45, bắt đầu mùa đông chuẩn bị…
Việc Tôn Chí Tân muốn làm thật rất đơn giản, chung thứ nhất là chống lạnh, hai là thức ăn, hết thảy mọi việc đều vận tác quanh hai điểm này.
Cây đay tất nhiên phải thu về , bất luận là se sợi, hay là dệt vải, cuối cùng vẫn nhằm chế áo quần, đều có tác dụng cực đại. Tuy rằng hiệu quả chống lạnh của áo vải cũng không phải tốt lắm, nhưng có so với không có vẫn tốt hơn. mặc nó bên trong, bên ngoài phủ thêm da thú, hai món phối hợp hiệu quả chống lạnh hoàn toàn không phải một mình da thú hoặc hai lớp áo vải có thể so sánh được, tốt hơn cả hai cách này nhiều.
trang bị ống thổi tên cho mỗi người là để mọi người đều có khả năng giết con mồi loại nhỏ, trên trời dưới nước, chỉ cần có thể ăn, lập tức bắn xuống làm thức ăn không thương lượng.
vấn đề sơn động tránh đông lại quan trọng nhất. có rất nhiều lắm huống cần tìm hiểu trước, tỷ như vị trí, độ an toàn, có thể phòng ngự hay không, có nguy cơ sụp đổ hay không, có thể chứa bao nhiêu người, có nguồn nước phụ cận hay không, làm sao vận chuyển thức ăn dự trữ qua đó, kể cả vào đông rồi phải làm sao để chắn giá lạnh ở ngoài động nữa, có rất nhiều chi tiết cần làm rõ ràng, không đơn giản là cứ việc nhồi nhét một đống người vào co rụt trong đó một mùa đông là xong.
Mà phân phó bổ sung cuối cùng kia là để phát hiện thứ mới hữu dụng. Tôn Chí Tân dù sao chỉ có một người, không có khả năng có tinh lực cường đại như vậy đi làm công tác thăm dò. an bài Như vậy chính là đem tất cả mọi người trở thành hai mắt của mình, phạm vi tìm tòi được mở rộng tới những nơi mà bước chân của mỗi người có thể đặt đến. Tôn Chí Tân cơ hồ đã khẩn cấp muốn xem những thứ người khác không biết mang đến chỗ mình.
động tác của Qigeli không thể nói là không mau lẹ, toàn tộc nhanh chóng được phát động, phàm là có khả năng hoạt động đều được gọi đi làm việc.
trước mắt, công tác chủ yếu tập trung ở việc thu thập. Hái hoa quả, rễ cây, phàm là không dễ bảo quản , đều dùng để ăn thay thịt, thịt thì muối để dành qua mùa đông.
Toàn tộc ở trong rừng cây tìm tòi, lại phát hiện mấy chỗ có khoai sọ . Ngoại trừ lưu lại một chút làm giống, khoai sọ đều mang trở về, ném vào trong hầm chứa trữ vật mà Tôn Chí Tân lâm thời gọi người đào ra.
đến trưa, , nấm, ống trúc, măng, khoai sọ cuồn cuộn không ngừng được chuyển về doanh địa. Trong doanh địa ai không tiện đi lại thì lo đào hầm trữ vật, không ai nhàn rỗi. Trẻ con do Buku dẫn dắt, toàn bộ đi tìm cây đay, chỉ thu thập một bộ phận đay vừa tìm được, một phần khác nghe theo lời dặn của Tôn Chí Tân để nguyên tại chỗ, chờ năm sau lại sinh ra thêm, sau đó bó lại chỉnh chu mang về
một buổi sáng như vậy đi qua, giữa trưa Tôn Chí Tân phá vỡ lệ thường, để tộc nhân dùng thức ăn không dễ bảo quản làm một bữa cơm trưa, bổ sung thể lực tiêu phí. Đối với hành vi trái với lệ thường này, Tôn Chí Tân tìm Esuike nghiêm túc giải thích tác dụng của bữa trưa một phen. đáng mừng là Esuike già nhưng cũng không phải người bảo thủ, phi thường vui vẻ tiếp nhận thay đổi. Quan niệm sẵn sàng bỏ cũ theo mới của hắn khiến Tôn Chí Tân cảm thấy phi thường may mắn, nếu là nhóm người quan liêu hiện đại người đều giống Esuike đồng ý buông lòng tiếp nhận thay đổi mới, thế giới chẳng phải là đẹp hơn biết bao ? cho nên Tôn Chí Tân đối với lão già vẻ mặt âm trầm này càng ngày càng thích hơn, đương nhiên, úc hắn ăn trưa cũng ăn rất ngon lành…… Tôn Chí Tân cảm thấy hắn có thể chấp nhận cải cách của mình, điểm công lao này không thể không tính.
khi ăn cơm Tôn Chí Tân giảng giải phương pháp luyện muối thô, sau đó còn đến kỹ xảo muối thịt. Thịt muối rất đơn giản, một là dùng nước muối cho vào thịt chống phân huỷ, hai là phơi nắng làm mất nước, mọi người học một lần là biết, về phần lĩnh ngộ làm như thế nào để hương vị trở nên ngon miệng thì cần tự mình đi nghiên cứu.
Buổi chiều tiếp tục vào rừng tìm kiếm, ngoại trừ những thứ buổi sáng tìm được còn phát hiện vài loại rau dại có thể ăn. Tôn Chí Tân nhất thời không có biện pháp dự trữ chúng, chỉ tùy tiện ngắt lấy một ít định buổi tối dùng để thay đổi khẩu vị, còn lại để nguyên ở nơi đó
Đến buổi tối khi thợ săn trở về, hầm trữ hàng số một đã nhồi đầy một nửa, hầm số hai vẫn đang được đào.
Bởi vì có vũ khí mới là ống thổi tên giúp, thu hoạch của đám thợ săn đều rất phong phú, một đám mang theo con mồi trở về doanh địa đều ưỡn ngực rất là tự hào. Đặc biệt hôm nay tộc trưởng Naaru trở lại, lại có Tiger tộc trưởng của bộ tộc gió biển dẫn dắt bốn người gia nhập đoàn thợ săn, khiến cho năng lực của đoàn thợ săn tăng nhiều, thu hoạch so với bình thưòng nhiều hơn.
Chỉ là hôm nay lại phát hiện không thấy tộc nhân hoan hô đón tiếp như mọi khi, mà là ai ai cũng bận rộn, làm những việc giống hoặc khác nhau, ngay cả trẻ con cũng ở bên bờ sông lật rửa đay, giống như một bầy kiến vất vả mà chăm chỉ.
“Đây là làm sao vậy ?” Naaru hỏi.
