1 năm sau…
THUNDER đa số đã trở về với công việc của mình. Phong và Minh có thể nói là mĩ mãn. 3 cặp của bọn Liz thì cũng đang rất hạnh phúc, sau chuyện đó thì cũng đã trở về trường và đã ra trường luôn rồi chứ không thèm học
nữa. Ngũ Quỷ thì 3 nhóc Ren, Ray với Rey thì an nhàng mà tới công ty
giúp việc cho cha mẹ Phong và đang chuẩn bị mở công ty riêng. Ran với
Sei thì cũng đã công khai quan hệ, còn về Rei thì phải đau đầu vì Zin cứ bám chặc lấy cậu không buông. Các anh em của Kyo thì được chia ra để
làm vệ sĩ cho cả bọn, một phần thì được chia ra làm bảo an cũng chỉ
quanh quẩn đám người đấy.
Có thể nói là mọi chuyện đã rất tốt đẹp, chỉ có Hắn là mỗi ngày vẫn đi
làm chỉ có vừa ra khỏi công ty là lại chạy ngay đến với Nó. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Hắn lại tươi tỉnh trên tay bưng 1 chậu Calla màu đỏ mà
Nó yêu thích nhất vào thăm Nó.
- Kyo, anh lại đến thăm em này – Hắn đặc chậu hoa xuống trước đầu giường của Nó rồi cầm lấy tay của Nó mà thì thầm, thật lâu sau Hắn lại thiếp
đi, trong giấc mơ, Hắn mơ thấy Nó mở mắt ra và nắm lấy tay Hắn. Tay Hắn
bỗng dưng có cái gì đó khều khều liền không bằng lòng mà mở mắt ra, và
có phải Hắn đang mơ, tay Nó đang động đậy và mắt đã từ từ mở ra
- Kyo, em tỉnh rồi! – Hắn như muốn reo lên, Hắn nhanh chóng chạy đi gọi
bác sĩ, hôm nay có lẽ là ngày mà Hắn đã chờ đợi xuốt cả năm nay, nhưng
khi Hắn định chạy đi thì lại chết đứng khi nghe tiếng Nó.
- Anh ….là ai??? – tiếng nó yếu ớt phát ra.
- Kyo, em…..em đang nói gì vậy??? – Hắn như không tin vào tai mình, đang định quay đi thì cứng đờ luôn.
- Cậu Tuấn, mời cậu ra ngoài 1 lúc cho chúng tôi kiểm tra cho bệnh nhân – hắn không biết từ đâu 1 đám 2 3 người bác sĩ y tá từ đâu bay vào đẩy
hắn ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa cái rầm, tới lúc này hắn mới nhận ra là anh Phong và anh Minh đã đứng đó từ khi nào rồi.
- Tuấn, Tuấn!!!! – Phong với Minh thay phiên nhau lay người Hắn, cố gắng kéo hắn về với thực tại.
- Con nhóc….con nhóc hỏi là…hỏi em là….là ai…?? – Hắn không hiểu chính
mình đang nói gì cứ đưa ánh mắt mâu thuẫn mà nhìn Minh với Phong như
muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
- Tuấn, bình tĩnh lại chút đi – Phong cố gắng lay người Ken kéo hắn vế
với thực tại, lúc nãy cả 2 vừa vào tới thì thấy Kyo mở mắt cho nên lật
đật đi gọi bác sĩ chứ đâu biết cả 2 đã nói gì ở trong đó.
- Con nh…. – Hắn vẫn còn đang bay bỗng đâu đâu thì bọn kia đã đến.
- Anh, chị hai sao rồi??? – Sei đang trên đường từ công ty về với Ran
thì được tin nhắn của Minh thì cả hai liền chạy tới ngay đây, vừa thấy
Minh thì đã bay ngay lại mà hỏi dồn, tuy Ran không nói gì nhưng có thể
thấy là cậu nhóc cũng đang rất nóng lòng.
- Anh, Kyo sao rồi??? – bọn Jes, Rika với Liz vừa tới cùng với mấy đứa
con trai cũng chạy lại hỏi dồn dập làm anh Phong với Minh choáng luôn.
- Nào nào, từ từ nào, mấy đứa bình tĩnh lại 1 chút, bác sĩ đang khám cho Kyo, mấy đứa yên lặng chút nào – Phong phải cố gắng lắm mới có thể dẹp
loạn được mà nhỏ giọng nói với cả bọn, cùng lúc đó thì bác sĩ cũng bước
ra làm cả bọn vừa yên lại 1 lần nữan háo nhào lên.
- Bác sĩ chị hai/Kyo sao rồi bá sĩ???? – cả đám thi nhau bu quanh bác sĩ mà hỏi dồn.
- Mọ…mọi ng….- mấy vị bác sĩ vừa bước ra đã bị cả đám hù cho sợ tái mặt tái mũi hết tìm được tiếng nói của mình.
- Mọi người yên lặng 1 chút đi, hù bác sĩ như vậy thì chỉ làm rối lên
thêm mà thôi – Tim nãy giờ đứng bên cạnh giờ mới lên tiếng giải cứu thầy mình, nghe như vậy thì cả đám mới bình tĩnh lại mà đưa ánh mắt chờ đợi
nhìn mấy vị bác sĩ.
- Thầy – Tim sau khi thấy cả đám đã yên lặng thì mới quay sang thầy mình mà gật đầu ý bảo ông nói đi.
- bệnh nhân đã tiến triễn rất tốt, nếu như cứ theo đà này thì nhiều lắm
là 1 tháng nữa sẽ có thể xuất viện nhưng sẽ mất 1 thời gian khá lâu để
bệnh nhân có thể tiếp xúc với mọi thứ vì đã qua 1 thời gian hôn mê khá
lâu và chấn thương đến não cho nên có thể sẽ quên 1 vài thứ và….vài
người. Có thể nói là mất trí nhớ tạm thời, có thể sẽ nhớ lại rất nhanh
nhưng cũng có thể sẽ…không bao giờ nhớ lại – vừa nói mà bác sĩ già cứ
phải canh chừng phản ứng của tất cả, còn moi người thì mới nghe nó đã
khoẻ thì ai cũng thở phào nhưng lại như suy sụp khi nghe câu tiếp theo.
- Vậy bây giờ chúng tôi có thể vào thăm con nhóc được chưa?? – mọi người khá bất ngờ khi nghe thấy tiếng của Ken, giọng nói bình tĩnh đến lạ.
- Vâng, bệnh nhân đã khá khoẻ, nhưng đừng làm phiền bệnh nhân quá lâu
hoặc quá ép buộc bệnh nhân nhớ lại gây ra hiệu ứng xấu – người bác sĩ
tuy hơi run nhưng vẫn phải làm hết nhiệm vụ của mình, ông xin thề trên
dưới 20 năm ông làm cái nghề này, loại người gì ông cũng đã thấy nhưng
có thể doạ người như bọn người này là ông chưa bao giờ được hân hạnh gặp gỡ như vầy, chỉ có bọn này từ lần đầu tiên lúc đó chỉ có bọn Joe lúc
còn nhỏ 13 14 tuổi, tính ra cũng hơn năm năm rồi là có thể hù ông khiếp
sợ mà thôi.
