Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 16: Chương 16




đường Trở về bởi vì đi qua một lần mà trở nên dễ hơn rất nhiều, lúc đi ba ngày mà lúc về chỉ mất có hai ngày mà thôi.

Khi nhìn thấy doanh địa đã là chín rưỡi, dọc theo khúc sông uốn lượn vắt qua một vách núi, doanh địa kia nổi lên những đốm sáng lọt vào trong mắt. Nó có thêm rất nhiều đỉnh lều, hiển nhiên là thành viên mới đến của bộ tộc gió biển Tiger mang đến, khiến cho nó có vẻ lớn lên một vòng, so với lúc mình rời khi lớn hơn một chút.

Tôn Chí Tân tâm đình loạn vỗ, sau đó nhanh chóng kịch liệt nhảy lên . Tại một khắc này, hắn lại có cảm giác được về nhà! ngọt ngào, ấm áp, còn có kích động được gặp lại người thân, giống như thủy triều xa lạ mà thân thuộc, dưới chân mềm ra, hận không thể lập tức chạy đến, lại ẩn ẩn có chút lưỡng lữ, đan vào nhau tựu thành một loại dày vò ngọt ngào. Mới rời đi năm ngày mà thôi, Mình lại lưu luyến địa phương này đến thế ?

Naaru — hắn có khỏe không ? Có vì săn thú mà lại bị thương không ? Buku đâu, tiểu hắc khuyển chắc nịch có rắn chắc thêm chút nào hay không? Auge đâu, liệu có xụ mặt chào đón mình không nhỉ ? kỳ thật rất là muốn xông lên ôm mình đi ? Tiger tên kia liệu có tiếp tục đâm đầu vào quấy rồi không đây ?

Các loại ý niệm trong đầu lung tung mà đến, khiến người ta sợ hãi , lại cao hứng vô cùng.

Tôn Chí Tân ngừng chân, xa xa nhìn doanh địa kia . Ngoại trừ những ánh sáng nhạt nhòa vọng ra từ trong lều, chỉ có một đống lửa trại tại trung tâm doanh địa, trong bóng đêm tối như mực có vẻ mười phần mỏng manh, nhưng cũng thật ấm áp. Người tiền sử ngủ sớm, lại quen thắp đuốc qua đêm, khiến cho toàn bộ doanh địa đều như ngủ say hơn phân nửa, ở trong đêm tối lẳng lặng nằm úp sấp phục híp mắt lại, tỏa ra một hơi thở yên tĩnh khiến người ta cảm thấy thân cận.

“Làm sao vậy ?” vẫn là Qigel i hỏi.

Tôn Chí Tân hít vào một hơi, ngượng ngùng cười:“Về nhà . Không biết vì sao trong lòng đột nhiên có điểm chột dạ.”

Qigeli ngạc nhiên, lập tức hiểu, trên mặt khẽ cười phá lên. Vung lên cánh tay cụt, ngắn gọn nói:“Về nhà . Đi !”

Caban cười một tiếng, hú một tiếng chạy như bay thẳng tắp hướng về doanh địa, một đường đạp lên vùng nước cạn bên sông làm bọt nước văng khắp nơi, trong màn đêm yên tĩnh phát ra tiếng vang vui vẻ nho nhỏ.

sau đó Bốn người còn chưa tới gần doanh địa đã nghe Caban khí xung tiêu vân chống nạnh đứng ở bên đống lửa chính giữa doanh địa điên cuồng gào bậy:“Chúng ta đã trở lại !”

Trong khoảnh khắc toàn bộ doanh địa an tĩnh đột nhiên bị đánh vỡ, doanh địa lập tức liền nhôn nhao, có người bừng tỉnh, có nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại, nữ nhân oán giận, đàn ông hưng phấn la to, lại có tiểu tiểu oa nhi bị đánh tỉnh, khóc kinh thiên động địa , cũng có người nóng tính chửi ầm lên, lập tức lại chuyển thành hưng phấn hoan hô.

Thật sự là…… quá náo nhiệt !

náo nhiệt quá! mới đi qua năm ngày, lại cảm nhận được loại không khí này, Trong lòng Tôn Chí Tân tựa như uống mật, không uống rượu cũng say.

Tâm tình đại loạn, đột nhiên cảm giác bị một lực lớn kéo một cái lảo đảo, thình lình chui vào lòng một người.

Mặt dán sát vào làn da lành lành mà trơn nhẵn, thậm chí không cần ngẩng đầu, Tôn Chí Tân liền khoái trá thở dài:“Tiger……”

Còn chưa ngây ngốc ba giây, lại bị một lực mạnh hơn nữa kéo sang hướng khác ôm ấp, nóng bỏng mà cuồng dã, Tôn Chí Tân liền ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt tinh lượng ướt át:“Naaru……”

Tiger dừng một chút, tay vươn ra giữa không trung, đột nhiên cảm thấy hai người ôm nhau cùng một chỗ kia có một bầu không khí đặc biệt, chính mình chen vào không nổi. Con ngươi lập tức theo bản năng nguy hiểm nheo lại, tiến lên một bước sẽ mạnh mẽ đem hai người tách ra.

Đã thấy Naaru chỉ là dùng sức đem Tôn Chí Tân ôm lấy, sờ soạng quanh người Tôn Chí Tân, cẩn thận từ đầu tới đuôi đánh giá hắn, sau một lúc lâu mới nói:“Không có việc gì, không bị thương.”

Nghe thế một câu, Tiger trong lòng đột nhiên cũng sinh ra một cảm giác trần ai lạc định, một cỗ bất mãn vừa mới nảy sinh lập tức tản mác, học theo Naaru đem Tôn Chí Tân sờ soạng toàn thân, nhìn Tôn Chí Tân từ trên xuống dưới.

Tốt lắm, thật sự không bị thương. Như thế hắn an tâm.

Tôn Chí Tân bị xoay chuyển choáng đầu váng não, rõ ràng thực không thoải mái, nhưng trong lòng chính là thật sự cao hứng, nhịn không được hì hì cười, nhẫn nại để Naaru từ sờ soạng biến thành xoa nắn, giống như thấy thuốc kiểm tra cho mình.

Nhưng này cũng không bao gồm việc khó có bỏ qua tiếp theo. Tôn Chí Tân chụp một tiếng gỡ bàn tay Naaru đang hướng vào váy da của mình, trách mắng:“Đừng sờ loạn !”

Naaru ủy khuất thu hồi tay về:“Ta muốn kiểm tra một chút xem chỗ đó có bị thương không.”

Kiểm tra muội ngươi ! rõ ràng là mượn cớ sờ loạn ! có thể thương tới chỗ đó ? hắn là đi thám hiểm hang động, không phải đi trộm người !

