Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 14: Chương 14




54-55, chuẩn bị xuất hành

Kết quả cuối cùng vẫn là phải tha thêm một ngày mới đi được, nhất là chuyện phân công người hộ tống xảy ra vấn đề, hai là Tôn Chí Tân cảm thấy còn cần chuẩn bị một ít , đều cần tốn thêm thời gian, liền trì hoàn lại.

Naaru và Tiger lần này thật thần kỳ lại thống nhất trên một trận tuyến, hai người đều không cho phép cự tuyệt chuyện phái thành viên thợ săn đi cùng Tôn Chí Tân. vẫn trực tiếp Tôn Chí Tân cự tuyệt. lý do rất đơn giản, lúc này chính là khởi điểm giai đoạn cuối cùng săn bắt dự trữ cho mùa đông, nhiều người đi săn thú nghĩa là mùa đông sẽ có thêm một phần thức ăn. Thợ săn một người cũng không được vắng! Nếu không phải không biết đường, ngay cả Tamu Tiger phái đến hắn cũng không định lôi theo.

Cả bữa tối, Tôn Chí Tân lần đầu biểu lộ quật cường và cố chấp, vấn đề lãng phí nhân lực trong tộc hắn tuyệt đối không chịu thoái nhượng nửa bước. Naaru và Tiger cũng bó tay với hắn, thế nhưng trong lòng lại bởi vậy mà đối với người này không thể không càng thêm yêu thích. Hai người đều biết, Tôn Chí Tân là vì xuy xét cho cả hai tộc, đồng thời hướng hai người bày ra một mặt kiên cường của bản thân: Hắn không phải kẻ yếu, hắn muốn dùng phương thức của riêng mình để cố gắng cho sự tồn vong của bộ tộc.

nam nhân Như vậy, sao có thể không khiến người ta yêu thích cơ chứ ? vô luận là Naaru hay Tiger , nhìn vẻ mặt quật cường của Tôn Chí Tân, trong lòng chỉ muốn đem hắn kéo vào trong lòng, dùng sức nhu, đến khi ấn luôn vào trong ngực, giam vào trong lòng.

Cuối cùng hai bên cò kè mặc cả, Tôn Chí Tân tùy ý chọn bốn người. Qigeli, Tôn Chí Tân dùng quen nhất, kinh nghiệm phong phú lại lão luyện trầm ổn. Tamu, người dẫn đường kiêm hộ vệ, Tiger nói người này cận chiến không bằng hắn và Naaru. Hai người còn lại thì để Qigeli lựa chọn, phạm vi không thuộc nhóm thợ săn.

sáng sớm hôm sau, Tôn Chí Tân tỉnh dậy. trong ánh mắt lưu luyến không rời của Naaru và Tiger tiễn hai người ra ngoài săn thú, mình thì ở trong lều chờ Qigeli đến. Buku hôm nay đặc biệt nhu thuận, đứng ở trong lều Tôn Chí Tân làm sao cũng không chịu đi, cũng không chịu đi chơi những thứ mới mẻ Tôn Chí Tân đưa ra, lẽo đẽo chạy theo Tôn Chí Tân múc nước, chuẩn bị thịt làm thức ăn, tiểu hắc khuyển lanh lợi khả ái, khiến Tôn Chí Tân hận không thể yêu hắn như con đẻ mình.

Thật sự không còn gì để làm, Buku mới dựa lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên Tôn Chí Tân:“Zimmer, ngươi nhất định phải an toàn trở về. Ta ngày ngày sẽ nhớ ngươi, cầu nguyện cho ngươi. Ngươi…… Ngươi…… Nhưng đừng gặp chuyện không may.”

Trong dĩ vãng, có rất nhiều người nó biết sau khi đi thì không quay lại được nữa, hoặc là đầm đìa máu me được người ta nâng về, không tàn thì chết, Zimmer của mình nhìn qua không có sức chiến đấu, khiến Buku trong lòng vô luận như thế nào cũng không an tâm.

Trong lòng Tôn Chí Tân ấm áp, giơ tay nhẹ nhàng nhéo một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn che kín lo lắng và nghĩ ngợi kia. Đứa nhỏ đáng yêu như thế, trên mặt lại là biểu tình này, thật sự là làm cho người ta đau hết cả tâm can.

“Buku yên tâm, Zimmer nhìn giống kẻ ngu ngốc sao ?”

“Không giống. Zimmer là người thông minh nhất trong tộc ! so với Trí giả Esuike còn thông minh hơn.”

“Hư ! đừng để hắn nghe được.” Tôn Chí Tân hì hì cười nói:“vậy thì đúng rồi. Đừng xem nhẹ ta, Zimmer của ngươi rất lợi hại . Ngươi yên tâm, Zimmer nhất định sẽ an toàn trở về, còn có thể mang cho ngươi rất nhiều thứ tốt.”

“Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngươi an toàn trở về.” Buku vẫn đang bất an, đáy mắt lộ ra bóng ma:“Zimmer, trăm ngàn đừng bỏ lại ta và anh trai, còn có ba ba.”

Tôn Chí Tân ôm lấy hắn, để bộ ngực nho nhỏ của nó dán lên ***g ngực mình, ôn thanh an ủi:“Yên tâm, yên tâm. Có Qigeli và những người khác đi cùng ta mà.”

Buku không nói gì , chỉ ôm thắt lưng Tôn Chí Tân không chịu buông ra.

“Tôn Chí Tân.” Qigeli ở ngoài lều kêu. Trí giả có phân phó, không được Tôn Chí Tân cho phép, ai cũng không được vào lều của hắn, Qigeli liền đứng ở bên ngoài.

Tôn Chí Tân lên tiếng, đẩy Buku đi:“tự mình đi chơi đi. Dùng ống thổi tên bắt một ít con mồi, chờ ta trở lại làm cho ngươi ăn. Đừng lo lắng, ta thật sự rất nhanh sẽ trở về.”

