Sự Tích Các Loài Hoa

Chương 17: Chương 17: Chàng Ba mươi.




Mọi người đang im lặng chờ đợi thì chàng công chúa Hoa Phổi lên tiếng đề nghị:- Ta sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện thú vị từ một đất nước xinh đẹp. Ngày xưa có một ngôi nhà nằm trên một đỉnh đồi khá cao. Trong ngôi nhà đó chỉ có duy nhất một chiếc bàn. Hàng ngày, người ta thấy một chàng trai trẻ ngồi chống khuỷu tay lên bàn. Dù còn rất trẻ và khỏe mạnh nhưng chàng ta rất lười biếng. Chàng khỏe gấp ba mươi lần những người khác. Vì vậy mọi người thường hay gọi chàng là chàng Ba mươi. Chẳng có ai lười biếng như anh ta. Mấy người hàng xóm mỗi khi đi qua nhà anh ta thường lại hỏi mẹ của anh ta:

- Làm thế nào mà con trai của bà lại khỏe như vậy cơ chứ?

- Tôi cũng chẳng biết nữa- Bà mẹ trả lời- Chắc có lẽ lúc còn nhỏ tôi hay cho cháu uống cây phổi để tránh bệnh tật. Nhưng sức khỏe của nó có để làm gì cơ chứ. Suốt ngày nó chẳng chịu làm gì cả mà chỉ ngồi lì trên bàn.

Một hôm, quá chán ngán vì những lời trách mắng than vãn hàng ngày của bà mẹ, anh ta nói:

- Thế là đủ rồi mẹ ạ. Con sẽ xuống thung lũng để tìm việc làm trong trang trại của một chủ nông dân giàu có như theo ý muốn của mẹ.

Nói thì thật là dễ dàng. Chàng Ba mươi chưa hề ra khỏi nhà một bước nếu điều đó là không cần thiết, giờ đây lại phải lên đường thực hiện một chuyến đi dài. Anh ta rời khỏi bàn và đi xuống thung lũng. Mỗi bước đi của anh ta kéo theo bao nhiêu viên đá lăn lóc. Đi rất lâu cuối cùng anh ta cũng đến được nơi. Người nông dân giàu có đang mở rộng chuồng nuôi ngựa, nhìn thấy anh ta tiến gần trong vô khối đất đá tung lên thỉ tỏ ra rất vui mừng:

- Ta đang rất cần một chàng trai khỏe mạnh như anh. Anh có muốn ở lại làm việc trong trang trại của ta không?

- Đó chính là mục đích mà tôi đến đây- Anh ta trả lời- Nhưng trước tiên ông phải trả tiền công lao động cho tôi đã. Sau đó tôi sẽ làm việc.

Chủ trang trại hứa sẽ trả công cho anh ta bằng tất cả số lúa gạo mà anh ta có thể cõng trên lưng. Ông ta cứ nghĩ là chắc anh ta cũng chẳng cõng được bao nhiêu. Tuy nhiên chỉ bằng một tay, anh ta nhấc được tất cả những bao tải lúa ở trong kho của ông chủ mang về nhà.

Sáng hôm sau, theo đúng lời hứa chàng Ba mươi đến hỏi xem phải làm gì cho ông ta đây. Chủ trang trại bảo anh ta vào rừng chặt củi về để đốt lò sưởi. chỉ trong nháy mắt anh ta đã mang về cả một cánh rừng gỗ trong sự kinh ngạc của ông chủ.

- Tôi không muốn phải đi lại nhiều lần- chàng Ba mươi cười và giải thích.- Mẹ tôi thường trách mắng tôi là quá lười biếng. Nhưng thực ra không phải là như vậy. Còn bây giờ tôi đang đói cồn cào đây này.

Chủ trang trại nhìn anh ta và nghĩ có lẽ anh ta sẽ ăn hết cả lương thực của nhà mình mất bèn trả lời:

- Chàng trai khỏe mạnh ạ, năm vừa rồi khô hạn suốt nên ta chẳng thu hoạch được gì. Vậy anh hãy đi về phía vườn cây ăn quả kia mà hái quả ăn. Ngươi thấy đấy, kho gạo của ta giờ trống rỗng hoàn toàn.

