10-13. Dung nhập
Một cỗ hơi thở dày đặc mùi vị của máu mang theo hương vị nam tính hùng hậu cuồn cuộn đập vào mặt mà đến, lộ ra hương vị nguyên thủy dương cương cuồng dã mãnh liệt, lại bị bờ ngực nóng bỏng gắt gao ôm lấy, Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, nói không nên lời là thích hay chán ghét, nhưng bản năng đem Naaru đẩy ra, dùng những gì mới học được nói:“Buông ra !”
thấy sự nhiệt tình của Naaru bị mình xối một chậu nước lạnh mà sắc mặt ảm đi, trong lòng hơi dâng lên một tia không đành lòng, Tôn Chí Tân lại quay đầu đối hắn nói một câu:“Còn có thể…… Chỉ có…… Chỉ biết, ân, rất ít…… Một chút.”
Tôn Chí Tân không nói lắp, nhưng vừa phải nghĩ phát âm lại vừa phải tổ chức ngôn ngữ thực không dễ dàng, chỉ có thể biến thành lắp bắp.
Ngay cả như vậy, Naaru vẫn cực kì cao hứng. Tất đạt lạp sát a tô không hề không nói lời nào, mà là bắt đầu học tập ngôn ngữ nơi này, có phải hay không đại biểu hắn bắt đầu thích mình, thích bộ tộc của mình?
Naaru hưng phấn hai tay chà xát không ngừng, lập tức liền quên sự bài xích của Tôn Chí Tân, nói:“Tất đạt lạp sát a tô, thật thông minh !”
Buku cũng nói:“Ba ba, tất đạt lạp sát a Tô rất lợi hại, mới dạy một ngày đã nói được rất nhiều.”
Tôn Chí Tân nghiêng đầu cẩn thận nghe, đại khái nghe hiểu một nửa, thông qua vẻ mặt của Buccoo đoán được nửa còn lại, liền vô liêm sỉ cười toe với Naaru, vẻ mặt rất là đắc ý.
Tôn Chí Tân như vậy Naaru cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua, Tôn Chí Tân trước kia chỉ biết bày ra bộ mặt thối hoắc cho hắn xem, nếu không chính là động bất động liền liều chết đánh đấm, chưa bao giờ mang theo hơi thở gần gũi nhìn về mình mặt giãn ra mà cười giống như lúc này. Naaru nhìn hắn tươi cười, vẻ mặt bay lên, tinh thần rực rỡ hẳn lên. Ánh tịch dương đỏ hồng chiếu lên mặt Tôn Chí Tân, hai má tinh xảo tuấn mỹ được nhuộm một tầng rực rỡ sắc hồng mang theo ánh kim, hai con ngươi tối đen phiếm phản xạ kim quang màu chanh hồng, tựa như châm lên hai ngọn hỏa diễm, phối lên dung nhan tuấn mỹ tựa như những vị thần trong truyền thuyết cổ xưa. Người như vậy, diện mạo như vậy, phối hợp với khí chất không giống người thường, ngoại trừ hắn ra, Naaru chưa từng nhìn thấy người nào dễ nhìn đến như vậy.
Naaru có chút ngốc lăng, chăm chú nhìn Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân bị nhìn xem vừa không bình tĩnh, lại sợ hãi trong lòng, ánh mắt nùng tình như vậy hắn mơ hồ có chút hiểu, lại càng không hiểu, trong lòng cũng thật sự kiêng kị, lập tức mông lại ẩn ẩn đau, há mồm liền mắng:“Xem cái mao !” Dưới tình thế cấp bách, nói cũng là tiếng Trung.
một đám dã nam nhân phía sau Naaru cười lớn, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn đoán biết được là hắn bị mắng. Mọi người liền ở sau lưng Naaru dùng loại phát âm cổ quái học Tôn Chí Tân nói chuyện:“Xem cái mao !”
Hai loại ngôn ngữ quy tắc phát âm rõ ràng bất đồng, làn điệu phát âm kia bọn họ học không đâu vào đâu, khẩu khí mắng người nhưng thật ra học cái mười thành mười. Mấy chục thô nhân dùng đủ lạo ngữ điệu mắng chửi người, cảnh tượng kia thực là thú vị . Tôn Chí Tân ngẩn ngơ, nhịn không được cất tiếng cười to. Lần đầu, hắn cảm thấy cái đám dã nam nhân kỳ thật cũn khả ái .
Naaru biết Tôn Chí Tân đang mắng mình, nhưng không biết là vì cái gì, nghe được Tôn Chí Tân sảng khoái tiếng cười, hắn cảm thấy thực vui vẻ, liền cũng mở miệng cười đến vô tâm vô phế. Chỉ có con trai lớn của hắn Auge, đầu tiên là kinh ngạc trước năng lực của Tôn Chí Tân , sau đó lại bĩu môi, hiển nhiên không thích Tôn Chí Tân giống như Buku.
Kế tiếp chính là phân phối con mồi, dũng sĩ săn thú trở về thừa dịp lúc này nghỉ ngơi một lát, người già và phụ nữ trong tộc thuần thục lột da con mồi, đám đàn ông đem con mồi đến chỗ Naaru an tĩnh chờ hắn phân phối.
Tôn Chí Tân không hiểu Naaru thông qua phương pháp gì để tính toán tổng sản lượng con mồi, nhưng hắn luôn có thể chia đều con mồi, mỗi một hộ nhận được số lượng cũng không phải tuyệt đối bằng nhau, nhưng phần lớn đều không sai biệt lắm, tựa như trong lòng có một cân thực chuẩn.
Đều nói nghiêm túc nam nhân là dễ nhìn nhất, Tôn Chí Tân nhìn Naaru dùng thái độ trang nghiêm phân phối con mồi, trong lòng không thể không đồng ý với quan điểm này. nam nhân đem con mồi rất nhanh phân phối ra ngoài, ánh mắt chuyên chú mà vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng đầy tay đều dính máu, bộ dáng nghiêm túc kia phối hợp với sườn mặt như khắc của hắn, Tôn Chí Tân chưa bao giờ như lúc này cảm thấy trong lòng run lên, lại hơi có chút đỏ mặt.
Từng khối thịt được phân phối xuống, nội tạng thì bị vứt bỏ ném ra bờ sông chờ động vật ăn thịt đến dùng. hành động Này Tôn Chí Tân biết, giống những bộ tộc nguyên thủy ở thời không trước kia, là sự cảm ơn thiên nhiên vì đã giúp họ tìm được thức ăn, trả một phần không dùng đến lại cho tự nhiên, trong lòng cũng giữ lấy tâm tình cảm kích, cảm tạ nó đã ban thưởng thức ăn để con người sinh tồn.
hần đầu do những người này không biết ăn như thế nào, cũng bị vứt bỏ đến bãi sông ở xa, đợi chúng nó tự nhiên hư thối, chỉ còn lại đầu lâu đầy đủ mà hùng tráng uy vũ sẽ bị nhặt trở về, trở thành chiến lợi phẩm hoặc là trang sức, đại biểu cho quang huy chiến tích của dũng sĩ. Trong đó lại có một cái phép tắc nguyên thủy, hỉ có thứ mình tự tay săn đến mới có quyền nhặt trở về, người khác không có quyền lợi đó, có thể dễ dàng thấy được cái nhìn về vinh quang của bộ tộc này: vinh quang người khác đạt được người không liên quan không có quyền chiếm đoạt, chiến tích huy hoàng chỉ có thể là bản thân tự tay tìm kiếm.
vinh quang mộc mạc như thế làm cho Tôn Chí Tân nhịn không được động dung, so với kiếp trước xuất hiện vô số người ti bỉ dùng thái độ đương nhiên đoạt lấy thành quả của người khác, biểu hiện tôn sùng vinh quang độc đáo của bộ tộc trước mắt này không thể nghi ngờ thực đả động Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân tận đáy lòng cảm thấy đây là một loại phẩm chất phi thường quý giá, nhịn không được lại một lần nữa đối với nhưng dã nhân nay nhìn với cặp mắt khác xưa.
