Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 62: Chương 62: Đau đớn trong lòng




Người này cũng mặc trường bào tối màu, mái tóc cột lên cao, hắn đang đứng ở một góc khoanh tay thưởng thức tiếng đàn.

Tim Sở Thanh Vân muốn vọt lên trên cổ họng, sao Bạch Cẩn Phong lại ở đây, liệu hắn có bắt y về hay không?

Đúng lúc này tiếng đàn ngừng lại, một nữ nhân mỹ lệ trang điểm tinh tế cầm quạt phe phẩy bước ra, nhìn sơ qua nàng ta khoảng tầm ba mươi tuổi.

“Tiếng đàn của Minh Ngọc công tử có làm cho các vị quan khách hài lòng không ạ?”

Đa số người nơi đây đều gật gù, tấm tắc khen hay. Sở Thanh Vân nheo mắt quan sát người kia không hề động đậy, vẫn nhìn chằm chằm lên tấm rèm.

Từ Kha lúc này đột nhiên truyền âm.

“Người này là một trong mười mỹ nhân đệ nhất tu chân giới, Ninh Ngọc công tử, để mua một đêm xuân của y cần ít nhất một vạn thượng phẩm linh thạch.”

“Ồ.” Sở Thanh Vân giật mình, một vạn thượng phẩm linh thạch, hiện tại đem bán cả y đi cũng không đủ. Y cảm thán. “Thật là một nghề nghiệp kiếm ra tiền!”

Từ Kha gật đầu, “Nhưng mà vị công tử này mỗi tháng chỉ tiếp một người, còn lại chỉ đánh đàn mua vui vậy thôi.”

Vốn dĩ Sở Thanh Vân chỉ gật gù, xem như trò vui, nhưng đến khi người xung quanh ồ lên mới giật mình nhìn lên.

Thì ra nữ nhân mỹ lệ kia đã thông báo nay là ngày Bạch Ngọc công tử mời người qua đêm.

Thấy mọi người bắt đầu tranh nhau trả giá để mua một đêm xuân của Ninh Ngọc công tử y vẫn không bình tĩnh nổi, người này có mị lực gì mà nhiều người ra giá vậy.

Càng không ngờ là bóng lưng quen thuộc kia cũng đấu giá.

Lúc số thượng phẩm linh thạch lên đến hai vạn, bóng lưng kia dứt khoát nói to, “Ba vạn thượng phẩm linh thạch.”

Giọng nói nghèn nghẹn như đã bị thay đổi, Sở Thanh Vân chẳng rõ hắn có phải là Bạch Cẩn Phong không nữa.

“Ba vạn thượng phẩm linh thạch, có ai ra giá cao hơn không? Vâng xin chúc mừng, đêm nay Ninh Ngọc công tử thuộc về quan khách, mời người lên lầu.”

Tim Sở Thanh Vân đập thình thịch, lúc người kia chậm chạp bước lên, y cố gắng nhìn kỹ điệu bộ, bóng dáng, hay là khuôn mặt xem có chút gì trùng hợp nữa không?

Dường như ánh nhìn của Sở Thanh Vân quá chăm chú, người kia đang đi bất chợt quay đầu lại, ánh mắt quét một vòng căn phòng rồi chiếu thẳng về phía này.

Gương mặt xa lạ, nhưng đôi mắt sắc bén thập phần quen thuộc.

Sở Thanh Vân choáng váng đứng không vững, một thế lực nào đó trong đầu thôi thúc y chạy theo, nhưng lý trí lại bắt y đứng im tại chỗ này.

Người kia chắc chắn là Bạch Cẩn Phong.

Bạch Cẩn Phong mua một đêm xuân của hoa khôi thanh lâu, điều đó nghĩa là gì? Sở Thanh Vân không muốn suy nghĩ nữa, y cũng không muốn tìm hiểu xem cảm giác đau đớn trong lòng bây giờ là gì.

Người kia đi lên lầu, biến mất trong tấm rèm voan, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy hai bóng lưng dìu nhau đi vào bên trong, còn đi đâu thì Sở Thanh Vân không thể biết được.

Lúc sau có ai xuất hiện Sở Thanh Vân đều không để ý nữa, tâm trí của y đều là bóng lưng cao lớn kia.

Tai ù đi. Đau đớn bủa vây linh hồn.

“Sở Thanh Vân, Sở Thanh Vân, đệ làm sao vậy?”

Từ Kha quay lại, giật mình khi nước mắt nhoè trên khuôn mặt thiếu niên, rõ ràng là một gương mặt rất bình thường mà khi khóc lên lại có thể điềm đạm quyến rũ như vậy.

Gã ngẩn ngơ một lát mới vỗ vai gọi người rồi truyền âm.

Sở Thanh Vân bừng tỉnh, thấy miệng mằn mặn mới biết mình đã rơi nước mắt. Y dùng vạt áo vội vã quệt đi rồi lấp liếm.

“Không sao, ta nghe khúc nhạc lúc nãy có chút bi thương thôi.”

Từ Kha không nghi ngờ gì, gật gù. “Đến lượt nhiệm vụ của chúng ta rồi, người trên kia gọi đến thì đi, nhưng mà nhớ đừng để lộ điều gì?”

“Vâng.” Sở Thanh Vân đáp bừa, y còn chưa rõ tình huống bây giờ nữa.

