Ngày thứ sáu, từ sớm liền đến chờ đợi. qua thời gian sáu ngày, khiến cho Tôn Chí Tân một chút kiên nhẫn cũng không có . Hắn đều lười bôi lang độc thảo, cũng lười trốn đi. Tôn Tiểu Lỗ hắn cũng không buộc nó lại, tiểu gia hỏa kia trải qua Tôn Chí Tân nghiêm túc đối đãi đã bắt đầu biểu hiện ra có chút thân cận Tôn Chí Tân. Nó tuy rằng thích ép buộc, lại đặc biệt hiếu động, nhưng chạy tới chạy lui đều lấy Tôn Chí Tân làm trung tâm, dù biến mất trong chốc lát cũng sẽ rất nhanh một lần nữa xuất hiện, sẽ không chạy xa . Tôn Chí Tân liền im lặng ngồi trở lại chỗ ban đầu, tiếp tục may áo da.
Có Tôn Tiểu Lỗ ở bên cạnh, ngốc ở nơi này cũng không tệ lắm. Hơn nữa liên tục may rất nhiều ngày, kĩ thuật chậm rãi bắt đầu trở nên có chút thuần thục, áo da của Naaru sắp may xong rồi, đang may áo choàng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh sẽ bắt đầu may quần áo cho Tiger.
Trải qua sáu ngày làm bạn, Tôn Tiểu Lỗ đối với Tôn Chí Tân đã hoàn toàn không có cảnh giác, tâm tình tốt nó còn có thể lại đây thân cận Tôn Chí Tân, tỷ như liếm bắp chân hoặc cẳng chân hắn. không giống với ngày bị ngã kia, hành động và thần thái khiến Tôn Chí Tân hoàn toàn có thể cảm giác được Tôn Tiểu Lỗ thân cận.
Cho ăn canh thịt vài ngày, thân thể tiểu tử kia được bổ sung dinh dưỡng, đã bắt đầu sinh trưởng. Cái đầu tuy rằng không thấy động tĩnh, nhưng trên sườn đã có thể xem thấy thịt, không còn một bộ da lột xương. Màu lông cũng hiện ra sáng bóng, mao nhung nhung nhìn qua càng thêm khả ái. Hơn nữa Tôn Chí Tân còn phát hiện tiểu gia hỏa này giống như ở bắt đầu thay lông, lông xám bắt đầu rơi xuống, ở chỗ lông rụng mọc ra lông trắng như tuyết. Cái này nghĩa là đợi lúc mùa đông chân chính đến, vật nhỏ sẽ thay một thân lông trắng càng thêm xinh đẹp, hồi phục bộ dáng tuyết lang chân chính Naaru miêu tả.
Một con sói con mao nhung nhung màu trắng! thật là vừa đáng yêu, lại thực manh a.
Tôn Chí Tân ngừng tay, mệt mỏi xoa bóp thái dương có chút nhức nhối, phát hiện mình nuôi nấng vật nhỏ này vài ngày càng luyến tiếc nó.
Không biết nó sau khi bị bầy sói tìm về có nhớ rõ mình hay không? có nhớ rõ từng có người tâm tình vui sướng dốc lòng làm bạn ở bên nó hay không? có thể có một ngày tiểu tử kia trưởng thành, sẽ ở trên đỉnh núi đi xuống cáng thần tìm kiếm một thân ảnh loài người quen thuộc hay không?
Cúi đầu nhìn Tôn Tiểu Lỗ, sói con đang cắn một cây cỏ dại cho đỡ ngứa răng sữa. Gặm nửa ngày không kiên nhẫn , liền dùng sức cắn nó, một bên dùng sức lôi, một bên liều mạng lắc mông nhỏ, nương động tác này gia tăng lực muốn cắn đứt nó. Vật nhỏ trong đầu vẫn có dã tính, là một tiểu tử bạo lực.
Tôn Chí Tân thấy nó khả ái, nhịn không được hướng nó im lặng cười. Tôn Tiểu Lỗ ngẩng đầu nhìn Tôn Chí Tân liếc một cái, bỏ dây leo dại chạy tới, đầu tiên là vô cùng thân thiết cắn cắn Tôn Chí Tân hai cái, mới đứng lên đến nằm úp trên cẳng chân Tôn Chí Tân, hơi nghiêng đầu dùng dáng điệu thơ ngây nhìn mình. Chỉ nhìn biểu tình của nó, Tôn Chí Tân chỉ biết nó lại đói bụng, đang đòi ăn .
Vài ngày nay Tôn Chí Tân chuẩn bị thức ăn cho sói con đều rất nhiều, thỏa mãn nó ăn cả ngày , liền lấy canh thịt ra cho nó.
Canh thịt sói con đã ăn quen , nó hương vị hảo, dễ tiêu hóa, mấy ngày nay nó ngoại trừ ăn cái này, không có nếm qua món khác, lập tức một hơi lại liếm lại hấp ăn cực kỳ vui sướng. Xem nó thỏa mãn ăn uống, Tôn Chí Tân âm thầm quyết định, tính cả hôm nay, hắn chỉ đợi thêm hai ngày. Đợi đủ bảy ngày không thấy tộc đàn của nó tới đón nó, như vậy hắn sẽ không khách khí thu nạp sói con, bắt nó về đem nó trở thành người nhà, hảo hảo chiếu cố nó, bởi vì hắn thật là thích vật nhỏ này.
Ta nhưng là đã cho các ngươi cơ hội a ! suốt bảy ngày ! là các ngươi không đến tiếp thu . Tôn Chí Tân buông châm tuyến, im lặng dùng khẩu hình nói với sói con.
Sói con chỉnh khỏa đầu đều chôn ở chén nhỏ lý, ăn cảm thấy mỹ mãn.
Đột nhiên, nó dừng động tác lại, ngẩng đầu dừng ở một phương hướng.
Trong lòng Tôn Chí Tân máy động, ngẩng đầu nhìn theo hướng ánh mắt Tôn Tiểu Lỗ. Này vừa thấy, hai mắt hắn liền kịch liệt co rút lại, theo bản năng nín thở, lại nhận lấy một ngụm hàn khí.
Chỉ thấy không xa đứng một con sói trắng cực lớn như tuyết !
Con sói kia cách Tôn Chí Tân ước chừng không đến trăm mét, chỉ giây lát là có thể tiến đến.
Tôn Chí Tân đờ đẫn nhìn nó, toàn thân cứng ngắc. tế bào cả người đều kêu gào hắn nhanh trốn đi, chạy mau. Giáp mặt nguy cơ đột nhiên xuất hiện, Tôn Chí Tân bi thôi phát hiện mình bị dọa sợ cứng người , căn bản nhúc nhích không được!