Buku lên tiếng, đôi mắt ửng đỏ, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, hiểu chuyện đi ra khỏi lều. Tôn Chí Tân nghe thấy hắn ở bên ngoài lều nói:“Qigeli, làm ơn chiếu cố Zimmer của ta, được không ? chúng ta một nhà đều sẽ cảm kích ngươi.”

“được, Buku. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Zimmer của ngươi.”

thế Buku mới yên tâm tiêu sái rời đi, hắn không dám ở lại chỗ này, sợ chính mình sẽ ôm lấy Tôn Chí Tân không chịu buông.

Tôn Chí Tân nhấc lều lên:“ mời các ngươi vào.”

Qigeli do dự một chút, mang theo ba người phía sau mà vào’

Bốn người tiến vào lều, nhất thời lắp bắp kinh hãi. Khó trách trí giả không cho người khác tùy tiện vào lều của Tôn Chí Tân, nó quả nhiên không giống người thường ! toàn bộ lều thô sơ giản lược liếc một cái đã thấy rất chỉnh tề mà lại sạch sẽ, còn có một hương thơm nhè nhẹ tràn ngập, xua hết mùi mà da thú tản ra. cả lều vô luận bố cục hay xắp đặt cũng đều có nét riêng độc đáo, chưa từng nhìn thấy lều của người nào có thể giống với nơi này.

Hiện tại năm người cùng nhau đứng ở phòng khách, Tôn Chí Tân ngồi dưới đất, trước mặt trải một tấm da thú, bên dưới căng phồng lên như đang che thứ gì đó. Bên cạnh hắn còn thả một đống da thú và mấy cuộn sợi mà phụ nữ trong tộc se được, không biết có lợi ích gì.

Tôn Chí Tân giương mắt nhìn bốn người, phát hiện trang bị của bốn người rất thống nhất, mỗi người một bình trúc do nhà phát minh nhỏ Buku ‘phát minh’ ra . Đồng thời còn có ống thổi tên cũng của bộ tộc thợ săn , trên lưng mỗi người mang theo một cái sọt liễu, ba món này hợp thành phối trí tiêu chuẩn. trong tay Tamu còn nắm một cây mộc côn, nói mộc côn là quá coi thường nó, đường kính của nó gần 15 li, quả thực chính là cọc gỗ ! tên này quá trâu, cầm thứ này cứ như chơi. Qigeli thì có thêm một thanh đao đá, trên vao đeo lưới cả mới làm, chính là loại lưới dính tinh tế. Trừ đó ra, không còn gì khác.

Hoàn hảo, ước chừng là vì đi xa, bên hông bốn người đều đeo bao da thú, không trần truồng. Bằng không Tôn Chí Tân thật đúng là không biết nên đem ánh mắt hướng đi đâu. Nghĩ lại thấy may mà bây giờ đã có bình trúc và ống thổi tên, đổi lại là trước kia những người này sợ là trực tiếp lõa thân mạo hiểm, thật sự là làm cho người ta muốn không bội phục cũng khó.

Trong lòng đối với người tiền sử bưu hãn vô cùng kính ngưỡng, Tôn Chí Tân cầm lấy bình trúc rot cho bốn người một người một chén nước, đạo đãi khách của người hiện đại hắn vẫn quen dùng. vừa hay là bốn người, nếu không Tôn Chí Tân lại không đủ chén. Hắn vẫn muốn làm thêm bốn cái, nhưng không bói đâu ra thời gian.

Bốn người đều cầm chén uống nước, trên mặt lộ ra ngạc nhiên mà hứng thú, đánh giá chén trúc trong tay và bình trúc bên cạnh. Ngoại trừ Qigeli sớm đã quen Tôn Chí Tân không giống người thường, ba người khác không kìm được ở Trước mặt Tôn Chí Tân lộ ra khẩn trương cùng thần sắc không được tự nhiên. Lúc này ba người mới nhìn ra vì sao hai tộc trưởng và trí giả đều coi trọng Tôn Chí Tân như vậy, người này quả nhiên là không giống người thường , vừa tiến vào trong căn lều này liền cảm giác được . Mà động tác, vẻ mặt kế tiếp của Tôn Chí Tân, lại đem loại cảm giác này lại một lần nữa phóng đại, nhìn Tôn Chí Tân mà có cảm giác núi cao còn có núi cao hơn.

Lần này tự mình dẫn đoàn thám hiểm, Tôn Chí Tân muốn thành lập uy tín, không muốn hiển lộ quá nhiều ôn hòa và vô hại, nói:“ thời gian Kế tiếp, mọi người đều chung đụng với nhau, dã ngoại khắp nơi tràn ngập nguy hiểm, tốt nhất mọi người giới thiệu bản thân cho người khác biết một chút.”

Tamu liền ông thanh nói:“Tiger tộc trưởng đã giới thiệu ta , ta gọi là Tamu, phụ trách bảo hộ an toàn. Ai xảy ra chuyện, ta lấy mệnh bồi !”

Vừa xuât lời đã thực khí phách ! thực dễ nhìn ra đó là một hán tử thẳng thắn mà biết chịu trách nhiệm. Cơ hồ lập tức , Tôn Chí Tân liền yêu thích con người chất phác hào phóng này.

Qigeli mang đến hai người có chút không được tự nhiên, Qigeli liền thay bọn họ giới thiệu nói:“Bọn họ một người tên là Caban, một người tên là Alfa. Caban am hiểu ẩn nấp trinh sát, Alfa có khả năng đặc thù , có thể phát hiện nguy hiểm.”