Tôn Chí Tân chào đón, nói:“Để dành qua mùa đông. thợ săn Các ngươi vì kiếm thức ăn mà hối hả, chúng ta tự nhiên phải làm tốt những việc khác. Ngươi đừng quản , nếu phái Qigeli tới phối hợp với ta chuẩn bị cho mùa đông, ngươi liền an tâm săn thú, những việc khác trong bộ tộc có ta ở đây. Đi đi đi !ra bờ sông rửa mặt một chút, mang theo Auge nghỉ ngơi, chờ ta làm tốt cơm tối rồi cùng ăn.”
Tôn Chí Tân thẳng tính, nghĩ cái gì nói cái đó, một chút cũng không nhìn ra phản ứng của mình tựa như một lão công hiền lành ở nhà, ân cần, vụn vặt, còn lải nhải, quản hết những chuyện đâu đâu, chỉ thiếu điều xỏ cho Naaru vừa về đến nhà một đôi dép lê thoải mái– nếu có, có khi Tôn Chí Tân thật sự sẽ làm như vậy
Naaru nghe Tôn Chí Tân nói, trên mặt kìm lòng không được mỉm cười, thỏa mãn nhìn Tôn Chí Tân và một mảnh doanh địa bận rộn . Mệt nhọc cả ngày, khi trở về có người để dựa vào, nấu cơm tối chờ đợi ngươi cùng ăn cảm giác thật tốt, làm cho người ta trong lòng dào dạt ấm áp, mềm mại thành một mảnh.
“Ta không mệt. Ngươi thật có khả năng!” Naaru tán thanh, lại nói:“dự trữ được cái gì rồi? mang ta đi nhìn xem.” Hắn kỳ thật đã mệt chết đi , nhưng hắn muốn đi xem, không chỉ muốn hiểu tình huống, mà dùng hành động cổ vũ cố gắng củaTôn Chí Tân.
Tiger liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, vì chuyện đêm qua còn có chút không tự nhiên. lại nghe Tôn Chí Tân và Naaru tùy ý thân mật đối thoại, không khỏi dâng lên một trận ghen tị, ánh mắt nhìn về phía Tôn Chí Tân lại nhiều thêm chút gì đó khang khác.
Thấy Tiger trong lòng vẫn có chút khó chịu, Tôn Chí Tân không để ý đến hắn, dẫn Naaru đi xem hầm dự trữ thứ nhất, hiện tại có một ít khoai sọ, nấm đã phơi khô, dồi. Tiger cũng mặt dày đi theo, độ dày da mặt quả nhiên là cứng hơn hợp kim
“Trước đem thức ăn cất giữ ở đây, sau đó tập hợp đem vào sơn động Tiger nói đến.” Tôn Chí Tân nói:“Thức ăn để ngoài sẽ bị hỏng, dùng hầm chứa tạm thời cất giữ là một lựa chọn tốt.”
Hai người cẩn thận nghiên cứu hầm chứa, đều công nhận đó là một ý kiến hay. Thực hiển nhiên, thức ăn đã trải qua phơi nắng, sơ chế hoặc là các phương pháp xử lý khác để có thể dự trữ đều cần một nơi cất chứa tập trung như vậy.
Vốn không định nói chuyện với Tiger, để Qigeli đến chỗ Tiger đòi người, nhưng Tiger hiện tại đứng trước mắt, không cần vất vả Qigeli. Tôn Chí Tân nhìn Tiger :“Ta cần một người biết đường đến sơn động. Ngươi cho ta một người, cho ta ít hôm để chuẩn bị xong xuôi, ta dự định xuất phát cùng Jigelli đi thăm dò sơn động đó.”
Naaru bản năng há mồm phản đối, Tôn Chí Tân nói:“Việc này nhất định phải làm tốt, nếu không mùa đông đến sợ trở tay không kịp. Ngươi cảm thấy mọi người cái gì cũng không biết, cứ thế xông vào ở là xong? sự tình không dễ dàng như vậy. Hơn nữa có Qigeli đã quen dã ngoại, ngươi không cần lo lắng cho an toàn của ta. mà quan trọng hơn là rừng cây nhỏ này đã bị khai thác không ít, tài nguyên chỉ có thế, mà chúng ta để qua mùa đông còn thiếu nhiều thức ăn, công cụ, cho nên phải đem ánh mắt phóng tới những nơi xa hơn.”
“Nhưng là……” Naaru còn do dự, không phải hắn xem nhẹ Tôn Chí Tân, mà là xuất phát từ bản năng che chở, thích một người sẽ kìm lòng không được muốn đem hắn chở che dưới cánh của mình, đem bất luận mưa sa bão táp ngăn trở bên ngoài.
Tôn Chí Tân liếc hắn một cái:“Ngươi có thể vĩnh viễn đem ta giấu ở trong doanh địa không đi ra sao? thế giới bên ngoài quả thật rất nguy hiểm, nhưng nó thật sự rất mở mang, có rất nhiều thứ chờ đợi được khai quật, còn có rất nhiều kỳ ngộ đang chờ được nắm bắt. Chỉ dựa vào trước mắt, qua không được mùa đông. Đói chết, hoặc là mạo hiểm tìm kiếm cơ hội, Naaru, ta tin ngươi sẽ không thể nào không rõ sự khác biệt giữa chúng ”
Tiger nhẹ giọng nói:“Vĩnh viễn thủ một chỗ không được, ta tán thành ý tưởng của Tôn Chí Tân.”
Có chút ngoài dự kiến khiến Tôn Chí Tân nhịn không được nhìn hắn một cái, Tiger vội vàng lấy lòng nhìn hắn cười cười, giả thành thật. Tôn Chí Tân đảo cặp mắt trắng dã, không thể không thừa nhận ở một số phương diện Tiger mạnh hơn Naaru, giống câu nói vừa rồi, đã thực tiếp cận với bản chất của đạo lý biết chuyển thì sống, ánh mắt Tiger quả thật xa hơn so với Naaru, vĩnh viễn không cam lòng chỉ bám lấy một mảnh đất.
Tiger ủng hộ thực đúng trọng tâm, thái độ của Tôn Chí Tân cũng thực kiên quyết không cho phép cự tuyệt, Naaru rốt cục miễn cưỡng đáp ứng , gọi Qigeli đến hảo hảo dặn dò một phen, nội dung không ngoài nếu Tôn Chí Tân thiếu một sợi lông, hắn sẽ bẻ gãy nốt cánh tay còn lại của Qigeli.
Qigeli mặt nghiêm đáp ứng, trong lòng lại không cho là đúng, cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, tộc trưởng quá coi thường năng lực của tất đạt lạp sát a tô. Hắn không phải là kẻ yếu đuối, toàn bộ tộc đều đã bởi vì hắn mà thay đổi.
