160-162, Mừng
Lúc này hai người bước vào trong nước cả buổi cũng đưa tay sờ soạng, Qigeli nói:“Đều là nước, nước rất ấm áp, không lạnh giống nguồn nước phát hiện khi thăm dò lần trước. Càng đi, ta và Caban càng cảm thấy phía dưới bằng phẳng, đi ra ngoài một đoạn rất xa nước mới chỉ ngập đến phần eo.”
Nghe như vậy, khiến người ta cảm thấy giống vịnh hay hồ nước lớn, ven bờ thường ấm, hơn nữa cũng không sâu.
Caban lại hướng về phía tay Tôn Chí Tân, đưa ra một thứ, nói:“Ta nhặt được thứ này, liền đào nó từ dưới bùn đất lên, ngươi xem là gì? có thể ăn được hay không?”
Tôn Chí Tân tập trung nhìn vào, nhất thời kinh hãi, kia rõ ràng là một vỏ sò lớn bằng lòng bàn tay. Nhìn hình dạng, là chủng loại thường thấy ở vùng nước ngọt, thường gọi là trai nước ngọt,. Ở thời không trước nó thường phân bố ở các sông lớn, hồ, suối, mương, đập chứa nước ở châu Á, châu Âu, Bắc Mĩ và Bắc Phi chỉ cần là chỗ dòng nước yên lặng thong thả, đều có thể tìm được nó ở đáy nước hay trong bùn. Mà ở đây, lại thấy nó! hơn nữa còn rất đáng kinh ngạc, vô luận là độ sáng bóng hay hình dạng đều nhìn tốt hơn thời không trước.
“Rốt cuộc có thể ăn được hay không a?” Caban cầm nó lật đến lật đi cân nhắc, muốn tìm cách đem cái thứ kín mít này phá vỡ.
“…… Có thể.” Khiếp sợ qua đi Tôn Chí Tân chậm rãi nói:“Làm tốt lắm, mùi vì của nó không tệ chút nào. Có thể thơm non tiên hương, cũng có thể mềm mại nhẵn nhụi, còn phải xem là dùng thủ pháp và gia vị gì .”
“Úc!” Caban mừng rỡ, nhanh chóng quay người trở về đi đến chỗ sâu hơn lại ở trong nước sờ soạng, quả nhiên hắn lại tìm được vài con, từng con so với từng con còn lớn hơn! con lớn nhất lại có thể lớn bằng bàn tay mở ra của Naaru.
Tiger lớn lên ở bờ biển, đối thuỷ sản cảm thấy hứng thú, hưng trí bừng bừng cầm lấy trai nước ngọt Caban mò lên nghiên cứu, hỏi:“Không giống với trai ở biển, cũng không đẹp. Trong bụng nó có hồn thạch của biển, ân, chính là ngọc trai ngươi nói, có hay không?”
“Có.” trái tim của Tôn Chí Tân không yên gật đầu:“Nó cũng sinh ngọc trai, bất quá năng lực sản châu không mạnh.”
Miệng đáp Tiger, trong lòng thấy trai nước ngọt lại liên tưởng. Trai nước ngọt yếu ớt mẫn cảm, sẽ không sinh trưởng ở môi trường nước xấu, nói như vậy, chỗ có trai nước ngọt có thể chứng minh thủy chất tốt đẹp, vi sinh vật phong phú. Bởi vì trai nước ngọt lấy chất hữu cơ để ăn, luân trùng, trùng roi, tảo loại, tiểu giáp xác làm thức ăn, nó có thể lớn như vậy, khẳng định là không thiếu thức ăn . Mặt khác thủy chất màu xanh biếc, cũng là bằng chứng vi sinh vật phù du và rong sinh sôi nẩy nở.
Bởi vậy lại suy ra một suy luận khác: Nơi đây nhất định có cá, hơn nữa số lượng và chủng loại nhất định không phải ít! kho vi sinh vật khổng lồ là đáy của chuỗi thức ăn, cuối cùng thành hệ thống cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm.
Kết luận cuối cùng là hồ ngầm kì lạ này không chỉ có cá, hơn nữa số lượng cả nhất định không ít! cũng tức nghĩa là nơi này vô luận cổ quái ra, nhìn qua bề ngoài thì yên tĩnh, trên thực tế nó cực giàu sinh cơ, có sinh mệnh lực độc đáo của mình!
Nghĩ đến đây, một đường đi tới đủ loại kinh hách đã biến thành hoàn hỉ, Tôn Chí Tân vui mừng quá đỗi kêu lên:“Quả nhiên có cá! Tiger, lấy mạng xuống. Dùng lưới kéo ta đưa cho bộ tộc gió biển, cái loại lưới này bắt cá tại thuỷ vực nông là thích hợp nhất!”
Tiếng chưa dứt, đã phát hiện Tiger bên người không thấy bóng dáng, chắc là hưng phấn lao vào trong nước đánh cá đi.
Liền nghe được Tiger hào sảng thanh âm hét lớn:“Xem ta! Naaru, săn thú ta không bằng ngươi, bắt cá ngươi không bằng ta, muốn thử hay không?”
Naaru cười nói:“Sợ ngươi sao? so thì so!”
Cởi xà cạp Tôn Chí Tân làm cho hắn cẩn thận cất đi, đang định sắn ống quần xuống nước, đột nhiên kinh thanh kêu một tiếng, quay đầu liền chạy về bên người Tôn Chí Tân, dùng một loại thanh âm run run nói:“Tiểu tân, đó là…… Cái quỷ gì ?”
Có thể đem Lommar lớn nhà mình cả kinh kêu lớn là cái gì vậy? quái thú trong hồ sao? giống như quái vật hồ Nocklake?
Tôn Chí Tân chạy nhanh chạy tới xem, vừa thấy, không khỏi mừng rỡ.
Thứ dọa sợ Naaru là mấy con trùng cực kì xấu xí, Naaru chân trần chạy trên cát khiến chúng nó chạy ra. Chúng nó lớn chừng bảy, tám phân, mới nhìn có chút giống sâu tằm. Có nhiều chân mảnh nhỏ, hài đầu giồng nhau, có chút giống con rết. Màu sắc bởi vì dính cát mà xám đen, đầu và đuôi nhìn qua đều không khác lắm, thân thể giáp xác mấp máy ở dưới ánh đuốc vặn vẹo, quả thực ghê tởm giống kí sinh trùng, rất là quái đản xấu xí dọa người.
“Thập…… Cái gì mà xấu như vậy?!” Naaru cả kinh nói.
Thông qua chuyện lần trước ăn trùng trúc chỉ biết Naaru tuy rằng bộ dạng lưng hùm vai gấu, lại đặc biệt chán ghét các loại bò sát và thân mềm, đó là phản ứng cá nhân, rất khó thay đổi được.
Tôn Chí Tân cười nói:“Đừng sợ, con này ta biết. Chúng nó gọi là bộ sa trùng, là thứ tốt!”
Quả nhiên là thứ tốt, bộ sa trùng ở hiện đại thuộc hàng cao cấp, một con còn tươi có thể bán được hai đến bốn đồng, nấu lên thì phải hơn sáu đồng, là một loại mỹ thực phong vị phi thường độc đáo.
Naaru mao cốt tủng nhiên nhìn Tôn Chí Tân lớn mật linh khởi một cái — thứ kia ở giữa ngón cái và ngón trỏ Tôn Chí Tân xoay đến xoay đi, hai bên đều bẹp phân không ra đầu ra đuôi, bộ dáng càng thêm đáng sợ, càng thêm ghê tởm.
Bộ tộc thợ săn tộc trưởng mặt nhăn mày nhó, mặt cách ra xa chán ghét nói:“Đừng nói với ta ngươi định ăn thứ này.”
Tôn Chí Tân đắc ý cười cười:“Ta thật định ăn nó. Đừng nói đến lúc đó ta không nhắc nhở ngươi, thứ này rửa sạch ngắt đầu bỏ đuôi, trộn với trứng chim chiên lên, mỹ vị làm cho ngươi ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào!”
“Ta liền miễn!” Naaru ước gì Tôn Chí Tân cầm thứ này cách mình xa chút, chỉ nhìn như vậy hắn liền toàn thân nổi da gà, còn ăn? bỏ đi! lúc này đi xuống nước cùng Tiger mỗi người cầm một cái lưới, ở trong nước chậm rãi bắt cá.