Kết quả cuối cùng phân phối còn thừa cho thấy, cán cân trong lòng Naaru cũng không thực chuẩn. Hắn phân đến cuối cùng, còn lại chính là nhà mình, chỉ là phân lượng kia chỉ bằng một nửa người khác.
Phân phối không đều a…… Kế tiếp làm sao bây giờ ? phân phối một lần nữa? Tôn Chí Tân đầu cụp xuống, ghé mắt xem Naaru, nhìn hắn như thế nào đối mặt kết quả này. Kết quả kết quả, liền giống như Tôn Chí Tân tưởng tượng, Naaru chỉ cười cười, mang đi phần dư không hề đủ kia. biểu tình của mọi người đều thực bình tĩnh, ngay cả Auge tính tình không tốt, Buku tiểu tử kia cũng thực bình tĩnh, thậm chí có thể nói là một loại thần sắc tập mãi thành quen, giống như tình huống như vậy thường xuyên phát sinh. Tôn Chí Tân trong lòng giật giật, đột nhiên cảm thấy Naaru kia khuôn mặt bình tĩnh oai hùng lại dễ nhìn vài phần. Đây có lẽ chính là nghĩa vụ của tộc trưởng đi, thà rằng chính mình chịu thiệt, cũng không thể để tộc nhân chịu thiệt. Thật sự là…… một kẻ khả ái.
Tôn Chí Tân trong lòng giật giật, quay mình trở lại bãi chia thức ăn nhặt một bộ ruột hươu, chạy như bay đến bờ sông tẩy rửa sạch sẽ, ại chạy trở về hứng máu tươi còn chưa đông hẳn vào, sau đó vô cùng đương nhiên sai Naaru đi nhặt những phần nội tạng bị vứt bỏ không dùng đến lên, băm nát nhét vào luôn trong ruột.
Phương pháp xử lý này Tôn Chí Tân cũng chỉ mơ hồ biết đại khái nên làm như thế nào, chưa từng chân chính làm qua, cho nên chỉ định thử xem có thể thành công hay không mà thôi.
Cả nhà Naaru không hiểu được ý đồ của Tôn Chí Tân, Naaru đương nhiên theo Tôn Chí Tân phân phó làm việc, tuy rằng hắn không hiểu, nhưng nếu như vậy có thể lấy lòng Tôn Chí Tân, hắn sẽ không ngại làm, dù sao cũng không phiền đến ai. Buku nhìn cha bận rộn theo bản năng đi đến hỗ trợ, mà Auge chỉ dùng một loại ánh mắt khinh thị liếc Tôn Chí Tân vài lần, rồi đem một đôi chân to vói vào nước sông tiêu trừ một ngày bôn ba mệt nhọc. Tôn Chí Tân lơ đãng nhìn thấy đôi chân trần của hắn bị cọ ra bọt máu, có lòng muốn giúp đỡ xử lý một chút, lại thấy Auger từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn thẳng hay phản ứng lại mình lấy một chút, trong lòng tức giận cũng liền lười quản. Hắn cũng không phải loại người có tính cách thánh mẫu gì đó, nhiệt tình với người không cần đến mình, hắn mới không có hứng thú này.
Làm xong một khúc dồi đơn giản, tay của Tôn Chí Tân đang nhúng vào trong nước kỳ cọ lại bị Naaru bắt được, tưới nước lên cho hắn rửa. bàn tay Tôn Chí Tân thon dài mà xương thịt đều đều, Naaru bàn tay dày rộng mà thô ráp, chỉ tiết rõ ràng, hai hai tay hợp đến một chỗ lại có một loại cảm giác hòa hợp kì quái. Trọn vẹn hai tay bị hắn nắm lấy cẩn thận chà lau, mang đến cho người ta cảm giác phi thường kỳ quái, giống bị đang được người thương tiếc. Thân là nam nhân bị một cái khác nam nhân thương tiếc ? Tôn Chí Tân lại bị chọc điên, một khuỷu tay đẩy Naaru ra, sắc mặt ửng đỏ tự mình tẩy rửa. Naaru ăn một tay khửu tay cũng không giận, chính mình đi rửa sạch vết máu trên tay, nghiêng mặt nhìn Tôn Chí Tân lại lộ ra cái loại tươi cười dương cương ngay thẳng đó.
Con bà nó…… Tôn Chí Tân âm thầm đau đầu, đừng mẹ nó cười giống một con đại hình khuyển có được hay không…… Hắn đối loại này sinh vật không có sức chống cự nào.
Trở lại lều của mình, Buku bắt đầu bận rộn làm cơm chiều hôm nay. Hôm nay cơm chiều phân lượng không đủ, cũng chỉ có thể chấp nhận bắt tay vào làm cái gì đó ăn. Tôn Chí Tân trong lòng dâng lên một cái xúc động, lại không biết có thể hay không bị nhận ra, liền cẩn thận bất động kiềm chế.
Rất nhanh chuẩn bị cơm chiều cho tốt, bốn người liền ngồi dưới đất phân cơm. Hôm nay số lượng rõ ràng không đủ, trừ bỏ Tôn Chí Tân, còn lại ba người sức ăn đều lớn kinh người, cho dù là Buku cũng không ngoại lệ. Ăn xong chỗ đồ nấu xong, Naaru nhu nhu bụng, ôm lấy Buku định tiến hành cha con trò chuyện như mọi ngày. Hắn là người trưởng thành, có thể khống chế sự đói khát của chính mình, Buku lại không được, bị Naaru ôm ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nồi, giống như cái nồi kia là cái tụ bảo hạp, có thể lại một lần nữa biến ra thức ăn. Auge cũng là có vẻ lưng lửng , rõ ràng còn không có ăn đến năm phần ăn no, bất quá hắn không có chút oán giận, tiếp tục mài chính mình giáo đá, sắc mặt lộ ra thần sắc kiên định dứt khoát.
Tôn Chí Tân nhìn ba cha con nhà này lòng không khỏi mềm thành một mảnh, quyết định thử một lần. Hắn vốn định thừa dịp ngày mai Naaru ra ngoài săn thú thử lại, hiện tại mọi người bao gồm chính hắn đều không ăn no, chỉ có thể đem kế hoạch làm trước. Naaru cùng Auge, ngày mai còn cần tiêu hao rất nhiều thể lực đi săn thú, không ăn cho no sao được ?
Thở dài, Tôn Chí Tân đứng lên, một lần nữa đem nồi lấy đến nhóm lửa.
Naaru giật mình, dừng lại động tác trêu đùa Buku. Auge dừng lại mài giáo, không rõ cho nên nhìn qua.
“Tất đạt lạp sát a tô, ngươi muốn làm gì ?”
“Nấu cơm.” Tôn Chí Tân cũng không quay đầu lại, đổ thêm nước vào nồi, đem muối ăn giống như bùn đen bỏ vào.
Buku ngơ ngác hỏi:“Ngươi biết nấu cơm sao ?”
