Lúc Sở Thanh Vân tỉnh lại cảm giác thân thể tràn đầy sức mạnh, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Y có thể nhìn thấy con kiến đang bò ở tận đằng xa, cũng có thể nghe được những tiếng động chưa bao giờ nghe thấy.
Đây là cảnh giới Luyện khí kỳ tầng chín. Khoảng cách của Sở Thanh Vân với Trúc cơ có một bước nhỏ thôi.
Cảm nhận động tĩnh của thiếu niên, Bạch Cẩn Phong khẽ hắng giọng, lúc bấy giờ Sở Thanh Vân mới nhận ra cả người mình đang bị một vòng tay vững chãi bao lấy. Lồng ngực nóng bỏng phập phồng, thậm chí y còn nghe rõ tiếng trái tim đập thình thịch của hắn.
“Sư tôn, sao người lại ở đây?” Sở Thanh Vân vừa nói vừa vùng vẫy, cuối cùng lồm cồm bò ra khỏi người nam nhân, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Bạch Cẩn Phong đang ngồi dựa lưng vào tường, tay nâng một quyển sách lên đọc. Sở Thanh Vân hình dung đến mình vừa nãy còn nằm trong vòng tay của người ta thì mặt đỏ bừng lên, lòng thầm tự sỉ vả mình một ngàn lần.
Bạch Cẩn Phong không để ý, nói với vẻ đương nhiên.
“Ta mà không tới, có khi ngươi đã nổ tan xác mà chết rồi.”
Sở Thanh Vân kinh hãi: “Tan xác ư? Có lẽ nào...?”
“Đúng vậy, ngươi bây giờ mới chỉ có tu vi Luyện khí kỳ, hấp thu quá nhiều linh khí trong một lần chỉ có kết cục là nổ tan xác mà chết. Người bình thường chỉ dùng một viên linh thạch cho một lần tu luyện, Sở Thanh Vân ngươi lại dám dùng một vốc. Não ngươi bị linh cốc lấp hết rồi hả?”
Sở Thanh Vân: “...”
“Một... một viên linh thạch?”
“Đúng. Tu vi dưới Trúc cơ khi tu luyện chỉ được phép dùng một viên linh thạch mỗi lần tu luyện thôi, dùng quá nhiều cơ thể không chịu nổi đâu.”
Bạch Cẩn Phong vừa răn dạy vừa nhìn Sở Thanh Vân. Tình thế lúc nãy cực nguy cấp, nếu mà hắn không đến kịp... Khi đó thì ai có thể cứu vãn được?
Nghĩ đến đây lửa giận trong người lại dâng lên. Bạch Cẩn Phong nhìn Sở Thanh Vân tái mặt lại, cố gắng kiềm chế tính tình, đứng dậy lấy từ nhẫn ra một bộ trà cụ, vừa pha trà cho tĩnh tâm vừa kiên nhẫn giải thích.
“Cũng may dạo thời gian gần đây vi sư cho ngươi uống thuốc đều đặn, kinh mạch giãn nở hơn hẳn người thường. Lần này nhân hoạ đắc phúc, tu vi của ngươi đã dừng ở Luyện khí kỳ tầng chín đại viên mãn rồi. Nhưng mà lại có vấn đề khác xảy ra.” Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Vì thăng cấp quá nhanh cho nên căn cơ của ngươi không ổn định. Trong hai tháng tới cấm ngươi không được phép tu luyện nữa, tập trung vào luyện kiếm đi, hai tháng nữa vi sư sẽ giúp ngươi tiến cấp Trúc cơ.”
Mắt Sở Thanh Vân sáng lên. Quên hết mấy lời hắn vừa chửi mắng, cảm ơn liên tiếp.
“Cảm ơn sư tôn. Đệ tử nhất định sẽ luyện kiếm thật tốt để không phụ lòng sư tôn dạy dỗ.”
Bạch Cẩn Phong hơi nóng tai, ho khan mấy cái rồi bình tĩnh nói:
“Lại đây uống linh trà. Trà này có tác dụng củng cố tu vi, uống nhiều một chút mới tốt.”
Sở Thanh Vân nghe lời chạy tới uống liền hai chén linh trà, không hiểu sao nhìn Bạch Cẩn Phong bây giờ thuận mắt hơn nhiều.
Thấy Sở Thanh Vân mắt lấp lánh nhìn mình. Bạch Cẩn Phong mím môi, sâu trong ánh mắt lạnh lẽo là sự dịu dàng khó có thể kiềm chế. Hắn cảm thấy rất không ổn, vội vàng giục Sở Thanh Vân uống nhanh, qua loa thu dọn rồi chạy trối chết.
“Vi sư đi đây. Ngươi ở lại tu luyện cho tốt.”
Ra khỏi Tuyệt linh động mà sương đêm chưa tan, nhưng ánh bình minh đã dần ló rạng ở phía đông. Bạch Cẩn Phong không ngờ mình đã ở bên cạnh Sở Thanh Vân một ngày một đêm. Nhớ lại đôi mắt hẵng còn trong sáng của thiếu niên, Bạch Cẩn Phong thở dài, ánh mắt dần dần trở về lãnh đạm.