Tôn Chí Tân phát hiện ra bộ sa trùng, không khỏi hứng thú nổi lên, lấy giọ trên người Tiger đến, nương ánh sáng từ cây đuốc ngay tại chỗ đi mò bộ sa trùng. Tôn Tiểu Lỗ thấy thú vị cũng đến vừa mò vừa đào loạn — chính là động tác loài khuyển thường làm nhất, chân trước chôn vào cát, dùng chân sau bới lên, khiến cho đất cát bay lên. Sau khi mỏi liền đổi chân, nhanh chóng đào ra một cái hố không nhỏ.
Đứa nhỏ này thật nóng nảy, bộ sa trùng không thấy, lại rất xông xáo, đào trong chốc lát lại đổi chỗ tái chiến. Tôn Chí Tân đi theo phía sau nó, ở chỗ Tôn Tiểu Lỗ đào lên tìm kiếm bộ sa trùng, sau một lát thật sự tìm được không ít.
Nhìn trong giọ càng ngày càng nhiều bộ sa trùng, trong lòng Tôn Chí Tân cực kì vui mừng, tuyệt không cảm thấy chúng nó nhung nhúc như dưới địa ngục có gì đáng sợ. Chỗ quái quỷ này sản lượng bộ sa trùng thật sự phong phú, phỏng chừng thời gian và sản lượng, chỗ này có thể cải thiện không ít trữ lượng thức ăn của bộ tộc. Hơn nữa thứ này rất có dinh dưỡng, người già thể hư trẻ con đái dầm gì đó hiệu quả linh nghiệm ngang cấp tiên đan, quả thực là càng ăn càng tốt. ở thời không trước, mẹ nó sáu đồng một con đó! mà nơi này nhiều như vậy, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!
Qigeli và Alfa đối với con vật như vậy cũng không e ngại, thấy Tôn Chí Tân ở đó hào hừng thì biết là thứ tốt, cũng học bộ dáng của hắn mò mẫm trong cát, tìm được liền ném vào giọ.
Caban còn ở trong nước tìm trai nước ngọt, càng mò càng đi lên. Trai hắn ném đến mỗi lúc một lớn, về sau những con nhỏ đã không đủ hài lòng, tùy tay ném lại vào trong nước, chỉ lấy con to lên.
Tiger và Naaru bên kia vẫn bận rộn với lưới cá, vẫn chưa báo chiến quả, nhưng ở bên này mà nói đã khiến Tôn Chí Tân phi thường vui mừng. Benz và ông nhất định là không biết bộ sa trùng và trai nước ngọt có thể ăn, ngược lại chỉ nghĩ biện pháp bắt cá.
Đợi trai nước ngọt đã chồng chất thành núi nhỏ, Caban đang chọn lựa những con nhỏ ném trở về, cộng thêm ba người Tôn Chí Tân đã bắt được một giọ đầy bộ sa trùng, Naaru và Tiger vớt cá đã đến lúc thu lưới.
“Quả thực có cá!” Tiger hoan hô kêu lên, kéo lưới trở về. Tuy rằng qua ánh sáng thấy không rõ, nhưng nhìn lưới kéo trong tay hắn bị kéo căng có thể phỏng đoán được thu hoạch không ít.
Naaru không lên tiếng, cũng kéo lưới trở về. Tuy rằng kéo lưới bắt cá vận khí lớn hơn kỹ thuật, nhưng Naaru thu hoạch rõ ràng không tốt bằng Tiger.
Tiger đem cá từ trong nước tha tới trước mặt Tôn Chí Tân, vừa nhìn, ước chừng có hơn mười cân. Naaru bên kia có ba, bốn cân, hợp lại cũng là không ít.
Tiger rầm một tiếng đem cá đưa đến trước mặt Tôn Chí Tân, nói:“Ta chưa thấy qua cá như vậy, không giống với cá ở biển, ngươi xem xem có thể ăn được hay không?”
Tôn Chí Tân nhặt lên một con cá đang muốn mở đèn pin nhìn kỹ, Tôn Tiểu Lỗ nháy mắt nhảy lên, ngoạm một cái ai cùng không thấy rõ bộ dáng a ô một tiếng liền nuốt đi xuống. Cuối cùng còn chẹp miệng, muốn làm thêm phát nữa.
Tôn Chí Tân, nghiêm mặt nói với mọi người:“Hơn phân nửa là không độc có thể ăn. Sói không ngốc, năng lực phân loại thức ăn rất cao, nếu là không thể ăn, Tôn Tiểu Lỗ sẽ không như vậy…… Ạch…… ham thích. Mặt khác, có thể ăn được hay không, hai mươi phút sau liền tự nhiên biết, nếu có độc không thể ăn…… Có thể sẽ phải rửa ruột cho Tôn Tiểu Lỗ……”
Tự nói loằng ngòa loằng ngoằng một đống những người khác phần lớn nghe không hiểu, chỉ biết hai mươi phút sau Tôn Tiểu Lỗ nếu còn vui vẻ, cá kia khẳng định có thể ăn.
Hai mươi phút nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, bé Tôn Tiểu Lỗ đáng thương bởi vì gấp gáp thành vật thí nghiệm duy nhất, bị chúng mục nhìn chằm chằm.
Hai mươi phút qua đi, nó vẫn khoái hoạt như cũ, ở trong tay Tôn Chí Tân loạn chuyển, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm đống cá, vẫn muốn nhảy vào ăn cho đã. Nhớ rõ Dyami nói qua có mấy con sói rất thích ăn cá, xem ra Tôn Tiểu Lỗ chính là một trong số đó……
“Xem ra, hơn phân nửa là có thể ăn……” Vì tiết kiệm điện, đèn pin cũng lười mở, Tôn Chí Tân để Caban hạ thấp cây đuốc, ở trong đống cá kiểm tra cá chủng loại, cho Tôn Tiểu Lỗ đi thử.
Chỉ trong nháy mắt, Tôn Chí Tân cảm thấy lương tâm mình hỏng nặng rồi, đem thân con trai nhà mình Tôn Tiểu Lỗ làm người hi sinh thử độc. Nó không thử thì ai thử bây giờ? ai bảo nó lại gấp như vậy, nhào lên ngoạm luôn một con? nếu người ăn hay sói ăn đều có nguy hiểm, lựa chọn tốt nhất chính là nó. Năng lực sinh tồn của sói hoang hơn xa so với loài người, năng lực giải độc kháng độc cũng rất cao, nếu phát hiện chuyện không tốt, cứu nó còn kịp. Mà lấy cơ thể con người phức tạp yếu nhược, thì không nhất định . Huống chi đừng nhìn tuổi Tôn Tiểu Lỗ, tính tình thối kia nhưng là hầu tinh, nếu không thể ăn, nó mới không ngốc đến nỗi nuốt vào bụng. Cho nên không phải cha ruột Tôn Chí Tân không thương nó, mà là sáu người một sói trước mắt này, lấy nó đến thử độc là thích hợp nhất a……
Cho tới bây giờ, cá hai người Naaru và Tiger vớt lên Tôn Chí Tân đều còn chưa tới kịp nhìn kỹ, toàn cho Tôn Tiểu Lỗ ăn thử nghiệm độc. Tôn Tiểu Lỗ cũng ai đến cũng không cự tuyệt, gặp một cái nuốt một cái, không chút nào mang do dự . Con nào to to nó còn cắn ra ăn, con nào vừa đủ cái miệng nó thì nuốt trọn luôn, làm cho mọi người cực kì sợ hãi than khẩu vị của nó quá tốt, mạnh ngang tên ngốc Tamu.
Đến khi Tôn Chí Tân lấy một con cá nữa đến trước mặt Tôn Tiểu Lỗ, sói con lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
Trong lòng Tôn Chí Tân cả kinh, theo bản năng hỏi:“Loại này không thể ăn?”
Đang định nhìn kỹ cá Tôn Tiểu Lỗ không ăn trong tay là loại nào, Tôn Tiểu Lỗ ngửa mặt lên trời hé miệng ợ — sak! đập vào mặt là một mùi cá khó ngửi sộc thẳng đến, huân Tôn Chí Tân đến phát ói. Đánh mông Tôn Tiểu Lỗ ăn no nê mới ào ào ói ra chút vẩy cá. Ai nói nó không tinh? tên nhãi này biết vẩy cá không thể ăn, giờ mới nhổ ra.
Nhầm a!
Không phải con cá này không thể ăn, mà là nó đã ăn no …… Mọi người không khỏi toàn thể hắc tuyến. Tên tham ăn này……!
Vẫn là hai người Naaru là Qigeli tối cẩn thận, hỏi:“Chúng ta lại đây có bao nhiêu thời gian?”
