Từ Kha quay về tiểu viện của Sở Thanh Vân nhưng không tìm thấy y, gã lại chạy đi chạy lại tìm kiếm, thậm chí còn dùng cả đá truyền tin để liên lạc nhưng Sở Thanh Vân cứ như tan biến vào không khí. Gã linh cảm là có chuyện xảy ra rồi nên vội vã quay trở lại tìm Diệp Thần.
Diệp Thần chăm sóc Lục Thanh Sương đến người bình tĩnh trở lại thì trên đài đã thi đấu gần xong rồi.
Bắc Hàn Minh dù sao cũng trên cơ Mạc Vô Tà quá nhiều. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế chỉ là dư thừa. Mạc Vô Tà biết mình không thắng nổi nên sảng khoái nhận thua, để lại ấn tượng rất tốt cho Bắc Hàn Minh.
“Diệp Thần...” Từ Kha chạy đến, còn chưa kịp thở đã túm lấy Diệp Thần, “Đi cùng ta tìm kiếm Thanh Vân sư đệ đã, ta không tìm thấy đệ ấy, đá truyền tin cũng không liên lạc được.”
“Sao cơ?” Diệp Thần kinh ngạc thốt lên khiến đám đệ tử xung quanh hiếu kỳ nhìn sang, hắn thấy vậy biểu tình liền mất tự nhiên, giọng tự giác hạ xuống.
“Ngươi có nhầm không? Nhỡ may đệ ấy lên trên Đỉnh Thiên Nhai thì sao?”
“Đang yên đang lành đệ ấy lên Đỉnh Thiên Nhai làm gì?” Từ Kha thật sự lo lắng cho Sở Thanh Vân, nhưng mà gã không dám lên Đỉnh Thiên Nhai, nơi ở của Minh Ly tiên tôn chỉ cho phép ba đệ tử đến thôi. Gã đành năn nỉ Diệp Thần. “Ta không yên tâm chút nào, linh cảm mách bảo Thanh Vân chắc chắn có chuyện rồi. Ngươi dẫn ta đi đi.”
Diệp Thần cố chấp nhìn về phía Lục Thanh Sương đang nghỉ ở trà lâu ngoài kia, do dự. “Nhưng còn Thanh Sương sư đệ...”
Từ Kha nghe thấy cái tên này, trong lòng bỗng thấy khó chịu, gã nhanh chóng ngắt lời. “Vậy ngươi có đi không?”
Tên này hôm nay dám nạt ai đấy? Diệp Thần u oán nhìn Từ Kha, miệng không tình nguyện đáp: “Đi.”
Tìm Thanh Vân sư đệ thì phải tìm rồi, nhưng mà tại vì người đi cùng là Diệp Kha nên Diệp Thần mới do dự thôi.
Lúc này Bắc Hàn Minh cũng đã kết thúc trận đấu, hắn rời khỏi lôi đài vừa lúc nghe thấy câu này, buột miệng hỏi:
“Đi đâu cơ?”
Hắn nói xong mới thấy mình hơi vô duyên, cũng may Từ Kha không để bụng mà nhanh chóng giải thích.
“Ta không tìm thấy Thanh Vân sư đệ, chúng ta định đi lên Đỉnh Thiên Nhai nhìn một chút.”
Bắc Hàn Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói. “Vậy cho ta đi với, dù sao ta cũng có chút giao tình với Thanh Vân sư đệ.”
Nam Cung Hi Văn đứng bên cạnh ánh mắt loé sáng, cũng góp vui. “Ta nữa.”
Từ Kha ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu, người càng đông tìm càng dễ.
Cuối cùng bốn người nhanh chóng rời đi, để lại một mình Mạc Vô Tà lên nhận giải.
Quản sự và các trưởng lão cũng chỉ trơ mắt nhìn bốn người rời đi, còn chưa có ai kịp phát tác thì đúng lúc này sấm chớp nổi ầm ầm, cuồng phong quy tụ bên trên Vô Ảnh phong tạo thành một cơn lốc nhỏ trên trời. Bầu trời biến thành màu đỏ rực, linh quang chói mắt chiếu sáng nửa cái tu chân giới.
