Mộc Hoa đóng chặt cửa phòng, cô nở nụ cười nhàn nhạt, anh muốn cô đi cô càng không đi, muốn ở bên người khác cô sao? Cô sẽ giành anh về, đấu tranh công bằng. Nghĩ đến đây cô liền tìm một váy ngủ quấn ngực màu đỏ bước vào phòng tắm.
Nara đứng bất động nhìn người trước mặt, cô có chút không vui, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo:“_Anh quên đồ sao?”
Lăng Hạo tiến vào nhà, ánh mắt quét một vòng sau đó mới gật đầu liền đi lên lầu. Anh đi vài bước bỗng dừng lại xoay đầu nhìn Nara:“_Em cũng về nhà sớm đi, đừng ở đây quá lâu.”
Nara đang uống nước ép táo nghe anh nói những lời vô tình thì không thể nhịn được phun nước ra, anh lúc trước luôn tìm cơ hội qua bên Anh Quốc thăm cô, còn nói muốn cô qua đây ở cùng anh để sum họp, cô về nhà mới có mấy ngày liền muốn đuổi cô đi.
Lăng Hạo chậm rãi cất bước khóe miệng khẽ cười, nếu không phải Diệu Phong nằng nặc xin anh đuổi vợ nó về thì anh còn lâu mới đuổi đứa em gái mình.
Mộc Hoa tắm xong cả người liền run rẩy, nhiệt độ thay đổi, gió mát thổi tới cô liền quấn chặt chăn nằm trên giường như một con sâu.
Lăng Hạo đẩy cửa phòng, nhìn thấy một cục to đùng bịt kín mặt mũi lộ ra hai cái chân đang ngọ nguậy, anh phì cười. Cánh cửa phòng tắm mở ra, anh thăm dò nước, nước lạnh ngắt. Cô gái này lại tắm nước này? Muốn đông cứng sao? Tâm tình liền ửng lên tầng chua xót, anh tắt nước đi ra ngoài.
Mộc Hoa đã chui đầu nhỏ ra ngoài, bởi vì lạnh mà mặt cô đã ửng màu hồng đào, cái mũi nhỏ chun lại. Cô nhìn anh kinh ngạc, mắt cô trợn tròn làm anh thấy chút buồn cười.
Nhìn lên tóc cô anh khẽ nhăn mặt, nghiêng đầu tìm gì đó. Cô chớp mắt nhìn chằm chằm anh:“_Anh tan tầm sớm thế?”
“_Ừm.” _Anh cầm máy sấy tóc bước đến giường cúi đầu sấy tóc cô_”Đã dặn bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng lười đến thế.”
Cô cảm thấy tim mình sắp nổ tung ra, ngọt ngào ôm anh nũng nịu:“_Em lạnh.”
Sắc mặt Lăng Hạo dịu đi, ánh mắt thẳng tấp nhìn cô:“Ăn gì chưa?”
Cô mím môi, lắc đầu.
“_Muốn ăn gì?” _Anh nắm cằm cô, hôn lên má một cái rồi trượt xuống dưới. Cô mặt một bộ váy ngủ dài qua gối, phần trên ngực quấn theo chữ V, màu váy đỏ chói làm nổi bật làn da trắng ngần của cô. Chiếc váy từ từ tụt xuống, cổ áo trễ nải kéo xuống nửa ngực lộ ra vòng một tròn trịa.
“_Cơm cuộn trứng.”_ Mộc Hoa thở dốc, cả người không còn khí lực.
Cả hai dán sát vào nhau, cô cảm nhận được tốc độ tim anh ngày càng nhanh. Mộc Hoa kiểng chân hôn lên môi anh, anh nhanh chóng đáp lại càng kịch liệt. Cô thở hổn hển:“_Em còn đi làm, mình ăn cơm đi.”
Anh không những không mất hứng mà còn dồn dập hơn lúc trước, thật lâu sau anh mới vuốt ve lưng cô, thủ thỉ:“_Anh không dừng được.”
***