Mẹ nó !
Này cũng thật đòi mạng !
Lang độc thảo đâu ? đèn pin cường quang có thể giật điện đâu ? còn có đao dã chiến hoặc Nga Mi kiếm bị Tamu phá tem đâu ?
Ta ngoạn…… Quay đầu mới phát hiện chúng đặt hết ở bên cạnh……
Cho nên nói, tính cách quá đại khái thật sự không được a…… sẽ mất mạng như chơi.
Trong sách nói gặp được sói hoang nên phản ứng như thế nào? Tôn Chí Tân hi lý hồ đồ cố nhớ lại, nhưng bị dọa sợ một đoàn tương hồ trong đầu chỉ nhớ rõ hình như là trăm ngàn lần đừng đưa lưng về phía sói hoang, những cái khác không nhớ rõ.
Khác với Tôn Chí Tân bị hãi thành cọc gỗ, Tôn Tiểu Lỗ có vẻ thực vui mừng, tung tăng hướng về con sói lớn mà đi. Tôn Chí Tân chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, tiểu hỗn cầu vong ân phụ nghĩa, có mẹ ruột liền quên bà vú. Ghê tởm hơn là nó còn ngậm chén nhỏ của mình, dùng canh thịt bên trong đi hiếu kính trưởng bối.
Ừ, điểm ấy coi như nó thật tinh mắt, biết tay nghề của mình tuyệt hảo, làm thức ăn là thứ tốt. Lấy thức ăn mình làm đi hiến vật quý, có tính là nó có thưởng thức không?
Ạch…… Lạc đề, chủ yếu là bị dọa , đầu óc không chịu rảnh rỗi khủng hoảng, thiên mã hành không nghĩ linh ta linh tinh.
Lại nói, chỉ bằng ân tình mình nuôi vật nhỏ này vài ngày, còn có vài ngày thời gian thành lập cách mạng hữu nghị hơn người, nó có chịu nói tốt với người nhà, nói nó đừng đem mình làm thức ăn hay không? nhìn hình thể của nó, có thể nhìn ra, Tôn Chí Tân liền cảm thấy kết quả mình đấu cùng nó sẽ không hay ho.
Nãi nãi ! kia là sói sao ? nhìn thế nào cũng to như một đầu trâu?
Tôn Tiểu Lỗ đảo mắt liền chạy đến chân con sói lớn kia, còn thân thiết đảo quanh nó, vờ tấn công nó, vây quanh nó vừa liếm vừa cắn, hiển nhiên vô cùng thân thiết.
Tôn Chí Tân đã có thể khẳng định, đầu sói lớn này nhất định là thân nhân gần nhất của Tôn Tiểu Lỗ, Tôn Tiểu Lỗ đối đãi nó khác đối với mình, hai đầu sói một lớn một nhỏ vô cùng âu yếm.
Tôn Tiểu Lỗ đang thành thật không khách khí cắn yêu cái đuôi rủ xuống của, con sói kia hướng đuôi lên trên, không cho Tôn Tiểu Lỗ cắn được, động tác toàn bộ tựa như đang chơi trò cah con thân thiết gì đó. Ngay sau đó con sói lớn kia gục đầu xuống, hơi nghiêng đầu đánh giá Tôn Tiểu Lỗ. Sau đó nó đưa mũi ở trên người Tôn Tiểu Lỗ cẩn thận ngửi, tựa hồ là từ trên người nó ngửi được mùi vị của Tôn Chí Tân , không hài lòng đánh cái hắt xì.
Trong lòng Tôn Chí Tân lại đánh cái đột, bi thôi nghĩ con sói này thật mẫn cảm, một chút mùi nó cũng ngửi được.
Sau đó nó ngẩng đầu, cách khoảng trăm thước nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân một lòng bất ổn , không chút nghi ngờ nó trong khoảnh khắc sẽ xé mình thành mảnh nhỏ. Nãi nãi, xem hình thể tràn ngập lực lượng của nó kia, làm chuyện này thật rất dễ.
Nhưng trên thực tế nó cũng không vồ lại, chỉ lẳng lặng đứng, sau đó giống như đứng mệt, lại ngồi xuống. Như vậy làm cho nó có vẻ càng thêm cao lớn , ẩn ẩn toàn thân cao thấp còn bao phủ một tầng hơi thở vương giả.
Không phải chứ…… mình lại đen như vậy, gặp được Lang Vương mạnh nhất? nói cách khác, nếu nó lười nói chuyện , chỉ cần hú một cái, toàn bộ khe núi sẽ lập tức đứng đầy cả bầy sói……
Thật là không có bi thảm nhất, chỉ có càng bi thảm hơn!
Tôn Chí Tân đương nhiên là không chịu thúc thủ bị cắn xé , sau khi thân thể cứng ngắc qua đi hắn bắt đầu di động từng bước nhỏ, từng chút từng chút hướng về vũ khí và chỗ ẩn nấp mình bố trí tốt. Giờ hắn chỉ hy vọng hai điều, một là chỉ số thông minh của con sói kia không cao như mình tưởng, một điều khác là xuất phát từ nguyên tắc lấy vật khắc vật, lang độc thảo gặp mạnh càng cường, tác dụng hạn chế đối với Lang Vương so với bất luận con sói bình thường đều lớn hơn.
Nhận thấy Tôn Chí Tân di động, con sói kia quay đầu, tỉnh táo trừng Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân cứng đờ, nhanh chóng ở trong lòng phủ định suy đoán thứ nhất của mình — có lẽ chỉ số thông minh của cũng không có cao như vậy, nhưng tính cảnh giác của chúng nó thật sự rất cao……
đứng lại tại chỗ, Tôn Chí Tân không biết làm thế nào thật sự cố gắng hướng sói lớn lộ ra một nụ cười hiền lành. Không biết nụ cười của loài người có thể mang đến hiệu quả trước sau như một hay không: Truyền lại lý niệm hòa bình. Dù sao Tôn Chí Tân nở nụ cười, còn cười đến cực kỳ khó coi.
Đó là, tại cái hoàn cảnh này còn có thể cười sáng lạn như ánh mặt trời, người nọ tuyệt đối không phải người, là yêu ! yêu quái !
Vừa mới cười, Tôn Chí Tân liền đột nhiên phát hiện cách gần trăm mét khoảng cách, hắn thấy được mỉa mai trong mắt con sói kia.
Đúng, không sai, chính là mỉa mai. Hắn trăm phần trăm không nhìn lầm, con sói kia đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Ta dựa vào !
ánh mắt kia quá nhân tính hóa , Tôn Chí Tân không chút nghi ngờ mình không có nhìn lầm !
Đây là mắt sói? hay là con sói này đã tu luyện thành yêu sói ?