Tôn Chí Tân nhìn đồng hồ:“Hơn một giờ một chút, thời gian còn nhiều. Bất quá thu hoạch trước mắt đã không ít, bắt thêm một chút cá, mọi người trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị tiếp tục thăm dò.”
Lại thêm nửa giờ nữa như thế, tất cả mọi người mang theo thu hoạch trở về cửa động —
Một hàng sáu người thuận lợi trở lại cửa động chui ra lúc đầu đến tạm thời hạ trại nghỉ ngơi. Naaru dùng củi lửa mang đến thắp lửa, mọi người vây quanh đống lửa ăn lương khô, uống nước.
Caban cắn thịt khô cứng ngắc, nói:“Thật hận không mang theo nồi, bắt được thức ăn vẫn phải ăn cái này.”
Tôn Chí Tân đang nương ánh lửa nghiên cứu cá mọi người bắt được, nghe vậy cười nói:“Ai nói chỉ có thể ăn thịt này? thứ bắt được hôm nay có thể nướng ăn.”
“Nướng cá?” Caban nhíu mày:“Ta không biết làm cái này.”
“Rất đơn giản, mổ cá rửa sạch, dùng lửa nướng chín tẩm thêm gia vị là có thể ăn, mấu chốt là phải rắc gia vị sao cho ngon.”
Naaru giật mình:“Đừng nói ngươi còn mang theo đồ gia vị.”
Tôn Chí Tân mừng rỡ:“Ta thật sự mang theo.”
Tiger hồ nghi nhìn về phía Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân hướng hắn nhếch miệng vui vẻ, chính là không nói ra mình từ chỗ Benz biết được đáy hang động có cá mới mang theo trước. Tiger nhìn Zimmer nhà mình vẻ mặt đắc ý, lường trước người này không chịu nói đang thừa nước đục thả câu, cũng không hỏi.
Tôn Chí Tân không chỉ có mang theo gia vị, ngay cả que xiên cả đều chuẩn bị trước, Tiger thấy hắn lấy ra những thứ kia nhưng không thể trách, thuần thục lấy qua đem cá xiên vào.
Caban đang hưng trí bừng bừng xử lý bộ sa trùng, ngông nghênh theo cách Tôn Chí Tân nói lúc đầu vặt đầu, bỏ vỏ, dùng động tác ghê tởm này đến ghê tởm tộc trưởng nhà mình.
Naaru còn thật sự bị hắn ghê tởm, vẻ mặt mệt mỏi đi đến bên người Tôn Chí Tân ngồi xuống, nói:“Ta không muốn ăn cái loại trùng này…… Quá xấu xí!”
Khó được Lommar nhà mình bình thường luôn anh khí bức người dùng loại khẩu khí mang chút làm nũng này nói chuyện, Tôn Chí Tân buông cá nghiên cứu nửa ngày trong tay, cười nói:“Không ăn thì không ăn, hắc! ăn cá sống thái lát chưa? muốn ta làm cho ngươi ăn hay không? không nhất định phải ăn cá nướng.”
“Ăn ngon không?” Naaru đối với đồ sống lại không mâu thuẫn — lại nói, người nguyên thủy có mấy người có mâu thuẫn với việc ăn sống? trước khi Tôn Chí Tân tới, trong tộc vẫn có người ngại nhóm lửa phiền toái mà trực tiếp ăn đồ sống.
Tôn Chí Tân xem xét một con cá bạc nhỏ , cái khác không dám cam đoan, loại cá này làm cá lát sống nhất định ăn ngon.
Lúc này lấy ra dao thụy sỹ làm ngay tại chỗ. Cá kia không vảy thịt non, một lát cá mỏng manh cắt xuống, quả thực trong suốt như không, theo gió thổi phất phới. Đến khi lát cá được đặt lên bàn đá tạm thời, trong suốt dễ nhìn, ngay cả Qigeli không phải nặng chuyện ăn uống cũng bị hấp dẫn, cười nói:“Nhìn qua thật sự mỹ vị, ta cũng muốn ăn.”
Ăn loại này, không cần nhiều gia vị, chỉ chấm tương du là tốt rồi. Trước mắt không có tương du, lại có muối. Dùng bột muối tinh mịn rắc lên một chút, Tôn Chí Tân đưa cho Naaru, nói:“Nếm thử.”
Naaru thử ăn một miếng, không khỏi nhướn mi, vui vẻ nói:“Thật sự rất ngon!”
Ăn ngon thế nào người tiền sử như hắn miêu tả không được, bản thân Tôn Chí Tân thử ăn một miếng, muối vị thản nhiên qua đi là tiên hương mềm nhẵn, thịt chất ở trong miệng như đang tan ra, khi nhấm nuốt trong miệng đầy sinh hương, thật là mỹ vị khiến người ta mừng rỡ.
Caban ở một bên chảy nước miếng:“Ăn ngon?”
Tiger cũng thử một miếng, nói:“Ăn ngon, ta cũng không biết cá sống cắt thành lát lại ăn ngon như vậy.”
Tôn Chí Tân cười nói:“Kỳ thật cá nước ngọt hơi có hương vị của đất, cá nước mặn không mang theo loại mùi vị này, thịt chất có một ít vị muối, ăn vào sẽ ngon hơn một chút.”
Caban khẩn trương:“Tôn Chí Tân, cho ta mượn dao!”
Dao vừa đưa cho hắn, Caban gấp không thể chờ liền cắt cá. Bởi vì gấp, cá cắt lát không có đều đắn . Cho vào miệng mới ăn vài cái, liền kinh hỉ kêu to:“Thật sự rất ngon! đến, Alfa, ta uy ngươi một miếng.”
Tôn Chí Tân nhìn bật cười lắc đầu, nói:“Cá lát ăn ngon không, đao pháp rất quan trọng. Kiên nhẫn chút, tận lực cắt mỏng một chút, ngươi sẽ phát hiện hương vị sẽ càng thêm tuyệt vời.”
Caban nhẫn nại thử, quả nhiên phát hiện hương vị càng ngon hơn, lúc này vui tận trời, cũng bất chấp đi xử lý bộ sa trùng, hứng thú mười phần đi cắt cá lát ăn.
Qua một lúc sau cá nướng cũng nướng tốt, bởi vì cá hang động vị độc đáo, ăn vào miệng thịt chất non mịn thần kỳ, hơn nữa xương cá rất ít, thật là mỹ vị không đâu có. Chỉ là lúc đầu mọi người ăn qua cá lát sống sau ảnh hưởng của nó liền nhỏ đi, không hiện ra đặc sắc vốn có của nó. So với nó, bộ sa trùng lại được hoan nghênh hơn, thứ kia tuy rằng xấu xí, nhưng nướng trên lửa, một lát sau liền rung động, nhất sợi thơm nồng nức mũi, thật sự khác hẳn với bề ngoài. Ngoại trừ Naaru thật sự đề không nổi dũng khí ăn thứ này, những người khác ăn qua đều khen ngợi, công nhận thứ này ăn thật sự ngon,
Cơm tối qua đi mọi người cũng không còn nhiều cảnh giác, ngã đầu liền ngủ đợi nghỉ ngơi rồi tiếp tục thăm dò.
Sau khi tỉnh lại tiếp tục thăm dò, lúc này bán kính thăm dò tăng lên, ngoại trừ lúc dùng lưới bắt cá phát hiện có cá loại mới, còn lại không có phát hiện thêm gì.
Cẩn thận tính toán, liên tục hai lần thăm dò, vẫn không lần tới giới hạn của hồ ngầm khổng lồ này, đặc biệt lại ở trong bóng tối sờ soạng, quả thực giống người mù sờ voi,. Tôn Chí Tân suy nghĩ phỏng chừng muốn chân chính tham minh hồ ngầm khổng lồ này, trừ phi có rất nhiều công cụ chiếu sáng cao hiệu hoặc là chế tạo ra con thuyền để đi trong hồ, chiếu trước mắt biện pháp này thật không làm được.
Lần này thăm dò mục đích chủ yếu chính là tìm kiếm nguồn thức ăn mới, giờ mục đích đã đạt tới. Liền đợi mọi người quyết định kết thúc lần thăm dò này chuẩn bị quay về, Tôn Tiểu Lỗ một thân ánh huỳnh quang chạy trở về.