Tôn Chí Tân liền nhìn qua hai người, Caban cái đầu không lớn, vóc dáng thấp hiếm thấy trong bộ tộc, ước chừng 172cm. Cũng vì thế, hắn muốn đem mình giấu kín dễ hơn người khác nhiều. Tình trạng của hắn có chút giống Qigeli không cánh tay phải, hắn lại thiếu cánh tay trái , chỉ còn mỗi một khúc ngắn ở vai; đùi phải bị dã thú tha đi một khối lớn, có vẻ cũng để lại khuyết tật, lúc đi đường có hơi khập khiễng. Alfa thực gầy, y như gậy trúc, khí sắc cho thấy dấu hiệu thiếu dinh dưỡng. Trên mặt có ba vết trảo thú, vắt từ phải qua trái, mắt phải chỉ còn lại một cái hố không, môi cũng bị bẻ cong, bộ dáng bị phá tướng hoàn toàn, nhìn qua có chút dọa người. Mặt khác trên bụng phải của hắn cũng có một vết sẹo đáng sợ, da thịt lúc trước không được khâu ghép tử tế giờ nhăn nhúm vô cùng.

Tôn Chí Tân không hề xem thường người tàn tật, đặc biệt là tại bộ tộc này, một thân bị thương chính là một thân chiến tích, làm cho người ta khâm phục. Hắn nhìn khuôn mặt đáng sợ kia của Alfa cũng sợ hãi bất động, nhưng cả kinh rồi liền nhanh chóng hồi phục lại, trên mặt kìm lòng không được lộ ra tiếc hận, sau đó có thể hoàn toàn bỏ qua vóc dáng thấp bé của Caban cũng như gương mặt xấu xí đến đáng sợ của Arefa, ung dung mỉm cười với hai người:“xin chào, Caban. xin chào, Alfa. Có thể được hai vị dũng sĩ giúp đỡ, là vinh hạnh của ta.”

Qigeli khẽ cười , hắn biết Tôn Chí Tân sẽ nói như vậy . Người này rất tôn trọng người khác, càng am hiểu tìm kiếm sở trường trên người người khác, cùng hắn nói chuyện là một việc làm cho người ta thư sướng.

Quả nhiên, Caban và Alfa nhất tề động dung, Caban theo bản năng nâng nâng ngực, Alfa lại lấy độc nhãn sáng quắc nhìn Tôn Chí Tân. Đặc biệt là Alfa, hắn biết mặt mình dọa sợ không biết bao nhiêu người trong tộc, nhưng tất đạt a sát lạp tô chỉ là hoảng sợ khi mới gặp, rất nhanh liền tự nhiên trở lại. Một người tàn tật, diện mạo xấu xí, hay thân thể không trọn vẹn, lại đều là những bộ phận tự mình để ý nhất, có thể được người khác tôn trọng, đối đãi như người thường vẫn luôn là khát vọng của bọn họ. Tôn Chí Tân vừa biểu hiện ra điều đó, lập tức đạt được sự yêu quý và kính trọng của hai người.

“Có thể đi cùng ngươi cũng là vinh hạnh của ta ! tất đạt lạp sát a tô.” Hai người cùng kêu lên nói, đều hơi có chút kích động.

Nghe thấy xưng hô tất đạt lạp sát a tô này, Tamu lộ ra thần sắc khiếp sợ, lập tức lại bình tĩnh lại, tiếp tục đứng vững như trụ sắt, hai mắt mang theo kinh dị và hiếu kì nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân sớm đã nghe cái xưng hô tất đạt lạp sát a tô nàyđến chết lặng , không có phản ứng gì, chỉ nói với bốn người:“Ta chuẩn bị thêm cho các ngươi một ít trang bị liền xuất phát.”

Bốn người bao gồm cả Qigeli đều mờ mịt khó hiểu, sau khi trong tộc có thêm bình trúc và ống thổi tên, bọn họ đã cảm thấy trang bị trên người trước nay chưa từng xa hoa như vậy , thật sự nghĩ không ra còn có thể trang bị thêm cái gì lên trên người. Nguyên lai luôn luôn trần truồng lăn lộn không vướng bận, có thêm hai thứ này đã cảm giác được sinh mệnh được bảo đảm hơn rất nhiều, nếu không phải Qigeli yêu cầu, bọn họ ngay cả sọt liễu cũng không nghĩ đến mà mang theo.

Nhìn biểu tình của bốn người, Tôn Chí Tân có chút buồn cười, lại có chút đau lòng người tiền sử lạc hậu ngu muội chỉ có thể dựa vào thân thể và thiên nhiên kiếm ăn. Bọn họ thật quá khổ, nên có người vì bọn họ làm một cái gì đó.

Tôn Chí Tân cúi đầu nhìn, thấy Alfa chân lớn nhất, liền cười nói:“Alfa, đem chân lại đây.”

Alfa không hiểu ý đồ của Tôn Chí Tân, nghe thế liền đưa chân qua. Qigeli liền liền mỉm cười, Alfa người này bởi vì mặt bị hủy dung tính tình có vẻ quái dị, hiện tại có thể nghe Tôn Chí Tân như vậy, thực hiển nhiên đã bị mị lực của Tôn Chí Tân thu phục. Người không dễ chỉ huy nhất đã thu phục được, những người khác càng dễ xử lý, Qigeli trong lòng đại định, lại càng thêm tin tưởng vào lần xuất hành này.

Tôn Chí Tân trải ra một miếng da thú, bảo Alfa dẫm lên, lấy con dao Thụy Sĩ ướm theo chân hắn cắt ra một mảng hình thuyền.

Bốn người nhìn thấy con dao Thụy Sĩ sắc bén cùng phức tạp, nhất thời mắt đều dựng thẳng . Mọi người trong mắt một mảnh lửa nóng, hận không thể lập tức đem thứ sắc bén kia đoạt lấy, nhưng đạo đức nguyên thủy ngăn bọn họ lại, chỉ có thể đỏ mắt nhìn chằm chằm.

“Kia…… Đó là cái gì ?” Qigeli nhịn không được hỏi.

“Phải……” Tôn Chí Tân không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể nói:“Ta dùng là dao.”

