Chương 1: Xuyên không đại thần không có mắt
Tôn Chí Tân đã ở bên dòng sông nhỏ này ngồi rất lâu, hình như cũng được một giờ đồng hồ rồi, tư thế giống như bức tượng Người Suy Tưởng vậy. Có điều mông hắn không lộ, bên hông có vây một mảnh da thú, đồ leo núi căn bản không biết đã đi đâu mất, nửa che nửa hở, so với lộ cũng chẳng khác chi.
Thân không động, mắt chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ đeo tay, kết luận là mình đã thủ ở đây chính xác bốn mươi tám phút. Có bốn mươi tám phút mà hắn đã tê chân ê mông. Còn vị Người Suy Tưởng kia ngồi đặt cọc tử 1888 đến 2011, cũng không biết ngồi những hơn hai trăm có lẻ năm thì suy được cái gì.
Cái đồng hồ trên cổ tay này là loại đồng hồ leo núi Casio đời mới, là Tôn Chí Tân nhịn ăn, nhịn uống, cày bẩy cả năm, cắn răng cắn lợi mà mua. Một là đây là hàng tốt, công năng dã ngoại đẩy đủ; Hai là loại dân chuyên đi phượt như hắn chịu không được dụ dỗ của nó, thắt lưng buộc bụng một năm rốt cuộc ói máu mà rước về.
Con này là hàng đảm bảo nguyên hãng, dòng prg-500t-7dr, không chỉ xem giờ còn có cả tỷ công năng hữu dụng khác, như đo nhiệt độ, độ ẩm, áp suất không khí; đèn led tự động phát sáng, biên độ nhiệt cao; có cả la bàn và rất rất nhiều công năng khác đang chở đồng chí Tôn Chí Tân khai phá. Dùng cả vạn nhân dân tệ để mua quả là vô đối, loại này dùng pin mặt trời, nạp một ngày đủ dùng cho năm thàng. Vỏ bọc Titan, rắn chắn không phải hỏi. Cho nên lúc xuyên qua không giống những thư khác bị cổng thời không hỗn loạn xé rách không biết lưu lạc phương nào, càng không bị đám dã nhân tiền sử tháo xuống, vẫn như vậy hoàn hảo không sứt mẻ nằm trên cổ tay trái của hắn.
Xem thời gian hiện là 17:36 chiều, ngày mồng 4 tháng 1 năm 0000. Ặc … Vẫn là thôi đi, công năng báo ngày coi như hỏng, có trới mới biết nơi này dùng lịch gì để tính ngày. May là nhìn đồng hồ có thể nghiệm chứng, tinh cầu này cùng với Trái Đất có chu kì quay giống hệt nhau, cho nên Tôn Chí Tân đến nơi này ngày thứ ba liền chỉnh nó về 0 lần nữa để đếm. Nhìn vào số ngày chứng tỏ hắn đã đến đây được chừng 35 ngày.
Đem ngày về 0 không phải hành động giận dỗi sinh nông nỗi gì, mà là trong lòng Tôn Chí Tân có có đáp án chính xác: Thời không trước đây, khẳng định là về không được.
Có từng nghe nói có người xuyên qua rồi lại trở về thời không ban đầu hay chưa? Đọc nhiều tiểu thuyết xuyên qua như vậy làm gì? Nội trong ba chương liền được tác giả khẳng định: đến rồi thì an tâm ở lại nghen con!
Ta x!!!
An tâm ở lại con bà nó! Không thể quay về đương nhiên chỉ có bốn chữ an tâm ở lại này an ủi chính mình, chứ không thì làm sao? Cắt mạch màu, uống thuốc độc, cắt cổ, đập đầu cố chết một lần nữa? Chưa nói đến chuyện chết rất không thoải mái rất đau rất đáng sợ, tên đại thần xuyên không là kẻ không nhằm nhò được gì, lần đầu cho người ta xuyên đến thời tiền sử, lần sau còn muốn xuyên đi đâu? tiếp tục vượt rào thành sinh vật đơn bào? giống thủy tức ăn ị cùng một đường? vẫn là thôi đi… Còn không bằng như hiện tại. Cổ nhân nói chẳng có sai: Chết tử tế không bằng sống, thật con mẹ nó có đạo lý.
Tôn Chí Tân đang ngồi trước một con sông nhỏ rộng khoảng 4 m, hẹp nhất cũng 2 m. Bờ sông đầy những đá sỏi thô to góc cạnh, lòng sông đầy nhóc những hòn đã cuội trơn nhẵn to nhỏ khác nhau. Bùn rất ít, suy ra là thời gian hình thành con sông này cũng chưa lâu, từ thương lưu không có nhiều đất cát dạt xuống. Nước sông trong veo, nơi hẹp nhất nước sông cũng không siết, tiếng nước chảy thanh thúy dễ nghe, còn có thể thấy tôm cua cá tung tăng thác loạn bơi nhảy, con cua kia con vô sỉ chơi thổi bong bóng nước dùng tự do của nó đả kích Tôn Chí Tân
Dù là độ trong của nước, hay số lượng sinh vật, cùng với năng lực sống, đếu chứng minh hắn đã xuyên về quá khứ, hơn nữa xuyên một phát N năm. Ở thời không cũ, có nước sông trong như vậy, có tài nguyên trong nước phong phú như vậy, chắc chắn là nói dóc mà thôi, mặt trời mọc đằng tây mới có hiện tượng hiếm lạ dạng này. Con sông trước mặt dù là độ trong hay sản lượng sinh vật hoàn toàn không bị kẻ nào làm ô nhiễm, con cua kia lớn đến nỗi làm người giật mình, Tôn Chí Tân vẫn là lần đầu thấy được cua nước ngọt cũng có thể lớn đến như vậy, trước kia loại này chắc chỉ thấy ở cua biển mà thôi.
Nước sông hắn cũng uống qua, tươi mát ngot lành, không có vị đất, không cần xét nghiệm cung biết là loại thượng đẳng. Kiếp trước nếu có loại nước sông này, sớm đã bị người đóng thùng mang về, dán nhãn nước suối xx, nước sông băng oo, quảng cáo khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Cho nên có thế khẳng định, nơi này cách thời không của mình xa không thể tả.
Một khẳng định nữa là nơi này nhất định không phải địa cầu trước kia hắn từng ở. Cái này cũng dễ xác định, dù là con nít không có kiến thức thiên văn cũng biết trên trời chỉ có một con trăng, nơi này bầu trời ông trăng chị Hằng chú Cuội có đến khoảng mười một cái! Không chỉ thế, bầu trời nơi này chu kì còn phức tạp hơn rất nhiều.
Khi có trăng, mười một con trăng kia sẽ lơ lửng giữa trời không, chúng cũng không phải luôn cùng lúc xuất hiện, có khi chỉ một hai cái, có khi cùng lúc mười một cái xuất hiện. Hai hoặc mười một cái cùng xuất hiện là hiếm nhất, năm đến chín cái lần lượt xuất hiện thường xuyên hơn. Hiện tượng thiên văn kì lạ chứng tỏ xung quanh hành tinh này có mười một vệ tinh, quĩ đạo quay cùng vận tốc không đồng nhất.
Đến đêm, mười một vệ tinh kia leo lên bầu trời, hoặc xanh lam, hoặc hồng phấn, dễ thấy nhất là màu kim loại sáng bóng, vắt vẻo giữa trời như một cái thắt lưng như vân như vụ, như tinh linh chơi đùa trong dải Thiên Hà, thật đẹp. Cái dải sáng kia giữa trời đêm nhìn giống như một dòng sông, Tôn Chí Tân lờ mờ đoán nó là thiên thạch, giống tự vòng đai thiên thạch của sao Mộc, do nhiều tảng đá, khối băng tạo thành, ban ngày không thấy được, đến tối bởi phản xạ ánh sáng từ trăm năm ánh sáng liền hiện ra, đẹp đến tuyệt hạn, không phải thứ mà ở Trái Đất có thể thấy được.
Đây cũng đủ chứng minh mình không còn ở địa cầu, cũng không phải hệ mặt trời , mà là một góc không tên trong vụ trụ.
Như thế, giấc mộng xuyên trở về của Tôn Chí Tân liền càng nhạt dần.