Ta x! nói như nấu cơm được là công phu rất cao thâm, Tôn Chí Tân bĩu môi. Hay nói giỡn, làm một kẻ nhiều năm độc lập sinh hoạt, lại là một gã ham hoạt động dã ngoại, không biết nấu cơm chiếu cố chính mình mới là gặp quỷ .
Được một lát, nước sôi, Tôn Chí Tân đem nước muối đổ ra, bỏ đi bùn đất màu đen ở đáy nồi, một lần nữa đem nước muối đổ lại vào trong nồi.
“Nhưng là, chúng ta đã không còn thức ăn a.” Buku lại nói.
“Có.” Tôn Chí Tân nói bỏ số dồi lúc nãy làm được vào nồi nấu. Huyết tràng kỳ thật là loại đồ ăn nổi danh, dùng máu động vật mới giết trộn với nội tạng băm nhét vào ruột sau đó đem nấu, cũng có thể phơi nắng rồi mới nấu, làm theo kiểu nào thì sẽ có phong vị riêng của kiểu ấy. So sánh hai biện pháp xử lý, nấu ngay thì thịt nhiều tươi mới thơm mát, hong rồi thì mang theo hương vị đậm đà chọc người chảy nước miếng, đều là mỹ vị. Lúc nấu dồi dùng hành, gừng, tỏi tẩy mùi tanh, thêm chút hương liệu như hồi, trần bì gì đó, nhâm nhi với rượu trắng, thật sự là món ngon có phong vị độc đáo. Hiện tại sao, hành, gừng, tỏi, rượu trắng gì cũng không có, Tôn Chí Tân có thể làm cũng chỉ là tinh chế lại muối một chút, xóa đi mùi lạ.
Bao gồm Naaru, ba người đều đang nhìn Tôn Chí Tân bận rộn, trong mắt Auge lộ ra quang mang kỳ quái, chỉ cảm thấy động tác thuần thục của Tôn Chí Tân thật sự, một chút cũng không giống lời trí giả là thiên thần giáng xuống, chi là người bình thường. Naaru thì từ khi Tôn Chí Tân bắt đầu động tác liền nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, ánh mắt một hồi chuyên chú, một hồi mơ hồ, như là xuyên thấu qua bóng dáng Tôn Chí Tân, trên mặt lộ ra nét cười nhẹ đầy thỏa mãn.
Buku nhảy xuống khỏi đùi Naaru, sáp lại sát bên cạnh Tôn Chí Tân. Thứ trong nồi nó chưa bao giờ gặp qua, tò mò nói:“Có thể ăn thật sao ? Chính là thứ ngươi vừa rồi bảo phụ thân đi làm ?”
Tôn Chí Tân nghe hiểu một nửa, đoán được toàn bộ, vươn tay xoa đầu Buku, nói:“Có thể ăn.” Tôn Chí Tân trước kia chưa từng cùng Buku thân cận, nhưng là tiểu hài tử mẫn cảm, Tôn Chí Tân xoa đầu nó, nó liền hiểu Tôn Chí Tân có ý thân cận, ngưỡng mặt hướng Tôn Chí Tân nhếch miệng cười cười, đem thân thể bé nhỏ ghé vào trên đùi Tôn Chí Tân thèm thuồng nhìn vào trong nồi.
Auge đã ngừng mài giáo, dựa vào cọc lều nhìn Tôn Chí Tân bận việc. Naaru cũng không để ý, ánh mắt vẫn đuổi theo Tôn Chí Tân, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng. Hắn tuy rằng không hiểu Tôn Chí Tân cụ thể đang làm những gì, chỉ biết hắn đang vì ba cha con bọn họ làm đồ ăn. tất đạt lạp sát a tô của hắn, rốt cục đồng ý vì hắn làm gì đó .
Nấu khoảng hơn 10 phút, dồi đã chín, mùi hương mang theo vị tanh tao bốc lên.
Tôn Chí Tân ngửi ngửi, theo bản năng nhíu mày, hắn không quá thích hương vị này. Buku lại bắt đầu chảy nước miếng, vui sướng nói:“ Hình như thật sự có thể ăn, thật thơm!”
Một đám người tiền sử ăn uống thô thiển, vị tanh nồng đã thành quen,, Tôn Chí Tân lại không được. Hắn đứng lên, từ trên lều rút xuống một nhánh cỏ, trên đó có treo mấy cái nấm lúc chiều hái được. Lúc ấy mang theo Buku rừng cây bên bờ sông đi dạo một vòng, tuy rằng Buku vì lý do không an toàn ngăn cản Tôn Chí Tân xâm nhập sâu hơn, nhưng chỉ lởn vởn ngoài bìa rừng, Tôn Chí Tân liền phát hiện tài nguyên nấm trong rừng thực phong phú. Đây chính là thứ tốt, người hay du lịch bên ngoài đều thích tại nơi cắm trại lấy nó làm canh, đồng thời cũng có thể chính xác nhận ra loại nào có độc, loại nào không độc. Loại nấm Tôn Chí Tân hái , tất cả đều là những cây nấm màu mỡ gà, loại này tên khoa học là song bào nấm gì đó.
Lúc ấy Buku thấy Tôn Chí Tân hái nấm rất vui, cũng cười hì hì đi theo phía sau hắn hái. Chẳng qua thằng bé này chuyên chỉ hái những loại nấm có màu sắc tiên diễm xinh đẹp, phần lớn đều bị Tôn Chí Tân chọn ra ném đi, chỉ còn lại những cây có thể ăn đem xuyên vào một nhánh cỏ mang về.
Hiện tại, Tôn Chí Tân đang xé nhỏ nấm, thả chúng vào nồi.
“Có độc.” Naaru nói, ngăn cản Tôn Chí Tân.
từ Này Tôn Chí Tân lần đầu nghe, mơ hồ đoán được Naaru ý tứ. Xem ra trong bộ tộc có người ăn nhầm nấm độc mà trúng độc, bởi vậy cho rằng thứ này không thể ăn.
Nghĩ nghĩ, Tôn Chí Tân cầm lấy một cây nấm độc bởi vì đặc biệt dễ nhìn mà lưu lại, nói:“Này, có độc.” Lại cầm lên một cây song bào nấm: “Này, không…… Không có…… Độc. Ăn…… Có thể ăn.”
Auge nhìn thoáng qua Tôn Chí Tân, hếch mũi ngửi ngửi trong không khí, một lần nữa dời ánh mắt về lại trong nồi, thật sự rất thơm a, có nên tin tưởng hắn hay không? Naaru cũng bán tín bán nghi, đột nhiên lại nghĩ tới người trước mắt là người thiên thần giáng xuống, là tất đạt lạp sát a tô, lập tức thoải mái. Chỉ có Buku tâm tư đơn giản, Tôn Chí Tân nói có thể ăn, hắn liền hoàn toàn tin tưởng.
Lại quá một trận, mùi nấm được nấu tỏa ra, trong lều nhất thời mùi thơm lạ lùng nức mũi. Buku nước miếng chảy ra càng nhiều, kêu lên:“Thật thơm, thật thơm, ta muốn ăn!”
Tôn Chí Tân cười cười:“Chờ một chút.”
Vừa nói vừa thổi thổi ngón tay, vớt dồi đã nấu chín trở nên cứng rắn ra. Sờ lấy một phiến đá, ờ, chính là cái phiến tối hôm qua dùng để cắt Naaru kia, xắt dồi thành khối, một lần nữa thả lại vào nồi gốm nêm muối nấu tiếp. Đây là bước cuối cùng, phải làm cho mùi nấm hòa quyện nguyên vẹn vào với dồi.