Qigeli thở dài:“Quả nhiên là đồ của tất đạt lạp sát a tô tài năng c .”

Lại đẩy cái dùi ra, chọc một vòng lỗ bốn phía quanh tấm ‘thuyền’ da thú, cuối cùng dùng dây da chịu cọ xát tốt hơn sợi đay xuyên vào, sau đó kéo sát buộc lại với nhau. Cáp ! Một cái giày da thú giản dị đã hoàn thành.

khi cái dùi xuất hiện bốn người quả thực điên cuồng , nhịn không được muốn nghiên cứu con dao Thụy Sĩ nhìn thực phức tạp kia, ở trong lòng đoán nó rốt cuộc còn có thể biến ra bao nhiêu công cụ quái dị mà hữu dụng. Lại thấy dưới chân Alfa xuất hiện cái ‘ bao Chân’, bốn người càng thêm kích động ! không ai ngốc cả, xem một chút liền hiểu được là dùng để bảo vệ chân, chỉ là đơn giản như thế, vì sao trước kia không ai nghĩ đến, mà Tôn Chí Tân lại nghĩ đến ?

“nào, đi thử hai bước !” Tôn Chí Tân thực vô lương cười trộm.

Alfa hưng phấn một chân đi giày da thú, một chân vẫn để trần đi lại trên nên đất. Thử đi hai bước, liền vừa mừng vừa sợ nói:“Thoải mái ! thực nhuyễn còn thực ấm áp ! có thứ này có thể đi xa hơn mà không sợ đau chân, Tôn Chí Tân, ngươi quả nhiên rất lợi hại !”

Caban nhìn thấy thú vị, hỏi:“Nó gọi là gì ?”

Tôn Chí Tân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vốn định đặt một cái tên thật oách, cuối cùng vẫn từ bỏ, cười nói:“ nó kêu giày da thú. Các ngươi cũng kêu như vậy đi.”

Lập tức đem Alfa hưng phấn đi tới đi lui tha trở về, đem một chân còn lại làm thêm một cái giày da thú.

Kỳ thật giày da thú giản thể như thế có công cụ cắt và khoan thì hoàn toàn không khó, mấu chốt ở chỗ nghĩ ra được sáng ý. Bằng không sao lại nói nào tư tưởng một bước nhỏ, là tiến bộ một bước lớn ? rõ ràng rất đơn giản, nhưng khó là khó ở chỗ nghĩ ra được nó, rồi vận dụng nó vào cuộc sống thường ngày.

Bốn người ngoại trừ Tamu, ba người đều tàn tật, tự làm giày không tiện. Tôn Chí Tân liền không phiền giúp ba người làm giày da thú, cuối cùng mới làm cho chính mình một đôi.

Da giày vừa lên chân, ba người đều đi thử, ôm tâm tình thí nghiệm đồ mới qua lại khắp lều , Qigeli thậm chí còn ra khỏi lều đi một vòng. thử đi thử lại cảm thấy thứ này tốt lắm, quả thực quá được. Lại nghĩ Tôn Chí Tân tự mình làm cho bọn họ, Ánh mắt nhìn về phía Tôn Chí Tân liền vừa cao hứng vừa cảm kích, rất là thụ sủng nhược kinh.

Nhìn Tôn Chí Tân tựa hồ còn muốn tự mình động thủ làm thêm, Tamu vội vàng nói:“để ta tự làm ! ngươi đem cho ta mượn dùng thứ kia là được”

Được rồi, hắn kỳ thật là thèm con dao Thụy Sĩ…… tâm tình Này giống như Auge lấy nó tách thịt và Buku xem Auge tách thịt.

Làm cho mình một đôi giày da thú xong, Tamu lưu luyến không rời đem con dao Thụy Sĩ trả lại cho Tôn Chí Tân, trong lòng đại hận toàn bộ quá trình quá nhanh, lập tức đã xong, làm cho hắn không kịp thử thêm mấy lần. ánh mắt quyến luyến thâm tình nhìn về phía con dao kia, rất giống thống khổ tình nhân chạy theo đàn ông khác. Cho nên hắn ngay cả tâm tình thử giày cũng không có, dù sao ba người khác cũng đã thử rồi, đủ để chứng minh chỗ tốt của nó, Tamu liền ngơ ngác nhìn con dao Thụy Sĩ, kia ái mộ trong mắt khiến Tôn Chí Tân cảm thấy còn sợ hơn khi Naaru nhìn mình.

Tôn Chí Tân có chút chịu không nổi liệt hỏa khát vọng trong mắt hắn, một phen xốc lên tấm da thú, lộ ra dao dã chiến và Nga Mi kiếm, nói:“bỏ vũ khí của các ngươi đi, dùng cái này ! ta nói trước, là mượn !” Cường điệu chữ mượn, lại nói:“Mượn ! các ngươi , hiểu chứ ?”

chỉ thấy một đao một kiếm nằm đó, đao xám đen, kiếm thiểm ngân quang; Đao rất nặng mà lợi hại, lộ ra một loại nội liễm khí phách; Kiếm lại tiêm trưởng mà xinh đẹp, lộ ra một loại hơi thở nguy hiểm, hai cùng nhau lẳng lặng tản ra mỹ cảm hiện đại độc đáo thời đại này hoàn toàn không thể có. Đường cong toàn thân được máy móc gia công hoàn mỹ mà tinh tế, là dụ hoặc trí mạng, vừa là sự xinh đẹp nguy hiểm, đồng thời cũng là tượng trưng cho nét sắc bén cường đại.

Nam nhân đối vũ khí trời sinh có năng lực giám định thưởng thức, bốn người liếc thấy đao và kiếm một cái, ánh mắt lập tức chuyển không ra được nữa, giống Tôn Chí Tân lúc trước khi thấy chúng nó. đường cong, độ bóng, cảm xúc, còn có hơi thở nguy hiểm chúng nó phát ra, đủ làm cho người ta si mê.