- Cám ơn – Ken nói rồi không chờ ai hắn bước nhanh vào phòng nơi người
con gái hắn yêu đang nằm, mọi người cũng không nói nhiều nữa cũng đi vào trong mà xem Kyo thế nào rồi.
- Kyo/chị!!!! – Liz, Jes, Rika, Zin và Sei cùng nhào lại trước mặt Kyo
mà gọi tên nó, đã hơn 1 năm rồi mới lại thấy được ánh mắt có hồn của nó
làm cả đám thấy thật vui mừng a. Mấy chàng trai tuy không nói gì nhưng
nhìn ai cũng vui ra mặt, gì chứ Kyo tỉnh lại thì mấy nàng kia vui, mà 1
khi mấy nàng kia vui tức là bọn họ cũng được lời mà.
- Các người là ai??? Còn tôi là ai?? – Kyo nhìn 1 đám người lạ mặt nhưng lại hồ hởi như thế thì hơi bất ngờ, nó đang muốn biết chuyện gì đã sảy
ra, tại sao nó lại ở đây, bọn người kia là ai mà trông thấy nó lại vui
vẻ như thế và….nó là ai???
- Em là Kyo, 1 người rất quan trọng với tất cả mọi người ở đây – người
trả lời nó là anh Phong vì mấy đứa kia còn đang bất ngờ, tuy biết là nó
mất trí nhớ rồi nhưng khi nghe câu hỏi của nó thì cũng không khỏi kinh
ngạc và cảm thấy hơi buồn.
- Kyo?? tên gì kì vậy?? – Nó nhăn mặt, rõ ràng là người Việt làm gì có ai tên Kyo, mấy người này nói điêu không nha!
- Tên đầy đủ của em là Kyo Thái Ngọc Minh Châu vì từ nhỏ em đã sống tại
Nhật, Kyo là tên tiếng Nhật của em – Minh trả lời thắc mắc của nó.
- Ra là vậy – Nó sau 1 hồi lâu suy nghĩ thì tạm chấp nhận được, – Vậy
còn các người là ai?? chúng ta có quen nhau sao?? – nó lại thắc mắc.
- Tất cả đều là người rất thân của em, từ từ em sẽ biết, còn bây giờ em
nghỉ ngơi đi, mới tỉnh lại không nên nghĩ nhiều đâu – Ken bây giờ mới
lên tiếng nhỏ nhẹ nói với nó, 1 năm qua hắn đã trưởng thành hơn rất
nhiều, cách ứng sử cũng không còn lỗ mãng như thế nữa, chuyện sưa đã
chôn vào dĩ vãng cùng với kí ức của Kyo rồi, bây giờ chỉ cần Kyo sống
vui vẻ là được, không cần nhớ lại chuyện xưa cũng được vì dù sao cũng
chỉ là những kỉ niệm đầy đau thương mà thôi, Kyo đã chiệu nhiều quá rồi
những tổn thương mà 1 đứa con gái 19 tuổi như nó phải chịu, bây giờ hắn
không muốn thấy nó đau khổ nữa.
- Đúng rồi đấy, chị hai nghỉ ngơi đi, dù sao thì thời gian cũng còn dài
mà, mọi người sẽ lại đến thăm chị vào ngày mai nhé – Ran cũng bước lên
trước mặt nó mà nói, Kyo thấy hơi nhức đầu, cái giọng nói này nó nghe
rất quen nhưng lại không thể nào nhớ ra được gì cả, nó chỉ thấy 1 mảng
trống rỗng trong đầu nó, mọi thứ thật sự mờ nhạt quá.
- Thôi chúng ta về trước đi, mai lại trở lại – anh Phong lại 1 lần nữa
lên tiếng nói với mọi người rồi xoay người kéo Minh đi trước, mấy người
kia thì cũng rất biết điều mấy tên con trai cũng kéo mấy đứa con gái đi
để lại cho Ken cùng Kyo 1 chút thời gian riêng tư.
- Em thấy ổn chứ?? Có đau ở chỗ nào không?? – sau khi đã tiễn mọi người
ra về và đóng cửa phòng lại hắn mới quay về cái ghế cạnh giường Kyo mà
hỏi han, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu nồng ấm.
- Anh là ai?? Chúng ta có quan hệ gì?? – Kyo nhìn Ken với ánh mắt vô
tội đầy thắc mắc, thật sự là nó chẵng thể nhớ được gì cả nhưng lại có
quá nhiều thắc mắc không thể nào giải thích được.
- Anh là người đã hại em ra nông nỗi này – hắn xụ mặt xuống không dám
nhìn Kyo mà nhả ra từng chử, hắn không muốn gạt nó, hắn thấy mình thật
có quá nhiều lỗi lầm mà không thể nào tha thứ được, Kyo bây giờ mà có
không nhìn mặt hắn thì Hắn cũng sẽ không 1 lời oán trách nào mà sẽ chỉ
đứng ở phía xa xa nhìn theo nó và bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt
nó nếu chưa được nó chấp nhận. Còn Kyo khi nghe Ken nói như vậy thì 2
mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên, cái người này mới lạ chưa?? Hắn hại cô mà
còn dám nhận thẳng chứ không hề che dấu, chắc là tâm lí không được bình
thường rồi.
- Hahaha, anh bị điên rồi – Kyo bỗng nhiên phá lên cười, nụ cười hồn
nhiên ngây thơ không chút giả dối, nụ cười thật sự của nó trông thật
trong sáng làm sao, Ken nhìn nó cười đến là mê mẫn cả người.
- Uhm, đúng là anh đã điên rồi – Ken cũng gật đầu chấp nhận, thật sự là 1 năm chờ đợi nó Hắn đã như người điên khi ngày ngày đi làm như 1 cỗ máy
để rồi chiều về lại đi thẳng vào đây xem nó, 1 năm qua xem như cái bệnh
viện này chính là nhà của hắn cũng được đi.
- Anh thật là hài hước nha – Kyo lại cười thật vui vẻ, cái người ngồi
trước mặt nó thật là lạ đời mà. – Tôi nghĩ chắc anh biết rất rõ về tôi
đúng không?? – Nó bỗng nhiên dừng cười mà nghiêm mặt hỏi là Ken hơi bất
ngờ nhưng chỉ là thoáng qua rồi lại khôi phục trạng thái bình thường mà
cười nhẹ, nụ cười buồn rười rượi đến nao lòng nhưng người kia lại không
thấy.
- Uhm, chúng ta có thể nói là quen nhau từ nhỏ đi – Hắn cố gắng nặn ra 1 nụ cười cực kì gượng gạo mà nói.
