Còn một điều nữa Sở Thanh Vân không nói ra, theo như lời kể của Bạch Cẩn Phong, mười sáu năm trước Sở Thanh Lan chưa chết, đã bỏ trốn được, như vậy tại sao lại phải để y lại? Người đã chết chưa? Ai giết?
Y muốn đi tìm hiểu tất cả! Không hiểu vì sao rõ ràng y chỉ là một linh hồn xuyên qua thế giới này thôi nhưng từng gốc cây ngọn cỏ, từng sự vật sự việc ở đây đều khiến y thấy quá đỗi thân thương.
Ngay cả Sở Thanh Lan chưa gặp bao giờ, y cũng có một thứ tình cảm không hiểu rõ dành cho ông.
Bây giờ y cũng không còn kiên trì tin vào thiết lập của cuốn sách này nữa rồi, những trí nhớ về kiếp sống kia càng lúc càng mờ nhạt hơn...
Nhiều lúc Sở Thanh Vân cũng nghi ngờ có lẽ nào ký ức kiếp trước đó chỉ là một giấc mộng, thật ra y chính là người của thế giới này.
“Sư tôn, người đồng ý với đệ tử đi.”
Nhìn gương mặt thiếu niên vẫn còn sự non nớt, ấy thế mà ánh mắt lại cực kỳ kiên định, Bạch Cẩn Phong không nói nổi lời từ chối... Quá khứ lại lặp lại, dù hắn có quyết tâm thay đổi thế nào đi chăng nữa cũng không chống nổi vận mệnh. Quỹ đạo thế giới vẫn sẽ diễn ra y như cũ...
Bạch Cẩn Phong cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng đành thở dài một hơi rồi gật đầu, “Cũng được, vậy vi sư sẽ đi với ngươi.”
Sở Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, thuyết phục được Bạch Cẩn Phong là đủ rồi, dù sao y cũng không tự tin chỉ bằng mình mà có thể khám phá ra được bí mật này.
“Tấm bản đồ này chắc hẳn chỉ một địa phương nào đó, ở Vĩnh sinh đại lục này cây Tuyết tùng rất nhiều, nhưng mà nó chỉ được trồng ở vùng băng nguyên tây bắc, trước tiên chúng ta cứ đến đó đã.” Bạch Cẩn Phong nói.
“Vâng.”
Hai người dù sao cũng mới xác định quan hệ, lại ôm ấp nhau một lúc, Sở Thanh Vân choàng hai tay ôm lấy lưng sư tôn nhà mình, chậm rì rì thương lượng.
“Dù sao đệ tử cũng phải tạm biệt hai vị sư huynh, vậy chúng ta đến khách điếm gặp bọn họ rồi hẵng khởi hành nhé.”
Bây giờ Bạch Cẩn Phong ở đây rồi, Sở Thanh Vân không thể chạy theo sau mông hai vị sư huynh nữa, bọn họ cũng có nhiệm vụ của mình, việc này liên quan đến rất nhiều thứ, càng ít người biết càng tốt.
“Được. Vậy đi thôi.”
Chỉ vài canh giờ trôi qua vậy mà quan hệ của hai sư đồ đã thay đổi. Thế giới này thực sự phóng khoáng, đừng nói là sư đồ, thậm chí huynh đệ đồng môn ở bên nhau cũng không ít, trường hợp như Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân cũng không phải hiếm, cho nên hai người thật sự chẳng có gánh nặng nào.
Nhất là Bạch Cẩn Phong, nhập vai đạo lữ hơi bị tốt, lúc lấy ra Vô Ảnh kiếm để phi hành đã rất tự nhiên ôm eo người nhấc lên rồi.
Xét theo thời gian. Sở Thanh Vân nghĩ bây giờ Từ Kha và Diệp Thần có lẽ đã ở khách điếm rồi, hai người quyết định quay trở lại đó để tìm người.
Hiện giờ đang rạng sáng canh năm, bầu trời nhá nhem không nhìn rõ, ấy thế mà vừa về tới nơi, bọn họ đã nhìn thấy phía trước khách điếm đầy người là người.
Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong hai mặt nhìn nhau, cảm thấy điều này quá kỳ lạ, vội vàng chen lấn đám đông để nhìn vào bên trong. truyện kiếm hiệp hay
Phía bên trong đèn đuốc sáng trưng, thị vệ ra vào liên tục, Sở Thanh Vân tinh mắt nhìn thấy trưởng quầy béo núc ngồi thu lu một góc, mặt xám xịt.
Bạch Cẩn Phong dùng thần thức nhưng không tìm thấy Từ Kha và Diệp Thần ở khách điếm này. Thân phận cả hai người kia đều nhạy cảm, một người còn là đồ đệ của mình, về lý về tình Bạch Cẩn Phong đều không thể bỏ đi lúc này, hắn nắm chặt tay Sở Thanh Vân rồi nói:
“Chúng ta vào trong xem thử đã.”
“Vâng.” Sở Thanh Vân ngoan ngoãn đồng ý.
Hai người thong thả đi vào, Bạch Cẩn Phong ngay tức khắc nhận ra thành chủ Hồng Loan thành cũng ở đây, chứng tỏ sự việc khá là nghiêm trọng.
Thành chủ Hồng Loan thành là Phương Vạn Đạt, một nam nhân dáng người khá nhỏ, gương mặt mập tròn, đuôi mắt hơi cong lên, nhìn qua rất nhanh nhẹn và thân thiện.
Thân phận Bạch Cẩn Phong không giống Sở Thanh Vân, vừa vào đến nơi Phương Vạn Đạt đã nhận ra, vội gập người cung kính chào hỏi.
“Minh Ly tôn giả, có chuyện gì làm đích thân tôn giả phải ghé qua thành nhỏ này của tại hạ vậy?”
“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Bạch Cẩn Phong không vòng vèo mà hỏi thẳng.
Phương Vạn Đạt tất nhiên không dám giấu, dù sao Hồng Loan thành cũng phụ thuộc vào Thanh Phong môn, hơn nữa thủ đoạn của Bạch Cẩn Phong khá cứng rắn, không phải là người dễ chọc vào.
“Thưa Minh Ly tôn giả, ở đây vừa xuất hiện một vụ giết người, là do ma tu lộng hành, đây đã là vụ thứ mười lăm trong năm nay. Đặc biệt là thủ đoạn gây án của ma tu này đều cùng một loại.”
“Giết người à?” Bạch Cẩn Phong nhíu mày, nhìn sang trưởng quầy hẵng còn ngồi rúm ró bên cạnh. “Ngươi có nhìn thấy ba người ngày hôm nay đến khách điếm này thuê phòng không? Bọn họ ra ngoài đã trở lại chưa?” Hắn còn cố tình miêu tả hình dáng ba người.
Sở dĩ phải hỏi là ba để không nhầm lẫn với những khách trọ khác.
“Không không... À có, có thấy.” Trưởng quầy hết lắc rồi lại gật đầu, cuối cùng lắp bắp nói ra được vài từ. “Bọn họ ra ngoài từ lúc tối, sau đó có hai người trở về, người còn lại không thấy đâu.”
“Trở về?” Sở Thanh Vân gấp gáp hỏi. “Trở về vậy họ đâu rồi?”
“Đi rồi!” Trưởng quầy cố gắng nhớ lại, “Lúc đó chúng ta đã ngủ, khoảng chừng canh hai canh ba gì đó, hai người đó ồn ào đập cửa, nhưng mà chỉ vào phòng một lát rồi lại đi ngay.”
“Từ Kha và Diệp Thần không có ở đây.” Bạch Cẩn Phong quay sang nhìn Sở Thanh Vân, “Hay chúng ta đi chỗ khác kiếm, ngươi có mang theo đá truyền tin không?”
Sở Thanh Vân lắc đầu. “Đá truyền tin đệ tử đã thử từ nãy, hai người đó ở khoảng cách quá xa, đá truyền tin không thể nào tới nơi.”
“Vậy chúng ta ra ngoài đã, thử đến Minh Nguyệt lâu xem sao.”