đem một đao một kiếm cho mượn Tôn Chí Tân kỳ thật thực đau lòng, nhưng nghĩ đến dã ngoại nguy hiểm, đem này hai loại lợi khí giao cho thợ săn kinh nghiệm phong phú và chiến sĩ có sức chiến đấu cường đại sử dụng rõ ràng muốn so với bản thân tư tàng tốt hơn nhiều. Cho nên hắn nhặt đao và kiếm lên, đưa ra.

Làm người luôn có quen lạ xa gần, đao và kiếm đều chỉ có một, đao dã chiến ưu tú vô cùng đương nhiên là cho Qigeli dùng, Nga Mi kiếm hoa lệ thì cho Tamu.

Kỳ thật nói Nga Mi kiếm hoa lệ thật sự là ủy khuất nó, là món hàng mỹ nghệ chất lượng cao, nó quả thật dễ nhìn, tựa như những đầu thương giả nhìn được mà dùng không được vậy. Nhưng sự thật là chất liệu thép dùng để làm nó mười phần thượng thừa, là loại inox tốt nhất, Tôn Chí Tân thử mài lưỡi mất cả đống sức lực cũng không mài sắc hơn được bao nhiêu, có thể thấy được chất thép tốt đến cỡ nào, hoàn toàn xứng với cái giá sang quý của nó.

kiếm dài ba thước, dày một phần tư tấc, vô luận chặt, chém đều thật sự sắc bén, mất đi vẻ nhẹ nhàng linh động của kiếm thường, ngược lại lộ ra chất dày nặng của đao. Về phần cắt và gọt thì kém hơn, Tôn Chí Tân ở bờ sông mài chết đi sống lại cũng không làm nó sắc lên bao nhiêu, xác thực vì chất liệu quá tốt, độ cứng kinh người, độ bền cũng siêu cường, thật sự là khó mài khó mòn, không có công cụ hiện đại mà chỉ mài bằng tay — khó !

Mà đao dã chiến kia, bưu hãn khỏi bàn, nhớ ngày đó lúc mua được nó ở chợ đen, Bản thân Tôn Chí Tân cũng cảm thấy hưng phấn đến thần hồn điên đảo như trúng số độc đắc, một lòng một dạ thầm nghĩ làm sao khi dùng phương tiện giao thông tránh thoát được các chốt kiểm soát, đầu óc hoàn toàn không rảnh nghĩ đến cái khác. Hắn lúc trước tẩu hỏa nhập ma đến nỗi muốn đâm luôn nó vào giấu trong đít. Tuồn qua cửa kiểm tra — may mắn sau lại không cần.

Qigeli được đao, Tamu được kiếm, hai người đều điên rồi. Vừa rồi bị con dao Thụy Sĩ kích thích không nhẹ, lúc này lại thấy đại hỏa lực đao và kiếm, con dao Thụy Sĩ tổ hợp công cụ nhiều công năng ứng dụng ở nhiều trường hợp nhỏ bé tinh xảo liền bị bỏ qua, chỉ nhìn chằm chằm vũ khí hạng nặng chỉ nam nhân mới xứng dùng trong tay. Caban và Alfa cũng điên rồi, đố kỵ , hai người cái gì cũng không được.

Tamu mang theo kiếm, ách, kỳ thật càng giống bưng, mắt trừng như chuông đồng, lỗ mũi thở hổn hển, như là gặp cái gì đều muốn chặt, thí nghiệm uy lực của nó. Thế rồi hắn thật sự nhịn không được lao ra ngoài. Qigeli lại ngốc luôn, còn muốn giống dùng phương thức nguyên thủy sờ đao đá thử trình độ sắc bén của nó. hắn đem bả đao kẹp vào nách phải, ngón tay trái không chút do dự sờ lên, nhanh đến nỗi Tôn Chí Tân ngay cả kêu cũng chưa kịp, ngón tay hắn đã bị cắt ra một lỗ lớn.

“Hảo…… Hảo…… Sắc bén !” Qigeli sợ ngây người, lại mừng như điên, như là không biết là đau, mặc cho máu trên ngón tay dũng mãnh tràn ra rồi nhỏ xuống. Caban và Alfa thấy sự lợi hại của nó, càng thêm đố kỵ đỏ mắt, vẻ mặt ai oán nhìn Tôn Chí Tân, khuôn mặt bị hủy dung của Alfa có vẻ càng thêm đáng sợ giống như ác ma.

“ngươi là lợn à !” Tôn Chí Tân nhảy dựng lên đi tìm urgo, mắng:“thứ này cũng nghịch được ?”

Tác dụng thần kỳ của urgo đã bị cây đao dã chiến hoàn toàn che lấp. Là đàn ông, thấy được lợi khí bực này, chẳng có mấy người không mừng như điên, đặc biệt là người tiền sử một khắc trước còn dùng dao đá, ngay sau đó đã súng hơi đổi thành pháo bự, được đụng đến vũ khí lạnh hiện đại.

Qigeli cầm đao chết sống không chịu buông tay, không tin nói:“Cho ta dùng ? thật sự cho ta dùng ?”

Tôn Chí Tân đè urgo lên ngón tay hắn, nói:“Mượn ! hiểu chưa ? là mượn !”

“Mượn cũng được !” Qigeli một tay nắm đao, lại vươn đến ôm lấy Tôn Chí Tân, dùng sức ép Tôn Chí Tân vào ngực thượng, miệng kêu lên:“để ta dùng thứ này, chết cũng đáng !”

đại hiệp Cụt một có chỗ này không tốt, chỉ có thể dùng cái tay cầm đao đến ôm ngươi, không khác được. Tôn Chí Tân hết hồn nhìn cây đao đang lăng không múa loạn trong tay Qigeli…… Gia, đây chính là đao dã chiến sắc bén vô cùng, không phải dao đá giáo đá, bị chém đến là toi luôn mạng người đó…… Có biết hay không !

