Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 22: Chương 22




94, chọi gà

Thời gian toàn bộ cái chuyện 囧 này phát sinh kỳ thật rất ngắn, nhưng lại dài lâu đắc như cả một đời khiến người ta cảm thấy dày vò. Đến khi Esuike cất bước, Tôn Chí Tân rốt cục nhấc một tấm da thú che chỗ tay mình và Tiger lại.

Hắn thở dốc không bình thường, Tiger cũng vậy. Người nọ tuy rằng nhắm hai mắt cố gắng bình tĩnh, nhưng cái loại thần sắc sau điên cuồng trên mặt này cẩn thận xem có thể nhận ra. Hơn nữa hắn vừa mới mới khôi phục một chút khí lực tay còn nắm chỗ yếu hại giữa hai chân mình, phẫn nộ mà không cam lòng dùng sức bóp nó, tron đau đớn còn mang chút cảm giác kích thích khiến Tôn Chí Tân giờ muốn làm nhất chính là một phát bóp chết Tiger .

Mẹ nó !

Rốt cuộc làm sao chọc tới hắn ? xả cũng xả ra rồi, cảm giác giống như gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ còn có thể sửa lại thời gian không chọc vào hắn ? nếu thật như vậy , hắn hẳn sẽ nước tiểu lên lều của mình, thôi nhịn !. Tôn Chí Tân cảm thấy Phản ứng của Tiger thật vớ vẩn, rốt cuộc có phải đàn ông hay không a ? bị trêu chọc một chút cũng không cần lấy một làm hai, giận dữ cái khỉ gì ? tên này cũng thật ngoan , thế nào cũng phải dùng lực đạo đoạn tử tuyệt tôn bóp tiểu lão Tôn hắn.

Esuike cất bước tiến vào, thấy chính là như vậy ôm nhau mà ngồi, mặt ngoài có vẻ thực bình tĩnh, thực tế hai người bên trong tình hình cực cổ quái . Tiger biểu tình thực bình tĩnh, dưới sự bình tĩnh lại là ba đào mãnh liệt. Tôn Chí Tân bộ mặt biểu tình lại vặn vẹo, giống như trên đời này tất cả mọi người đều có lỗi với hắn.

“Tôn Chí Tân –” Lão đầu nhi mới kêu một tiếng, bỗng nhiên ngậm miệng lại, cái mũi mẫn cảm ở trong không khí ngửi một chút.

Cái mùi này, chính là cái mùi này. Nhìn nhìn lại thấy trên mặt Tôn Chí Tân rối rắm, Tiger trên mặt còn có chút sóng triều chưa rút, lão già già thành tình đột nhiên liền hiểu.

Trong khoảnh khắc, đầu nhi kia vẻ mặt cũng rất quái dị. Con ngươi co rụt lại, biểu tình trên mặt trong phút chốc phức tạp như kiểu Mangekyou*. Đầu tiên là dâng lên tức giận, sau lại chuyển thành không cam lòng lui bước, lập tức lại mang theo điểm cẩn thận tự hỏi, lại chuyển thành đắc ý gãi đúng chỗ ngứa, cuối cùng có chút đa mưu túc trí. Đủ loại rất nhỏ biểu tình ở trên mặt hắn xoay chuyển như bay, cuối cùng ái muội mà đáng khinh cười:“Ta chờ một lát rồi quay lại vậy.”

*Mangekyou: ai đọc Naruto rồi thì biết cái này. Không biết thì google nhé.

Tôn Chí Tân đại khái làm sao có tâm tình nhìn biểu tình thay đổi như ngựa chạy trên mặt hắn, Tiger chết tiệt niết hắn đau muốn chết, ước gì lão đầu nhi nhanh cút đi.

Lão nhân chân trước vừa đi, Tôn Chí Tân liền dùng sức phát bàn tay Tiger đang cầm chặt mình:“Buông ra, buông ra !”

“Không!” Tiger cả giận nói.

“Đau ! buông ra.”

Tiger vẻ mặt tức giận cùng thất vọng không cam lòng, sắc sảo nói:“Ngươi đồ hỗn đản này, coi ta như rác rưởi mà ghét bỏ !”

“Nói bậy ! mau buông tay, đứt bay giờ !”

Tiger rốt cục buông tay ra, đáy mắt có chút lưu luyến, cũng có không cam lòng thất vọng dẫn tới thương tâm phẫn nộ:“Tôn Chí Tân, ngươi coi ta là cái gì ?”

“Ta……” Vốn là đáp án rất đơn giản, Tôn Chí Tân lại đáp không được. Hoặc là nói hắn căn bản là không muốn suy nghĩ vấn đề này.

Nhìn vẻ mặt bị chọc giận của Tiger , Tôn Chí Tân né vấn đề bén nhọn này, trong lòng ngay cả giận cũng giận không được, chỉ thở dài, nói:“Nằm yên đi, ta giúp ngươi rửa sạch một chút.”

Tiger không chịu phối hợp, Tôn Chí Tân nữa dỗ nửa khuyên lại nói:“Nằm yên, mẹ nó ngươi cũng không phải nữ nhân, chọc ngươi một chút thì giận dỗi ? không được còn muốn gia bồi thường tổn thất tinh thần à ? đừng chơi trò này với ta , ta biết tính ngươi không phải như vậy.”

Tiger nghiêng mặt đi, không muốn để Tôn Chí Tân thấy khuôn mặt thương tâm thất vọng của mình. Hắn biết Tôn Chí Tân đối với mình tốt lắm, chưa từng có người có thể giống hắn đối với mình tốt hơn. Nhưng hắn không muốn thế này, hắn muốn khác, muốn càng nhiều. Vì có được hắn, hắn thậm chí có thể thỏa hiệp với Naaru. Nhưng Tôn Chí Tân không muốn hắn, đây là thương tâm thất vọng lớn nhất của hắn.

“Quay mặt lại đây, toàn là mồ hôi, để ta lau cho ngưoi.”

“Không cần !” Tiger giống như đứa trẻ phát giận, không được tự nhiên quật kính.

“Ngươi muốn như thế nào ?” Tôn Chí Tân đề cao thanh âm:“Ta là Zimmer của Naaru! chỉ bằng việc ta cùng ngươi làm vừa rồi, cho dù hắn sau khi biết muốn chém ta, ta cũng không lý do phản kháng ! loại hành vi này gọi là ngoại tình ! ai cũng sẽ khinh thường ta !”

“Ta không hiểu cái gì là ngoại tình, ta chỉ biết cướp người, thích phải có được ! ngươi là Zimmer của Naaru, cũng là của ta !” Tiger bỗng nhiên quay đầu, trừng mắt tức giận nhìn Tôn Chí Tân:“Ngươi cũng là của ta ! tùy tiện đi hỏi một chút, ta cũng có quyền lợi có được ngươi ! chỉ là ta ngốc hơn Naaru, đã tới chậm một bước. Ngoại tình ? Naaru trộm tâm của ngươi trước, hắn vô sỉ !”

“Chỉ có một Tôn Chí Tân !” Tôn Chí Tân cũng nổi giận.

Tiger cười lạnh nói:“Nếu có hai ta còn lười tranh với hắn, một người một cái thiên hạ thái bình. Nhưng sự thật là quả thật chỉ có một ngươi, mà chúng ta hai kẻ đều muốn ngươi. Ngươi muốn thế nào , cuối cùng nhất định ta và Naaru phải phân thắng thua, một người chết, còn lại mới có được ngươi ? nếu nhất định như vậy, ta ngày mai tìm hắn phân thắng thua !”

“Không ! ai cũng không được đấu !” Tôn Chí Tân không cần nghĩ ngợi nói.

“Này cũng không cho, kia cũng không cho. Ngươi chính là che chở Naaru ! Naaru, Naaru, Naaru, đều là Naaru, chỉ có Tiger là dư thừa !”

“Không phải như vậy……” Tôn Chí Tân vô lực nói:“Ta chỉ có một, mà các ngươi là hai…… Trời ! ta nên giải thích như thế nào với ngươi đây?”

Tiger giận dữ hét:“Hai người thì làm sao ! trí giả trong tộc của ta từng có bốn trượng phu ! cha ta còn có hai cái lão bà cùng một đệ thân ! đệ thân kia là trí giả trong tộc hắn! trí giả bộ tộc thợ săn các ngươi cũng có hai thê tử ! chỉ cần mọi người tán thành, bọn họ có thể có càng nhiều ! không thì ngươi cho là vì sao hắn vừa rồi lại lui ra ngoài ? hắn so với ngươi tưởng tượng càng khôn khéo !”

