9:15 phút tại Thành phố Thiên Tân _ Trung Quốc
Một cô gái trẻ tóc màu vàng, thân hình nhỏ bé như cây nấm lùn diện một chiếc váy đồng phục của nữ tiếp viên hàng không (có chút mâu thuẫn ahihi không sao^^). Gương mặt tinh tế, ngũ quan rõ ràng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
“ReaLa à! Em tới nơi rồi. Được rồi”
Đi vừa khỏi sân bay, có một nhóm áo đen bao vây cô nhanh chóng bắt được cô... và câu chuyện đã bắt đầu.
“Các người đưa tôi đi đâu chứ?”
“Lăng tổng đang chờ cô.”
Sắc mặt cô nhanh chóng tái nhợt, hắn tìm cô sao? Hắn thật sự muốn trả thù cô rồi. Lúc trước cô đâm hắn một nhát dao không phải hắn sẽ muốn giết cô chứ? Không được, cô phải làm sao bây giờ.
Chiếc xe audi dừng lại tại căn biệt thự đó, nó cũng chẳng khác xưa vẫn uy nga và lộng lẫy nhưng nó đã chôn chặt quá khứ của cô và anh.
Cô vừa bước vào, hai hàng người giúp việc cúi chào hơn hai mươi người, đứng đầu là bà quản gia Trương. Cô lễ phép cúi đầu:“ Chào thím. Thím khỏe không?”
Bà nở ra nụ cười trìu mến, cầm lấy tay cô mà run run “ Con về là tốt rồi. Thật tốt. Mau vào nhà.”
Vốn dĩ cô muốn trò chuyện với bà lâu hơn nhưng cô hiểu rõ cục diện mình như thế nào, giọng hắn lạnh nhạt vang lên khiến nhiệt độ trong nhà phút chốc giảm xuống.
“Cô ngây người đó làm gì.”
Bây giờ cô mới để ý hắn đang ngồi trên bàn ăn, động tác ăn rất chậm rãi. Trông hắn ốm hơn 8 năm trước, có điều hắn bây giờ đã đeo mắt kính trông chững chạc hơn nhiều.
“Anh bắt tôi đến đây làm gì? Tôi và anh cũng không quan hệ gì. Tôi đang làm việc đấy.”
Lăng Hạo để ngoài tai, động tác ung dung lấy ra một điếu thuốc tùy tiện hút trước mặt cô. Cả căn phòng bỗng im lặng.
Mộc Hoa căn bản không có chút kiên nhẫn, giẫm giày cao gót trước mặt hắn, khom người kéo người hắn đứng dậy thuận tay rút điếu thuốc của hắn ném đi. Cả hai đứng đối diện nhau, cô thấp hơn hắn rất nhiều, đầu cô ngửa cao lên nhìn hắn, hắn cũng không thèm ngó xuống nhìn cô mà khoác tay bảo người hầu ra ngoài.
“Nói đi! Anh muốn gì” Mộc Hoa nghiến chặt răng, cô không có chút kiên nhẫn. Bây giờ cô muốn trốn cũng không được và chỉ còn cách thỏa thuận với hắn. Hắn chịu để yên cho cô sao? Nằm mơ cô cũng không dám nghĩ tới.
“Trả thù” Phun ra hai chữ muốn bao nhiêu ác độc có bấy nhiêu ác độc. Nhìn gương mặt cô không còn hột máu Lăng Hạo phụt cười, lười biếng đến cái sô pha mặt chiếc áo khoác lên “Cô lấy của tôi một đứa con bây giờ tôi bắt cô sinh mười đứa con, sinh đến khi nào tôi chán thì cô được nghỉ ngơi. “
“Chưa hết... Cô cũng không phải là Lăng phu nhân của gia tộc Lăng. Cô cũng đừng mơ bước vào cửa của Lăng gia như 9 năm trước. Cô chỉ là người hầu. Cô tốt nhất nên làm theo những gì tôi nói nếu không chị ReaLa của cô đừng hòng sống soát”
- -------------------------------------------------------------------------