Lúc này Tamu ngốc đã trở lại, xách kiếm, thở hồng hộc:“Lợi…… Hại, thật…… Lợi hại ! Một phát là có thể chém ngã một gốc cây to như chân ta vậy!”

Tôn Chí Tân nhất thời bị 囧. Lấy khí lực của mình cho dù là dùng thanh kiếm cứng rắn này, một gốc cây to bằng chân người như vậy sợ là có thể chặt vào một nửa đã không tệ, người này thế nhưng một kiếm trực tiếp đốn đổ một cây…… Là cái dạng trâu bò gì mới có thể làm được chứ? Lấy một địch mười, lời này chính là dùng để nói đám thô nhân như vậy. Thanh kiếm này giao cho hắn sử dụng quả nhiên là vô cùng chính xác.

56, xuất phát !

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng năm người được tộc nhân cầu nguyện bình an mà xuất phát.

Một hàng năm người đi xa dần, đi cả đoạn đường vẫn có thể nghe được thanh âm cầu nguyện. Trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên cảm giác ấm áp khôn kể, giống như là rời xa nhà, có người nhà ở đó đợi chờ mong ngóng, cầu phúc cho ngươi, cầu nguyện bình an cho ngươi, vô luận ngươi mệt mỏi hay bị thương hoặc là chán chường, luôn có một cánh cửa làm người ta an tâm sẵn sàng rộng mở.

Trong phút chốc, Trong lòng Tôn Chí Tân liền minh bạch: Hắn không muốn xa rời địa phương lạc hậu nguyên thủy này, hắn đối với bộ tộc nguyên thủy này có lòng trung thành ! đồng thời trong lòng còn có vướng bận, vướng bận Naaru, Buku, Auge, thậm chí mặt của Tiger cũng lởn vởn một chút.

Hiểu được điểm này, trong lòng không hề thấy cảm giác này đột ngột, giống như đương nhiên như vậy có thể tiếp nhận. người là động vật có tình cảm, có người đối tốt với ngươi, liền khó có thể quên phân tình nghĩa này, một đoạn thời gian ở chung , thật sự đã không thể rời được những con người tiền sử giản dị mà lại đơn thuần này, ấn ký sinh hoạt hiện đại trong lòng lưu lại càng nhạt đi, giống như giấc mộng Nam Kha, ngược lại sinh hoạt gian khổ nơi này trở nên càng ngày càng chân thật, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.

Như là nhìn ra cái gì, Qigeli quay đầu lại nói:“Chúng ta rất nhanh sẽ trở về.”

Tôn Chí Tân ngẩng mặt cười cười:”Phải, mới xuất môn, ta đã muốn về .”

Đoàn người đều cười rộ lên. Tôn Chí Tân cúi người chụm một vốc nước hắt lên mặt, nhất thời tinh thần đại chấn, cánh tay vung lên:“Xuất phát !”

Tamu lên tiếng dũng cảm cười to, xách kiếm đi lên đầu đội ngũ.

Đội ngũ nối đuôi nhau mà đi, Tamu dáng vóc lớn, giống một con tàu phá băng, lại giống một chiếc xe tăng hạng nặng, sắm vai tiên phong mở đường. Alfa theo sát sau đó, tỉnh táo dùng con mắt độc nhất của mình tìm kiếm những nguy cơ có khả năng tồn tại xung quanh. vị trí của Caban biến hóa rất lớn, trong thân thể thấp bé của hắn như là ẩn chứa tinh lực vô hạn, xuất quỷ nhập thần trong chốc lát xuất hiện ở phía trước đội ngũ xa xa dẫn đầu, trong chốc lát nhảy ra sau cùng, quả thực là hành tung mơ hồ, hệt như cao thủ luyện phiếu miểu mê tung bộ vậy. Tôn Chí Tân chú ý tới quy luật hắn xuất hiện giống ong mật dò đường, luôn lấy đội ngũ làm trung tâm hình thành một lộ tuyến hình số 8, trong lòng không khỏi giật mình mà kính nể. Vì an toàn của toàn đội, tận hết khả năng thăm dò càng nhiều đường đi, lượng di động của hắn so với người khác ít nhất phải nhiều hơn gấp ba lần! cuối cùng là Qigeli, vẫn dán tại bên người Tôn Chí Tân, một tấc cũng không rời.

Tamu dũng mãnh, Caban tỉnh táo, Alfa có năng lực cảm giác kỳ diệu, Qigeli kinh nghiệm phong phú thành ổn, hơn nữa mình lại có được trang bị hiện đại, chỉ đi có hai giờ đồng hồ, Tôn Chí Tân đã tràn ngập tin tưởng vào tiểu đội của mình, có đội hữu như vậy, chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành..

lúc Xuất phát rời doanh địa Tôn Chí Tân liền mở công năng đếm bước chân của đồng hồ, như vậy đợi đến lúc tới mục tiêu ghi lại, rồi lúc trở về tiến hành nghiệm chứng lần hai là có thể thông qua số bước chân tính ra đại khái khoảng cách. khoảng cách này tuyệt đồi không thể là một con số chính xác, khác biệt sẽ rất lớn, nhưng trong lòng tối thiểu có phương hướng, có thể một căn cứ để tính toán. Tỷ như, tấm bản đồ giản dị hiện tại đang ở trong tay hắn

Gi ống phán đoán của Tôn Chí Tân, năm người dọc bờ sông mà đi. Tôn Chí Tân nhìn ra, hiện tại bọn họ dường như đang ở trong một thung lũng cực lớn, dọc theo sông mà đi là có thể ra khỏi thung lũng này.