- Vậy anh mau nói cho tôi biết tôi là người như thế nào đi!! – Nó bỗng
nhiên nắm lấy tay hắn mà lay nhẹ ánh mắt như van nài mà nói, lần này thì hắn như chết lặng thật sự, không thể nào nói được gì nữa mà chỉ nhìn nó chăm chăm. Ngày đó chính nó đã nắm lấy bàn tay của người con trai khác
như vậy, rồi cũng chính bàn tay này đã ôm lấy thân xác của 1 người con
trai khác khóc nức nở, cũng chính bàn tay này đã buông tay hắn, giờ lại
cũng là bàn tay này cùng với ánh mắt cún con nhìn hắn như van nài, thật
sự là đau, rất đua đấy nhưng cũng không thể nào không thừa nhận là cảm
giác này thật tuyệt không có gì sánh bằng đi. – Này, này anh sao vậy?? – Kyo chờ mãi không thấy Ken trả lời thì liền đưa tay lên mặt hắn mà huơ
qua huơ lại gọi hắn.
- Ahh, à không gì, thôi em chỉ mới tỉnh lại, nghỉ ngơi cho tốt đi, khi
nào thật sự khoẻ anh sẽ cùng mọi người kể cho em nghe quá khứ của em –
Hắn cười nhẹ xoa đầu nó rồi đứng dậy giúp nó nằm ngay ngắn xuống rồi kéo chăn đắp lên người nó, Kyo cũng không có khán cự mà chỉ ngoan ngoãn tuỳ cho hắn muốn làm gì thì làm.
- Mà tên anh là gì vậy?? – Kyo nhìn theo Ken mà hỏi trước khi hắn xoay người đi.
- Ken – hắn trả lời cộc lốc, “Ken, Ken…Ken” cái tên này nghe sao quen
quá, Kyo cố gắn nghĩ nhưng rồi lại ôm đầu mà lắc mạnh, tại sao cái tên
này lại quen thuộc như thế, nhưng khi nghĩ đến thì đầu lại đau buốt như
thế này, thật sự là đầu nó lúc này rất đau nha.
- Đau..đau đầu quá!!!! – Kyo ôm đầu không ngừng lắc mạnh mà rên rỉ, còn Ken thấy vậy thì hết sức lo lắng.
- Kyo…Kyo em có sao không vậy?? – Hắn lo lắn nắm lấy vai nó, kéo nó quay mặt về phía mình mà lo lắng hỏi.
- Đau đầu quá!!! – Kyo đưa hai mắt lưng tròng nước lên nhìn Hắn rồi lại
cậc lực lắc đầu, cố gắn xua đi cái cảm giác đau đớn đó nhưng không được. Ken không biết làm thế nào liền nhanh chóng nhấn nút đỏ ở đầu giường
của Kyo rồi chỉ còn biết giúp Kyo bình tĩnh lại và xoa xoa thái dương
của nó mong cho việc đó có thể giúp Kyo dê chiệu hơn.
Còn về phía mấy vị bác sĩ lúc nãy vừa thở phào nhẹ nhõm thì bây giờ lại
được 1 phen hồn vía lên mây khi thấy phòng của Kyo báo tới, có người thì mới đi thăm bệnh nhân ở phòng khác về chưa kịp thở, có người thì lúc
này đã đi thăm bệnh nhân ở phòng khác chưa kịp về tới cho nên những
người nào có trong phòng liền đành phải dừng việc họ đang làm lại mà
nhanh chân chạy tới phòng Kyo, vừa bước vào phòng Kyo thì họ thấy Ken
đang đứng đó hết sức lo lắng, còn người con gái ngồi trên giường thì hết sức đau đớn mà lắc đầu trông thật đáng thương, bọn họ liền nhanh chóng
chạy đến và mời Ken ra ngoài để có thể khám lại cho Kyo. Lúc nãy họ nhớ
đã khám cho cô gái trẻ này rất kĩ càng, rõ ràng là không có gì đáng ngại nữa tại sao lại có triệu chứng như thế thật là làm cho người la lạnh
sống lưng, nếu lỡ mà có sơ xuất gì thì………..haizzz, họ thật sự không dám
nghĩ tới nữa a.
Sau khi khám tổng quát lại cho Kyo thì họ mới tiêm cho nó 1 mũi thuốc an thần, khi chắc chắn là Kyo đã ngủ vào rồi thì cả đám 3 4 người bác sĩ
mới thở ra được, theo chuẩn đoán của họ thì Kyo chỉ là vì kích động nhất thời ảnh hưởng đến thần kinh não và những kí ức không muốn nhớ cho nên
mới tạo ra phản ứng như thế, nhìn khuôn mặt xinh xắn kia đang ngủ nhưng
lại cứ nhăn mặt lại thì tất cả cũng thấy mủi lòng, cô gái trẻ này đã có 1 cuộc sống như thế nào??? Họ nhớ lại khoảng 1 năm trước đón nhận ca cấp
cứu đó, nhìn thân ảnh tiều tuỵ, trên người xay xác khắp nơi trông thật
đáng thương làm sao, họ vẫn không thể nào hiểu được tại sao nó lại ra
nông nỗi đó khi mà những người đưa nó vào đều là những nhân vật không hề tầm thường chút nào cả. Nhìn lại khuôn mặt đang nhăn nhó đến tội kia
thì họ chỉ còn biết lắc đầu thương tiếc cho nó rồi mới bước ra ngoài.
- Cô ấy làm sao thế?? – Hắn nhìn thấy họ ra thì liền bước đến, dùng giọng nói mệt mỏi mà hỏi họ.
- Chỉ là bi kích động mạnh, vẫn là đừng nên quá ép buộc bệnh nhân nhớ
lại những chuyện quá kích tránh gây ảnh hưởng đến tình trạng sức khoẻ
của bệnh nhân – 1 trong những người bác sĩ nhìn Ken không mấy vui vẻ gì
mà nói, ông nghĩ chắc lạ cậu trai trẻ trước mặt lại quá kích động mà ép
buộc cô bé tội nghiệp trong kia đây mà.
- Tôi không có nói gì cả, các người đừng nhìn tôi như thế – Ken nhìn
thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình như thế thì chán nãn, giọng không nặn
không nhẹ mà nhả ra từng tiếng rồi lại quay ngược vào trong phòng nó, bỏ lại mấy người bác sĩ chỉ còn biết lắc đấu bó tay, vẫn là không nên
nhiều chuyện thì hơn đi, nhìn nhau 1 cái rồi thì ai lại đi làm việc của
người nấy không nói thêm gì nữa.
Ken nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy nó đã ngủ thì cũng không làm phiền nó mà chỉ bước lại kéo chăn đắp lên cho nó rồi chính hắn cũng đi lại
cái ghế sofa gần đó mà thả người xuống mà nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn lại
đồng hồ mới thấy là đã 8h tối rồi, và lúc này thì hắn mới thấy thật mệt
mỏi, mấy ngày cuối tháng công ty lại đầy các thứ việc cần xử lí, hầu như là đã 2 3 ngày rồi hắn chưa được nghỉ ngơi thì phải, vừa đặt lưng xuống thì hắn đã ngủ quên luôn lúc nào không hay.
