Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 3: Chương 3




Giận, cô rất giận, cô cảm thấy mình và Ôn Mỹ Phách quả thật chính là trời sinh bát tự không hợp, nhìn nhau không thuận mắt, từ trước đã không thích nụ cười dối trá của hắn trên ti vi, hôm nay tận mắt chứng kiến càng làm cho cô muốn. . . . . . muốn. . . . . .

Xé nát nó!

"Nếu là ‘vệ sị bên người’ chắc sẽ phải ở bên nhau 24/24" Ôn Mỹ Phách vỗ vỗ tay, phòng vốn đang tối om lập tức sáng lên, hắn cười cong cả khóe mắt quay đầu lại. "Xem ra chúng ta nhất định phải ở chung với nhau rồi."

"Đây chỉ là tùy cơ ứng biến, huống chi tôi là vì bảo vệ anh." Đường Hiểu Ân vẻ mặt không sao cả, cố ép mình coi thường nụ cười đầy ý xấu kia của hắn.

Đây là một tòa biệt thự kính ba tầng, tính ra không lớn lắm, ít nhất theo thân phận ‘chủ tịch tập đoàn Hán hoàng’ của hắn mà nói hình như hơi nhỏ một chút, cách trang trí vô cùng đơn giản, chủ yếu là màu trắng sạch sẽ sáng ngời, lại mơ hồ khiến cho con người ta có cảm giác xa cách, chỉ là cảnh đêm ngoài cửa sổ kính lớn kia thật khiến người khác động lòng.

"Chỉ có anh ở đây?" Giống như nghĩ đến cái gì đấy, Đường Hiểu Ân hỏi.

"Gian phòng này trước mắt không có nữ chủ nhân" Ôn Mỹ Phách rất thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, vắt chéo chân, giống như sự tồn tại của cô chẳng có chút ảnh hưởng gì với hắn cả. "Cô cũng là người phụ nữ duy nhất bước vào căn phòng này." Hắn khẽ thu nụ cười lại, giọng nói đứng đắn.

Nghe giọng điệu nói chuyện của hắn giống như cô nên ‘tạ chủ long ân’ hắn vậy. "Tôi không có hứng thú với lịch sử tình yêu của anh, anh không phải đặc biệt cường điệu, bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ không liên quan đến tôi, tôi chỉ phụ trách an toàn của anh."

"Tôi thích sạch sẽ, đối với tình yêu cũng vậy, tôi cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc." Đôi mắt như ngọc thạch của hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, trong giây lát tim cô đập rộn lên khi bị ánh mắt hắn nhìn chăm chúi.

Thật ra khi hắn không cười nhìn rất đẹp, thiếu một chút bất cần đời, hơn vị đạo đàn ông thành thục.

Vậy không có chuyện gì thì hắn cười khiến cho người ta chán ghét vậy làm gì?

"Ý của tôi là bình thường trong nhà Tổng giám đốc không phải có bác Trần, cô Vương chăm sóc cuộc sống hàng ngày hoặc dọn dẹp nhà cửa sao? Ít nhất trên TV đều diễn như vậy." Giọng nói Đường Hiểu Ân lạnh lùng, cô nhất định là bị hắn làm cho tức đến hồ đồ nên mới có cảm giác động lòng với hắn.

Cô nhất định phải chỉnh trang khôi phục bình thường lại.

"Thật ra cũng có một số nhân vật như vậy, nhưng cô Triệu phụ trách dọn vệ sinh chỉ đến đây hai lần một tuần, chẳng lẽ Cảnh Thư không nói cho cô sao, trừ phi cần thiết nếu không tôi không thích thân cận cùng người khác?" Ôn Mỹ Phách ưu nhã chống cằm, cười như không cười nhìn cô. "Cho nên gian phòng này chỉ có tôi và cô, hai người ‘cô nam quả nữ’."

Gân xanh trên trán nổi đầy, Đường Hiểu Ân làm bộ như không nghe thấy lời nói trêu đùa của hắn.

Không phải cô có thành kiến với hắn, mà là hắn thích tìm chết, biểu hiện của hắn tựa như phóng điện với cô, mà cô mới vừa không cẩn thận bị điện giật.

"Cô Đường Hiểu Ân, cô đâng đổ mồ hôi!" Ôn Mỹ Phách nét cười chạm đến đáy mắt "Chẳng lẽ cô đang khẩn trương sao?"