Ánh huỳnh quang kia ánh sáng rõ ràng không tối, rất xa liền nhìn thấy một đoàn ánh sáng nhanh chóng hướng bên này chạy tới, cư nhiên là Tôn Tiểu Lỗ. Nếu không phải nó quen tính sủa lên với Tôn Chí Tân, còn tưởng rằng là tiểu quái vật trong hang động.
Tôn Chí Tân thấy Tôn Tiểu Lỗ toàn thân ánh huỳnh quang không khỏi kinh hãi:“Con trai, ngươi làm sao ra một thân thế này?”
Tôn Tiểu Lỗ một đường chạy đến chỗ Tôn Chí Tân, bùm một tiếng trực tiếp nhảy vào trong nước. Vật nhỏ ở trong nước tắm tốt một trận mới bơi vào bờ, thần khí thanh sảng rũ rũ nước trên lông như những giọt nước mưa hướng về phía mọi người.
Lại hỏi Tôn Tiểu Lỗ trên người thứ ở nơi nào dính đến, sói con không thể trả lời, còn tưởng rằng Tôn Chí Tân đang cùng chính mình chơi đùa, vẫn quay chung quanh Tôn Chí Tân nhoi nhoi nhảy tới nhảy lui.
Qigeli nói:“Ta thấy lúc Tôn Tiểu Lỗ chạy tới có để lại vết tích, không bằng chúng ta lần theo đi tìm đi?”
Nửa giờ sau, mọi người phát hiện một mảnh rừng nấm lớn.
Lớn, là chỉ nó phạm vi sinh trưởng lớn, thân thể cũng thần kỳ lớn. Một cây lớn nhất cao đến nửa người, Caban ở chỗ tốt động vào mới phát hiện nó.
Lúc trước nó ẩn ở trong tối không dễ phát hiện, sau khi đánh vỡ lớp vỏ bên ngoài sẽ chảy ra một loại chất lỏng dạng keo , vừa gặp không khí liền sáng lên, minh diễm diễm trông rất đẹp mắt.
Nhìn chằm chằm loại nấm này, Tôn Chí Tân hoàn toàn không có gì để nói. Hắn chưa từng thấy qua thứ nấm như vậy, hình thể lớn, bộ dáng cổ quái, dùng đuốc chiếu lên thoạt nhìn nhiễm bụi không quá thu hút, nhưng nếu phá vỡ thứ nước bên trong, thứ nước kia có thể phát ra ánh sáng không khác ánh huỳnh quang. Tựa hồ trong chất lỏng của nó có vật chất đặc biệt gì đó, vừa gặp không khí có thể phát sinh chuyển đổi hoá học nào đó, do đó phát ra ánh huỳnh quang .
Caban nuốt nước miếng nhìn chằm chằm mảng nấm bị mình đánh vỡ, hỏi:“Có thể ăn không? thật là lớn a…… Một cây như vậy đủ ăn thật lâu!”
Tôn Chí Tân vẻ mặt kinh dị nhìn thứ nấm sáng lòa trước mắt, nói:“Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng nên đi thử nó.”
“Vì sao?”
Tôn Chí Tân chỉ vào Tôn Tiểu Lỗ nói:“Ngươi không thấy vật nhỏ này trên người dính chất lỏng của nấm liền gấp không thể chờ nhảy vào trong nước đi tắm? sao nó không dùng thói quen bình thường liếm trên loạn người? thuyết minh thứ này hơn phân nửa không thể ăn. Hơn nữa nấm có một nguyên tắc, càng xinh đẹp, càng cổ quái, lại càng không thể ăn.”
Caban không khỏi thất vọng:“Nơi này nấm nhiều như vậy, lớn như vậy, lại không thể ăn, thật là đáng tiếc . Một chút tác dụng cũng không có……”
Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, cười nói:“Cũng không toàn vô dụng.”
“Là sao?”
“Có thể dung làm nguồn sáng, không nhìn thấy nó còn phát sáng sao? ha ha.”
Sáu người cười rộ lên, quay đầu tiến vào rừn nầm nhìn xem, ước chừng lúc đầu Tôn Tiểu Lỗ hung hăng ở trong này náo loạn, không ít nấm bị nó phá thương, chảy ra rất nhiều chất lỏng. Liếc một cái nhìn vào, có thể thấy loang lổ nhiều điểm đều là ánh huỳnh quang, hiện ra ánh huỳnh quang lam lục phát sáng, nhiễm một mảnh rừng nấm lâm dài vô tận, cứ như là cảnh tượng kì lệ huyền ảo ma sắc nào đó.
Tiger đi tới lấy ra một cây đuốc, ở trên phần đầu của nó có bọc sợi đay, đưa đến một mũ nấm ngoáy loạn, dính đầy chất lỏng của nấm. Đợi đến khi vải sợi đay hút no rồi loại chất lỏng kỳ lạ này liền phát ra ánh huỳnh quang độ sáng thế nhưng không kém so với đuốc lửa. Hơn nữa nó so với đuốc còn có một ưu việt, đó là đón gió không lay, còn càng gặp càng sáng, đúng là thứ dùng thay đuốc hiệu quả. Cũng không biết độ sáng của nó có thể kiên trì bao lâu,.
Tiger dùng sức phe phẩy cây đuốc trong tay, cười nói:“Ta càm thứ này trở về, vừa lúc có thể nhìn nó có thể phát sáng bao lâu.”
“Thú vị!” Caban thấy được chơi vui, cũng học Tiger làm ra hai cây đuốc huỳnh quang, một cây mình cầm, một cây đưa cho Alfa. Hắn cầm cây của mình, tựa như trẻ con được món đồ chơi mới, dùng sức ở trong tay lay động muốn khiêu chiến độ sáng cực hạn của nó. Đối với Caban có tâm tính trẻ con như vậy, mọi người đều không nói gì, buồn cười nhìn hắn hào hứng nghịch.
Tới lúc này mọi người không phát hiện thêm thứ gì, theo đường cũ trở về.
Phát hiện này không hề nhỏ, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều vấn đề. Toàn bộ hồ ngầm thực vật tài nguyên không ít, chất lượng cũng tốt, nhưng vận chuyển là vấn đề lớn. Hang động đường gập ghềnh khó đi, phải tiêu phí nhiều thời gian, khiến cho chỗ này rất giá trị đồng lại rất khó khai phá.
Nhớ Benz từng nói từ chỗ cầu đá trực tiếp nhảy xuống có thể tới nơi này. Bỏ qua một bên cách thức vui đùa không muốn sống này, nó có một khác tầng ý tứ là có một đường thẳng tắp có thể tới đây, cũng nghĩa là về sau có điều kiện có thể mắc dây thừng vuông góc đề vận hàng hóa. Bất quá đám người Tôn Chí Tân đối với hồ ngầm thăm dò không đủ, còn chưa tìm được cái chỗ thông kia ở nơi nào, thứ hai lấy điều kiện thiết bị trước mắt mà nói cũng rất khó làm được. Theo đường thẳng cao thấp hơn hai ngàn thước, trung gian chống đỡ như thế nào, ròng rọc mắc như thế nào? đừng nói đến vấn đề có hơn hai ngàn thước dây thừng hay không, không chừng còn chưa treo hàng hóa lên, nó đã tự bị trọng lực làm đứt
Một hàng sáu người tìm một ngày nửa giờ thuận lợi trở lại, nghênh đón là tộc nhân nhiệt tình hoan hô. phát hiện hồ ngầm cùng thức ăn mới sáu người mang về lại kích động mọi người, tiểu tử trẻ tuổi trong bộ tộc lấy Auge cầm đầu, cao hứng phấn chấn kết đội đến hồ nước trong hang động ‘Tự mình du lịch’.
Đối bọn chúng mạo hiểm như vậy hai tộc trưởng cũng không ngăn trở, bọn họ bản thân đã đi qua, biết thông hướng chỗ ngoại trừ đường dài không dễ đi, cái khác đều thực an toàn. Người trẻ tuổi lại vốn hoạt bát hiếu động, thời gian dài buồn ở trong hang động đã sớm buồn hỏng rồi, so với để bọn chúng buồn mốc meo, còn không bằng cho bọn họ tự do tự tại hoạt động. Hơn nữa đám nam nữ trẻ tuổi này đều can đảm cẩn trọng không dễ phát sinh ngoài ý muốn, người cũng cần lao thành khẩn, mỗi lần bọn họ đi chơi về đều mang về nhiều thức ăn. Như thế nhất cử lưỡng tiện, mọi người cao hứng, thức ăn cũng đã nhiều trở lại, có cái gì không tốt? du lịch miễn phí a! đổi đến ở hiện đại khai phá ra một bí cảnh như vậy, chỉ vé vào cửa sợ đã là giá trên trời, lại càng không nói tới ai trở về đều là bao lớn bao nhỏ mang theo nhiều đặc sản miễn phí,
Như thế liền xúc tiến ba chuyện, bộ sa trùng thành mỹ thực mới của bộ tộc, lũ trẻ thích mò nó, đám phụ nữ nhàn đến đau trứng trong tộc nổi lên ý tưởng du lịch cũng mang theo con mình du lịch tới đó lấy bộ sa trùng. Đến cuối cùng lão đầu nhi lão thái thái đi cũng có, giống Arek và Mace luôn ‘Đối địch’, cư nhiên cũng kết bè kết đảng đi.