Naaru nhìn Tôn Chí Tân làm đâu vào đấy, mơ hồ lại mang một loại mỹ cảm thuần thục, trong lòng lại tin vài phần. Nếu không phải bởi vì hiểu biết cùng kinh nghiệm, hắn không có khả năng tản mát ra hơi thở định liệu trước như vậy, làm ra động tác như vậy. Xem ra cái thứ ngửi mùi thập phần ngon miệng kia thật sự có thể ăn.
Nấu thêm một hồi, nấm bị chưng nhừ, mùi thơm tươi mát và mùi thịt quyện lại với nhau, tạo thành một cỗ hương thơm kỳ lạ mà ba cha con Naaru cho đến bây giờ cũng chưa từng ngửi qua. Ba cái bụng bắt đầu đồng thời rung động kêu vang, Auger sớm đã buông rụt rè, dời bước lại gần ngồi xuống cạnh nồi chờ đợi.
Cuối cùng nấu xong, Tôn Chí Tân dùng bát đá dị hợm đựng đầy dồi trộn nấm, theo thói quen dùng tiếng Trung nói:“Nếm thử.” lập tức lại đổi thành ngôn ngữ bộ lạc nói:“Ăn.”
Naaru ngăn lại bàn tay gấp gáp không chờ nổi của Buku, lại một lần nữa hỏi:“Không có độc ?”
Tôn Chí Tân cười cười, biết không thể sốt ruột làm cho bọn họ chấp nhận điều mới lạ chưa từng hiểu biết, liền tự mình ăn trước mấy ngụm, không nói lời nào, chỉ gật đầu. Nói thực ra, ngày ngày ăn mấy thứ đồ được nấu thô lậu, hắn bị tra tấn sắp hỏng rồi, lúc này ăn đồ chính mình nấu, hương vị tuy rằng không lý tưởng, nhưng đã có thể chấp nhận. ba người họ không ăn, tự mình ăn ! ngược đãi chính mình không phải là nguyên tắc sinh hoạt của Tôn Chí Tân.
Thấy Tôn Chí Tân đã muốn bắt đầu ăn, Buku lấy một bát, chỉ ăn một ngụm liền tiếng hoan hô kêu lên:“A ! thật thơm !”
Naaru và Auge nhìn nhau một cái, cũng đều tự cầm một chén đến ăn.
Chỉ ăn một ngụm, cha con hai người liền nhịn không được ánh mắt sáng lên, lập tức ngay cả nóng cũng bất chấp há to miệng ăn từng ngụm lớn.
Tôn Chí Tân tay nghề quả thật không phải loại thường , tuy rằng khuyết thiếu gia vị không thể hoàn toàn át đi hương vị tanh nồng, nấm không chỉ là một loại thức ăn, nó đồng thời cũng là một loại gia vị phi thường vĩ đại, hơn nữa đem muối tinh chế quá một lần, hữu hiệu trừ bỏ đi 1 bộ phận lớn những tạp chất tạo thành mùi lạ, hương vị canh dồi trộn nấm tự nhiên là cùng thức ăn hai người từng ăn trước kia khác biệt rất lớn. Thử nghĩ, hai người lúc nếm qua đồ ăn dùng công nghệ hiện đại nấu ra sẽ thể nào? chỉ cảm thấy những thứ trong miệng, dồi thịt mang theo mụi thơm, quyện cùng vị nấm tạo thành mĩ vị, một chút cũng không giống thứ nước muối nấu thịt toàn mùi là trước đây, quả thật là cực phẩm mĩ thực!
Vốn chưa ăn no, giờ lại được hưởng thứ thơm ngon chưa từng có này, đương nhiên là ăn vui sướng vô cùng.
Cha con ba người ăn cái gì động tác đều cực kì thô lỗ, Tôn Chí Tân thấy được ba người vùi đầu ăn uống, iếng ùng ục kỳ quái vang lên khắp lều, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. hành động của bọn họ chính là khẳng định cùng tán dương đối với tay nghề của hắn. Ai không thích thứ mình làm ra được người khác khẳng định cùng ca ngợi ? trong lòng đương nhiên là thật cao hứng . Hơn nữa Tôn Chí Tân là một người tự lập sinh hoạt từ rất lâu, phần lớn thời gian đều là một mình yên tĩnh mà lạnh lùng ăn cơm. Lúc này có ba cha con thô lô kia ra sức ăn, gây cho hắn một cảm giác náo nhiệt vừa đã lâu lại vừa mới mẻ, đột nhiên lại thấy cảm giác có người cùng ăn cơm thật sự không sai. Ừ, lần đầu cảm thấy có vẻ xuyên đến nơi này cũng không xấu, có chút hương vị như đột nhiên nhiều thêm ba người nhà.
Trong lòng nhất thời vui vẻ, cũng cũng học ba người kia thô lỗ ăn uống. Bốn người rất nhanh liền đem một nồi đầy canh dồi trộn nấm gió cuốn mây tan càn quét sạch sẽ, thậm chí ngay cả đáy nồi còn sót lại nước canh cũng bị Auge và Buku phân nhau uống sạch.
“A……ăn no quá. Hơn nữa thật ngon !” Buku ăn no, toàn thân đều lười biếng , dựa vào người Naaru, chỉ cảm thấy bụng đã chứa không nổi thêm cái gì nữa, thế nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thèm thuồng mơ tưởng. Auge cũng ăn được thực no, trầm mặc liếc mắt một cái nhìn Tôn Chí Tân, lần đầu tiên không lấy ánh mắt khinh thị nhìn hắn nữa. Naaru lại lấy một dạng ánh mắt như nước nhìn Tôn Chí Tân, làm cho Tôn Chí Tân tọa lập nan an, đoán rằng này có phải ăn no ấm cật. Ngày hôm qua hắn quả thật có sướng, thế nhưng về mặt tâm lý vẫn bài xích chuyện bị một người cùng giới cưỡi lên mình.
“Ta đi…… rửa…… rử nồi.” Tôn Chí Tân muốn chạy. Oử đây liền ba mươi mấy ngày, sớm đã phát hiện người nơi này không có thói quen tẩy rửa dụng cụ sinh hoạt sau khi ăn xong, hắn đã chịu không nổi như vậy nữa, vừa lúc mượn cớ né người, miễn cho lại bị áp.
Buku đứng lên kêu:“Ta đi theo ngươi. A ! không biết có còn ruột không ? ta đi kiếm !”
Ruột thật ra là có, bất quá không có máu tươi, ko làm dồi được. Tôn Chí Tân lúc rửa nồi thì Buku ở ngay bên cạnh hắn lật tới lật lui, tìm kiếm ruột và nội tạng bị vứt bỏ. Nó sau khi nếm qua bữa tối hôm nay liền nhớ mãi không quên, chỉ hy vọng mình có thể tìm về nhiều một chút nguyên liệu để ngày mai có thể tiếp tục ăn.
Tôn Chí Tân không đành lòng đả kích tâm tình của Buku, tuy rằng làm không được dồi, vẫn lấy những thứ nó kiếm trở về xem xét một lần, đem nhữn thứ cảm thấy có thể có dùng lưu lại. Về phần ruột, tẩy rửa sạch xong có thể hong khô, về sau có lẽ có cách sử dụng khác. Ở đây sinh tồn không dễ dàng, mọi chuyện đều phải phòng ngừa chu đáo. Nghĩ nghĩ, lại phái tiểu tử kia đi kiểm cái đầu dê về, thứ kia cũng có thể ăn. Cùng lắm thì nấu xong sẽ đem đầu lâu đâu trở về, ai thích nhặt làm chiến lợi phẩm cũng sẽ không bị ảnh hưởng không phải sao? Không tính là phá hư quy tắc của bộ lạc.