Những ngày sau đó Sở Thanh Vân liên tục luyện kiếm, y âm thầm so đo với những vết tích tiền bối để lại, Câu Ly kiếm mỗi lần chém vào tường là một dấu vết thật sâu.
Vạch ngang y khắc trong động mỗi lúc một nhiều. Cơ thể thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ trong vài tháng đã lột xác khỏi sự non nớt, ánh mắt không còn là mê mang không có tiêu cự như lúc mới xuyên tới.
Câu Ly kiếm lúc hiện lúc ẩn, như xa mà gần. Đường kiếm tưởng chừng nhu hoà mà lại sắc bén, ảo ảnh vừa mới loé lên, đường kiếm đã tới trước mặt.
“Uỳnh.” Bề mặt vách đá hõm vào một lỗ thật lớn.
Quả nhiên là Vô ảnh kiếm pháp, vô chiêu thắng hữu chiêu, đạt đến cảnh giới xuất kiếm mà đối thủ không nhìn rõ chiêu kiếm mới là đại thành.
Sở Thanh Vân tâm đắc nhớ lại kiếm chiêu vừa luyện xong, bỗng một tiếng động trên bức vách làm y chú ý tới.
“Là thứ gì?” Sở Thanh Vân hỏi.
“Cốc cốc.” Tiếng này giống hệt như tiếng gõ cửa. Cũng có thể do con vật gì gõ vào đá.
Sở Thanh Vân hiếu kỳ, nơi phát ra tiếng động chính là chỗ hõm y vừa chém ra. Khi tò mò dâng lên cao, Sở Thanh Vân lấy chuôi kiếm gõ nhẹ vào nơi đó, ngay lập tức tiếng động lại vang lên.
“Cốc cốc.”
Sở Thanh Vân: “...” Con gì kêu cốc cốc vậy?
Tiếng động này không giống một con vật tầm thường làm ra, nhỡ may phía bên kia lại đang nhốt một tên phạm đồ cùng hung cực ác thì sao. Sở Thanh Vân càng nghĩ càng sợ, y không dám lại gần bức vách nữa.
Nhưng sự chú ý của y đặt lên đó càng ngày càng nhiều, mỗi ngày tiếng động lại kêu lên vài lần, đặc biệt là lúc y luyện kiếm.
Sở Thanh Vân chú ý đến vài ngày xong cũng mặc kệ, chấp nhận tiếng động cùng ăn cùng ngủ.
Hôm nay là chín mươi sáu ngày Sở Thanh Vân ở trong Tuyệt Linh động, có lẽ nếu thiếu niên bình thường đang tuổi ăn tuổi chơi thì sẽ không nhịn được nhưng với Sở Thanh Vân ở trong nhà từ nhỏ đến lớn thì việc này không mảy may ảnh hưởng, tuy có buồn bực một chút nhưng dù sao vẫn chấp nhận nổi.
Ngày hôm nay lấy cơm, không ngờ trong phần cơm lại có thêm một chiếc đùi... nhìn sơ qua thì khá giống đùi gà. Tất nhiên y còn chưa có tìm hiểu xem ở Tu chân giới này có gà không nhưng mà trong lòng vẫn thấy sung sướng. Từ khi bị phạt diện bích đến nay ngày nào cơm cũng có thịt, chất lượng so với lúc trước xa xa không bằng.
Sở Thanh Vân trước tiên bỏ qua cơm, cắn một miếng đùi gà ăn thử. Không ngờ hương vị lại thơm ngon tuyệt hảo, y cân nhắc đây là khẩu phần ăn ba bữa của mình nên chỉ dám cắn vài miếng, sau đó tiếc nuối để lại.
Vừa ăn xong một phần ba cơm, tiếng cốc cốc trên tường lại vang lên liên hồi, dường như có thứ gì đó đang gắng sức chui ra.
Tò mò là bản tính của con người, dù có là tu sĩ thì cũng vậy mà thôi. Sở Thanh Vân sau một thời gian thì quyết định đi thăm dò xem thứ phát ra tiếng kêu là thứ gì.
Tiếng cốc cốc vừa vang lên. Sở Thanh Vân cầm chuôi kiếm nhằm đúng chỗ đó gõ một nhát. Vách tường này cực kỳ rắn chắc, y luyện kiếm bao nhiêu lâu mà mới mài lõm được một tí nên cũng không vọng tưởng mình sẽ gõ ra cái gì. Ấy vậy mà vừa gõ xong, vết lõm đột nhiên vỡ ra thành một cái lỗ nho nhỏ.
Tiếng cốc cốc im bặt. Sở Thanh Vân đầu tiên là lùi về phía sau, sau khi không thấy động tĩnh gì mới lò dò bước lên nhòm vào trong lỗ.
Vừa lúc chạm phải một đôi mắt đỏ rực.