Tôn Chí Tân là vượt sông đi qua, giờ đang trụ lại bên kia bờ. Phía bên kia sông có rất nhiều người đang bận rộn. Bọn họ đều là người già, phụ nữ, trẻ con, bệnh nhân cùng người tàn tật, nam nhân khỏe mạnh trưởng thành đều không có, bởi vì bọn họ đều đã ra ngoài đi săn. Theo Tôn Chí Tân quan sát, đây là một bộ lạc có gần một trăm người, phương pháp sinh tồn chủ yếu là dựa vào đàn ông trưởng thành ra ngoài săn thú thu về. Con mồi được thủ lĩnh bộ lạc phân phối xuống, trở thành món chính. Món phụ là quả dại, rễ cây mà phụ nữ, trẻ con, người già kiếm về, chủng loại và số lượng đêu rất thưa thớt, hoàn toàn không thay thế được thịt từ con mồi trở thành món chính. Có lẽ là vì chất đất chất nước chưa từng bị ô nhiễm, trái cây nơi này không do người nuôi trồng cũng cực kì ngon miệng. Tôn Chí Tân đã nếm qua một loại quả dại giống với táo, so với kiếp trước chỉ bằng một nửa, ít nước, rất chắc thịt, vị giống nhau, ăn vào lại ăn ngọt thơm ngát thần kì, còn có hương vị nguyên sinh thái. Mùi tanh tưởi của thịt mỡ được nấy nướng từ bên kia thổi qua, đối với một người thế kỉ thế kỉ hai mươi mốt như Tôn Chí Tân mà nói, có vẻ vừa dễ ngửi, vừa ghê tởm.
Dễ ngửi là vì hắn thật sự đói, nơi này thói quen là một ngày chỉ ăn hai bữa, sáng một bữa, tối một bữa, không có bữa trưa. Đồ ăn từ buổi sáng đã sớm tiêu hóa không còn gì, đói đến nỗi bụng Tôn Chí Tân réo lên vang dội, ngửi thấy hương đồ ăn đương nhiên thấy dễ ngửi. Mà ghê tởm, là vì những người này thủ pháp nấu ăn thật sự là thô lậu không chịu nổi, cả miếng thịt hoặc là chính là nấu, hoặc là chính là nướng, gia vị chỉ có một loại nhìn qua tối giống như muối biến trộn đất cát đen nhẻm, vừa đắng vừa chát, còn mang theo mùi vị như bị nhiễm kim loại rất khó chịu, miễn bàn có bao nhiêu đáng sợ. Sau khi liên tục ăn ba mươi lăm ngày, Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy muốn cảm ơn xuyên không đại thần một việc: Ôi mẹ nó ơi, bọn họ đã muốn phát triển đến dùng lửa để nấu chín thức ăn, không phải ăn tươi nuốt sống, thật sự là quá tốt !
Liên tục quan sát ba mươi lăm ngày, Tôn Chí Tân sớm đã đưa ra một kết luận, không nói đến địa phương khác thế nào, lấy bộ lạc trước mặt mà nói, sức sản xuất là cực độ thấp , căn cứ công cụ bọn họ sử dụng mà phán đoán, hẳn là thời kì đồ đá. Về phần là tiền thời kì đồ đá, hay là hậu thời kì đồ đá, còn đợi quan sát thêm.
Nghĩ đến đây Tôn Chí Tân liền cảm thấy trong lòng vô cùng bi ai. Những tiền bối khác xuyên qua hoặc là sẽ xuyên thành quân vương, hoặc là sẽ xuyên thành Đệ nhất hiền vương, kém một chút cũng có thể thành tài tử; Nữ cũng có thể là nữ đế, hoàng hậu, nữ tài tử, nếu không cũng là một cô cung nữ trước tiên ở trong cung làm công tác tư vấn gì đó, sau đó lại được đế vương coi trọng, chim sẻ biến phượng hoàng. Mà chính mình thì sao? không biết là do mệnh không tốt hay là xuyên không đại thần ra đòn quá mạnh, một trưởng không cẩn thận cư nhiên xuyên thẳng đến tiền sử thời kì đồ đá.
Việc này thực …… 囧……
Thời kì đồ đá đó…trước kia cũng từng chơi mấy game kiểu này, ham hố thu thập đủ loại sủng vật, chính là không có nghĩ đên chính mình một ngày nào đó cũng sẽ xuyên đến cái thời đại chim không thèm đẻ trứng này. Đừng đùa nhau như vậy có được hay không… Chính mình cũng không phải người có đam mê xuyên không, cơ hội trúng thưởng nhường cho người khác đi. Tấn giang, Khởi Điểm, có cả đống ham hố xuyên qua kia kìa, nhìn thế nào cũng không đến lượt mình. Vì thế lại ra một cái kết luận: Xuyên không đại thần tuyệt đối là cái đồ không có mắt, hơn nữa còn cực kì không chịu trách nhiệm, làm việc tùy tâm sở dục còn thích sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác!
Người bên bờ đối diện, vô luận nam nữ, cơ hồ đều trống trơn. Trẻ con thì đừng nói, trăm phần trăm là ở không, zai gái giống nhau bóng loáng đầy đất chạy loạn, rất giống thú non trong vườn Thủ Lệ. Các lão nhân phần lớn cũng ở trần , lộ ra làn da già cỗi đầy nếp nhăn cùng đốm đồi mồi. Phụ nữ tùy điều kiện tốt xấu, về phần dưới mà nói, điều kiện tốt mặc trên hông một khối da thú, che mà như lộ; Điều kiện không tốt, cũng ở truồng luôn. Về phần phía trên, cũng là gì cũng không có, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy răng thú linh tinh xuyên thành vòng cổ thô kệch mang ở trên người, cũng là rất hiếm.
Lần đầu nhìn thấy nhiều phụ nữ lõa thân như vậy, Tôn Chí Tân còn hưng phấn một chút. Thật nhiều vú sữa nha! Tròn méo, to nhỏ, hình cầu hình măng hình mướp, kiểu dáng da dạng, tất cả đều ban ngày ban mặt lộ thiên tùy người xem. Trước kia tùy tiện nhìn như vậy làm sao có, hiện tại lại thoải mái…… Chẳng phải là thiên đường ư ? Con người chính là có chút tiện như vậy, lúc che đậy không cho xem thì một lòng muốn nhìn, khi chúng nó tùy chỗ đều mặc người tùy tiện xem, cảm giác thần bí sẽ không còn, càng cảm thấy không đáng giá tiền, dục vọng muốn nhìn giảm mạnh, nhìn nhiều mệt mắt. Tôn Chí Tân theo ngày đầu tiên tính hưng phấn ngày thứ hai mệt mỏi, sau đó liên tục ba mươi lăm ngày liên tục nhìn nhìn, đã ngán phát ói.
Không tin hả? thứ xinh đẹp như vậy có thể nhìn đến ói? xem xong muốn sờ mới là thật đi…Ngươi đừng có không tin, thịt nướng ăn ngon không? ngươi ăn liên tục một tháng, ngày ngày nướng ăn thử xem xem. Ngươi ăn được một tuần, ta xem như ngươi lợi hại! hai quả cầu mỡ kia hiện tại đối với Tôn Chí Tân đã không có bất luận lực hấp dẫn nào, thậm chí còn nhìn mà thấy phiền, nhìn qua liền như ăn mỡ động vật nhiều đã muốn ngán. Càng miễn bàn người lớn tuổi, hoặc ốm yếu , hoàn toàn không có mỹ cảm, ngực giống hai túi da dài cả mét lắc lư trước bụng, bẩn bẩn đầy nếp nhăn, nhũ hoa như ô mai Mĩ mốc meo đen xì. Phụ nữ ở đây tổng thể rất giống phụ nữ thổ dân da đen. Có thể trong tình huống như vậy còn dậy lên tình thú … trừ phi ngươi là cấm thú, không thì chẳng còn gì để bàn. Người khác thấy như vậy trong đầu nghĩ đến cái gì Tôn Chí Tân không biết, dù sao Tôn Chí Tân chính mình không được, giống như khi hắn nhìn ảnh chụp những người phụ nữ thổ dân châu Phi, chỉ có đồng tình sâu sắc, không có nửa điểm dục vọng.
Nhưng là không có biện pháp, không phải phụ nữ không muốn mặc, không muốn ăn mặc xinh đẹp, mà là sức sản xuất thực tại rất thấp, thật sự không có điều kiện này, sản xuất không được mấy thứ để mặc, hoặc là nói không có bao nhiêu đồ dư thừa đế chế vật che thân. Chỉ riêng da thú, đối với nơi đây trong điều kiện cực hạn cũng có thể chuyển thành thực phẩm, Tôn Chí Tân có nhìn thấy người già bị đói lấy da thú nấu nhừ lên ăn, vừa ăn vừa phun lông ra ngoài, Tôn Chí Tân nhìn xem vừa ghê tởm vừa chua xót không thôi. Cho nên bọn họ chỉ đành ở không, lúc hừng đông chỉ có thể đáng thương mà khoanh hai tay quanh bộ ngực để sưởi ấm, cho dù là cô gái trẻ, ngực xinh đẹp cũng bị đông lạnh đến nổi da gà, một chút cũng không đẹp.
Đang ở nơi đó cảm thán, có một đứa bé đen gầy đứng ở bờ bên kia gọi hắn:“Tất đạt a sát lạp tô,% !@# !$@ !%&%@#*.”