Chuyện thứ hai đó là Auge quật khởi, người này ngoại trừ ở trước mặt Tôn Chí Tân vẫn thối tính như cũ không thay đổi giống như nữ vương ngạo kiều, này thanh danh ở hai bên trong bộ tộc lên cao, nghiễm nhiên có phong thái của cha Naaru, rất được hai bên thanh niên ủng hộ. Mặt khác còn có tiểu Buku, tiểu tử kia cực kì thông minh hiếu học, đặc thích hỏi han. Tôn Chí Tân đến dạy hắn, một đoạn thời gian tích lũy, tiểu tử kia nhưng lại thành Bách Sự thông nhí, nguyên lý thưởng thức bình thường biết không ít, thanh danh ở trong đám trẻ cũng là nước lên thuyền lên, có vẻ rất có uy nghi.
Chuyện thứ ba là trữ lượng thức ăn cải thiện, có nhiều công nhân tự nguyện đi vận thực như vậy, người trong tộc ăn cũng thế, Tôn Chí Tân nuôi sói cũng thế, lượng tiêu phí thức ăn chậm xuống. Tuy rằng tổng thể vẫn như cũ là có giảm không tăng, cũng không giống như trước bị Tôn Chí Tân đào ra một cái hố to đến đập vào mắt, cứ như vậy, dù mùa đông kéo dài, thức ăn cũng sẽ không thành vấn đề lớn. Cùng lắm thì mọi người mệt một chút, chạy đi chạy lại xuống dưới nhiều lần.
Có thêm thịt xuất hiện, khiến cho thực đơn trong tộc lại nhiều thêm, dưa chua đôn cá. Trước mùa thu Tôn Chí Tân tận dụng thời gian cuối muối đồ ăn, hắn kỳ thật đã quên chuyện này, một ngày kia Auge điêu miệng đột nhiên ồn ào muốn Zimmer nhà mình thay đổi khẩu vị hắn mới nhớ tới việc này.
Vì thế lấy đồ muối chua ra nấu canh, nấu kĩ, ngửi được mùi chua chua nức mũi là xong. Đem cá lớn cắt miếng ướp vị ở trong nồi cùng nấu, một hai phút sau lấy ra. Lúc ăn vừa ăn vừa uống, canh cá chua ngọt mỹ vị, miếng cá tươi ngon, vừa dinh dưỡng vừa mỹ vị, khi ăn đầu đầy mồ hôi hô to đã nghiền!
Chỉ tiếc trước mắt không có phát hiện mấy thứ linh tinh như hoa tiêu, hạt tiêu, cho nên vị thơm cũng đủ, chính là còn chưa đủ nồng nàn, thơm cay xé lưỡi khiến người ta muốn nuốt hết vào.
163, chiến sự khởi
Quỷ dị là đàn sói của Benz cũng thích ăn món này, sau khi ăn qua một lần mức độ được hoan nghênh của Tôn Chí Tân ở trong đàn sói đại đại vượt qua đầu lĩnh Benz. Mỗi lần hắn vừa đi tới chỗ bầy sói, đàn sói liền vây quanh ăn bộ sa trùng rán cùng dưa chua canh cá, ngược lại đem Dyami và Harry bỏ qua, khiến Tôn Chí Tân cảm thấy đàn sói này càng sống càng khôn khéo, giống Tôn Tiểu Lỗ biết chọn đồ tốt xuống tay.
Giờ tổn thương do giá rét của đàn sói đại khái đều đã lành, từng con từng con đều sinh động lên, từng bước khôi phục hoạt động săn thú, Tôn Chí Tân không cần vất vả nuôi nấng chúng nó. Nhưng chỗ hỏng là đám kia thế nhưng cũng kén chọn giống Auge, nếm qua thứ tốt về liền chỉ ăn thứ mỹ vị.
Ngân tinh đặc biệt chủy sàm, không chỉ có thích dính lấy Tôn Chí Tân, lá gan cũng đặc biệt lớn, có một lần vì lấy lòng ăn thế nhưng lặng lẽ theo đuôi Tôn Chí Tân một đường đến doanh . Người này cùng Tôn Chí Tân ở chung lâu cũng cực tinh, thấy thành viên khác trong tộc thông minh biết không thể công kích, liền lặng lẽ ghé vào chỗ cửa động đợi Tôn Chí Tân, đem Tôn Chí Tân quay đầu thấy được dọa đến nhảy dựng.
Có lần này sẽ có lần sau, liên tục nhiều lần phát hiện nó sẽ theo mình trở về đồng thời cũng khuyên can không có hiệu quả, Tôn Chí Tân không biết làm thế nào, chỉ có thể ở cửa động làm một chỗ ẩn nấp cho nó chuẩn bị một chén lớn, chuyên môn dùng để khoản đãi này cái tên dính người này.
Nhưng kế tiếp khiến cho Tôn Chí Tân hoàn toàn đau đầu, Ngân Tinh tính cách hào sảng hiếu khách, ban đầu nó một mình đến, sau lại hô bằng gọi hữu cùng nhau đến đây. Một lần đi cho thêm thức ăn vào bát nó, thần kỳ phát hiện không phải chỉ có mình nó, còn có ba, bốn đồng bọn của nó cũng đến đây, toàn bộ trông mong nhìn mình…… Cộng thêm nước miếng nhỏ dài vẻ mặt tham tướng……
Đối mặt sao mắt công kích, sức chống cự của Tôn Chí Tân về không. Vì thế sói đến thăm từ một con biến thành ba con, bốn con, năm con, sáu con, bảy con, tám con…… Đến khi cả đàn, còn cộng thêm đầu lĩnh soi và thanh niên ngốc Harry đứng ở đó cười ngây ngô với Tôn Chí Tân:“Tiểu tân, ta muốn uống canh cá, Harry cũng muốn uống, nhưng hắn không biết làm…… Yên tâm, chúng ta lấy nơi này làm giới hạn, tuyệt đối không đi qua kinh hách đến tộc nhân của ngươi. Đám sói này rất hiểu chuyện, sẽ không loạn cắn người, ngươi yên tâm đi.”
Càng nói càng lưu loát, nhưng Tôn Chí Tân có thể yên tâm sao?
Một đám sói tuyết đồng cỏ cả ngày lưu đãng quanh đây, sớm muộn cũng bại lộ, đến lúc đó hắn nên giải thích với tộc nhân như thế nào?
Còn có Harry, có thể không đứng một chỗ vụng trộm nhìn bóng dáng cha mình hay không, đi gặp thấy hắn sẽ chết a?
Nga, không được…… Thấy Harry còn sống trở về, lập tức sẽ hỏi ra chuyện đàn sói. …… Vẫn trước nhẫn nhẫn, lần sau sẽ tìm thời cơ thích hợp.
Ngày cứ như vậy bình tĩnh trôi qua, trong nháy mắt thời gian hai, ba tháng liền qua. Ngoài động thời tiết vẫn đang độ ấm liên tục giảm, đã giảm xuống đến tiếp gần âm ba mươi độ, chỉ là bão tuyết ít dần, sáng sủa giá rét dần dần tăng nhiều. Dựa theo cách nói của Arek, xuất hiện cùng loại tình huống nhiệt độ thấp vẫn sẽ kéo dài, nói cách khác cả mùa đông thật sự lâu hơn năm trước, không chắc có kéo dài cả năm, hay chỉ tới mùa xuân năm sau.
Đối với chuyện này Tôn Chí Tân một chút cũng không ngại, ở yên trong động thì ở yên trong động, dù sao sống ở đâu cũng như nhau. Giờ bầy sói đã trở lại săn thú, thể lực toàn bộ đã trở về trạng thái lương hảo, thu hoạch của chúng nó so với đám thợ săn trong tộc còn nhiều hơn, thường thường đều vụng trộm đưa lại đây khiến Tôn Chí Tân gia công thành đồ chín mỹ vị. Mà ăn không hết để cho Tôn Chí Tân nhận lấy, cuối cùng một chút một chút ở bù lại cái động đào trộm vốn có kia.