Hai người ở bãi sông cọ rửa cả buổi, cuối cùng vẫn không thể không trở lại trong lều.
Auge đã rời đi, Buku tiểu tử này sau khi trở về chỉ ngây người một lát cũng bị đuổi đi, chỉ dư Tôn Chí Tân đứng ở trong lều cùng Naaru mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc này sắc trời đã tối, chỉ có đống lửa trong lều còn phát ra ánh sáng mỏng manh, hắt ánh sáng lên mặt Naaru.
Naaru nhìn Tôn Chí Tân, nhìn thấy rõ ràng bài xích trên mặt Tôn Chí Tân. Trong đầu hơi có chút khổ sở, tất đạt lạp sát a tô vẫn không thích mình. Bất quá, hắn sẽ cố gắng, một ngày nào đó sẽ làm đạt lạp sát a tô thích mình, thích bộ tộc của mình, cam tâm tình nguyện lưu lại.
“Ngủ đi.” Naaru xả hạ váy da thú, trước tiến vào da thú dưới.
Tôn Chí Tân giật mình, hôm nay không đấu võ ? trước kia nhưng là ngày ngày đều phải đấu một hồi. liếc mắt Xem xét một cái dao đá bên cạnh, Tôn Chí Tân bỏ qua ý tưởng này. Quên đi, vết cắt đêm qua bên gáy hắn đã không tử tế gì, người này chỉ là lúc cầu hoan có chút thô bạo, cũng không thật sự thương tổn đến mình, đao đao thương thương không cần thiết.
Hắn cũng không còn chỗ nào có thể đi, đứng nửa ngày rồi cũng chỉ có thể kiên trì chui vào dưới chăn, nhưng mảnh váy da thú không có ý nghĩa phòng hộ gì trên người thì hắn vẫn không chịu cởi, cứ cảm thấy đây là một lớp bảo hộ tâm lý.
Mới chui vào, thân hình nóng bỏng của Naaru liền sán lại. Tôn Chí Tân cứng đờ, theo bản năng phản kích.
“Đừng nhúc nhích.” Naaru nói, ôm Tôn Chí Tân vào trong ngực.
Tôn Chí Tân đang định phát lực đánh người, đột nhiên cảm thấy người này chỉ là ôm lấy hắn, không có động tác gây rối khác, động tác trên tay liền dừng lại. Ngây người một trận, Naaru vẫn không nhúc nhích, mà chính mình cũng mệt mỏi , rốt thả lỏng mặc hắn ôm.
Ôm liền ôm đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, nói ban đêm thường lạnh, hiệu quả giữ ấm của da thú không tốt lắm, hai người ôm nhau cũng ấm áp.
Mới nghĩ như vậy, liền cảm giác được Naaru càng thêm thân mật thiếp lại, bàn tay to sờ soạng đến váy da thú của mình đem nó nhấc lên, một thứ nóng bỏng vói vào hai giữa hai chân hắn.
Tôn Chí Tân da đầu giật giật, theo bản năng muốn kêu to, lại bị Naaru che miệng lại.
“Ngô ngô ngô ngô !” Tôn Chí Tân hai chân loạn đá, muốn đem người này đá văng ra. Chỉ là hắn đã quên một chuyện, đàn ông đang lúc tính trí bừng bừng phấn chấn tuyệt đối không thể trêu chọc, hắn càng phản kháng Naaru sẽ chỉ càng thêm hăng hái.
Sân khấu trình diễn võ thuật vốn tưởng rằng đã yên tĩnh lại một lần nữa sôi sục, hai người dưới chăn da thú lăn lộn đánh đấm, rất giống hai đầu dã thú.
Vốn ở thế yếu, lại là đánh cự ly gần, Tôn Chí Tân rất nhanh đã bị ngăn chặn, Naaru toàn thân đè ép trên người Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân mồ hôi đầy mặt, tức giận trừng Naaru.
Naaru dừng lại động tác, chỉ là đè nặng hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân. Ánh lửa không quá sáng ngời hắt lên làm khuôn mặt Naaru có vẻ càng thêm dã tính mà phóng đãng, ánh mắt chăm chú lại làm Tôn Chí Tân trong lòng nhảy dựng.
HHH
hai người một lúc lâu sau mới bình ổn lại, Naaru không chịu lăn khỏi người Tôn Chí Tân, vẫn đang mang theo ánh mắt tràn ngập dục vọng chuyên chú nhìn Ánh mắt Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân không dám nhìn thẳng hắn, bà nó , này đã là lần thứ hai bị hắn cho tới cực hạn, lại thêm hai lần nữa chắc mình bị hắn làm cho cong thật. Ánh mắt né tránh nhìn loạn chung quanh, bên tai nghe được Naaru dùng thanh âm giống như violon khẽ kêu:“Tất đạt lạp sát a tô.”
Thanh âm rất nhẹ, vẫn là mang theo cái thuần mỹ của đàn violon xen, mang theo biếng nhác sau khi kích tình, còn có một loại thân mật vô cùng vô cùng thân thiết, rơi vào tai Tôn Chí Tân tựa như một chiếc lông vũ, như có như không từng chút một xôn xao một sợi dây cung không biết tên.
Tôn Chí Tân ngô một tiếng.
“Tất đạt lạp sát a tô.”
Thanh âm lại đặc hơn chút, thứ gì đó giữa bụng hai hai người phúc gian gì đó lại có xu thế ngẩng đầu.
Còn nữa? đồ cầm thú !
Tôn Chí Tân nhanh tay bắt lấy Naaru không cho hắn lộn xộn, vừa động liền cảm thấy giữa bụng hai người một mảnh trắng mịn nồng đặc, càng cảm thấy xấu hổ quẫn bách.
“Tất đạt lạp sát a tô.” Naaru lại gọi, trong thanh âm mang theo ý tứ cầu hoan.
Tôn Chí Tân thở dài, trong lòng nói không rõ chính mình phản cảm hay không phản cảm, chỉ nói:“Ngày mai, còn muốn…… Săn thú. Ngủ đi. Ân, ta…… Tôn Chí Tân.”
“Tôn tử tính ?”
Ngươi mẹ nó mới là tôn tử, còn khởi tính. Tôn Chí Tân chậm rãi nói:“Ta, tôn – chí – tân.”
“Duẩn tự tân ?”
Ta mới không phải măng….. Ta là măng già mà người khác cắn không nổi, cũng chỉ có ngươi là nhào tới gặm đến là dũng cảm, cũng không ngại toàn thân xương khớp cứng rắn cộc cộc cộm răng.
Thử thêm hai lần, Tôn Chí Tân vì Naaru miệng lưỡi kém cỏi mà tha cho, nói cho Naaru cái tên mà bản thân cực kì không muốn bị người khác gọi :Tiểu tân.
Trước kia bị người ta gọi thế cũng ko có gì, nhưng từ sau khi bộ phim hoạt hình nổi danh của Nhật Bản kia ra đời, vừa nghe có người gọi mình Tiểu Tân hắn sẽ nổi điên, bởi vì Tôn Chí Tân sẽ nhớ tới thằng nhóc hạ lưu đáng khinh, Shin cậu bé bút chì. Bởi vì cái tên này, trước kia ở phòng trọ đại học hắn đã bị ko biết bao nhiêu người chê cười.
“Tiểu tân ?” Lúc này lại phát âm vô cùng chuẩn xác.