Tôn Chí Tân theo bản năng nhu nhu mắt, lại thấy ánh mắt có thể đạt được chỗ, con sói lớn kia cúi đầu đến liếm liếm lông Tôn Tiểu Lỗ, sau đó dùng cái mũi củng củng Tôn Tiểu Lỗ, bắt nó hướng về phía hắn. Tiếp đó quay mông lớn kiện mỹ lại, thế đi mất rồi !
Nó thật sự quay đầu bước đi, không có vồ lại đây. Trên đường có chút không nỡ nhìn hai mắt Tôn Tiểu Lỗ, một lớn một nhỏ hai đầu sói như là đang im lặng trao đổi.
Trao đổi xong, nó giống như im lặng hạ lệnh cho Tôn Tiểu Lỗ, rời đi nhanh hơn, động tác từ đi bộ biến thành chạy chậm, cuối cùng thành phóng đi, tốc độ kia quả thực là như tên bay ! Tôn Chí Tân nhìn da đầu run lên, hắn đoán thật không sai, nếu nó muốn đánh về phía mình, khoảng cách trăm thước căn bản là giây lát liền tới !
Nhưng nó vì sao không đánh về phía mình ? còn để Tôn Tiểu Lỗ lại ?
Tôn Tiểu Lỗ đứng tại chỗ sói lớn rời đi xoay quanh, biểu tình cũng không có vẻ quá thương cảm hoặc hiện ra cảm xúc phản đối gì khác, nửa điểm cũng không giống trẻ nhỏ giận dỗi bị vứt bỏ. Nó úp sấp cúi đầu ở trong bụi cỏ tìm kiếm nửa ngày, như là tìm cái gì, bắt đầu vui vẻ gầm rú. Tiếp đó từ trong bụi cỏ tha ra một con linh dương giống ngày hôm qua ra, cố hết sức muốn tha nó về hướng Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân đờ đẫn nhìn hết thảy, đến khi Tôn Tiểu Lỗ dùng hết khí lực uống sữa đem linh dương còn lớn hơn nó vài lần tha đến dưới chân Tôn Chí Tân, bắt đầu liếm ngón chân Tôn Chí Tân cũng lộ ra ánh mắt hưng phấn như hy vọng được tưởng thưởng, Tôn Chí Tân mới chết lặng sờ đầu nó vài cái, trong lòng vẫn bị hết thảy chuyện không hợp với lẽ thường phát sinh trước mắt dọa chưa thể hồi thần.
Nó vì sao không có công kích mình ?
Nó lại vì sao để Tôn Tiểu Lỗ lại không mang đi ?
Thời không này thật quỷ dị, ngay sói cũng không bình thường !
Lúc hồi doanh , Tôn Chí Tân cũng chưa dám đem việc này nói cho Naaru và Tiger.
Phải nói như thế nào ? nói mình gặp một con sói lớn, nó nhất thời tâm tình tốt, không cắn mình thành ngàn mảnh ?
Nếu dám nói như vậy , lấy tính bảo hộ của Naaru và Tiger, về sau hắn còn có thể bước ra doanh địa nửa bước ?
Mới là lạ !
Cho nên Tôn Chí Tân gì cũng chưa nói, yên lặng hầu hạ tốt mấy vị đàn ông lớn nhỏ trong nhà, đồng thời trong lòng còn hạ một quyết định: Ngày mai là ngày cuối cùng, hắn sẽ kiên trì nguyên tắc thủ đủ bảy ngày của mình. Nếu người nhà Tôn Tiểu Lỗ trong bảy ngày này đã hiện thân mà cũng không mang nó đi, như vậy hắn sẽ chân chính lưu Tôn Tiểu Lỗ lại.
Đổi là người khác gặp được con sói kia lớn đáng sợ, còn bị sợ tới mức hồn rời khỏi xác , tuyệt đối sẽ không lại đi mạo hiểm. Nhưng Tôn Chí Tân chính là có kiên trì cổ quái của chính mình, tựa như sau khi hắn phát hiện mình cũng thích Tiger, lựa chọn thành thực nói với Naaru, mà không giấu diếm, dù trong lòng biết sẽ chọc giận Naaru, chấp nhận mình phát sinh chuyện không hay ho, hắn vẫn làm như vậy . Lần này cũng vậy, Tôn Chí Tân có đôi khi chính là có kiên trì khiến người ta vừa yêu lại vừa hận này. Hắn cảm thấy, hắn nhất định phải khẳng định đối phương nguyện ý đem Tôn Tiểu Lỗ giao cho mình nuôi, hắn mới yên tâm mang Tôn Tiểu đi Lỗ, tránh mang đến trả thù của bầy sói nguy hiểm cho tộc nhân. Cho nên Tôn Chí Tân lựa chọn tình nguyện đi mạo hiểm,
Người như vậy thực ngốc sao ? có lẽ đúng, nhưng Tôn Chí Tân bởi vậy sống được đúng lý hợp tình, sống lưng dựng thẳng! là người, phải có chút kiên trì.
Huống chi Tôn Chí Tân thần kinh cực thô, nhưng cũng không phải thật sự ngốc không điểm cuối. Kỳ thật từ biểu hiện hôm nay của con sói lớn kia, Tôn Chí Tân đã mơ mơ hồ hồ đoán được một chút , chẳng qua hắn không thể tin được mà thôi. Đợi sự tình đi qua, Tôn Chí Tân cẩn thận cân nhắc một chút chi tiết, càng ngày càng cảm thấy con sói lớn kia có vẻ phi thường nhân tính hóa, nó biểu hiện ra trí lực cao bất khả tư nghị, giống loài người như đúc !
trải qua một phen thâm tư thục lự, Tôn Chí Tân quyết định lên dũng khí ngày mai lại đi gặp con sói lớn kia. Hắn cẩn thận nghĩ, con sói kia hẳn là không có ác ý đối với hắn, đồng thời cũng biểu đạt ra ý muốn đem Tôn Tiểu Lỗ giao cho mình nuôi. Tôn Chí Tân không xác định là nguyên nhân gì khiến nó làm ra hành động này, có lẽ là thấy được thân thể Tôn Tiểu Lỗ lớn tốt lắm, còn có cái chân bị thương đang khép lại của nó, chứng minh mình chiếu cố Tôn Tiểu Lỗ so với nó tốt hơn. Có lẽ là mấy ngày nay nó kỳ thật luôn luôn âm thầm quan sát mình đối đãi Tôn Tiểu Lỗ như thế nào, cuối cùng xác định mình có thể chiếu cố Tôn Tiểu Lỗ, mới bằng lòng yên tâm giao nó cho mình.
Vì sao ?