Cuồng nộ vỗ mặt, Tiger hét lớn:“Ta và Naaru mạnh ngang nhau, nếu quyết đấu, ai sống ai chết không thể đoán trước. nếu Ta chết khi quyết đấu, Naaru liền chiếm tiện nghi. Mà nếu Naaru chết, hắn liền biết vậy chẳng làm. lão hỗn đản kia đầu tiên là tha, sau lại đánh chủ ý cả hai cùng gả cho ngưoi! Naaru nhìn không ra, ta còn có thể nhìn không ra ? ta đến đây không đến mười ngày, hắn mà bắt đầu đánh chủ ý hợp tộc, mà điểm phù hợp duy nhất, chính là ngươi ! chỉ cần có ngươi, ta và Naaru nếu có thể đồng thời thích ngươi, vì không cho ngươi thương tâm, liền không thể cùng đối phương quyết đấu. Nói cách khác chỉ cần có ngươi thì còn có khả năng hợp tộc! mà ta không thể không thừa nhận, lão đầu nhi chết tiệt này đáng giận giống như trí giả tộc ta, bọn họ đều cơ trí mà chính xác ! từ lúc ta xuất phát trí giả của ta đã biết ta không cướp được ngươi tất không trở về. Này thuyết minh cái gì, lão thái bà chết tiệt cùng lão đầu chết tiệt giống nhau, hoàn toàn đã sớm nghĩ tới kết cục mọi việc !”

“Hợp tộc nghĩa là gì ? nó nghĩa là minh hợp bộ tộc trở nên càng cường đại hơn ! ai cũng vui vẻ muốn thấy nó sảy ra. Nhưng trái lại, minh hợp bộ tộc ai nói tính ? ta sao ? hay là Naaru ? ta và Naaru ai cũng không phục ai, sự tình liền biến thành nếu chúng ta hai người đồng loạt cùng một người gật đầu, sự tình mới có thể tiến hành. Không phải, chỉ là không giải được tử cục, hợp tộc ? hợp tộc kết quả chính là diệt tộc ! nội đấu sẽ làm cho hai bộ tộc cùng nhau thẳng hướng suy bại.”

“Mà muốn cho chúng ta hai người đồng ý nghe một cá nhân, người kia chỉ có thể là ngươi ! điểm ấy hai bên lão hỗn đản đều rõ ràng. Ngươi không tin, xem như vừa rồi ta muốn cường thượng ngươi, lão hỗn đản kia cũng chỉ biết giả không thấy, thậm chí hắn còn ước gì. Bởi vì ta nhất định phải đi cầu Naaru, cầu hắn đem ngươi phân một chút cho ta. Ngươi yêu Naaru, còn chưa yêu ta, ta chính người thất bại từ đầu đến đuôi.”

“Chết tiệt ! chết tiệt !” Tiger cuồng nộ rít gào:“Hai bên trí giả hỗn đản ngay từ đầu liền đoán được kết cục, Naaru sẽ mê thượng ngươi, ta cũng sẽ. Hơn nữa có ngươi, chúng ta sẽ cố kị cảm thụ của ngươi vĩnh viễn cũng đấu không được ! tốt lắm, Naaru rất lợi hại, hắn dùng mị lực của mình hấp dẫn ngươi. Ta ở đâu ? ta còn ở ngoài tâm của ngươi loạn chuyển, ngươi chính là không muốn ta ! ta không tốt như vậy? cũng là ngươi cùng những người khác giống nhau, ghét bỏ ta là quái……”

Tiger đột nhiên ngậm miệng, cắn chặt răng, lại nói:“Tuy rằng ngươi không thể chia làm hai nửa, nhưng ta và Naaru có thể vì ngươi ! ta sẽ thỏa hiệp, chỉ cần ngươi đồng ý yêu ta !”

Tôn Chí Tân ngạc nhiên, mềm người ngồi vào một bên:“Không được, ta không vượt được cửa ải của bản thân. Ta vốn không thích đàn ông, nhận Naaru ta đã không dễ dàng, lại thêm ngươi…… Tiger , ta đối với ngươi có hảo cảm, nhưng yêu…… Ta sợ là không được. Chấp nhận cả hai, quan niệm tình cảm của ta không cho phép, tâm của ta cũng không lớn như vậy, sợ là chứa không nổi hai người.”

“Ta không cần !”

“Ta mới mặc kệ !” Tôn Chí Tân cũng bắt đầu rống:“Mẹ nó, ta vốn chỉ thích nữ nhân mềm mại, không thích đàn ông lệch pha, nhưng tên Naaru kia không quan tâm cảm thụ của ta đem ta bẻ cong . Lão tử thiên tân vạn khổ cố gắng thích ứng yêu một người đàn ông còn không thoải mái, ngươi còn đến góp một chân. Hai người? một ta còn ngại nhiều ! ta tốt như vậy ? còn thành cái bánh thơm ngon , ai thấy đều muốn cắn một ngụm. Lần sau lại mẹ nó nhảy ra một tên tộc trưởng chó má ta làm sao bây giờ ? ta cũng bồi hắn ngủ ? cảm ơn, lão tử mặc kệ !”

Tiger nộ trợn tròn mắt, đồng tử càng thêm xám trắng, gần như trắng dã, tê thanh nói:“Ta mặc kệ, ngày đó ngươi rơi xuống liền định rồi . Đối với ngươi mà nói, ta Tiger ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn. Lại chui ra một cmn tộc trưởng, hắn không có quyền yêu ngươi, đây là chuyện của ta, ngươi, còn có ba người nhà Naaru. Ai dám động đến ngươi, ta giết toàn tộc hắn, ta nói được làm được ! Tôn Chí Tân, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ thoát khỏi ta. Không tin ngươi liền thử xem !”

“Ngươi hỗn đản !”

“Ngươi mới là đồ hỗn đản ích kỷ ! vì sao ta yêu ngươi, ngươi không thể yêu ta !”

“Tình yêu cmn không phải thương phẩm, không thể cò kè mặc cả, cũng không thể dùng để trao đổi. Chưa từng có cách nói ai yêu ai, lại nhất định phải yêu trở lại!”

“Thương phẩm là cái khỉ gì ! không hiểu ! đừng nói này nói nọ với ta, cũng đừng trông cậy ta buông tay.”

“Mẹ nó, ta không thích ngươi cái tên đầu lĩnh hải tặc man di không phân rõ phải trái này!”

Một câu liền mạnh mẽ thương tâm Tiger . Tiger đột nhiên co rúm lại, biểu tình trên mặt như là trúng một quyền thật mạnh, không khống chế được rống giận:“Được ! ngươi nói lại lần nữa xem. Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta, nói ngươi một chút cũng không có yêu ta ! nói ta Tiger từ đầu tới đuôi chính là đồ hỗn đản tự mình đa tình. Nếu là như thế, ta ngày mai liền dẫn người trở về tộc gió biển, xem như mùa đông đói chết đông chết cũng là chúng ta xứng đáng !”

95, ngươi tiết sớm?

Tôn Chí Tân không cần nghĩ ngợi rống giận:“Mẹ nó, ta không thích……”

Ngừng.

“Ta không……”

Lại ngừng.

“Ta……”

Ngừng đến độ chỉ có thể nói một chữ .

Khô khốc nuốt nước miếng, Tôn Chí Tân bi ai phát hiện chính mình xác thực không thích Tiger , nhưng cách yêu cũng không xa , mình thật là có chút thích hắn. Càng đáng sợ là khoảng cách đến yêu cũng chỉ kém một đường, chỉ thiếu một giọt nước tràn ly mà thôi.

Cảm giác đối với Tiger vốn cùng yêu không liên quan, chính là thuần túy thưởng thức đối với một anh hào kiệt xuất sắc. Nhưng trước có Naaru bẻ cong mình khiến hắn biết đàn ông và đàn ông cũng có thể có tình yêu, lại có Tiger liều mạng ở tiếp cận xâm nhập đáy lòng mình. Tình yêu giữa hắn và Naaru lại mới nảy sinh, quả thực chính là một quả trứng non nớt, gặp được loại ruồi bọ cường lực như Tiger, nhất đinh gặp phiền phức.