- Anh ba, anh ba – Zin nhẹ nhàng lay người hắn mà nhỏ giọng gọi, lúc nãy năn nỉ lắm Rei với Ran mới cho cô nhóc và Sei tới, vẫn là ngồi ở nhà
trong khi anh ba thì được nói chuyện với chị Kyo của mình cô nhóc vẫn
thấy không cam tâm, thế là dùng đủ mọi cách mới được cả 2 người kia đưa
tới đây, trên đường đi thì Ran có ghé qua nhà hàng lấy cho Ken vài món
ăn vì biết là hắn sẽ không ăn gì đâu nếu không ai nhắc nhở, mấy ngày nay cậu thấy hắn thật sự đã rất mệt mỏi với việc công ty rồi.
- Zin, mấy người tới làm gì vậy?? – Hắn mở mắt ra, xoay người vài cái
cho tươi tỉnh lên 1 chút mà nhìn 4 con người kia đang nhìn mình hỏi.
- Bọn em tới xem chị Kyo, sẵn tiện đem thức ăn cho anh này – Zin nói rồi chỉ về phía cái bàn bên cạnh đã chất đầy vài món ăn, bây giờ hắn mới
thấy là mình thật đang rất đói.
- Uhm, mấy đứa ngồi đây anh đi rửa mặt cái – Hắn nhẹ nhàng nói rồi đứng
dậy đi vào nhà vệ sinh, không quên nhìn về phía Kyo với ánh mắt đầy yêu
thương triều mến, mấy đứa kia chỉ còn biết nhìn theo hắn mà lắc đầu
thương cảm.
- Anh Ken, hay là anh về nhà nghỉ đi để bọn em ở lại đây canh chừng chị
hai, trông anh mệt mỏi quá đi – Rei nhìn Ken từ trong nhà vệ sinh đi ra, ánh mắt thâm quần đầy mệt mỏi cùng với khuôn mặt xanh xao của hắn thì
lên tiếng.
- Không sao, anh chỉ là hơi đói thôi – Ken lắc đầu cười nhẹ rồi ngồi
xuống cái ghế lúc nãy, ngồi bên tay trái hắn là Zin, rồi tới Rei, tới
Sei còn ngồi bên tay phãi hắn là Ran.
- Vậy anh ba ăn nhanh đi, nhìn anh ba như vậy Zin đau lòng lắm – Zin đau khổ nhìn anh trai mình, thật sự là cô nhóc thấy thật đau lòng khi phải
thấy anh ba mình như thế.
- Uhm, mấy đứa ăn chung đi – hắn nói rồi nhìn từng người 1, xong nhìn lại điện thoại của mình thì đã gần 10h tối rồi.
- Bọn em ăn rồi, anh cứ ăn đi – Sei bây giờ mới lên tiếng nói với hắn, giọng nói nhẹ nhàng.
- Uhm – Hắn gật đầu rồi tự nhiên mà cầm đũa, cũng không có nói gì nữa,
không khí trở nên thật yên lặng, ngột ngạc đến đáng sợ. Ngồi chơi thêm 1 chút thì 4 đứa kia không biết làm gì hơn đành quay về chứ cũng chẵng
biết làm gì vì trong 5 người thì 4 người đều ít nói, chỉ có mình Zin là
người hay nói nhưng lúc này cũng chẵng biết nói gì lại không muốn làm
phiền đến Kyo.
- Em nghĩ anh nên đi tìm 1 phòng nào đó mà nghỉ ngơi đi, thêm ngày mai
không nên đi làm, với bộ dạng này của anh mà đến công ty chỉ làm cho
nhân viên hoảng sợ mà thôi – Ran cuối cùng cũng lên tiếng trước khi bước ra khỏi cửa.
- Uhm, anh biết rồi, mấy đứa về cẩn thận – hắn gật đầu cho có rồi đóng
cửa lại quay lại phía cái sofa ngồi, lấy điện thoại đi ra phía bang-công mà gọi điện cho trợ lí, dặn dò vài việc rồi lại bước lại xem nó thế nào rồi mới lại quay về ngồi trên sofa, tìm được cái mền rồi thì cũng lại 1 lần nữa chìm vào giấc ngủ.
___________
- Tuấn, Tuấn!! – anh Phong lay lay người nó mà gọi, lúc tối nghe Zin
nói hắn không có về nhà mà ngủ lại trong bệnh viện thì mới sáng ra anh
đành phải đi lấy đồ ăn sáng mà đem vào cho hắn, cũng đã 10 giờ sáng rồi
nhưng khi vào tới thì thấy Kyo đã tỉnh ngồi trên giường và đang nghịch
điện thoại của hắn, còn Hắn thì vẫn đang ngằm ngủ ngon lành, trông Kyo
bây giờ trông đã rất khá, lúc anh vào còn ngoan ngoãn mà chào anh với
Minh 1 tiếng nữa. Để cho Minh lại đưa cháo cho Kyo thì anh lại đi lại
gọi em trai mình.
- Anh, sớm vậy – Hắn trở mình nhìn thấy anh mình thì ngái ngủ mà hỏi.
- Gần 10 giờ rồi còn sớm gì nữa, em đi vào thay đồ với rửa mặt đi rồi ra ăn sáng – anh vừa nói vừa đưa túi đồ cho hắn.
- Vâng – Hắn gật đầu rồi lại 1 lần nữa đi vào nhà vệ sinh, cũng không có nhìn lại cái giường nơi người kia đang ngoan ngoãn ngồi ăn súp của mình cùng nói chuyện vui vẻ với Minh.
- Đang nói gì mà trông vui vẻ thế?? – Phong bước lại ngồi cạnh Minh mà hỏi hai anh em.
- Anh hai đang kể chuyện của em hồi nhỏ – Kyo cười đến là vui vẻ mà nói
với anh, trông nó thật tươi tỉnh không giống với 1 người đã ngủ hết hơn 1 năm trời, càng không giống với 1 người mất trí nhớ.
- Vậy sao, em thật là 1 cô bé rất phá phách đấy – anh còn nói thêm làm nụ cười của nó càng rạng rỡ hẵng lên.
- Các anh đừng có lừa em – Kyo vừa cười vui vẻ vừa lè lữa chọc ghẹo hai
anh chàng, Ken vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy được nụ cười toả sáng của nó thì chết lặng người đi không thể nào cử động được nữa.
- Thôi hai anh phải đi làm đây, em ở đây chơi với Tuấn nhé, chiều nay sẽ có mấy nhóc bạn của em cùng với mấy nhóc tụi Ran vào thăm, em cứ nghỉ
ngơi cho tốt thì sẽ nhanh chóng được về nhà nhé – Minh thấy Ken đã ra
tới thì liền quay người lại nói với Kyo rồi đưa tay lên xoa đầu nó xong
cùng Phong nhanh chóng rời đi không chờ cho Kyo kịp nói gì cả. Phong và
Minh đã rời khỏi phòng rồi mà Ken cũng chưa có tỉnh lại, cứ ngây ngô mà
đứng đó, Kyo mấy lần gọi cũng không nghe cho tới khi không còn cách nào
khác nó đành phải dùng tới chiêu cuối là với lấy cái hộp giấy ở đầu
giường mà ném về phía hắn.