"Tôi khẩn trương cái gì? Nên khẩn trương là anh ấy" Đường Hiểu Ân cố ổn định lại cảm xúc. Không nổi giận không nổi giận, cô đến bảo vệ người, không phải đến mưu sát hắn, ngàn vạn lần phải nhịn không được ra tay, xương cốt hắn không chịu được đòn tấn công của cô đâu. "Là Tổng giám đốc Ôn anh nhận được thư cảnh cáo, người nguy hiểm đến tính mạng là anh mới đúng."

"Phốc ~~" Ôn Mỹ Phách bật cười to không chút nào che dấu, tròng mắt đen sáng ngời như trăng rằm.

"Anh cười cái gì?" Nguy cơ phát hỏa luôn chực chờ, Đường Hiểu Ân lạnh lùng hỏi.

"Thưa cô Đường Hiểu Ân thân ái. . . . . ."

"Không được gọi tôi thân ái!" Cô cắn răng cảnh cáo.

"Được, được, được, cô Đường Hiểu Ân" Ôn Mỹ Phách rất thức thời bớt đi hai chữ ‘Thân ái’, hắn đứng dậy đến trước mặt cô, khí nóng thở ra như vô tình, cố ý phất qua trên má cô, "Không biết có phải tôi nhìn sai không, mặt của cô thật đỏ! Còn tiếp tục nhịn như vậy, tôi lo cô sẽ bị trúng gió mất."

Nếu như cô bị trúng gió thì là do ai hại chứ? Cô hung hăng trừng hắn.

Không nhìn ánh mắt giết người của cô, Ôn Mỹ Phách vẫn cười rất vui vẻ, giống như lấy việc trêu chọc cô tức giận làm thú vui vậy, cô càng ghét hắn, hắn lại giống như càng cao hứng vậy.

"Đây là chìa khóa phòng khách tầng hai, chỉ có một chiếc này, cô không cần lo lắng ban đêm tôi sẽ tập kích." Ôn Mỹ Phách giơ cao chiếc chìa khóa, bên môi nở nụ cười đáng khinh.

Đường Hiểu Ân hậm hực đoạt lấy.

"Còn cái này là chìa khóa của chính, thuận tiện cho cô ra vào, ngày mai cô có thể đem hành lý đến, nhưng phải nhớ kĩ chiếc chìa khóa này tôi không hy vọng rơi vào trong tay người thứ ba." Hắn nhíu mày nhắc nhở.

"Tôi hiểu." Cô lại đoạt lấy lần nữa.

"Chúc cô tối nay có giấc mơ đẹp, tôi về phòng nghỉ ngơi trước, phạm vi hoạt động của tôi ở tầng ba, không có việc gì cô đừng đi lên, tôi có thói quen ngủ trần, sợ sẽ dọa đến cô."

‘Sợ sẽ dọa đến cô’ cái gì chứ? Khuôn mặt càng thêm trở nên xanh mét, Đường Hiểu Ân tiếp tục lườm nguýt người đàn ông không biết sống chết kia. Hắn rốt cuộc có biết cô tay không có thể chém đứt mấy khúc gỗ không chứ?

"Ngàn vạn lần không được nằm mơ thấy tôi đó!" Ôn Mỹ Phách cười nhìn cô một cái, cuối cùng lại cười đến rất ngông cuồng xoay người lên lầu.

“Người đàn ông này quả nhiên rất khiến người ta chán ghét." Cắn răng nghiến lợi nắm hai chiếc chìa khóa trong tay, Đường Hiểu Ân âm hiểm trừng bóng lưng hắn, giống như hận không thể chọc hai lỗ thủng trên đấy. "Tôi đương nhiên có thể nằm mơ thấy anh, bởi vì tôi muốn trong mơ đập bẹp cái đầu heo của anh!"

Chỉ là như đã nói, là cô nghi ngờ sao? Cô phát hiện Ôn Mỹ Phách lúc này không giống Ôn Mỹ Phách ban ngày. Ôn Mỹ Phách giống như hoàn toàn tháo xuống vỏ ngoài, trực tiếp để lộ vẻ nhan hiểm của hắn trước mặt cô, đây có phải là “khí chất đặc biệt” mà anh Cảnh Thư đã nói?

Trên căn bản loại khí chất đặc biệt này không làm cho người khác dễ gần mà sẽ chỉ làm cho da đầu cô tê dại thôi.