Tiger vẻ mặt bất duyệt trừng mắt nhìn bàn tay không thành thật của Naaru, đang định phát tác, thành viên bộ tộc thợ săn tộc đã xông tới, lớn tiếng hoan hô, lớn tiếng thăm hỏi, lớn tiếng nói chuyện, quan tâm ân cần thăm hỏi như đại dương mênh mông, chỉ khoảng nửa khắc liền đem năm người vừa trở về dìm ngập trong mảnh nhiệt tình.

Thành viên bộ tộc gió biển cùng năm người không quá thân, chỉ đứng bên ngoài vây vây xem, chỉ trỏ nói chuyện, trên mặt nhưng cũng nhiệt tình cười, chia xẻ niềm vui của người đi xa trở về. Đối với người tiền sử mà nói, ra ngoài nghĩa là nguy hiểm không xác định có thể an toàn trở về, tuy là nếu không quen, thấy người an toàn trở về, vui sướng kia vẫn đồng dạng là phát ra từ nội tâm. Những dã nhân này chính là khả ái như vậy!

Tôn Chí Tân vẫn cười, trong lòng nghĩ: Đúng rồi, chính là loại cảm giác này, được người cần, được người hoan nghênh, được người nhiệt liệt nghênh đón, trong thời gian ngắn xác định nhu cầu tự khẳng định của bản thân. Tôn Chí Tân từ bản năng mà mừng rỡ, miệng không rảnh rỗi nhất nhất đáp lại:

“A ! ta đã trở về !”

“Khang đại thúc,cách ta xa một chút ! chịu không nổi cái ôm của ngươi ! oa ! đau !”

“Di ? trí giả, ngươi cũng sẽ cười nhiệt tình như vậy?” Vì thế nụ cười của Esuike cứng đờ, giống như người bị táo báo nhăn mặt vậy.

“Ôi ! đừng kéo tay ta !”

“Ti…… Ngươi kéo đứt chân ta mất ……”

“Năm ngày ! rời đi năm ngày ! cảm giác tựa như ly khai năm năm! nguy hiểm ? làm sao mà nguy hiểm được, có Qigeli rồi ! ta có phát hiện rất nhiều thứ tốt nga ~”

Trong khoảnh khắc, như là nhỏ đi , Tôn Chí Tân mặt mày hớn hở, hồn nhiên bất giác sớm đã bị đám người nhiệt tình lôi đi. Đến một tiểu thân ảnh chui qua giống bạch tuộc gắt gao ôm lấy đùi hắn.

Tôn Chí Tân cúi đầu, đã thấy đôi mắt hồng hồng của Buku, ông thanh ông khí kêu:“Zimmer, ngươi đã trở lại !”

A yêu, đứa nhỏ này, thanh âm này, biểu tình này, ngọt chết người mất ! Tôn Chí Tân không nhịn được, ngồi xổm xuống cùng Buku thân mật, dùng sức bắt lấy mặt hắn, đem hai bên da mặt kéo sang hai bên, sau đó chu miệng qua, hôn xuống dồn dập, khiến mặt Buku toàn là nước miếng. Hôn đến đã nghiền mởi hỏi: “Có nhớ Zimmer không?”

“Nhớ!” Buku bị bị kéo miệng thành một đường thẳng, vẫn gắng nói:“Ngày ngày đều nhó, chỉ sợ ngươi ở bên ngoài bị thương. Ta ngày ngày đều cầu nguyện cho ngươi.” khả một cái trên mặt

Phi ! thối miệng, rủa ta gặp chuyện ? thôi, tiểu hắc khuyển ngày ngày đều cầu nguyện cho mình, bỏ qua cho hắn.

Buku cực kỳ thông minh, miệng còn bị kéo, liền kèo thêm một phần cho ba mình:“Ba ba cũng ngày ngày đều nhớ ngươi, buổi tối đều ngủ không được. Anh trai cũng nhớ, vẫn oán giận không có ngươi thức ăn không nuốt nổi.”

Nghe đến động cơ không thuần khiết này, Tôn Chí Tân đen mặt, ngẩng đầu nhìn Naaru, đã thấy người nọ bất động thanh sắc hơi nhấc lên váy da, đem bộ vị tối tư mật khoe ra cho mình xem, trên mặt biểu tình ám muội mà thân mật, giống như yêu sủng…… Hắn ngay cả mặt cũng không đỏ ! mà Auge chỉ là bình tĩnh nhìn mình, vẫn xụ mặt như cũ, chỉ là ánh mắt kia tinh lượng mà ửng hồng, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn , mu bàn tay nắm bao đựng tên gân xanh gồ cao, rõ ràng là tự kiềm hảm xúc động của bản thân.

thật không được tự nhiên ! lại đây ôm một chút thì chết chắc ?

Được, người không ôm ta, ta qua ôm ngươi. Tôn Chí Tân buông Buku ra, đi qua thoải mái ôm cổ Auge, giống như đối đãi Buku hôn chụt một cái lên mặt, cười to:“Ta đã trở về ! nhớ ta không ?”

Auge thân thể cứng đờ, lại cảm thấy đại quẫn, đỏ mặt đến muốn nhỏ máu, thẹn quá thành giận nói:“Ai…… Ai nhớ ngươi ? cút ngay !”

“Thật sự là không đáng yêu !” Tôn Chí Tân buông hắn ra, quay đầu tiếp đón Naaru, Tiger và Esuike, nói:“Đi đến lều của Esuike, có chuyện muốn nói. Qigeli cũng đến.”

Auge đứng đó cứng ngắc một trận, cuối cùng nhợt nhạt cười, vươn tay giữ chặt Buku:“Zimmer đã trở lại, ngươi có thể yên tâm .”

Phải , chính mình cũng yên tâm . Zimmercủa mình thật sự là khiến người ta nóng ruột nóng gan lo lắng. Thật đáng ghét……

Buku hì hì cười rộ lên, nói:“Ca, cùng ta ra sông múc nước, ta muốn đem bình trúc của Zimmer đổ đầy nước, để cho hắn trở về có cái uống.”

Auge đáp ứng, rẽ ra một con đường trong đám người, nắm ta Buku hướng bờ sông mà đi

Tôn Chí Tân bên này, trí giả ở phía trước mở đường, một bên phất tay một bên kêu to:“Trở về ! đều trở về ngủ ! ngày mai lại đến xem.”

Cái gì kêu ngày mai lại đến xem ? xem gấu trúc hay bạch hổ trong vườn bách thú? Mặt Tôn Chí Tân đen xì, lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, ngày ngày được người mình yêu quí náo nhiệt vây quanh như vây cũng không tệ lắm

Đoàn người đi vào trong lều Esuike ngồi xuống, Alfa và Caban không thấy, đã bị các nữ nhân nhiệt tình trong tộc gọi đi khao, chất phác Tamu không giỏi ăn nói cũng nhận được thù vinh này. Tôn Chí Tân cùng Qigeli làm người chủ sự, chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc ngồi xuống ở trong lều Esuike, miêu tả quá trình thám hiểm, phát hiện trên đường, nhất là hang động kia.

thu hoạch trên đương, ngoại trừ hang động, đáng nói đến chính là một mảnh rừn báng kia .

