Sự Trả Thù Của Quỷ

Chương 7: Chương 7: Chị Cả Kyouko




- Hihi, Kyo hay thật đấy – Joe cười một cách thích thú nhìn mấy tên đang nằm la liệt trên mặt đất rên la đau đớn. (hix, sao mấy anh chị này toàn người bệnh hoạn không thế??? người ta bị đánh như thế mà cười được!! DPx2[DarkPrinces+DarkPrincesses]: MỚI NÓI GÌ ĐÓ????? *liếc xéo* t.g lại lần nữa chạy té khói, lỡ mồn đấy ạk, huhu)

- Thường thôi – Nó cười nữa miệng, những vết máu trên nữa khuông mặt của Nó làm nụ cười của nó không khác gì ác quỷ khiến mấy tên kia không khỏi giật mình.

- Phục Kyo thật đó, tự nhiên có được 40 người anh em bộc trực ngay thẳng như thế, mà còn làm cho nhỏ này sống giở chết giở như thế, chắc Jes phải bái Kyo là sư phụ quá – Jes nói một cách thích thú, tụi con trai phải lắc đầu chào thua cô bé mà từ lâu tụi nó đã xem như em út trong nhà, (Nhỏ này dám chắc không phải người, sao nụ cười thì cứ như thiên thần mà nhìn thấy người ta đau đớn thì lại cười vui thích thú như thế chứ, cái này người ta gọi là ác quỷ đội lốt thiên thần nè (◡‿◡✿)). Thấy tụi Ken đi ra thì tụi kia hơi chột dạ, gì chứ Ken thì tụi nó đâu có xa lạ gì.

- Quá khen rồi, tôi chỉ cho họ biết là Kyo này không chỉ có cái tên thôi – Nó nói một cách lạnh lùng.

- Cô tài thật đấy, trong 1 lúc mà thu được đến 40 người bộc trực như thế này – Hắn châm biếm Nó rồi nhìn sang bọn đàn em mới thâu nhận của Nó.

- Mi mà dám đụng chạm đến họ thêm một câu nào nữa thì coi chừng giống như cái bọn này đó, không ai có quyền đụng đến 40 người này kể cả các người – Nó bênh đàn em của mình chỉ vào mặt 4 tên con trai đang đứng đó làm bọn đàn em nó càng nể nó hơn.

- Các người có một người chị hai tốt thật đấy, ráng liệu hồn chứ mà ai dám phản lại cô ta thì các người cũng biết được hậu quả rồi đấy – Hắn quay sang nói với bọn kia, nhìn cặt mắt cứ như muốn giết người ý, ghê lắm lắm. (t/g không dám tưởng tượng ra đâu!!!)

- Tụi này sẽ thề chết theo Kyo, ai mà dám đụng đến Kyo thì trước tiên sẽ phải bước qua xác của tụi này – tên cầm đầu nói một cách chắt nịch.

- Tốt, các người không làm tôi thất vọng đấy, còn bây giờ thì làm ơn đưa cái đống rác rưởi này về nơi mà chúng thuộc về rồi chiều nay 7h phải có mặt đầy đủ ở bar của hắn – Nó chỷ tay sang Hắn, ý nói bar của Ken rồi nói típ, – Tôi sẽ có chỗ ở cho các người, từ nay các người không còn nợ nần gì của nhà họ Trương kia nữa, cho nên các người cứ ngẩng cao đầu mà đi chứ không phải cuối mọp xuống trước mặt họ nữa, bây giờ các người là anh em của Kyo này rồi – Nó nói một cách lạnh lùng nhưng đầy uy quyền của một tay đàn chị không thua không kém gì Hắn cả.

- Dạ chị Kyo – Bọn họ đồng thành nói.

- Cấm không được kêu chị, chỉ gọi là Kyo thôi, rõ chưa – Nó liếc xéo bọn họ làm người nào người nấy lạnh sống lưng.

Nó chúa ghét cái mắc giai cấp đó, nghe mà sởn gai óc mặt dầu là 1 tay đàng chị có thể nói là rất rất nổi khắp Châu Á này.

- Rõ – họ lại đồng thanh.

- Thôi tôi về đây, đúng 7 giờ mà ai chưa có mặt tại chỗ hẹn thì nên tự đào mồ chui xuống đi – Nó nói rồi bỏ đi, 7 người kia cũng không nói gì mà chỉ bước đi theo sau nó mà thôi. Vừa quay đi thì Nó lảo đảo như muốn ngã, máu trên tay của Nó vẫn còn rỉ ra, nãy giờ chắc mất máu rất nhiều nhưng vì tức giận cho nên nó không nhớ đến, bây giờ thì nó đã thấm thía rồi, Hắn nhanh chân chạy lại đỡ trước khi Nó ngã quỵ, 40 tên kia thấy vậy rần rần chạy lại gọi tên nó nhưng nó đã ngất đi vì mất sức, nó không còn biết gì nữa.

******

- Tỉnh rồi àh – Tiếng Rika lo lắng hỏi nó khi nó vửa mở mắt ra.

- Đây là đâu vậy? – Nó hỏi, đầu nó đau điến, đưa tay lên xoa đầu nó tá hỏa, – NÓN CỦA TUI ĐÂU?!?!? – Nó nói như hét.

- Là tui tháo xuống để lau máu cho bà đó, đây là bệnh viện, chưa có ai thấy được bộ mặt “xấu xí” của bà đâu mà lo, đương nhiên là ngoại trừ tui rồi – Rika cười một cách ranh mãnh.

