Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 13: Chương 13: Ai Mới Là Chủ Của Triệu Gia?




Sáng hôm sau, Tử Anh đã cùng Quỳnh Mai ăn sáng ở nhà bếp, bá Thụy cũng chịu đựng làm đồ ăn sáng cho họ.

- Bà Thụy...mang dĩa trái cây ra đây...-

- Bà có mắt không vậy...có phải bà muốn đuổi việc hay không? - Bà Thụy mang dĩa trái cây ra thì bị vấp bởi chân của Tử Anh, làm Quỳnh Mai bực dọc quát mắng. Tử Anh đang chuẩn bị đi học nhưng đợi nó xuống để xem mẹ mình trị nó thế nào nhưng chờ mãi vẫn không thấy..

- Tôi...xin...

- Không cần làm đâu bác Thụy...- Nó bước xuống ngăn cản bà Thụy lom khom ngồi xuống nhặt trái cây lên . Tử Anh bất ngờ khi thấy nó không mặc đồng phục, chỉ là chiếc váy voan đen trên người, dường như nó không có ý định đến trường.

- Con kia....Mày biết tao là ai không? Tao là chủ căn nhà này, là vợ của Triệu Chấn Nam, chủ của LUCKY, chủ của Triệu gia này...

-Vậy bà nên xem nó đi.- Nó lấy điện thoại ra làm gì đó.

- Đây là giả...con kia....mày dám giả di chúc của ba mày à...

- Bà nên xem lại, đây là nhà của tôi do chính tôi đứng tên, còn bảng di chúc này trước bảng di chúc của bà 1 tháng chứng tỏ bảng di chúc của bà hiện giờ không có hiệu lực...tôi cho 2 người lựa chọn, 1 rời khỏi đây, 2 hai người sẽ hối hận. - Nó vẫn muốn cho họ cơ hội nhưng

- Tao không đi....mày nên nhớ Tử Anh là con của Triệu Chấn Nam là chị của mày, nó sẽ là người thừa kế LUCKY...- Quỳnh Mai vẫn không biết âm mưu của mình sắp bị vạch trần.

- Các anh vào được rồi. - Nó nói xong thì có khoảng 5 vị cảnh sát bước vào. Quỳnh Mai chẳng hiểu gì, Tử Anh càng đen mặt hơn. Nó chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

- Lương Quỳnh Mai, chúng tôi được lệnh bắt bà vì tội làm giả giấy tờ chiếm đoạt tài sản, mời bà theo chúng tôi. - Lời nói nghiêm nghị cùng hành động lấy chiếc còng số 8 ra làm Tử Anh hoảng sợ, mẹ cô đã làm gì chứ, nhưng Quỳnh Mai đang điên lên.

- Mày dám....- bà dậm chân, quay lại nhìn nó.

- Bà dám lừa gạt ba tôi gần 20 năm...những thứ này...chưa là gì đâu...- Nó nhếch môi nói, Quỳnh Mai nhìn nó lo sợ, con người yếu đuối, k biết nói mà Quỳnh Mai thấy giờ chẳng khác gì con quỷ hút máu người, vẻ mặt của nó lạnh lùng đanh thép, nó chẳng ngần ngại nhìn thẳng vào Quỳnh Mai như thách thức. Nó lại quay sang Tử Anh, ánh mắt lạnh lùng khó đoán làm Tử Anh run tay, buông bản báo cáo xét nghiệm xuống...cô không phải con của Triệu Chấn Nam...vậy cô là con của ai.

- Tôi cho cô thời gian từ đây đến chiều....rời khỏi đây..đừng trách tôi vô tình. - nó lạnh lùng quay đi vào trong bà Thụy cũng đi theo.

- Bác biết tất cả, sao bác k nói với con. - Nó nhẹ nhàng hỏi.

- Ba con đã sắp xếp và đoán được hết tất cả...ta k muốn cô chủ nhỏ của ta phải chịu thiệt thòi nữa...- bà cười hiền và xoa đầu nó.

- Bác Thụy, gia đình cháu cảm ơn bác...giờ đây chúng ta có thể yên bình rồi...- nó nở nụ cười một nụ cười mang đến sự yên bình.

- Cháu vẫn còn một chuyện chưa thực hiện...là LUCKY....- bà Thụy lo ngại nhìn nó.

- Bác yên tâm, con hứa với bác LUCKY sẽ đứng đầu thế giới trong tháng tới.

- Con bé này....thật là....- bà cười thành tiếng và lại vào bếp, để lại nó với ánh mắt khó hiểu. Nó nhìn vào tay, xem ra nó phải đến trường rồi.

...............................................................

- Alo....anh Angus...là em...Tử An...anh triệu tập mọi người giúp em mở cuộc họp cổ đông vào ngày mai nhé.

.....................................................................

- Giám đốc, tôi muốn xin nghĩ phép khoảng 1 tuần...- nó nói với Cent.

- ok...nhưng phải đảm bảo chất lượng công việc của em...

- Ok...ok....- nó nói nhanh sau đó cúp máy....

.............................................................

- Bác Thụy à....con chỉ sang bên đó có 1 tuần thôi mà..bác đâu cần chuẩn bị nhiều thế này...bác nghĩ ngơi đi...

- Jade....thân thể con vốn yếu, qua đó lại bệnh....- bà Thụy cực kì lo lắng cho nắng cho nó.

- Con hứa với bác trở về sẽ lành lặng mà....con lớn rồi....bác chuẩn bị thế là đủ rồi...con còn phải chuẩn bị chúc tài liệu cho ngày mai....bác về phòng nghĩ đi nhé....

- Trời lạnh....lát nữa con ra sân bay phải mang theo áo khoác nhé...- bà Thụy lắc đầu ngán ngẩm với độ bướng bỉnh của nó, lúc trước thì lầm lì nhất quyết k mở miệng, giờ lại tính bướng như vậy....

- Rồi...rồi...con biết rồi....bác nghĩ sớm nha...chúc bác ngủ ngon...!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.