Tự nó không thể chiếu cố tốt Tôn Tiểu Lỗ ? có nguyên nhân gì khác ? hết thảy đều cần tự mình đi phát hiện, ngày mai là ngày cuối cùng phải đi. Vì Tôn Tiểu Lỗ, vì chính mình, vì không lưu lại tai hoạ ngầm cho bộ tộc, nên đi một lần.
Ban đêm, Naaru đến cầu hoan. Nói thực ra, hưởng qua tư vị nam nam thân mật, Bản thân Tôn Chí Tân kỳ thật rất cơ khát …… Hắn mới hai mươi ba tuổi, đúng là thuộc độ tuổi giống như máy bay ném bom. Nhưng vừa cùng Naaru, không khỏi sẽ nghĩ đến Tiger , liền cảm thấy thật sự xấu hổ. Khó mà không nghĩ đến mình giống như kỹ nữ, vừa mới đưa tiễn Trương gia quan nhân, lập tức lại đi nghênh Lý gia quan nhân ? cảm giác giống như một đôi tay phục vụ ngàn người…… vừa nghĩ vậy, lông tơ trên cánh tay Tôn Chí Tân hoàn toàn đứng lên.
Lại có chuyện Tôn Tiểu Lỗ ở trong lòng, Tôn Chí Tân thật sự không có tâm tình, Naaru chỉ đành tỏ vẻ tiêu sái , biểu tình bất mãn kia Tôn Chí Tân nhìn rất áy náy . Nhưng vừa nghĩ đến lần này chiều Naaru, lần sau Tiger đưa ra yêu cầu như vậy…… liền đau đầu. Thôi , vẫn tiếp tục giả đà điểu đi, dù sao Tôn Chí Tân ở vấn đề tình cảm chính là có tính trơ khiến người ta khí nộ vô cùng, không ai ở phía sau theo đuổi hắn, giục hắn, về chuyện tình cảm hắn chính là một nồi ếch luộc — không bị nấu đến bỏng chết, tuyệt đối không chịu chủ động.
Ngày thứ bảy, tiếp tục nhét Tôn Tiểu Lỗ vào giọ mang đi khe núi. Lần này vì tạo quan hệ tôt, Tôn Chí Tân cố ý chuẩn bị nhiều thịt mình tự làm để ăn, cảm thấy có lẽ có thể lấy lòng con sói lớn kia.
Đến nơi, thả Tôn Tiểu Lỗ ra, kệ nó tự chơi đùa, lấy da thuộc ra may quần áo, ngay cả lang độc thảo cũng không bôi. Tôn Chí Tân có thể khẳng định, ngày hôm qua con sói kia ở một chỗ ẩn nấp âm thầm quan sát mình, nếu nó cảm thấy có thể, sẽ đến gặp mình, lang độc thảo sẽ trở thành thứ bất lợi, không bôi thì hơn.
Từ buổi sáng đến giữa trưa, không thấy xuất hiện bất luận tình huống không bình thường nào. Đến buổi chiều, con sói kia thật sự xuất hiện !
Nó vừa xuất hiện, Tôn Chí Tân liền chứng thật suy đoán của mình. Con sói kia tuy rằng chậm rãi thong thả đi bộ hướng về phía hắn, nhưng Tôn Chí Tân liếc một cái liền nhìn ra ý nghĩa hành động của nó.
cước bộ của nó đi rất mạnh, khiến Tôn Chí Tân có thể dễ dàng phát hiện nó tới gần. Mà loài sói, chỉ cần nó muốn, dựa vào đệm thịt dưới chân nó có thể di chuyển nhẹ nhàng không để mình phát hiện nó. Đồng thời nó còn đi rất chậm, ánh mắt nhìn về phía mình, đi một chút lại dừng, tựa hồ nếu phát hiện nguy hiểm hoặc Tôn Chí Tân biểu hiện sợ hãi, nó sẽ dừng lại không đi tới.
Toàn bộ hành động đều cho thấy ý muốn hòa bình tiếp cận mình của nó, vẻ mặt và cử chỉ đều truyền lại nó sẽ không đột nhiên phát động ý đồ công kích.
Tôn Chí Tân không sợ hãi là giả , nhưng hắn tin tưởng vững chắc suy nghĩ của mình. Liền cường tự trấn định mình, không để trên mặt mình hiện ra biểu tình sợ hãi, cũng không để thân thể mình tản mát ra hơi thở sợ hãi, chỉ bình tĩnh buông da trong tay, tòng dung nhìn Tôn Tiểu Lỗ khoái hoạt hướng về sói lớn chạy đi, rồi sau đó quay chung quanh nó khoái hoạt đổi tới đổi lui, hai con một lớn một nhỏ dùng phương thức này chậm rãi tới gần mình.
Sau khi làm ra một loạt động tác bình tĩnh chờ đợi Tôn Chí Tân liền biết phán đoán của mình là chính xác , hắn ở trong mắt con sói lớn kia thấy được một tia ngạc nhiên bất khả tư nghị cùnghòa tán thưởng. Nó đầu tiên là không chịu tin phản ứng của mình, rồi sau đó là thưởng thức biểu hiện của mình, toàn bộ ánh mắt phi thường nhân tính hóa, Tôn Chí Tân cẩn thận có thể nhìn hiểu nó.
qua thật lâu, con sói lớn kia mới đến đến trước mặt Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân lẳng lặng nhìn nó, nó cũng lẳng lặng nhìn Tôn Chí Tân, mắt sói và mắt người tương đối, đều muôn tiến hành im lặng trao đổi.
Đương nhiên, loại trao đổi này không có kết quả , sói không thể nói, Tôn Chí Tân cũng không, hắn giờ bị câm. Trí vu ách ngữ, toàn bộ doanh địa có thể xem hiểu chỉ dưới mười người, cho nên đừng hy vọng con sói này có thể xem hiểu.
Ánh mắt con sói có vẻ có chút mê hoặc, nó đại khái cảm thấy Tôn Chí Tân hẳn là muốn nói cái gì , kết quả người này loại chỉ kinh ngạc nhìn nó, nhìn nó từ đầu đến chân, còn cố ý nghiêng đầu nhìn trộm nó một cái.
Đực .
Tôn Chí Tân thực xác định, cái đồ kia là thật, đại biểu đây là sói đực. Mà cũng chưa nghe nói qua có Lang Vương giống cái, cho nên Tôn Chí Tân càng tin tưởng con này quả thật là Lang Vương. hơi thở vương giả trên người nó thật sự nồng hậu, có vẻ cao cao tại thượng lại thực không ai bì nổi, Tôn Chí Tân cảm thấy mình không có nhìn lầm.