Thiên địa dị tượng giáng xuống không phải chuyện lạ, tu sĩ còn ở Đọa Tinh Đài không hề sợ hãi mà đều tụ lại vây xem.
“Có người độ kiếp. Không phải. Chính xác là có người trên Vô Ảnh phong đang độ kiếp.”
“Là ai vậy? Minh Ly tiên tôn mới tu vi Hoá Thần không lâu, mà cho dù có tăng lên Hợp Thể thì cũng chưa phải độ lôi kiếp mà.”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ là người đó...”
“Không thể. Tu chân giới vạn năm nay chưa có một ai phi thăng nổi. Quang Ân thánh tôn tuy đạt Đại thừa một ngàn năm nhưng không thể nào ngoại lệ mà phi thăng nhập tam giới được.”
“Vậy thì đây là kiếp gì? Thần cấp pháp khí xuất thế? Thần cấp đan dược xuất thế? Mà thôi kệ đi, bất cứ thứ gì ta đều chờ mong.”
“Phải đó!”
Mọi người bàn tán ầm ĩ ở Đọa Tinh Đài. Còn trên Đỉnh Thiên Nhai lại là một cảnh tượng phi thường thê lương.
Trong trận cuồng phong, linh lực cuồn cuộn va chạm rồi tan vỡ. Bạch Cẩn Phong ngồi xếp bằng trong một đồ hình hiếm gặp, bốn phía trải đều linh thạch và pháp bảo, mặt đất xung quanh ba trượng khô cằn, vết nứt ngang dọc.
Toàn thân trên dưới của hắn giờ đây không còn dính dáng gì đến “mỹ mạo đệ nhất thiên hạ” nữa. Đôi môi khô nứt, mặt trắng bệch, hai má hõm lại, thân mình gầy gò chỉ còn lại da bọc xương, mái tóc xác xơ bay phấp phới, thế nhưng khí thế trên người lại ngày một tăng lên.
Trước mặt mơ hồ hiện ra một pháp tướng, đến khi pháp tướng này hình thành, người dưới Đọa Tinh Đài đồng loạt đứng dậy.
“Vậy mà lại có thể sinh ra pháp tướng, chứng tỏ đây là thăng cấp Hợp Thể kỳ hàng thật giá thật rồi.”
Phải biết là khi tu vi đạt đến Hợp Thể kỳ. Nguyên Anh, thần thức và linh lực trong người có thể hợp nhất với nhau tạo nên một pháp tướng, pháp tướng càng lớn thì uy lực càng mạnh.
“Là ai? Chẳng lẽ thực sự là Minh Ly tiên tôn? Vậy thì cũng quá nghịch thiên rồi đi. Hắn mới Hoá thần bao lâu chứ?”
“Có thể vì nghịch thiên nên lôi kiếp mới hiện thế chăng?”
“Khoan đã, cũng có thể là người khác. Ai chẳng biết trên Vô Ảnh phong Quang Ân thánh tôn đã ưu ái mở một đại trận Dẫn Linh khổng lồ. Nhỡ may là Minh Lãng tiên tôn đến đó nhờ đại trận để thăng cấp?”
“Ngươi phân tích nghe cũng có lý.”
Một vị trưởng lão đột nhiên nuốt nước bọt rồi yếu ớt nói, “Không ai chú ý đến pháp tướng của người này là gì à? Nhìn kìa.”
Lúc này pháp tướng đã hiện lên rõ ràng, chiều cao tầm năm trượng, bề ngoài khoác chiến giáp bạc, lưng đeo ba sợi lông Kim Ô, tay cầm một thanh kiếm bạc, cả người toát lên kiếm ý kinh nhân, tựa hồ cả thân thể đều do vô số phi kiếm ngưng tụ thành.
“Là Vô Ảnh kiếm! Chính xác là Minh Ly tiên tôn rồi!”
Bạch Cẩn Phong ngưng tụ được một pháp tướng mà cơ thể gần như suy kiệt. Hắn cảm thấy cơ thể không chịu nổi được nữa liền phất tay, tức thì linh thạch xung quanh ào ào tan vỡ, hoá thành dòng linh khí tinh thuần rót vào kinh mạch của hắn.