“Ân, tiểu tân.” Tôn Chí Tân hoàn toàn từ bỏ ý tưởng sửa đúng Naaru. Tên này chính là khắc tinh của, hết thảy mọi chuyện không muốn nhất đều bị hắn bắt được cả.
Tôn Chí Tân ở đó bực mình, Naaru trong lòng thật sự vui mừng. Tất đạt lạp sát a tô tên là tiểu tân, việc này sợ là trong tộc chỉ có một mình mình biết. Cho nên Naaru quyết định , đã có người khác kêu tất đạt lạp sát a tô, không có ai kêu hắn tiểu tân. Tất đạt lạp sát a tô là của bộ tộc, mà tiểu tân chỉ là của mình.
“Tiểu tân.” Naaru lại bắt đầu vô liêm sỉ đẩy bụng liên tục lấy cái thứ kia cọ cọ lên người Tôn Chí Tân, đôi mắt dưới ánh lửa hắt lên sáng ngời trong suốt vô cùng rạng rỡ, cực kỳ giống một con đại hình khuyển.
Tôn Chí Tân phụ giúp hắn, hắn hiện tại muốn đi tắm rửa, trên bụng hai người dính dấp một mảng, không rửa sạch ngày mai khô lại dính chặt vào nhau, không phải sẽ thành trẻ sinh đôi dính liền sao ? tưởng tượng cùng Naaru hình ảnh dính lấy nhau Tôn Chí Tân liền toàn thân một trận ác hàn.
Cuối cùng cũng không biết có phải bởi vì Naaru đã được một lần thư giải hay không, dù sao chính là hắn trở nên càng ngày càng dễ nói chuyện, trừ bỏ chuyện giường chiếu quá mức cường thế ra, còn lại đều làm người ta cảm thấy có chút ngoan ngoãn phục tùng.
Hai người lén lút ra ngoài dùng nước sông dội rửa xong trở về, một lần nữa chui vào dưới da thú, Naaru thực tự nhiên kéo Tôn Chí Tân vào khuỷu tay của mình. Tôn Chí Tân phản kháng mấy cái thấy không được gì cũng mặc kệ cho hắn ôm.
Nhất thời nửa khắc ngủ không được, Naaru liền chỉ lên bầu trời ngoài lều: :“Cát tư mê, a lỗ đạt, bột khắc……”
Tôn Chí Tân biết hắn muốn dạy mình học nói, trong lòng dâng lên một chút ấm áp, liền dựa sát vào Naaru nhìn lên những mặt trăng mà hắn đang chỉ. Những vệ tinh trên bầu trời đêm nhìn trông cực đẹp, thiên không lại trong vắt vô cùng, trăng sao có khả năng nhìn thấy nhiều hơn xa trước đây. Liếc mắt một cái nhìn qua, khắp trời đầy sao, giống như trên tấm vải nhung đen giắt đầy kim cương lóng lánh. Lại vây quanh mười một mặt trăng lớn nhỏ không đồng nhất hình dạng khác nhau, không phải ảo cảnh mà hơn hẳn ảo cảnh.
Trong lòng đã không thể hiểu được đây là một thời không hoàn toàn không giống thời không trước đây hơn nữa, đã hiểu rốt cuộc không thể quay về, vốn hẳn là phải nôn nóng bất an mới đúng. Nhưng được Naaru ôm trong vòng tay tráng kiện, áp vào bờ ngực kiên cố nóng bỏng của hắn, nghe hắn dùng tinh thần thuần hậu bình thản giới thiệu, trong lòng thực bình tĩnh, lại cảm thấy an toàn, buồn ngủ liền từng đợt từng đợt kéo đến.
“Sắt ngươi tư, tình yêu tinh.” Naaru vẫn còn nói, bỗng nhiên phát hiện Tôn Chí Tân đã ngủ, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng. Naaru khẽ nở nụ cười, dán vào tai Tôn Chí Tân nhẹ giọng nói:“Thật muốn hái xuống tặng cho ngươi, người ta yêu.”
Không hiểu hôn môi, lại muốn làm gì đó, liền tại khóe miệng Tôn Chí Tân cắn vài cái, thấy Tôn Chí Tân trong giấc ngủ cảm thấy không thoải mái đưa tay lên vung vẫy lung tung như xua ruồi bọ, lúc này mới đỡ đầu của hắn lại kề sát với mình, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế bình thản trải qua một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này cùng nhau sinh hoạt, Tôn Chí Tân đã dung nhập vào sinh hoạt của bộ tộc, trừ bỏ có lúc mơ được trở lại thời không cũ, bình thường hắn cũng suy nghĩ nhiều. Trong một tháng Tôn Chí Tân đã nói được rất tốt ngôn ngữ của bộ tộc, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có lúc từ không đủ để diễn đạt ý, nhưng trao đổi với người khác đã hoàn toàn không có vấn đề.
Thằng bé Buku này ăn dồi thành nghiện, không chịu ăn thịt miếng bị chế biến thô lậu nữa, việc nó thích làm nhất bây giờ chính là đi kiếm ruột bị vứt bỏ sau khi phân phối, giúp Tôn Chí Tân làm dồi để ăn. Auge cũng thay đổi, biến hóa lớn nhất là không hề lấy ánh mắt khinh thị nhìn Tôn Chí Tân, có chút tiếp nhận Tôn Chí Tân trở thành thành viên gia đình. Chỉ là hắn vẫn không chịu cùng Tôn Chí Tân nói chuyện, bộ dạng thật sự kiêu ngạo khinh mạn, đối với Tôn Chí Tân luôn luôn xa cách.
Trước mắt mà nói, Tôn Chí Tân thích ứng rất khá, chỉ có mấy điểm bất mãn. một chính là bản thân bị tên Naaru kia dùng như nữ nhân, là bất mãn lớn nhất của hắn. Tên kia hiện tại càng ngày càng quen thuộc nam nam chi đạo, hoàn toàn không giống như cường x như trước kia, mỗi lần đều có thể khơi mào dục vọng của Tôn Chí Tân, cùng nhau lên đỉnh Vu Sơn. Vì thế Tôn Chí Tân rất là rối rắm, thích thì có thích, nhưng Tôn Chí Tân chính là không qua được ải tâm lý, tổng cảm thấy chính mình thân là đàn ông thì nên cùng đàn bà con gái ở một chỗ, mà không phải một tên đực rựa. Hắn không muốn thành đồng chí a…… vì sao cứ luôn bị người đè ra cưỡi như vậy?
Bất quá nam nhân vốn chỉ dùng nửa người dưới để nghĩ, hai nam nhân ở cùng một chỗ lại phần lớn thời gian đều dùng nửa người dưới để nghĩ. Hai thằng đàn ông khỏe mạnh trưởng thành, tự nhiên sinh lý mãnh liệt cần được thư giải, Naaru lại là kẻ cường thế , tuy rằng Tôn Chí Tân cũng cường thế, nhưng còn đấu ko lại hắn. Mỗi lần hai người giao hoan luôn khởi đầu bằng đấu võ, chấm dứt bằng Tôn Chí Tân thảm bại Thừa Hoan, hình thức cố định vẫn chưa có gì thay đổi. Tôn Chí Tân có đôi khi cũng hiểu được chính mình thực dối trá, rõ ràng thực thoải mái , sao phải phản kháng ? không phản kháng liền cảm thấy bản thân giống như đã muốn chấp nhận Naaru , liền qua không được ải này của chính mình, cho nên ngày ngày buổi tối biết rõ cuối cùng kết quả sẽ thế nào, vẫn đang cùng Naaru đánh nhau không hĩ nhạc hồ.