Trừ bỏ tất đạt a sát Tôn Chí Tân nghe hiểu được, còn lại đều như nghe tiếng chim chuột. Liên tục ba mươi lăm ngày, vẫn bị gọi là tất đạt a sát lạp tô, ngu ngốc cũng biết là đang gọi mình.
Nếu thực muốn học, dựa vào chỉ số thông minh tự nhiên của Tôn Chí Tân có thể thực dễ dàng học được một ít từ đơn giản hằng ngày. Nhưng là hắn tận đáy lòng bài xích nhóm người nguyên thủy này, không có hứng thứ giao tiếp. Ba mươi lăm ngày cũng chỉ nghe hiểu được tất đạt a sát lạp tô, còn lại đều như vịt nghe sấm– sầm sà sầm sì, nghe mười lọt chín, còn lại một đầu cũng không không được. Đồng thời trong lòng ẩn ẩn đoán đây là một cái danh hiệu, mà không phải tên họ, bởi vì vô luận ai như vậy lúc gọi hắn , trên mặt đều mang theo một loại biểu tình tôn kính cùng sợ hãi và phức tạp, ẩn ẩn lại bảo trì khoảng cách, vẻ mặt rất là cẩn thận. Ngươi bình thường nhìn thấy Trương Tam Lý Tứ vương mặt rỗ, khi chào hỏi sẽ không giống như vậy, đúng không ? đây là kiến thức thường thức rất đơn giản.
Tôn Chí Tân không có lên tiếng trả lời, chỉ là chậm rãi đứng lên, băng qua sông sang bờ bên kia đi đến. Hắn biết, đây là đàn ông trong bộ lạc đã trở lại, phụ nữ làm xong cơm chiều bảo người đến gọi hắn đi qua ăn cơm. Ba mươi mấy ngày vẫn đều như vậy, ngày ngày đàn ông đều ra ngoài săn thú đến tối mới trở về, không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không thay đổi.
Chương 2: Những người đàn ông đã trở lại
Đứa bé đen gầy dẫn Tôn Chí Tân hướng về phía căn lều lớn nhất.
Cái gọi là lớn nhất, cũng bất quá là chiếm ba mét hơn một chút. Toàn bộ trướng bồng dùng da thú hợp lại thành một khối, lại dùng một cây cột gỗ dựng đứng lên, trở thành cái lều đơn sơ nhất mà Tôn Chí Tân từng thấy. Kĩ thuật ghép da cũng phi thường đơn giản, chính là dùng đầu gỗ nhọn đục lỗ trên da thú, lại dùng dây xé ra từ da thú da thú xỏ qua rồi cột lại với nhau là xong. Theo Tôn Chí Tân quan sát, toàn bộ trong bộ lạc phụ nữ có tay nghề này cũng không nhiều, còn giống như là công kĩ thuật gia công nào đó rất cao cấp.
So sánh với những trướng bồng khác, nó lớn hơn,‘Hoa lệ’ hơn,‘Khí thế’ hơn. Trên đỉnh cột gỗ chống còn cắm một nhúm long đuôi rực rỡ của một loại chim nào đó, nó đón gió rêu rao tỏ vẻ chỗ ngồi này là chỗ ở của thủ lĩnh bộ lạc, xét theo địa vị thì tương đương với phủ chủ tịch. Đây là ngôi nhà mà trong thời đại tiền sử trước mắt Tôn Chí Tân là phi thường ‘Xa hoa’, phi thường ‘xanh vàng rực rỡ’, Tôn Chí Tân vừa thấy đã muốn khóc, cảm thấy như chính mình đang ở trên một đống rác của lịch sử.
Đứa bé đen gầy đem Tôn Chí Tân đưa về nhà liền bắt đầu linh hoạt mà lại cần lao làm cơm chiều. Tôn Chí Tân liếc mắt thấy thân thể đen gầy bận bịu, trong lòng đồng tình mà thương cảm , lại vẫn cứng rắn như không phát hiện. Mọi chuyện phát sinh trên người hắn làm cho Tôn Chí Tân không muốn có liên hệ gì với bất kì người nguyên thủy nào ơ nơi này.
Tên đứa nhỏ hình như là Buku, Tôn Chí Tân nghe người khác gọi nó như vậy. Nó là con trai nhỏ của thủ lĩnh bộ lạc, con trai lớn rất cao rất to con, đã trưởng thành, đã có thể đi theo cha ra ngoài săn thú, cho nên lúc này không thấy được hắn. Trong nhà thủ lĩnh Bộ lạc không có nữ nhân, việc nấu cơm liền rơi xuống đầu Buku.
Về việc này, Tôn Chí Tân kỳ thật đối vị này thủ trưởng bộ lạc có chút kính nể. Hắn làm một gã thủ lĩnh bộ lạc, trừ bỏ có chuyện lời nói có trọng lượng ra, không có bất luận đặc quyền gì khác, không tham ô bát nháo, không có hơi thở hủ bại của bọn cán bộ kiếp trước luôn chăm tắm mà vẫn không sạch sẽ. những thành viên khác trong bộ lạc sẽ vì kính trọng mà đưa tặng hắn này nọ, còn lại tất cả đều theo lệnh của hắn mà chia đều theo chế độ phân phối đi xuống, hắn không hề lấy nhiều thêm dù chỉ một chút. Loại chế độ phân phối này thực nguyên thủy, thực thô lậu, nhưng không có chút quan liêu tham ô nào. Có thể hình thành phương thức phân phối như vậy, thứ nhất là sức sản xuất rất thấp, không có bao nhiêu dư ra có thể tàng tư, thứ hai cũng là mọi người chất phác thành thật. Như thế liền làm cho người từ thời đại mới xuyên qua như Tôn Chí Tân một bên khinh bỉ , một bên lại kính trọng.
Đương nhiên, về cái khác, bội phục cùng kính trọng trong lòng Tôn Chí Tân vị hận ý với vị thủ lĩnh bộ lạc mà tan thành mây khói. Nói đơn giản, gia đình thủ lĩnh bộ lạc này cấu thành có bốn người, thủ lĩnh, con zai lớn của thủ lĩnh, con zai nhỏ của thủ lĩnh, còn có Tôn Chí Tân. Không có nữ nhân, nhưng Tôn Chí Tân bị thủ lĩnh dùng thay đàn bà. Liên tục mấy chục ngày, ngày ngày mông nở hoa. Quả nhiên là cúc hoa tàn, thương đầy đất…… So với thân thể, tự tôn càng bị thương lợi hại.
Đồ Buku dùng để nấu là một cái nồi thủ công thực đáng sợ, hình dạng của nó giống như một chiếc giầy ống, mặt trong lõm vào có thể chứa đựng, đứa bé bắc nó lên giá lửa, thêm nước rồi ném thịt đã để được mấy hôm vào nấu. Trình độ nấu ăn của nó chỉ có vậy, tất cả bỏ chung vào nồi rồi đem nấu, nấu đến chín thì coi như làm xong cơm.
Chỉ là thịt đã để vài ngày, đã muốn có chút biến chất, chưa xuống bếp đã có một đám ruồi nhặng châu vào hứng phấn lượn qua lượn lại, đông nghìn nghịt lại ông ông một mảnh thật làm cho người ta nhìn thấy mà sợ. Bất quá tuy rằng quả thật có chút biến chất, nhưng thật ra vẫn có thể ăn, chính là nấu lên có một hương vị kì quái, làm cho người ta muốn mửa ra còn hơn muốn nuốt vào. Tôn Chí Tân thực sự muốn ói, nhưng lại biết khối thịt có chút biến chất nhưng trong tình huống thực tại thật sự trân quý vô cùng, chỉ tự cố nén . Phải biết rằng đây là thời kì tiền sử đồ đá, thức ăn có ít cũng không dễ kiếm, phàm là có thể ăn mà không chết , tuyệt không bị vứt bỏ.
Không lâu sau, nước sôi trong nồi reo ồng ộc, hương vị kì quái mờ mịt khắp cả lều, làm cho người bên trong đứng ngồi ko yên. Đương nhiên, người đứng ngồi không yên chỉ có Tôn Chí Tân, Buku nhưng thật ra thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm trong nồi, vẫn phải giữ phận chờ mọi người cùng ăn.
Tiếp qua một lát, Tôn Chí Tân nhìn thời gian ước chừng là sáu rưỡi tối, ngoài lều truyền đến tiếng hoan hô. Cánh đàn ông săn thú đã trở lại !
Tôn Chí Tân trong lòng căng thẳng, lập tức lại nghĩ đến hung thủ ngày ngày bạo cúc hắn. Nhưng có lẽ vì thu hoạch của bọn họ cùng sinh tồn có liên quan chặt chẽ, cho nên du trong lòng thập phần không nguyện ý, Tôn Chí Tân vẫn là nhịn không được qua khe lều nhìn xuyên qua bên ngoài.