Lại hoặc là nói hắn trong tiềm thức cũng đoán được nếu không muốn có người mất mạng thì không thể không chấp nhận cục diện cổ quái ba người ở cùng một chổ. Cũng bởi vì hắn yêu Naaru, tâm luôn một đường hướng đến Naaru, hắn sẽ trong tiềm thức bảo hộ Naaru, toàn lực cản trở cục diện hai người giao đấu xuất hiện. Hai người này quá mức cường đại, thế lực quá mức ngang nhau, hỗ đấu kết quả, ai cũng đoán được. Chỉ có không đấu, mới là cùng thắng.

Chỉ cần không phải đầu heo có thể phân tích ra, hỗ đấu kết quả có ba cái: Một, Naaru thắng Tiger vong, mình vĩnh viễn không thể bình tĩnh đối với cái chết của Tiger tử vong, áy náy cả đời. này sẽ thành cản trở giữa mình và Naaru, trở thành vết thương trí mệnh trong cảm tình của bọn họ. Càng miễn bàn nếu Tiger ngã xuống bộ tộc gió biển trả thù, vô luận đối với sinh tồn hay trong cảm tình của hai người, đều là đả kích mang tính hủy diệt. Tôn Chí Tân rất rõ, người tiền sử bưu hãn, không có bưu hãn nhất, chỉ có càng bưu hãn hơn. Đối với bạn bè bọn họ thực nhiệt tình, đối địch nhân bọn họ càng tàn khốc vô tình; Hai, Tiger thắng Naaru vong, tốt lắm, Tôn Chí Tân trực tiếp là có thể lại xuyên qua một lần, người yêu chết hắn không thể chấp nhận. Đã yêu Naaru làm cho hắn đều không thể đối mặt loại tình huống này khi còn có thể nghĩ đến trường hợp khác. Đồng thời bộ tộc thợ săn đối bộ tộc gió biển trả thù cũng đồng dạng có tính hủy diệt. Tôn Chí Tân chỉ cầu nguyện lần này xuyên qua không cần gặp Naaru hay Tiger, không thích, sẽ không yêu thương; Ba, còn có một cái, chính là lưỡng bại câu thương, đây là kết quả thảm nhất, ai cũng không chiếm được ai, hai bên bộ tộc đồng thời mất đi tộc trưởng, hoặc là cùng đón về tộc trưởng tàn phế, kết quả vẫn tàn nhẫn như vậy.

Bởi vậy Tôn Chí Tân sẽ không thể không một bên kháng cự , một bên lại cho phép Tiger tiếp cận, cam chịu hợp cục xuất hiện. Sau đó liền thấy hắn tốt, thấy hắn dụng tâm lương khổ, hắn giống Naaru, mị lực khó có thể kháng cự.

Tóm lại thực phức tạp, băng dày ba thước, các loại rối rắm như một đoàn loạn ma dây dưa cùng nhau, này tất nhiên kết quả tựa như bây giờ — Naaru mị lực quá cường đại, hắn chống cự không được; Lại thêm Tiger nhất định phải cùng mình dây dưa không rõ đi ra, mị lực của hắn và Naaru ngang ngửa, tâm hồn thẳng nam của mình lại bị chà đạp một hồi.

Đối với tiếp cận của Tiger, hắn luôn luôn lấy Naaru làm lá chắn, không ngăn nổi Tiger , nó ngăn không được, người nọ quá mạnh mẽ , toàn thân cao thấp đều tràn ngập tính chiếm hữu. Nếu lúc trước gặp được là Tiger mà không phải Naaru, thời gian mình kiên trì sẽ càng ngắn, sẽ càng nhanh bị bẻ cong, không chắc ngay cả ba mươi lăm ngày đối kháng Naaru cũng qua nổi. So với dỗ người lừa tâm bản sự của hắn, Naaru có hơi yếu thế. Cho nên vừa thấy người này hắn liền sâu sắc phát hiện, tấm chắn của mình bị thủng lỗ chỗ, mục đích chỉ dùng để nhắc mình không ăn trong bát nhìn trong nồi.

Đàn ông đều thực ti tiện, cổ nhân nói không sai. mình là đàn ông, cho nên cũng là tiện nhân trong đám. Tôn Chí Tân theo bản năng run lên, quả nhiên coi thường sẽ có trừng phạt, tựa như bây giờ.

Cảm tình là thứ hoàn toàn vô lý, vĩnh viễn không thể lấy làm lá chắn. Tiger chết tiệt này quả thực ác độc giống Naaru, cường thế chen vào sinh hoạt tiền sử của mình. Cho nên lời nói thương tổn người hắn không nhìn ánh mắt hắn nói ra, thương tổn hắngiống như thương tổn chính mình, chính mình thừa nhận không được loại đau đớn này.

cmn !

Tự mình nhảy vào lò lửa, hai đầu đều bị kinh bỉ. Chú ý, chính là hai đầu, hai đầu vạn ác.

Tiger chớp mắt không nháy mắt nhanh nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân, nhìn hắn rối rắm, nhìn hắn giãy dụa, nhìn hắn tự ghét bỏ, nhìn miệng hắn há ra lại ngậm vào, đóng rồi mở, cuối cùng há mồm cứng lưỡi chịu thua.

Tiger vô cung khôn khéo, Tôn Chí Tân nội tâm mâu thuẫn, hắn cơ hồ vừa xem liền hiểu.

Trong giây lát, một niềm vui mừng như điên dưới đáy lòng nổ tung.

Hắn thích mình !

Chỉ là hắn bởi vì có chút mãi không hiểu, làm cho người nọ không thể buông lòng.

Hắn thích đến mức thậm chí không có cách nào dùng lời nói thương tổn mình, bởi vì hắn không đành lòng.

hắn và Naaru đều thích Tôn Chí Tân, nhìn như khôn khéo, kì thực hồ đồ, lại là tên lười yêu, bị động cứng nhắc lại chậm hiểu, không buộc hắn, vĩnh viễn cũng nhìn không tới chân tâm của hắn.

Có lẽ hắn còn chưa yêu mình, tựa như hắn bản năng không thích đàn ông. Nhưng thích là tốt rồi, chỉ cần mình đủ cố gắng, là có thể đem thích biến thành yêu. Vì điều này, Tiger thậm chí coi cái loại thích trong lòng Tôn Chí Tân trở đương hắn mở lòng mở dạ với mình. Naaru phá được hắn ban đầu không thích đàn ông, cuối cùng đến đây thắng được, chiếm được tâm của Tôn Chí Tân, nguyên nhân vì tới không dễ dàng, cảm tình của Tôn Chí Tân đối với hắn mới kiên cố vững chắc.

Nếu mình phá được một cửa này thì sáo? có phải hay không cũng giống Naaru thu hoạch được tình yêu tốt đẹp ? Tiger nhịn không được nghĩ như vậy. Trong lòng nghĩ thế, cặp đồng tử xám trắng như báo nguy hiểm nheo lại, lý trí bị chọc giận nhanh chóng thu lại.

khác với Tôn Chí Tân, hắn biết Naaru không có thuần lương như Tôn Chí Tân nghĩ, một người thuần lương chân chính không đảm đương nổi tộc trưởng một bộ tộc, một người thuần lương chân chính càng không chiếm đoạt thể xác Tôn Chí Tân, còn có cơ chế tình cảm trì độn của hắn. Cho nên hắn có cái phúc hắc mà Tôn Chí Tân không biết đến. Tựa như chính mình, cũng không phải tốt Tôn Chí Tân như tưởng tượng, hắn giả dối, thiện chiếm đoạt, thứ coi trọng tuyệt không sẽ buông tay.

Cùng Naaru tranh đấu, nếu không có Tôn Chí Tân xuất hiện, đã sớm có kết quả, nhất định hoặc là chết, hoặc cưới cô gái vì phát triển bộ tộc lớn mạnh kia.