"Thưa ngài, chuyện bên cạnh Ôn Mỹ Phách có thêm một vệ sĩ ngài có biết không?" Ban đêm, một người con trai trẻ tuổi tay cầm điện thoại nhìn biệt thự kính ba tầng đối diện, cố ý đè thấp âm lượng.

"Tôi biết, tôi đã nghe nói." Bên kia điện thoại kia truyền đến trung âm nam trầm thấp, giống như khôgn để ý.

"Tôi lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."

"Chẳng qua là một tên vệ sĩ nhỏ nhoi, có cái gì phải lo lắng" người đàn ông kia cười lạnh, "Ngươi đừng tự loạn trận cước, chúng ta trước yên lặng theo dõi biến hóa, đến lúc đó tính toán tiếp."

"Vâng"

"Người có thể đi theo bên cạnh Ôn Mỹ Phách chỉ có ngươi, nhớ kĩ, lúc nào cũng phải báo cáo lại cho ta tình trạng của hắn để ta có thể tính bước tiếp theo."

"Tôi hiểu."

"Sớm muộn gì tất cả cũng sẽ thuộc về ta, bởi vì ta có tư cách ngồi vào vị trí kia hơn hắn."

*****

". . . . . . 98, 99, 100, mình đến bắt người đây! Các bạn trốn xong chưa?"

"A! Còn chưa xong, chờ thêm một chút!"

"Không còn kịp rồi, mình đi bắt người đây!"

Giọng nói non nót của trẻ con vang vọng trong khuôn viên gần năm mươi mét vuông, một đám trẻ con quần áo đơn giản đang nô đùa vui vẻ, mặt đứa bé nào cũng hồng hào.

Trên tầng cao nhất trong khuôn viên —— phòng viện trưởng cô nhi viện Mary, không khí khác biệt hẳn so với không khí vui vẻ bên ngoài, không khí yên ắng chậm rãi lưu động.

"Tôi biết cậu Ôn đã giúp chúng tôi không ít, nhưng hy vọng có thể cho chúng tôi thêm ít thời gian, dù sao bọn nhỏ đều lớn lên ở đây, nếu muốn dời đi bây giờ. . . . . ." Viện trưởng Vương hai tay che trước ngực, cau mày. "Tôi không biết những đứa bé này sẽ đi con đường nào nữa?"

Một người ngồi trên ghế sofa, người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ ưu nhã ngồi vắt chéo chân, hắn lẳng lặng ngối nghe viện trưởng Vương nói, hắn giống như một con báo đen yên lặng, vẻ mặt cười như không cười ấy khiến cho không ai có thể biết suy nghĩ chân chính trong đầu hắn.

"Vận mạng của bọn họ gian khổ hơn so với người khác, thật vất vả mới quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, tôi thật sự không nhẫn tâm khiến bọn hắn rời đi. Một khi thánh viện Mary xác định đóng cửa, bọn họ sẽ bị chuyển giao đến thánh viện khác, tôi lo lắng linh hồn bọn nhỏ sẽ bị thương tổn lần nữa." Viện trưởng Vương lo lắng, nói nặng nề.

Thật là một nữ tu sĩ thiện lương! Rất cảm động, Đường Hiểu Ân kính nể nhìn nữ tu sĩ già dặn cao quý trước mắt.

Hiện nay trong xã hội rất khó tìm được người tốt bụng như thế, mở ti vi ra là thấy tràn ngập tin tức con giết mẹ, mẹ bỏ con, khi không có người coi trọng đạo nghĩa luân lý, hành động của viện trưởng Vương càng làm cô khâm phục.

"Tôi hiểu sự khó xử của viện trưởng Vương, nhưng kinh phí của các người không đủ để tạo dựng một cuộc sống tốt hơn chứ?" Ôn Mỹ Phách khẽ cười, giọng nói bình thản. "Lần này liền tính tôi chịu giúp một tay, thánh Mary sớm muộn cũng không chống đỡ tiếp được."

Tên ác ma này!

Ôn Mỹ Phách vừa dứt lời, lập tức cảm thấy phía sau gió lạnh thổi qua, giống như có hai ánh mắt âm lãnh đang hung tợn nguýt nhìn sau đầu hắn, muốn dùng ánh mắt giết hắn.

Ôn Mỹ Phách không quay đầu lại, hắn đương nhiên biết chủ nhân của đôi mắt kia chính là một thân thành thật chính khí, Đường Hiểu Ân.