- A! – Ken cuối cùng cũng tỉnh lại mà giật mình kêu nhẹ 1 tiếng xong nhìn qua thủ phạm đang ngồi kia cười đến là vui vẻ.
- Xin lỗi tôi không cố ý, tại gọi mãi mà anh không có nghe – cô lè lưỡi
nói rồi bưng ly nước anh Minh để đó cho cô lên uống 1 ngụm.
- À, uhm – Ken không biết nói gì đành ngồi xuống sofa mà ăn sáng.
- Lúc nãy anh có điện thoại, nhưng tại thấy anh ngủ ngon quá cho nên tôi đành nghe dùm, người kia nói khi nào anh tỉnh thì gọi cho người ta –
Kyo vừa nói với hắn vừa đưa cái điện thoại về phía Ken.
- Có để lại tên tuổi gì không?? – Ken không để ý lắm chỉ vừa ăn vừa thong thả mà hỏi lại.
- Người nọ nói là trợ lí của anh có việc gì đó rất gấp – Kyo nhúng vai
mà nói, – Thế anh có nghe điện thoại không?? – lại hỏi thêm.
- Không cần, mà em hỏi làm gì?? – Hắn ngừng ăn mà hỏi nó.
- Không gì, nếu anh không có nghe điện thoại thì ăn xong đi tìm dây chạt bin đi cho tôi chơi game, điện thoại anh thật có nhiều game rất hay à
nha – Kyo vừa nói vừa mở điện thoại lên vừa bắt đầu chơi game.
- Em…làm sao em biết được mật mã?? – Hắn hơi ngạc nhiên nhìn nó mà hỏi.
- Bấm tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la thôi – Kyo trả lời giọng thờ
ơ, hai tay thì không ngừng bấm bấm gõ gõ mắt thì không hề rời khỏi màn
hình điện thoại.
- Her… – Hắn hết biết nói gì luôn, ăn xong thì đem tất cả ném vào thùng
rác rồi đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại kêu người đem đồ chạc bin
vào cho mình. Quay lại thì thấy nó vẫn không rời mắt khỏi màn hình mà
vẫn vùi đầu vào điện thoại chơi game 1 cách hết sức khí thế không thèm
để ý đến hắn luôn, tự nhiên hắn thấy thật ganh tị với cái điện thoại
nha.
Vì tiến trình hồi phục của Kyo rất tốt cho nên chỉ 2 tuần sau là đã có
thể ra viện, cũng đến lúc này thì cha mẹ của Ken cùng với mấy cha mẹ
nuôi của Kyo mới có thể thu xếp việc mà về tới, thế là mọi căn nhà của
anh Phong và Minh hơn 1 năm nay lúc nào cũng yên lặng hôm nay bỗng nhiên rộn ràng 1 cách kì lạ, và người trong nhà thì người nào người nấy cũng
nụ cười rạng rỡ trên môi mừng ngày người con gái trong hết sức quan
trọng trong đời họ đã trở lại, mặc dù nó không nhớ họ nhưng họ thì không thể nào quên được nó và cũng sẽ không bao giờ quên được nó.
Căn nhà tịch mịch của anh Phong và Minh đã rộn ràng từ sáng sớm, mấy
chục anh em của nó hôm nay đều được điều động hết về đề chơi đùa, mấy
chục anh chị đang rải rác khắp nơi cũng tụ tập về, rồi thì 5 đứa Ngũ Quỷ cùng với bọn Tim thì không thể nào thiếu được, còn những người cha mẹ
nuôi của Kyo cùng với những phụ mẫu còn sống cũng có mặt, THUNDER cũng
tề tụ về đủ chỉ thiếu mỗi Zenny.
- Minh Châu, đây là cha nuôi Atsushi, người mà đã nuôi dạy hai 3 anh em
mình, cũng chính là sư phụ – anh Minh kéo tay em gái về phía ông Atsushi vừa tới nơi mà giới thiệu.
- Ba nuôi – Kyo chẵng hề e dè gì mà liền ôm chầm lấy ông, mấy bữa nay đã được mọi người kể về ông rất nhiều rồi và nó rất chờ mong được gặp ông
còn gì.
- Uhm con gái ngoan – ông Atsushi cũng vui vẻ mà xoa đầu nó.
- Chào thầy – mấy người còn lại đồng lược cuối đầu chào ông.
- Thôi mọi người cứ chơi vui vẻ đi, đừng quan tâm tới già này – ông phất tay mà nói với mọi người rồi cùng với Minh và Phong đi vào phòng họp
cùng với mấy anh chị trong THUNDER, còn tụi nó ở ngoài thì quậy đến là
tưng bừng, có thể nói mất trí nhớ với Kyo là 1 việc hết sức tốt vì bây
giờ mới thấy được bộ mặt thật của nó, nhìn nó mấy ngày nay đấu khẩu với
bọn Joe Jay thì chỉ còn biết bó tay, tuy mới tỉnh lại ngoài việc không
nhớ mọi người là ai thì miệng lưỡi của nó không ai có thể qua được và
đặt biệt hết sức cưng chìu mấy đứa con gái và bài xích hết tất cả bọn
con trai ngay cả 5 thằng nhóc cùng Tim cũng bị nó chơi cho chết lên chết xuống cũng như lúc này đây.
- Ế ế cái thằng Jay kia, mi nghĩ mi đang làm cái gì với Jes của ta đó
hả??? – Nó đang chán vì bị anh hai với Phong bỏ rơi nên đi vòng vòng thì gặp Jay với Jes đang đứng ở ngoài hành lang ngắm trăng thì không hề bỏ
lỡ cơ hội, trong lúc cả hai còn đang đỏ mặt thì nó đã không buông tha mà kéo tay Jes ra khỏi người Jay.
- Ơ cái con nhỏ này, sao mi cứ đi mà phá chuyện tốt của ta thế hả?!? – Jay sau vài giây đứng hình thì mặt mày đỏ rần mà gầm gừ.
- Ai kêu mi dám dụ dỗ Jes của ta chứ – Nó hất mặt lên lên mà chọc tức Jay.
- Mi…. – Jay không biết phải nói gì luôn.
- Thôi thôi Kyo, đừng có chọc anh ấy nữa mà – Jes cười hì hì lay lay tay nó mà năn nỉ.
- Đáng ghét, ai cũng bỏ ta đi chơi hết rồi, bọn mi có sắc khinh bạn mà – nó chu mỏ phồng má lên mà tru tréo, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo rọi vào
khuôn mặt trông nó càng xonh xắn đến tợn làm cả Jes cùng Jay đều phải
ngầng người mất 1 lúc nếu không nhờ tiếng của ai kia vang lên thì chắc
hai đứa đã thành tượng đá luôn.
