Năm Vĩnh sinh thứ ba trăm năm mươi hai.
Ngày hôm nay trên bầu trời dưới chân núi Thanh Phong phát sinh dị tượng. Thất thải quang hoa xuyên qua tầng mây chiếu xuống thành từng dải như cầu vồng, xen lẫn đó là tiếng sấm rền vang. Cửu lôi kiếp với uy lực khủng khiếp đã bắt đầu giáng lâm.
Chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp đánh xuống liên tục vào một mục tiêu cố định. Người mang mục đích có rất nhiều nhưng không có một ai dám bén mảng tới gần, tận đến khi lôi vân tan đi mới lò dò tiến đến.
Lúc đó trên mặt đất chỉ còn lại một đám tro tàn và bóng lưng của nam nhân cao lớn đang ôm đứa bé. Bên cạnh là đều là tro tàn, mặt đất bị lôi kiếp xé làm đôi, nứt vỡ chằng chịt.
Sau lưng đứa bé đó phát ra quang mang sáng rực, vào đêm đen nhìn càng rõ ràng. Trong đám người bỗng có tiếng hét:
“Chính nó. Đúng là đứa bé kia rồi.”
Nam nhân giống như không nghe thấy, hắn cúi đầu nhìn đống tro tàn dưới đất, chất lỏng trong mắt chảy ra. Mà đến khi hắn quay người lại, đôi mắt tràn đầy kiên quyết. Hắn rút kiếm ra, chỉ thẳng vào đám tu sĩ.
“Ai dám đụng con ta. Giết!”
Nam nhân tay ôm đứa bé cầm kiếm lao vào, một trận ác chiến chưa từng có diễn ra. Kết quả là hai bên lưỡng bại câu thương. Đám người tử thương vô số. Nam nhân bị thương quá nặng đành dùng truyền tống phù trốn đi, nhưng không ngờ chân hắn vừa chạm đất đã ngửi được khí tức của kẻ thù truyền kiếp.
Nam nhân vội vàng đánh một cấm chế che giấu bé con trong lòng vào lùm cây ven đường.
Đứa bé vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ không biết gì, đôi mắt non nớt nhắm chặt, hai má hồng hào không vương một chút máu. Đôi mắt sắc bén của nam nhân trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, hắn tháo sợi dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống rồi đeo lên cho bé con.
“Con ngoan, nhất định phải bình an mà lớn lên. Cha xin lỗi vì không thể cùng con bước tiếp...”
Dứt lời nam nhân liền đứng lên, chạy về một hướng khác, khi kẻ thù chạy tới, hắn giơ kiếm lên, tự kết liễu chính mình.
...***...
Mười lăm năm sau, năm Vĩnh Sinh thứ ba trăm sáu mươi bảy.
Sở Thanh Vân nằm mơ, y nằm mơ thấy mình đang đứng nhìn một biển máu, tiếng oán hận xung quanh vang lên không ngớt, mùi rỉ sắt sền sệt làm y run lên cầm cập. Đứng giữa biển máu đó là một bóng lưng thẳng tắp tóc dài ngang eo. Lúc người đó quay lại, đôi mắt đỏ như máu xoáy thẳng vào lòng y.
“A.” Sở Thanh Vân giật mình bật dậy lấy tay ôm ngực, không cảm nhận được cơn đau như mọi lần, y cảm thấy hơi mờ mịt. Bỗng tiếng giày đạp vào ván gỗ vang lên liên tiếp, nhất thời y hoang mang không biết mình đang ở đâu nữa.
“Rầm rầm!”
“Sở Thanh Vân, Sở Thanh Vân. Dậy ngay cho ta!”
Sở Thanh Vân vẫn trong tình trạng ngơ ngác vội vàng nhảy xuống giường mở cửa, bên ngoài là một thiếu niên mặc y phục cổ đại màu xanh xa lạ. Người này vừa nhìn thấy y, gương mặt tuấn tú biến sắc, phẫn nộ hét lớn.