Nhưng Tôn Chí Tân xuất hiện , cái người không giống người thường này đồng thời trêu chọc hai bọn họ, lại giống như lời hai trí giả chết tiệt thiết miệng như đồng nha đoán được vô cùng chính xác, yêu hắn, cũng không thể kiềm chế chém giết đoạt hắn, liền sửa đi quan hệ giữa hắn và Naaru — muốn có được Tôn Chí Tân, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Hai người vô luận người nào ngã xuống, người còn lại kia sẽ tổn thương thấu trái tim của Tôn Chí Tân, cuối cùng kết cục là ai cũng không có được hắn. tình cảnh quyết định hoặc là hai người đồng thời có được, hoặc là ai cũng không chiếm được. kết quả trước kia Tiger luôn vô cùng sợ thấy, bởi vì hắn và Naaru chiến trường đã chuyển dời đến chỗ Tôn Chí Tân, tâm của hắn nghiêng về bên nào, liền tuyên bố bên đó thắng.

mình đã tới chậm, so với Naaru chậm một tháng. tộc trưởng Kia nhìn như thuần lương, nhưng kì thực phúc hắc cường đại đã thi triển mị lực ma pháp khiến Tôn Chí Tân nghiêng về phía hắn, Tiger liền cực độ sợ hãi mình sẽ thất bại. Hắn vốn tưởng rằng mình không sợ thua, thua cũng không sợ, cùng lắm thì vứt bỏ mạng mà thôi. Nhưng giờ hắn sợ, hắn sợ thua trái tim của Tôn Chí Tân, thua tình yêu đầu cả một đời của mình, trận thua này hắn thua không dậy nổi.

Giờ, hắn biết mình đã ở địa vị bất bại, nội tâm treo lơ lửng trở về chỗ cũ, Tôn Chí Tân cứng họng đã nói cho hắn rất nhiều thứ, trận chiến tranh tâm này sẽ không lại có thắng thua. Hắn chỉ cần cố gắng, khiến Tôn Chí Tân yêu mình là được. Yêu người khác, hắn sẽ không, nhưng yêu Tôn Chí Tân, đều biến thành bản năng chủ động, cho nên hắn một chút cũng không lo lắng.

Nghĩ đến đây Tiger thư thái, an tâm trở về nằm, không còn gân cổ cùng Tôn Chí Tân cãi vã.

Phản ứng của hắn khiến Tôn Chí Tân không biết làm sao, bị hắn bức ra mình một lòng hai nơi đã thực khiến người ta khó xử , người này cố tình còn vui vẻ, khiến Tôn Chí Tân nghĩ mà rầu.

“Ngươi đứng lên cho ta!” Tôn Chí Tân rít gào.

“Sao phải đứng?”

“Đứng lên cãi nhau cùng ta!”

“Không cãi , mệt.”

“Ngươi ! đứng lên !”

“Không, ta sinh bệnh , là bệnh nhân. Ngươi không thể bắt buộc ta.”

Mẹ nó !

Sớm biết vậy đã không cho ắn uống aspirin, mà là nấm độc !

Tôn Chí Tân đại hận, tên này vô cớ đảo loạn mặt hồ yên bình, tấm màn mình vẫn thủ hộ kia bị hắn ác liệt xé mở, đương sự lại dường như không có việc gì, ai thấy cũng muốn điên. Đàn ông thực là tiện, luôn ăn trong bát nhìn trong nồi, vừa bị đánh vào đạo đức vừa bị tình cảm lật lại bị coi thường, hai bên trùng kích, khiến chuyện Tôn Chí Tân muốn làm nhất trước mắt chính là lấy đao đem hai tên nam nhân chết tiệt này giết sạch ! nhắm mắt làm ngơ ! vừa hay hợp với tính hắn, ôm cô em mềm mại tiêu dao khoái hoạt !

Cho nên, Tiger đáng giết, Naaru cũng đáng giết ! nếu không phải Naaru đáng chết, hắn căn bản là không biết đàn ông và đàn ông sẽ có tình yêu, cũng đáng ghét giống tình yêu nam nữ! lúc ngọt mật say lòng người, lúc buồn rầu khiến người ta phát điên !

Nhưng hiển nhiên, một người giận là vô dụng , Tôn Chí Tân lại là một kẻ không nhớ được hận, giận không lâu. Tiger ác liệt không tiếp chiêu, hắn cũng không thể ép. Hắn thậm chí chần chừ không muốn bị Tiger bóc trần quan hệ tam giác phức tạp, một lòng thầm nghĩ về sau thấy hai người này thì tránh thật xa. hai đại tộc trưởng đầy mị lực hắn không thể trêu vào, né xa một chút đi .

Bực mình đem da thú Tiger trên người bỏ đi, Tôn Chí Tân dù bực mình, cũng quên không được người nọ là bệnh nhân. Hắn chính là không có cách nào khác không quan tâm hắn — oa a a ! nếu không phải thích , sao lại bị coi thường như vậy?

Tiger nhìn vẻ mặt táo của bón Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân khó chịu muốn chết, hắn giờ lại suy nghĩ cẩn thận , mà bắt đầu cao hứng, còn thực thiện ý nói với Tôn Chí Tân:“Kỳ thật ngươi không cần nói với Naaru, cứ như vậy đi. Ta sẽ không nói với Naaru ngươi trêu ghẹo ta, muốn ngươi chịu trách nhiệm. Kỳ thật xem như ngươi nói với Naaru, hắn cũng……”

Tiger ngưng miệng, Naaru suy nghĩ cái gì, hắn có thể đoán tám chín phần mười, khẳng định cũng là tâm tư không thể không thỏa hiệp với mình, người nọ vừa chân chất lại phúc hắc, không có khả năng không suy xét đến cái này. Nếu như không phải, đây là bộ tộc của hắn, doanh trại của hắn, hết thảy đều là hắn định đoạt, nếu không phải hắn có tâm thỏa hiệp, mình muốn thấy mặt Tôn Chí Tân cũng khó. Mà sự thật là mình ngày ngày ở trước mặt Tôn Chí Tân lúc ẩn lúc hiện…… Hắn rộng lượng như vậy ? đánh chết Tiger cũng không tin ! đổi lại tự hỏi cũng thế, nếu sớm lúc Tôn Chí Tân còn không biết có Naaru tồn tại hắn có thể không hề cố kị đem Naaru giết đi, đem trường đao sắc bén của Tôn Chí Tân dùng nó tới giết Naaru.

Việc ngốc nhất người này từng làm chính là không thừa dịp Tôn Chí Tân từ trên trời rơi xuống trước hết một đao giết mình sau ôm người chạy, đây là hắn thất sách, mới dẫn đến kết cục hôm nay. Bất quá, lúc ấy ai giết ai cũng không chừng, chính mình cũng sai không một đao chém hắn, độc hưởng Tôn Chí Tân. Cho nên, chỉ có thể như vậy, bắt tay hợp cục.

Hắn không tính đem tâm tư này của Naaru nói cho Tôn Chí Tân nghe, phúc hắc Naaru muốn đem sự phúc hắc của mình ở trước mặt Tôn Chí Tân giấu đi, hắn cũng không tiểu nhân đi bóc trần. Tại điểm này, hắn và Naaru không mưu mà hợp, hai người từ đầu tới đuôi đều là minh tranh, không ám đấu, như thế quang minh lỗi lạc mới làm cho hắn và Naaru có khả năng thỏa hiệp.

Nói cách khác, tính cách hai người liền dẫn đến một hành vi phương thức, đồng thời nếu không có phần quang minh lỗi lạc này, Tôn Chí Tân ngay cả xem hai người bọn hắn một cái cũng khó, cái người hơi thở trên người có ánh mặt trời này chán ghét âm mưu quỷ kế, hắn sẽ không yêu Naaru hoặc mình đùa giỡn âm mưu,. Bởi vậy hắn mới không thích Esuike, phỏng chừng cũng không thích trí giả đồng dạng âm hiểm trong tộc mình.

Tiger ngậm miệng, Tôn Chí Tân phát giận:“Thích thì thích , ta sợ cái mao. Quay về sẽ nói với Naaru, hắn muốn đánh muốn phạt, ta chịu!”

Hắn nói thích ! Tiger nghe rất rõ, trong ***g ngực mừng như điên , trên mặt cũng là bất động thanh sắc, chỉ nheo lại mắt:“Ngươi cho là Naaru không biết ? hắn là một tộc trưởng cường đại, không phải đại khái như ngươi.”

Naaru biết ? Trong lòng Tôn Chí Tân phát lạnh, trong ***g ngực nhất thời càng chán nản, quả thực muốn hành hung Tiger một trận cho hết giận. Nhưng hắn không thể, người nọ là bệnh nhân, vẫn là bởi vì bảo hộ chính mình mới bị thương, hết thảy đều vì mình. Cho nên Tôn Chí Tân chỉ có thể nghẹn , tìm phương thức khác xì khói.