Chàng Ba mươi lười biếng không thèm nghe và cũng chẳng muốn trèo lên cây hái quả. Anh ta liền chọn một con ngựa khỏe nhất thắng dây cương và cưỡi như bay về phía vườn cây. Mặt đất rung chuyển theo bước ngựa và vô khối quả lê cứ thế rụng theo như mưa. Con ngựa ngoan ngoãn lượm về cho anh ta đến quả lê cuối cùng. Vô cùng kinh ngạc, chủ trang trại bắt đầu suy tính xem làm thế nào để tống khứ tên này ra khỏi trang trại. Nghĩ mãi, cuối cùng ông ta cũng tìm được một cách:

- Này chàng trai, ngươi quả thật rất khỏe. Tuy nhiên ta tin chắc là ngươi không thể cõng được một con quỉ địa ngục trên lưng.

- Tại sao lại không thể được cơ chứ?- Anh ta phản ứng.

- Vậy chắc ngươi dám xin con quỉ đó một túi vàng chứ?

- Tại sao lại không dám- Anh ta kiêu ngạo trả lời.

Và thế là họ cược với nhau là nếu anh chàng lười làm đúng được như vậy thì ông chủ trang trại sẽ trả cho anh một túi vàng. Ông ta cười thầm trong bụng khi nghĩ rằng anh chàng lười sẽ bị mắc mưu. Anh ta nhìn xung quanh rồi dừng lại ở những chiếc kìm gắp than.

- Hãy chuẩn bị đi, con quỉ địa ngục kia, ta sẽ đi tìm ngươi. Chỉ tiếc một điều là địa ngục ở xa quá- Anh ta phàn nàn.

Và thế là anh ta lên đường cõng theo chiếc giường nhỏ trên lưng để nằm nghỉ ngơi khi thấy mệt. Đường đến địa ngục quả là xa nhưng anh ta không hề nản chí. Cuối cùng, cổng địa ngục cũng hiện ra trước mắt.

- Ai đến đây vậy?- Vua địa ngục thấy người lạ đến bèn cất tiếng hỏi.

- Là ta đây! Anh ta trả lời với vẻ rất tự tin.

- Nhưng ta là ai cơ cứ?- Vua địa ngục hay chính là quỉ địa ngục hỏi tiếp.

- Chàng Ba mươi chứ còn ai khác nữa- Anh ta lại trả lời- Hãy mở cửa ta cho ta vào hay ngươi muốn ta hóa phép cho cái cửa của ngươi thành một cái chảo nhỏ hả?- Anh ta lại dọa vẻ rất tự tin. Con quỉ địa ngục lúc này thấy sờ sợ hình dung rằng chàng Ba mươi vô cùng dũng mãnh đang đứng ngay trước cửa địa ngục. Nó liền run rẩy ra mở cửa. Vừa mới hé cửa ra và vừa mới thó mặt ra ngoài nó đã bị chàng Ba mươi dùng chiếc kìm gắp than kẹp vào mũi làm nó đau đến rớt nước mắt. Chỉ chờ có vậy anh chàng Ba mươi liền ra lệnh:

- Đưa cho ta chiếc túi đầy vàng của ngươi đây!

Con quỉ đau đớn quá không dám cãi lại liền giậm chân xuống đất. Tức thì một chiếc túi lớn đầy vàng chui từ dưới đất lên.

- Ngươi lấy túi vàng lớn này để làm gì?- Con quỉ bây giờ mới dám hỏi tiếp- Ngươi không thể vác nó được đâu, nó nặng lắm đấy!

- Ai bảo là ta phải vác nó chứ?- Chàng Ba mươi cười nhạo- Chính ngươi là người phải giúp ta mang nó. Còn ta chỉ ngồi trên chiếc giường này thôi. Nào, giờ thì lên đường thôi.

Con quỉ gồng mình cõng túi vàng trên lưng và chỉ trong nháy mắt họ đã có mặt ở trang trại. Chủ trang trại vô cùng kinh ngạc khi thấy chàng Ba mươi dắt theo con quỉ về nhà. Chàng Ba mươi cười ngạo nghễ:

- Chiếc túi vàng này là thuộc về tôi. Còn ông có thể giữ con quỉ lại giúp ông làm việc ở trang trại.

Rồi chàng Ba mươi nhẹ nhàng nhấc túi vàng lên dễ dàng như xách tai một đứa trẻ trở về nhà. Từ đó trở đi, chàng Ba mươi cùng người mẹ sống sung túc. Điều này chứng tỏ rằng nếu người ta uống nước cây phổi thì chẳng phải sợ gì nữa dù cho đó là địa ngục. Còn chủ trang trại, ông ta không đủ sức mạnh để giữ con quỉ ở lại nên đành để cho nó trở về địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.