Bữa tối Tôn Chí Tân nấu một ít khoai sọ, vốn hắn không định nấu, bởi vì khoai sọ để được lậu , là thức ăn để qua đông rất tốt. Nhưng nghĩ đến một nhà Naaru ngoại trừ Buku lần trước từng nếm qua, còn lại mọi người chưa được thử qua hương vị của khoai sọ, cho nên mới nấu. Lần này nấu kiểu khác, không phải luộc chín lột vỏ ăn, mà là sắt miếng, cùng với thịt, rau dại đem nấu canh. Nó ngon, còn điền bụng, không thể tốt hơn được nữa..
Lại lấy thịt hôm nay săn về, cắt thành lát, thêm rau dại dùng phiến đá làm rau xào thịt. Hiện giờ trong tay hắn có con dao Thụy Sĩ, có thể đem thịt cắt thành lát cắt, vì thế còn làm ra được món mới. Còn đừng nói, rau dại là vừa hái , tươi mới vô cùng. trộn thịt đảo một cái, quả nhiên là hương khí nức mũi, bản thân Tôn Chí Tân ngửi thấy cũng chảy nước miếng.
tiếp theo vẫn là rau dại, dùng nước nấu sôi nhúng một cái là chín, rắc bột nấm khô và nước gừng ép, thêm muối, ăn vào non giòn ngon miệng, phong vị hoang dại mười phần, cũng là một món ngon.
Đang muốn đem canh rau khoai bắc xuống, Tiger dẫn theo một người vào làm quen với Tôn Chí Tân.
Người nọ là thành viên bộ tộc gió biển, bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo đôn hậu, gọi là Tamu, đó là người sẽ đưa Tôn Chí Tân sơn động.
Tiger để Tôn Chí Tân làm quen xong, xoay người bước đi. Trải qua sự kiện tối hôm qua, hắn biết Tôn Chí Tân sợ là không có nửa điểm hảo cảm với hắn, mà người này tâm cao khí ngạo, giống như kia báo săn đầu đàn, tuyệt không chịu cúi đầu, tự nhiên là sẽ không tự tước thể diện đứng trước mặt Tôn Chí Tân chọc người chán ghét.
Tôn Chí Tân thở dài, vẫn mềm lòng, kêu:“Tiger, chốc nữa nhớ lại đây ăn tối.”
Tiger cước bộ dừng một chút, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười cao hứng ngay chính mình cũng chưa ý thức được, hai ánh mắt trong phút chốc liền sáng lên, cảm giác không thoải mái trong lòng cả ngày nhanh chóng biến mất.
“Hảo !” Tiger ứng thanh, đột nhiên cảm thấy bước chân đi đường của mình như được gió đưa
Bữa tối tự nhiên lại là một trận tranh đoạt, Naaru và Tiger không hợp, cho nên luận võ trên bàn ăn tiếp tục được triển khai, từ đầu cho đến lúc ăn xong hai người không có lấy một giây yên tĩnh, quả thực là chiến ý cuồn cuộn, khí thế thông thiên. miệng ăn , thức ăn trên tay, liền lấy ánh mắt trừng đối phương, hận không thể hóa mắt thành đao trực tiếp đem đối phương chém chết. Tôn Chí Tân học ngoan , tuyệt không chen vào hướng có khói thuốc súng, miễn cho lại bị đạn lạc không có mắt đoạt mạng.
lúc Rau dại bưng lên mọi người có chút mắt to trừng mắt nhỏ, không nghĩ thứ giống như cỏ dại này cũng có thể ăn. Sau đó do Tôn Chí Tân yêu cầu đều ăn thử, thực ngoài dự đoán mọi người phát hiện chúng nó hương vị không tệ, nuốt trôi hoàn toàn không thành vấn đề – bởi vì vốn dĩ chờ mong dành cho món ‘cỏ dại’ này không cao, cho nên mới cảm thấy tốt hơn so với trong tưởng tượng.
Chỉ là so với Tôn Chí Tân, bốn nam nhân còn lại hứng thú đối với rau dại cũng không lớn như Tôn Chí Tân, bọn họ vẫn thích ăn thịt. Bất quá lúc này điều kiện gian khổ, không có bất luận kẻ nào có thể kiêng ăn. rau dại vốn bởi vì khuyết thiếu nhiều thứ gia vị, chín rồi vẫn đang mang chút vị chát không thể bỏ được hoặc và mùi vị khiến người ta không thích, Tôn Chí Tân nói có thể ăn, mọi người liền đều ăn.
Giống Auge, cực không thích ăn rau dưa, nhưng Tôn Chí Tân phân rau dại cho hắn hắn vẫn cau mày nuốt hết vào bụng, mừng đến nỗi Tôn Chí Tân rất muốn sờ hắn hai cái, khen hắn là đứa trẻ ngoan…… Buku thì cái gì cũng không kén chọn, còn rất thích ăn rau dại trộn, bởi vì đây là khẩu vị mới mẻ mà nó cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua, trừ bỏ hơi có chút xáp xáp ra, ăn vào cảm thấy vừa giòn vừa sướng miệng, còn ngóng trông bữa sau tiếp tục được ăn. Tôn Chí Tân cảm thấy vẫn là tiểu hắc khuyển nhà mình đáng yêu nhất, rất muốn dùng sức thân hắn. Ngoài ra còn có canh khoai sọ, tất cả mọi người đều thích, loại vị nồng đặc thơm mịn này, uống vào miệng lại có thể nếm ra chất thịt, thật sự là một món quá ngon miệng.
Cơm tối qua đi bốn người lớn nhỏ một nhà tất cả đều không chịu đi, rất tự giác cầm bình trúc của Tôn Chí Tân rót nước uống. Tôn Chí Tân lại rối rắm , ủ rũ phát hiện lúc mình làm theo thói quen thời không cũ chỉ làm bốn cái chén, trước mắt bốn người kia mỗi người cầm một cái, chính mình lại không có để dùng…… Cái này gọi là chuyện gì nhi ? rốt cuộc ai mới là chủ lều ?
Sau đó đem ra con dao Thụy Sĩ, ngoại trừ Tiger còn có thể nhẫn nại ngồi im, ngay cả Naaru cũng không thể khống chế biểu đạt nhiệt tình thật lớn với nó, nếu thứ này không phải thuộc về Tôn Chí Tân, hắn thậm chí sẽ không biết xấu hổ không cần mặt mũi ra tay cướp đoạt.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Tiger nửa điểm không đề cập đến chuyện trả dao. Tôn Chí Tân đương nhiên cũng không ngốc tự nhiên nói đến, bị đè rất vinh quang chắc ? chỉ là Naaru cũng không ngốc, trước kia chưa thấy qua thứ này , Tiger đến đây lại có , tự nhiên có thể đoán được là lúc đó mình cướp được người, Tiger nhặt được đồ. Bởi vậy ánh mắt hắn nhìn về phía Tiger lại càng không thoải mái, còn thoáng sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, theo bản năng vây Tôn Chí Tân vào trong phạm vi của mình, bức sạch khí tức của Tiger đi.
dao Thụy Sĩ tinh xảo, phức tạp làm cho Naaru khó có thể tưởng tượng, nguyên liệu tạo nên nó là kim loại hắn chưa từng biết đến, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy ngoại trừ tất đạt lạp sát a tô trời phái xuống, ai cũng không xứng có được nó . Mà Auge cùng Buku sớm đã ghen tị đỏ mắt, Auge còn có thể tự kiềm chế, Buku sớm đã giống chó Nhật nằm úp sấp trên người Tôn Chí Tân đòi chơi.
