Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 57: Chương 57: Xuống núi




Từ Kha nói là làm, ngày hôm sau lập tức đi đến khu đệ tử ngoại môn để thuê một chiếc lệnh bài, gã khéo léo tìm một đệ tử thường xuyên bế quan, rồi dặn dò hắn trong những ngày này nên ở nguyên trong động phủ.

Để chắc chắn hơn, gã dùng con đường không được chính đáng lắm đổi được một bình dịch dung đan, lúc này gánh nặng trong lòng mới giảm đi một nửa.

Nói thật là Từ Kha rất sợ Minh Ly sư thúc, nhưng mà từ nhỏ gã đã coi Sở Thanh Vân như đệ đệ của mình rồi. Đệ đệ lắc tay làm nũng, cái này gã không từ chối nổi.

Thôi thì cùng lắm là bị phạt, gã da dày thịt béo, cắn răng chịu đau một chút cũng được.

Thanh Phong môn vào dịp nắng nóng này khá yên ắng, những lớp dạy kinh thư buổi sớm cũng không mở, đệ tử hầu như chọn lựa bế quan tu luyện.

Đến ngày hẹn xuống núi, sáng sớm Sở Thanh Vân đã viết nguệch ngoạc ba chữ “đang bế quan” đem treo ngoài cổng, sau đó nhét A Tuyệt vào ống tay áo rồi nhanh chóng đến địa điểm đã hẹn hội họp cùng Từ Kha.

Trái ngược với Sở Thanh Vân mặc một bộ y phục màu khói cực giản dị, đầu đội một chiếc đấu lạp che kín khuôn mặt, Từ Kha hôm nay ăn diện đẹp đẽ, trường bào thêu kim tuyến, y phục gấm lụa tối màu, trông cực kỳ anh tuấn, nữ tu sĩ đi qua đều phải nhìn một cái.

Từ Kha trước tiên nhét vào miệng Sở Thanh Vân một viên Dịch dung đan sau đó dặn dò:

“Đệ nuốt Dịch dung đan này rồi nghĩ bừa đến một khuôn mặt nào đó đi, xuống núi rồi cũng yên tâm hơn.”

Sở Thanh Vân liên tưởng một lúc, cuối cùng nghĩ ra được một gương mặt hết sức tầm thường, lúc này mới toe toét cười với Từ Kha.

“Thế nào, trông ta có soái không?”

Từ Kha nhìn y từ trên xuống dưới, gật gù, “Được lắm, nhìn vẻ mặt giống hệt tên nô tài, nếu tu vi mà thấp hơn tí nữa thì ngon. Nhưng thôi không sao, chúng ta đi nhanh lên, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

“Tu vi thấp à?” Sở Thanh Vân bị chê giống nô tài không hề để bụng, trái lại cười đắc ý. “Cái này dễ, ta làm được.” Vừa dứt lời đã niệm pháp quyết, ẩn đi một cảnh giới.

Vừa hay công pháp này y mới lục được trong đống ngọc giản ở trong nhẫn, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.

Trước mặt Từ Kha bây giờ là một thanh niên xa lạ mới tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu, trông hết sức vô hại. Gã hết sức hài lòng, bèn nhanh chóng dẫn người đến chỗ quản sự.

Nhưng đi đến giữa đường hai người chợt khựng lại, bị bóng dáng trước mặt làm cho luống cuống. Từ Kha nhanh chóng kéo Sở Thanh Vân lại đằng sau lưng, còn mình thì tiến tới chào.

“Sư tôn sớm an!”

Thì ra người đang lững thững đi trên đường chính là Minh Lãng tiên tôn. Hôm nay Từ Kha lần đầu xuống núi làm nhiệm vụ, lão định tới sơn môn để chờ đệ tử, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Sở Thanh Vân cúi gằm mặt xuống, trong lòng reo vang cảnh báo. Y sợ bị phát hiện, chút Dịch dung đan đơn giản thế này làm sao qua mắt được một người đã kinh qua tuế nguyệt như Minh Lãng tiên tôn chứ.

Cũng may là Minh Lãng tiên tôn chỉ liếc sơ qua Sở Thanh Vân rồi quay sang dặn dò những việc Từ Kha phải làm.

Minh Lãng tiên tôn có hơn trăm đệ tử nhưng phần lớn căn cơ đều bình thường, Từ Kha trong đám đệ tử của lão khá nổi bật, lão cũng vô thức mà ưu ái gã hơn những đứa khác.

Dặn dò xong, Minh Lãng tiên tôn phá lệ ném cho Từ Kha một cái túi trữ vật sau đó mới rời đi.

Cả hai người thở phào một hơi, chờ lão đi khuất cả hai nhìn nhau rồi vắt giò lên cổ mà chạy.

“Hú hồn, may là sư tôn không chú ý đến ngươi, nếu không thì toang.”

Sở Thanh Vân vỗ vỗ ngực. “Đúng vậy, sợ chết ta.”

Hai người không chủ quan nữa, vội vã đến chỗ quản sự đăng ký. Sau khi bị tra hỏi một lượt, cuối cùng quản sự phát cho mỗi người một bao linh thạch rồi đuổi đi.