- Các người đang làm gì vậy?? – Ken không biết từ đâu chui ra lên tiếng
kéo Jay với Jes về với hiện tại, còn Kyo thì vẫn còn đang hờn dỗi mặt
thì chảy dài.
- Cái bọn này có sắc khinh bạn a!! – Nó vẫn chưa chịu thôi dở tính con nít ra mà làm loạn.
- Thôi nào thôi nào, em đi theo anh, anh chơi với em được chưa – Hắn kéo tay nó đi không cho nó có thể kháng cự được, còn Jes với Jay thì chỉ
còn biết nhìn theo bóng của hai người dần khuất sau hành lang rồi lại
nhìn nhau mà lắc đầu, xong Jay lại kéo tay người yêu vào lòng mình mà
tiếp tục công việc gian dỡ, cả 2 trao nhau 1 nụ hôn đầy yêu thương và
cuồn nhiệt trong khi đó….
- Này, anh làm gì vậy, tôi đang chơi vui mà – Kyo cố gắng thoát tay mình ra khỏi tay hắn nhưng là không thể nào, hắn cứ như vậy mà kéo nó đi ra
phía sau vườn nơi có những cây sương rồng đang khoe mình dưới ánh trăng
sáng rọi vào tạo nên một cảnh sắc lung linh, đang đi nhanh bỗng dưng hắn đứng lại làm nó mất đà mà ngã vào lòng hắn lại bị hắn ôm chặc lấy không thể nào thở được.
- Này, Này thả tôi ra!!!! – Kyo cố gắn vùng vẫy mong sẽ thoát vòng ôm
của hắn nhưng là vô vọng chỉ có thể mặc sức la hét dãy dụa nhưng không
tài nào thoát ra được, hắn cứ ôm lấy nó như thế thật lâu thật lâu mặc
sức nó muốn làm gì thì làm cho tới khi nó không thể nào dãy dụa được
nữa.
- Chúng ta đi vào thôi – hắn sau 1 lúc thật lâu mới lên tiếng rồi nhẹ
nhàng kéo tay nó đi vào nhà làm nó chẵng hiểu mô tê gì hết.
- Anh đúng là điên rồi – Nó chán nãn giật tay mình ra khỏi tay hắn mà
chạy vào nhà nhập bọn với mấy tên anh em của mình quậy phá tưng bừng,
mấy người kia sau khi đứng hình gần cả nữa ngày khi mới nhìn thấy nó thì bây giờ đã bình tĩnh hơn mà nhiệt tình cùng nó chơi đùa. Ông Atsushi
sau khi cùng với mấy bật phụ mẫu và mấy anh chị trong THUNDER bàn chuyện xong thì cùng ra nhập tiếc với bọn họ một lúc rồi cũng chuẩn bị ra về
vì bọn họ còn rất nhiều công việc dang dở.
- Minh Châu này, tháng sau con cùng mấy người bạn của con qua Nhật chơi
cho họ cùng đi tham quan cùng thêm là cái Resort của con bé Minh Thư với Thanh Thanh đã dắp đi vào hoạt động rồi, mấy đứa qua đó chơi 1 lần cho
biết – ông Atsushi nói với Kyo trước khi lên xe rời đi.
- Her, hai đứa này có Resort á??? – Kyo ngạc nhiên nhìn sang hai đứa em
gái đang đứng đó tròn mắt, mấy người kia cũng hết sức ngạc nhiên mà nhìn hai đứa.
- Dạ vâng – cả 2 cùng gật đầu đỏ mặt mà nói.
- Là cái Resort lần đó hai đứa nói khi sang đây có phải không?? – Liz
sau vài giây suy nghĩ thì lên tiếng hỏi, nếu cô nhớ không lầm thì lần
đầu tiên gặp Sei thì Zin có nói là hai đứa có cùng 2 3 anh chị của Kyo
bên lúc bên Nhật có làm 1 cái project resort gì gì đó, nhưng lúc đó bộn
bề nhiều việc cũng không còn ai nhớ rõ nữa.
- Dạ – cả 2 cùng gật đầu.
- Vậy thì phải xem cho biết chứ hỉ – mấy chàng trai cũng thích thú mà nói.
- Ok, vậy quyết định như vậy đi, mọi người ở lại chơi vui vẻ – ông
Atsushi nói thêm rồi cùng với mấy vị phụ mẫu kia lên xe rời đi, mấy đứa
kia tiễn cha mẹ mình rồi cũng quay vào trong mà chơi đùa tiếp tục cùng
được xme trận đấu khẩu của Kyo với hai tên không biết chết là Joe với
Jay, mọi người chơi đến gần sáng thì mới mãn tiệc mà ai về nhà nấy, còn
lại đám Liz thì ngồi lại chơi đùa tiếp tục, đã lâu lắm rồi họ mới được
cười nói vui vẻ như thế, còn Kyo bây giờ mới thật sự bộc lộ tính trẻ con của mình mà quậy phá không còn gì hết, anh Phong với anh Minh thì thả
cho nó chơi thả ga, chỉ tội cho 4 tên Ken, Tim, Jay với Joe là bị nó
chơi tan nát, và ba cô gái vì bênh người yêu mà cũng bị nó chơi không
còn gì hết, mọi người chơi đến mệt lã thì mới lăn đùng ra ngủ không kể
gì hết.
1 tháng sau tại Nhật
- Oaaaa, đẹp quá!!! – Kyo với Jes vừa bước xuống xe thì đã cùng reo lên
đầy thích thú vì nguyên 1 con đường thật dài thật dài là 1 màu tráng
hồng thật lãng mạn do hai hàng hoa anh đào đang nở rộ, mấy người kia thì hầu như không quan tâm lắm vì dù sao đây cũng không phải là lần đầu
tiên họ tới đây.
- Thôi mình vào chào thầy cái rồi bọn anh đưa mọi người đi chơi nào –
Phong kéo Minh đi trước nói với mọi ngườim Ken với Jay phải cố gắng lắm
mới kéo được hai đứa con nít kia và trong còn mấy người còn lại thì rất
tự vác.
Sau cánh cổng gỗ bệ vệ là hai hàng có cảng mấy trăm người mang trên
người bộ Yukata với áo trắng quần đen trên đầu lại cột miếng ruy băng
màu trắng mang huy hiệu của băng đảng lớn nhất Nhật Bản, bên thắc lưng
đều có 1 thanh kiếm Nhật trông thật oách đang cuối đầu chào họ, và chờ
họ ở trước cửa chính là Mike, vừa thấy họ vào thì anh Mike đã niềm nở
bước ra.
- Chào mọi người, chào mừng các em đến với đất nước hoa anh đào – anh vui vẻ chào tất cả.
- Ẹc, mới gặp có mấy ngày làm như lâu lắm không bằng – nó bĩu môi mà nói làm mọi người bật cười.