“Cây báng ?” Esuike giật mình, trên mặt vừa mừng vừa sợ.

“cây Có thể ăn ? còn có rất nhiều ?” Tiger chuyển hướng hỏi Qigeli, mừng rỡ chứng thực.

Naaru chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn Tôn Chí Tân, muốn ôm lấy hắn, lại cảm thấy tình cảnh này không thích hợp, chỉ đành kiềm chế xuống.

“phải .” Qigeli trầm ổn nói:“Cây báng, Tôn Chí Tân dùng nó nấu ăn. Chúng ta đều đã nếm qua, vài ngày sau Alfa cơ hồ đều dùng nó làm món chính, chỉ ăn chút ít thịt, cơ thể còn khỏe mạnh hơn trước. Theo như lời Tôn Chí Tân nói, hắn không dễ dàng tiêu hóa thịt, dễ dàng tiêu hóa bột báng. Nó có hương vị phi thường tốt, càng có thể ăn no bụng, đối với ta mà nói chính là có thể ăn thay thịt, không có gì không tốt. Đồng thời nó phi thường thích hợp thể chất của lão nhân và trẻ con, hương vị ngọt ngào nữ nhân cũng nhất định sẽ rất thích.”

Tôn Chí Tân thêm một câu:“Thậm chí có thể thay thế sữa choi trẻ con ăn, các lão nhân ăn nó cũng tốt. Thịt không dễ tiêu hóa, các lão nhân ăn nó đối thân thể tốt hơn so với ăn thịt.”

Esuike thần sắc đại động, nói:“Ta cũng có thể ăn ?”

“Đương nhiên. Tin tưởng ta, ngươi ăn nó nhiều so với ăn thịt sẽ làm thân thể càng khỏe mạnh.” Dừng dừng, Tôn Chí Tân lại nói:“Lấy sản lượng mảnh rừng kia mà nói, mặc dù không thể ăn no, nhưng cả mùa đông ít nhất sẽ không bởi vì vấn đề thức ăn mà đói chết người.”

Tiger mừng rỡ, nói:“Có mang trở về không ?”

“Có.” Qigeli đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau cầm bột báng Alfa và Caban làm trở về. Đoàn người lúc đi ngang qua rừng báng, Alfa bởi vì thích ăn, cùng Caban đi đốn cây làm bột báng, còn thu rất nhiều nước đường hoa báng.

Qigeli vừa lấy công cụ giản dị Trong lều của Esuike làm mẫu, một bên nói:“ bột báng là Alfa và Caban làm , có thể thấy được làm nó thực dễ dàng, học là biết. Mặt khác nước đường này là thứ tốt. Ân, cụ thể tốt thế nào thì hỏi Tôn Chí Tân, ta đều chỉ nghe hắn nói.”

Tôn Chí Tân tùy ý nói xong, thấy mấy người đều nghe thực cẩn thận, đành phải từ bỏ cách nói giản lược, nói lại từ đầu.

Ngay trong lúc nói chuyện, bột báng đông lạnh đã làm xong. Mấy người nếm thử, đều khen mỹ vị của nó không dứt miệng. Qu ả nhiên là dễ ăn, con nó bụng, nhất là sau khi cả ngày ăn thịt, nó lại càng dễ tiêu, dùng để tiêu thực quả là tuyệt không thể tả.

Esuike ăn phi thường tận hứng, bột báng nấu đông rất đúng khẩu vị của hắn. Ăn nhiều cũng không vấn đề, chỉ to bụng hơn một chút. ngược lại Naaru và Tiger thích đồ ngọt, ăn mấy miếng cảm thấy rất ngon, chính là quá ngọt, liền ngồi một chỗ chậm rãi nhấm nháp nói chuyện.

chỗ tốt của Cây báng hoàn toàn được khẳng định, hai tộc trưởng sâu sắc mà lại có kiến giải lập tức trịnh trọng thương lượng một lần nữa phân công tộc viên. đội ngũ thợ săn hiển nhiên rất quan trọng, tinh anh thợ săn chân chính tiếp tục lưu lại tham dự săn thú, mà những người khác phàm là thân thể khoẻ mạnh toàn bộ đi thu hoạch cây báng.

Tôn tân nghĩ nghĩ, nói:“Bột báng không dễ hỏng, cũng không sinh trùng, dễ dàng bảo quản, không bằng thu chế thành bột báng xong trực tiếp đưa đến sơn động dự trữ. Ở chỗ rừng báng tạm thời dựng một doanh địa là được. Chỗ đó gần suối nước nóng, không có thú lớn thường lui tới, có vẻ an toàn. thức ăn ở doanh địa Lâm thời liền lấy cây báng làmchủ, mọi người dùng ống thổi tên săn bắt con mồi nhỏ thêm thịt. Thịt để ăn luôn, tận lực tiết kiệm bột báng.”

“Dùng cái gì đựng?” Naaru hỏi

Tôn Chí Tân trầm ngâm một chút, nói:“Ta có một kế hoạch chưa hoàn chỉnh lắm, muốn nghĩ kĩ mới nói với mọi người, nguyên liệu cần phải đi tìm, giờ chưa có, xác định được thì nói sau.”

Naaru và Tiger liếc nhìn nhau một cái, Naaru nói:“Việc này liền giao cho Qigeli.” Tiger bồi thêm một câu:“cả Tamu nữa, hắn quen đường, lại biết cây báng, phụ trợ Qigeli. để hắn giúp Qigeli an bái bên kia tốt rồi trở về.”

Được giao cho trọng trách, Qigeli sắc mặt rung lên, không nói được một lời hướng hai tộc trưởng gật gật đầu, lại đi ra lều tìm Tamu.

Tôn Chí Tân lưu lại cùng ba người nói chuyện, cẩn thận báo cáo tình huống hang động , vừa nói liền nói đến tận khuya mới được trở lại lều của mình.

Vì tránh cho Naaru và Tiger đến dây dưa không rõ, Tôn Chí Tân từ Trong lều của Esuike đi ra liền nhanh như chớp hướng về phía lều của mình, không nhìn hai vẻ mặt như muốn nói thâu đêm kia.

Vốn đi cả ngày mệt nhọc, nhưng một hồi đến lều của mình lại ngủ không được . cảm thụ được quen thuộc hết thảy, chỉ cảm thấy một bãi lều tràn ngập trước mắt, đơn sơ nhưng lại có cảm giác gia đình.

Đi bờ sông tắm rửa một cái, thấy càng thêm tinh thần, liền đem pda lấy ra xem, tìm kiếm tư liệu về đất nung.