Một đám đàn ông, ước chưng năm mươi người, dưới sự dẫn dắt của một tên đầu lĩnh đang vui vẻ thắng lợi trở về, đón nhận lời chào mừng của các thành viên khác của bộ lạc. Đi tuốt đàng trước mặt chính là thủ lĩnh bộ lạc, trên vai khiêng một con nai đầy máu, vừa vẫy tay, vừa tươi cười.
Hắn, tên khốn ngày lại ngày đem mình coi như đàn bà! Nhìn đến người nọ, mắt Tôn Chí Tân rụt lại, cúc hoa không ngừng ẩn ẩn đau, lúc này chuyển mắt đi xem người khác.
Giống như những người khác trong bộ lạc, đám đàn ông hoang dã này không sai biệt lắm đều toàn thân lõa thể. Chi là để tiện bảo hộ mình khi săn thú, mỗi thợ săn đều đeo bên hông một cái mũ da, đem cả gậy cả túi nhét hết vào để bảo hộ chính mình, buộc lại bên hông. Thứ đạo cụ như vậy Tôn Chí Tân hình như từng thấy qua trên tạp chí, dân bản xứ Châu Phi vẫn có người mặc nó, có cái tên tên là bao âm hành, sử dụng chính là giống vỏ kiếm giống nhau, để tránh bị thương đến chỗ yếu hại lúc chiến đấu , đem trường thương giấu vào bên trong.
Mấy cái này cũng là ra ngoài mới đeo, trở lại doanh địa liền cởi ra, vẫn một thân đầy đất tự nhiên. Tôn Chí Tân biết, bởi vì thứ này lấy công nghệ trước mắt mà nói làm ra là không dễ, bọn họ chỉ phải như vậy. Mà làm thủ lĩnh, nam nhân dẫn đầu trang bị xa hoa hơn nhiều, bên trong không chỉ có bao âm hành bảo hộ, bên ngoài còn có thêm một cái váy da nhỏ. Có điều thứ kia của người nọ vốn cực lớn, có cái bọc lại quấn thêm váy da, thứ nam tính đó vẫn đối váy da ngẩng lên cao cao. Tôn Chí Tân chỉ nhìn liếc mắt một cái liền cảm thấy da đầu run lên, hắn nhưng là đã tự thể nghiệm uy lực của thứ to lớn kia, lập tức chỉ cảm thấy mông lại ẩn ẩn đau, chỉ hận không thể bắt chân bỏ chạy.
Đương nhiên, ý niệm này trong đầu chỉ là nhảy ra một chút, Tôn Chí Tân liền thành thật . Không phải hắn không muốn chạy, mà là chạy không được a…Nơi quỷ quái này chạy đi căn bản là không có cách nào sinh tồn, hoàn toàn không đồng dạng như thời không trước làm cho Tôn Chí Tân đối với cái gì cũng mờ mờ mịt mịt, ngay cả biết kỹ năng dã ngoại cũng vô dụng. Hắn đã thấy qua môt lần chiến đấu khi dã thú xông vào bộ lạc, cái loại một chét hai sống chân chính kia làm cho một đóa hoa nhà ấm như Tôn Chí Tân hai chân run rẩy, một lòng muốn xông hỗ trợ, nhưng đến cùng cũng không thể hoạt động tay chân. Một trận ấy, thương sáu người, tàn một người, chết hai người. Trong sáu người bị thương điều trị lạ vì điều kiện trị liệu lại chết thêm ba. Bình sinh lần đầu gặp phải chân chính tử vong, còn là trong khoảng cách gần như vậy, cái loại trường hợp tàn khốc mau me xương nát máu cạn này hoàn toàn dập nát chút dũng cảm không còn nhiều lắm của Tôn Chí Tân.
Muốn chạy trốn, cũng là về sau, đợi chính mình trở nên cường đại có năng lực sinh tồn rồi nói sau, cũng không phải hiện tại.
Nói đến cũng quỷ dị, dã thú Tôn Chí Tân may mắn nhìn thấy so với thời không trước hình thể lớn hơn nhiều lắm, lực thương tổn cũng lớn hơn nhiều lắm. Con người nơi này vì đối kháng với dã thú cường đại để sinh tồn cũng tiến hóa thành hình thể cao lớn. Trong bộ lạc, nam giới cường tráng cao trên mét chín chỗ nào cũng có, thủ lĩnh lại là loại cường trong cường, toàn bộ thân thể tinh tráng cao lớn, tràn ngập vẻ đẹp dương cương hòa cùng lực lượng.
Lẽ ra Tôn Chí Tân cũng không thấp, lại bởi vì thích hoạt động dã ngoại mà cường tráng rắn chắc. Nhưng chiều cao 178 của hắn rơi tới nơi này, cùng so với những dã nam kia thì chình là gặp thầy. Nơi này nữ nhân cũng rất cao, lại tráng kiện to lớn, Tôn Chí Tân đứng ở trong đám người ngược lại có vẻ xinh xắn lanh lợi.
Bên ngoài lêu vẫn là một mảnh tiếng cười nói hoan hô. Đàn ông bộ lạc Thợ Săn đều tháo xuống bao da giữa hông, cận thận cất đi, lúc này ở trần mạnh mẽ xả thịt, phân phối con mồi. Liếc mắt một cái, phụ nữ cầu thịt lắc lư không ngừng, đàn ông gậy thịt vung vẩy liên tục, cầu to gậy bự nhìn đến mãn nhãn, tràn ngập hơi thở lỗ mãng nguyên thủy. Tôn Chí Tân nhắm mắt lại trợn mắt, tái nhắm mắt trợn mắt, ủ rũ nghĩ chính mình vì cái gì con chưa đau mắt hột? coi như đây là bãi tắm tiên cỡ lớn đi….
Hôm nay thu hoạch cũng khá phong phú, tất cả mọi người đều hưng phấn, toàn bộ phân phối mất một thời gian dài.
Hồi lâu sau thủ lĩnh mang theo con lớn trở về, hắn trên vai khiêng một cái lộc chân hươu, trên vai con lớn mang con con thỏ hoang, cùng một con chim giống như là chim trĩ.
Khi tiến vào tên kia liếc mắt nhìn Tôn Chí Tân một cái, Tôn Chí Tân nâng mắt, không lùi bước cùng hắn trợn mắt. Đối với cái tên ngày ngày cưỡi mình này, Tôn Chí Tân vừa muốn giết hắn, lại vừa muốn thiến hắn, tóm lại chính là không muốn cho hắn sống tốt.
Bị Tôn Chí Tân trừng, tên kia không giận, ngược lại còn nở nụ cười, trong đôi mắt ba quang lưu chuyển, tuyệt không che dấu yêu thích đối với Tôn Chí Tân. Tiếng cười của hắn dương cương sang sảng nở rộ trong lều, thanh âm vang dội phát ra từ ***g ngực rộng lơn, đúng là thập phần vĩ ngạn dễ nghe. Tôn chí liền giận quá, giống như gà chọi liều chết trừng mắt nhìn hắn.
Tên kia luồn tay vào trong váy da, tùy tiện kéo xuống bao da bên hông, bắt Buku cất nó cẩn thận, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên bắp đùi thô to của hắn, hai cha con hi hi ha ha nói chuyện. Đứa con lớn tiếp tục công việc của Buku, một bên dùng gậy gỗ chọc vào nồi khuấy khuấy, một bên dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá Tôn Chí Tân. Đối với hắn, thanh niên trai tráng không thể ra ngoài đi săn như Tôn Chí Tân chình là sỉ nhục của bộ lạc, vậy và cha lại cung phụng như trân bảo .
Diện mạo của thanh niên đang khuấy lên khuấy xuống có năm phần giống thủ lĩnh, lông mi rất sâu, khí chất so với cha hắn còn càng thêm lỗ mãng, còn đậm hơn một phần tuổi trẻ khí thịnh ương ngạnh kiêu căng. Buku có khi gọi hắn là jilỉzá, có khi gọi hăn là Auge, gọi là jilỉzá nhiều hơn là Auge, lại nghe nhưng anh chị em trong nhà khác gọi nhau, Tôn Chí Tân đoán được Auge hẳn là tên của hắn, mà jilỉzá hẳn là để gọi anh.
Hai cha con vẫn ở một bên nói chuyện, Buku vẫn hi hi cười, tên thanh âm trầm thấp hùng hậu, từ trong ***g ngực cộng hưởng thoát ra nghe như tiếng vĩ cầm chất lượng tuyệt đỉnh, nội dung đối thoại Tôn Chí Tân nghe nhưng một chữ cũng không lọt. Tuy rằng nghe không hiểu, xem thần thái cha con nhà kia, cũng có thể đoán được là đang kể lại quá trình hôm nay săn thú. Buku gọi tên kia là jinjin rất thân thiết, hẳn nghĩa là cha đi (cha: fujin). Trong ngôn ngữ học có một hiện tượng rất kì quái, đó là các ngôn ngữ gọi cha mẹ na ná nhau, phát âm đều hao hao ba mẹ. Giống như trong tiếng Anh, gọi mẹ là mama, cha là papa, cùng tiếng Trung khá giống nhau. Cũng với thời không này có cũng qui tắc phát âm, Tôn Chí Tân vừa nghe liền đã hiểu.
