Đại hội nhanh chóng bắt đầu, các đệ tử nhanh chóng tiến đến thùng chứa lá thăm được dựng chính giữa Đoạ Tinh Đài.
Quản sự nghiêm nghị đọc tên, mỗi người bốc thăm được số nào đều phải nộp lên trên.
Nhìn thấy từng người từng người lên bốc thăm, Sở Thanh Vân chú ý đến có vài đệ tử nom cực kỳ nổi bật.
Một thanh niên tóc búi thành một chỏm nhỏ bên trên, vấn khăn lụa xanh lục ngang trán, ở giữa khăn ghi một chữ Đạo. Người này cực kỳ anh tuấn, mày kiếm mắt sắc, hơi thở nội liễm, đích xác là cao thủ.
Sở Thanh Vân để ý hắn ta bốc được thăm ghi số một. Sẽ lên đài đầu tiên.
Từ Kha tiếp tục làm thuyết khách. Rõ ràng cũng ở cùng một môn phái, vậy mà Sở Thanh Vân cảm tưởng như gã cái gì cũng biết, mối quan hệ rộng đến mức trải dài toàn bộ Tu chân giới.
“Người này là Phí Hoài Nam, là đệ tử của Thư Hùng đạo quán. Ngươi để ý tất cả đệ tử của đạo quán đều vấn khăn ghi chữ đạo, màu sắc khăn khác nhau chứng tỏ địa vị khác nhau. Màu khăn xanh lục là cao nhất, thứ hai xanh lam, thứ ba màu trắng.”
Sở Thanh Vân nghĩ nghĩ khăn xanh lục có khác nào đội nón xanh đâu, chẳng biết trên đầu bị cắm mấy cái sừng rồi.
Người thứ hai Sở Thanh Vân chú ý đến là một mỹ nữ dáng người cao ráo, trên người mặc một bộ y phục gọn gàng hở eo màu đỏ, cánh tay trắng nõn nà như mỡ đông, khuôn mặt tinh xảo như được trạm trổ, hông quấn một sợi nhuyễn tiên, tu vi Trúc cơ hậu kỳ.
Thấy Sở Thanh Vân cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta, Từ Kha bên cạnh cười đen tối, thì thầm. “Mỹ nữ kia tên Nam Cung Hi Văn, là tiểu thư của Nam Cung thế gia, cũng là đệ tử của Vạn Bảo tông, thiên hạ đệ nhất tông.”
Từ Kha khá sợ sệt nữ nhân này. “Ba năm trước Vạn Bảo tông đứng đầu đại hội, Nam Cung tiểu thư lúc đó mới mười bảy tuổi đã đánh cho một đám nam nhân gục ngã. Tất nhiên người thắng cuối cùng là sư huynh của nàng, nhưng mà không thể phủ nhận nàng ta cũng rất lợi hại.”
Gã lại chỉ vào một thanh niên nhìn văn nhược đằng xa, người này mi thanh mục tú, ánh mắt trong sáng, khi cười lên miệng hiện ra một cái răng nanh duyên dáng.
“Người kia là Mạc công tử, Mạc Vô Tà, đến từ Âm Linh giáo. Ngươi đừng nhìn dáng vẻ yếu ớt của y mà lầm, tu vi người này hiện giờ đã đạt Trúc cơ đại viên mãn, tu luyện công pháp âm nhu. Lần trước Liễu Chí Dương giở thủ đoạn với y bị đè ra đánh cho thừa sống thiếu chết. Lúc đó y mới có mười bảy tuổi thôi.”
Sở Thanh Vân gật gù, y im lặng quan sát một loạt cao thủ của các môn phái, chẳng những không nản lòng thoái chí mà chiến ý còn dâng lên bừng bừng.
Cuối cùng cũng đến lượt bốc thăm. Sở Thanh Vân bốc trúng số ba mươi chín.
Lúc này đám người Liễu Chí Dương mới chậm chạp đi đến, vừa tới nơi đã tiến thẳng tới chỗ Sở Thanh Vân. Miệng chó không phun được ngà voi, mở mồm ra là cợt nhả.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi bốc được số mấy vậy?”