Tỷ như:

Tôn Chí Tân căm giận lau dịch chảy xuôi giữa hai chân Tiger trọc, trong lòng mắng cho dù là hộ sĩ nam hiện đại cũng không mang thay người làm việc xong chuyện tẩy rửa này, nhưng mình lại phải làm. Trong cơn phẫn nộ, Tôn Chí Tân đột nhiên nở nụ cười:“Tiger, mới sờ vài cái ngươi liền bắn ra, ngươi là xử nam?

Tiger nháy mắt tràn đầy hơi thở nguy hiểm:“Ta không phải là xử nam ngươi có thể đến thử xem !”

Tôn Chí Tân bất vi sở động, lại nói:“Không phải a…… Như vậy, ngươi bị sớm tiết ? ta nhớ rõ ta còn không sờ đến mười cái liền ra , chậc chậc, thật non !”

Tiger không có biết từ tiết sớm này, nhưng ý tứ Tôn Chí Tân hắn đã hiểu. Là đàn ông đều chịu không nổi loại khinh thị này, Tiger đột nhiên lên tiếng rít gào:“Ngươi mới sớm tiết, ngươi cả nhà đều sớm tiết !”

Tôn Chí Tân bất động như núi, vẻ mặt mỉa mai nói:“Ta có thế khiến Naaru không đi nổi, cũng có thể khiến ngươi không đi nổi, ngươi nói ta sớm tiết hay không ?”

“Tôn Chí Tân !”

“Ai, đừng kêu lớn tiếng như vậy, ngươi muốn khiến cho toàn bộ doanh địa đều biết ngươi có tật sớm tiết này?”

“Tôn Chí Tân ! !”

“Sao vậy ?”

“Ta còn nghẹn nước tiểu ! muốn dùng loại này biện pháp giết ta ngươi cứ việc nói thẳng !”

“Phốc !”

Kết quả là, Tôn Chí Tân cao hứng , Tiger bực mình .

Ngày còn dài, tương lai thế nào ? còn không bằng không thèm nghĩ nữa, quý trọng mỗi ngày là tốt rồi.

Tựa như phật viết: Gặp lại chính là duyên.

Ách…… Nghiệt duyên cũng là duyên……

Bất quá, duyên đến duyên đi cũng vẫn là sinh hoạt đi.

Phải không ?

Phải không ?

96, phân đồ sứ

Cuối cùng Tiger chỉ có thể chấp nhận dùng món đồ sứ Tôn Chí Tân tha tới kia làm qua loa, Tôn Chí Tân kiên quyết không chịu nhìn họa căn kia của hắn, để hắn tự đi tiểu. Tiểu xong lại thành thật đi đổ hết thứ bên trong, Rửa thật sạch trả lại chỗ cũ. Tôn Chí Tân và Tiger hai người cãi nhau đủ, bắt đầu đơn phương rùng mình không quan tâm hắn. Esuike cũng thông minh kéo dài tới buổi chiều đã khuya mới đến phân đồ sứ.

Ngồi ở trong lều Tôn Chí Tân, Esuike an tĩnh uống trà, không có vẻ mặt ái muội dùng ánh mắt trong quét tới quét lui trên người mình và Tiger như Tôn Chí Tân đoán. Lão đầu nhi khô cứng an tĩnh không bình thường, lại hồi phục vẻ mặt bí hiểm thần côn.

Mà Tôn Chí Tân và Tiger trong không khí cực độ không hợp, tấm màn bị xé vỡ về sau trong quan hệ hai người cực độ vi diệu, Tiger bắt đầu lấy thái độ đối đãi đệ thân đối đãi Tôn Chí Tân, ánh mắt ôn nhu có thể ninh ra nước. Mà Tôn Chí Tân lại cảm thấy loại thay đổi quan hệ này làm cho hắn hoàn toàn xấu hổ, mỗi khi Tiger nhìn hắn một cái, ý thức hắn dâng lên một cỗ xúc động: Muốn đem tròng mắt hắn móc ra !

Ba người, Tôn Chí Tân, Tiger và Esuike liền ở trong không khí quái dị chờ Naaru trở về.

Quá một lúc Naaru rốt cục đã trở lại, mang theo vẻ mặt kinh hỉ:“Tôn Chí Tân, ta hôm nay săn được một đầu trâu sừng.”

Trâu sừng Tôn Chí Tân gặp qua, có chút giống khủng long ba sừng, lại có giống điểm giống trâu hiện đại, bộ dáng của hai loài kết hợp, da thô thịt hậu lực lớn vô cùng, bình thường rất khó săn được. Nó bên ngoài da thô thịt hậu, thịt toàn thân đều non mịn mỹ vị thần kỳ, bình thường thật sự không dễ săn được, cho nên nếu săn được con mồi loại này, thợ săn săn được nó luôn thực tự hào.

Nếu là bình thường, Tôn Chí Tân khẳng định là lớn tiếng hoan hô, lại bởi vì không được tham dự thợ săn săn thú mà không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh đi đả kích Naaru. Nhưng hôm nay nghe được Naaru nói săn được trâu sừng, Tôn Chí Tân chỉ là tâm không yên ân một tiếng, cả người có vẻ có chút vô tình.

Naaru cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:“Ngươi làm sao vậy ?”

Đầu tiên là cười khổ một chút, ở trong lòng làm tốt chuẩn bị nghênh đón Naaru cuồng bạo, Tôn Chí Tân hít một hơi thật sâu, nói:“Naaru, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Tôn Chí Tân làm việc, cho tới giờ đều không cái ướt át bẩn thỉu, tựa như cùng Naaru tình cảm lưu luyến, lúc không thích liền kịch liệt phản kháng, lúc thích vứt bỏ hết thảy quan niệm vốn có, nghiêm túc đối đãi Naaru. Giờ quan hệ phức tạp hắn và Tiger cũng là như vậy, nếu quan hệ cùng Tiger đã không rõ , còn đã xảy ra một ít chuyện 囧, nhất định phải nói cho Naaru. Tôn Chí Tân cảm thấy đối với người mình yêu, ít nhất phải làm được thành thực cơ bản nhất, nên đem hết thảy từ đầu chí cuối nói cho hắn. Bao gồm tâm tính mâu thuẫn của mình, cùng các loại rối rắm với Tiger, thậm chí tâm lý vô sỉ thực không đạo đức chân đứng hai thuyền của mình, đều nói với Naaru.

Trong tình yêu, thành thực rất quan trọng, chỉ có như vậy mới có thể thủ hộ tình yêu yếu ớt. Mà giấu diếm, chỉ biết mai phục mầm móng nghi kỵ, cuối cùng đem hết thảy tốt đẹp biến xấu hầu như không còn. Cho nên coi như Naaru sẽ cuồng nộ, sẽ có các loại phản ứng quá khích, Tôn Chí Tân vẫn tính thành thực đem hết thảy đều nói với Naaru, tuyệt không sửa đổi một chữ. Bởi vì đó là Lommar của hắn, là phải đối đãi như bạn đời, thủ hộ cả đời tình lữ ! tốt đẹp, muốn cùng hắn chia xẻ; Đáng ghê tởm , lại tuyệt không thể giấu diếm ! chỉ có làm như vậy, mới thật chính lấy tâm nuôi dưỡng tình cảm.

“Cái gì ?” biểu tình Tôn Chí Tân kỳ quái làm cho Naaru giật mình.

Tôn Chí Tân nói:“Ta hôm nay cùng……”

Mới nói vài từ, Tiger liền xen mồm nói:“Naaru, ngươi săn được trâu sừng ? một con thôi à ? trưởng thành hay còn nhỏ ? thật đáng tiếc ta không ở đó, nếu không không tới phiên ngươi.”

Naaru còn không kịp đáp lời, Esuike lại nhanh hơn tiếp được câu chuyện:“Naaru, chờ ngươi dắt thợ săn trở về, thừa dịp lúc này, phân đồ sứ đi ! các tộc nhân đã đợi không kịp .”