- Nhưng mà đây là đâu? – Kyo thấy nhẹ nhàng hơn khi biết là chưa có ai thấy được mặt của nó.

- Đây là bệnh viện chứ đâu, bà mất máu quá nhiều, người ta phải truyền cho bà đến hai bịch máu lận đấy – Rika nói, nhưng mà hình như đây không phải là lần đầu tiên cho nên Nó chỉ cười hiền, nhưng rồi nhớ ra gì đó nó lại hét lên – MẤY GIỜ RỒI?!?! – Nó hét lần hai làm Rika hơi giật mình nhưng rồi lại cười hiền nhìn nó.

- Bây giờ là 10 khuya thứ 6 tức bà đã ngủ được gần 3 ngày rồi – Rika nói nhỏ nhẹ nhưng Kyo nghe cứ như có sét đánh ngang tai.

- Sao bà không kêu tui dậy, bọn họ sẽ nghĩ sao khi Kyouko này không giữ lời hứa như thế chứ – Nó bật dậy như người máy định chạy liền đi nhưng đã bị Rika kéo lại.

- Bình tĩnh đi, họ đang nằm la liệt ngoài kia kìa, đã hết 2 ngày rồi họ chưa ngủ cứ đòi vào gặp bà nhưng tui cảng không cho, họ mới chợp mắt có chút àh, bà để cho họ ngủ đi, mai sẽ tính – Rika nói, đẩy Nó nằm xuống.

- Đúng là tui không nhìn lầm họ – Nó nằm xuống rồi nở một nụ cười mãn nguyện.

- Mà bà làm tui hết hồn đấy chứ, tui cứ tưởng là bà chỉ nói giỡn ai dè bà làm thật – Rika nhìn Nó như người trên trời.

- Lúc đầu tôi cũng tính sẽ cho những kẻ phản chủ một bài học nhưng rồi họ đã làm tui bất ngờ quá mức, họ không phải là những con người nhát gang sợ chết, tuy họ là dân giang hồ nhưng lại có lòng trung trực và rất đáng tin cậy, họ đã không nề mà cắt ngón tay mình trả nợ, tuy bị ngược đãi nhưng họ không hề than trách một lời lại xin tha cho con nhỏ đó, và họ không hề cuối đầu trước một ai không đán, họ đã làm Kyo này phải kính trọng – Nó nói một cách hãnh diện về những người anh em mới của mình, nói thật thì Nó chưa bao giờ coi những anh em dưới trướng mình là thuộc hạ cả, cô luôn xem họ như anh em trong nhà, không bao giờ cô cho họ liều mạng chết vì mình, cô luôn tôn trọng họ, chỉ có điều là lúc nào cũng phải tỏ ra lạnh lùng, nhưng bọn nhóc nhỏ hơn Nó luôn đeo dính Nó cứ như chị ruột của mình, còn những người lớn hơn Nó luôn luôn tôn trọng Nó coi Nó như em gái và luôn luôn âm thầm bảo vệ Nó như bảo bối của mình.

Chưa một ai ở dưới trướng của Nó mà dám phản lại Nó cả nói cho đúng là họ không muốn phản bội Nó, họ luôn liều mình vì Nó, và lí do rất dễ hiểu, một khi đã phản lại Nó cũng chính là ngày chết của họ, Nó thâu nhập người cũng rất khắc khe, phải được huấn luyện một khóa nữa về tính cách và đủ thứ như là phải biết đối sử với từng lớp người trên đời, nếu không thể nào thực hiện được thì sẽ bị đá ra không thương tiếc, rồi khi đã hoàng thành được khóa đó thì lại phải chịu được một khóa huấn luyện của những người thân tính của cô trong vòng 1 năm nữa rồi mới chính thức được trở thành một phần trong nhà cô. Vì vậy cho nên băng của cô chỉ vỏn vẹn có gần 2000 người nhưng chưa bao giờ thua những băng đảng anh chị mấy ngàn người kia, lúc nào cũng chỉ có từ 2-3 trăm người một trận chiến với những băng đảng cả vài ngàn người, mà lúc nào người bị thương nặng nhất cũng chỉ bị nằm viện nhiều lắm là 6-8 tháng là lành hẳn, cho nên Nó mới được khét tiếng như thế từ Nhật về tới VN và một số nước lân cận đấy chứ, mặt dù cô chỷ mới 19 tuổi. Nó nói một cách hảnh diện vì những người anh em mới thâu nhập, nó đâu có biết là những người anh em của nó cũng rất là sung sướng khi được Nó thâu nhận, mới lúc đầu nghe Nó nói sẽ cho mình sống dỡ chết dỡ thì đứa nào cũng toát mồ hôi hột, nhưng khi nghe đến họ đã được Nó tin tưởng thì người nào cũng thở phào nhẹ nhõm, họ càng ngày càng tôn trọng Nó nhưng đâu biết chặng đường đi đến niềm tin tưởng của Nó còn rất dài. Họ nhìn nhau trao nhau một nụ cười sung sướng, họ đã quyết định không bao giờ phản lại Nó, thề sẽ bảo vệ Nó cho tới hơi thở cuối cùng, ai dám đụng đến Nó thì có là tổng thống hay ai họ cũng sẽ xử hết.

Nó thì đang ngồi suy nghĩ cách nào để huấn luyện 40 người này để có thể bảo vệ cho Princess của nó, nhìn sang giường kế bên thì Rika đang ngủ ngon lành, con bé chắc đã lo cho nó lắm, nhìn tiều tụy đi hẳn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.