Sở Thanh Vân mím môi không đáp lại, y cảm thấy hứng thú hơn với thanh niên đứng cạnh gã.
Thanh niên này nói đẹp cũng không hẳn nhưng khí chất băng sương lạnh giá chẳng giống người thường, đôi mắt hạnh cực kỳ phù hợp với khuôn mặt tạo cho người ta có cảm giác cao quý lãnh diễm. Trên vai hắn là một con rắn hoa dài một thước trông cực kỳ nổi bật.
Hồ ly nhỏ trên vai rụt người lại, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân rúc xuống ngực Sở Thanh Vân, hình như nó rất cố kỵ con rắn kia.
“Sao vậy mỹ nhân? Chẳng lẽ hôm nọ ta làm ngươi sợ rồi?” Liễu Chí Dương mỉm cười khiêu khích.
Sở Thanh Vân xoa xoa cái đầu nhỏ của hồ ly thò ra ngoài, dùng nửa con mắt liếc nhìn gã, khinh thường nói:. Đam Mỹ Hài
“Sợ? Tay ngươi đã khỏi chưa mà đến đây diễu võ dương oai?”
Liễu Chí Dương đang định đáp, bỗng nghe thấy một tiếng hừ nhẹ bên cạnh, vội vàng im bặt.
Chỉ thấy thanh niên cười tủm tỉm, tay vuốt ve rắn hoa rồi nói:
“Vị công tử này, ta là Liễu Tư Minh của Vạn Cổ vực, hôm trước đệ đệ ta có gì mạo phạm xin phép được lượng thứ.” Liễu Tư Minh phong độ đưa tay ra, ý cười trên mặt không hề vơi bớt.
Thì ra đây chính là Liễu Tư Minh, nghe nói hắn cùng cha cùng mẹ với Liễu Chí Dương, ấy vậy mà khí chất lại khác nhau một trời một vực. Nghĩ đến người này về sau có thể sẽ là sư mẫu của mình, Sở Thanh Vân trong lòng có đủ loại mùi vị, cuối cùng cũng giơ tay ra.
“Sở Thanh Vân của Thanh Phong môn.”
Người này chắc chỉ đi dẫn đội, Sở Thanh Vân cảm nhận khí tức Kết đan trên người hắn, trong lòng âm thầm kinh sợ.
Vạn Cổ vực cũng không kém, vài người đăng ký quan chiến đều có tu vi Trúc cơ Đại viên mãn, nhìn sơ mạnh hơn Liễu Chí Dương không chỉ một lần. Một số đệ tử Luyện khí kỳ đứng đằng sau gần như chỉ làm nền, hết nhìn đông lại ngó tây.
Sở Thanh Vân nhìn thấy hầu hết đám đệ tử Luyện Khí kỳ các thế lực lớn đều trạc tuổi mình thì khá yên tâm. Y mới xuyên đến đây, suốt ngày bị chỉ trích là phế vật cho nên cứ tưởng nguyên chủ thăng cấp quá muộn, ai dè bọn họ yêu cầu ở y quá cao.
Vạn cổ vực lần lượt lên bốc thăm. Liễu Chí Dương bốc được số hai mươi tám, vui vẻ quay lại khoe:
“Mỹ nhân, ta bốc được số hai mươi tám, liệu có gặp ngươi không?”
Sở Thanh Vân giật giật khóe môi, liếc nhìn Lục Thanh Sương ở bên cạnh, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Số báo danh của Lục Thanh Sương vừa vặn là hai mươi bảy.
Quả nhiên mặt đẹp của Lục Thanh Sương đã nhăn thành quả táo tàu phơi khô rồi.
***
Bốc thăm xong. Sở Thanh Vân kéo Diệp Thần và Từ Kha lên phía trước xem quan chiến. Bốn mươi số báo danh đầu quan chiến ở lôi đài thứ nhất. Trùng hợp thay, cả bốn người đều bốc trúng lôi đài này.