Hay là đây là khuê phòng tình thú trong truyền thuyết? Tôn Chí Tân rét lạnh một phen, thực đà điểu xếp chắc nó vào khoản ‘an ủi’ giữa nam giới với nhau vì không có nữ giới.
Hai là vấn đề thân phận. Lúc này Tôn Chí Tân đã biết ngôn ngữ của bộ tộc đã, tự nhiên biết danh xưng tất đạt lạp sát a tô xưng hô của mình là ý gì. Kia ý tứ chính là người được thiên thần ban thưởng , nghe thật bá đạo. Mặt khác lại là đệ thân của Naaru, tương đương người vợ đồng tính của hắn.
Đối vời thân phận đầu tiên, Tôn Chí Tân cười nhạt. Cái gì chó má tất đạt lạp sát a tô ? Cũng chỉ là một đồ xui xẻo bị sét đánh xuyên qua thời không mà thôi. Bất quá nghe người ta kêu như vậy, Tôn Chí Tân cũng không dám giải thích. thời không này còn lạc hậu ngu muội, mọi người rất nặng chuyện quỷ thần, bọn họ e ngại chính là những phù thủy có được sức mạnh thần bí không lường được, phải rồi, hình như còn có cả nữ phù thủy. Những kẻ bị xem là tà ác đáng sợ này, nếu xuất hiện sẽ bị trói ném lên đống lửa thiêu nướng tinh lọc giống như thời Trung Cổ.
Giống Nicolaus Copernicus phát biểu tà thuyết không phải tà thuyết rồi bị treo lên lửa thừa nhận hậu quả đáng sợ? cảm tạ ! Tôn Chí Tân không có tố chất như những đảng viên thời đại mới, bình sinh sợ chết lại sợ đau, thầm nghĩ sống cho tốt. Cho nên lai lịch quỷ dị đánh chết cũng không thể nói. Tất đạt lạp sát a tô thì tất đạt lạp sát a tô, dù sao sứ giả của thần linh, so với phù thủy âm phủ tà ác kết quả tốt hơn nhiều. Vô luận thế nào cũng được xếp vào diện nhân sĩ tầng lớp trên của bộ tộc, đãi ngộ được nâng cao…
Về thân phận sau, Tôn Chí Tân càng thêm khó chịu. Nó chính là cơ sở pháp luật đặt chắc hắn vào vị trí mỗi ngày bị Naaru đè xuống cùng nhau lắc lư. Nói cách khác nam nam chi đạo mà Naaru làm với hắn trong mắt tộc nhân là thiên kinh địa nghĩa, không có chỗ cho cách nói cường x… Không thể giải oan, cũng không thể báo án, không có người đi ra mở rộng chính nghĩa hoặc là chủ trì công đạo. Chỉ do chính mình lúc trước gì cũng không hiểu, hồ hồ đồ đồ đã bị người lừa , khó trách Auge luôn không vui vẻ với cha dượng là hắn, ách…… Hoặc là mẹ kế ? đổi là chính mình, đột nhiên có người lai lịch không rõ gia nhập gia đình mình trở thành bố dượng, trong lòng cũng sẽ không vui .
Cuối cùng là vấn đề săn thú, tính cách Tôn Chí Tân vốn tự lập tự cường, vô luận thể xác hay tinh thần đều là một nam tử hán kiên cường. Xuất phát từ bản năng hiếu chiến của đàn ông, hắn cũng thích mạo hiểm, thích săn bắn, thích chạy trong rừng hoang đường vắng, thông qua chinh phục, liệp sát, thu hoạch thể hiện sức mạnh nam tính của bản thân. Mà chính hắn một nam tử hán lại bởi vì thân thể không cao to cường tráng bị Naaru quy thành nữ nhân, tiểu hài tử, lão nhân, bệnh tàn cần bảo hộ không được chấp nhận ra ngoài cùng những nam nhân khác cùng nhau săn thú, Tôn Chí Tân cứ nghĩ đến điểm này liền thực sự phát hỏa.
Ở trong mắt Naaru chiều cao 1m 78 tương đương nữ nhân của Tôn Chí Tân thật sự không đủ phân lượng, lại xuất phát từ tư tâm yêu thương của mình, an nguy của Tôn Chí Tân đã được hắn đặt lên hàng đầu. Săn bắn là dùng sinh mệnh đổi lấy thức ăn, hắn đồng ý cho Tôn Chí Tân tham gia mới là gặp quỷ. Vì thế Tôn Chí Tân không thiếu cùng hắn trình diễn đấu tay đôi phiên bản tiền sử. Có điều, thứ nhất quả thực đánh không lại cái đồ vũ phu tráng kiện kia, thứ hai quyền lực của lời tộc trưởng nói còn đặt ở nơi đó, Tôn Chí Tân làm thế nào cũng không thể tham gia săn thú, vì thế tức giận đến thất khiếu xì khói, giống như con gái hờn dỗi suốt mấy ngày không quan tâm đến Naaru, mấy tối gần đây cầu hoan lại biến thành cường x.
Naaru đã hưởng qua tư vị hai người cùng động đón ý nói hùa lẫn nhau, làm sao còn chịu ủy khuất Tôn Chí Tân ? đương nhiên tìm mọi cách dỗ hắn, Tôn Chí Tân lại là kẻ ăn mềm không ăn cứng , không thể thật sự phát giận với một tên trung khuyển như vậy được. Loại người này đối với Tôn Chí Tân có uy lực sát thương, huống chi Naaru còn có giá trị vũ lực ở đó, là đại boss đầu tiên bản thân đụng phải khi đến thời không này, nên được dỗ vài ngày liền mềm lòng, mỗi ngày buổi tối vẫn như cũ ỡm ờ đánh một chút, sau lại bị Narru ăn sạch sẽ. Không phải Tôn Chí Tân muốn như vậy, mà là thật sự đánh không lại a……
Trừ bỏ mấy điều này, những cái khác đều tốt lắm, sinh hoạt bình tĩnh mà thoải mái, không có chèn ép áp lực giữa người hiện đại với nhau, không có khách sáo giả dối lừa gạt, không có ồn ào náo động của thành thị huyên nháo, càng không có cái loại nhịp độ sống nhanh đến nỗi làm người ta hít thở không nổi trước kia, hết thảy đều là tự nhiên, nguyên sinh thái, yên tĩnh mà thoải mái, chậm rãi sẽ làm người ta phải yêu thích rồi chân chính dung nhập vào nó. Đương nhiên, nếu điều kiện sinh hoạt không thô lậu như vậy thì thật tốt.
Tôn Chí Tân hiện tại trở thành người duy nhất chịu trách nhiệm nấu trong nhà Naaru, nguyên nhân rất đơn giản, ăn qua đồ tốt rồi về sau ăn thứ dở người bình thường khó có thể chịu được. không chỉ có ba người kia chịu không được kỹ xảo chế biến thức ăn vụng về của Buku , bản thân Tôn Chí Tân càng chịu không nổi. Không muốn ủy khuất cái miệng và dạ dày của bản thân, vậy đành tự mình làm, huống chi Naaru còn có tật xấu muốn bảo hộ hắn Tôn Chí Tân trừ bỏ nấu cơm cũng không nghĩ ra chính mình nên làm gì.
