Nghĩ như vậy, Sở Thanh Vân lại làm nũng.
“Sư tôn... đệ tử nóng lắm, ngứa ngáy lắm.”
Tiếng nói mềm mại làm lý trí Bạch Cẩn Phong muốn đứt đoạn, vừa nãy hắn cũng ngửi không ít huân hương, bây giờ cơ thể cũng khó chịu vô cùng.
Không đợi cho hắn phản ứng kịp, Sở Thanh Vân đã đẩy Bạch Cẩn Phong xuống đất, hạ thể cứng ngắc liên tục cọ sát, đôi môi hôn lung tung lên mặt lên cổ hắn.
“Thanh Vân, đừng làm loạn.” Bạch Cẩn Phong gắng sức nhẫn nhịn, gân xanh trên trán nổi lên, vội vàng ôm chặt rồi đè Sở Thanh Vân xuống đất, gương mặt hai người lúc này dính sát lấy nhau, hơi thở nặng nề vang lên rõ mồn một.
Sở Thanh Vân thở dốc, thử kéo tay Bạch Cẩn Phong đặt lên vật cứng của chính mình, đôi mắt nhắm chặt lại, đánh bạo dùng lưỡi liếm khoé môi hắn.
“Sư tôn... mau giúp đệ tử...”
Bạch Cẩn Phong giật nảy mình rút tay về rồi vùi mặt vào cổ y, bờ môi lạnh lẽo mơn trớn phần nhô lên.
Sở Thanh Vân thả lỏng người, nhắm mắt lại chờ đợi Bạch Cẩn Phong tiến tới.
Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy nam nhân nhúc nhích, khô nóng trong người vừa dịu xuống lại bốc lên, Sở Thanh Vân hé hé mắt ra nhìn, thấy Bạch Cẩn Phong đang khắc chế chính mình, mồ hôi trên trán túa ra.
Giờ này còn khắc chế cái quỷ gì???
Sở Thanh Vân tức khí, bàn tay không lưu tình đưa lên nắm lấy tính khí đã cứng rắn của nam nhân rồi vuốt vài cái.
Bạch Cẩn Phong há miệng thở dốc, hung hăng kéo tay y ra, chật vật ngồi dậy. Không ngờ ở tư thế này, hắn nhìn thấy Sở Thanh Vân nằm trên mặt cỏ, y phục phanh ra, mái tóc xoã tung, đôi mắt phủ đầy sương, đôi môi hơi hé mở, ánh trăng trên cao chiếu xuống thân hình trắng nõn nà của thiếu niên trông hư hư thực thực.
Cảnh tượng này đẹp không gì sánh nổi, lý trí Bạch Cẩn Phong sắp đứt đoạn, hắn gắng sức đè tay lên trán thiếu niên, hòng truyền sang một tia linh khí mát mẻ.
“Sở Thanh Vân, cố chịu đựng, vi sư sẽ giúp...” Bạch Cẩn Phong còn chưa nói xong Sở Thanh Vân đã nhổm dậy hôn tới, đôi môi hung dữ cắn lung tung tại khoé miệng hắn, hơi thở nóng bỏng ập đến, Bạch Cẩn Phong cứng người lại.
Ái nhân ngay trước mắt năm lần bảy lượt dụ dỗ, Bạch Cẩn Phong giờ còn nhịn nổi thì sau này cũng đừng hòng lên được nữa, hắn vứt quách mấy cái lý trí ra sau đầu, nhanh chóng đảo khách thành chủ, đè ép Sở Thanh Vân dưới thân, đôi môi lập tức hôn xuống.
“Ưm.” Nụ hôn này quá mức cường thế, Sở Thanh Vân có chút ngạt thở, vội há miệng ra để lấy không khí, không ngờ đến Bạch Cẩn Phong nhân cơ hội này đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng, hút lấy chất lỏng ngọt ngào như mật.
Hai người hôn nhau say đắm, Sở Thanh Vân đáp lại cực kỳ nhiệt tình, bàn tay không rảnh rỗi, cưỡng ép lột y phục của Bạch Cẩn Phong ra.
Bạch Cẩn Phong để mặc cho y làm càn, hắn còn đang chìm đắm trong vị ngọt của đôi môi mềm, đến lúc tỉnh táo lại, trên người cả hai y phục đã thê thảm không nỡ nhìn.
“Sư tôn cứng rồi...” Sở Thanh Vân ỷ vào trong người có huân hương trợ hứng, bàn tay nắm lấy vật cứng rắn của Bạch Cẩn Phong không buông rồi đưa lên đưa xuống, thấp giọng thở hổn hển. “Ưm, đệ tử cũng cứng, sư tôn người mau mau giúp đỡ...”
“Được, để vi sư giúp ngươi.”
Bạch Cẩn Phong biết mấy thứ như xuân dược này phải giải phóng ra ngoài thì mới hết, liền thuần thục lột bỏ tiết khố trên người Sở Thanh Vân, đôi chân thon dài rắn chắc lập tức lộ ra ngoài.
Thiếu niên hiện giờ còn chưa phát triển hết, cơ thể mềm mại cực kỳ, hắn đưa tay vuốt ve đùi non bên trong làm thiếu niên không chịu nổi, run rẩy tách hai chân ra.
