Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 81: Chương 81: Các ngươi đều điên rồi sao




Đứng xem cuộc vui, và tự mình ra trận hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy mình bây giờ giống như là đang xem một đoạn phim NP, chẳng qua xem một lát, chợt phát hiện mình căn bản không phải đứng xem, mà là đang tự đối mặt với mấy cảnh xôi thịt không biết xấu hổ.

Bạch hoa hoa*… không, cũng không có loại bạch hoa hoa này, hắn chỉ muốn tìm từ ngữ thích hợp bày tỏ tâm tình của mình một chút.

*trắng bóng, trắng loà

Giờ phút này, mặc dù tu vi tăng vọt, trực tiếp nhảy cấp thăng tiến đến đỉnh cao phân thần kỳ, có thể nghiền áp tên biến thái Lý Thuần Phong kia, cũng không thể cứu vãn trái tim mất thể diện vỡ nát của hắn.

Quả nhiên thời điểm mất trí nhớ nói thương yêu là không đạo đức, mặc dù hắn cảm giác mình hẳn đã sớm không có loại đạo đức này…

Nếu không phải hệ thống giam cầm, hắn tuyệt đối sẽ không đi tới bước mà bản thân cũng không hay biết này!

Hai năm!

Cốt truyện đã sớm hoàn!

Cho nên chuyện không biết xấu hổ hắn tận mắt thấy này, quả nhiên cần phải lập tức hủy diệt đi!

Lâm Tiêu rõ ràng ý thức được, hắn không còn đường lui.

Sau khi hắn lựa chọn mở chân ra với người kia, liền đã định trước mọi thứ đã hoàn toàn bất đồng, nếu không phải bị hệ thống biến thành mất trí nhớ, bọn họ có lẽ sẽ đi đến bước này, nhưng phụ tử nhu mộ muốn đảo điên thành phu phu giảo cơ (gay), hắn cảm thấy ít nhất cần tới một trăm năm! Không, ba trăm năm! Nhưng đó cũng là một cách tự nhiên, tuyệt đối sẽ không làm hắn biến thành tình cảnh xấu hổ muốn chết hiện giờ.

Nhưng mà, chuyện đã rồi, người đã “Ăn”, hắn vì người kia ngay cả loại chuyện cầu thượng này cũng làm được, tự nhiên không thể vì giờ phút này mà hỏng mất, mà chuyện ăn xong không nhận, cũng không thể cứu vớt hắn khỏi tình huống bi thảm không chấp nhận được, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Cho nên, mục đích lợi dụng hệ thống trọng sinh đã đạt tới, nhiệm vụ nhẫn nại hệ thống đã hoàn thành, nói hắn giận cá chém thớt cũng được, nói hắn thẹn quá thành giận cũng thế, bắt hắn chịu đựng một hệ thống biết tất cả của hắn, thậm chí có thể rình mò nội tâm của hắn tồn tại?

Buồn cười!

Thứ biết hắn nuôi người kia như thân nhi tử, đều phải chết!

Thứ biết hắn đem thân nhi tử nuôi thành lệch lạc, ngồi xem bọn họ bẻ cong lẫn nhau, đều phải chết! Mà tận mắt thấy hắn không biết xấu hổ tinh thần sa sút… càng phải chết!

【 tích tích tích! Cảnh cáo cảnh cáo! Kiểm tra đo lường đạo tâm của kí chủ sắp hỏng mất, khởi động hình thức khẩn cấp hay không? 】

Âm thanh chói tai ầm ầm rung động trong biển ý thức, nó rõ ràng muốn giở trò nói sang chuyện khác, đáng tiếc, muốn giở trò, lần đầu còn có thể hiệu quả, lần thứ hai, lại hoàn toàn mất hết tác dụng.

Nam nhân có thể làm hai gia tộc toàn bộ nổ thành mảnh vụn, thật có thể mong đợi hắn là người tốt sao?

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào quả cầu sáng trong biển ý thức, sáu giác quan đóng chặt làm hắn hoàn toàn không cảm giác đau đớn trên người, cho nên đối với điện giật cảnh cáo của hệ thống, thậm chí là ý đồ chưởng khống thân thể của hắn, hắn hoàn toàn không thấy.

Hắn chỉ giật giật suy nghĩ, quả cầu sáng kia liền run lên.

Một tia sáng màu trắng từ quả cầu chậm rãi hiện lên, sau đó dần dần ngưng tụ ở ngoài, giống như mạng nhện chằng chịt, đem nó bao vây toàn bộ.

【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Kí chủ hiện nay có hành vi tự sát! Xin kí chủ lập tức đình chỉ hành vi hiện tại! Hệ thống đã cùng linh hồn của kí chủ trói buộc, một khi hệ thống tiêu hủy, linh hồn kí chủ cũng chôn vùi thành mảnh vụn! 】

Mảnh vụn?

Lâm Tiêu chậm rãi cười, màu đen trong ánh mắt từ từ nổi lên một tầng sáng hắc hồng.

Hắn đời này ghét nhất là cái gì? Phản bội? Lừa gạt? Uy hiếp? Không, hắn ghét nhất, chính là thân bất do kỷ.