Giờ nó cách mình rất gần, Ánh mắt Tôn Chí Tân từ cố trấn định kinh cụ chuyển thành thưởng thức !
Nó quả thực rất đẹp , toàn bộ hình thú hoàn mỹ không tỳ vết. đồng tử mắt giống lúc Naaru bình tĩnh, tông mâu vô cùng dễ nhìn, bên trong tràn ngập dã tính, không bị cản trở, còn có ẩn nhẫn, có tự tin cường đại, đẹp khiến người ta nín thở. Mà hình thể nó, thật sự lớn quá mức, không tính cái đuôi duỗi thẳng, chỉ sợ phải hai mét. Thân thể cao gần năm thước, ngồi ngồi xuống hẳn đạt tới một thước bảy, thật là một con sói lớn cho tới bây giờ cũng không có thấyqua!
Nó khác với Tôn Tiểu Lỗ, Tôn Tiểu Lỗ vừa mới bắt đầu thay lông trắng, nó sớm đã là toàn thân tuyết trắng . Một thân lông trắng không một sợi tạp sắc, thật sự chói mắt. Đợi để nhìn sát một chút, bộ lông trắng kia từ chân lông đến đầu lông đều là màu ngân bạch, thực thẳng, một chút cũng không gấp khúc, đủ khiến người ta liên tưởng đến bút lông sói.
Lại nhìn cái vuốt của nó, chất sừng đầu ngón chân mười phần sắc bén, khiến Tôn Chí Tân hoài nghi nó mang theo lợi khí như vậy rốt cuộc là đi đường thế nào. Còn có bàn chân lớn của nó, bàn tay mình chắc chỉ bằng một nửa của nó, tráng kiện khiến người ta không thể tưởng tượng. Còn có răng nanh của nó, nó dù ngậm chặt miệng, có hai cái răng nanh sắc nhọn làm môi nó không bao lại được, lóe một chút hàn quang, dường như hai thanh tiểu chủy thủ gấp khúc.
Trước đây, hắn cũng không có thấy qua chủng loại sói lớn này, chỉ sợ thứ này chỉ có tại cái thời tiền sử thời không lạ này mới có.
Tôn Chí Tân thiếu tâm nhãn có đôi khi quả thật vô địch, sau khi xác định con sói kia đã giống như cùng mình thành lập quan hệ nào đó, sợ hãi của hắn liền bay đến lên chín từng mây, chỉ còn lại lòng hiếu kỳ. nhìn nửa ngày, Tôn Chí Tân mới giựt mình thấy mặt mình sắp áp đến trên người con sói kia. Mà con sói kia biểu tình có vẻ thực 囧, không vui trừng mình, ánh mắt thật cmn nhân tính hóa, cực kỳ giống ngôi sao lớn bị vây xem. Tom Cruise hay là Pierce Brosnan? không đúng là ông chú gợi cảm George Clooney. Ai để ý ? dù sao giờ biểu tình trong mắt nó chính là bị 囧 đến.
Tôn Chí Tân cũng thực 囧, gượng cười xoa tóc mình hai cái, đem Tôn Tiểu Lỗ nhấc đến trên đầu gối mình, lại từ trong sọt liễu lấy ra một khối thịt hun chính mình làm, đưa tới bên miệng con sói kia.
Nó bị hành động lớn mật này của Tôn Chí Tân biến thành dọa một chút, sau nửa ngày mới nghiêng đầu, ngửi miếng thịt trong tay Tôn Chí Tân.
Cũng không biết là vì trấn an Tôn Chí Tân, vẫn mùi thịt hun quả thật hợp khẩu vị của nó, tóm lại sau khi nó ngửi nửa ngày hé miệng một ngụm đem miếng thịt ngoạm qua, bắt đầu ăn.
Động tác…… Phi thường thô lỗ…… Âm thanh nhấm nuốt, quả thực ầm ầm !
Được rồi, xem nhẹ tiếng vang quá đáng sợ này, sự thật chứng minh sự tình phát triển phi thường tốt. tình hình trước mắt tựa như hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao trao đổi lễ vật. Nhưng lại là do con sói này chủ động phóng ra , nó đầu tiên là để lại hai con linh dương, mới đến phiên Tôn Chí Tân đánh bạo đưa thịt hun ra.
Nuốt vào hơn phân nửa, nó lại ói ra một chút ra bón Tôn Tiểu Lỗ. Tôn Tiểu Lỗ răng sữa hiển nhiên đối phó loại thịt nát này cũng không được, cố gắng cắn ăn cuối cùng vẫn phun ra, hậm hực từ trên đùi Tôn Chí Tân nhảy xuống chạy tới chỗ chén nhỏ, tiếp tục liếm canh thịt dễ ăn dễ nuốt của mình.
Tôn Chí Tân bỗng nhiên liền hiểu được , đây là sói đực, nó không thể sinh sữa nuôi nấng Tôn Tiểu Lỗ. Hơn nữa nó cũng vô pháp vận dụng phương thức giống như nuôi nấng chim non này nuôi nấng Tôn Tiểu Lỗ, cho nên khi hắn mới phát hiện Tôn Tiểu Lỗ nó đã bị đói thành gầy trơ cả xương như vậy. Mà khi nó phát hiện mình có thể nuôi nấng Tôn Tiểu Lỗ rất tốt, nó còn tính đem Tôn Tiểu Lỗ giao cho mình nuôi nấng, sau đó thuận lý thành chương âm thầm quan sát và tiếp cận.
Ạch…… Nó lão bà, sói mẹ đi nơi nào ? Tôn Chí Tân chỉ là nhân tiện ngẫm lại vấn đề này, cũng không phải thực quan tâm chuyện sói mẹ. Thậm chí, hắn còn có chút ác độc ước gì sói mẹ đã chết thảm, hắn mới có thể thu lưu Tôn Tiểu Lỗ chỉ có sói cha không thể nuôi nó.
Lại nói, con sói này lớn như vậy, như thế nào sinh ra Tôn Tiểu Lỗ nhỏ như vậy ? hay là loại sói này giống chuột túi, vừa sinh hạ con non kỳ thật vẫn là bán thành phẩm? túi nuôi con của nó lại ở nơi nào ? Tôn Chí Tân thực vô lương tiếp tục ngắm trộm sói lớn …… Ạch, kỳ thật là bộ vị cuối bụng. Con sói kia có chút nổi giận, phi thường không vui trừng Tôn Chí Tân, tựa hồ lại cảm thấy cắn hắn một ngụm hình như không phúc hậu, móng vuốt chụp trên người Tôn Tiểu Lỗ, chụp Tôn Tiểu Lỗ lăn, lăn lông lốc như quả cầu lông lăn đến bên chân Tôn Chí Tân.
Gì thế ?