Thành thật chính khí. . . . . . Đáng tiếc trên người hắn không có thứ ấy, chỉ có hơi thở bóng tối gian ác.

"Tôi hiểu, nhưng tôi sẽ cố gắng tối thiểu tận lực, số mạng của thánh viện Mary liền giao cho Đức chúa trời vậy." Viện trưởng Vương than thở.

Ôn Mỹ Phách chậm rãi từ ghế sa lon đứng dậy, nhìn ra ngoài qua ô vửa sổ từ phòng viện trưởng, đứa trẻ vui vẻ cười đùa loạn thành một đoàn, hoàn toàn không biết cô nhi viện bởi vì kinh phí không đủ mà sắp phải đóng cửa.

"Cậu Ôn?" Không nghe thấy hắn trả lời, viện trưởng Vương hỏi.

"Nếu như tôi dời hạn trả nợ lại một năm, viện trưởng Vương thật sự cho rằng tình huống của cô nhi viện sẽ chuyển biến tốt sao?"

"Tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp." Viện trưởng Vương trả lời kiên định.

"Viện trưởng Vương, đừng trách tôi vô tình, liền tính tôi thư thả một năm nữa, cũng chỉ là kéo dài thời gian đóng cửa thánh viênh Mary thôi, trên thực tế cũng không có bất kỳ trợ giúp nào." Ôn Mỹ Phách nhàn nhạt mở miệng.

‘Pằng’ một tiếng, thanh âm gân xanh bạo khởi, Đường Hiểu Ân đứng sau hắn nghe câu trả lời như vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ rực.

Hắn quả nhiên là gian thương chính cống, tình cảm viện trưởng Vương sâu đậm vĩ đại như thế, hắn thậm chí chìa tay ra giúp đỡ cũng không nguyện ý.

"Xem ra cậu Ôn không muốn hỗ trợ." Viện trưởng Vương khổ sở cúi đầu.

"Tôi cũng không phải là không muốn giúp một tay, mà là ——" ánh mắt Ôn Mỹ Phách lướt qua cửa chính cô nhi viện, rơi vào tòa nhà buôn bán đang xây cách đó không xa.

Hắn không rõ viện trưởng Vương có biết giá trị mảnh đất này không, nhưng ít ra trong mắt hắn đây là một miếng đất giá vàng giá bạc. Một khi cô nhi viện chuyển đu, hắn sẽ lập tức mua lại mảnh đất này với giá cao, kể cả hai tòa nhà thương mại phía trước cũng mua, tạo thành một khu mua sắm, vả lại tất cả đều vì tập đoàn Hán Hoàng, hắn đã nhìn thấy lợi nhuận kinh người.

Hắn thật là gian thương không máu không lệ?

"Mặc kệ thế nào, xin cậu Ôn giúp một tay được không?" Viện trưởng Vương thành khẩn cầu xin.

"Viện trưởng Vương——"

"Cậu Ôn, xin ngcậu suy nghĩ một chút về những đứa nhỏ đáng yêu kia."

"Một năm thì không được, nhiều nhất chỉ có thể cho bà ba tháng." Ôn Mỹ Phách nói rất chậm, tròng mắt đen không thất đáy nâng lên đối diện với ánh mắt Đường Hiểu Ân, cười khẽ với cô, cảm giác giống như đang gây hấn với chính nghĩa của cô. "Đây là cực hạn của tôi."

"Cậu Ôn ——"

"Rất xin lỗi, tôi không thể giúp được gì."

". . . . . . Táng tận lương tâm, lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn!"

". . . . . ."

"Hèn hạ hạ lưu, ghê tởm dã man!"

"Cô đang lẩm bẩm những gì vậy?" Kể từ khi bước ra thánh viện Mary, người con gái phía sau không ngừng lẩm bẩm, Ôn Mỹ Phách dừng chân lại, cười như không cười nhìn cô.

"Tôi nói anh táng tận lương tâm, lòng dạ hiểm độc lại tàn nhẫn!" Trừng mắt với nụ cười chói mắt của hắn, Đường Hiểu Ân cũng không ẩn nhẫn nữa, nói ra tất cả bất mãn trong bụng.

"Hiểu Ân!" Không nghĩ đến cô sẽ lại lớn tiếng với Tổng giám đốc trên đường, Lương Cảnh Thư vội vàng ngăn cản.