“Không được !” Naaru đem Buku bám trên người Tôn Chí Tân như keo dán lôi xuống, nói:“Đó là của Zimmer của ngươi!”
“Hắn còn không xác định là của ai !” Tiger tà mắt lạnh lạnh nói. Một bên nhìn chung quanh lều của Tôn Chí Tân, hắn còn chưa gặp qua ai có thể đem lều bố trí thành như vậy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ngồi xuống rồi sẽ không muốn động đậy nữa. Người như vậy, dựa vào cái gì mà để cho Naaru có được? Hắn hẳn phải đi theo mình mới đúng!
Buku cố gắng leo trở lại Trên người Tôn Chí Tân, cầu xin nói:“Zimmer, ta không muốn lấy luôn. Cho ta mượn chơi một lát được khong? chỉ một lát thôi, ta cam đoan không làm hỏng nó.”
Naaru trước trừng mắt liếc nhìn Tiger một cái mới quát con trai:“Đó là thứ có thể nghịch sao ? đó là thứ chỉ Zimmer của ngươi mới xứng có được. Toàn bộ những thứ trong bộ tộc cũng không quí giá bằng nó. Không được ngoạn !”
Tôn Chí Tân đau đầu vô cùng, bốn vị gia này ăn đói uống đã cũng không chịu đi, ở nơi này làm ầm ĩ, hóa ra lều của mình thoải mái hơn so với lều của bọn hắn sao? lại thấy Auge đứa trẻ không được tự nhiên kia vẫn đỏ hai mắt nhìn chằm chằm con dao Thụy Sĩ trong tay mình không chịu nói, Tôn Chí Tân cuối cùng mềm lòng chịu không nổi khát vọng trong mắt hắn, đưa dao cho hắn, nói:“Cho ngươi mượn tước tên. Dùng xong trả lại ta. Trước nói rõ ràng, là mượn, đừng mơ ta sẽ cho ngươi.”
Auge không ngừng gật đầu, nhận lấy rồi lại không biết dùng. Tôn Chí Tân cầm về mở dao ra rồi lại đưa qua, Auger nhận lấy, mới tước một cái liền hai mắt tỏa sáng!
quá sắc bén ! Không cần tiêu phí khí lực, một nhát lướt qua ngay cả cảm giác trở ngại cũng không có, phiến trúc đã bị tước xuống. Hưng phấn thích thú xoẹt xoẹt vung tay, hai ba nhát là có thể vót ra một cái nhọn hoắt. So với nó, thạch đao chính là rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn!
Nhất thời hưng phấn, Auge hăng hái ra sức làm, cuối cùng ước chừng chế được hẳn một bó tên nhỏ, thẳng đến trong tay đã không còn tài liệu để làm mới lưu luyến không rời trả lại cho Tôn Chí Tân. Mà Buku liền thật cẩn thận lấy dao, bắt đầu dùng nó tước nguyên liệu Auge tước bỏ đi, thật cẩn thận sợ cắt phải mình, tựa như đang cầm thần khí vậy……
46 -47, lưới cá…
Thời gian cứ thế trôi qua, bảy ngày sau ống thổi tên không chỉ mỗi người một cái, còn chuẩn bị mấy chục cái dự phòng, đều đã trải qua tinh chế lần hai, một là dùng để thay thế nếu bị hỏng, hai là đợi thợ săn dự bị của bộ tộc gió biển đến thì có cái dùng.
ống thổi tên này thao tác đơn giản, sau một thời gian sử dụng ngay cả phụ nữ và trẻ con trong bộ tộc đều có thể dùng rất tốt. Hay nhất là nó dễ làm, thợ săn không cần tự chuốt tên mà giao cho thành viên khác trong tộc, bởi vậy những người không đi săn thì làm công tác hậu cần, có thể tiếp viện vũ khí cho thợ săn. Tôn Chí Tân vui vẻ thấy chế độ phân công làm việc xuất hiện, nó có nghĩa là tiền phương và hậu phương được phân chia rõ ràng, mọi người đều có thể phục vụ tộc quần càng thêm hiệu quả.
Ngoại trừ ống thổi tên của trẻ con sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cho thối độc, của phụ nữ có bôi độc , uy lực giống thứ thợ săn sử dụng. Một đám trẻ con và phụ nữ ở trong rừng hái nấm, phát hiện con mồi lấy ống thổi tên bắn nó, thường là có thể bắt được, thu hoạch của toàn bộ bộ tộc bởi vậy lại được đề cao. thỏ hoang, hoan thú nhỏ, rất khó tránh được ống thổi tên. Trong bộ tộc da thỏ, thịt thỏ, da hoan, thịt hoan cũng nhiều lên. Nhưng trái lại, theo một lượng lớn tộc nhân ngắt hái, số thực vật hoang dại trong rừng như nấm đều giảm mạnh, sớm hay muộn sẽ không còn gì để thu hoạch nữa.
Tới lúc này, Tôn Chí Tân xuống lệnh đình chỉ ngắt hái đồ hoang dại, chỉ cho phép lúc phụ nữ trẻ em vào rừng thu gom củi có thể dùng ống thổi tên bắn động vật nhỏ mà thôi. mệnh lệnh như vậy một là bởi vì sau khi thu thập nhiều rồi mà tiếp tục làm nữa sẽ chỉ mất nhiều sức mà thu hoạch chẳng được bao nhiêu, hai là cũng muốn để cho rừng cây nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là nhận tri quan trọng mà Tôn Chí Tân dưỡng thành từ lúc mới đến thời tiền sử. Đối với phần thưởng của thiên nhiên cần vĩnh viễn bảo trì một trái tim biết cảm kích, vĩnh viễn không được đuổi tận giết tuyệt, cũng không được đòi hỏi vô độ, nếu không, gieo quả xấu rồi sẽ có lúc tự mình phải thu hoạch.