Vừa rồi ở Trong lều của Esuike lúc Naaru hỏi dùng cái gì trang, phản ứng đầu tiên của Tôn Chí Tân chính là đồ gốm !

nung gốm Đơn giản Tôn Chí Tân quả thật biết, nhưng chân chính làm một món đồ gốm lại không dễ, trừ phi người nghĩ muốn nung ra vài món làm đồ trang trí, có thể tìm hai cục bùn đến nặn, rồi nung thành hình là được. Đồ gồm dùng trong sinh hoạt chân chính, dễ nhìn hay không không quan trong, mấu chốt là phải rắn chắc, dùng bền, không có vết nứt, còn phải chịu được lực tác động. Hoa mĩ mà không thực dụng, tại thời tiền sử tạo ra dụng cụ phù hợp sinh hoạt mới là vương đạo.

Như thế liền sinh ra rất nhiều vấn đề, tỷ như nguyên nung đồ gốm, công nghệ niết chế thành hình, xây dựng lò gốm, nhiên liệu đốt, công nghệ nung, xử lý sau khi nung vân vân, tất cả đều là vấn đề.

nguyên liệu Nung gốm tốt nhất là niêm thổ, loại đất này hạt nhỏ, chịu lực, lại không dễ tháo nước, dùng nước làm ướt sẽ cho ra tính dẻo cường đại, ở dưới áp lực cũng có thể bảo trì nguyên trạng. Hơn nữa nó có diện tích bề mặt lớn, trong thành phần có chứa điện âm, bởi vậy có thể hấp thụ và đào thải rất tốt, rất dễ tạo hình. Hơn nữa trong quá trình nung sẽ phát sinh một loạt biến hóa hoá học vật lý phức tạp , làm cho trong phần tử này hình thành một loại kết cấu khảm hợp, cuối cùng hình thành đồ gốm chắc chắn.

Dùng nó nung gốm không còn gì tốt hơn, nhưng ban đầu Tôn Chí Tân không lưu ý vấn đề này, lại không chính mắt thấy qua quặng niêm thổ, khi ra ngoài không để ý tìm niêm thổ. Trước mắt cũng chỉ có thể tìm trong pda, nghiên cứu phân bố niêm thổ, sau đó tìm kiếm nó, hoặc là xem có cái gì thay thế được không.

tìm kiếm nửa ngày, còn thật sự tìm được về niêm thổ và nung gốm. Chính là văn tự kia thật sự quá chuyên nghiệp thâm sâu khó hiểu,một kẻ có bằng cấp cử nhân như Tôn Chí Tân cũng choáng đầu váng não, nhìn nửa ngày ước chừng đã hiểu niêm thổ là từ phong hoá chồng chất hình thành, hoặc là từ phù sa sông bồi đắp, còn lại giống nhau vào mười ra chín, vẫn không biết gì cả !

Được, trước mắt không phải có sông nhỏ sao ? nếu nói niêm thổ có thể do phù sa bồi thành, có rảnh thì lên duyên hà tìm coi. Niêm thổ cũng không khan hiếm, hẳn là sẽ không khó tìm, ngày nào đó mang theo Buku cùng đi, coi như là du ngoạn.

Lại tiếp tục xem, nhìn một hồi liền chán, chỉ nhớ dập nguồn tiết kiệm điện và tránh hao máy, thiu thiu ngủ.

Ngủ mê mơ hồ hồ cảm giác chính mình giống như thoát ly , rời khỏi doanh địa, nghe được tiếng nước ríu rắt rất nhỏ bên sông. Sau đó lại bay qua sông, đi lên bờ sông trống trải, tràn ngập ánh trăng chiếu rọi.

Cảm giác thật quỷ dị ! nhưng cảm thấy chính mình thực an toàn, cũng không có cái gì lo lắng , đồng thời loại cảm giác thân nhẹ như yến ở dưới ánh trăng trong gió đêm phiêu đãng thật đẹp, Tôn Chí Tân vẫn không tỉnh lại, ngủ say như núi.

Đến khi cảm giác bên người có người nhích tới nhích lui , Tôn Chí Tân liền nỗ lực mở mắt ra.

“Naaru ?”

thân hình cao lớn tinh tráng, nghe tiếng gọi quay đầu, ở dưới trăng ánh mắt ướt át khuyển dạng chuyên chú, đúng là Naaru.

“Phải.” Người nọ lên tiếng, đang dùng sức dùng tay đi đè cho bằng đám cỏ dưới thân, lại đem da gấu lật lên, đem cỏ ở dưới tấm da ép xuống gọn gàng.

Hắn đang làm cái gì, chuẩn bị ăn cơm dã ngoại? Tôn Chí Tân vẫn đang mơ mơ màng màng , thần chí không rõ nghĩ như vậy.

Đến khi Naaru cuối cùng duỗi xong tấm da gấu, đem chính mình ôm lấy ngồi vào trên đùi hắn, bàn tay to nóng bỏng thô lỗ mà vội vàng xao động hướng đến dưới váy da của mình Tôn Chí Tân mới hoàn toàn thanh tỉnh .

ăn cơm dã ngoại con bà nó! cho dù là ăn cơm dã ngoại, hắn ăn cũng là ăn mình !

Tôn Chí Tân kinh hãi, giữ lấy bàn tay đang sờ mó của hắn, hạ giọng nói:“Ngươi làm gì ? !”

Naaru dừng động tác lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân hoảng sợ, chỉ thấy hừng hực dục hỏa, tràn ngập bản năng xâm chiếm nguyên thủy của giống đực

“Tiểu tân, ta nhớ ngươi. Ngươi vừa đi năm ngày, ta nhớ thanh âm của ngươi, nhớ nụ cười của ngươi, nhớ hương vị của ngươi, nhớ cảm giác ngươi ở bên ta. Vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng liền điên rồi !” Naaru đè nặng thanh âm, nhớ thương cùng nùng tình đập thẳng vào mặt, oanh động Tôn Chí Tân.

Trong lòng giật một cái, theo bản năng bỏ bàn tay Naaru ra, Naaru được một tấc lại muốn tiến một thước liền sờ soạng đi vào, dùng bàn tay thô ráp to chưởng khinh mật vuốt ve giữa hai chân Tôn Chí Tân, lại một phen trực tiếp cầm lấy Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân thở hổn hển một chút, Naaru mang đến cảm giác thực thân mật, thực thoải mái, nhưng lại khiến người ta bất an. Lại một lần nữa cầm lấy tay Naaru, Tôn Chí Tân toàn thân căng thẳng, bài xích nói:“Ngươi đừng như vậy, ta không thích !”

“Tiểu tân !” Naaru vội vàng đè lên, đem bụng hai người kề sát cùng một chỗ, cái thứ to lớn cứng rắng nóng rẫy để ở trên bụng Tôn Chí Tân, lại nói:“Ngươi sờ sờ nơi này của ta, cứng rắn phát đau. Tiểu tân, cho ta ôm ngươi.”