"A! Thì ra cô đang mất hứng chuyện cô nhi viện." Đối với giọng nói tức giận của cô, Ôn Mỹ Phách cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn lại.

Loại khuôn mặt tươi cười này, loại khuôn mặt tươi cười đáng khinh này. . . . . . Thật giống như hắn vẫn luôn đợi cô phát tác tính tình! Nhưng cô không hiểu, hắn tại sao phải chọc giận cô chứ?

"Anh lại có thể độc ác đến mức cự tuyệt yêu cầu của viện trưởng Vương, anh rốt cuộc có còn chút đồng cảm nào không?" Đường Hiểu Ân kích động hỏi.

Tròng mắt đen thâm thúy tĩnh mịch không sợ hãi ánh mắt đôi mắt cô, Ôn Mỹ Phách khẽ mỉm cười. "Tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, mọi việc tất nhiên lấy ích lợi làm đầu. Liền tính tôi muốn làm nhà từ thiện, cũng phải có tiền vốn làm nhà từ thiện trước."

"Tập đoàn Hán Hoàng còn chưa đủ tiền vốn sao? Rốt cuộc anh phải có bao nhiêu tài phú nữa mới có thể thỏa mãn?" Đường Hiểu Ân cười lạnh.

"Cho đến khi tiền đè chết thì thôi."

"Anh nói cái gì?" Tuyệt không để ý cô ở trên đường cái rống to với mình, giọng Ôn Mỹ Phách vẫn bình thản đến tức chết người như thế.

"Tiền thánh viện Mary nợ tập đoàn Hán Hoàng, đối với tập đoàn Hán Hoàng mà nói cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi, tại sao anh không chịu ra tay chứ? Anh có năng lực nên trợ giúp kẻ yếu, đây không phải là lẽ thường tình sao?"

Thú vị nhìn cô, Ôn Mỹ Phách cũng không trả lời ngay vấn đề của cô.

Thì ra đây chính là bộ dáng tràn đầy hạo nhiên chính khí, quả nhiên rất chói mắt! Khiến cho hắn thay đổi hoàn toàn ấn tượng về cô!

"Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện đương nhiên." Hắn mỉm cười.

"Tôi biết, nhưng tập đoàn Hán Hoàng cũng không thiếu chút tiền này, lại quan hệ đến sự tồn vong của thánh viện Mary, anh rốt cuộc có còn lương tâm hay không? Có nghiêm túc nhìn khuôn mặt tươi cười của những đứa bé kia không?" Đường Hiểu Ân giận đến mặt đỏ ửng.

". . . . . ."

"Trong mắt anh, trừ tiền ra những thứ khác không là gì sao?" Đôi mắt đẹp của Đường Hiểu Ân giận đến sắp phun ra lửa.

"Hiểu Ân, em đừng nói nữa." Thấy cô càng nói càng quá đáng, Lương Cảnh Thư vội vàng quát bảo ngưng lại.

"Liền tính tôi đồng ý thư thả một năm thì như thế nào? Bọn họ cuối cùng cũng không chống đỡ tiếp được." Lời của hắn rất tàn khốc, cũng là sự thật, đây là kinh nghiệm mấy năm nay hắn rút ra được.

Không hiểu được tự lập, chỉ muốn tìm kiếm trợ giúp, cả đời cũng không đứng lên được.

"Anh không đồng ý, sao biết cô nhi viện không chống đỡ tiếp được." Đường Hiểu Ân không phục hỏi ngược lại.

"Cô rất muốn giúp viện trưởng Vương?" Ôn Mỹ Phách nhíu mày hỏi ngược lại.

"Chỉ cần là người đều sẽ nghĩ giúp bọn họ." Đường Hiểu Ân cắn răng trả lời.

Chậc chậc, mèo hoang miệng lưỡi bén nhọn. Cô đây không phải đang chửi khéo hắn không phải người sao?

"Đừng nói tôi không có lòng đồng cảm, không bằng chúng ta làm cái giao dịch đi." Ôn Mỹ Phách nở nụ cười rực rỡ khiến người ta da đầu tê dại.

Quả thực, sáu trăm vạn đối với tập đoàn Hán Hoàng mà nói chỉ như một cái lông gà, nhưng cô cho rằng sáu trăm vạn dễ dàng kiếm được sao? Mỗi đồng tiền tập đoàn Hán Hoàng kiếm được đều là kết quả nhân viên cực khổ làm việc!