Hiện tại địa vị Tôn Chí Tân ở trong tộc ngoại trừ Naaru, ai cũng không bằng. Naaru mang theo đám thợ săn ra ngoài săn thú , hắn chính là lão đại. thái độ Trí giả Esuike đối đãi Tôn Chí Tân là chăn dê ăn cỏ, hắn muốn làm gì thì làm, bởi vậy Tôn Chí Tân phân phó chỉ cần truyền xuống, mỗi người đều tự giác tuân thủ. Cũng may Tôn Chí Tân cũng không có tật xấu người khác cho hắn ba phần nhan sắc liền đòi mở phường nhuộm, sẽ không tự nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất, hắn đối với ai cũng đều nhiệt tình mà tôn trọng, điểm xuất phát của tất cả những phân phó ban ra đều vì mỗi người trong bộ tộc, bởi vậy mọi người cũng nhiệt tình yêu thương tôn kính hắn, làm việc vô cùng tận lực.
Tôn Chí Tân vừa hướng dẫn thành viên bộ tộc một ít kỹ xảo sinh hoạt, vừa tìm cách xuất phát thăm dò sơn động. Hỏi qua Tiger , nhưng Tiger lại nói ấn tượng đối với sơn động cũng là mơ mơ hồ hồ , cho nên ngày xuất phát cứ bị Tôn Chí Tân lần nữa rồi lại lần nữa, chuẩn bị thật đầy đủ. Trước mắt là thời đại tiền sử, điều kiện cực kém không nói, hoàn cảnh rất ác liệt, một thoáng sơ ý đều có khả năng đánh mất tính mạng, cho nên nhất định phải cẩn thận rồi lại càng cẩn thận.
Không đi thu lượm, thành viên không đi săn lại nhàn rỗi. những người lớn tuổi tiếp tục bắt đầu chế da, đem da đi bảo quản.
Tôn Chí Tân cẩn thận quan sát phương pháp chế da của bọn họ, nó vẫn mới chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ bộ nhất. Chính là tiến hành xử lý đơn giản tấm da vừa lột xuống, cạo sạch mỡ bám ở mặt trong, lại ngâm vào nước sạch một hai ngày, cuối cùng phơi nắng là được. Da thu được sau đó chưa trải qua bước xử lý đặc chế, nên cứng mà dễ rạn, dùng rất không tốt. Tôn Chí Tân chỉ điểm, các lão nhân đem da lột mỏng hơn, độ dày đạt đến mức không nhìn thấy gốc lông nữa, sau đó chịu khó xoa vò thật lâu, sẽ thu được da thành phẩm tốt hơn rất nhiều, nhưng chưa qua đặc chế vẫn không cải thiện được đáng kể về chất lượng. Mà thuộc da, tức là đặc chế da vừa xử lý để cuối cùng thu được da thuộc mềm mại, chắc chắn, lại chống ăn mòn cao, không dễ hủ bại biến chất thì Tôn Chí Tân nhất thời vẫn chưa tìm được cách, chỉ có thể chấp nhận dùng tạm cách như vậy trước đã.
ý nghĩ chế da bị chặt đứt, ánh mắt Tôn Chí Tân một lần nữa dặt lên cây đay. Sau khi ngâm, hắn đã thu được nhiều sợi đay, vun ở bãi sông thành gò cao. Trước vì đi thu thập không có thời gian xử lý nó, giờ chấm dứt thu lượm, liền có thời gian chế nó thành thứ mới.
Suy xét điều kiện, se sợi Tôn Chí Tân vẫn quyết định dùng biện pháp nguyên thủy nhất, tức là guồng đá. Cách làm guồng đá thật sự rất dễ, một thanh ngang, một phiến đá tròn mài nhẵn cộng thêm một cây cọc là thành. Lợi dụng trọng lượng của chính guồng đá và trục xoay, tay kia từ trong búi đay rút sợi ra không ngừng nối tiếp vào là có thể se ra sợi đay.
Hiện tại Tôn Chí Tân chính là bạn tốt của phụ nữ, một tay cầm sợi đay thô, một tay cầm guống đá cổ xưa, làm mẫu se sợi đay như thế nào. Guồng đá được ngón tay hắn kéo trục không ngừng xoay tròn rất nhanh, tay kia liên tục rút sợi từ trong đống đay ra nối tiếp vào, nhờ lực chuyển động, sợi được xoắn chặt, se lại, rồi bị kéo thành từng sợi mảnh. Chỉnh thể động tác làm cho Tôn Chí Tân trăm phần trăm giống một nương tử dệt vải…
Không phải hắn muốn thế, thử nghĩ một đại nam nhân đi se sợi, trong lòng sao lại có thể không nghẹn khúc. Nhưng không hướng dẫn mọi người học được kỹ năng này, bước phát triển tiếp theo liền không thể tiến hành. Cho nên Tôn Chí Tân dù nghẹn khuất, vẫn là mặt dày ngồi làm mẫu làm sao dùng công cụ giản dị nhất se sợi.
Tay làm mà trong lòng miễn bàn có bao nhiêu rối rắm. Cho dù là trên bãi sông hơn hai mươi nữ nhân cùng nhau dùng ánh mắt sùng bái mà ngạc nhiên nhìn Tôn Chí Tân, Trong lòng Tôn Chí Tân vẫn là rất khó dâng lên cảm giác tự hào. Cái loại cảm giác này tựa như một tên hề bị bắt ra biểu diễn, giải trí cho mọi người, hy sinh tôn nghiêm bản thân……
Bạn của phụ nữ a…… Phàm là nam nhân không muốn đem danh hiệu này dán trên đầu.
Đáng sợ nhất là các nàng còn đều ***…… So với nam nhân còn nuy hoàn toàn. To to phía trên, nhỏ nhỏ phía dưới, nhìn không sót một cái gì,……. một chút cảm giác thần bí cũng không có. Đều nói xem nữ nhân phải như xem hoa trong gương, nhìn trăng trong nước, muốn nhìn lại không thể nhìn rõ mới là đẹp nhất. Không phải đã được công nhận rồi sao? tư thái đẹp nhất của nữ nhân vẫn là tư thái nguyên thủy kia: một bàn tay níu chăn che trước ngực, toàn bộ thân mình nửa nằm nửa dựa bên giường, nửa bộ ngực sữa kín kín hở hở chỉ có thể nhìn thấy một khối trắng mơ hồ, đó mới là kinh điển nhất, dụ hoặc nhất. trần hết như vậy , một đám còn thản nhiên như không có việc gì khoa khoa nói chuyện với nhau, giống như trong chợ, bị đả kích nhất kỳ thật chính là người nhìn — Tôn Chí Tân đồng học, ảo tưởng tốt đẹp về thân thể nữ giới nháy mắt tan biến sạch sẽ, một chút cũng không dư.