Tôn Chí Tân bị thứ đồ kia chọc sợ nổi da gà, trong lúc thất thần lại cảm thấy tay Naaru lần mò đụng đến mặt sau, đang ở mông mình tác loạn. Lập tức hơi có chút đau đớn, tên kia dùng ngón tay thăm dò tìm được cửa vào, đang cố dùng ngón tay xâm nhập, một loạt động tác cực kì thuần thục.

Kinh hãi dưới bản năng co rút lại, chỉ nghe Naaru thỏa mãn thở dài:“Thật chặt.”

Chặt ? đương nhiên cmn chặt ! chỗ kia vốn không có công năng ân ái, sẽ bài xích tất cả xâm nhập.

Cảm giác được ngón tay kia không ngừng xâm nhập thăm dò, càng ngày càng khiến người ta da đầu tê dại khiến Tôn Chí Tân thấp giọng quát:“Naaru, bỏ tay ra! Gia không cùng ngươi chơi trò này !”

Naaru ngừng tay, vẻ mặt không tình nguyện rút ngón tay ra, lại thuận tay dùng sức nắm eo nhỏ của Tôn Chí Tân, đem hắn ấn vào mình, làm cho bụng hai người dán vào nhau không một kẽ hở.

Hai căn lửa nóng liền như vậy cách váy da chèn vào một chỗ, càng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cũng càng khiến người bất an.

Tôn Chí Tân thấp giọng trách mắng:“Naaru, đừng dùng sức !” Vươn tay đẩy tay hắn ra, lại không chút khách khí vươn tay đè lên động mạch bên gáy hắn, thấp giọng uy hiếp nói:“Ngươi nếu dám xằng bậy, ta cũng không khách khí !”

động mạch yếu hại bị áp bách, trước mắt Naaru một trận mê muội, thân thể chẳng những không lùi, ngược lại càng thêm dùng sức áp lên:“được, ngươi giết ta đi.”

Tôn Chí Tân hận muốn một phen bóp chết hắn, nhưng thủy chung không thể xuống tay, chỉ hư ấn , hai ánh mắt quật cường đối diện Naaru.

“Naaru, ta không phải nữ nhân ! đừng đem ta dùng như nữ nhân ! ta là đàn ông, giống ngươi!”

Naaru vươn tay xốc lên váy da của mình, đem thân thể mình đi qua cùng Tôn Chí Tân ma sát, thấp thở gấp nói:“Ta biết, trải qua những buổi tối đó ta càng biết ngươi là một người đàn ông, nhưng ta muốn ôm ngươi !”

Hai căn lửa nóng cùng một chỗ ma sát luận động, mang đến trí mạng trùng kích. Tay Tôn Chí Tân hạ phát ra chiến, nói:“Ta không tiếp thụ được, Naaru, ngươi nếu thật thích ta, rất tốt với ta, nên tôn trọng ta. Ngươi như vậy, là vũ nhục !”

“Phải không ?” Naaru dừng động tác lại, ngẩng mặt nhìn về phía Tôn Chí Tân bởi vì cưỡi trên đùi mình mà có vẻ cao hơn, hai ánh mắt lóe dục vọng nùng tình, nói:“Ta không biết ngươi từ đâu tới đây, người chỗ ngươi là thế nào. Nhưng ở nơi này của ta, thích một người sẽ nhịn không được thân cận với hắn, cùng nhau làm những việc thân mật nhất, như vậy rất khoái nhạc, khiến người ta dừng lại vẫn muốn tiếp tục. Tiểu tân, ngươi nói ta nhầm rồi sao ? ta toàn tâm toàn ý muốn đối tốt với ngươi, hận không thể đem tất cả cho ngươi, đây cũng là vũ nhục ?”

Tôn Chí Tân im lặng, này quả nhiên là vũ nhục ? nói ra lời này mình mới là vũ nhục tình ý của Naaru. Chỉ là, quan niệm không hai đường, tính hướng sai biệt, khiến hắn thật sự rất khó tiếp nhận loại sự tình này, trong lòng hắn giờ đối với Naaru đã có chút cảm giác khó nói, chỉ không thể chịu đựng được mở ra thân thể tiếp nhận một người đàn ông khác. Đàn ông, đều chỉ có bản năng chủ động công kích, xâm nhập, không quen tiếp nhận.

Thấy Tôn Chí Tân không nói lời nào, trong mắt phát ra cự tuyệt. Nhiệt huyêt của Naaru lạnh dần, ánh mắt ảm đạm. Thứ nóng bỏng kia từ váy da của Tôn Chí Tân rút ra, Naaru tựa đầu tựa vào ngực Tôn Chí Tân, thấp giọng chậm rãi nói:“Ngươi chờ ta 1 lát. Chờ ta có thể khống chế sẽ đưa ngươi trở về.”

ánh mắt Như vậy, ngữ khí như vậy, Naaru cường thế đang vì cảm thụ của mình mà cố gắng thỏa hiệp, trong khoảnh khắc Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn. Nhưng, hắn bản tính ích kỷ , bản thân không thể tiếp nhận, chỉ biết cự tuyệt, đem hết thảy tình cảm xa lạ và kiên cự trùng kích trong lòng đặt ra ngoài.

Naaru cố gắng bình ổn xúc động, như là muốn phân tán lực chú ý thấp giọng nói:“Ta không biết ta là làm sao, vừa thấy ngươi ta đã muốn sờ ngươi, hôn ngươi, đặt trên người ngươi, làm ngươi. Ta nghĩ là ta điên rồi.”

Dừng dừng, lại nói:“Năm ngày, suốt năm ngày, ta lo lắng ngươi bị thương, sợ ngươi vứt bỏ tánh mạng. Lại sợ ngươi trên đường có lẽ gặp bộ tộc phồn vinh cường đại hơn mà rời đi không trở về. Ngươi không phải người bình thường, ta không biết liệu chính mình có thể mê hoặc ngươi. Ta đi hỏi các gia đình đệ thân, có cơ hội liền hỏi, học tập bọn họ lấy lòng đệ thân của mình như thế nào, tiểu tân, ta thực cố gắng, ta…… Ngươi…… Ngươi làm cho ta muốn điên rồi ! ta phải làm sao người mới thích ta ? đàn ông và đàn ông không được sao ? trong tộc có gia đình đệ thân, bộ tộc gió biển của Tiger có, bộ tộc khác cũng có, chỉ cần có thể cho nhau chân tâm, bọn họ đều sinh hoạt rất khá, làm bạn gắn bó phi thường khoái hoạt. Tiểu tân…… Ngươi…… Vẫn là ta không tốt ? nữ nhân trong tộc đều không bằng ta, ta so ra tốt hơn các nàng. Ta so với bất luận kẻ nào đều càng thích ngươi !”