Đàn sói vụng trộm đến, lại vụng trộm tiêu sái, tránh không được cùng Qigeli người giữ kho tạm thời giao tiếp. Dần dần Đại hiệp cụt tay Qigeli cùng bầy sói cũng làm quen, từ mới đầu e ngại canh gác chậm rãi chuyển biến thành cùng bầy sói tự do tự tại vui đùa cùng nhau. Không chỉ có Tôn Chí Tân trộm cho đàn sói ăn, hắn cũng sẽ trộm làm đồ chín cho sói…… Đúng là hành vi trông coi đứng đắn.
Có một con sói cái đặc dính hắn, thích vụng trộm chạy tới chỗ hắn ăn, mấy lần đều thiếu chút nữa bị người phát hiện. Cuối cùng nửa tháng trước sinh trả lại cho hắn một nồi tiểu sói con ở trong lều hắn
Qigeli tính cách cứng rắn sẽ không biết cách chăm sóc tiểu sinh mệnh yếu ớt này, cầm này ba cục thịt nhỏ quả thực là thật tay chân luống cuống, nửa đêm vụng trộm chạy tới tìm Tôn Chí Tân, cùng nhau nghiên cứu an trí chúng nó như thế nào.
Cuối cùng không thể, chỉ đành đem chúng nó đưa về ổ sói bên kia nuôi . Rước lấy sói cái lão đại mất hứng, vài ngày cũng không quan tâm Qigeli. Qigeli chỉ đành làm cái ăn đi hống nó, sói cái mới bằng lòng thân cận hắn —
Hôm nay Tôn Chí Tân theo thường lệ đi cho đàn sói ăn trở về, trở lại doanh địa lại phát hiện toàn bộ doanh địa đều im ắng, chỉ có đống lửa cháy lốp đóp, toàn bộ doanh địa không thấy cảnh tượng thanh niên nói chuyện cười đùa, đám trẻ con nơi nơi chạy rông giương oai.
Trong lòng nao nao, xảy ra chuyện gì?
Dọc theo lều tìm một vòng, vẫn không có tìm được một người trưởng thành, cuối cùng ở trong một cái lều tìm được một lão nhân gia chân không đi được, mới hỏi:“Nobert gia gia, xảy ra chuyện gì? mọi người đều đi đâu rồi?”
Nobert nói:“Đã xảy ra chuyện! mọi người đều chạy tới cửa động, ngươi nhanh chạy đi nhìn một cái.”
trong lòng Tôn Chí Tân cả kinh, vội vàng đồng ý, hướng về cửa động bên kia chạy vội qua.
Đi vào cửa động, thấy được ba tầng người vây quanh một chỗ . Mặt sau đám người là nơi quan sát phía trước, người ở hàng đầu ghé vào tường băng, muốn xuyên qua tường băng ra bên ngoài xem, có người lại trực tiếp bả đầu ghé vào trên tường băng hướng ra phía ngoài nhìn.
Naaru đứng ở trong đám người hét lớn:“Đều lui lại! Tiger, chỉ huy tộc nhân của ngươi. Qigeli, tìm người đến đem lỗ quan sát lấp lại!”
Tiger không để ý tới, tự mình giơ ống thổi tên lên miệng, như là nhắm vào mục tiêu bên ngoài dùng sức bắn ra một mũi tên, sau đó dữ tợn quay đầu lại, vẻ mặt lãnh lệ nói:“Độc chết hắn!”
Tôn Chí Tân hoảng hốt, ´´ trước kia hắn còn chưa thấy qua Tiger đối với ai lộ ra sắc mặt tàn nhẫn như vậy, dù lúc trước cùng Naaru không hòa thuận cũng không thấy hắn dùng sắc mặt sinh tử cừu hận như vậy.
Naaru khí nộ quát bảo Tiger ngừng lại :“Tiger, khống chế cảm xúc của ngươi, ngươi giờ không phải một người . Ngươi có tộc nhân của mình, còn có Zimmer của mình cần chiếu cố! tình huống giờ không phải lúc ngươi phát giận! cút lại đây cho ta, cùng nhau khống chế có! nghe thấy không?”
Tiger vẻ mặt tàn nhẫn buông ống thổi tên, không cam lòng đến bên người Naaru. Trước kia hắn sẽ không như vậy, trên thế giới này giờ có hai người hắn sẽ nghe, một là Tôn Chí Tân, một người khác là Naaru. Naaru trung hậu chân thành, tác phong rộng lượng hắn luôn tỏ ra không phục, trong lòng lại kính nể không thôi. Lập tức vẻ mặt bất mãn tức giận trừng Naaru, miệng lại nói:“Giờ làm sao bây giờ?”
Tôn Chí Tân nhìn kinh nghi không hiểu, dùng sức rẽ đám người đi vào. bên tai nghe được Qigeli quát lớn:“Bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn mọi người tránh ra! tất đạt a sát a tô lại đây!”
Đã lâu cũng không có người dùng tất đạt a sát a tô gọi mình, trong lòng Tôn Chí Tân càng thêm không yên, rốt cuộc phát chuyện gì?
Đợi rốt cục đến bên người Naaru, Tôn Chí Tân vội hỏi nói:“Phát sinh chuyện gì?”
Naaru hướng Tôn Chí Tân sủng nịch cười cười:“Không có việc gì, ngươi đừng tới tham gia chuyện nguy hiểm này.”
Nguy hiểm?
Trong lòng đang nghi hoặc, Tiger ở bên cạnh nói:“Là toa mâu tộc. Phát hiện chúng ta ở lại hang động này, muốn công tiến vào chiếm chỗ. bọn hỗn đản Này!”
Tôn Chí Tân giật mình, chạy nhanh tìm một lỗ quan sát chưa bị lấp lại ra nhìn bên ngoài.
Xuyên thấu qua tường băng thật dày, quả nhiên thấy bên ngoài có một đám dã đàn ông vây quanh tường băng, giơ trong tay thạch chế vũ khí và mộc chế vũ khí gõ tường băng, muốn công phá nơi này vọt vào. Đám người số lượng còn không ít, chừng ba, bốn trăm tên, xem số lượng này tựa hồ so với bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn cộng lại còn nhiều hơn một chút. quan trọng nhất là đang trong đám người kia nhân không có thấy lão nhân hay trẻ con, một đám người nhìn qua đều là chiến sĩ.
Đám dã đàn ông kia khác với lúc Tôn Chí Tân mới gặp Tiger và Naaru. Hình dung như thế nào đây? khi mới gặp Naaru và Tiger cùng tộc nhân, tuy rằng cũng nguyên thủy lỗ mãng, cả người đều lộ ra một cỗ hơi thở dã tính. Cũng không giống cái gọi là toa mâu tộc ngoài động kia, vừa thấy liền cảm thấy tàn bạo hung hãn, tản ra một cỗ hơi thở nguyên thủy chiếm đoạt trần trụi.
Người bên ngoài tường băng, thậm chí bao gồm một vài nữ nhân bọc da thú, đều tráng kiện cao lớn, làn da lộ ra bên ngoài da thú thô ráp khoẻ mạnh, vạm vỡ bí khởi,. Hơn nữa bọn họ đều toàn thân là một loại trang phục cổ quái, bao trùm toàn bộ diện mạo và làn da, nhìn qua bạo ngược quỷ dị không chịu nổi.
Tôn Chí Tân hút một ngụm khí lạnh:“Đây là toa mâu tộc?”
“Đúng.” Naaru nói:“Một tộc đàn không sinh sản, chỉ đoạt lấy. Bọn họ cái gì cũng đều ăn, bao gồm tộc nhân của mình và kẻ thù chiến bại, còn thích thu thập răng nanh hay xương đùi đối phương mặc lên mình.”
Tôn Chí Tân theo bản năng rét lạnh, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lại ra bên ngoài, quả nhiên thấy có người trước ngực có trang sức giống răng người, ở bên hông những người khác thấy đầu lâu và xương đùi.
Trước kia chưa từng thấy qua loại chủng tộc nguyên thủy chân chính này, trong lòng Tôn Chí Tân từ bản năng vừa chán ghét vừa có chút e ngại, theo bản năng nhìn nhìn dầy độ tường băng, lại nhích lại gần bên người hai Lommar nhà mình, trong lòng mới cảm thấy yên ổn một chút.
