu thật mạnh, "Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chờ phu tử tới."
Quan sai đầu lĩnh ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, "Thương Đại tiểu thư, thả người đi!"
"Nếu trên đường các ngươi làm cho A Nhược ăn nửa điểm mệt, các ngươi sẽ hiểu được Linh Xu Viện ở triều đình rốt cuộc có bao nhiêu danh vọng!" Thương Thanh Đại lo lắng, lạnh lùng dặn một câu với nhóm quan sai, "Các ngươi đối với A Nhược tốt, ta sẽ nhớ rõ ân tình này, ngày sau trở lại Linh Xu Viện, sẽ có hậu tạ."
"Lời nói Thương Đại tiểu thư, ta đều hiểu, sẽ không nhắc lại." Quan sai đầu lĩnh nói xong, liền sai người gông xiềng vào hai tay Đỗ Nhược, lôi kéo dây xích nhỏ, mang Đỗ Nhược đi ra tiểu viện.
A Lương lo lắng nhìn Đỗ Nhược đi xa, hỏi Thương Thanh Đại, "Thanh Đại tỷ tỷ, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Vành mắt Thương Thanh Đại đỏ hồng, chua xót cười lạnh, "Có mấy người uổng công tự xưng danh y nhưng từ sớm đã không còn nhân tâm!" Nói xong, nàng oán hận cắn răng, "Ta sẽ không cho các ngươi như nguyện!"
"Thanh Đại tỷ tỷ?"
"A Lương, theo ta đi thành Lâm Hoài một chuyến!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= nên cho mọi người xem thời điểm phúc lợi sẽ có kỳ tích ~~~ nhưng là, nơi này thực không phải là thời cơ tốt để triền miên ~
Nói, kiến thức châm cứu của ta non nớt.
Hạ cực là một cái biệt danh, không biết nghe ở đâu, nhưng một trăm phần trăm thì mấy huyệt vị khác là đúng tên, buông tay ~
Đôi lời: Hôm qua là một ngày tồi tệ khiến tôi uất nghẹn. Edit truyện cũng không làm tôi quên đi nên hôm nay tôi lao vào Nhà sách mua sách. Tốn hết gần 1M mới thấy vơi đi một chút buồn phiền trong lòng. Tối nay tôi sẽ rủ chị ny đi ăn Ẩm thực Japan ở công viên 23/9 nữa mới rũ sạch hết tâm trạng tồi tệ.:< Mai sẽ edit tiếp nhé.