Động tác này Tôn Chí Tân biết, là uỷ thác…… Ặc, gửi con .
Tôn Chí Tân thả lỏng nhẹ nhàng thở ra, Tôn Tiểu Lỗ mình nuôi chắc rồi ! mà người nhà nó cũng tin tưởng mình, sẽ không nghĩ là mình ép buộc bắt nó đi, như vậy sẽ không phát sinh chuyện bầy sói công kích bộ tộc trả thù. Có lẽ nghĩ thêm một chút, có mình cùng nó hòa bình ở chung, lại có Tôn Tiểu Lỗ ràng buộc, có lẽ khi bộ tộc gặp nguy hiểm chúng nó sẽ đến viện trợ không chừng. Lấy biểu hiện con sói này, chỉ số thông minh của nó thật sự thực dọa người, khiến Tôn Chí Tân hoài nghi nó kỳ thật chỉ là có bề ngoài, dưới bộ da sói là người !
Tôn Chí Tân ôm lấy Tôn Tiểu Lỗ, chỉa chỉa mình, chỉa chỉa Tôn Tiểu Lỗ, làm ra động tác muốn dẫn nó đi. Con sói kia vẫn nghiêng đầu xem, cuối cùng gật gật đầu, thừa nhận Tôn Tiểu Lỗ quy túc.
Như thế lại đem Tôn Chí Tân dọa đến, mẹ nó ! nó gật đầu, rất giống người.
Thật sự không có biện pháp đem con sói thông minh như vậy coi như dã thú, Tôn Chí Tân kề mông ngồi bên cạnh nó, tiếp tục lấy thịt hun nó ăn. Lúc nó ăn đến miếng thứ ba Tôn Chí Tân đã nhìn ra, nó là thật thích hương vị này.
Ha ~ có trù nghệ quả nhiên là đánh biến thiên hạ vô địch thủ .
Biết Tôn Tiểu Lỗ an toàn, sẽ không mang đến cái gì nguy hiểm, không chừng còn một con sói lớn làm bạn, Tôn Chí Tân thật sự cao hứng, từng khối từng khối thịt hun bất kể tốn kém bỏ ra, chỉ ước gì nó ăn nhiều một chút. Nó không phải rất nhân tính hóa sao ? Không ăn thịt người cho mình ăn, đạo lý này nó hẳn là biết đi ? ăn xong, về sau cắn người, đặc biệt cắn người nó biết giống mình, khẳng định là không dễ hạ miệng …… Cho nên, trước dùng viên đạn bọc đường dỗ nó !
một bức ảnh tối quỷ dị Sử thượng liền xuất hiện , một người một sói vai sóng vai ngồi, người nọ còn giống dây chuyền sản xuất cho đồ ăn vào miệng sói. Con sói kia lại là đến cũng không cự tuyệt, đưa một khối đến ăn một khối, giống như là sủng vật được chủ nhân cho đồ ăn vặt. Đồng thời còn có một con sói con ở dưới bàn chân một người một sói hân hoan chạy loạn, xoay quanh, một cái chân sau còn có nẹp. Hiển nhiên , cái chân bị thương của nó khép lại rất tốt, nó nhìn qua cũng không quá khó chịu ……
May mà một màn này Naaru và Tiger không có thấy, nếu không hai người xác định sẽ ngất xỉu đi. Tôn Chí Tân tính chuyện này chết sống cũng không nói, ách…… Đương nhiên, có rảnh dạy con sói này biết Naaru và Tiger một chút, muốn cho nó biết hai tên kia đều là Lommar nhà mình, là người một nhà, đừng loạn hạ miệng cắn nhầm người, mình cũng không muốn làm quả phu……
119, sói đưa thức ăn báo ân trong truyền thuyết
Đến đây, Tôn Tiểu Lỗ chính thức ở trong nhà Tôn Chí Tân an cư lạc nghiệp. Vốn Naaru và Tiger đều cực kỳ phản đối, Naaru là xuất phát từ góc độ an toàn suy nghĩ, Tiger ngoại trừ điều này, còn giống như có chứng mẫn cảm với lông sói, dù sao Tôn Tiểu Lỗ vừa tới gần hắn, hắn liền toàn thân cũng không thoải mái. Chỉ là hai người này chống lại chuyện Tôn Chí Tân quyết tâm nuôi Tôn Tiểu Lỗ, hai người hắn đều không tiếp. Hai tên ngốc này cái khác thì đối nhau chan chát, khi chống lại Tôn Chí Tân giống như cùng thuộc tính, là loại tai mềm nghe chồng, Tôn Chí Tân thậm chí ngay cả tính tốt da dày không biết xấu hổ đi nịnh bợ hai người cũng không thèm, chỉ lải nhải vài ngày muốn nuôi sói con, lại vỗ ngực nói không nguy hiểm, hai người kia đầu lớn như đấu khuyên bảo vài ngày không có kết quả sau chỉ đành để Tôn Chí Tân nuôi . liền lấy này cái đ là ừng da là phu quản nghiêm cái loại này
Tôn Chí Tân hoàn toàn không biết là Naaru và Tiger vì Zimmer nhà mình muốn nuôi một con sói, đã vài ngày cũng không ngủ ngon. Vì Zimmer nhà mình tâm huyết dâng trào muốn nuôi sói con, hai người ngày ngày đều vào đêm vây quanh doanh địa tuần tra mấy vòng, chỉ sợ thật sự đưa tới bầy sói. Đến khi mê hoặc phát hiện toàn bộ doanh địa thêm một con sói non cũng không chân chính đưa tới nguy hiểm gì, sự thật quả thật giống như lời Zimmer nhà mình nhặt được một con sói vô chủ , mới chậm rãi không chú ý chuyện này.
Trên thực tế, người đầu tiên chấp nhận sói con tồn tại là Buku. Trẻ con và động vật tựa hồ trời sinh còn có một loại duyên phận cổ quái, khi hiểu được Tôn Tiểu Lỗ không giống với loài sói đồng cỏ đáng sợ, là Zimmer nhà mình nuôi, Buku buông xuống đề phòng ban đầu, bắt đầu hưng trí bừng bừng tiếp cận sói con.
Bất quá Tôn Tiểu Lỗ không cho mặt nó mũi, khởi điểm Buku tới gần nó sẽ dùng răng sữa cắn nó . May mắn Tôn Tiểu Lỗ là chỉ nói non, trưởng là răng sữa, không thì Buku sẽ thương tích đầy mình. Sau nó lại không cắn Buku, bất quá cũng không quan tâm nó, bắt đầu gợi tính tình rất giống con sói lớn thối tha kia. Bình thường Buku lại đây tìm nó chơi đùa, nó nếu không điểu Buku, chính là lấy cái mông mao nhung nhung đối với nó, nếu không chính là dùng vẻ mặt đầy coi rẻ nhìn Buku.