Naaru vươn tay nắm Tôn Chí Tân thắt lưng, nói:“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Tiger cũng vươn tay gác qua vai Tôn Chí Tân, nói:”Phải, có ta. Không có việc gì, ngươi trong lòng sợ, về doanh địa nghỉ ngơi một lát, nơi này có ta và Naaru nhìn.”
Tôn Chí Tân lấy lại bình tĩnh, ý thức từ trong sợ hãi đã khôi phục lại. Hắn không yếu ớt như vậy, chỉ là bình sinh lần đầu thấy qua chủng tộc hung hãn như vậy, nói không sợ là giả . Chẳng qua Tôn Chí Tân trong khung cũng không phải người sợ phiền phức, sau khi trải qua kinh hãi ngắn ngủi nhanh chóng thu nạp tâm tính của mình, nhíu mày nói:“Nói cái gì vậy? có chồng của ta ở nơi này, ta sao có thể lui? đừng quên, ta cũng chồng của các ngươi! lúc nên chiến đấu bảo hộ người một nhà, ta tuyệt không lùi bước!”
Tiger nhíu mày, Naaru dùng sức nắm thật chặt Tôn Chí Tân, hai người cười rộ lên. Naaru vừa cười nói:“Ta vẫn biết Zimmer của ta là dũng sĩ.”
Tôn Chí Tân liếc trắng mắt, hỏi:“Tình huống giờ thế nào?”
Qigeli ở một bên đáp:“Tường băng cũng đủ dày, đủ rắn chắc, bọn họ công không phá được.”
Tamu cũng nói tiếp:“Ta làm ba tầng cửa cũng đủ rắn chắc, phá không nổi.”
Như thế cũng gần đúng sự thực, toàn bộ công sự phòng ngự của hang động được làm tốt lắm, mặc dù hơi nói quá, tình huống thật sự cùng không thể phá vỡ cũng kém không mấy. tường băng dày cộng thêm ba tầng cửa chắc chắn, nếu không dùng đám đồ công nghệ cao, thật đúng không thể sụp đổ. Chỉ cần mùa xuân không đến, tường băng không dung, bên ngoài có thêm mấy ngàn người dựa vào vũ khí nguyên thủy muốn tấn công vào, hoàn toàn là nói nhảm mà thôi. Đặc biệt Tôn Chí Tân lại hầu tinh, lúc trước hiến kế làm băng chông, đem tường băng làm thành cái bàn chông lớn, lại gia tăng độ khó cho người tới gần.
Tôn Chí Tân lại đi ra bên ngoài nhìn ra ngoài một hồi, hiển nhiên dã nhân bên ngoài quả thật không có cách nào đối phó với băng chông, vẫn đang vô công gõ.
Cuối cùng từ một lỗ quan sát bị lấp gần hết, Tôn Chí Tân thấy được một nữ nhân cao lớn vung tay lên, chiến sĩ toa mâu tộc liền chậm rãi thối lui.
Cái gọi là điều binh khiển tướng, nàng kia không có đi ra phía trước toàn bộ toa mâu tộc chiến sĩ như là một đám ô hợp, nàng vừa xuất hiện đem năm bè bảy mảng tụ tập đến cùng nhau, rất ra dáng linh hồn của đám chiến sĩ.
Rất muốn thấy rõ của nàng trông ra làm sao, nhưng lỗ quan sát lấp gần hết nhìn không thấy, chỉ mơ hồ thấy nàng có một đầu tóc dài thực dã tính, lại bởi vì vóc người rất cao, đứng ở trong một đám nam chiến sĩ vẫn có vẻ trác tuyệt bất quần. Tôn Chí Tân theo bản năng hỏi một câu:“Người phụ nữ kia là ai?”
Tiger không cần xem cũng biết Tôn Chí Tân hỏi gì, đáp:“Toa mâu tộc tộc trưởng, Ulan Hart.”
“Nữ ư?”
Tiger gật gật đầu:“Đừng xem nhẹ nàng, mỗi lần nàng dẫn dắt tộc nhân đến trùng kích doanh địa của ta, ta đều phải ăn đau. Nếu không phải vài năm nay nàng mang theo bộ tộc của mình di chuyển tứ phương, bộ tộc gió biển chịu không nổi nàng ta đến xâm chiếm.”
Khi nói chuyện, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi khí nộ không thôi, hiển nhiên là đã từng ở trong tay nữ tộc trưởng nếm qua đau khổ.
“Từng đấu với nàng ta?”
Tiger gật gật đầu, ánh mắt không tốt xuyên thấu qua tường băng, theo bản năng muốn nhìn kẻ thù của mình. Khiến Tôn Chí Tân không nghĩ tới là Naaru cũng đáp một câu:“Chiến đấu qua, vô luận là Ulan Hart hay là tộc nhân của nàng, chúng ta đều đánh không lại. Tình huống tốt, bị nàng đoạt đi tộc nhân và thức ăn, tình huống không tốt, chỉ có bỏ chạy.” Cười khổ một chút, lại nói:“Bởi vì nữ nhân lợi hại, bộ tộc thợ săn từng toàn thể di dời hai lần.”
Tôn Chí Tân hít vào một hơi, nữ nhân này cũng quá cường hãn, làm cho Tiger và Naaru đều phải tránh đi, sức chiến đấu là bao nhiêu đây?
Vừa nghĩ lại nghĩ tới công sự phòng ngự của động, trong lòng lại cảm thấy an tâm một chút. Nàng cũng không thể thủ đến mùa xuân tan băng đi? theo như lời của Tiger và Naaru, tộc đàn của vị Ulan Hart này giống man tộc trong lịch sử, không sinh sản, chỉ dưỡng chiến. Như thế nàng lấy người không chiến đầu được làm thức ăn dưỡng chiến, tự nhiên bỏ xuống này khối xương khó gặm tìm kiếm chỗ dễ xuống tay . Trong lòng nghĩ như vậy, lại hy vọng mùa xuân đến muộn . Bởi vì hiển nhiên, chỉ nhìn ra có thể biết, cho dù là chiến lực bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn cộng lại cùng không bằng một bữa ăn của nàng!
Cuối cùng trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy có chút không ổn, vẫn cảm thấy toàn bộ công sự phòng ngự cũng không phải nghiêm mật như mình suy đoán, tựa hồ chính mình có chỗ sơ hở.
Còn cửa động khác chưa lấp? nhớ rõ lần trước hỏi qua Benz, theo như Benz nói, ngoại trừ trước mặt, còn duy nhất một cái cửa động lớn hơn ngay gần ổ sói của hắn. Sơn đạo đến đó gập ghềnh ẩn nấp, ngoại trừ Dyami tự hắn có thể tìm được, những người khác không có khả năng tìm được. Cộng thêm nguyên nhân địa hình, bầy sói tứ chi dễ dàng, loài người thì rất khó. Mặt khác bầy sói lực sát thương đáng sợ, bởi vậy dù vạn nhất bị phát hiện, Benz cũng có thể mang theo đàn sói thủ hộ trụ chỗ kia tương đương với một người canh giữ cửa ngõ.
Cửa động lớn khác cũng là không phải không có, nhưng cách mấy ngọn núi, không tạo thành uy hiếp. Cộng thêm chi trong hang động kết cấu phức tạp gập ghềnh, cho dù có kẻ khác vào hệ thống hang động này, ở bên trong đi một năm cũng không có thể gặp mặt, vấn đề không lớn. Còn lại chính là một cửa động nhỏ, nhiều thì nhiều, nhưng những cửa này trừ nhỏ như chuột ra, dã thú lớn một chút đều không được, cho nên cũng an toàn .
Trong lòng nghĩ thế, Tôn Chí Tân vẫn cảm thấy không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra không ổn ở chỗ nào.
Naaru và Tiger tiếp đón tộc nhân của mình, hai tộc nhân sinh hoạt cùng nhau đã lâu, hữu nghị trợ giúp lẫn nhau, lúc này hai tộc trưởng đều tiếp đón, liền đều tự thối lui. Naaru làm việc thỏa đáng, dù biết là đối phương không thể công phá tường băng, vẫn lưu người ở lại thủ hộ. Binh lực so với trước kia thêm gấp ba, chừng bốn, năm mươi người, người chỉ huy cũng từ Qigeli đổi thành Tamu.