Thanh Phong môn có một luật lệ cực kỳ khắc nghiệt, phàm là đệ tử trong môn phái, bất kỳ ai lên núi hay xuống núi đều phải đi bằng đường bộ, bắt buộc vượt qua năm ngàn ba trăm bốn mươi bậc thang bằng chính đôi chân của mình.

Tuy vậy nhưng cả hai đều thấy khá bình thường. Nhất là Sở Thanh Vân, xuống núi là việc y cực kỳ mong đợi. Có hơn năm ngàn bậc thang chứ hơn mười ngàn y cũng không sợ.

Hai người trong lòng có quỷ, nhanh nhanh chóng chóng rời sơn môn, không ngờ mới đi được một đoạn đã nhìn thấy một bóng người đứng ở gốc cây Linh sồi.

Cây Linh sồi này rất cao, dù nó mọc ở lưng chừng núi nhưng thân lại cao vút che khuất tầm mây, nhìn từ Đỉnh Thiên Nhai chỉ thấy thân cây sừng sững như cái cột chống trời, tán lá bị mây mù bao phủ không nhìn rõ.

Thanh niên gương mặt lạnh lùng đứng di di một chân xuống đất, đôi giày thêu tinh xảo đã bị nhuốm một lớp bụi bẩn, bàn tay xoắn vào nhau lộ rõ vẻ nôn nóng.

Từ Kha nhìn thấy người thì hơi sững lại, sau đó nhanh tay kéo Sở Thanh Vân đi thẳng.

Diệp Thần nhanh chóng nhảy ra chắn đường.

“Ê, các ngươi đi đâu vậy?”

Sở Thanh Vân đang muốn đáp lời lại bị Từ Kha bấm cho một cái vào cổ tay đau đến nhe răng trợn mắt, y vội nuốt lời định nói vào trong bụng, chợt nghe thấy giọng của Từ Kha gắt lên.

“Ngươi hỏi làm cái gì? Quân tử không chơi trò chắn đường, tránh ra để chúng ta đi!” Nói xong gã kéo Sở Thanh Vân đi xềnh xệch, suýt nữa huých cả vào vai Diệp Thần.

Diệp Thần không vì vậy mà tức giận, nhanh chóng bám theo, miệng không ngừng liến thoắng.

“Ngươi xuống núi mà không rủ ta đi cùng còn ở đây mà nói mát à? Còn nữa, vị tiểu ca này là ai vậy?”

Từ Kha không nói một lời, liếc một cái rồi coi hắn như không khí.

“Này! Sao ngươi không trả lời ta?”

“Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn.” Từ Kha cố ý đi nhanh nhưng Diệp Thần hệt như một cái đuôi nhỏ, tốc độ không kém chút nào.

Đi đường núi mà đuổi nhau quá mệt mỏi, cuối cùng Từ Kha không chịu nổi nữa quay lại quát.

“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?”

Diệp Thần nhịn đủ rồi, cãi nhau từ hôm bữa, hắn đã phải xuống nước làm lành mà cái tên khốn kiếp này còn không biết thức thời. Hắn tức tối hết nhìn Từ Kha rồi lại nhìn sang thanh niên bên cạnh, dùng tay hất đấu lạp của Sở Thanh Vân ra để lộ ra gương mặt dịch dung tầm thường.

Thấy gương mặt người này xấu xí, trong lòng Diệp Thần thoải mái hẳn, giọng nói cũng hạ thấp xuống.

“Ê, vị tiểu ca này nhìn lạ quá, đệ tử ngoại môn à? Các ngươi xuống núi làm nhiệm vụ gì vậy?”

“Hình như là đi bắt một tên ma tu.” Sở Thanh Vân hắng giọng rồi trả lời.

“Nhiệm vụ số sáu ở Địa bảng? Gan ngươi cũng lớn thật, nhưng mà ta thích!” Diệp Thần xoè tay ra một tấm thẻ nhiệm vụ, lắc lắc trước mặt hai người.

“Không ngờ chúng ta cùng chọn một nhiệm vụ, thế này thì phải đi chung thôi.”

Sở Thanh Vân chỉ hơi đổi giọng một tí mà Diệp Thần không hề nhận ra, y thấy trò này cũng khá vui nên quyết định giả dạng đến cùng, liền quay sang bảo Từ Kha.

“Từ Kha sư huynh, nếu đã vậy thì chúng ta đi chung nhé!”

“Hừm!” Từ Kha biết Diệp Thần đứng đợi sẵn ở đây là đã quyết định xuống núi cùng bọn họ rồi, gã không dây dưa nữa mà miễn cưỡng thoả hiệp. “Đi chung thì đi chung, nhưng ngươi mà gây ra rắc rối thì tự đi mà giải quyết, đồng ý thì đi, không thì nghỉ.”

“Đồng ý thì đồng ý, dù sao ta cũng là một tu sĩ Kết Đan chứ bộ, sao ngươi có vẻ coi thường người khác quá vậy?”

“Thôi đi nhanh lên nào.” Sở Thanh Vân cảm thấy còn nói nữa thì đề tài sẽ bay tận đâu đâu, vội giục.

Lời tác giả: Nay vẽ thử bé Thanh Vân, mà Thanh Vân đã thành niên. Hơ hơ, hơi hung dữ, chắc đang cầm kiếm đi phang tra nam chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.