Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 23: Chương 23: Ngô, thật ngọt




Chỉ trong thời gian nháy mắt, trước mặt mọi người cũng đã không còn bóng dáng Lâm Tiêu.

“Sư tôn!” Quân Mặc kinh hô một tiếng, tránh tay Sở Thu, nhảy lên vài bước phóng tới trước mặt.

Sở Thu làm sao có thể mặc kệ hắn đi chết? Buông tay lúc này, chắc chắn để cho tiểu tử này đi tìm chết. Nghĩ đến Lâm Tiêu “Lâm nguy uỷ thác” mà đem Quân Mặc ném cho mình, hắn càng không thể buông tay.

Vả lại suy nghĩ một chút lời vừa rồi Triệu Hưng hô lên, ót của hắn liền nổi lên gân xanh, cái gì gọi là “Cẩu nam nam”? Đồ vô liêm sỉ, lại ở thời điểm này…

Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt ánh mắt cũng đỏ lên, trong mắt của hắn hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.

Lôi trên trời ngày càng mạnh, phạm vi công kích cũng càng lúc càng lớn.

Loại thời điểm này, không ai dám đứng ở chỗ này xem náo nhiệt. Mọi người giống như bị quỷ đuổi theo lui về phía sau, thẳng đến khi xác định mình sẽ không bị bổ tới, mới dám quay đầu lại nhìn.

Sở Thu bắt được cổ áo Quân Mặc, kéo người lui ra bên ngoài.

Hệ thống thủ vệ chấp pháp đường này là giỏi nhất Huyền Chân tông, huấn luyện cũng nhiều nhất, nhưng cho dù là huấn luyện lợi hại đi nữa, cũng chống cự không được lôi kiếp đáng sợ như vậy.

Người chạy chậm, có may mắn nhìn thấy Triệu Hưng bị đánh chết, bị một tia sấm bên cạnh bổ trúng, một cánh tay thiếu chút nữa phế tại chỗ, lập tức sợ chết khiếp bỏ chạy.

Mọi người không dám chậm trễ, dùng hết sức lực từ chấp pháp đường chạy trốn ra, một đám sắc mặt tái nhợt.

Từ xưa đến nay, nhiều người đi độ kiếp*, nhưng cũng không ai trải qua chiến trận lớn như vậy.

*thử thách mà mỗi tu chân giả phải vượt qua để có thể tiến xa hơn

Nhìn từng tia chớp tử sắc lần lượt từng cái một, nhỏ bằng ngón tay lại dày đặc, cứng cáp như thùng nước dội thẳng xuống ầm vang.

Một chấp pháp đường to như vậy, toàn bộ bao phủ bên trong, những cơ quan cấm chế ngày xưa khiến chấp pháp đường kiêu ngạo không thôi, đã sớm thành đống vụn vỡ, mà ngay cả phòng ốc cũng chìm trong khói bụi.

Tầm mắt mọi người có thể nhìn, lại chỉ có thể nhìn đến một cái hố càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, vả lại lôi kia vẫn như trút nước vào trong, trong chốc lát liền tràn đến dưới chân bọn họ.

Đoàn người lại vội vàng lui về phía sau nhiều lần, lúc này rốt cuộc mới nhìn thấy hố kia không to hơn nữa, chỉ càng lúc càng sâu.

Mọi người có lòng muốn muốn nhìn một chút tình huống dưới đáy hố, nhưng vừa ghé mắt, nơi nào có thể thấy rõ?

Chỉ thấy toàn bộ hố đều bị điện quang tử sắc phủ kín, liếc mắt một cái cũng muốn mù mắt, sao còn có thể thấy rõ?

“Sư tôn! Sư tôn!” Khóe mắt Quân Mặc muốn nứt ra, ngơ ngác mà nhìn cái hố thật lớn kia, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Người bên ngoài đều đoán Lâm Tiêu cho dù may mắn kết anh, cũng sẽ không đưa tới lôi kiếp lớn như vậy, hoặc đoán hắn thiên phú dị lẫm thế nào, hoặc đoán đã xảy ra biến cố gì, vậy mà chỉ một mình Quân Mặc nhịn không được lòng tràn đầy hoảng sợ.

Người nọ là đoạt xá tới! Vả lại, vả lại còn bị hắn dùng thủ đoạn ma tu mạnh mẽ tăng tu vi lên, lại vừa mới giết người lúc thăng giai, lây dính sát khí…

Người này vốn là thiên đạo bất dung, Quân Mặc sao còn dám để người này gặp phải nhiều nghiệp chướng như vậy?