“Sư tôn phạt ngươi gánh nước một tuần, ngươi mới gánh được một hôm đã trở nên lười biếng là sao hả? Đúng là phế vật!”
Vừa dứt lời, thiếu niên đã đẩy Sở Thanh Vân ngã ngồi xuống đất, gương mặt của hắn tràn đầy khinh bỉ, sau đó tiếp tục đe doạ:
“Nhanh lên, còn ngơ ra đó à? Ta cho ngươi một khắc để chuẩn bị.”
Thiếu niên áo xanh mất kiên nhẫn bước qua người Sở Thanh Vân, đi vào trong phòng ngồi phịch xuống ghế.
Sở Thanh Vân bị mắng đến mức không cãi lại được câu nào, đầu óc rối thành mớ bòng bong, y không hiểu sao mình lại có mặt ở đây? Hơn nữa cảnh này, câu thoại này sao nghe quen quen.
Nhưng mà còn kinh ngạc hơn nữa là Sở Thanh Vân có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập vang dội trong lồng ngực mình. Với một người đang mắc bệnh tim thì điều này còn hạnh phúc hơn cả nhặt được tiền.
“Còn ngồi ngẩn người ở đó à? Chuẩn bị nhanh lên!”
Sở Thanh Vân vâng vâng dạ dạ rồi vội vàng đứng lên. Y hít sâu một hơi, trước tiên phải phối hợp làm rõ hoàn cảnh đã.
Nhìn xung quanh là một gian phòng hết sức đơn sơ và giản dị. Sở Thanh Vân nhìn mãi mới thấy có một lu nước ở căn phòng nhỏ kế bên, y cầm lấy chiếc gáo dừa nhìn ngắm chán chê mới múc một ngụm nước để rửa mặt và súc miệng.
Sở Thanh Vân rửa mặt xong, nhìn thấy bộ y phục trắng toát mặc trên người thì câm nín, nhưng y không nói gì, vội vã chạy theo vị thiếu niên áo xanh.
Phải, là chạy. Lần đầu tiên trong cuộc đời y được chạy như người bình thường.
Vừa bước ra cửa Sở Thanh Vân đã cảm giác cả người sảng khoái, không khí ở đây quá mức trong lành, khắp nơi toàn là cây cối có hình dáng xinh đẹp, phía xa xa trên những ngọn núi là lầu son gác tía, là hoa thơm cỏ lạ muôn màu muôn vẻ.
Gió mát thổi tung mái tóc dài loà xoà của chủ nhân thân thể này, y cảm thấy vướng víu nhưng không biết buộc lên bằng cách nào.
Thiếu niên áo xanh vẻ mặt miễn cưỡng đi đằng trước, thấy Sở Thanh Vân nhìn đông ngó tây thì quát: “Nhìn gì? Đi nhanh lên.”
Ở hoàn cảnh xa lạ này. Sở Thanh Vân biết người biết ta, cúi đầu đi nhanh hơn. Trên đường đi y gặp rất nhiều người, nhưng ai nấy đều có bộ dáng khúm núm, gặp hai người liền chào.
“Chào Diệp Thần sư huynh. Chào Thanh Vân sư huynh.”
Diệp Thần, ngay cả cái tên này cũng nghe quen quen.
Đi đến một khúc cua, trên đường xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp đang cầm quạt phe phẩy, đôi mắt trong như làn thu thuỷ, mái tóc dài buông lơi, giọng nói mềm mại cất lên:
“Sư huynh và sư đệ đi thực hiện nhiệm vụ đó à? Cho ta đi cùng có được không?”
Diệp Thần lập tức thay đổi thái độ khiến cho Sở Thanh Vân hơi giật mình. Giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng hơn.
“Lục Thanh Sương. Cơ thể đệ còn ốm, hãy về nghỉ ngơi cho tốt đi đã.”