Trong lòng Tôn Chí Tân run lên, lại cảm thấy chỗ mềm yếu nhất nơi đáy lòng vì Naaru giờ phát ra hơi thở nản lòng mà đau. Thở dài, lại thở dài, đáy lòng thấy đối phương khó chịu mà đau đớn, không phải xác minh mình đã yêu rồi sao?

Naaru, ngươi cũng quá coi khinh chính mình , trung thành của ngươi, cố chấp của ngươi, kiên trì của ngươi, còn có oai hùng hùng tráng, gan dạ dũng cảm, đã cường thế chen vào, ở trong lòng ra cắm rễ. Ta giờ đã không có cách nào đem ngươi đuổi ra khỏi đáy lòng. Hoặc là nói…… Không có cách nào không thích ngươi.

Nói xong một hơi thật dài , Naaru thấy Tôn Chí Tân vẫn đờ đẫn không phản ứng, trong lòng liền càng mất mát, lại nói:“Ta trước kia có vợ, còn sinh Buku và Auge. Nhưng ta vẫn không rõ ngoại trừ sinh dục sinh sản, vì sao đàn ông nhất định phải cùng nữ nhân cùng một chỗ. Có đôi khi bọn họ cũng nói với ta, nói đến tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ, nhưng ta vẫn không hiểu. Lúc ấy ta và vợ ta ngủ cùng nhau, buổi tối cùng với nàng cũng rất sung sướng. Nhưng vẫn cảm thấy không nên như vậy, như là khuyết thiếu cái gì. Sau đó ngươi xuất hiện , tuy rằng lúc ấy ta còn không rõ khuyết thiếu cái gì, nhưng lúc cùng một chỗ với ngươi ta cảm thấy khuyết thiếu được bổ xung, không thiếu thốn gì.”

“Ta nghĩ, khuyết thiếu này là thích mà bọn họ nói. Thích một người, thủ một người, đến chết cũng không tách ra. Bởi vì thích, cho nên mới muốn ôm ngươi, muốn làm ngươi, nghĩ đến cảm giác vùi vào trong thân thể ngươi, khiến người ta điên cuồng. Nhưng ngươi cảm thấy đó là vũ nhục, như vậy…… Ta sẽ không cùng người làm gì, nhưng xin ngươi cũng đừng đẩy ta ra. Ngươi luôn như vậy, vẫn thôi, vẫn thôi, không cho ta tới gần.”

“Tiểu tân, từ từ yêu ta đi, có lẽ có một ngày ngươi sẽ không cảm thấy đây là một loại vũ nhục, sẽ thích cùng ta ngủ. Bất quá, Trước đó……” Naaru nhếch môi, ánh mắt kiên định nhìn mắt Tôn Chí Tân, chậm rãi nói:“Đừng nghĩ ta sẽ buông ngươi ra! ta thích ngươi, mặc kệ ngươi là đàn ông hay phụ nữ, ta chỉ nhận định ngươi, Tôn Chí Tân !”

Tôn Chí Tân trong lòng đánh lại hòa, hòa lại đánh, rốt cục thì hóa thành một ao xuân thủy.

Hồi tưởng lại Naaru ngốc ngốc nén cỏ, lại duỗi phẳng da gấu, còn có bờ sông và ánh trăng, sao có thể không biết dụng tâm lương khổ cùng che chở của hắn? người trong tộc bởi vì quan niệm thời đại tiền sử, hành vi dã hợp không biết nghe qua bao nhiêu lần, mà người này lại cẩn thận làm hết thảy, ai có thể nói hắn không chiếu cố cảm thụ của mình mà không có tình thú ? quá khứ liên tục bị đè sớm đã thuyết minh nếu hắn thật muốn thực thi vũ lực cứng rắn, chính mình cũng không phản kháng được. Nhưng giờ hắn đang thỏa hiệp, băn khoăn cảm thụ của mình, vô ý thức che chở chính mình hòa hai người trong toát ra đến non nớt yêu nha, thẳng gọi người tâm động, tưởng dứt bỏ lý trí hòa đạo đức lún xuống đi vào.

Đàn ông thật không thể yêu đàn ông ?

Ta phi ! người khác không biết, nhưng đối với Bản thân Tôn Chí Tân mà nói, đơn giản là chủ nghĩa đàn ông cùng bản năng giống đực cường thế không chịu ở dưới người thôi. người đàn ông như Đại hình khuyển vẫn muốn biểu đạt tình ý của mình, chỉ là chính mình khư khư cố chấp và thể diện không chịu chấp nhận mà thôi.

giờ khắc Trước mắt này, nhìn ánh mắt Naaru giống như cún nhỏ chuyên chú ôn hòa ướt át, nghe hắn ngốc ngốc biểu đạt một phen tình ý. Tôn Chí Tân rốt cục hiểu được kiên trì của mình có bao nhiêu buồn cười, tình yêu quả nhiên là không nói đạo lý, chẳng phân biệt thời gian địa điểm trường hợp , không báo trước mà mãnh liệt hoành đao phong sát. không thể khống chế , không thể nói lý, ào ào tới, lúc muốn nó lại không tới, khi không cần nó lại có thể lấn át ngươi, cản không lại tiễn không được, chỉ khiến người ta cảm giác được nguy hiểm tột độ, còn khiến người ta sa vào mật ngọt trong đó. Mặc kệ mình chống cự như thế nào, nó chỗ nào cũng có, khiến người ta không thể kháng cự mà xâm nhập, tiến vào đáy lòng.

Tôn Chí Tân giật mình, dưới đáy lòng nảy sinh ra ngọt ngào tình ý, như là tình yêu hiện lên trước mắt, hoặc như là tình yêu bóp nghẹt.

Xong rồi !

Thực sự yêu hắn rồi !

Bị kiên trì và nhiệt tình của hắn đả bại, rốt cục bị vây trong lưới tình hắn dệt ra.

Tôn Chí Tân rốt cục trầm mặc nói:“Ngươi còn muốn nói gì ?”

Naaru lắc đầu:“Đều nói xong rồi.” Cúi đầu nhìn phía dưới đã chịu xếp cờ im trống, Naaru liền thử thu chân về, nói:“Ta đưa ngươi về.”

Vừa thu chân lại, liền cảm giác Tôn Chí Tân gắt gao kẹp lấy chân mình, Naaru ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của người nọ ở dưới ánh trăng vẽ ra một nụ cười giảo hoạt.

“Tiểu tân ?”

“Ngươi nói xong rồi ? giờ đến lượt ta nói.”

“Ngươi muốn nói gì ?”

Tôn Chí Tân nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đúng là nghĩ không ra tình cảnh này , trong hình thức đối mặt như vậy, nên nói cái gì. khó có thể mở miệng, cũng xấu hổ không chịu nổi, ai mẹ nó đoán trước được sẽ thực sự thích Naaru hàm hậu anh hào giống đại hình khuyển này ? hơn nữa vượt qua tỉ lệ 80% đàn ông có khác biệt giới tính , thì chính là yêu, càng nói không nên lời.