Cái này chỗ nào là lôi kiếp? Đây rõ ràng là tử kiếp!

Người nọ sẽ chết đi!

Không!

Không nên như vậy!

Giờ khắc này, trong lòng Quân Mặc tràn ngập không cam.

Hắn giận, hận, tràn ngập sát ý.

Vì sao thiên đạo muốn như thế, vì sao thiên đạo không quen có người thương yêu hắn?

Phen này xuống dưới, sư tôn chẳng phải là phải thần hồn* tiêu tán?!

*thần hồn: tinh thần, hồn vía

Thần hồn, đúng, thần hồn!

Trong mắt Quân Mặc đột nhiên hiện lên một tia sáng, nhìn phía dưới hố tử quang lóng lánh kia, mím môi, bỗng tránh khỏi Sở Thu kéo tay hắn, tung người một cái liền nhảy xuống!

Người của Quân gia, trên người có huyết mạch của thanh long thánh thú thượng cổ, huyết mạch này có thể củng cố thần hồn, khi sinh tử cầu được một cơ hội sống.

Hắn đã kích hoạt một phần huyết mạch rồi, chỉ cần hắn đi, sư tôn còn có một cơ hội sống!

Đây là đánh cuộc lấy mệnh làm tiền đặt cược.

Thắng, sư tôn có thể thành công qua lôi kiếp, có thể ở trong lôi kiếp bảo vệ sư tôn. Bại, hắn cùng sư tôn đồng thời bị thiên đạo hủy thành mảnh vụn!

Trọng sinh lâu như vậy tới nay, lần đầu tiên hắn không phải muốn phá hủy gì đó, mà là bướng bỉnh cố chấp muốn bảo hộ gì đó.

Hắn chết với oán hận không thể xua tan, trọng sinh, trong lòng cũng tràn ngập huyết tinh báo thù, diệt môn, phản bội…

Chỉ có lúc nghĩ đến Lâm Tiêu, hắn mới có thể cảm giác được tình cảm ấm áp duy nhất.

Tất cả mọi người sẽ phản bội hắn, đều chỉ muốn lợi dụng hắn, chỉ ngoại trừ sư tôn. Sư tôn thậm chí ngay cả kim đan, ngay cả mệnh đều nguyện ý cho hắn!

Chỉ có người này, là hắn muốn dùng hết thảy bảo vệ, cũng là người duy nhất có thể khiến hắn đem thù hận xếp thứ hai.

“Đứng lại!” Sở Thu hét lớn một tiếng, sau đó vươn tay bắt lấy, lại chỉ là một mảnh quần áo mà thôi.

Phía sau Sở Thu, Tiêu Tử Diệp vội vã chạy tới đột nhiên vỗ một cái, khó khăn lắm mới bắt được thắt lưng Sở Thu, luống cuống tay chân đem người kéo trở về, trừng mắt tức giận: “Ngươi ngốc à!”

Sở Thu đúng là thật ngốc, trong đầu toàn bộ đều là một cước trước đó Lâm Tiêu đá Quân Mặc, còn có một cái tránh thoát của Quân Mặc.

Hai người này, thật sự điên rồi?!

Tiểu súc sinh này, lại yêu sư tôn của hắn yêu đến nỗi cả mệnh cũng không cần?

Nhìn Tiêu Tử Diệp kéo mình, Sở Thu kinh ngạc chớp đôi mắt: “Tiểu súc sinh này đối với sư tôn của hắn…”

Tiêu Tử Diệp mờ mịt nhìn Sở Thu, nhìn Mạnh Thanh Vân cùng Tiêu Nhu tới phía sau, cũng không quay đầu lại hỏi, vội vàng kéo người vọt tới: “Chưởng môn sư huynh! Hai người kia đều ở trong hố!”

Người ở trên sốt ruột thế nào không nói đến, lại nói sau khi Lâm Tiêu bị thiên lôi thứ nhất bổ tới trong hố, quả nhiên là thiếu chút nữa bị đánh tan.

Từng đạo lôi kia, quả nhiên không hổ danh xưng thiên kiếp, mỗi một đạo bổ vào người, đều làm cả người hắn tê liệt.

Nhưng mà, ánh mắt Lâm Tiêu lại càng ngày càng sáng, mặc dù bị lôi đánh nằm úp sấp ở trên mặt đất, vả lại càng đánh càng sâu, cũng không ngừng được mà cong lên khóe miệng.