(Theo dịch giả thì âm /măm/ thường là âm tiết đầu tiên trẻ học được. Người Việt mình thì cho đó là đòi ăn, người Anh thì cho là gọi mẹ. Ta thấy vế trước có mẻ đúng hơn vì vào thời điểm đó, trẻ đòi mẹ cũng vì cái ăn thôi a.)
Trò chuyện chuyện trò xong thì đi ăn bữa tối, đồ để ăn không cao cấp như nồi gốm, tất cả đều là đồ đá tự nhiên hoặc mài thành, dù là ăn hay đựng đồ đều rất bất tiện, làm cho nước canh giàn giụa, ăn uống đều là một trận bừa bãi. Mới đầu chỉ thấy loại ‘Bát’ này, Tôn Chí Tân sẽ không còn có ham muốn ăn uống, nhưng sau đói muốn lả đi, làm sao còn chú ý mấy cái này. Có ăn có là có phúc, khả sau lại đói ngoan , thế nào còn có thể chú ý này đó ? ăn được uống được là tiên, câu ngạn ngữ này Tôn Chí Tân đã sâu sắc thấm nhuần.
Bởi vì chịu không nổi thứ mùi đáng sợ từ đồ ăn đã biến chất, Tôn Chí Tân nín thở ăn vừa chống lại ánh mắt khinh thị không chút che dấu của Auge. Trong lòng ác độc nghĩ, cho ngươi trừng, ngươi từ từ mà trừng, ông đây muốn ăn con mồi ngươi săn về. Cha người ngày ngày gian ta, đây là trả thù tối thiểu. Đợi ngày nào đó vẫn đổi sao rời, ông đây gian lại cha ngươi, đem cha ngươi cưỡi dưới thân, cho ngươi tức chết!
Bữa tối trong không khí không được hòa thuận lắm ăn xong, tên kia phất tay đem hai ông con đuổi về lều bên cạnh ngủ, còn chính mình đem ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân mí mắt run lên, nghĩ muổn nhảy dựng lên bỏ chạy.
Chương 3,4,5: Vật lộn phiên bản tiền sử
Tôn Chí Tân luyện qua thể thuật, bản thân cũng là ngươi ham thích vận động ngoài trời, động tác, thể lực, không thể nói là không mạnh, tứ chi phản ứng cũng rất nhanh. Nhưng chút này đem ra so với tên kia, liền như con gà con, bị tên kia một phen liền tóm gọn.
Tôn Chí Tân gầm nhẹ một tiếng, một nắm tay đánh xuống dưới xương sờn người nọ, thừa dịp hắn ăn đau lui về phía sau nhấc chân bay lên đá, một cú móc chân không kiêng nể đạp vào sườn hắn, liên tục phóng ra động tác mãnh mẽ hữu lực. Tôn Chí Tân luyện là vật lộn tự do, quyền cước công phu có luyện qua thập đoạn cẩm, sau luyện vịnh xuân quyền, đối Thái Cực quyền cũng cảm thấy hứng thú. Lại bởi vì bạn cùng phòng ham luyện qua võ Thái cùng TaeKwonDo, hai loại này đều là ra chiêu hung bạo, bởi vậy hắn khi xuất thủ tương đối tàn nhẫn.
Tên kia dưới sướn dính một đòn mạnh, con mắt nâu càng thêm sẫm. Tôn Chí Tân đánh giá sai thiên tính cũng như dã tính của loại dã nam nhân này, một khi bị công kích, dục vọng của bọn họ sẽ càng đậm!
Tôn Chí Tân sao hiểu được điều đó, mông cảm giác được uy hiếp, theo bản năng chủ đông ra đòn. Hắn lại là loại người chưa đụng rào chưa chịu quay đầu, đánh đến mấy chục ngày vẫn không thắng nổi, nhưng ý chí vẫn không bị đánh lui. Muốn cưỡi ông hả? Mẹ nó chứ đánh rồi bàn tiếp!
Ngay sau đó liền ra một cú húc khuỷu tay, thân thể không ngừng chút nào, dời trọng tâm, vai phải đỉnh ra, kĩ xảo móc vai trong Thái Cực quyền đánh ra tự nhiên như nước chảy mây trôi. Đánh đến đầu vai, hai khuỷu tay nhanh như chớp đánh ra sau, nếu như đánh trúng, người có mạnh đến đâu cũng phải gãy đến ba cái xương sườn.
Gặp Tôn Chí Tân dám đấu cự li gần, đủ loại kiểu dáng kỹ năng tinh diệu giống như bèo nước tự nhiên đánh ra, đúng là bản thân chính mình chưa từng gặp qua. Tên kia trong mắt hiện lên kinh ngạc không thôi, lấy bất biến ứng vạn biến chỉ dùng chính mình sức mạnh cường đại cùng thân thể cường hãn của mình đối phó hắn.
Cái gọi là có sức khỏe là có tất cả, trước lực lượng tuyệt đối cường đại, kỹ xảo có tuyệt diệt đến mấy cũng sẽ bị cường lực áp chế. Sức của tên kia cùng sức của Tôn Chí Tân hoàn toàn không cùng một trình độ, đối với Tôn Chí Tân mà nói, sức của hắn chỉ cần dốc hết sức là có thể thắng.
Tôn Chí Tân vừa dùng liên hoàn chưởng xong lại lập tức nâng chân chuẩn bị một cú đá cực kì tàn nhẫn, mũi chân nhắm thẳng huyệt thái dương, đúng là thủ pháp không chút lưu tình. Tên kia mắt liền tối sầm lại, trong lòng tức giận sinh ra, nhanh nhẹn thẳng tay vung đến, nắm tay đánh mạnh lên đùi Tôn Chí Tân, độ mạnh cực lớn làm Tôn Chí Tân cảm giác giống như là chân bị gãy lìa vậy.
Tôn Chí Tân không phải cái loại thất bại liền chùn bước, không chỉ có không lùi, ngược lại dùng cái chân đau nhức kia chống trụ thân mình, lấy đà vung thân, một đầu gối hung hăng nhắm thẳng bụng tên kia, không tàn cũng phải nằm dưỡng thương cả ngày.
Tên kia dùng tay chặn lại đầu gối Tôn Chí Tân, một cú móc từ trên xoáy vào bụng hắn. Đau đớn cực kì nơi bụng làm cho Tôn Chí Tân trước mắt tối sầm, bữa tối suýt phun hết ra.
Thông qua mấy động tác vật lộn nhanh chóng vừa rồi, cộng với rát nhiều trận cân sức những tối hôm trước, Tôn Chí Tân biết tên này sức lực mình bì không nổi, lúc này thân thể vọt phóng ra xa, xoay người nhanh chóng vố trở lại, thừa dịp tên kia bị mấy chiêu liên hoàn trước đó đánh cho thân thể có chút tê dại mất linh hoạt tạm thời, liều mạng tìm cơ hội. Loại chiêu thức phản đòn này gọi là trực ngạnh, dùng liên đòn phá tan phòng ngự, giảm xuống sức chiến đấu phản kích, từ đó tìm chỗ sơ hở thi triển chiêu thức càng thêm lợi hại.
Lúc này Tôn Chí Tân đang từ dưới chân đá móc một phát ngoan độc, tên kia hai tay bị vướng, thân trên sơ hở không phòng bị. Chính là lúc này! Tôn Chí Tân dưới chân phát lực, linh hoạt giống như con báo luồn thân chui qua dưới tay tên kia, đưa tay đè phiến đá giấy trong tay lên gáy hắn, hạ giọng quát:“Cút ngay !”
Tên kia gáy bị đè, động tác toàn thân đùng một cái dừng hẳn, chỉ lấy một đôi mắt càng thêm sẫm xuống nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân. Trong đó có lửa giận đang đè nén, lại có một ánh nhìn Tôn Chí Tân không hiểu được, nhìn xong cảm thấy tim phổi lạnh tê.
“@#$#$%.” Tên kia nói, sau đó hắn căn bản không để ý đến phiến đá trên cổ, bỗng nhiên phản kích !
–
Lúc trước mò được Tôn Chí Tân, hắn chưa từng gặp qua nam giới nào tính cách giống như Tôn Chí Tân vậy. Mặc đồ kì quái thì không nói, toàn thân cao thấp làn da trong suốt nhẵn nhụi, vuốt ve so với những nữ nhân xinh đẹp động lòng người còn thích hơn. (anh vuốt bao nhiêu cô rồi mà biết rõ thế -_-) Còn có những thứ kì lạ trên người hắn, đều là chưa từng thấy qua, đều rất tinh xảo, ko nhìn ra có tác dụng chi. Giống như thứ đang đeo trên cổ tay trái hắn, ai cũng không tháo xuống được, trừ phi chém đứt cổ tay.