Đổi vị trí tự hỏi một chút, làm một người đàn ông thể xác và tinh thần khỏe mạnh, ban ngày ban mặt bị vây giữa một đám phụ nữ quang lỏa sẽ là tình cảnh gì? Đừng nghĩ lung tung, không liên quan đến tư tưởng có lành mạnh hay không, với quang cảnh này muốn không lành mạnh cũng không có phần tâm tư đó, không khí không đúng nha……T_T…… giống như đem một nữ nhân một cước đá vào phòng tắm nam, mà toàn thể nam đồng chí như chẳng có việc gì tắm rửa, coi mọi người như vẫn đang quần áo chỉnh tề xem ngươi chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ thế nào? dù sao Tôn Chí Tân không có cái gan hùm mật gấu đó, lúc bắt đầu còn không chớp mắt chỉ dám nhìn đồ trong tay mình, nhưng rồi một lúc sau thể xác và tinh thần đã mệt nhọc, xem toàn thể nữ nhân đều là khô lâu phấn hồng……
Chúng phụ nữ không biết Tôn Chí Tân suy nghĩ cái gì, chỉ thấy mặt hắn như táo bón, thực thần kỳ chỉ dùng cái thứ đơn giản trong tay liền đem một đống bùi nhùi biền thành sợi dài. quả thực quá thần kỳ, giống như mà thuật……. Ách, lúc này không ma thuật, ma pháp đi……
Đồng thời chúng phụ nữ cũng không lý giải được ý nghĩa quan trọng của việc Tôn Chí Tân đem sợi đay se lại, tâm tình xem cuộc vui nghiêm trọng vượt xa suy nghĩ muốn tìm hiểu ý nghĩa to lớn đằng sau hành vi này. Đó chính là chỗ làm Tôn Chí Tân 囧 nhất: ngươi ngồi đó làm một chuyện có ý nghĩa vĩ đại mà người khác lại không thể lý giải, chỉ xem ngươi như diễn hí kịch giải trí miễn phí cho đại chúng, ngươi có thể vui vẻ nổi sao?
Cũng may chúng phụ nữ đối se sợi vẫn có hứng thú , có người đến thử, phát hiện sợi se ra không chỉ chắc chắn, còn thập phần tinh tế, phải dùng sức mới giật đứt được. Dây da so ra không có đặc tính này.
Shiren đi đổi muối lần trước có vẻ quen với Tôn Chí Tân, hỏi:“Đây là cái gì ?”
Tôn Chí Tân đưa ra sợi trong tay, nói:“ trong tay Ta cầm đây là sợi đay, dùng đay, chính là thứ mọi người ngâm ở bãi sông rất nhiều ngày thu được, se thành. Về phần nó có ích lợi gì, ta bây giờ còn chưa giải thích được. Bất quá hãy tin ta, tác dụng của nó phi thường lớn, cho nên mọi người đều phải học theo ta, cần phải biết se sợi như thế nào, sau đó tận dụng thời gian rảnh đem đay se hết thành sợi, cuộn lại để sau dùng.”
lời Tôn Chí Tân mọi người đều nghe, chúng phụ nữ liền hành động. Trước học Tôn Chí Tân chế làm guồng đá, sau đó se sợi đay.
Thủ pháp se sợi bằng guồng đá một chút cũng không khó, khuyết điểm là kỹ thuật không tốt, phẩm chất sợi sẽ không đều, hơn nữa hiệu xuất rất thấp.
Hết thẩy nữ nhân thiên hạ đều nói nhiều, nữ nhân thời tiền sử cũng không ngoại lệ, hai mươi nữ nhân ước chừng có thể diễn một đại nhạc kịch. Một đám phụ nữ cùng Tôn Chí Tân bạn của phụ nữ ở trên bãi sông se sợi, mọi người hi hi ha ha vừa se vừa đọ kỹ thuật xem ai làm tốt ai làm xấu, lại nói chút bát quái nhà này nhà nọ, cũng là khoái hoạt.
Chỉ khổ Tôn Chí Tân, một người nam nhân cùng với một đám nữ nhân, còn là một đám đàn bà trần truồng, tựa như một vạt xanh duy nhất giữa một mảnh đỏ sẫm, đã sắp bị dìm ngập không thở nổi, quả thực không còn là con người, thống khổ gần chết. Trên đường Qigeli lại nhìn một chút, cũng bị đám nữ nhân dọa sợ, nhanh chóng biến mất, rất không có đạo nghĩa để Tôn Chí Tân một người ở lại chịu khổ.
“Tôn Chí Tân, xem ta se thế nào ?” Shiren dâng thành quả của, trên mặt rất là đắc ý.
Tôn Chí Tân nhìn thoáng qua, đã thấy sợi kia có thô có mảnh, chỗ thì mảnh như tơ nhện, chỗ thì thô như con giun, so với khi mình mới học còn không bằng. Thật phục vị đại tỷ này, có thể se ra một sợi tuyến như vậy, vẫn là Tôn Chí Tân lần đâu gặp phải. Nhìn lại hình thể của Shiren, cao lớn thô kệch như nữ vận động viên thể hình tiêm kích thích tố nam, trong lòng cũng liền bình thường trở lại. Ngươi không thể cưỡng cầu một mãnh nữ đi làm chuyện chỉ thục nữ mới có thể làm được, đúng không? kỳ thật Tôn Chí Tân cảm thấy Shiren nữ sĩ nên tham gia săn thú mới đúng…… nàng cao một mét bảy lăm, còn có một thân bắp thịt sung sức, thắt lưng cứng cỏi hữu lực, cặp đùi kiện mỹ thon dài như đùi ếch, hai khối bán cầu trước ngực cũng rất có khả năng là cơ bắp nhiều hơn chất béo, hình tượng tổng thể hiển nhiên chính là một siêu cấp nữ chiến thần!
Chúng phụ nữ tiếp tục se sợi, một bên lãng phí cây đay, một bên chậm rãi đề cao kỹ thuật. Tôn Chí Tân chắp tay sau lưng ở giữa rừng nữ nhân dạo qua dạo lại giám sát, bỗng nhiên nhớ đến mấy tay quản sự nhà xưởng, hắn cảm thấy mình như đang nhập vai vào nhân vật này, khác nhau ở chỗ không động thủ đánh người mà thôi……
Một đám phụ nữ trình độ tương đồng, ngoại trừ vài người đặc biệt tỷ như Shiren nữ sĩ, còn lại đều luyện tập sau một lúc có thể se ra sợi đay đều đều. Trong đó đặc biệt có một nữ nhân nhìn qua thực văn tĩnh, se sợi vừa mảnh lại vừa đều, quả thực có thể dùng làm mẫu, Tôn Chí Tân cũng không bằng nàng.
Tôn Chí Tân đi qua , tinh tế quan sát sợi đay nàng se ra, trong lòng bội phục, hỏi:“Ngươi tên gì ?”
“Arthur.” nữ nhân Văn tĩnh thục lương nhỏ giọng hồi đáp, giương mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của Tôn Chí Tân, trên mặt nhanh chóng một mảnh đỏ bừng
Kỳ tích a ! Tôn Chí Tân vẫn là lần đầu thấy nữ nhân tiền sử biết đỏ mặt. Theo bản năng hắn liền thấp mắt lén nhìn bộ ngực của Arthur một chút, ngô, hình trái đào mật đầy đặn, là loại mà hắn thích nhất. Tên này…… Soa lại nói trên đời này tiện nhất chính là nam nhân ? Tôn Chí Tân đồng học cuối cùng vẫn không thể ngoại lệ, không xem không thấy.
