Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 18: Chương 18: Anh Là Ai?




Hai hôm sau, tức hôm nay là ngày mà nó cùng hắn và anh- Thế Minh đại diện cho cả hai trường dự thi hội thi về âm nhạc. Chọn ra một người xuất sắc nhất với danh hiệu thiên tài.

Hôm nay nó rất đẹp, đẹp theo một nét đẹp khác, hiền dịu hơn, thuần khiết hơn trong bộ váy đuôi tôm màu hồng nhạt không tay mà Ann đã đặc biệt chọn cho nó. Nó không thích màu hồng nhưng vì nó là màu hồng nhạt không nổi bật mấy với lại đây là tấm lòng của Ann nên nó không muốn phụ lòng cô, nào ngờ diện bộ váy trên người trong có nét dễ thương cực kì. Không lạnh lùng bất cần như trước.

Thật bất ngờ với kết quả của hội thi, nó cùng hắn và Thế Minh nhận giải có sản phẩm âm nhạc xuất sắc nhất. Cả ba lên bục nhận giải trong khí thế tưng bừng ở phía dưới, nó đứng giữa hai chàng trai. Một bên là hắn, lịch lãm, lạnh lùng trong bộ vest đen, áo sơ mi đen, bên còn lại là Thế Minh, anh hòa nhã trong bộ vest đen nhưng áo sơ mi trắng. Cả hai người đều trầm lặng như nhau còn nó thì cười như rất vui. Nhưng, có ai biết nụ cười ấy là thật hay do nó tự vẻ lên che mắt người đời.?

”Triệu Tử An, mày cứ hạnh phúc đi, rồi mày sẽ mất tất cả..hahahah...” Ở một căn phòng lớn, có lẻ là phòng làm việc, nơi có một cô gái có mái tóc vàng nổi bật, khóe miệng nhếch môi khi thấy hình ảnh nó trên trực tiếp trên màn hình laptop. Cô gái này chính là Tử Anh, cô đã âm thầm về Mạc gia và quản lí công ty để chuẩn bị kế hoạch kẻ thù, chẳng trách mấy hôm nay, cuộc sống nó lại yên bình như vậy.

........................................................

- Wow...hạnh phúc quá đi...- Hắn hạnh phúc nói, khi vừa xuống sân khấu. Thế Minh thì đã biến đâu mất.

- Phía dưới mà thấy anh trẻ con thế này không biết họ sẽ nghĩ gì nữa. - Nó nhẹ nhàng nói.

- Thì càng tôn anh lên làm idol chứ sao, đẹp trai mà lại..- hắn nói xong choàng tay qua vai nó, nhưng nó lại tránh né.

- Anh ở đó mà tự đắc đi, em vào toilet một chúc. - nó nói xong liền gửi chiếc cúp làm bằng thủy tinh của mình cho hắn, sau đó bước vào toilet.

................

Nó vừa vào toilet xong liên cảm nhận được phía sau, vừa quay lại thì phát hiện một bóng đen tay đang cầm một cái khăn trắng, chắc là thuốc mê. Nó theo phản xạ tự nhiên, dùng chân đá bóng đen ấy, nhưng bóng đen ấy cũng thuộc dạng cao thủ, tránh được đòn của nó, nó chạy vào một phòng trong toilet, vừa đóng cửa lại một cảm giác đau đớn từ phía vai truyền đến. Nó lập tức ngất xỉu, bất tỉnh.

........................................................................

- Sau lại lâu đến vậy, không lẽ có chuyện gì sau. - Hắn đi qua đi lại trước cửa nhà vệ sinh nữ làm những cô gái vào đó phải nhìn hắn lắc đầu.

- Phiền cô....cô có thấy cô gái tóc màu khói mặc váy màu hồng trong đó không??? - Hắn biết mình hỏi vậy sẽ rất ngại nhưng đã rất lâu rồi không thấy nó trở ra nên hắn rất lo lắng.

- tôi không thấy. Nhưng tôi nhặt được chiếc điện thoại trên bồn rứa tay. - hắn nhận thấy, móc khóa hình chìa khóa là điện thoại của nó. Hắn càng lo lắng hơn, sau đó liền chạy ra ngoài cổng tìm nó.

- Alo...Ann, Tử An có ở chỗ cậu không?

- Không có chuyện gì thế.. - phía bên này, Ann cùng Lucas và Mike đang xem tv

- Tôi nghi Tử An mất tích rồi, cô ấy vào toilet rất lâu nhưng tôi hỏi thì không thấy cô ấy đâu nữa, điện thoại cô ấy lại để ở bồn rửa tay. Tôi rất rối. - hắn bắt đầu mất bình tĩnh, lòng hắn vô cùng rối.

- Cái gì.....mất tích....chúng ta chia nhau ra tìm...-Ann nói xong liền tắt máy.- Có chuyện gì mà bà quýnh lên thế. - Lucas thấy Ann quýnh lên .

- Tử An mất tích rồi...mau chia nhau ra tìm đi...-

- có chuyện đó sau...mới nhận giải cơ mà...//mau đi thôi...- Ann không để cho Lucas nói tiếp, kéo Lucas đi, giờ Ann mới để ý Mike đã rời khỏi từ lâu.

........................................................................