Quả nhiên.

Hệ thống xiêu vẹo mặc dù không tốt, nhưng thứ này nói là khen thưởng, thật đúng là khen thưởng.

Chỉ cần qua lôi kiếp này, hắn cũng có thể tưởng tượng, kinh mạch của mình sẽ kiên cường dẻo dai đến tình trạng gì —— gãy chân gì đó, đời này cũng nên vô duyên cùng hắn!

Nhìn gân cốt của mình lại một lần nữa bị hồ quang điện tử sắc bổ đến da tróc thịt bong, rồi lại nhanh chóng hợp lại, sau đó lại một lần nữa bị thương nặng, cũng đồng thời càng thêm cứng cỏi, hắn liền nhịn không được sinh ra một loại vui sướng.

Bổ đi!

Lại bổ đi!

Tứ chi và cột sống như sắt thép, đánh không đứt, đánh không gãy này, thật sự là thứ hắn rất muốn trên thế giới!

Chẳng qua rất nhanh hắn liền cười không nổi, bởi vì thiên lôi này lại càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng… không dứt…

Muốn bao nhiêu, sẽ phải trả giá bấy nhiêu. Đạo lý này Lâm Tiêu biết, càng biết người bên ngoài tuyệt đối không có cơ hội có được xương cốt như thép, cũng không phải dễ thu vào tay như vậy.

Đáng tiếc sức lực Lâm Tiêu đã không bì kịp, mắt mở trừng trừng nhìn vết thương trên người mình khôi phục ngày càng chậm, vả thần trí cũng ngày càng hỗn độn, đồng tử Lâm Tiêu hơi co rút.

Ngay lúc hắn đang bị lôi kiếp “Gắng qua được thành vương, không qua được liền nằm ngay đơ” bao vây, lại chợt thấy trong tầm mắt, có một bóng đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, sau đó, lạch cạch một tiếng nện trên người mình!

Thật mát lạnh!

Cảm xúc nóng lạnh kia, làm Lâm Tiêu mơ mơ màng màng nhịn không được đưa tay ra, đem vật nện trên người mình ôm chặt lấy, mơ hồ cảm giác ra hình dạng, tựa hồ là một người.

Chẳng qua là hắn rất nhanh liền không có hứng thú để ý vật trong ngực này là gì, bởi vì vật trong lòng ngực hắn giật giật, chợt đem thứ gì tiến đến bên môi hắn.

Một chất lỏng ấm áp, mang theo vị ngọt nhàn nhạt, lại mang theo mùi máu tươi nhợt nhạt, rót vào trong miệng.

Ngô.

Thơm quá!

Lâm Tiêu nhịn không được hơi híp mắt, nhưng ánh sáng lóe ra làm trong tầm mắt hắn một mảnh chói mắt, lại thấy không rõ bộ dáng người trong ngực.

Hắn si mê mà liếm môi, môi mỏng hồng nhạt nhiễm huyết sắc, tràn ngập cảm giác yêu dã.

Không đủ.

Hắn còn muốn nhiều hơn.

Hắn chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên xoay người một cái, đem người kia đè nặng dưới thân, tay không ý thức mà cọ cọ, sau khi bị quần áo cách trở, bất mãn nhíu mày, sau đó đem cánh tay thăm dò vào quần áo người này, ôm chặt thân thể mang theo cảm giác mát lạnh kia.

Môi nóng như thiêu đốt của hắn tiến đến thăm dò trên cổ khẽ run, sau khi gặm cắn một lúc lâu, dường như rốt cuộc tìm được chỗ hài lòng, mở miệng ra, liền cắn lên.

“Ngô.” Một tiếng than nhẹ thống khổ ngay bên tai, Lâm Tiêu hơi giật mình, động tác vốn mãnh liệt theo bản năng dừng lại, khó hiểu mà trở nên ôn nhu và cẩn thận.

Sau đó, ở nơi dụ hoặc gặm ra một vết thương nho nhỏ.

Đau, lại mang theo vô tận yêu dã và cám dỗ.

Người bị đặt ở dưới thân, sớm đã bị động tác quá thân mật kia làm cho cứng cả người, khi người ôm hắn gặm cắn cổ hắn, dùng đầu lưỡi ấm áp đảo qua vết thương mềm mại mút máu của hắn, hắn phút chốc mở to mắt, lưng cứng đờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.