Nghe thấy vậy đầu Sở Thanh Vân oành một cái, Diệp Thần, Lục Thanh Sương, cả Sở Thanh Vân nữa, sao tên lại giống hệt nhân vật trong cuốn tiểu thuyết tình sắc tên là “Sư Tôn Mỗi ngày đều thu hậu cung” mà y vừa đọc xong vậy.
Nhớ đến cái gì, Sở Thanh Vân sờ soạng lên trên cổ, đúng thật bên trong có một sợi dây chuyền đeo một chiếc nhẫn trữ vật. Nếu y không nhầm chiếc nhẫn này ghi một chữ Sở, vì vậy sư tôn mới đặt tên cho y là Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân vừa đi vừa choáng váng. Chỉ ngủ một giấc thôi sao y không còn ở thế giới của mình nữa vây? Chẳng lẽ xuyên sách là có thật hay sao?
Sở Thanh Vân lén lút nhìn Lục Thanh Sương. Theo như sách viết thì cả Diệp Thần, Lục Thanh Sương và y đều là đệ tử của Bạch Cẩn Phong, là nam chính của cuốn tiểu thuyết tình sắc này. Bạch Cẩn Phong tuy ngộ tính và tu vi cao tuyệt nhưng tính tình táo bạo, ham mê nam sắc, chuyên thu những thiếu niên xinh đẹp về giả danh đệ tử để nạp vào hậu cung.
Sở Thanh Vân trong sách được Bạch Cẩn Phong nhặt về từ nhỏ, là đệ tử quan môn của hắn. Sở Thanh Vân yêu sư tôn Bạch Cẩn Phong đến hèn mọn, tự nguyện dâng hiến thân đồng tử cho Bạch Cẩn Phong, cuối cùng được thu vào hậu cung của hắn.
Cứ tưởng tương lai tươi sáng, ai dè một thời gian sau Sở Thanh Vân mới phát hiện cả Diệp Thần và Lục Thanh Sương đều mập mờ với sư tôn. Y ghen tuông lồng lộn đi chất vấn, không ngờ bị Bạch Cẩn Phong nói ngon nói ngọt, cuối cùng đành chấp nhận chia sẻ hắn với người khác.
Sau này Sở Thanh Vân bị Lục Thanh Sương tính kế, Bạch Cẩn Phong cũng nghe theo bỏ rơi y. Cuối cùng y bị phế đi tu vi, thân tàn ma dại lưu lạc khắp nơi, sau đó bị ma tôn bán làm lô đỉnh cho kẻ khác.
Tiểu thuyết này chính là hậu cung văn. Bạch Cẩn Phong lưu tình khắp nơi, bất cứ nam tử nào nhìn thấy đều si mê và quỳ gối trước mị lực của hắn. Hậu cung trải dài từ giáo chủ ma giáo đến kiếm tu thanh lãnh, từ nhân sĩ giang hồ đến yêu tộc. Cuốn tiểu thuyết kết thúc bằng cảnh cả Tu chân giới đều có hậu cung của Bạch Cẩn Phong. Một tay hắn ôm mỹ nam, một tay thống trị giang sơn.
Nói cách khác. Bạch Cẩn Phong yêu nhất chính mình, dịu dàng với tất cả nhưng thật ra lại chẳng có ai tiến được vào trong lòng hắn, mỹ nam đều hiểu điều đó nhưng vẫn chấp nhận chung chồng.
Sở Thanh Vân lúc trước vừa đọc vừa chửi tiểu thuyết não tàn. Không ngờ ngủ một giấc y lại xuyên vào trong sách.
Y ngơ ngác một lúc, tâm tình trở nên vi diệu, nhớ lại tình tiết bị phạt đi gánh nước này là do y ghen ghét đẩy Lục Thanh Sương ngã vào suối khiến người ta sinh cảm mạo.
Nhìn Lục Thanh Sương phía trước, nên gọi là Lục trà xanh thì đúng hơn. Sở Thanh Vân nhếch mép nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Tốt lắm. Vừa xuyên qua đã phải gánh nước... Chơi khó nhau rồi.