Cơ thể tiều tuỵ dần dần hồi phục, pháp tướng cũng chỉ hiện thế được có vài hơi thở là tiêu tan, Bạch Cẩn Phong chưa kịp định thần thì đạo lôi kiếp thứ nhất đã đánh xuống.
Ầm ầm ầm!
Hắn ngẩng đầu lên trời, nhắm đôi mắt đã hằn thành từng vệt đỏ rồi cam chịu mặc kệ lôi kiếp đánh vào người.
Đầu tiên là một đạo, rồi ba đạo, rồi tiếp đến là chín đạo. Lôi kiếp đánh xuống không biết mệt mỏi, cả người Bạch Cẩn Phong run lên, vô số vết thương cháy cả da thịt hiện ra, đại trận Dẫn Linh bảo hộ dưới thân đã gần như nứt vỡ.
Thiên phạt! Bạch Cẩn Phong rất rõ ràng đây là thiên phạt. Hắn nghịch thiên mà đi, cố chấp muốn sửa lại số mệnh cho người, từ ấy nghênh đón người là vạn dặm hào quang, còn hắn là ngũ lôi oanh đỉnh.
Nhưng không sao hết, Thứ duy nhất mà Bạch Cẩn Phong hắn có thể làm là bảo vệ người an bình mà sống sót, dù cho thịt nát xương tan, dù cho kết cục của hắn chính là vạn kiếp vô hồn.
Ầm!
Từng tia sét lạnh lùng đánh xuống, tấm lưng nam nhân giờ đây tràn đầy vết rách dữ tợn, ấy vậy mà hắn cố tình cắn chặt răng không rên lên lấy một tiếng.
Ầm!
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, tia sét cuối cùng đánh xuống, mây đen không tình nguyện rút đi. Bạch Cẩn Phong lung lay người suýt nữa thì gục, nhưng linh khí trời đất bắt đầu từ bốn phương tám hướng kéo về, từ từ bổ sung năng lượng cho hắn.
Những vết thương ghê rợn dần dần khép lại, nhục thân căng ra, cơ thể lại bắt đầu phục hồi như cũ. Tinh thần Bạch Cẩn Phong mới nhẹ nhõm đi được một chút.
Cuối cùng cũng không chết.
Uy áp Hợp Thể kỳ lúc này dũng mãnh tràn ra khắp bốn phương tám hướng, chế trụ vạn dặm sinh vật xung quanh, hắn vui sướng chìm đắm trong sức mạnh quen thuộc.
Đúng lúc này có một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Sư tôn...”
Bạch Cẩn Phong giật mình mở bừng mắt ra, trong con ngươi lãnh lệ vẫn còn in hằn tơ máu đỏ. Diệp Thần bị doạ suýt nữa thì quỳ xuống, lại yếu ớt gọi tiếp.
“Sư tôn...”
Đợi cho linh lực ổn định, Bạch Cẩn Phong thở ra một ngụm trọc khí rồi mới nhíu mày nhìn đến vài kẻ xâm nhập bất hợp pháp trước mắt.
“Có chuyện gì?”
“Sư... sư tôn, đệ tử...”
Diệp Thần nghe thấy câu này thì cứng đơ người, miệng lắp bắp không nói được thành câu. Hắn cảm thấy sư tôn của mình hôm nay lạnh lùng đến cực điểm, đôi mắt chẳng chứa chút sinh khí nào, dường như thế gian này không có điểm gì khiến Bạch Cẩn Phong lưu luyến.
Cả ba người đi phía sau cũng thấy vậy. Nhưng Từ Kha vẫn cắn răng đứng lên kéo Diệp Thần ra đằng sau mình.
“Minh Ly sư thúc. Thanh Vân sư đệ không thấy đâu nữa...”
Lời tác giả: Tết thiếu nhi nhưng vẫn chúc mọi người vui vẻ, có ai muốn 1 chương nữa hôm nay k nào ^^!