Sở Thanh Vân yếu ớt gật đầu. Vị đệ tử hiểu rõ nguyên nhân, bóp mồm Sở Thanh Vân nhét vào một thứ gì đó đen đen, bỗng nhiên vị đắng tràn ngập khoang miệng. Y biết rõ gã đang giúp mình nên nhắm mắt nhắm mũi nuốt vào. Đợi thời gian một chén trà trôi qua, bụng mới trở về bình thường.
Sở Thanh Vân lồm cồm bò dậy. Hú hồn, thì ra nửa bát cơm bé xíu đó là phần ăn cả ngày, y vừa nãy còn trách nhầm người ta bỏ đói mình nữa chứ.
“Cảm ơn sư huynh, không có huynh thì ta nguy rồi.”
“Ta với đệ còn cảm ơn gì chứ. Mà sao hôm nay đệ hồ đồ vậy? Biết rõ linh cốc không thể ăn nhiều sao còn cố?”
Sở Thanh Vân gãi đầu, tuỳ tiện bịa ra một lý do, “Tại ta đang mải suy nghĩ một chút.” Nói xong y mới có thời gian quan sát vị đệ tử này.
Nhìn qua khá anh tuấn, tuy không được sắc nét như Diệp Thần nhưng rất cao. Đôi mắt ánh lên tinh quang, nhìn quanh người còn có kim quang tràn ra.
Y thử dò xét. “Từ huynh đến đây làm gì vậy?”
Qua cách nói chuyện, Sở Thanh Vân đoán đây là một vị bằng hữu khá thân thiết với khối thân thể này, là đệ tử của Minh Lãng sư thúc, tên là Từ Kha.
Kể cũng kỳ lạ. Sở Thanh Vân sống không được lòng mọi người nhưng vị sư huynh này vẫn luôn đối tốt với y, cũng là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ khi Sở Thanh Vân gặp nguy trong nguyên tác.
Thanh Phong môn chia làm năm ngọn núi. Chỉ có sư tôn của Sở Thanh Vân là thu ít đệ tử nhất, còn lại bốn vị kia người nào cũng đệ tử đầy rẫy. Ở giữa năm ngọn núi là nơi ở của đệ tử ngoại môn, địa phương đó là nơi nhộn nhịp nhất trong môn phái.
Quả nhiên, vị đệ tử này đáp lại:
“Ta đến tìm đệ để cùng đi mua pháp bảo, sắp tới đại hội tông môn rồi, đệ không chuẩn bị gì à?”
Nhìn bầu trời đã ngả sang chiều. Cân nhắc một lát, Sở Thanh Vân nói:
“Hay để sáng mai đi. Sáng mai chúng ta đi sớm, bây giờ cũng muộn rồi.”
Từ Kha đáp luôn. “Được được, mai thì mai.”
Buổi tối Sở Thanh Vân cầm sách lên đọc hiểu mà vẫn không lĩnh ngộ được, y thở dài, quyết định đi ngủ sớm.
...***...
Sáng hôm sau Sở Thanh Vân thức giấc từ khá sớm. Y chạy vội chạy vàng đi gánh nước, đến khi xong mười lần thì Từ Kha cũng vừa tới.
“Chúng ta đi thôi.”
Từ Kha nhăn mặt. “Đệ đổi y phục đệ tử ngay, ăn mặc thế này à?”
Sở Thanh Vân le lưỡi, nhanh nhẹn khoác bộ y phục đệ tử vắt trên ghế lên người. Bộ y phục này rất nhẹ, mặc lên trông rất có tư chất, nhìn đẹp hơn hẳn thứ y đang mặc.
Bỗng nhớ ra gì đó. Sở Thanh Vân thử lục trong ngực, không ngờ lại thật sự mò ra được một cái túi. Túi này màu trắng đục thêu kim tuyến vàng, có dây buộc cũng bằng chỉ kim tuyến vàng. Từ Kha thấy y nhìn chằm chằm vào đó bèn nhắc nhở.