Bởi vậy đến giờ nấu ăn là nhà Naaru liền trở thành một nhà độc đáo nhất, mùi từ trong lều tộc trưởng bay ra luôn không giống các lều khác, phi thường thơm, làm người ta nước miếng chảy ròng. Cũng may Naaru là tộc trưởng, có được địa vị và sự kính trọng mà người khác không thể có được, bình thường không ai đến ngó nghiêng, cũng sẽ không bởi vậy mà dẫn đến chuyện nhìn lén hay mơ ước từ người khác, lòng người ở thời đại này chính là chất phác như thế, không nổi tham lam, bởi vậy thủ pháp chế biến thức ăn độc đáo của Tôn Chí Tân vẫn chưa truyền ra ngoài.
Không phải Tôn Chí Tân không muốn truyền, hắn không ích kỷ như vậy. Mấu chốt là ở thời không này, ít nhất người bộ tộc này căn bản không phân biệt được các loại nấm. Trong các loại nấm những loại có độc rất nhiều, hắn sợ người ta hái nhầm sảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đã thế, coi như mình thử độ an toàn trước, về sau sẽ tìm cơ hội truyền thụ cho người khác.
tại nhà Narru, nấm đã giải quyết vấn đề lớn, thứ này có thể làm đồ gia vị lại có thể làm thức ăn, có thể dùng để chế biến thức ăn thành mĩ vị, còn có thể bù đặp lại lượng thức ăn không đủ. Dù sao cả nhà Naaru đều ăn thành nghiện, rốt cuộc ăn không nổi nước muối nấu thịt hoặc thịt nướng tẩm muối. Trước khi tôn Chí Tân tới, bọn họ cũng chỉ biết hai loại phương thức làm chín đồ ăn này, nước muối nấu thịt, thịt nướng khối.
Nếm xong cơm chiều, Naaru theo thường lệ là cùng Buku cười đùa trong chốc lát, Auge ngồi ở cạnh cửa ma giáo đá, mà Tôn Chí Tân thì đi rửa nồi. Một cái nồi nhưng là thứ đố quí giá nhất trong nhà Naaru, nghe nói vẫn là cùng bộ lạc du mục dùng 2 con dê đổi lấy .
rửa nồi xong, ôn Chí Tân ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn ba người nhà Naaru hỗ động, không biết vì sao, hắn hiện tại càng ngày càng thích loại không khí hoà thuận vui vẻ cả nhà ngồi lại cùng nhau này.
Bất quá hôm nay Naaru không cao hứng lắm, chỉ cùng Buku nói chuyện một lát rồi đem hai người đuổi ra khỏi lều.
Naaru cởi váy da thú, Tôn Chí Tân vô tình thấy được cái thứ vung vẩy lung tung kia, trong lòng nhảy dựng, vội chuyển mắt đi chỗ khác. Lập tức lại làm tốt chuẩn bị đấu võ với Naaru, hắn cũng không phải là người cam tâm khuất dưới thân người khác, muốn áp hắn? Mới không dễ dàng như vậy!
Nhưng hôm nay không giống mọi hôm, Naaru rất nhanh liền chui vào chăn da thú, một tay kê đầu, trên mặt lộ ra tâm sự.
Tôn Chí Tân chần chờ một chút, cũng chui vào trong da thú nằm xuống, toàn thân cao thấp chỉ có một mảnh da thú, ban đêm lại càng ngày càng lạnh .
Naaru theo thói quen định ôm Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân cứng đờ, nhanh chóng lại cảm giác được cái thứ Naaru để giữa mông mình tuy rằng cực lớn nhưng không bừng bừng phấn chấn, chỉ là đơn thuần ôm lấy hắn mà thôi.
Có chút cổ quái, cái tên tùy thời tùy chỗ đều phát tình tính dục tràn đầy này hôm nay sao lại thành thật như vậy?
Tôn Chí Tân vốn muốn hỏi, rõ ràng mông được an toàn, hắn cũng không muốn làm gì để dẫn sói vào nhà. Nhưng một lúc lâu, Naaru vẫn duy trì động tác này, cũng không thấy đi vào giấc ngủ, Tôn Chí Tân có chút nhịn không được Hắn vốn tính tình tiêu sái không giỏi che giấu tâm tư, liền hỏi:“Naaru, làm sao vậy ?”
Naaru đem Tôn Chí Tân ôm chặt thêm chút, nói:“Ta đang nghĩ đến chuyện mùa đông.”
Tôn Chí Tân rùng mình, đột nhiên nghĩ đến hiện tại đã là cuối mùa thu, vấn đề như thế nào vượt qua trời đông giá rét đang đặt ra trước mắt. Mà mình trước kia mỗi mùa đông đều không có bất luận nguy cơ gì, tự nhiên là không thể tưởng tượng ra mức độ nghiêm trọng của chuyện qua mùa đông, lúc này Naaru nhắc tới, mới nhớ ra ở thời đại này làm sao để vượt qua trời đông giá rét dài dòng mà giữ được sinh mạng thật sự là vấn đề hàng đầu lửa sém lông mày. Khó trách mấy ngày nay Naaru số lần cầu hoan ít đi hẳn, ra ngoài sớm hơn trở về càng muộn, thần sắc cũng tràn đầy mỏi mệt, nguyên lai là gặp phải nan đề đáng sợ này.
“Mùa đông làm sao vậy ?” Tôn Chí Tân thuận theo khẩu khí của Naaru hỏi.
Naaru bất an ôm chặt Tôn Chí Tân, nói:“Ngươi cũng biết tình huống trong tộc rồi, chỉ có bốn mươi tám có thể tham gia săn bắn, lần trước săn thú lại bị thương bốn người còn đang dưỡng thương, chỉ còn lại có bốn mươi bốn người có thể tìm kiếm thức ăn. Toàn tộc hơn một trăm người chỉ trông vào bốn mươi bốn người săn thú, mùa đông này……” Naaru trầm trọng hít vào một hơi:“Sang năm đến mùa xuân, không biết trong tộc còn có thể còn lại bao nhiêu người.”
Trước đây Tôn Chí Tân từng phân tích qua tình huống toàn bộ bộ tộc, đối với tiền cảnh toàn bộ bộ tộc một chút cũng không lạc quan, lúc này nghe Naaru vừa nói, trong lòng cũng thấy trầm trọng. Ở đây sinh hoạt đã hơn 2 tháng, trừ bỏ nhà Naaru, đối với những người khác cũng không có bao nhiêu tình cảm thâm hậu. Nhưng dù cảm tình ít, trụ cột tình cảm là lòng thương xót đồng loại Tôn Chí Tân vẫn phải có, nghĩ đến tình cảnh bi thảm khi mùa đông đến, sắc mặt hắn cũng rất khó coi. Đồng thời đây cũng là bộ tộc cùng mình chung một nhịp thở, là nơi mình dựa vào mà sinh tồn, bộ tộc có thể tiếp tục sinh tồn, mình cũng mới có thể sinh tồn, bởi vậy mùa đông đối với hắn mà nói cũng là một khảo nghiệm đáng sợ.
Lúc học tập ngôn ngữ nghe người già trong tộc nói chuyện Tôn Chí Tân đã hiểu được, nơi này có trời đông giá rét kéo dai, thời gian ước chừng liên tục bốn tháng. Mùa đông đến nhiệt đôj liền nhanh chóng giảm xuống, đến tháng thwss 2 của mùa đông, sẽ có tuyết rơi, mặt hồ đóng băng, nhiệt độ không khí nghe miêu tả có khả năng giảm xuống âm mười độ, thậm chí hai mươi mấy độ. Tại đây mùa lạnh có hai nguyên nhân đoạt mạng lớn nhất, một là trời rét, hai là thức ăn. Hai nguy cơ này trở thành khảo nghiệm sinh tồn ác liệt nhất đối với loài người.