Bỗng nhiên mọi người xung quanh đồng loạt ngước lên trên rồi trầm trồ thán phục. Sở Thanh Vân cũng lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh nhìn theo, chỉ thấy tấm rèm đã được kéo ra, phía bên trong là một bóng lưng đang nhảy múa.

Nhìn khung xương thì không khó nhận ra người này là nam, chỉ là thân hình kia dẻo đến mức có thể làm tất cả nam nhân nơi đây phải rung động, ngay cả Sở Thanh Vân cũng vậy, vừa nhìn đến là không thể rời mắt nổi.

Điệu múa quá mức đẹp đẽ kia đã kết thúc từ lâu rồi mà đám nam nhân vẫn còn ngây ra, mãi sau mới là một tràng vỗ tay mạnh mẽ.

“Hôm nay Hoa Hoa cũng có lời mời, xin các vị ra giá, xin lưu ý Hoa Hoa không tiếp khách, chỉ phục vụ một tuần rượu cho người hắn cảm thấy có duyên, các vị quan khách có bằng lòng bỏ linh thạch để được ngồi cùng mỹ nhân trong phút chốc không?”

Nữ nhân mỹ lệ nói xong từng người một báo giá của mình, ngạc nhiên là ai nấy đều báo khá ít, người nhiều nhất cũng chỉ tầm một ngàn thượng phẩm linh thạch.

Diệp Thần cũng báo giá. “Một trăm linh một thượng phẩm linh thạch.”

Đương lúc Sở Thanh Vân ngẩn ngơ thì người trên lầu cất giọng trầm ấm, “Một trăm linh một, được lắm, nô gia rất thích số này, mời vị công tử đã ra giá lên đây với nô gia.”

Diệp Thần thong thả đứng lên, điệu bộ ngông nghênh không gì bì nổi, hai người Từ Kha với Sở Thanh Vân đứng đằng sau cầm quạt phe phẩy, mọi người nhìn một chủ hai tớ thong thả đi lên lầu bằng con mắt ghen tị.

Sở Thanh Vân từ đầu đến cuối đều im lặng không nói gì, Từ Kha ở bên cạnh nhạy bén phát hiện ra sư đệ nhà mình cảm xúc không ổn, nhưng nhiệm vụ còn đó, gã đành bỏ qua, việc cần làm là đi gặp người tên Hoa Hoa.

Vừa bước vào trong phòng. Sở Thanh Vân đã ngửi thấy mùi hương liệu nồng nặc, người tên Hoa Hoa kia đang ngồi gác chân lên ghế quý phi, khiêu khích nhìn bọn họ. Hắn có đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng câu nhân, khuôn mặt trời sinh lẳng lơ yêu dã.

“Nô gia xin chào quan khách, quan khách muốn uống rượu gì?”

Từ Kha vừa đóng cửa lại đã ngồi phịch xuống ghế, hất hàm với người kia.

“Hoa Thiên Tuyết, ngươi đừng điên nữa, sư tôn nhìn thấy ngươi thế này chắc phải rời núi bóp chết tên nghịch đồ nhà ngươi mất.”

“Ấy, Từ Kha ngươi đừng có coi thường ta.” Hoa Thiên Tuyết vuốt ve vài sợi tóc xoè ra, cười toe toét. “Ta đây là đi làm nhiệm vụ.” Nói rồi liếc sang hai người đứng chết trân phía sau.

“Hai vị sư đệ mời ngồi, chúng ta chỉ có một tuần rượu để nói chuyện thôi đó.”

Từ Kha hơi khó xử. Sở Thanh Vân không được giao nhiệm vụ lần này, theo lý không thể để lộ nội dung câu chuyện với y, nhưng mà đây là vị sư đệ thân thiết nhất, gã không nỡ coi như người ngoài.

Nghĩ như vậy nhưng gã vẫn mở miệng. “Diệp Thần lại đây, còn Sở... à quên Trương Tam, ngươi chịu khó ra ngoài đợi đi.”

Sở Thanh Vân thật ra vẫn hiểu rõ điều này, y cúi đầu, không để gã phải khó xử. “Vâng, thưa sư huynh.”

Sở Thanh Vân đi ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại, từ cuộc nói chuyện mơ hồ kia y mới biết người tên Hoa Thiên Tuyết kia chính là đồng môn của Từ Kha, nghe chừng cũng là đệ tử của Minh Lãng tiên tôn.

Không ngờ hắn có thể hi sinh thân mình để làm tiểu quan ở địa phương này, thật bái phục.

Nghề tiểu quan này nói thì dễ chứ làm quá khó.

Nhưng không cần phải nói, làm nghề này quả thật có thể nắm bắt tin tức tốt nhất. Người vì ngoại hình mà say mê tiểu quan đâu có ít, ngay cả sư tôn y cũng đâu ngoại lệ.

Không hiểu sao cứ nhắc đến Bạch Cẩn Phong là ngực Sở Thanh Vân lại đau thắt, tư vị này quả thật không dễ chịu chút nào.

Đang mải mê suy nghĩ Sở Thanh Vân bỗng nhìn thấy một bóng đen lướt qua, tốc độ người kia quá nhanh, gần như chỉ lưu lại tàn ảnh, thế nhưng y vẫn nhìn thấy mơ hồ.

Bóng đen này quá mức đáng ngờ, khơi gợi hiếu kỳ trong lòng Sở Thanh Vân, nhẩm tính một tuần rượu sẽ diễn ra không quá nhanh, y nhanh chóng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.