Hay nói giỡn, bát km là cái cái Ngoại trừ Tôn Chí Tân, cước trình bốn người kia đều rất nhanh. Tôn Chí Tân ra sức, vẫn thập phần vất vả. Hắn dùng số liệu giản lược đồng hồ chỉ ra tính toán một chút, trước mắt tốc độ kinh người đạt tới 8 km mỗi giờ! mà theo số liệu huấn luyện quân đội dã ngoại hiện đại, tốc độ 6 , 7 km mỗi giờ cũng đã là hành quân gấp, mà đoàn người này mỗi giờ đi 8 km thì thật dọa người ! khó trách hắn luôn cảm thấy hình như mình đang chạy chậm theo mọi người, thấy số liệu này lập tức liền hiểu ra. Cũng may Tôn Chí Tân lúc xuất môn sáng suốt tối giản hết mọi thứ mang theo, chỉ còn khoảng 3kg, mà như vậy hắn cũng đã thở hổn hển như trâu rồi, trong lòng lại càng thêm đố kỵ thể chất ưu tú của con người thời tiền sử.

Nói giỡn sao, 8 km là khái niệm gì chứ? 24 giờ nhân với 8, một ngày đi không ngừng, tổng cộng ước chừng chính là 192km! lúc trước chiến dịch cầu Lô Định vĩ đại, kia hai mươi hai dũng sĩ cũng bất quá là ngày đêm chạy một trăm hai mươi km mà thôi ! phải biết rằng lấy tốc độ đi bộ, mỗi giờ 5 km đã là nhanh vô cùng.

Tôn Chí Tân luôn luôn kiêu ngạo thể lực hơn người, lúc này cũng kiên trì không nổi nữa, giống như chó Nhật thè dài lưỡi lắc lư ở tận cuối đội ngũ. Mà Caban, toàn bộ quá trình còn phải lượn khắp nơi theo hình số 8, này là cái thể chất quái quỉ gì chứ ? ! khó trách thấp bé như vậy, ăn cái gì vào người thì nhiệt lượng hấp thu được cũng bị loại vận động này tiêu hao hết sạch.

Cũng may Tôn Chí Tân còn muốn vừa đi vừa vẽ bản đồ, thời gian dừng lại vẽ bản đồ có thể nghỉ ngơi, không thì hắn sớm đã chống đỡ không nổi. Lúc này mới đi có bốn giờ mà thôi……

Từ khoảng giờ thứ ba, Alfa cũng hiện ra tình huống thể lực chống đỡ hết nổi, khuôn mặt xấu xí tái nhợt không có huyết sắc, nhìn qua còn tái hớn Tôn Chí Tân.

Lại một lần nữa dừng lại vẽ bản đồ, toàn bộ đội ngũ tập hợp lại với nhau, Tôn Chí Tân và Alfa mượn cơ hội nghỉ ngơi. Caban vẫn mười phần tinh thần, nhấc cái chân hơi khập khiễng đi tới tò mò nhìn giấy bút hắn chưa từng thấy qua mà Tôn Chí Tân dùng để vẽ. Những đường cong trên đó hắn xem không hiểu, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ, như là kỹ năng chỉ thần mới có thể nắm giữ.

Qigeli nhìn ra Tôn Chí Tân khó xử, trầm ngâm nói với Tamu:“Đi chậm lại một chút. nếu xuất hiện tình huống thể lực thành viên chống đỡ hết nổi, gặp phải vấn đề đột phát không thể đối phó, ngược lại càng nguy hiểm.”

Tamu hơi có chút không kiên nhẫn, vẫn nghe theo chỉ huy.

Tôn Chí Tân ngón tay run run, cầm bút cũng không quá ổn, bình tĩnh hô hấp một lát rồi mới tiếp tục suy yếu vẽ từng đường cong, viết lách.

Quá mệt mỏi , cường độ hành quân siêu cấp này không phải người hiện đại như hắn có thể chấp nhận, có cậy mạnh mấy cũng không nổi.

Qigeli đi đến vỗ vỗ Tôn Chí Tân, nói:“Còn được không ?”

Tôn Chí Tân vẽ xuống nét bút cuối cùng, đánh dấu con số khoảng cách, cắn răng nói:“Ta còn được !”

vẻ mặt cương nghị không chịu thua làm cho Qigeli dở khóc dở cười, quả nhiên là một kẻ quật cường. Qigeli mỉm cười nói:“ kiên trì một chút, nơi này không an toàn, đi đến nơi an toàn lại nghỉ ngơi. Lộ trình hôm nay cần ra khỏi chỗ này.”

Tamu liếc Tôn Chí Tân một cái, im lặng nhếch miệng một chút. Hắn cảm thấy tất đạt lạp sát a tô cái gì cũng tốt, chỉ là thể lực thật sự quá yếu.

Bị khinh thị …… Tôn Chí Tân thực ủ rũ. Phải biết rằng trước kia vô luận đi nơi nào du lịch, đường có khó đi, hắn đều là xa xa dẫn đầu. Đến nơi này thì hoàn toàn điên đảo, thành người kém cỏi nhất. Alfa tuy rằng sắc mặt khó coi đến mức tận cùng, thế nhưng xem tình hình, vẫn còn có thể tiếp tục đi, kém cỏi nhất chính là mình

nghỉ ngơi Ngắn ngủi, uống nước, bổ sung lượng nước xong, tiếp tục lên dường, tốc độ đã chậm bớt lại, Tôn Chí Tân có thể miễn cưỡng đuổi kịp chứ không đến nỗi tụt lại đằng sau. Đến lúc này hắn mới có tinh lực đi quan sát cảnh vật chung quanh, mới giật mình phát hiện ra sau ba mươi km, cảnh sắc cũng đã đại biến, từ thảm thực vật á nhiệt đới biến thành thảm thực vật nhiệt đới. Đồng thời còn cảm giác được nhiệt độ không khí đã tăng lên, càng nóng hơn, càng ẩm ướt, cách đó không xa mùi lá khô mục nát từ trong rừng rậm truyền đến có thể ngửi được rất rõ ràng.