Cho nên thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hàm súc thành một câu:“Naaru, ngươi thật ngốc nghếch khả ái!”

Nói không nên lời vậy thì không nói, đàn ông, vĩnh viễn càng thích trực tiếp hành động, mà không phải động thủ.

Nếu hiểu được tâm ý của mình Tôn Chí Tân, một người hiện đại, dùng hành động muốn ăn Narru.

Tôn Chí Tân vươn tay vòng qua cổ Naaru, nhắm ngay cái miệng của hắn hung tợn trực tiếp hôn lên!

Không cố kỵ, bỏ đi đạo đức râu ria, hết sức chuyên chú hôn hắn. Đem môi dán lên bờ môi nóng bỏng của Narru, nhìn hắn giật mình trừng lớn mắt.

“Nhắm mắt lại !” Tôn Chí Tân nói, rồi sau đó tiếp tục hôn lên, môi dán vào cùng nhau nghiền áp, nghiền nát, cảm thụ sự khác biệt giữa môi nam tử cùng nữ tử, kiên cố, trong mềm mại có cường ngạnh. Không mềm mại trơn bóng, nhưng sao cả, nếm rất được.

Bàn tay Tôn Chí Tân đặt trên mạch máu chủ của Naaru sớm đã thu hồi, ôm sát đầu hắn , liều mạng đem đầu Naaru áp vào môi mình, há mồm cắn cánh môi hắn, dùng đầu lưỡi vói vào miệng hắn tìm kiếm hổ nha làm cho chính mình tâm động không thôi kia. Tìm được liền ở đó thân thiết lưu luyến không rời đi.

Lại chọc mở khớp hàm vì khiếp sợ mà cứng ngắc của Naaru, lướt qua răng nanh hắn, liếm láp khoang miệng non mềm ấp áp của hắn. thăm dò đầu lưỡi hắn không chịu buông ra, dùng sức hút, cùng nó giao triền, đầu lưỡi đầy bản năng xâm lược nam tính.

Hôn môi, Tôn Chí Tân luôn luôn là cao thủ trong cao thủ, nếu hắn động tình, Naaru chỉ có thể bị động tiếp chiêu.

Nhưng Naaru chính là Naaru, đàn ông tiền sử tục tằng không thể cản. Chỉ mới đầu bị Tôn Chí Tân hôn khiến đầu óc choáng váng, một lát sau liền quay đầu lưỡi phản công trở về. Hắn không cần có kỹ xảo cao thâm, chỉ có lỗ mãng cùng nhiệt tình khó cản toàn bộ khai hỏa, nóng rát vòng về, cường thế cắm vào khoang miệng Tôn Chí Tân, trúc trắc học hết thảy kỹ xảo vừa rồi, phiên giang đảo hải cuồng oanh loạn tạc !

Hai người thận trọng cắn, hút, cắn cắn, lỗ mãng mà cuồng liệt ! một người sơ học chợt luyện, một người anh hào uy mãnh, Naaru ép chặt thắt lưng Tôn Chí Tân, hai miệng dán vào nhau, nước miếng rỏ thành ngân tuyến theo khóe miệng chảy xuống, nhỏ lên trên ngực.

Ai cũng không so đo ai đè ai, ai cũng vô tâm so đo ở trên hay ở dưới. hai người Yêu nhau, ai làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là hưởng thụ giờ khắc này, thân mật giống như nhất thể, mới là quan trọng. đầu lưỡi Naaru cuốn tới, Tôn Chí Tân liền toàn diện thả lỏng, tùy hắn đoạt lấy. Mà Tôn Chí Tân cường thế lấn qua, lưỡi Naaru ôn nhu lùi về cùng Tôn Chí Tân dây dưa, tùy hắn yêu mình, hoàn toàn không cần dùng loại phương thức nào.

Thật lâu sau hai người thần trí mơ hồ, Tôn Chí Tân bắt đầu dồn dập thở, kinh ngạc nhận ra mình giống như lần đầu được hôn mà quên cả hô hấp. Giương mắt nhìn Naaru, hắn cũng vậy, dồn dập thở, ánh mắt ướt át như khuyển. đã thế còn muốn nói chuyện:“Tân…… Tân…… Tiểu tân, ngươi……”

Tôn Chí Tân há mồm hít sâu một ngụm không khí mới mẻ: ” Những lúc thế này, không cần nói gì cả!”

cúi đầu, cắn một ngụm trước ngực Naaru đột nhiên nổi hứng cắn loạn, khiến Naaru run lên, kinh hỉ không hiểu nói:“Tiểu tân, ngươi…… Thật, thoải mái !”

Đương nhiên ! một cao thủ hiện đại, thủ đoạn tán tỉnh một dã nhân như ngươi sao có thể so sánh?

Trước ngực bị Tôn Chí Tân giống tiểu thú loạn cắn loạn hấp, Naaru vui mừng muốn hét lên ! nguyên lai Zimmer của hắn có thể nhiệt tình như vậy! giờ hắn buông lòng, kỹ thuật thật dọa người…… Hắn đồng ý hôn mình, lại đồng ý liếm mút ngực mình…… Có phải hay không, đây là hắn muốn nói thích mình ? kinh hỉ , lại sợ hãi , Naaru trong lòng càng nở lớn.

thân thể Mẫn cảm cảm giác được một bàn tay Tôn Chí Tân phóng tới đùi mình, chậm rãi sờ lên trên, càng ngày càng tới gần chỗ kia. Narru theo phản ứng mở chân ra, đem hết thảy những gì Tôn Chí Tân muốn triển lộ . Chỉ là bàn tay kia thật sự quá đáng giận, thật chậm, thật chậm, chậm như là một loại dày vò, giống như ốc sên lê lết nửa ngày, đầu ngón tay chỉ mới tham tiến mép váy da một chút. Nếu như không phải thân thể đã tốc váy da ngắn lên, chỉ sợ tay hắn còn ở bên ngoài.

HHH

Qua hồi lâu, hai người vẫn giao triền cùng một chỗ, Naaru lấy thứ trắng mịn Tôn Chí Tân phun ra trên bụng mình cọ hắn, khàn khàn thấp giọng hỏi:“Tiểu tân, có khỏe không ?”

Tôn Chí Tân đối với nam nam ** vẫn có điểm xấu hổ, lúc này kích tình đi qua, lý trí có chút trở lại, theo bản năng nhấc cánh tay phải lên che khuất mắt mình, cũng khàn khàn cổ họng thấp giọng đáp:“Hình như chảy máu , ngươi đừng động, có điểm đau.”

“chảy máu? có phải không ổn hay không ?” Naaru kinh hãi, muốn bứt ra xem xét thương thế.

Tôn Chí Tân bắt lấy hắn, hai tay đụng đến đầu vai Naaru đầy mồ hôi do kích tình cuồn cuộn từ bên trong mà ra, nói:“Đừng nhúc nhích, ngươi động ta càng đau, cứ như vậy ngốc một lát.”