“Được ! Khang, đem tất cả mọi người triệu tập lại đây, bộ tộc gió biển cũng gọi.” Naaru cực kì hưng phấn. Hắn sớm đã nghĩ đến đem đồ sứ làm phần thưởng phân cho tộc nhân của mình, mà phân đồ sứ sẽ là một hồi thịnh sự, việc này khẳng định sẽ làm toàn bộ tộc đàn đều vui mừng khôn xiết không thôi.

Hiển nhiên Tiger và Esuike cố ý ngắt lời, Tôn Chí Tân há miệng thở dốc, lại chậm rãi ngậm lại. Vẫn là đổi lúc khác đi, ngày mai nói sau, hắn không nên để phiền não của mình ảnh hưởng đến tâm tình Naaru. Phân đồ sứ quả thật là một chuyện vui, thành viên bộ tộc đều thực vui vẻ, so với việc này, việc tư của mình không quan trọng gì.

đồ sứ mới ra lò được bày ra cẩn thận, nhanh như chớp ở trước lều của Tôn Chí Tân. Đại đại tiểu tiểu, rải rác có mấy chục cái, dưới ánh mặt trời mặt ngoài bóng loáng phản xạ ánh tịch dương, khiến cho tất cả đều bị nhuộm một tầng chanh hồng, mấy chục thứ đặt chung với vừa thấy lại có chút kim bích huy hoàng hương vị, mười phần hấp dẫn. Còn lại một ít đồ nhỏ loạn thất bát tao, đều là bọn nhỏ nặn lung tung , vốn là thử xem sao, chúng nó cư nhiên cũng thần kỳ phần lớn đều đốt thành .

Còn đừng nói, mấy thứ này nung xong vẻ ngoài thay đổi, bộ dáng thật khả ái . Xem ra lão thiên quả nhiên là thương trẻ con, không đành lòng bọn họ thương tâm thất vọng, cho bọn hắn ma pháp lực lượng chỉ đứa trẻ thuần chân mới có thể hưởng thụ được.

Naaru nhìn những thứ tinh xảo mà quý giá trước mắt, mặt mang hưng phấn nói:“Xem ! cái này là đồ sứ chúng ta tự mình thiêu ra! cảm ơn tất đạt lạp sát a tô, chúng ta từ nay về sau không cần dùng thức ắn đi đổi đồ gốm, chúng ta tự mình cũng nung được ! nó sẽ làm bộ tộc chúng ta càng thêm phồn vinh ! bởi vì chúng ta chờ đủ rồi, nên đến phiên chúng ta trao đổi với người khác!”

Người tiền sử thực là thô lỗ trực tiếp , lại thực thuần lương giản dị, Naaru nói xong một mảnh hưng phấn hoan hô, tiếng cười đùa vang vang, không khí giống Tôn Chí Tân tưởng tượng vui vẻ mà náo nhiệt. Caban và Alfa đứng ở xa xa, Caban bắt đầu bĩ khí vô lương chu miệng hú hét biểu đạt hưng phấn, Alfa thì vẻ mặt chịu không nổi ngăn cản hắn. Đáng tiếc người nọ cực không an phận , tiếng hò ngăn cản không thổi, bắt đầu lên tiếng xướng:“Trong lòng ta đầu mĩ lang lạc lý lạc lang !”

Phốc !

Tôn Chí Tân dạy hắn điệu cướp dâu lúc này lại thực hợp với tình hình.

Tất cả mọi người nói lời cảm ơn với Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân có chút tâm không yên, nhưng lại không muốn ảnh hưởng tâm tình vui mừng của tộc nhân, chỉ đành đứng lên hoàn lễ. Trong lòng mơ hồ nhớ rõ đây là ở thời tiền sử, thất thần học cổ lễ Trung Quốc cổ đại, khiêm khiêm quân tử mặt mang mỉm cười xoay người ôm tay vái chào:“Không cần tạ ơn. Đều là kết quả mọi người cùng nhau cố gắng. Không có mọi người, ta cái gì cũng làm không được. Các ngươi hẳn là nên cảm ơn Tamu của bộ tộc gió biển, hắn vất vả nhất, thứ tốt nhất kia hẳn là phân cho hắn. Còn có Naaru tộc trưởng và…… Tiger tộc trưởng, đồ sứ đều là hai người bọn họ dùng thời gian nghỉ ngơi buổi tối nặn ra, ta làm không được. Còn có bọn nhỏ trong tộc, bọn họ từ đầu tới đuôi bôn ba cố gắng. Tiểu nha đầu Nha Nha nên được phân một cái, nàng thực cố gắng !”

“Đúng vậy ! đúng vậy ! ta thực cố gắng !” Tiểu Nha đứng ở trong đám người, bị dã nhân tiền sử cao lớn cường tráng bao phủ ngay cả thân thể đều nhìn không thấy, lúc này lại nhảy lộ ra cái đầu đầy tóc khô vàng, hưng phấn thét chói tai. Buku bắt đầu bĩu môi, không quá cao hứng kéo chặt tay Auge. Hắn kỳ thật càng cố gắng, nhưng hắn là con trai tộc trưởng, thứ tốt phải lphân phối tộc viên đầu tiên sau mới đến nhà tộc trưởng, trước mắt chỉ có mấy chục cái đồ sứ, cho nên toàn bộ phân không tới phiên hắn. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút hâm mộ cùng đố kỵ vận may của Nha, nàng thật là vận khí thật tốt quá, không có sinh ra ở trong nhà tộc trưởng.

Tôn Chí Tân ôm quyền hướng bốn phương tám hướng thở dài, khí chất của hắn vốn không giống người thường, ôm thủ xoay người vái chào như thế, quả nhiên là phong thái nhanh nhẹn. đem chính mình nói không quan trọng gì, thành khẩn ca ngợi người khác khiến người ta như mộc xuân phong. Lại bởi vì tâm tình bị đả động, liền không có tính tình khiêu thoát bình thường, mặt mày mang theo nội liễm hàm súc, nhuộm vài phần nho nhã khí độ, phong độ quân tử tiêu sái đập vào mặt mà đến, khiến người ta xem nhẹ mê mang trong mắt hắn.

Không ai từng gặp qua người có thể tản mát ra loại khí chất này, mọi người ngẩn ngơ, liền có người kêu lên:“Naaru, Zimmer nhà ngươi thật là dễ nhìn !”

Naaru cũng đang nhìn Tôn Chí Tân, ánh mắt chớp động, trong mắt thần thái giật mình lại vui mừng. Tiger cũng thần sắc đại động, giật mình nhìn chằm chằm biểu hiện đại đại khác với Tôn Chí Tân bình thường.

“Kia là đương nhiên, hắn là Zimmer của ta !” Naaru vui sướng cười to. ánh mắt Tiger lóe lóe, vẫn như cũ nằm nghiêng trên mặt đất không lên tiếng.

Tôn Chí Tân trong bụng cười khổ, người nọ một câu Zimmer nhà Naaru nghe ra như một loại phúng lạt. Chỉ là Zimmer của Naaru ? Tiger đã dần tiến vào, mình rất nhanh thành Zimmer hai nhà, cùng Lã Bố Lữ Phụng Tiên gia nô ba họ đã kém không xa . anh trai Kia tuy rằng khi oai hùng anh phát tư thế oai hùng, nhưng thanh danh cũng không được tốt , chính là một đời bêu danh, mỗi người đều mắng hắn một tiếng gia nô ba họ. Nhưng nhân gia lữ Phụng Tiên tốt xấu còn gặp phải một Tuyệt Thế đại mỹ nhân Điêu Thuyền, mình lại lỗi thời gặp phải hai tên đàn ông lợi hại không thể trêu vào, cản không đi. Ai bi hơn? quả nhiên chỉ có càng bi hơn, không có bi đát nhất.

Trong lòng cười khổ, lại chỉ có thể cường đả khởi tinh thần nhìn Naaru phân phối đồ sứ. Hơn 200 người, mấy chục cái đồ sứ khẳng định không đủ mỗi người đều có. Naaru phân phối theo nguyên tắc dựa theo cống hiến, hơn nữa đầu tiên liền đem mình và Tiger hai tộc trưởng ra ngoài danh sách xếp hạng phân phối, càng đem thành viên bộ tộc gió biển cũng cho vào danh sách, phi thường công chính vô tư.

97, mê hoặc

“Tamu Bộ tộc gió biển !”

“ Có!”

“Ha ha, Zimmer nhà ta lên tiếng , đây là của ngươi. Cảm ơn ngươi vì hai bộ tộc làm hết thảy.”