Sở Thanh Vân nhìn đám thị vệ đang bận rộn chạy lên chạy xuống, liền lắc nhẹ tay Bạch Cẩn Phong.
“Sư tôn, đây là nhiệm vụ mà Từ Kha sư huynh và Diệp Thần sư huynh đã nhận, hơn nữa lúc nãy ba người đệ tử đều ở khách điếm này. Chúng ta có nên xem qua một chút không? Biết đâu có manh mối gì đó.”
“Ừm.” Thật ra Bạch Cẩn Phong không muốn dây dưa vào những vụ án nhỏ như thế này, nhưng Sở Thanh Vân đã nói vậy thì hắn đành đồng ý. “Vậy thì đi xem một chút.”
Hỗ động này không qua mắt được Phương Vạn Đạt đang đứng đó, nhìn bàn tay nắm chặt của hai người thấy thế nào cũng có vấn đề. Lão lại nổi tiếng là cáo già, nếu không làm sao có thể đứng vững ở vị trí thành chủ này cơ chứ.
Không cần xem xét kỹ mối quan hệ của hai vị tổ tông trước mặt, lão xoa xoa tay rồi nói.
“Minh Ly tiên tôn và tiểu huynh đệ này muốn xem à? Để ta dẫn hai người đi.”
“Được, vậy phiền Phương thành chủ dẫn đường.” Bạch Cẩn Phong gật đầu.
Hai người nhanh chóng được đưa đến hiện trường vụ án, Sở Thanh Vân kinh ngạc khi nhìn thấy địa điểm xảy ra án mạng ở ngay bên cạnh phòng mình.
Nghĩ đến biểu hiện của tên tráng hán tiểu nhị lúc ban ngày, Sở Thanh Vân bâng quơ hỏi thành chủ:
“Thành chủ, khách điếm này có một tên tiểu nhị khá cao lớn, gã đâu rồi?”
Phương Vạn Đạt nhìn qua thấy tu vi của Sở Thanh Vân chỉ có Trúc cơ hậu kỳ, rõ ràng không có sức uy hiếp, thế nhưng khí thế trên người không hề thua kém ai, lão cũng không dám khinh thường, vội vàng đáp.
“Tiểu nhị à? Khách điếm này đúng là có một tên tiểu nhị kiêm đầu bếp, chính gã là người phát hiện ra hiện trường, hiện đang lấy khẩu cung ở đằng sau.”
“Vậy à?” Sở Thanh Vân chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi, rất nhanh y đã bị vệt máu chói lọi ngoài cửa gây chú ý, bước chân chậm hẳn lại. “Thành chủ... ta nghe nói tên ma tu này có sở thích biến thái, hãm hiếp nam tử trẻ tuổi xong rồi hút lấy tinh khí, vậy vì sao lại có máu?”
“Công tử không biết đó thôi.” Phương Vạn Đạt thành thật trả lời. “Tên ma tu này đúng biến thái, hắn thích nhất là hãm hiếp nam tử, vì muốn người dưới thân đau đớn đến tận cùng, hắn thường cắt đứt gân tay gân chân và lưỡi nạn nhân, cho nên hiện trường thường có rất nhiều máu.”
Thành chủ nói xong thì bọn họ cũng đi đến nơi, vệt máu chảy dài từ ngoài cửa lên đến tận giường, ở nơi đó là một hình hài loã thể nằm thẳng, làn da đã teo tóp đi, giống như là máu trên người đã bị rút hết.
Cả ba người đến gần, nhìn biểu tình khủng khiếp trên mặt nạn nhân, Sở Thanh Vân lập tức bất bình. Tại sao có người lại độc ác đến thế, hút tinh khí người khác để tăng tu vi, đến lúc thăng cấp không sợ tâm ma quấy nhiễu sao?
Bạch Cẩn Phong mặt không biểu tình đến gần kiểm tra, hắn xem xét qua loa rồi đưa một sợi linh khí vào đầu nạn nhân, càng thăm dò thì mày bắt càng nhíu lại.
“Người này đã bị rút mất linh hồn.”