Buku bị Tôn Tiểu Lỗ manh , ngoại trừ Zimmer nhà mình và kiếm củi, tìm đến Tôn Tiểu Lỗ chơi là việc nó giờ làm thích nhất. Một đứa bé khỏe khoắn như con chó nhỏ và một con sói chân chính ở trong lều Tôn Chí Tân ngày ngày trình diễn màn ngươi truy ta chạy.
Thực quỷ dị là mĩ thanh niên thiên chân Harry trí lực có vấn đề rất được Tôn Tiểu Lỗ vừa mắt, cũng không biết có phải hay không khí chất toàn thân của hắn quá mức thuần khiết lại ôn hòa vô hại, ngoại trừ Tôn Chí Tân, Tôn Tiểu Lỗ đồng ý chủ động thân cận hắn. Gần đây Harry vẫn thích chạy đến Tôn Chí Tân nơi này, mỗi lần đến Tôn Tiểu Lỗ đều hiện ra bộ dáng thân cận, rất tốt với hắn.
Thanh niên kia lại cũng cực thích Tôn Tiểu Lỗ, có chút gì tốt đều nhớ lưu một phần cho Tôn Tiểu Lỗ. Hắn không có việc gì lại thích ôm nó vào trong ngực như quả cầu lông xoa chơi, Tôn Tiểu Lỗ nhưng lại không cắn hắn, bị xoa phiền sẽ trốn tới chỗ Tôn Chí Tân.
Chắc hẳn phải vậy , chuyện Tôn Chí Tân nuôi sói trong toàn bộ doanh địa có vẻ thực mới mẻ. Tại thời tiền sử, ngay cả gia súc cũng chưa từng nuôi qua, Tôn Chí Tân liền trực tiếp điểu thương đổi pháo nuôi một đầu sói. Kết quả đó là dẫn mỗi người tò mò, mỗi người vây xem, mỗi người đều tham thảo chuyện này. Vừa thấy mặt liền hỏi:“Hắc ! ngươi thấy qua sói con Zimmer của tộc trưởng nuôi sao ?” quả thực thành một câu gặp mặt tất phải hỏi.
Rồi sau đó sẽ gặp cảm thán:“Tất đạt a sát lạp Tô Thật không giống người thường, hắn ngay cả lang đều sói cũng dám nuôi . Ai, ngươi không thấy hắn thân thiết với nó, cứ như nuôi con trai.”
Trong lời nói phần nhiều là khâm phục, nhiều người đối với loài sói xuất hiện trong đám người mà có chút bất an, lại bởi vì kế tiếp cũng không có phát sinh chuyện không hay gì lại phai nhạt . Bởi vì sinh hoạt luôn bận rộn, vội vàng chuẩn bị cho mùa đông, vội vàng sinh kế, người tiền sử khoan dung cùng rộng lượng rốt cục để Tôn Tiểu Lỗ không dẫn tới phong ba quá lớn ở trong doanh địa sống rất tốt.
Bản thân Tôn Chí Tân cũng biết chuyện này quá mức lập dị, chính cái gọi là cây to gió lớn, Tôn Chí Tân nuôi Tôn Tiểu Lỗ thật sự điệu thấp, không có việc gì quyết không mang nó ra ngoài rêu rao, chỉ ngốc trong lều của mình. Bình thường sẽ chỉ vào lúc sáng sớm hoặc chạng vạng người đặc biệt ít mang Tôn Tiểu Lỗ ra ngoài đi dạo, tựa như người hiện đại dắt chó trước bữa sáng hoặc sau bữa tối . Chẳng qua người khác dắt đều là cho, hắn dắt là sói…… là sói tuyết đồng cỏ hoang dã.
thời gian khác nếu Tôn Chí Tân rảnh rỗi liền mang theo Tôn Tiểu Lỗ cùng nhau đến chỗ khe núi may áo da, tiếp tục cùng con sói lớn kia trao đổi tình cảm.
Nói đến cũng có hứng thú, con sói lớn kia cũng luôn đến thăm Tôn Chí Tân và Tôn Tiểu Lỗ, chỉ cần Tôn Chí Tân và Tôn Tiểu Lỗ đi khe núi, nó liền khẳng định ở đó. Hoặc là tới trước, hoặc là đến sau, giống như là cùng Tôn Chí Tân có tâm linh tương giao. Càng độc đáo là nó mỗi lần đều độc lai độc vãng , không có thấy con sói khác đi theo phía sau nó. Ở chung vài ngày Tôn Chí Tân càng thêm cảm thấy con sói này thực độc đáo, hoàn toàn không giống dã thú, giống như loài người có trí tuệ vậy. so với nó, Tôn Tiểu Lỗ mới giống sói chân chính, nếu dã đứng lên quả thực vô pháp vô thiên.
Trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi con sói kia, tỷ như Tôn Tiểu Lỗ rốt cuộc có phải con nó hay không, lại hoặc là sói lớn đến từ đâu, bình thường sinh tồn như thế nào, vân vân. Đáng tiếc một cái người bị câm, một con là dã thú, hoàn toàn không thể trao đổi.
Đương nhiên, cũng không phải thật chính hoàn toàn không thể trao đổi, một người hai sói ở chung một vài ngày, lại bồi dưỡng ra một loại ăn ý. Mỗi ngày con sói lớn kia lẳng lặng đến, lại lẳng lặng rời đi. Cùng Tôn Chí Tân đứng cùng nhau, Tôn Chí Tân may xiêm y, nó an vị ở bên người Tôn Chí Tân yên lặng xem.
Tôn Chí Tân may mệt, lấy thịt mình làm cho nó ăn, rồi sau đó lại phát hiện nó cùng Tôn Tiểu Lỗ khẩu vị khác nhau, nó không chỉ ăn thịt, chính mình ngẫu nhiên mang khoai sọ hoặc bánh bí đỏ cái gì nó cũng thực thích. Là thật rất thích, nó ăn mấy thứ này Tôn Chí Tân có thể cảm giác được nó vui sướng, trong vui sướng lại hỗn loạn một tia bi thương và hồi ức. Nói không nên lời vì cái gì, nhưng Tôn Chí Tân chính là mẫn cảm cảm giác được loại cảm giác này.
Mà Tôn Chí Tân lại là kẻ mềm lòng , không thể thấy người khác không thoải mái, dù đối phương là sói cũng vậy. sau khi phát hiện con sói kia rất thích ăn thứ mình làm, Tôn Chí Tân ngoại trừ chuẩn bị đồ ăn cho Tôn Tiểu Lỗ, lại không mang thêm thịt, chỉ là tận khả năng lấy nhiều thứ mình làm cho nó ăn, khiến cho Naaru và Tiger vẫn ngạc nhiên vì lượng thức ăn tiêu hao của Tôn Chí Tân.