- Con bé này, tại sao cái gì em cũng quên mà có cái đá đểu người khác là em nhớ rõ thế hả?! – Mike lườm nó một cái rồi cũng không vừa mà dội
lại.
- Her, em chỉ là nói sự thật thôi a! – Nó lè lưỡi chọc anh rồi kéo tay
Minh mà đi vào trong. – Đi tìm ba nuôi thôi hai, cái tên này nói nhiều
quá.
- Cái con nhóc này, em làm thịt em bây giờ – Mike bị nó bơ thì nóng mặt mà làm ầm lên, mất hết cả mặt mũi trước đàn em còn gì.
- Đàn bà quá đi – Ken bỏ lại cho anh 1 câu rồi cùng với mọi người đi vào trong.
- Cho anh chết – 5 thằng nhóc cũng không thương tiếc mà châm thêm dầu vào lửa.
- Aisssh!!! – Mike khoát tay bảo đàn em lui xuống rồi ôm đầu than thở mà cũng đi vào trong, sau khi chào ông Atsushi xong thì bọn nó sang nhà
của anh em Kyo mà nghỉ ngơi ăn uống cùng tham quan và bọn họ phải choáng ngợp với vườn sương rồng của Kyo, đúng là nói không có ngoa chút nào
khi mà từng hàng từng hàng sương rồi được chất đầy cả 1 khu đất rộng,
từng oại sương rồng được chia ra từng nơi 1, đầy đủ màu sắc nhưng được
chú ý nhất vẫn là ở chính giữa trung tâm có 1 dãy lớn toàn là hoa Thuỷ
Vu (Calla Lily) đỏ đan nở rộ, sắc hoa đỏ chen lẫn với màu lá xanh đem
lại 1 cảm giác rất đẹp mắt.
- Đây toàn là sương rồng do 1 tay em trồng đó Kyo – anh Minh ghé tai nó
mà nói làm nó đang mê mệt với cái vườn sương rồng này thì lại há hốc
mồm.
- Là do 1 mình em trồng á?? – Nó như không tin vào tai mình.
- Uhm, từ nhỏ em đã rất thích trồng sương rồng – Phong cũng gật đầu nói với nó.
- Oaa!! Từ nay em đem kinh doanh sương rồng được rồi – nó nhảy tưng tưng.
- Her, em khi xưa nói là sương rồng này chỉ trồng chơi chứ không bán mà?! – Minh và Phong cùng không hiểu.
- Ack, vậy thôi để khi nào nhớ lại rồi tính, còn bây giờ thì đi tìm cái
gì bỏ bụng đã – Nó phất tay nói rồi kéo tay mấy đứa con gái vào nhà, mấy tên con trai đến là bó tay với nó luôn, không biết làm gì hơn đành lẽo
đẽo theo bọn họ vào trong, sau khi ăn xong thì cả bọn ngồi bàn xem đi
đâu chơi, và quyết định là tối nay sẽ đi bar còn bây giờ thì nghỉ ngơi
trước đã.
6 giờ chiều cả bọn chuẩn bị sẵn sàng, sau đó là đi ăn tối trước khi bắt
đầu đi chơi, ăn đến gần 8 giờ mới đi vào Bar, bọn họ đi tới đâu là người ta xì xầm nhau tới đóvì toàn là những khuôn mặt đã từng 1 thời làm sáo
trộn cái thế giới về đêm này. Huyền Thoại Calvin, Ông Hoàng Jason, Angel of Kyo, Ngũ Quỷ và nó, Siêu Quỷ Kyouko đã gần 2 năm không cuất hiện bây giờ bỗng dưng lại cùng nhau tới đây cùng với những khuôn mặt tuy không
nổi danh bằng nhưng gần đây cũng thường hay xuất hiện trên các mặt báo
thương mại với những thành tích đáng để người ta chú ý “Những chàng trai trẻ thành công nhất Châu Á” khi chỉ mới bước vào tuổi 20 nhưng họ đã có được 1 chỗ đứng vững vàng trên con đường sự nghiệp, và cũng là những
con quỷ hút máu tàn nẫn trong cái thế giới đêm này với sự kiện của hơn 1 năm trước tại Việt Nam.
Bỏ qua tất cả những lời bàn tán của mọi người họ vào phòng VIP mà quậy
phá tưng bừng, quậy trong phòng chán chê rồi thì lại ra ngoài quậy tiếp, chơi 1 hồi chán rồi thì cả bọn lại đi ra ngoài.
- Haizzz, ngày nào cũng đi bar riếc chán thật – nó không thấy vuii vẻ gì mấy mà than vãn
- Các anh chị có biết nhảy hip-hop không?? – Sei bỗng dưng lên tiếng hỏi.
- Cũng có chút chút, làm chi vậy Sei?? – Joe trả lời rồi hỏi ngược lại.
- Giới trẻ ở đây mỗi năm vào dịp đầu tháng Tư thường tổ chức 1 hội chợ
Bước Nhảy diễn ra 3 đêm ở chân cầu Tokyo, hội chợ này thu hút được rất
nhiều giới trẻ tham dự vì có những món quà rất thú vị và tụ họp rất
nhiều những con người đam mê những điệu vũ đường phố rất hay, hình như
năm nay sẽ tổ chức vào cuối tuần này đấy – Sei vừa nhìn vào điện thoại
vừa nói rồi đưa điện thoại tới trước mặt các anh chị, đó là 1 tấm
áp-phích quảng cáo 3 đêm hội chợ sẽ diễn ra vào cuối tuần này cả bọn
chụm đầu vào xem rồi cùng quyết định.
- Hay đấy, phải đi xem cho biết mới được – Jay hăng hái nhất bọn, từ nhỏ cậu đã có 1 niềm đam mê rất lớn với những bước nhảy này, cũng vì vậy mà đã kéo cả bọn cùng nhau đi học nhảy đấy thôi.
- Có biết nhảy không mà ham hố thế – Kyo khinh thường mà nhếch môi chọc Jay.
- Cái con nhỏ này, mi không kiếm chuyện thì ngủ không ngon à – Jay trứng mắt liếc nó.
- Ta chỉ là quan tâm mi thôi, không thì khi đó lại mất mặt nữa – nụ cời
điễu cơt càng ngày càng rõ trên khuôn mặt thanh tú của nó.
- Mi…- Jay lại 1 lần nữa tức điên vì nó, – Tới lúc đó sẽ biết – Jay bỗng dưng nhoẻn miệng cười đểu mà nói với nó.
- Ta sẽ chờ để cười vào mặt mi – Nó nhe nhởn cười chọc Jay.
- Thôi thôi hai đứa này, sao cứ như chó với mèo thế này – anh Phong đành chen ngang mà tách hai tụi nó ra không thì lại có chiến tranh tại đây.