"Giao dịch gì?" Vừa thấy nụ cười kia, Đường Hiểu Ân lập tức đề phòng hỏi. Kể cả cô hiểu Ôn Mỹ Phách không sâu, cũng biết đằng dau nụ cười này không có gì tốt cả.

Cáo chúc tết gà, chính là loại khuôn mặt tươi cười gian trá này.

"Trong vòng một tháng, nếu như cô có thể kiếm được một nửa tiền nợ cho thánh viện Mary, cũng chính là ba trăm vạn, tôi sẽ không thu số tiền nợ còn lại, mặt khác tôi sẽ tự nguyện quyên góp cá nhân ba trăm vạn cho cô nhi viện." Ôn Mỹ Phách nhíu mày.

"Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?" Đường Hiểu Ân vẻ mặt hồ nghi.

"Tôi không nói đùa." Hạo nhiên chính khí a! Trước đây rất lâu hắn cũng đã vứt bỏ thứ này đi, hắn rất tò mò thứ này còn tồn tại trong cuộc sống hiện thực không?

Chắc sẽ không, nói thẳng ra ‘hạo nhiên chính khí’ cũng chỉ là chính trực không biết tự lượng sức mình, trừ việc làm vết thương càng sâu thì chả còn ý nghĩa gì. Bởi vì thực tế rất tàn khốc vô tình, cho nên mới phải nói ‘vô gian bất thương’ nha!

"Nếu như tôi không đạt được?" Đường Hiểu Ân cẩn thận hỏi.

Cùng gian thương Ôn làm giao dịch tốt nhất nên nói rõ ràng, để tránh mình bị bán đi còn ngây ngốc giúp hắn đếm tiền.

"Nếu cô không đạt được, nhất định phải làm đầy tớ cho tôi một tháng." Ôn Mỹ Phách thu lại mặt cười, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như ngọc thạch đen sáng chói khóa chặt cô. "Nói đầy tớ chính là ‘tuyệt đối’ phục tùng tôi, tôi nói cái gì cô cũng phải làm theo, không được cãi lời."

Cô nếu không đạt yêu cầu, đại biểu cõi đời này căn bản không có tinh thần trọng nghĩa chân chính, mà hắn cũng sẽ tiếp tục làm gian thương của hắn, thuận tiện đạp đổ kiêu ngạo tự ái của cô.

Lấy khoản nợ của thánh viện Mary làm tiền cuộc, nhưng với hắn thì chính là đánh cuộc bằng lợi ích kinh người mà cô không thể tưởng tượng nổi.

Đó cũng không phải là mấy triệu, mấy chục triệu, mà là vài tỷ!

Cắn môi không lên tiếng, Đường Hiểu Ân nghiêm túc suy tính.

Không biết chuyện gì xảy ra, cô chính là cảm thấy trong đó có bẫy rập.

"Tôi nói trước, khoản tiền này cô phải tự mình nghĩ biện pháp kiếm, thậm chí quyên góp cũng cũng không được, cũng đừng nghĩ vay mượn, nếu không giao dịch của chúng ta không thành lập, như vậy cô hiểu chưa?" Giọng nói chưa dứt, ánh mắt Ôn Mỹ Phách vô tình hoặc cố ý liếc về hướng Lương Cảnh Thư, ý vị cảnh cáo rõ ràng.

Người sau vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, lập tức lúng túng quay mặt.

"Như thế nào? Muốn nhận khoản giao dịch này không?" Ôn Mỹ Phách hỏi lần nữa.

Khoản giao dịch này kiểu gì cô cũng có lời.

"Được, tôi nhận" chần chờ ba giây, Đường Hiểu Ân dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên định như ánh lửa nhìn lại hắn. "Tôi nếu như không đạt được, sẽ làm đầy tớ một tháng, ngược lại, tôi hi vọng anh có thể thực hiện được cam kết của anh." Cô giương cao chiếc cằm nhỏ nhắn nói với hắn.

Kể cả thất bại cũng chỉ làm đầy tớ của hắn, một tháng nhẫn nhịn rồi cũng sẽ trôi qua, nhưng nếu thành công, cô có thể cứu được thánh viện Mary, cô chịu chút thiệt thòi cũng chả có gì!

"Đồng ý." Ôn Mỹ Phách nở nụ cười quỷ quyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.