Con sói lớn kia cũng không phải ăn không trả tiền, đến lúc vẫn sẽ mang chút con mồi đến cho Tôn Chí Tân, đều là mới săn được . so với Tôn Chí Tân mang đến, quà đáp lễ của nó càng nhiều.
Có qua có lại, một người một sói lớn cư nhiên có cảm giác bạn bè thân cận, con sói lớn kia có vẻ thực thích có Tôn Chí Tân làm bạn, Tôn Chí Tân cũng thích mang theo Tôn Tiểu Lỗ tới nơi này có nó làm bạn ở bên.
Chưa từng nghĩ đến mình sẽ trở thành bạn bè cùng một thú săn cường đại như vậy, nhưng sự thật chính là một người một sói đã kết tình hữu nghị. Tôn Chí Tân thích đưa đồ ăn đến cho nó, nó cũng thường xuyên bắt mồi cho Tôn Chí Tân mang về.
Bởi vậy trên người Tôn Chí Tân phát sinh chuyện phi thường quỷ dị, hắn chỉ ra ngoài đi dạo, thu hoạch lúc trở về so với thợ săn lợi hại nhất còn nhiều hơn. Mỗi ngày nhìn Tôn Chí Tân mang sọt liễu không ra ngoài, lại thấy hắn khiêng con mồi không nhỏ trở về, Naaru và Tiger hai người đều đối với chuyện này kinh nghi bất định.
Hỏi Tôn Chí Tân con mồi từ đâu mà đến, Tôn Chí Tân chỉ là cười cười không chịu nói, buộc nóng nảy mới nói là Tôn Tiểu Lỗ săn .
Có thể sao ? gần đâyTôn Tiểu Lỗ quả thật lớn thêm một cái đầu, nhưng vẫn không cao đến cẳng chân người. Chỉ bằng nó có thể săn được cả một con trâu trở về ? còn không phải nói giỡn……
Biết Tôn Chí Tân có bí mật, nhưng lại biết trên người hắn sẽ luôn phát sinh một chút chuyện thần kỳ, Naaru và Tiger chỉ đành giả mù không thấy, lại nhắc nhở Tôn Chí Tân đừng để những người khác biết, nếu không không dễ giải thích.
Vì thế Tôn Chí Tân vẫn tiêu dao như cũ, nếu ra ngoài , tất nhiên là buổi sáng tay không ra ngoài, buổi tối thu hoạch tràn đầy trở về, thu hoạch so với thợ săn trong tộc còn càng phong phú.
lại nói , trên đời không có bức tường nào không lọt gió, thu hoạch cổ quái của Tôn Chí Tân vẫn dẫn tới tộc nhân chú ý. Trong bộ tộc liền lại truyền lưu truyền thuyết, nói sói con là con trai của Lang Vương tiền nhiệm. Mà Tôn Chí Tân đúng dịp lúc Lang Vương cũ mới tranh đoạt vương vị cứu con trai Lang Vương, Lang Vương tiền nhiệm cuối cùng đả bại đối thủ, quay đầu báo ân người cứu con trai mình Tôn Chí Tân, đem đứa con được Tôn Chí Tân cứu kia giao cho hắn nuôi nấng, hưởng thụ quyền lực của ân nhân của đàn sói. Bởi vậy Tôn Chí Tân mới có thể nuôi sói con, bởi vậy sói con mới bằng lòng đi theo Tôn Chí Tân, bởi vậy Tôn Chí Tân mới có thể có được thức ăn đàn sói tặng .
Xem ra với những người trong tộc, sói là sinh vật thần bí mà cường đại , cho nên có một vài bộ tộc mới có thể sùng bái loài sói, trong tộc có hình xăm hình sói , có vài bộ tộc thậm chí trực tiếp cho rằng mình chính là hậu đại của loài sói.
Nói như vậy bầy sói sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trước mặt loài người, là tồn tại so với loài người càng ưu việt, trừ phi người nọ là tất đạt lạp sát a tô, không giống người phàm, mới có thể làm được chuyện bọn họ không làm được, mới có thể làm cho đàn sói đồng ý tiếp cận hắn, thể hiện ra đủ loại thần kỳ phàm nhân làm không được của mình.
lời giải thích nghe qua thực thái quá, kỳ thật đã có chút tiếp cận sự thật. Tôn Tiểu Lỗ quả thật là sói lớn giao cho , thức ăn cũng là nó đưa , hơn nữa Tôn Chí Tân phỏng chừng khả năng nó là Lang Vương rất cao. Cho nên năng lực tưởng tượng của người tiền sử cũng không phải không phong phú. Chẳng qua đem vấn đề quy kết đến mình là thân phận thần tiên tất đạt lạp sát a tô chó má gì đó, lời nói kia liền có chút huyền bí …… Dù sao Tôn Chí Tân nghe được thật bị dọa. Tôn Chí Tân càng thối thí tự nhận mình có mị lực nhân cách độc đáo, ngay cả làm bạn cùng sói lớn cũng có thể ……
Người trong tộc đoán đến đoán đi như vậy kết quả rất tốt , tồn tại của sói con và con mồi đều không hợp lí nhưng có thể khiến người ta chấp nhận. Tôn Chí Tân mừng rỡ để bọn họ nghĩ như vậy, mình và sói con mới không bị bọn họ bài xích. Xuyên đến nơi này sống lâu như vậy, hắn thích những dã nhân tiền sử này, không muốn bọn họ bài xích mình, cũng không nguyện ý Tôn Tiểu Lỗ ngốc trong doanh địa.
Tôn Chí Tân vẫn giống như thưòng, tiếp tục rời doanh địa đi may xiêm y, mang theo sói con đi gặp khách quý.
Ở cùng một chỗ lâu, một người hai sói cũng vô cùng thân thiết, Tôn Chí Tân có thể tùy ý tựa vào trên người con sói kia, lúc thời tiết chuyển lạnh đem con sói kia coi như chỗ tựa lưng ấm áp mà dùng. Sói lớn căn bản lười quản hắn, hắn muốn dựa thì dựa, chỉ vào lúc rời đi mười phần khí phách vương giả hừ hai tiếng, nhắc nhở Tôn Chí Tân nó phải đi .
Mà Tôn Tiểu Lỗ hoàn toàn đều là mười phần hồn nhiên lại vui vẻ. Nó một hồi vây quanh Tôn Chí Tân ép buộc, trong chốc lát lại đi ép buộc sói lớn, tóm lại sẽ chịu yên tĩnh.