“Thanh Vân sư đệ. Đệ làm gì vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào túi trữ vật?”
Hoá ra đây là túi trữ vật. Sở Thanh Vân mừng rỡ, y còn đang lo lắng không có tiền đây, chắc hẳn trong này phải có tí chút chứ.
“Không có gì. Chúng ta đi thôi.”
Hai người nhanh chóng khởi hành, trên đường đi Sở Thanh Vân lúi húi tìm cách mở túi trữ vật ra nhưng mà mãi không được. Y toát mồ hôi hột, cảm giác rất muốn chửi thề.
Bây giờ chỉ còn cách đi nhờ, nhưng mà nói thế nào? Chẳng lẽ lại nói mình không biết cách, hay là nói mình mất trí nhớ.
Sở Thanh Vân khá sĩ diện, vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì đem cất túi vào trong ngực đã, y không tin mình lại phải chịu thua một cái túi.
Khu dành cho đệ tử ngoại môn nhộn nhịp bởi vì đại sảnh môn phái cũng nằm ở đây. Đệ tử có thể đến trao đổi mua bán đồ cần dùng, thậm chí còn có đệ tử luyện đan hay luyện khí còn ngang nhiên trải chiếu ngồi ven đường chào hàng.
Một số tửu lâu mọc lên sát nhau, bên ngoài là những gánh hàng đầy thứ hình thù kỳ dị.
Nhìn đâu cũng thấy điều kỳ lạ. Sở Thanh Vân nhìn ngang ngó dọc, chỗ nào cũng muốn vào xem thử, y còn chẳng thèm để ý mọi người xung quanh cũng đang nhìn mình, mãi đến khi có một giọng nói vang lên rõ ràng bên tai y mới khựng lại.
“Kia có phải Thanh Vân sư huynh của Vô Ảnh phong không?”
“Cái người chuyên gây hoạ ba ngày lại bị phạt một lần đó sao?”
“Nhìn qua thật đẹp, không ngờ vô dụng vậy? Tại sao số ta không được tốt như y chứ?”
“Đừng mơ tưởng nữa, ngươi cứ đẹp được như y cái đã. Có khi sẽ thoát được kiếp đệ tử ngoại môn mà bay lên làm phượng hoàng đó.”
“Ái chà, nói như ngươi thì đệ tử nội môn chỉ được cái đẹp thôi à?”
“Đó là ngươi nói đấy nhé.”
Sở Thanh Vân nghe thấy rõ ràng, mặt đỏ bừng lên. Y không ngờ thân thể này lại nổi tiếng đến vậy, mà lại nổi tiếng vô dụng nữa chứ.
Từ Kha ở bên cạnh vốn đang im lặng bỗng biến sắc, soạt một cái rút kiếm ra chỉ vào đám đệ tử ngoại môn đang tụ tập đó, phẫn nộ hét lên:
“Đệ tử nội môn thì sao? Các ngươi tu luyện không nên thân lại thích ở đây nói xấu người khác à? Có cần để ta dạy dỗ lại không?”
Đám đệ tử ngoại môn hết cả hồn, cuống quýt quỳ xuống xin lỗi. Sở Thanh Vân cũng bị khí thế kia doạ sợ, vội kéo gã lại.
“Từ sư huynh đừng nóng, chúng ta bỏ qua đi.”
Từ Kha không cho là đúng, nghiêm nghị răn dạy.
“Đệ ấy. Những việc này không được nhân nhượng. Đệ nhu nhược bọn chúng sẽ leo lên đầu đệ mà ngồi, đệ đứng im đó xem ta dạy dỗ chúng.” Tức thì khí tức Trúc cơ phóng ra, đám đệ tử ngoại môn toàn tu vi luyện khí kỳ làm sao chống đỡ nổi, nằm lăn ra đất kêu la oai oái.
Sở Thanh Vân ở bên cạnh hả dạ lắm nhưng miệng vẫn phải khuyên can:
“Đệ biết rồi, nhưng trời đã về chiều, huynh có còn muốn mua đồ nữa không?”