Càng đi dọc theo sông nhỏ, mặt nước trở nên càng ngày càng rộng lớn, biến này thực chậm rãi, phải đi một khoảng cách rất xa mới cảm giác được. Giống như hiện tại đi ba mươi mấy km rồi, mặt sông đã rộng đến cỡ một hai trượng, áng chừng độ sâu cũng không còn ở mức có thể lội sang.

Bờ sông bên kia bắt đầu xuất hiện những cây giống như cây cọ, nhìn qua thực giống cây cọ ở thời không trước, Tôn Chí Tân ghi chú chúng vào trong sổ. Loại lá cây này có hình lông chim, rất lớn rất dày, nếu tương lại muốn dựng nhà gỗ, dụng loại lá này làm mái là một lựa chọn tốt. Hơn nữa loại cây này thụ cuống lá cũng thực thô to, là một loại vật liệu kiến trúc không tệ. Nói thực ra, hắn cảm thấy vừa đến mùa đông cả đoàn ngoài chạy đến hang động né tránh cũng không phải là một lựa chọn hay ho gì, bộ lạc du mục vĩnh viễn không thể phát triển tốt, ổn định một chỗ phát triển căn cơ mới là đạo lý. Muốn làm được một bước này, xây nhà sớm hay muộn là tất nhiên. Đến lúc đó những cái cây ở chỗ này nhất định dùng đến.

tiếp tục đi về phía trước mấy km, Tôn Chí Tân nhịn không được nhỏ giọng hoan hô. Sau khi leo qua một con dốc, đằng sau thế nhưng lại xuất hiện một cái hồ nhỏ. Hồ rộng đến trăm mười thước, nhìn qua không quá sâu, nước hồ xanh màu trời trong lành, gợn nước dập dờn đưa cảm giác tươi mát xông thẳng vào mặt, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy một trận mát lạnh thấm tận ruột gan.

Tôn Chí Tân cười ha ha chạy đến chỗ hồ nước, bùm một tiếng nhảy xuống, sau đó kêu oai oái nhanh chóng trốn lên bờ. Bởi vì trong nháy mắt hắn nhảy xuống kia, liền thấy có mấy chục con đỉa bơi tới, không trốn là ngu ngốc.

“Biết lợi hại rồi chứ.” Qigeli cười nói, nhìn Tôn Chí Tân vỗ chân cố làm cho mấy con đỉa đã dính lên người rơi xuống.

“Quả nhiên lợi hại……” Tôn Chí Tân vẻ mặt đau khổ. Hắn từng có trải nghiệm như vậy khi lữ hành ở Vân Nam, vô luận đỉa cạn hay là đỉa nước cũng đều rất nhiều, chỉ không nghĩ đến đỉa ở thời không này cũng hung hãn như vậy.

Bốn người trữ thêm nước, có chút lưu luyến rời hồ tiếp tục đi tới. năm người Ở đây, ngay cả Tôn Chí Tân mới tới nhưng có tri thức sinh tồn dã ngoại phong phú cũng biết nơi này dù tốt, nhưng không phải nơi có thể hạ trại ở lâu, bởi vì có nguồn nước nghĩa là có nhiều động vật hoang dã đến nơi này uống nước, trong đó có cả Dã thú hung mãnh, cũng không phải chỗ có thể ở lâu. động vật Hoang dã thích đến uống nước bên hồ, ngược lại nước sông chảy không ngừng chúng lại không thích, rời xa hồ nước trở thành lựa chọn chính xác.

Tiếp tục đi về phía trước, rừng rậm ven sông trở nên càng rậm rạp, rừng rậm lộ ra vô số sát khí, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu hung hãn của Dã thú thường thường vang lên. Năm người bởi vậy trở nên càng thêm cảnh giác, cơ chế báo động trước kỳ lạ của Alfa đã toàn lực vận tác, hành động dò đường của Caban cũng trở nên càng cần, tốc độ hành động của toàn bộ đội ngũ bởi vậy càng chậm, tinh lực tiêu phí lại trở nên lớn hơn.

Tôn Chí Tân vẫn kỳ quái lấy thể lực siêu cường của người tiền sử cùng hành trình cao tốc vì sao đi tới đi lui giữa bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn còn cần nhiều ngày thời gian như vậy, đến lúc này mới hiểu được, dã ngoại quả nhiên là cần khắp nơi lưu ý, có đủ loại tồn tại khách quan không thể đoán trước sẽ cản trở bước chân người, kéo tốc độ trở nên rất chậm. tốc độ hành quân 8 km mỗi giờ cũng chỉ lúc bắt đầu mới đạt tới được, đoạn sau thì hoàn toàn không thể, một giờ 3 đến 4km đã là cực hạn. Mà theo Qigeli nói, lộ trình về sau sẽ càng khó đi, tốc độ còn có thể chậm lại, mà đây đã là con đường dễ đi nhất theo lời Tamu……

Lại đi, bờ sông bắt đầu xuất hiện một loại cỏ có răng cưa sắc bén, nhánh cỏ có thể cao bằng đầu người, có chút giống cỏ lau lại có chút giống cỏ phi cơ vùng đông bắc, một thoáng không để ý rất dễ bị nó cắt phải. Tamu đi phía trước mở đường, huy tay cứ thế chém ra một lối đi.

Ngày xưa làm được vậy thì rất mất sức, hiện giờ trong tay có công cụ hiện đại, chém bụi cỏ cũng là một loại hưởng thụ. Hán tử như tháp sắt kia coi chuyện này như trò tiêu khiển, cười ha ha phía trước vung kiếm thực mạnh, một kiếm có thể vạt đi cả một mảng cỏ lớn, ngoác miệng cười không nừng.

“Đã nghiền !” Tamu kêu lên:“quá sắc bén !”

Tôn Chí Tân nhìn bóng lưng đã sắp nhập ma của hắn, thực không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.