Trong ấn tượng của hắn nam giới có hai loại thân phận, thân nhân, tộc nhân, đồng bạn. Hai loại trước hắn phải bảo hộ bọn họ, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ; Loại sau là đồng sinh cộng tử cùng nhau chiến đấu. Trừ đó ra không có loại thứ ba. Nhưng Tôn Chí Tân xuất hiện , liền trước mắt hắn xuất hiện loại người thứ ba.
Hắn cũng không thích nam nhân, cũng không giống đàn ông khác trong tộc bởi vì nữ giới thưa thớt không tìm được vợ mà không thể không tìm nam giới khác để kết làm đệ thân. Trong hoàn cảnh như vậy, một người rất khó sinh tồn, một người cũng không có cách nào xua tan cô đơn tịch mịch. Bởi vậy cơ hồ cả bộ lạc đều lấy đơn vị gia đình để sinh hoạt, cô đơn chiếc bóng độc hành tất nhiên sống không lâu.
Sau khi vợ mất hắn không phải không nghĩ đến một lần nữa tìm nữ giới khác lập gia đình, nhưng đột nhiên xuất hiện Tôn Chí Tân phá ngang. Căn cứ phép tắc trong tộc, người phá ngang nhất định phải gánh vác bù vào thứ bị hắn phá, thay thế nữ nhân hắn chuẩn bị kết thân.
Hắn chỉ có hứng thú với phụ nữ, đối với đàn ông nửa điểm hứng thú cũng không. Tuy rằng hắn đồi vừa nữ nhân kia tính thù cũng không lớn, thầm nghĩ muốn tìm một người đệ lập gia đình, lúc mình ra ngoài săn bắn chiếu cố nhà cửa, (chắc anh cx sợ đồ ăn con anh làm lắm r), nhưng vì hắn không có hứng thú với nam nhân, cho nên đối với việc cùng Tôn Chí Tân thay thế kết làm đệ thân thực sự bài xích cực điểm. Vốn nghĩ rừng người này xuất hiện quỷ dị, lai lịch bất phàm, cố gắng có thể trở thành trở lực cho bộ tộc mới dẫn theo trở về.
Chuyện sau đó cũng chứng minh điều hắn đoán là đúng, trí giả quả thực biểu đạt đối với hắn có vài phần kính trọng, chẳng những đưa ra Tôn Chí Tân có khả năng sẽ mang đến những biến đổi lớn cho bộ lạc, lại yêu cầu người làm tộc trưởng như hắn phải bằng mọi giá giữ lại Tôn Chí Tân ở lại bộ tộc. Mà giữ lại cũng không phải giữ theo cách bình thường, phải đem hắn cùng tộc trưởng gắt gao gắn chặt cùng một chỗ. Nói cách khác, Tôn Chí Tân phải trở thành đệ thân của tộc trưởng. Về phần kết bái, phỏng chừng niên đại này không có, ngay cả trí giả còn không nghĩ đến có thể kết bái, đương nhiên cũng chỉ có kết thân . Còn phải là cùng tộc trưởng mới được, tìm một nữ giới trong tộc gả cho tất đạt lạp sát a tô đều không được. Như thế tuy rằng vẫn là kết thân, nhưng không phải cùng tộc trưởng kết thân, khác biệt trong đó, ngẫm lại có thể hiểu được.
Nhưng vốn chỉ nghĩ làm cho hắn dung nhập vào tộc đàn, để cho hắn trở thành đồng bạn của mình, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải kết thành đệ thân. Chỉ là trí giả trong tộc đã an bài, hắn phải cùng người này kết thành đệ thân, từ này về sau cùng nhau sinh hoạt. Trí giã lao nhân nói, phải cùng hắn kết thành đệ thân, đối xử tử tế với hắn, mới có thể giúp cho bộ lạc có những ngày tháng tốt đẹp nhất. bởi vì hắn là tất đạt a sát lạp tô, ý nghĩa là người được thiên thần ban thưởng, lại được thượng thiên truyền xuống. Tất đạt a sát lạp tô là một truyền thuyết lâu đời, người này là thiên thần do ban thưởng, chỉ cần xuất hiện bộ tộc nào, bộ tộc từ nay về sau sẽ trở nên phồn vinh hưng thịnh. Vì thế, tất đạt a sát lạp tô vĩnh viễn ở lại bộ tộc.
Bất quá, truyền thuyết chưa nói qua tất đạt lạp sát a tô là nam hay nữ, thực bất hạnh lần này trời ban hàng đặc biệt , càng không may là còn làm cho vị tộc trưởng trước mắt, cũng chính là mình đây, vớ được tai họa này.
Mà đối bộ tộc của mình mà nói, muốn đối xử tử tế với hắn, còn muốn vĩnh viễn lưu lại hắn, kết làm đệ thân chính là biện pháp tốt nhất. Bởi vì vợ của mình đã qua đời, vị trí vợ của tù trưởng vẫn còn trống, tất đạt a sát lạp tô vừa lúc có thể bổ khuyết vị trí này. Mọi người đều biết, trong tộc quan hệ vững chắc nhất chính là thân nhân, vĩnh viễn không gì phá nổi, đệ thân cũng là một loại trong đó. Chính mình cùng hắn không phải cha con anh em, chỉ có thể kết thành đệ thân.
Đối chuyện này, hắn mới đầu chán ghét thống hận. Hắn chỉ thích nữ giới, không thích nam giới, chưa bao giờ muốn cùng ai kết thành đệ thân. Nhưng hắn là tộc trưởng, vô luận làm gì đều lấy bộ tộc tồn vong làm đầu, trí giả chỉ ra phương hướng phát triển cho toàn tộc, cho nên hắn không thể không nhận, đem này tất đạt lạp sát a tô trở thành vợ của tù trưởng, từ nay về sau kết thành đệ thân, vĩnh viễn không thể thay đổi. Vì thế, hắn còn không thể ko nhịn xuống chán ghét, hướng những gia đình đệ thân trong tộc học tập kỹ xảo nam nam sinh hoạt, để mà lấy lòng tất đạt lạp sát a tô. Nói cách khác, vì làm cho Tôn Chí Tân lưu lại, cũng có thể thích chính mình cùng với bộ tộc của mình, từ nay về sau vì sinh tồn của bộ tộc mà cố gắng, có thể cúi mình làm hết thảy, hắn đều làm.
Hắn nghĩ mình cố gắng lấy lòng như vậy, tất đạt a sát lạp tô sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại, vì sinh tồn của bộ tộc mà cố gắng. Nhưng không như mong đợi, tất đạt a sát lạp tô không chỉ có chán ghét hắn, càng chán ghét việc quan hệ nam nam thân mật.
Là người khác, có lẽ có thể mượn cơ hội này bỏ qua, nhưng mình làm không được. Nghĩ đến lời nói của trí giả, còn có một bộ lạc khác đã nhằm vào tất đạt lạp sát a tô như hổ rình mồi, nếu không phải chính mình tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng tất đạt a sát lạp tô đã bị bắt đi nơi khác. Cho nên, dù trong lòng không muốn, hắn vẫn ngay trong đêm đầu đem tất đạt lạp sát a tô xử sạch. Hành động này chính là tuyên bố quyền sở hữu, đóng dấu một loại ấn kí của mình, mạnh mẽ đem người này trở thành tất đạt a sát lạp tô của tộc mình.
Trước khi cùng người này gần gũi, hắn rất phản cảm với việc nam nam thân cận. Hắn nghĩ đến mình về sau không thể không cùng Tất đạt lạp sát a tô sinh hoạt mà như sống nơi địa ngục, mỗi ngày đều ép mình đi lấy lòng hắn. Nhưng thực tế, hắn nhấm nháp tất đạt lạp sát a tô một lần liền mê, về sau càng lún càng sâu.
Tất đạt lạp sát a tô cùng tưởng tượng của hắn hoàn toàn bất đồng, cũng không giống trí giả nói là yếu ớt không chịu nổi. Hắn quả thật không cường tráng như nam giới trong tộc, cần bảo hộ, nhưng không có nghĩa là hắn yếu đuối. Ngược lại, hắn rất nguy hiểm, có một loại sức mạnh ngầm, không cẩn thận thì sẽ bị cạnh sắc mà hắn che giấu cắt phải. Mỗi ngày muốn cùng hắn thân cận đều phải qua nguy hiểm tính mạng mà đánh lộn.