Tamu Hàm hậu chất phác lại thiếu tâm nhãn sải bước, trên mặt đỏ lên ngượng ngùng vì bị mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nhận, lại mang theo tự hào kiêu ngạo khó có thể khống chế, vươn tay tiếp nhận đồ sứ lớn nhất tốt nhất trong tay Naaru — nó là cái bình duyên dáng, là do Naaru hay Tiger làm , Tôn Chí Tân nhớ không được.

Hắn chỉ mắt sắc nhận ra cái bình chết dẫm này vừa lúc là cái Tiger trước khi phá thân dùng để đi tiểu…… Hắn và Naaru đều là vừa nhìn liền coi trọng món này, trong lòng có quỷ thật là đáng sợ.

Tamu chất phác mà ngốc nghếch đang nói cám ơn, có vẻ có chút kinh hỉ nói năng lộn xộn, hắn căn bản không nghĩ tới thù vinh này là của hắn . Hắn là cái thứ nhất ! hơn nữa còn được cái lớn nhất tốt nhất.

Đó là…… tộc trưởng của hắn đã từng có tiếp xúc tối mật cùng nó trước, lại truyền thừa cho hắn, quả nhiên là thù vinh……

Shiren đứng bên người Tamu hoan hô nhảy nhót, tựa hồ muốn đi nhận thứ trong tay Tamu, bất quá cuối cùng nhịn xuống , chỉ là hưng phấn kêu lên kiểu bọn con gái. Nói thực ra, coi nữ chiến thần như nàng làm động tác giả manh thật sự dọa người……

“Khang.”

“Có !”

“Tặng cho ngươi, thợ săn vĩ đại của bộ tộc thợ săn. Hãy tiếp tục cố gắng.”

“Được. Vì bộ tộc phồn vinh ! ha ha ha !”

Cái thứ hai cho khang, vui không khép miệng nổi, ngoạc miệng mà cười, thối thí nhận tộc nhân hoan hô ca ngợi. Ngay cả nữ nhân của hắn cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, rất là vì đàn ông của mình mà tự hào. Litong con trai Khang cười đến thực ngốc, hưng phấn đem đồ sứ trong tay cha đoạt lấy, đội lên đầu như đội mũ. Kết quả dẫn tới nam nữ song chưởng, Khang và lão bà hà không hẹn mà cùng cho hắn một cái tát, lại từ trong tay lão nương hắn đem đồ sứ đoạt lấy, ôm vào trong ngực bảo như bối.

Cái thứ ba cho một vị thợ săn Tôn Chí Tân không quen ở bộ tộc gió biển, thợ săn kia mừng đến có chút ngu si, như là không nghĩ tới mình cư nhiên là người thứ 3. Dã nam nhân khác của Bộ tộc gió biển đã đem thợ săn mừng ngây người này hoan hô, thợ săn kia vẻ mặt khẩn trương ôm nhanh đồ sứ trong lòng, sợ bị rơi hỏng, lại nhịn không được vẫn ngây ngô cười.

Đồ gốm lục tục phân, hai bên bộ tộc người tài trong tộc hoặc là có không nhỏ cống hiến khiến người ta khâm phục được tưởng thưởng. Tiểu nha đầu Nha Nha được một cái bát nhỏ, mừng rỡ miệng thiếu răng cửa vẫn cười. đại hiệp cụt tay Qigeli cũng được chia một cái, là nồi, là Caban ngốc tiến lên thay hắn nhận lấy . Chẳng qua xem vẻ mặt Caban cười đến không có hảo ý, lúc chạy đi đến lĩnh còn vội vàng…… Món cuối cùng này hoa lạc nhà ai thật khó nói. Ai bảo hắn dẫn người đi hái cây báng không ở nơi này ? phỏng chừng lấy tính cách Qigeli, hơn phân nửa là sẽ tẩn hắn . Hơn nữa lúc này ngay cả Alfa cũng đáng khinh , xem ánh mắt kia giống như cũng có ý tứ chiếm lấy.

Sau đó là đồ chơi bọn nhỏ nặn, bọn nó thì bội thu, mỗi người đều được một kiện, nhu thuận nghe lời cần lao thậm chí được hai kiện. Tỷ như Buku, hắn được một cái trâu không phải trâu, gấu không ra gấu cùng một món gốm hình vuông. Tôn Chí Tân nhìn nửa ngày cũng không nhận ra đây là phỏng chế nghiên mực hay là phỏng chế cái chặn giấy ? hoặc là nó chính là một khối vuông. Nghiên mực phỏng chừng là không có khả năng, cái chặn giấy cũng quá cao cấp, hắn không biết hai cái này , cho nên nó chính là cái khối vuông, nguyên hình phỏng chừng là khối bùn vương…… Bone cũng được hai kiện, một ống thổi tên gốm nhỏ, chính là trông được không dùng được; Một món còn lại giống cái lẵng lại giống cái bát , vặn vẹo trừu trường, mừng không khép miệng.

khi Phân đồ sứ cho bọn nhỏ Naaru vẫn nhịn không được mà cười, nói bọn nó là người thắng lớn nhất, mỗi người đều có, có mấy tiểu tử kia còn được hai món !

Đợi đồ sứ phân xong, toàn bộ doanh địa một mảnh hoan hô. Người được đến đồ sứ thực vui vẻ, không được thì chúc phúc người khác, tranh thủ lần sau cũng đến phiên mình. tính cách Giản dị mà chính trực đối với nhâu, nhưng không ác ý mơ ước thứ không thuộc về mình. Không hiểu được chỉ nói bọn họ không tốt, bởi vậy bọn họ chỉ khẳng khái chúc phúc, đồng thời kích thích tâm hảo thắng không chịu thua của bọn họ.

Toàn bộ không khí nhiệt liệt vui vẻ chứng minh đây quả thật là một hồi thịnh sự, nó làm cho tộc viên hai bên bộ tộc đều rất sung sướng, Tôn Chí Tân thật sâu cảm thấy chính mình cố gắng đổi về biết bao giá trị tốt đẹp — khoái hoạt !

Toàn bộ quá trình phân phối, Tôn Chí Tân nhịn không được nhìn sườn mặt Naaru ngẩn người. Naaru người này quả thật là tộc trưởng vĩ đại hiếm có, hoàn toàn không thấy hành vi quan liêu xấu xí ở hiện đại ở trên người hắn, Naaru như vậy ở trong mắt Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy hắn thực vĩ ngạn anh tuấn, một lòng đều rối loạn. Đồng thời Naaru lại một nam nhân vĩ đại mà oai hùng, theo Esuike lịch pháp tính toán, hắn năm nay hẳn là ba mươi bốn tuổi, đang ở giaiđoạn hoàng kim của đàn ông, nhấc tay nhấc chân đều tản ra một loại mị lực thành thục dương cương gợi cảm.

Trước kia Tôn Chí Tân không biết thưởng thức loại gợi cảm đàn ông này, nhưng giờ hắn đã hiểu, càng cảm thấy Naaru nếu ở kiếp trước, nhất định là nam tử trong ánh mắt thành thục gợi cảm lại mang theo hơi thở hàm hậu chất phác mê người. Thành thục gợi cảm, hơn nữa oai hùng tráng kiện, thuần khiết chất phác hàm hậu, ở chung lâu có thể cảm thụ được trong bề ngoài tục tằng là ôn nhu nùng tình, tổ hợp mà thành uy lực chết người.

Hắn dùng mị lực bẻ cong mình, là người in dấu ấn đậm sâu trong lòng mình, vì sao mình trong lòng còn có thể chứa thêm Tiger ?

Theo bản năng lại đảo mắt nhìn Tiger , người nọ đang trên mặt mỉm cười nhìn tộc nhân của mình lĩnh đồ sứ trong tay Naaru vui mừng rời đi, nhận chúc phúc từ người khác.

Tuy rằng hắn bị thương không khoẻ mà khí tràng có vẻ yếu đi vài phần, nhưng vẫn có thể nhận ra trên người Tiger và Naaru đồng dạng oai hùng tráng kiện. sườn mặt giống như đầu lĩnh hải tặc bình thường luôn tràn ngập tính chiếm hữu, giờ phút này lại bởi vì đang mỉm cười mà mềm mại một ít, nhưng vẫn như cũ có đường cong cứng rắn đao tước rìu đục.