Lúc này Bạch Cẩn Phong mới nhìn rõ tính khí xinh đẹp đã dựng thẳng, đầu nấm đã rỉ ra chất lỏng, hắn dùng ngón tay xoa xoa, vật nhỏ lại càng cứng rắn thêm.
Dù dùng một bàn tay cũng đủ để chơi đùa Sở Thanh Vân đến nhũn ra, nhưng Bạch Cẩn Phong không hề nhàn rỗi, tay kia du tẩu nắn bóp khiến cho hai hạt đậu trên ngực sưng lên cứng ngắc, sau đó chậm rãi dùng lưỡi vuốt ve một lượt từ trên xuống dưới, đến lúc nhả ra, trên người thiếu niên đã đầy dấu vết xanh xanh tím tím khiêu gợi.
Dưới sự kích thích của huân hương, bất cứ nơi nào được tay chạm qua đều nảy sinh khát vọng, Sở Thanh Vân để mặc Bạch Cẩn Phong thích làm gì thì làm, chính mình cũng không nhịn được đi trêu trọc vật cứng rắn giữa hai chân hắn, cuối cùng, trải qua một hồi dày vò, cả hai người cùng bắn ra.
Bạch Cẩn Phong dùng Thanh Thuỷ quyết rửa sạch sẽ dấu vết phóng túng trên người của cả hai, lại lấy ra hai viên Thanh Tâm đan rồi bắt Sở Thanh Vân nuốt xuống, đến khi vệt đỏ nơi khoé mắt thiếu niên tan đi hắn mới ngồi dậy, cầm hai bộ y phục, trước mặc vào cho Sở Thanh Vân, sau lại mặc cho hắn.
Một loạt động tác thuần thục như được làm qua rất nhiều lần, Sở Thanh Vân không khỏi nghi ngờ, cau mày hỏi.
“Sao sư tôn làm những chuyện như cởi áo tháo thắt lưng này có vẻ thành thạo vậy?”
Bạch Cẩn Phong hiển nhiên không trả lời, kiên nhẫn buộc gọn gàng tóc của Sở Thanh Vân lên, đến khi cảm thấy cả hai đều có thể ra ngoài gặp người mới khoanh tay chất vấn.
“Sở Thanh Vân, những chuyện khác nói sau, bây giờ ngươi đã biết lỗi sai của mình chưa?”
Sở Thanh Vân: “...”
Đây là cái trường hợp gì??? Phút trước còn thân mật, hôn hít cũng đã làm, sờ soạng cũng đã làm, phút sau đã trở mặt không nhận người, đây có phải là sư tôn của y không vậy?
Nhưng mà Sở Thanh Vân đâu có chịu thua, muốn không chịu trách nhiệm hả? Còn lâu nhé. Y cúi đầu xuống, cắn chặt lấy môi dưới. “Sư tôn, chúng ta vừa xong hơi lỗ mãng... đệ tử xin lỗi vì đã mạo phạm người.”
Bạch Cẩn Phong tức đến bật cười. Lỗ mãng? Lẽ nào Sở Thanh Vân nghĩ hắn là cái loại người ai cũng tuỳ tiện động vào? Nhưng mà xác định quan hệ phải làm sau, còn bây giờ nếu không xử tội e rằng sau này sẽ loạn.
Hắn kiên trì hỏi lại:
“Chuyện đó không liên quan, cái nào ra cái đấy. Bây giờ vi sư hỏi ngươi, ngươi biết mình sai ở đâu chưa?”
“Đệ tử không biết gì hết,“ Sở Thanh Vân lắc đầu quầy quậy, dáng vẻ vô lại cực kỳ. “Đệ tử chỉ biết cho dù là lỗ mãng nhưng sự việc đã rồi, sư tôn phải cho đệ tử một danh phận, không thể vừa ăn xong liền chùi mép như thế được.”
Bạch Cẩn Phong ngẩn người, không ngờ đến Sở Thanh Vân lại nói như vậy, mãi về sau mới giật mình phản ứng.
“Chịu trách nhiệm? Sao ngươi nói như trò đùa vậy? Ngươi có biết cái gì là yêu thích không? Nếu vi sư chịu trách nhiệm với ngươi, đến lúc ngươi tìm được người thích hợp, lúc đó chúng ta sẽ ra sao? Thanh Vân ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?”
Bạch Cẩn Phong hỏi liên tiếp vài câu, nhưng Sở Thanh Vân không hề nao núng.
“Sư tôn!” Thiếu niên dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn. “Đệ tử biết mình đang làm gì? Đệ tử... đệ tử sẽ không bao giờ ôm hôn người mình không thích.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Được.” Bạch Cẩn Phong thở ra một hơi, kéo người vào lòng, hôn lên môi y một cái rồi trịnh trọng nói:
“Vậy Thanh Vân, ngươi có thể cho phu quân biết mình sai ở đâu không?”
“Phu... phu quân cái gì chứ???” Mặt Sở Thanh Vân nóng bừng lên, vội đẩy Bạch Cẩn Phong ra, “Không biết, đệ tử không biết mình sai ở đâu hết!”
Cùng lắm là chỉ trốn đi chơi có vài ngày thôi mà.