Giống đực là một loại sinh vật như vậy, đối đầu càng cường đại, càng là có thể quật khởi dục vọng chinh phục của hắn mạnh mẽ hơn. Mỗi lần vừa thấy ánh mắt trong sáng không chịu khuất phục mà phẫn nộ của Lạp sát a tô, người nọ đã muốn đem hắn đặt dưới thân, hôn lên ánh mắt ấy. Hắn chưa từng thấy qua đôi mắt nào như vậy, lúc an tĩnh thì đen như vòm trời đêm, chứa đầy vô tận thần bí, lại sáng lên như ngàn sao bị hút vào, tinh quang ngập tràn. Khi phẫn nộ lại giốn như bảo thạch quí giá nhất hắn từng được gặp qua, thậm chí còn xinh đẹp sáng lạn hơn cả bảo thạch, có được sinh khí vô cùng mà bảo thạch không có, làm người ta muốn cất giấu cho riêng mình, muốn độc chiếm, muốn che đậy không để người khác thấy được.
Tất đạt lạp sát a tô, quả nhiên là người được thượng thiên ban xuống, thực sự không giống người thường!
Tính tình người nọ chậm rãi thay đổi, một lòng mê muội Tất đạt lạp sát a tô, nghĩ lại đúng là may mắn nghe theo lời trí giả, kết làm đệ thân, trói chặt người được thần ban thưởng này không cho hắn rời đi.
Chỉ là, Tất đạt lạp sát a tô cũng không phải dễ lấy lòng như vậy. Đưa cho hắn đóa hoa xinh đẹp, hắn khinh thường ném trả lại vào mặt ngươi; Cho hắn miếng thịt mỡ béo ngậy nhất, hắn ăn mà hai hàng lông mày nhíu chặt như ăn độc dược, người nọ thực không biết làm sao để lấy lòng hắn, cảm thấy muốn làm hắn nhìn mình cười một cái so với những nữ nhân xinh đẹp nhất còn khó hơn. Nhưng hắn biết không thể để hắn trốn khỏi tay mình, vô luận là Tất đạt a sát lạp tô, hay là đệ thân, người nọ hoàn toàn mê mẫn hắn. Tất đạt lạp sát a tô tựa như một quả mọc đầy gai góc, lại có kịch độc, nguy hiểm vô cùng. Nhưng sau khi cắt bỏ lớp vỏ bên ngoài, thịt quả bên trong là món ngon đệ nhất thế gian, chỉ cần nếm qua tư vị ấy một lần, sẽ nghiện không cai nổi nữa.
Đánh qua rồi đánh lại, chinh phục rồi chinh phục, vật lộn trong nguy hiểm mà cầu hoan, đi một bước lại càng hãm sâu. Hắn một lần đều là thân thể thắng, tâm linh thì thua triệt để. Trong lúc giằng có giữa thua và thắng này, người nọ hiểu được một việc: Chính là nếu mình có chết, cũng không thể để hắn rời đi, đây là bảo vật của hắn!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng sức mạnh, ép buộc Tất đạt a sát lạp tô, vì sinh tồn của bộ tộc, càng vì dục vọng mỗi khi nhín thấy hắn liền tăng vọt của mình. Tưởng tượng hắn đặt dưới thấn mình thở dốc than nhẹ, đến thân nhiệt nóng như lửa hoàn toàn không có ở phụ nữ, người nọ liền nhịn không được mà phát cuồng.
Mà hiện tại, Tất đạt lạp sát a tô mở to một đôi mắt tối đen như bầu trời đêm phẫn nộ nhìn chính mình, cầm trong tay một mảnh thạch đao đặt trên gáy, tùy thời đều có thể tàn nhẫn đâm xuống cắt bỏ. Tất đạt a sát lạp tô chính là cuồng dã như vậy! Có một loại người mà khi nguy hiểm sẽ trở nên đặc biệt xinh đẹp.
Tất đạt lạp sát a tô như vậy làm cho dục vọng của hắn ngỏng lên, toàn bộ hạ thân bị huyết khí trùng kích tràn đầy đến đau đớn, ý nghĩ gào thét điên cuồng trong đầu hắn chính là vùng lên, chinh phục hắn!
Hai mắt nhìn nhau, người nọ nhìn vào ánh mắt trong sáng của Tôn Chí Tân, hàng mi dày vì khẩn trương mà run lên không ngừng, như cào vào khắp nơi trong cơ thể khiến hắn ngứa ngáy. Hắn phập phồng cánh mũi, gương mặt chưa từng thấy có ai trẳng trẻo xinh đẹp đến vậy, lúc phẫn nộ cùng đánh nhau kịch liết mà ửng hồng, môi cũng nhuộm một màu đỏ thắm, khiến hắn thật muốn cắn lên.
Kết quả hắn thực sự làm vậy, quên đi uy hiếp trên gáy, cắn mốt ngụm thật mạnh ngoài miệng Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân thấy ánh mắt người nọ càng ngày càng trầm xuống, cái loại tình cảm mà mình không hiểu được càng tỏa ra nồng đậm hơn, trong lòng không biết tại sao tự nhiên dâng lên một dự cảm không tốt. Rõ ràng lúc này mình đã có uy thế chế trụ được đối phương, sao trong đầu vẫn rung lên cảnh báo mãnh liệt, toàn bộ dự cảm nhắc nhở hắn nên nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng chạy thế nào đây?
Tôn Chí Tân là người đơn giản, suy nghĩ luôn luôn rất trực tiếp, lúc đầu hắn chi phản kháng rồi phản kháng, cự tuyệt bị dùng như đàn bà, cự tuyệt mông nở hoa. Sau đó hắn lại giành được thế thượng phong khó có được ngày hôm nay, đánh bại triệt để người này, dễ dàng đàm phán điều kiện với thủ hạ bại tướng. Về nội dung điều kiện … còn chưa nghĩ đến, bắt đầu từ mông không phải chịu ngược nữa đi. Nhưng rất nhanh, Tôn Chí Tân liền cảm thấy rất không ổn. Như thể bị mảnh đá chế trụ không phải hắn, mà là chính mình. Không thể không nói..đôi mắt như chim ưng săn mồi kia làm toàn thân hắn sợ hãi không thôi.
Ngay sau đó, người nọ đột nhiên cử động , cúi mạnh xuống, hung hăng cắn miệng Tôn Chí Tân, dùng sức hút.
Đồ đá tuy không đủ sắc bén, nhưng theo động tác không muốn sống của người nọ, vẫn vạch ra trên gay hắn một đường máu, máu tươi chầm chậm chảy xuống. Không sợ kẻ mạnh, chỉ sợ kẻ không muốn sống. Hành động điên cuồng của người nọ là cho Tôn Chí Tân có chút mê mang, cũng bị dọa đến, trong mấy giây đều bị người ta gặm cắn hút mút. Người nọ động tác thô bạo mà cuồng liệt, cũng không biết đến tột cùng là đang cắn hay đang gặm hắn đây, chỉ cảm thấy mồm miệng ê ê đau, lại bị đôi mội mạnh mẽ chỉ có ở đàn ông ép chặt, cảm giác quái dị nói không nên lời.
Chỉ ngây người vài giây Tôn Chí Tân liền ra sức phản kháng, người nọ như là nổi cơn điên, khàn khàn nói gì đó, đầu Tôn Chí Tân đã bị kìm chặt, ấn vào miệng vết thương. Lập tức liền có máu mang theo hương vị giống đực tràn vào miệng, khiến Tôn Chí Tân một miệng hơi thơ toàn mùi máu tanh.
Hiện tại, Tôn Chí Tân thực sự bị dọa, đều nói đàn ông thấy máu sẽ trở nên điên cuồng, cái người trước mắt hiển nhiên chính là loại đó. Sớm biết vậy đã không lấy đá cắt hắn, cắt … chính mình đí…
Tôn Chí Tân liều mạng dùng các loại kỹ xảo chiến đấu cự ly gần đánh lên người hắn, người nọ đau đến hô nhẹ, chính là không chịu buông hắn ra. Tình thế điên cuồng mà hỗn loạn, giống như hai con dã thú cắn nhau thành một đoàn, một con liều mạng tiến công, con kia thì chỉ liều mạng muốn khống chế đối phương. Đánh tới đánh lui Tôn Chí Tân chính mình rối loạn kết cấu, tay chân lung tung giã trên người hắn, lực thương tổn cũng giảm mạnh.
Lại uống thêm mấy ngụm máu, trong lòng càng bối rối, chỉ cảm thấy loại động tác này của hắn tỏa ra một biển dục vọng, những tình cảm mà hắn không hiểu lắm cứ quấn lấy hắn dào dạt mà đến, che phủ tận đỉnh, hít thở không thông khó có thể hô hấp.
“Tất đạt lạp sát a tô !”
Tôn Chí Tân nghe được hắn dùng giọng nói lỗ mãng điên cuồng gọi một tiếng, cả thân mình lập tức bị bế lên, ngực cứng rắn nóng rát chọc vào bụng hắn, phát ra uy hiếp làm cho người ta không thể nhắm mắt cho qua.