Trận đầu tiên là của Phí Hoài Nam của Thư Hùng đạo quán, hắn ta nhàn nhã gặp được một đệ tử Trúc cơ trung kỳ của Đan Khuê tông, chỉ một phút đã giải quyết xong đối thủ.
Đan Khuê tông và Thanh Phong môn không còn nghi ngờ gì nữa là hai thế lực kém nhất, quanh năm xếp chót, không bao giờ đạt được hạng ba.
Sở dĩ Thanh Phong môn vẫn được xếp vào một trong sáu thế lực lớn đó là vì sư tôn của Bạch Cẩn Phong hay còn gọi là sư tổ của Sở Thanh Vân. Người này sừng sững ở Đại Thừa kỳ bao nhiêu năm rồi, là người mạn nhất tu chân giới hiện nay.
Sở Thanh Vân xem chiến suốt một buổi sáng vẫn chưa đến lượt mình, cổ họng khô khốc, mắt thấy Bạch Cẩn Phong trên đài vẫn bị một đám người vây quanh nịnh nọt. Tâm trạng của y bỗng dưng phiền chán, kéo Từ Kha và Diệp Thần đến một trà lâu vừa dựng tạm để nghỉ ngơi. Tất nhiên là Lục Thanh Sương cũng đi theo.
“Chán quá, kiểu này đến buổi chiều mới tới lượt chúng ta, tưởng đánh nhau hay ho thế nào, ai dè chênh lệch so với tưởng tượng quá.” Sở Thanh Vân buồn bực kêu ca.
Từ Kha cười cười, hỏi:
“Vậy đệ tưởng tượng như thế nào?”
“Ta cứ tưởng đánh nhau phải là pháp khí va đập bôm bốp, đao quang kiếm ảnh bay mù trời cơ. Ai dè...”
“Ha ha, đệ còn non và xanh lắm.”
Đúng thật là Sở Thanh Vân kỳ vọng khá nhiều, ai dè chiến đấu lại khác một trời một vực. Có nhiều người chưa kịp quan chiến đã đầu hàng, thậm chí có một đối thủ bị đánh đến són cả ra quần, thật là mất mặt.
Sở Thanh Vân thật sự không dám nhìn thẳng.
Càng nghĩ càng thấy vô nghĩa, Sở Thanh Vân cầm lấy một xâu mứt quả cắn ngon lành trong sự ghét bỏ của ba người còn lại. Vừa mới lôi hồ ly ra đã nghe thấy tiếng người ồn ào.
Thì ra là hai huynh đệ Liễu Tư Minh và Liễu Chí Dương đi tới.
Chẳng hiểu sao Sở Thanh Vân không có thiện cảm với cả hai huynh đệ nhà này, y lờ đi rồi cầm một ít quà vặt đút cho hồ ly nhỏ, nhưng lông trên người nó cứ dựng đứng lên, không chịu ăn.
“A Tuyệt, mày sao vậy?”
Hồ ly nhỏ cảnh giác đề phòng nhìn sang bàn bên kia, Sở Thanh Vân nhìn theo chỉ thấy con rắn hoa lè cái lưỡi dài nhìn chằm chằm vào a Tuyệt. Thấy vậy Sở Thanh Vân liền nhướng mày cảnh cáo, nó khè khè hai cái mới chịu quay đi, trườn xuống cuốn lấy tay Liễu Tư Minh.
Lúc này hồ ly nhỏ mới bớt căng thẳng, nhào vào lòng Sở Thanh Vân cầu an ủi.
Lục Thanh Sương từ hôm trước bị khi dễ đến giờ ít nói hơn nhiều, chỉ im lặng ngồi đó. Đang lúc tâm trạng lơ đãng, hắn vô tình nghe thấy bàn bên cạnh thì thầm to nhỏ.
Mà Lục Thanh Sương lại nghe rõ rõ ràng ràng năm chữ “Vọng nguyệt sơn hà đồ“.
Cơ thể hắn cứng đờ lại.