“Arthur, ngươi se rất khá !” Tôn Chí Tân không chút nào keo kiệt khen ngợi. bản năng nhịn không được lại nhìn lén ngực người ta thêm một cái, mặt Arthur liền càng hồng.
Giơ lên sợi đay của Arthur, Tôn Chí Tân nói:“Mọi người đều đến xem, về sau lấy cái này mẫu, se thành như vậy là được.”
Arthur được khen ngợi, vui vẻ mà thẹn thùng. Trước kia nữ nhân trong tộc đều cười nhạo nàng, nói nàng khí lực nhỏ không bản sự, hiện tại nàng cũng có kỹ nghệ, ít nhất nàng se sợi đay rất tốt. Lập tức trong lòng vui vẻ vô cùng, càng thêm thích người đàn ông vừa dễ nhìn vừa có tài trước mắt
Tôn Chí Tân khen ngợi Arthur, lại đến chỗ người kế tiếp chỉ điểm. Chợt nghe mấy người phụ nhân ở nơi nào nói chuyện, trong đó một người nói:“Tất đạt lạp sát a tô vừa mới có nhìn lén ngực của ngươi nga ~”
“Thế nào…… sao thế được !”
“Arthur ngươi sao nhìn hắn chằm chằm thế ?”
“Ta không có……” Arthur nói.
Nữ nhân kia ha ha cười đến vui vẻ, nói:“Xem cũng vô dụng, hắn là nam nhân của tộc trưởng, ngươi dành không được .”
Arthur vừa thẹn lại quẫn:“Ngươi nói bậy ! ta không muốn có gì với hắn.”
“Ai nha, xem thì xem thôi. Hắn muốn xem ta, ta ưỡn ngực cho hắn xem ! Ta không phải cũng vậy sao, tất đạt lạp sát a tô là nam nhân dễ nhìn nhất trong tộc, ta cũng thích nhìn. Ngươi xem mông hắn kìa, thật rắn chắc ! thật muốn xốc váy da của hắn xem thứ phía dưới.”
Tôn Chí Tân nghe được một cái liền lảo đảo. Hàn…… Nguyên lai nữ nhân tiền sử mạnh như vậy …… Ách, chính mình này có tính là bị nữ nhân phi lễ không? 囧.
hắn trêu chọc không nổi Mãnh nữ, lúc này chỉ làm bộ như không nghe thấy, xoay người đi đến bên kia, cả mặt chậm rãi đỏ lừ. mấy người phụ nhân Kia thấy hắn đỏ mặt, lại càng vui vẻ, cứ ở một bên thấp giọng pha trò, đề tài cứ ba câu lại quay về Trên người Tôn Chí Tân.
Toàn bộ buổi sáng mãi cho đến giữa trưa đều có vẻ nhàn, các lão nhân chế da, trẻ con chạy vào trong rừng, các nữ nhân thêm Tôn Chí Tân đứng trông coi, tất cả ở một chỗ se sợi. Đến khoảng hai giờ chiều, ngay cả Shiren kém nhất cũng có thể se sợi không tệ. về phần tay xảo nhất như Arthur, đã có thể tạo được thành phẩm chất lượng tốt nhất..
Bất quá công tác se sợi này phi thường khô khan, luôn lặp lại đồng dạng một quy trình, các nữ nhân cũng nhàm , một đám yên lặng , không giống buổi sáng líu ríu không ngừng. Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, cảm thấy phải làm cái gì nâng cao tính tích cực của các nàng, ánh mắt chuyển chuyển đến sông nhỏ bên cạnh, nói:“Đến, mọi người không phải muốn biết sợi đay đến tột cùng có ích lợi gì sao ? thứ nhất, ta nói cho các ngươi, nó trong đó một tác dụng chính là dùng đề may đồ. Dùng nó may đồ da, có phải so với dây da tốt hơn nhiền hay không?”
Chúng nữ nhân ngẩn ra, lập tức hưng phấn thảo luận. Đúng vậy, thứ này tinh tế mà chắc chắn, dùng để may da thú thật sự tốt hơn dây da, mà chỗ may lại cũng sẽ chắc chắn tinh mịn
Tôn Chí Tân giơ lên hai ngón tay, lại nói:“thứ hai, nó còn có thể dùng để chế rất nhiều thứ khác , tỷ như, lưới cá.”
“lưới cá là Cái gì?” Lại là Shiren tò mò đặt câu hỏi.
“Từng thấy nhện dệt lưới bắt côn trùng bao giờ chưa?”
“từng thấy.”
“Đó chính là lưới. Hiện tại ta hướng dẫn mọi người dệt một cái , nguyên liệu chính là sợi đay, dệt xong có thể thả lưới xuống nước, so với câu cá hoặc xiên cá tốt hơn nhiều.”
“thế vì sao còn câu cá ?” Shiren bám riết không tha truy vấn.
Tôn Chí Tân nghiêm mặt, đáp:“Vì lạc thú !”
Chúng nữ nữ:“囧.”
Thực hiển nhiên người tiền sử không thể lý giải liên hệ giữa sinh tồn và lạc thú, đã có lưới cá hiệu xuất rất cao, vì sao còn biện pháp câu cá kém hơn này? Đặc biệt sau khi phương pháp làm cá nướng phiến đá được truyền ra từ vợ Khang, hương vị ngon lành đó đã lập tức phủ định suy nghĩ cho rằng thịt cá hôi tanh khó ăn của mọi người trong tộc, tất cả đều thật sự chờ mong tương lai được ăn nhiều cá hơn. Cho nên toàn thể các nữ đồng chí đều có hứng thú rất cao với lưới đánh cá, lập tức từ bỏ hâm mộ đối với chuyện ít lâu trước Naaru và Tôn Chí Tân thường ngồi trên tảng đá to bên bờ sông câu cá, sửa thành nhào vào vòng tay quyến rũ của thứ công cụ mới mẻ này.
Vì để dệt ra lưới cá càng chắc mà bền, Tôn Chí Tân lại dạy phương pháp gia cố sợi, mặt khác còn dạy thủ pháp tết ba sợi. Sợi đay được gia cố cuối cùng lại thắt thành đuôi sam quả thực rắn chắc đáng sợ, ra sức kéo cũng kéo không được.