Tamu tuy rằng đầu óc thiếu chút linh quang, nhưng bản năng chiến đấu cường hãn, là dũng sĩ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong các chiến sĩ ở hai bộ tộc, lưu hắn chỉ huy tất nhiên là thỏa đáng. Cửa kia lại là hắn tự mình vác đao tạo ra, vạn nhất gặp phải vấn đề gì tu sửa cũng tương đối dễ dàng, liền tương đương với nửa công binh .
Sau khi phân phó Tôn Chí Tân mới theo Naaru và Tiger trở lại doanh, trong lòng bất an lại đem hai Lommar nhà mình tìm trở về hỏi chi tiết về toa mâu tộc. Vừa hỏi dưới mới biết toa mâu tộc ở phụ cận thời gian xuất hiện so với tộc của Tiger và Naaru còn sớm hơn, nghiêm khắc mà nói bọn họ mới là dân bản địa chân chính, luôn ở trên vùng đất này chiếm đoạt mà sống.
bộ lạc tiền sử cứ như vậy, phát triển đến nay bộ tộc có thể ở một chỗ sinh sống rất ít, đặc biệt bộ tộc loại nhỏ, sức sản xuất không đủ phát triển, giống bộ tộc gió biển của Tiger và bộ tộc thợ săn của Naaru, đều đã nhân lúc thay mùa mà di dời — phần lớn theo đàn dã thú di chuyển mà di chuyển. bộ tộc gió biển của Tiger may hơn một chút, từ khi phát hiện tài nguyên phong phú ở bờ biển, đã ba năm không có đi đâu, mà Naaru lại hàng năm đều di chuyển.
Cũng may phạm vi di động cũng không quá lớn, bình thường cũng chính là phạm vi trong vòng mấy trăm km, lựa chọn chỗ phong phú dã thú tìm kiếm thức ăn.
Từ khi gặp phải toa mâu tộc thì khác, này người trong tộc viên phần đông, lúc ấy nhân sổ có thể hoàn toàn tham gia chiến đấu liền lên đến sáu trăm người, giờ chỉ sợ là càng nhiều. Hơn nữa toa mâu tộc bởi vì phương thức sinh tồn khác, dân phong thần kỳ hung hãn, thủ đoạn thô bạo tàn nhẫn, thông qua phương thức chiếm đoạt vì dưỡng chiến mà sống tồn. bộ tộc loại nhỏ giống như của Tiger và Naaru vừa lúc là mục tiêu xuống tay của bọn hắn.
Trường kỳ Như thế, bộ tộc của Naaru và Tiger cùng toa mâu tộc của Ulan Hart chiến đấu không ngừng, kết quả đều là Ulan Hart thắng lợi nghênh ngang mà đi, Naaru và Tiger là sơn dương bị bắt nạt. Sao có thể làm cho hai người này đối với toa mâu tộc của Ulan Hart không hận thấu xương?
Nhưng đánh không lại cũng là sự thật, toa mâu tộc không giống tộc đàn của hai người, bọn họ thậm chí không sinh dục, chỉ từ phe chiến bại bắt đàn ông trai tráng nhập tộc bổ sung chiến lực, như thế liền không có phiền não về lão nhân cùng trẻ con, lực hành động, sức chiến đấu phi thường xuất sắc. Nhìn chỉnh thể hành vi, bọn họ mặc dù không có ngựa, lại thật sự giống mã tặc ở phạm vi vài trăm dặm quay lại như gió.
“Bọn họ trong tộc không có lão nhân, trẻ con, hay tộc viên thương tàn giống Qigeli?”
“Không có.”
“Không có khả năng!” Tôn Chí Tân không tin.
“Sao không có khả năng?” Tiger cười nhẹ:“ Dưới tình huống cái gì cũng chưa cướp được, tộc nhân yếu một chút chính là thức ăn, lão nhân và trẻ con cũng không hơn gì. Nói sau bọn họ cũng không sinh dục.”
Tôn Chí Tân nghe được tâm đại hàn, đây mới là lối sống dã man đích thực, ngoại trừ sinh tồn cơ bản nhất, không thấy được nửa điểm văn minh. Bọn họ không chỉ có đối người khác ngoan, đối với mình cũng ngoan!
Quay đầu mà nói, một dân tộc dám đối với chính mình tàn nhẫn đối đãi ngoại nhân liền càng thêm tàn nhẫn. Hòa là không có khả năng, lựa chọn còn lại hoặc là trốn, hoặc là đánh. Mà đánh lại đánh không lại, ngoại trừ kiên trì thủ vững còn có thể như thế nào?
Lúc này đem ý nghĩ của mình nói, lại nói:“Tường băng bọn họ công không phá được, ngoại trừ tồn lương, chúng ta lại có nguồn thức ăn ở hồ nước kia chúng ta trụ được rất tốt, bọn họ trụ không nổi.”
Naaru gật đầu:“Ta cũng nghĩ như vậy. Chờ bọn hắn trụ không được sẽ di chuyển đến chỗ khác, trước mắt chỉ có ở trong hang động ngốc mới đúng.”
Tiger hừ lạnh một tiếng, tuy rằng đầy bụng tức, nhưng lý trí cũng biết đây là biện pháp duy nhất có thể làm, chỉ đành hậm hực nói:“Một ngày nào đó ta muốn giết sạch toa mâu tộc!”
Biết Tiger đối đám người kia hận thấu xương, Tôn Chí Tân kéo Tiger qua đến khuyên nhủ. Tiger người này quả thật là lãnh ngạnh hiếu chiến, trong khung cũng là kẻ thích chiếm đoạt, lại càng không giống Naaru dày rộng trung lương, quả nhiên là tính cách có thù tất báo. Nhưng ngươi mạnh có người mạnh hơn, năm lần bảy lượt bị toa mâu tộc ức hiếp đoạt lấy tài nguyên và nhân lực, bảo hắn không được phát giận là làm khó hắn. Chỉ là bên này có Tôn Chí Tân ôn ngôn khuyên, Tiger cũng không phải người không có lý trí, không làm gì việc ngốc, chính là trên mặt khí nộ nan bình thật sự khó coi. Trước kia hắn hỉ nộ không hiện, giờ bên người có thêm Naaru cùng Tôn Chí Tân, tính tình lại không đè nén .
Tiger lại nói:“Sợ là bọn họ không đi.”
Naaru vừa chuyển mi:“Vì sao?”
Tôn Chí Tân tâm như điện chuyển, đã đoán được ý của Tiger, chợt nghe Tiger quả nhiên nói:“Giờ là kia cái gì tiểu Tân nói……”
“Thời kì tiểu băng hà.”
“Đúng, chính là cái này. Ở loại thời tiết này, tìm kiếm thức ăn sẽ càng khó khăn. Di chuyển có nghĩa muốn tiếp tục tìm kiếm, có thể tìm được bộ tộc có thể đoạt lấy hay không còn không nhất định, cho nên theo ta thấy, khả năng Ulan Hart sẽ lưu lại lớn hơn. Bởi vì giờ bên ngoài một mảnh băng tuyết, nhiệt độ không khí phi thường thấp, tìm kiếm chỗ khác tổn thất nhân thủ nhưng lại không nhất thiết có thể tìm được cái gì, còn không bằng thủ tại chỗ này tìm kiếm biện pháp công tiến vào.” Tiger nâng mắt, trong mắt lãnh lệ:“Lúc này, nàng người cũng muốn, thức ăn cũng muốn, hang động nàng càng muốn! Naaru, chúng ta sẽ có đại phiền toái.”
Naaru vẫn không chịu tin:“Nàng không ngốc như vậy.”
Tôn Chí Tân nhìn Tiger liếc một cái, thở dài:“Chiếu theo kinh nghiệm trước kia nàng cùng hai người các ngươi giao thủ, vị Ulan Hart này khẳng định không ngốc. Chỉ sợ nàng thật sự giống Tiger nói làm như vậy. Cho tới bây giờ vốn không có công sự phòng ngự bất khả xâm phạm chân chính, người chỉ sợ quá câu chấp, nàng nếu vẫn chấp nhất, không chừng thật có thể tìm được biện pháp gì công tiến vào.”
Nói đến đây, ba người cũng không nói gì nữa, vẻ mặt Naaru xem ra vẫn không quá tin, trong mắt Tiger lãnh lệ phun ra nuốt vào không chừng, Tôn Chí Tân thì tại trầm tư, toàn bộ lỗ hổng công sự phòng ngự có chỗ nào mình không nghĩ tới, hoặc là nếu phát sinh ngoài ý muốn lại nên bổ cứu như thế nào. Trong lều liền an tĩnh lại, chỉ dư ngọn lửa khiêu biến không chừng.