Hắn thông minh, cẩn thận, tàn nhẫn, cho nên phản bội có thể đoán được, lừa gạt có thể nhìn thấu, uy hiếp có thể phá huỷ… Hắn có chính là thủ đoạn đi thu thập mấy thứ này, từ nhỏ đến lớn cuộc sống chặt chẽ không sóng gió, sau khi lớn lên hoặc bị động hoặc nửa bị động đấu đá nhau, làm hắn cực kỳ phiền chán không thể tuỳ theo lòng mình.

Hắn đã sống cả đời vì người bên cạnh, muốn hắn lại vì một hệ thống không là gì hết sống cả đời? Buồn cười!

Cũng chẳng qua là linh hồn!

Cũng bất quá là vỡ vụn!

Hắn cười lạnh, toàn bộ biển ý thức tách rời, quả cầu ánh sáng màu trắng sinh ra trong biển ý thức kia, lưới chắn từng chút bị tróc ra, lực đạo cực lớn khẽ động, làm cho cả biển ý thức đều sông cuộn biển gầm, nhấc lên vô số khối vụn.

【 cảnh cáo cảnh cáo cảnh cáo… 】

Âm thanh của hệ thống càng ngày càng bén nhọn, đâm vào tai Lâm Tiêu làm miệng tràn ra rất nhiều máu, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc chơi đùa, nửa phần buông tha cũng không có.

Ngay từ mấy tháng trước lúc hắn đem ý thức của mình hoà vào quả cầu ánh sáng này, hắn liền có giác ngộ.

Đem linh hồn xé rách đi bảy phần, hoặc phòng thủ linh hồn bị người uy hiếp, hắn không chút do dự liền lựa chọn vế sau.

Tư tư tư.

Toàn bộ biển ý thức đều sôi trào, quả cầu hệ thống run rẩy không ngừng, gắt gao chống cự, thậm chí kéo dài ra vô số móng vuốt, hung hăng nắm chắc vách tường của biển ý thức.

Lâm Tiêu đau đến cả người run run, nhưng vẫn không dừng lại.

Hệ thống vốn không nên có bất kỳ cảm xúc gì, lại dường như có thêm cảm giác hoảng sợ tuyệt vọng.

Nó vù vù kêu to, thấy móng vuốt của mình đã bị rút ra hơn phân nửa, bỗng nhiên chấn động, toát ra sương mù màu đen.

Lâm Tiêu có chút nghi hoặc nhìn qua, nhưng những hắc khí đó giống như ảo giác của hắn, giây lát liền biến mất vô tung, hắn tìm, cũng tìm không thấy.

Lâm Tiêu đơn giản không quan tâm nữa, hành động thêm lạnh lùng, nhưng không biết bên ngoài, đã hoàn toàn đảo lộn.



Quân Mặc vẫn luôn ngồi chờ bên ngoài, từ hừng đông chờ đến trời tối, lại từ trời tối chờ đến hừng đông.

Sau khi hắn đợi một khắc, liền từ băng đá đứng lên, lập tức đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt kia, ánh mắt ôn nhu mà sâu sắc.

Hắn muốn xa sư tôn một chút, lại gần một chút, hy vọng chờ sau khi sư tôn tu luyện xong, có thể trong thời gian ngắn nhất để cho sư tôn nhìn thấy mình.

Suốt ba ngày ba đêm, hắn không động một chút, giống như pho tượng, yên tĩnh mà vĩnh hằng.

Hắn mở ra trận pháp phòng ngự cuối cùng quanh sân, suốt ba ngày ba đêm, cũng không có một ai tiến vào, cũng không người nào biết, vẻ mặt của hắn không thay đổi, nhưng cặp mắt kia, đã sớm triệt để biến thành một mảnh hắc hồng.

Hắc liên hỏa mỗi lần rèn một phần, thì liên hệ giữa người rèn và người bị rèn sẽ càng sâu sắc.

Sư tôn có lẽ còn không thể cảm giác sự hiện hữu của hắn, mà hắn, chỉ cần đứng gần một chút, thậm chí có thể cảm nhận được tất cả hỉ nộ ái ố của sư tôn.

Sư tôn đang xấu hổ buồn bực, đang phẫn nộ, đang…

Tay Quân Mặc chậm rãi nắm chặt, đầu ngón tay không biết khi nào đã khảm vào thịt, có máu nhỏ giọt rơi xuống từ tay áo bào của hắn, làm ướt một mảng lớn.

“Sư tôn ngươi… hối hận sao?”

Quân Mặc thấp giọng nỉ non một tiếng, con ngươi hắc hồng thu lấy cửa sổ kia, thần niệm cường đại dễ dàng xuyên qua cửa sổ, “Nhìn” đến cảnh tượng bên trong.

Người nọ, vẫn tốt đẹp như vậy, làm hắn điên cuồng như vậy, nhưng mà giờ phút này, trên mặt người nọ cũng lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ.

Sư tôn quả nhiên, quả nhiên là hối hận sao?