- Đúng đó, muốn biết ai giỏi ai dỡ thì thứ 6 này đi tham gia sẽ biết
liền, còn bây giờ thì về ngủ mai đi thăm nhà tình thương của Kyo nào –
Minh nói rồi quàng vai Kyo với Ken mà đi về phía xe của mình, mấy người
kia sau khi thảy ánh mắt thương hại về phía Jay thì cũng vui vẻ cưới đùa nhau mà đi về phía xe của mình mà về nhà
- Her cám đám người này – Jay đơ luôn không biết phải nói gì nữa.
- Đi thôi anh – Jes nãy giờ đứng ngoài cười bây giờ mới tủm tỉm bước lại kéo tay ai kia, còn ai kia thì vừa được người ta chạm tay vào là đã cui vẻ hẳng lên mà nở trên miệng nụ cuời rạng rỡ rồi thì kéo tay người ta
đi theo đám người kia về nhà chấm dứt 1 ngày đầy vui vẻ.
- Oaaa!!! Thật là náo nhiệt nha!!! – Kyo vừa bước xuống xe đã reo lên đầy thích thú, nơi này thật rộng lớn lại cực kì náo nhiệt, nhìn ai ai
cũng nở nụ cười thật tươi trên môi, quần áo thì ôi thôi nhìn thật phách
hứa hẹn cho 1 đêm hết sức vui vẻ đây.
Kyo diện trên người chiếc áo lững bó sát người màu đen bên trong chiếc
áo khoác đỏ rộng thùng thình màu đen tuốt bên ngoài, chiếc quần short
khoe nguyên cặp chân người mẫu màu xanh sẫm, đôi nike đen trắng, cái nón hip-hop rộng vành màu đen đội lệch sang 1 bên che đi mái tóc đỏ được
thả tự do ở dưới cái nón của cái áo khoác, hai tay bỏ trong túi áo đứng
nhìn xung quanh ánh mắt đầy thích thú.
- Kyo từ từ nào, coi chừng đi lạc bây giờ – anh Minh từ trong xe thong
thả bước ra kéo cô em gái ham chơi của mình mà nhẹ nhàng nói. Anh mang
trên người chiếc thun đen dưới cái áo khoác màu trắng, quần jean bụi màu bạc, đôi Jordan màu trắng và cái nón giống nón của Kyo nhưng là màu
trắng nhìn anh hôm nay thật khác, rất rất teen nhìn không ra đã là một
người thành đạt.
- Oaaa, thật là đông nha!! – Jes cũng thích thú mà reo lên, từ nhỏ toàn
đi chơi với bọn Liz tới những nơi riêng lẻ hoặc những buổi tiệc chán
ngắc, chưa bao giờ được đi tới những nơi đông đúc bình dân như thế này
thật thấy thích nha. Jes mang trên người những thứ cũng khá giống Kyo
với cái áo trong màu trắng, chiếc áo khoác ngoài màu hồng, cái quần jean màu đen ngắn, đôi Adidas màu trắng, cái nón áo trùm trên đầu, mái tóc
dài thường ngày được cột cao khoe cái cổ cao trắng nõn nà trông thật dễ
thương (mà thương hok dễ), mặt cười toe toét làm những người xung quanh
phải ngẩng người với nụ cười thiên thần đó.
- Công nhận lớn thật – Liz với Rika cùng những người khác cũng bước ra.
Rika mang trên người bộ đồ cũng khá giống Jes vời chiếc quần jean màu
trắng khoa cặp chân người mẫu, áo trong màu hồng sẫm, ở ngoài lại mang
cái áo khoác trùng màu trắng với quần, mái tóc dài búi cao thả vài sợi ở hai vành tai trông thật cute nhưng cũng kiu không kém, chân đi Nike
trắng cùng với những phụ kiện khác.
Liz thì kính đáo hơn với chiến quần thụng dài, áo trong màu tím sẫm,
khoác ngoài cái áo màu tím nhạt giống quần, mái tóc dài thì thả xuống
giống như Kyo với cái nón màu tím sẫm giống cái áo, mang giày converse
màu tím trắng, nói tóm lại là một cây tím.
Zin với Sei thì là hai bộ giống nhau chỉ khác mỗi màu, trong khi Zin
mang trên người 1 màu xám thì Sei lại một màu trắng. Sei mang quần thụng ống xoắn ống thả màu xám, áo 3 lỗ dài màu đen, áo khoác xám, nón đen và giày xám. Zin thì mang áo ba lỗ đen, quần thụng ống xoắn ống xả màu
trắng, nón trắng và giày Nike trắng.
Bọn con trai còn lại thì đa số đều giống với anh Minh nhưng lại cùng màu với người của mình, tính ra là theo cặp, còn 3 cậu nhóc lẻ loi nhà mình thì Ray màu xanh sẫm, Ren màu nâu trắng và Rei thì đỏ đen, nhìn cả đám
người đi tới đâu thì gây xôn xao đến đấy vì sự thật là họ quá nổi trội.
Mặc kệ người khác nhìn mình cái gì, mấy cô gái vẫn cứ vui vẻ mà vừa đi
vừa tám chuyện trên trời dưới đất đến là vui vẻ, đi tới đâu là chỉ chỏ
tới đấy, thấy cái gì cũng muốn ăn, chỉ tội cho mấy người ở phía sau phải đi theo dọn dẹp cho họ.
- Oaa, thật là vui quá đi!!! – Kyo vừa nhảy chân sáo bay vòng vòng vừa
vui vẻ reo lên, mặt thì chưa 1 lúc nào từ khi bước xuống xe mà vắng đi
nụ cười.
- Kyo coi chừng dụng trúng người khác đó – Liz lo lắng nói, cô thật sự
bó tay với Kyo rồi, lúc chưa mất trí nhớ thì người cứ lạnh lạnh lùng
lùng chã thấy cười đùa gì, còn bây giờ thì hợp cả Jes với Rika cũng phá
không bằng nó nữa.
- Không sao đâu – Kyo vẫn không dừng lại mà cứ bay nhảnh lung tung.
- Ít ra cũng đi chậm lại 1 chút đi – Rika cũng lo lắng mà nói với Kyo, vì dù sao ở đây cũng có rất nhiều người.
- Ta nhìn đ….. – Kyo còn đang nói chưa hết câu thì đã đâm ầm vào người
nào đó, làm cả hai ngã ra. Vì Kyo nhảy ngược cho nên nhém chút nữa đã
cạp đất nếu không may mắn được Ken bước tới đỡ lại, còn người bị Kyo
tông thì không được may mắn nên ngã cái ầm ra.
[Ah, xin lỗi, bạn có sao không vậy??] – Kyo sau khi hoàng hồn thì liền
quay lại nhìn đứa con gái bị nó tông ngã bây giờ đã được mấy người đi
theo nhỏ đỡ dậy mà rối rít dùng tiếng Nhật xin lỗi.
[Cô không có....à ra là người quen] – đứa con gái bị Kyo tông ngã đang
định làm lớn việc lên nhưng khi thấy người kia là Kyo thì bỗng dưng nở
nụ cười khinh bỉ mà nói.