Tôn Chí Tân dệt ra là một loại lưới tên là lưới dính, tấm lưới đan ra không lớn, cá từ thượng lưu bơi xuống lúc xuyên qua sẽ kẹt trong mắt lưới tiến lùi không được, giống như bị dán dính lại, cho nên mới gọi là lưới dính. Hắn chừa mắt lưới khoảng một tấc rưỡi, cá nhỏ không giữ lại được, cá lớn vừa vặn bị giữ lại, có thể cho con sông nghỉ ngơi lấy lại sức, còn có thể thu được cá lớn khỏe mạnh.
Lưới cá này mắt nhiều, dùng ít sợi, đan rất nhanh, huống chi lưới dính lại không lớn, phạm vi thích hợp là một góc sông tương đối hẹp. Hai mươi mấy người cùng nhau làm, để hắn một mình dệt lưới, rất nhanh đã xong được một tấm.
mang theo một đám nữ nhân đi kiểm nghiệm thành quả, đem lưới tung vào trong nước, phần dưới dùng dây thừng buộc hòn đá cho chìm sâu xuống đáy, hai đầu lưới thì bảo hai người dùng tay giữ chặt. Kỳ thật lúc sử dụng thực sự có thể dùng phương thức cố định lưới lên gờ đá bên sông hoặc trên bờ, bất quá trước mắt để nhanh chóng nhìn thấy thành quả, lại giúp cho mọi người có cảm giác tham dự, hắn mới hô người dùng tay giữ lưới.
Hòn đá như mỏ neo rất nhanh mang đầu võng chìm vào trong nước, gần như toàn bộ tấm lưới dính đan bằng sợi đay đều chậm rãi biến mất khỏi mặt nước, phần trên còn lại thì được hai người dùng tay níu chặt. sản lượng cá trong sông thực phong phú, trước đây lại không xuất hiện con người đến vớt, số lượng rất là đáng mừng. Bầy cá trong sông lưu đến bơi đi, không khỏi sẽ dính lưới. Rất nhanh , đã có một số cá ngốc từ thượng lưu bơi xuống dính phải lưới bị nhốt lại, chúng ra sức giãy dụa, giãy đến nỗi lòng bàn tay người đang giữ lưới cũng có thể cảm giác được rung động rất rõ ràng.
hai nữ nhân giữ lưới vừa mừng vừa sợ, kêu lên:“Có cá !”
Tôn Chí Tân cũng cao hứng, hắn nghĩ phải đợi thật lâu mới có thể thấy hiệu quả, nhưng thật không nghĩ tới dưới sông lại nhiều cá như vậy. Lập tức vung tay lên, rất khí thế kêu to:“thu lưới !”
Shiren chạy ở trước nhất, một đám người cũng lộn xộn tiến lên hỗ trợ. Lưới nhanh chóng được kéo lên, quả nhiên nhìn thấy có ba con cá mắc ở bên trong đang không ngừng giãy dụa Một lần thả lưới liền thu được ba con cá, mỗi con đều phải bảy tám lạng. Các nữ nhân mừng đến không khép miệng, ba chân bốn cẳng đem cá kéo xuống bắt lấy ném lên bờ.
Tôn Chí Tân nhìn xem đau lòng, bận rộn kêu lên:“ Đừng níu chặt lưới, lúc gỡ cá thì gỡ thuận phía trước đầu nó, đỡ phá hư mắt lưới. Về sau phải nhớ kỹ, lưới mang theo cá rời khỏi mặt nước trọng lượng của cá sẽ tăng lên, kéo dùng sức quá mức sẽ làm hỏng lưới, cho nên nhất định phải nhân lúc cá còn chưa rời khỏi mặt nước liền gỡ xuống, rồi mới ném lên bờ.”
“Đã hiểu ! đã hiểu !” Shiren kêu to, lại một lần nữa đem lưới thả vào trong nước. Tôn Chí Tân cũng không đi ngăn cản, bởi vì một đám phụ nữ hứng thú bắt cá đều rất cao, hắn mà ngăn trở thì không khỏi quá vô nhân tính. Chỉ đành đợi đám nữ nhân bớt hưng phấn mới cười tủm tỉm tiếp tục bảo các nàng đi se sợi. Mục đích của hắn là muốn đề cao tính tích cực của các nàng, hiện tại đã làm được .
Một đám nữ nhân thấy thế cao hứng mười phần, nhiệt tình đột nhiên bộc phát, sửa hết bộ dạng vô tình tùy tiện lúc đầu, đều cố gắng se sợi, sau đó sẽ tự đan lưới cá cho riêng mình.
Tôn Chí Tân thấy thế trong lòng vừa động, nói:“Chúng ta cùng nhau làm một cái thật lớn được không ?”
Chúng nữ nhân vốn tin hắn vững chắc không nghi ngờ, lúc này lại thấy tác dụng của lưới cá, càng không nửa điểm do dự, Tôn Chí Tân nói thế nào liền thế đó. Cho nên thời gian còn lại mọi người đều se sợi dệt lưới, thực sự dệt được một tấm lưới lớn.
Tôn Chí Tân cẩn thận kiểm tra tấm lưới này, ksau khi nghiệm chứng lặp đi lặp lại phát hiện nó quả thật chắc chắn mà vững chãi, hoàn toàn có thể chính thức ứng dụng trong thực tế. Trong lòng mừng rỡ, đem nữ đồng chí tham dự dệt lưới hung hăng khen ngợi một phen, làm cho một đám nữ nhân muốn bay lên tận trời, nói chuyện đều trung khí mười phần.
Phải biết rằng ở thời đại tiền sử, bởi vì năng lực sinh tồn của giới nữ thấp, phải dựa vào nam nhân mà sinh tồn, bởi vậy địa vị có vẻ thấp . Ngoại trừ thị tộc mẫu hệ, trên toàn bộ lịch sử lâu dài, phụ nữ đều là sở hữu của nam nhân, đến thời hiện đại mới thoát khỏi loại trạng thái này, có thể đứng ngang vai với đàn ông chống đỡ cả bầu trời. Nhưng ở thời đại mà sức sản xuất và kỹ thuật đều còn lạc hậu, hết thảy chỉ dựa vào lực lượng và thân thể để thu được, cấu tạo sinh lý của nữ giới đã quyết định địa vị của họ. Dù sao nữ cường nhân siêu cấp như Shiren cũng là ngoại lệ cực nhỏ.
Thậm chí lúc đặc thù hoặc gian nan, các nàng có thể bị đem đi trao đổi, đổi lấy súc vật, thức ăn hoặc các vật tư sinh hoạt khác. Hiện tại Tôn Chí Tân dạy các nàng kỹ năng, khiến các nàng cũng có được càng nhiều kỹ năng có thể vì sinh tồn của bộ tộc mà cố gắng, không thể nghi ngờ chính là đề cao địa vị của các nàng, khẳng định năng lực của các nàng, sao có thể khiến các nàng không vui mừng ? nói cách khác, vị trí bạn của phụ nữ này của Tôn Chí Tân vững chắc không thể vững chắc hơn ……