Tôn Chí Tân toàn thân sợ hãi, càng thêm liều mạng đánh hắn. Hai người mồ hôi hợp cùng một chỗ cuồn cuộn chảy xuống, bốc hơi ngập tràn trong lều một cỗ hơi thở giống đực nồng đậm.
Tôn Chí Tân kỳ thật thân thủ không sai, nhưng chỉ là trước đây mà thôi. Cùng với người từ nhỏ là vào sinh ra tử cùng quần nhau với dã thú so sánh, chút công phu của hắn chỉ là mèo ba chân. Hai người quấn lại với nhau cắn xé không ngừng, người nọ dùng đôi chân trần trụi kẹp lấy Tôn Chí Tân, không biết từ nơi này sờ soạng căn da thằng đi ra, đem Tôn Chí Tân hai tay trói đến cùng nhau. Bị trói trụ hai tay Tôn Chí Tân rốt cục không nguy hiểm như vậy , mới bị ném xuống đất.
Một tấm da thú trải trên đất, xem ra là da gấu, một tấm thật lớn, chính là giường trong lều tộc trưởng. Tôn Chí Tân ngã lên đó, thở hổn hển trợn mắt nhìn, vẫn tự không chịu bỏ qua chen chân tiếp tục đạp hắn.
Người nọ nhìn hắn, cười, cười cuồng dã mà đắc ý. Sau đó gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Chí Tân, ánh mắt trở nên ôn hòa mà nồng đậm, lại mang theo một loại tia thắng lợi bao hàm dục vọng, miệng thấp giọng nói một câu gì đó.
Tôn Chí Tân nghe không hiểu, chỉ hoảng sợ không thôi trừng mắt nhìn hông hắn. Nơi đó, vật kia như là đã tới cực hạn, chống toàn bộ váy da thú lên, phần đầu no đủ cực lớn lộ ra dưới váy da, trên đỉnh ứ nước, màu đỏ sậm như tím, không ai có thể coi nhẹ lực sát thương của nó.
Nhìn ra TÔN CHÍ TÂN ánh mắt, người nọ tươi cười càng thêm đắc ý, cầm tính khí chính mình quơ quơ, kéo luôn váy da bên hông xuống.
Tôn Chí Tân sợ điếng người, chỉ thấy khối thịt kia cuồn cuộn gân xanh, tĩnh mạch từng sợi phập phồng, hình dáng thô to thẳng tắp, khiến tâm can người ta lạnh băng một mảnh. Nhìn chiều dài và đường kính còn cứng rắn lợi hại hơn bình thường, TÔN CHÍ TÂN không chút nghi ngờ, thứ này mà cắm vào người mình thì chắc chắn dễ dàng phân mình thành hai nửa.
“Ngươi con mẹ nó đừng tới đây ! lão tử là nam nhân ! a…… Mẹ ta giết ngươi !”
Ngươi kia vẫn là lần đầu nghe được Tôn Chí Tân nói chuyện, không khỏi lộ ra ánh mặt ngạc nhiên, ngôn ngữ của tđlsat thật là du dương trầm bổng, đúng là dễ nghe chưa từng thấy. Này… Chính là ngôn ngữ của thiên thượng sao? Qủa thật là so với ngôn ngữ của chính mình không giống nhau.
Bất quá trước mắt dù cho nghe cũng vô dụng, lực chú ý không đặt ở đó. TÔN CHÍ TÂN nhìn thấy hắn nâng lên hung khí đáng sợ mấy bước liền tiến đến, lập tức mộng chợt lạnh, váy da thú của mình cũng bị xả sang 1 bên.
Lập tức , lại có một đôi bàn tay thô ráp hạ xuống phía sau mình, thô bạo vuốt ve, cuồng bạo chà xát xoa nắn như nhào bột bánh bao, mông đều bị hắn bóp đến biến hình.
Tôn Chí Tân bị đè hơn một tháng, vẫn không chịu nổi loại xúc cảm này, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mồ hôi lạnh bị dọa theo trán nhỏ giọt xuống.
Ngay sau đó thân thể bị lật ngược lại, hai tay bị trói ngược ra sau lưng, mặt úp xuống sàn, mông hướng lên cao. Tôn Chí Tân trong tư thế khuất nhục như thế chửi ầm lên: “Ngươi con mẹ nó đồ biến thái chết tiệt, đừng có chơi lão tử! Bỏ cái tay heo của ngươi ra!”
Tiếng mắng chửi người nọ nghe không hiểu , ngược lại còn cảm thấy dễ nghe, yêu thích không buông tay vuốt ve thân thể tinh sảo mà chỉ có tinh lương tế thực mới dưỡng ra được của Tôn Chí Tân. Hắn càng nhìn, càng thấy đẹp. Làn da bóng láng kia đầy ắp lực đàn hồi của thanh xuân, khác hẳn lớp da cả ngày phơi nắng phơi gió của mình. Lại không ngăm đen như mình, nó hiện lên một màu sắc rất mĩ lệ, làm cho người ta liên tưởng đến hoa màu thu hoạch mùa thu. Lại sờ thêm chút nữa, cảm thấy so với cô gái có làn da tốt nhất trong tộc càng thêm trơn mịn, có một tầng lông tơ tinh mịn bao trùm, đem lại cảm giác thực độ thoải mái. Lại nhìn thân thể hắn, một chút cx ko nhu nhược, là lại kiện mĩ chỉ đàn ông mới có. Toàn bộ hệ cơ rắn chắc mà nội liễm, dựng lên những dương cong lưu sướng duyên dáng, bình sinh chưa từng gặp qua một nam giới nào lại mang theo nét dương cương oai hùng, lại trộn lẫn mị sắc như vậy!
Người nọ vừa nhìn, vừa sờ, dục vọng càng tăng vọt.
Hắn đứng nghiêng, theo góc nhìn của Tôn Chí Tân thì chỉ có thể nhìn thấy túi túi vì đã chuẩn bị xung phong liều chết mà buộc chặt dán vào gốc, còn cái gậy thật sự thô dài cường tráng kia, thật…dọa người. Trên đỉnh, như đã tăng đến cực hạn, phần bụng thô to có một đường mạch hình ống phồng lên từ gốc lên đến đỉnh, phần đầu bành trướng đẩy niêm dịch trong trong ra, bôi trơn phần đỉnh, mà bởi vì lượng quá nhiều mà dắt thành chỉ bạc rỏ xuống.
Nhìn thấy hắn như vậy, Tôn Chí Tân hít sâu một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy mạng mình xong rồi. Bị cái thứ hùng tráng như vậy làm một lần, mười cái mạng cũng mất đi chín. Chuyện xem ra là ván đã đóng thuyền, Tôn Chí Tân liền đơn giản không loạn kêu loạn mắng nữa, kiên trì dự định liều mạng cũng phải chống đỡ được trận tra tấn tiếp theo.
Nhưng hôm nay khác với những ngày khác, người nọ điên cuồng hóa sói xong thế nhưng không trực tiếp nhào lên xâm nhập, mà là nhờ ánh sáng cẩn thận ngắm nhìn mình, cảm giác giống như là đang thưởng thức một kiện đồ cổ quý giá, càng làm cho Tôn Chí Tân cảm thấy không chịu nổi. Hắn nếu thật sự nhào lên thì thôi, trong đối kháng với đau đớn sẽ quên đi khuất nhục. Nhưng mình bày ra tạo hình thế này mặc hắn xem xét như vậy, đây mới thật sự là chuyện làm người ta cảm thấy khó chịu đựng vô cùng.
Đột nhiên giữa mông chợt lạnh, tên vương bát đản kia thế nhưng lại dùng ngón tay đẩy hai cánh mông hắn ra, làm cho khí quan yếu ớt kia bại lộ trong không khí. Tôn Chí Tân co rụt thân thể, lại chửi ầm lên: “Biến thái chết tiệt! Cơ lão hạ lưu!”
Trong tiếng mắng chửi, người kia đã chuyển ra phía sau hắn, căng hai cánh mông của hắn càng thêm mở rộng ra. Giống như sợ hãi chuyện có thể phát sinh kế tiếp, Tôn Chí Tân lần nữa ngậm chặt miệng lại.
HHH
Trước mắt TÔN CHÍ TÂN là một mảnh mơ hồ, mồ hôi chảy cả vào miệng, vào mắt. Lại cảm giác được người nọ đang dần bình ổn lại, thứ kia vẫn chôn trong cơ thể mình không chịu ra ngoài, bên tại nghe đước hắn nằm bên dùng giọng nói dịu dàng khó tin thì thầm một câu.
Tôn Chí Tân nghe hiểu hơn một nửa, đoán trúng toàn bộ ý tứ.
Người nọ đang vành tai tóc mai chạm nhau tựa bên tai hắn dịu dàng nói nhỏ: “Tất Đạt Lạp Sát A Tô, nhớ kỹ, ta gọi là Naaru.”
Ma xui quỷ khiến , Tôn Chí Tân thấp giọng đáp lại rồi mơ hồ ngủ mất.