Hắn nhìn qua so với Naaru trẻ tuổi hơn một ít, cụ thể bao nhiêu tuổi Tôn Chí Tân không biết, chỉ có thể đại khái đoán gần ba mươi, thuộc loại kì quá độ không bị cản trở thanh xuân bày ra mị lực thành thục. Hắn không có cái loại dịu dàng như rượu ngon thành thục ý nhị trên người Naaru. Lại hơn vẻ tuổi trẻ mà đàng hoàng, ánh mắt luôn lạnh lùng trung lại lợi hại như đao phong, so với Naaru càng cuồng dã, so với Naaru cũng có một loại rất nguy hiểm , nhưng thực trí mạng dụ hoặc. Đồng thời Tôn Chí Tân lại biết hắn cũng có thể ôn nhu giống Naaru, tựa như khi hắn đưa mình sáu viên ngọc trai đại biểu may mắn cùng hạnh phúc, lời nói của hắn thực có thể đả động mình.

Hai người đàn ông, đồng dạng vĩ đại ! bọn họ đặt cùng nhau, vô luận so cái gì, quả thực đều là lực lượng ngang nhau !

Nếu cứng rắn muốn Tôn Chí Tân từ bỏ ai, Tôn Chí Tân lựa chọn nhất định là từ bỏ Tiger , lựa chọn cùng Naaru cùng một chỗ. Không phải vấn đề ai tốt ai xấu, mà là vấn đề trước yêu cùng sau thích thứ tự đến trước và sau.

Mà nếu hắn thật sự có thể may mắn có thể đồng thời có được hai người thì sao?

ý niệm này trong đầu nhanh chòng vụt qua, Tôn Chí Tân liền bi ai phát hiện chính mình mừng thầm. Sự thật chứng minh hắn quả thật là đồ đàn ông, có hết thảy thói hư tật xấu bình thường của đàn ông: Phàm là coi trọng liền tham lam muốn có. Càng không xong là hắn còn có khả năng có thể đồng thời có được hai người.

Tôn Chí Tân ngơ ngác nhìn Naaru, lại quay đầu nhìn Tiger , lại nhìn Naaru, lại nhìn Tiger , trong lòng — mờ mịt .

Tôn Chí Tân bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc có hay không yêu Naaru, bởi vì mỗi người đều nói, sau khi yêu một người hậu trong lòng liền không thể chứa đựng người khác. Nhưng hắn không giống, hắn tham lam đem Tiger cũng cất vào, tuy rằng còn chưa yêu, nhưng cũng chỉ kém một bước mà thôi. Nhưng nếu không thích Naaru, vì sao nhớ hắn, vừa thấy hắn lòng liền tràn đầy vui mừng, ngay cả tim đập cũng nhanh hơn ? đặc biệt khi phát sinh hành vi đồng tính thân mật, hắn thậm chí đồng ý cho Naaru hôn, cũng hôn trở lại, này so với cùng nhau xxoo còn không xong gấp trăm lần. Đồng ý hôn môi, là thật sự yêu , không giống đơn thuần xxoo, chỉ là thân thể cần. Hôn nhau, còn lại là biểu hiện trao đổi tình cảm.

Như vậy, mình thích Tiger như thế nào? lần đầu tiên thấy hắn chỉ biết người này không dễ chọc, lúc phòng bị? lúc nào cũng phòng bị hắn kỳ thật chẳng khác nào lúc nào cũng đều chú ý hắn, mâu thuẫn tâm lý tạo nên lực hấp dẫn ? Lại hoặc là lúc hắn tặng mình ngọc trai, để mình phát hiện hắn kỳ thật thực ôn nhu, lại thực khí phách ? hay là hắn vì bảo hộ chính mình khiến cánh tay bị bỏng ? mẹ nó ! trước kia sao không phát hiện mình có anh hùng tình kết ?

Trời biết là làm sao , tình yêu hư hỏng thật cmn không đạo lý…… Nếu muốn tâm tĩnh cẩn thận nghĩ xem trong lòng mình rốt cuộc là ai, hai khuôn mặt luôn cùng nhảy ra, đầu tiên là Naaru, tiếp theo nhất định là Tiger , như bóng với hình, lại giống giòi trong xương, người nào đều thoát khỏi không được.

“Tôn Chí Tân !”

Tôn Chí Tân ngẩng đầu, thấy Naaru mỉm cười nhìn mình, nói:“Đây là của ngươi. Hãy tha thứ cho ta, ta đem thứ tốt phân cho người khác trước, chỉ còn lại có cái này . Tuy rằng ngươi là công thần lớn nhất, nhưng ngươi là Zimmer của ta, chỉ có thể theo ta cùng chịu ủy khuất nhận món đồ chơi vô dụng. Cái này ngươi giữ lại, ta cũng chưa nghĩ đến chúng nó nung xong lại thú vị như vậy.”

Ủy khuất ? không cảm giác được, đứng cùng Naaru, luôn có thể cảm giác được hạnh phúc thật sự.

Naaru hướng Tôn Chí Tân mở tay ra, Tôn Chí Tân đột nhiên giật mình.

Ở trong bàn tay Naaru vừa mở ra, hắn thấy được ba con cá nhỏ trắng noãn trong suốt.

Đêm hôm đó, Naaru nặn hai, Tiger nặn một, lại tlà Tôn Chí Tân ở mặt trên đùa nghịch viết tên ba người, như là đoán được cục diện ba người sớm đã dây dưa không rõ.

Ba con cá nhỏ, song song đặt ở cùng nhau, có loại cảm giác hòa hợp kì là. Vị trí đặt cũng là vô tình là mình ở bên trong, Naaru và Tiger ở hai bên song song sắp hàng.

Này……

Tôn Chí Tân theo bản năng muốn cự tuyệt, đưa bàn tay hất đi, ba con cá nhỏ cùng nhau lọt vào trong lòng bàn tay Tôn Chí Tân.

“Nhận đi. Đừng học ta, rõ ràng là trí giả, cuối cùng lại cái gì cũng không có. Kỳ thật ta chỉ là hàng trưng bày thôi.” Lời nói kia ý tứ như là có ý ám chỉ, sau đó lại nói:“Nếu ta năm đó chẳng phải ngốc, ta cũng có thể có ba con cá nhỏ. Giờ sao, chỉ còn lại có một mình ta. Cho nên đừng phạm loại sai lầm giống ta, phải biết quý trọng.” Esuike thở dài, bắt tay sau lưng chậm rãi đi xa. Rõ ràng giờ thời tiết mới trở lạnh, hắn lại như là rất lạnh mà co rúm cổ lại, ngay cả ở cơn gió nhẹ cũng có vẻ cô đơn mà tịch mịch.

lời nói Thần côn Tôn Chí Tân nghe được cái hiểu cái không, ước chừng toàn bộ thần côn trong vũ trụ nói chuyện đều là cái bộ dáng này, vô luận thần côn thời không nào, mục đích nói chuyện chủ yếu lD khiến người ta nghe không hiểu. Tôn Chí Tân chỉ là giật mình trừng mắt nhìn ba con cá nhỏ trong lòng bàn tay, đờ đẫn.

Ba con cá trong suốt trắng noãn sợ là món đồ có chất lượng tốt nhất của đợt nung đầu, trắng noãn nhẵn nhụi thần kỳ, nùng như sữa, toàn thân không có một vết rạn. Hai người tay nghề không phân cao thấp, chúng nó tinh xảo ngay cả vẩy cá cũng tinh tế, có cảm giác chúng nó là bán trong suốt, nhìn cực kì xinh đẹp. Còn có tên ở trên, Naaru, Tôn Chí Tân, Tiger , chữ viết giống tính cách Tôn Chí Tân tiêu sái, cũng rất dễ nhìn.

Nhưng vì chúng nó càng xinh đẹp, khiến Tôn Chí Tân cảm giác vô cùng phỏng tay, ngay cả cầm cũng không dám, thầm nghĩ buông tay ném xuống.

Ước chừng là biểu tình trên mặt hắn quá mức ngốc lăng, khiến Naaru gọi hắn:“Tiểu tân ?”

Tôn Chí Tân quay đầu nhìn Naaru, trong lòng mờ mịt.

“Tiểu tân ?”

Lúc này người gọi hắn là Tiger .

Quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng Tôn Chí Tân lại càng mờ mịt .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.