Từ Kha nghe vậy lúc này mới xuôi xuống, nhìn đám người kia bằng nửa con mắt:
“Các ngươi tu vi không có, nhan sắc cũng không, về đóng cửa rồi ngắm lại mặt mình xem có xứng để so sánh với người khác không đã chứ?”
Gã nói xong rồi kéo Sở Thanh Vân đi vào nơi đổi đồ thuộc Thanh Phong môn. Đám đệ tử ngoại môn im thin thít không dám phản kháng câu nào.
Sở Thanh Vân vuốt lông được vị sư huynh nóng nảy này thì hú hồn. Y không phải nhu nhược, y chính là biết người biết ta. Giờ đến túi trữ vật còn không biết mở thì làm sao dám đi gây sự với ai chứ.
Hai người đi đến gặp nữ quản sự đang ghi chép ở quầy. Thấy Từ Kha rút lệnh bài tông môn treo bên hông ra, Sở Thanh Vân nhìn xuống thắt lưng của mình, hoá ra cũng có một cái treo ở đó không biết từ bao giờ.
Lệnh bài có màu đen đơn giản. Bên trên khắc hai chữ - Thanh Vân.
Nữ tu sĩ có khuôn mặt như trứng ngỗng, đôi mắt hơi xếch, làn môi dày gợi cảm, nàng cầm tấm lệnh bài rồi dí cái của Từ Kha vào bàn đá để trước mặt.
Sau đó Sở Thanh Vân há hốc miệng khi nhìn thấy viên đá loé lên ánh sáng. Tiếp theo nữ tu sĩ nói:
“Từ Kha của Vân Du phong. Trúc cơ hậu kỳ trung giai. Tháng này có hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, lĩnh hay đổi tài liệu?”
Từ Kha nhanh chóng nói: “Lĩnh.”
Từ ngón tay nữ tu sĩ có một tia sáng xanh biếc chảy vào chiếc nhẫn trên tay nàng, tức thì hai mươi viên linh thạch nhìn giống như Dương chi bạch ngọc xuất hiện trên bàn. Nàng vừa dí lệnh bài vào vừa đẩy chúng ra.
“Xong rồi. Người tiếp theo.”
Sở Thanh Vân cẩn thận đưa lệnh bài trong tay cho nữ tu sĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
“Sở Thanh Vân của Vô ảnh phong. Luyện khí kỳ tầng chín. Tháng này có mười viên hạ phẩm linh thạch.”
Mười viên còn hơn không có gì, y dứt khoát nói:
“Ta lĩnh hết.”
Vị mỹ nữ nhìn lại rồi nói:
“Tổng cộng tám tháng rồi ngươi chưa lĩnh linh thạch. Lấy luôn một thể à?”
Sở Thanh Vân kinh ngạc, không ngờ hàng này còn giàu vậy. Tuy không biết tám mươi viên linh thạch mua được cái gì không nhưng mà cứ lấy cái đã. Y khoát tay nói:
“Lĩnh hết.”
Cầm tám mươi viên linh thạch bằng hai tay, Sở Thanh Vân hưng phấn chỉ sợ làm rơi, lúc này Từ Kha mới nói:
“Sao đệ không cho vào túi trữ vật đi, cầm trên tay nhỡ rơi mất.”
Thấy hắn nói cũng có lý, Sở Thanh Vân tính toán trong lòng rồi nói.
“Vậy... vậy huynh mở túi trữ vật giúp ta, ta không có tay.”
Từ Kha kỳ quái nhìn Sở Thanh Vân, nhưng không nghĩ nhiều, tay phải liền thò vào trong ngực Sở Thanh Vân để lấy hộ y cái túi.
Vừa luồn tay vào bên trong. Không ngờ một giọng nói quen thuộc mang theo giá rét vang lên.
“Ban ngày ban mặt các ngươi đang làm gì?”