Naaru liền chôn ở trong thân thể Tôn Chí Tân không nhúc nhích, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn hắn, càng xem càng thích. Đặc biệt Tôn Chí Tân ** dư vị, khuôn mặt mê say, làn da trắng ửng hồng, tản ra một loại hơi thở ngọt mật mê người. Bởi vì mắt bị hắn che khuất, Naaru nhìn không thấy hắn mắt, chỉ có thể nhìn bộ phận trên mặt hắn không bị che khuất tưởng tượng cặp mặt như mặc ngọc kia sẽ tỏa ra quang mang như thế nào.

Tôn Chí Tân bị hắn nhìn không khỏi lúng túng, vi não nói:“Nhìn cái gì ? toàn mồ hôi. Không được nhìn !”

Naaru kéo tay hắn, hai mắt hàm chứa nùng tình, nghiêm túc hỏi:“Không phải khuất nhục, đúng không ?” Sau đó thực khẳng định nói:“Tiểu tân, ngươi thích ta. Nếu không với tính tình của ngươi, loại sự tình này ngươi thà rằng liều mạng cũng không khuất phục. trước kia thân thể Ngươi khuất phục , không nguyện ý. Đêm nay không giống, ta cảm giác được, ngươi khoái hoạt .”

“Khoái hoạt cái rắm, đau……”

Naaru hơi nâng bụng lên, hơi hơi rút ra khiến Tôn Chí Tân hít một ngụm khí, theo bản năng kẹp chặt hắn:“Naaru, đừng nhúc nhích, thật sự đau……”

Naaru vươn tay vuốt thứ dịch dinh dính giữa bụng hai người, cúi đầu cười khai:“Còn nói ta? thứ của ngươi này .”

Tôn Chí Tân có chút quẫn, nói:“Đừng xoa loạn, bẩn chết !”

“Không bẩn, là từ trong thân thể phóng ra .” Naaru cười khẽ, ngón tay đưa lên miệng, đưa lưỡi liếm một chút dịch trắng ở trên, lại nói:“Có hương vị của tiểu tân.”

Tôn Chí Tân ngơ ngác nhìn hắn, nhịn không được thấp giọng rên rỉ một tiếng. Tên đàn ông chết tiệt, bảo sao người ta không yêu đây ?

Naaru lại áp trở về:“Tiểu tân, ngươi thích ta.”

Này đã là lần thứ hai lặp lại, ngữ khí khẳng định không thể khẳng định hơn.

Tôn Chí Tân rất muốn đáp lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được, đành phải hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng tinh tráng của Naaru, dùng chính bụng mình kéo bộ vị nam tính nhẹ nhàng cọ bụng hắn. Động tác giống như tình nhân thân mật, Naaru hẳn là biết đi ?

Naaru quả nhiên biết , hai ánh mắt thỏa mãn nheo lại thành một đường. mắt hắn ngày thường lớn, động tác này có độ khó cao, Tôn Chí Tân không nhịn được, phù cười.

Xem nụ cười ở trên mặt Tôn Chí Tân tràn ra, Naaru nhịn không được, ghé miệng qua cẩn thận hôn hắn. Có cao thủ hôn môi Tôn Chí Tân điều giáo, kỹ thuật của Naaru tiến triển kinh người, tinh tế mật mật hạ xuống vô số nụ hôn, động tác kia ôn nhu mà nùng tình, kích tình đã bởi vì biểu đạt mà tạm thời mất đi, nhu tình lại kế tiếp lên cao, càng dày đặc.

Chu môi hôn hôn, lại từ miệng Naaru thường nếm hương vị chất lỏng của chính mình, Tôn Chí Tân liền càng cảm thấy hoàn toàn mất đi khống chế, liền chỉ cười khẽ trốn hắn, nói:“Đừng hôn, cứ như cá hôn môi vậy.”

“hóa ra chúng ta như vậy lầ hôn môi.” Naaru ha ha cười:“ cá hôn môi là gì ? cá cũng hôn môi giống chúng ta?”

Tôn Chí Tân liền nhớ tới có một lần trong tủ kính lý thấy một đôi cá hôn nhau, hai con cá giống nhau như đúc, lúc ấy bạn gái liền cười, nói này một đôi cá đều là đực . Tôn Chí Tân lúc ấy bị dọa không nhẹ, giờ phút này hồi tưởng lại, đôi cá kia không chừng thật sự chính là một đôi cá đực , giống nhau như đúc, tựa như mình và Naaru.

“Muốn nghe chuyện về cá hôn môi hay không?” Tôn Chí Tân hỏi.

“Nghe.”

Tôn Chí Tân vươn tay đụng đến tay Naaru, xòe năm ngón cung tay hắn giao vào nhau. Naaru nhìn động tác vô thức này của Tôn Chí Tân, trong lòng dâng cao, dùng sức nắm Tay Tôn Chí Tân một chút, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hõm tay hắn.

Ân, thật tốt, hắn thích như vậy !

“cá hôn môi còn gọi là cá hoa đào, cá hôn, nó có rất nhiều tên gọi. cá hôn môi màu sắc rất đẹp, toàn thân một màu đỏ nhàn nhạt, vẩy cả phản quang có một loại ánh sáng thực đặc biệt, có chút giống kim loại …. ờ, giống như ánh sáng từ cây đao của ta. Cá hôn thích “Hôn môi” lẫn nhau. Mà nó nổi tiếng, không chỉ có hai con đực cái khác giống mới hôn môi, cá đực cùng cá đực, cá cái cùng cá cái, cá đồng tính cũng có “Hôn môi”.”

Naaru nghe đến nhập thần:“ Động tác cũng hôn môi, không phải cũng giống chúng ta ?”

Tôn Chí Tân xuy một tiếng nở nụ cười:“Kỳ thật chỉ là coi giống hôn môi, trên thực tế là một loại hành vi bảo vệ lãnh thổ. Nhưng bởi vì nhìn qua thật sự giống hôn môi, mới có cái tên cá hôn môi dễ nghe này.”

Naaru mãnh liệt nói:“Mặc kệ, ta coi như chúng hôn môi. Về phần tự vệ, ta trước kia muốn làm người, ngươi không phải cũng đánh ta sao ? còn muốn đánh chết, nửa điểm cũng không lưu tình.”

Tôn Chí Tân cười hai tiếng, tiếp tục nói mấy chuyện râu ria ngoài lề, hai người liền như vậy rúc vào nhau, chậm rãi ngủ. Hai thân thể khóa vào nhau, dưới trăng thoạt nhìn phù hợp đến cực hạn !

Ân, sau đó, hai tên yêu đương vụng trộm hiển nhiên đã quên một sự kiện: Naaru còn chôn ở trong thân thể Tôn Chí Tân…… Không biết đến buổi sáng có thể dính vào một chỗ hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.