Trên chiếc giường trắng tinh, có một thiên thần đang nằm đó, vẻ mặt vô cùng tự nhiên. Đôi mắt ấy khẽ mở, dù là ban ngày nhưng bên trong căn phòng này chỉ có một ánh đèn mờ ảo ở kế bên giường, thì ra đây là căn phòng kín, nhưng hình như vẫn còn có 1 cửa sổ. Nó k suy nghĩ nhiều liền nhớ ra trước đó càng nhớ ra mình bị tiêm thuốc mê ở vai. Cách tốt nhất nó nên tìm cách rời khỏi đây. Nó không biết rằng vẫn còn một người con trai đang ngồi trên sofa nhìn biểu hiện của nó. Ở vị trí của nó thì ó chẳng thấy người con trai này vì anh đang ở trong bóng tối. Nó dùng tay mò mẫm từng đồ vật. Nó từ từ tiến được đến cửa sổ nhưng nhanh chóng khụy xuống..Cùng lúc điện thoại của người con trai ấy rung lên, nó không biết gì cả vì lúc này nó đang hoản loạn.

Chàng trai ấy nhanh chóng tắt điện thoại mà chẳng để lại một câu trả lời. Tòa nhà đối diện bị hỏa hoạn nhẹ, nhưng tại sao người con gái trước mặt anh lại có biểu hiện kì lạ như vậy. Anh lạnh lùng không quan tâm định bước ra khỏi phòng, anh vừa giơ bàn tay lên định mở cửa thì nghe giọng nói trong trẻo nhưng mang vẻ cầu xin. Những điều cầu xin van này đã quen thuộc với anh, nhưng tại sao, anh lại quay lại và đứng yên. Anh bắt nó về đây là vì muốn trả thù cho gia đình mình mà không làm tổn hại đến người vô tội nhưng người con gái trước mặt.

- Ba..mẹ....đừng.....đừng....bỏ....Diệp Vy.....Diệp Vy....rất sợ........rất sợ......

Hai từ “Diệp Vy” làm anh khựng lại. Tại sao cô gái trước mặt anh lại như vậy. Tại sao lại nói như vậy.

- Cô nói gì...mau lặp lại cho tôi....tại sao cô lại biết Diệp Vy....tôi ra lệnh cho cô...NÓI. - Anh tiến lại gần nó, lạnh lùng nắm chặt lấy bả vai nó nhưng người nó nhẹ tên, anh chỉ kịp thấy hai hàng nước mắt trong suốt thì nó đã ngất lịm ngã ra sàn.

- Mau gọi bác sĩ lên đây cho tôi. - giọng anh gắt lên, anh muốn biết ngay cô gái trước mặt anh là ai.

..........

Anh đứng đó, nhìn người con gái mặt mày tái nhợt kia, nhưng giờ có ánh đèn chiếu sáng, anh mới thấy được dáng vẻ của nó, anh có cảm giác rất quen thuộc. Lúc nãy anh không biết bởi anh rất ít tiếp xúc với ánh sáng mạnh, ngay cả công ty anh quản lí hơn 5 năm, anh cũng chẳng ra mặt hay đến công ty khảo sát.

- Nói. - âm vực băng lãnh, làm ông bác sĩ khẽ run.

- cô ấy ngất xỉu là do một phần cơ thể yếu ớt cộng với việc tinh thần hỗn loạn làm cô ấy quá sock không chịu được mà ngất xỉu.

- Hỗn loạn...sock...- anh đang suy nghĩ, chỉ là một hỏa hoạn nhỏ mà nó xỉu sao?

- Phải..có lẽ, cô gái này đã có một quá khứ k đẹp hay đau thương và từng mắc bệnh hỗn hoạn về tinh thần cũng như tâm lí. Vả lại thể chất cô ấy vốn đã yếu..- ông bác sĩ luyên thuyên, anh vẫn đang suy nghĩ gì đó. Anh cũng có một quá khứ đau buồn. Cộng với cái tên “Diệp Vy” vừa nãy, anh càng nghi ngờ hơn, anh phát ra một câu chẳng liên quan.

- xét nghiệm ADN giúp tôi. Kết quả nhanh một chút. - anh lạnh lùng nói sau đó đưa tay ra ý bảo bs rút máu của anh để xét, ông bs thì chả hiểu gì nhưng cũng vẫn tuân lệnh làm theo.

Cánh cửa vừa đóng lại, anh liền đến cạnh giường, ngồi xuống, tay anh nhẹ nhàng lướt sang khuôn mặt nó, lời nói nhẹ nhàng nhưng rất lạnh.

- Nếu em là Diệp Minh Vy thì chắc chắn, em sẽ rất đau khổ. - Anh nhìn nó nhưng lại quay sang nhìn tấm hình gia đình 5 người kia, anh lại đứng lên rót một li rượu. Nếu người con gái kia đúng thật là em của anh, chắc chắn rằng nó sẽ bị đả kích một lần nữa. Anh không muốn em gái bé bỏng của anh mà anh yêu quý nhất vừa mới nhận lại mà phải chịu đau khổ hay hận anh, cách tốt nhất anh nên khử hắn nhnah một chúc. Hình ảnh, quá khứ của năm ấy anh không bao giờ quên, chính gia đình hắn cùa Khưu gia đã làm cho gia đình anh tán gia bại sản, còn sát hại cả gia đình anh, làm ba mẹ anh phải chết oan uổng, còn em tra và em gái thì thất lạc, anh đã cho người tìm nhiều năm nhưng không tung tích. Nhưng giờ có lẽ đã có chúc tin tức khả quan rồi. Hai tay anh nắm chặt, mối thù đó anh không thể quên, bao năm anh cố gắng là vì trả thù cho gia đình, lấy lại thời huy hoàng của gia tộc họ Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.