Một dòng khí thô bạo rốt cuộc không nén được lộ ra, rõ ràng nên lập tức ngồi xuống điều tức, nhưng Quân Mặc lại không quan tâm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một biểu tình trên mặt Lâm Tiêu.

Toàn bộ phủ đệ không biết từ lúc nào bắt đầu chớp lên, mà ngay cả bầu trời bên ngoài cũng biến sắc theo, như có tai họa thật lớn sắp sửa đến.

Động đất, núi rung, mây tụ, sấm rền.

Toàn bộ đại lục hoàn toàn lâm vào một mảnh hỗn loạn, huyễn thú trong núi rừng phát ra tiếng rống hoảng sợ, sau đó chạy trốn bốn phía.

Đại lục Long Uyên vạn năm không gặp tai hoạ, tựa hồ đột nhiên lại tới, mặc dù là tu luyện giả tu vi cực kỳ cao thâm, cũng nhịn không được lộ ra thần sắc kinh hãi tuyệt vọng.

Những vết nứt không gian ngày càng nhiều, khiến mọi người biết, tiếp tục nữa, toàn bộ đại lục đều phải sụp đổ.

Hiện tại phải làm, là mau chóng tìm nơi nguyên tố ổn định nhất, sau đó liên hiệp tất cả mọi người đến, nghĩ biện pháp xây dựng trận pháp thiên địa thật lớn, củng cố thiên địa, ngăn lại chấn động, ít nhất, cũng phải nhanh chóng chạy trốn.

Đáng tiếc, Quân Mặc căn bản không có suy nghĩ chạy trốn, hắn giống như không cảm giác có cái gì không đúng, vẫn đứng tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

Nếu sư tôn dám nói ra nửa chữ, hoặc là lộ ra nửa phần suy nghĩ thoát đi, ta liền, liền…

Giọt máu rơi xuống đất càng lớn, Quân Mặc vẫn nắm chặt nắm tay đứng ở nơi đó, trên mặt thậm chí mang theo nụ cười nhàn nhạt, mà trên thực tế, lại gắt gao đem thần niệm của mình vây quanh toàn bộ người Lâm Tiêu, cho đến khi… Một âm thanh nóng nảy bỗng nhiên truyền vào trong đầu Quân Mặc.

“Hắn điên rồi! Hắn thẹn quá thành giận điên rồi! Ngươi mau ngăn cản hắn! Tiếp tục như vậy, lão tử chết, hắn cũng sống không được!”

Người nọ hoảng sợ đến cực điểm nói xong, dừng một chút, bỗng nhiên lại kêu lên.

“A a a! Ngươi cũng điên rồi! Các ngươi con mẹ nó đều là người điên! Muốn chết không cần lôi kéo ta a! Nói yêu đương trên giường thôi, không cần trực tiếp kéo toàn bộ thế giới tự tử a! Đồ phá hoại…. Ô ô ta sai lầm rồi, ta không mắng chửi nữa! Ngọa tào ngươi ngược lại mau ngăn hắn a!”

Thần sắc ngưng trầm của Quân Mặc chậm rãi giật giật, hậu tri hậu giác hiểu được, âm thanh kia, là làm cho mình ngăn cản sư tôn, nếu không, mọi người sẽ phải đồng quy vu tận.

Bất quá, như vậy cũng rất tốt.

Hắn làm sao ngăn cản sư tôn, không cho sư tôn làm chuyện mình muốn? Mà nếu sư tôn thật sự hối hận, hắn thật nỡ ra tay thương tổn sư tôn?

Một khi đã như vậy, như thế cũng tốt. Hắn cùng sư tôn, cùng chết được rồi.

“Tốt ông nội ngươi!” Âm thanh kia sụp đổ kêu lên: “Ta dùng thời gian bao nhiêu năm, mới có thể sống lại lần nữa! Ta không muốn chết!”

Đáng tiếc Quân Mặc căn bản không để ý tới nó, thậm chí ngay cả nó là cái gì cũng không có nửa phần tò mò.

Âm thanh kia hỏng mất đến cực điểm, lại phẫn nộ đến cực điểm, gọi nửa ngày rốt cuộc yên lặng, mà giờ khắc này, toàn bộ phủ đệ đã bắt đầu có không ít phòng bị sập.

Bỗng nhiên, một tiếng vặn vẹo kêu lên.

“Ngọa tào! Ngươi không làm cũng chỉ là vì ngươi cảm thấy họ Lâm không cần ngươi! Ngọa tào ngươi là nghiêm túc sao? Loại lòng dạ thiếu nữ ngôn tình mới có này… Ngươi ngươi ngươi!”

Mặt Quân Mặc phút chốc cứng đờ, thần niệm cường đại đột nhiên bắt lấy âm thanh kia, vết tích màu đen lập tức liền chạy trốn, chỉ một chút, thần niệm đã đem chủ nhân của âm thanh kia bóp nát nửa mảnh.

Quân Mặc bỗng nhiên ngây dại, hắn kinh ngạc đứng một lúc lâu, chợt cả người đều run lên, cảm xúc nguyên bản lạnh như băng nháy mắt biến thành nham thạch nóng chảy, cơ hồ muốn hòa tan hắn.c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.