Nara nghịch ngón tay:“Hazzza.. Muốn ở lại cũng được nhưng sau này cô phải làm tất cả những gì tôi nói.”
Không biết cô có phải bị dồn đến đường cùng hay không nên đã gật đầu từ sớm như bửa củi.
Nara nén lòng mình đang khua chiên múa trống, mở cờ trong bụng.
“Được. Để tránh cô thất hứa,tôi ở lại đây giám sát cô.”
*
*
*
Cuộc gọi từ Diệu Phong. Hai người bàn bạc rất lâu mới tắt máy.
[Anh phụ trách đem ông anh của em về nước an toàn, để ông ấy trì trệ về nước càng lâu mới được đó.]
[Bao nhiêu ngày?]
[Lần trước em và anh xa nhau ba tháng, nhớ không?]
[Ừm, giờ anh nhớ em muốn phát điên. Cho anh qua đó với!!!]
Anh còn gởi cho cô sticker khóc dạ đề.
[Không được. Anh giữ chân anh ấy ba tháng đi!]
[Anh cũng phải xa em ba tháng hả? Không được! Tuyệt đối không được ❌]
[Vậy hai tháng.]
[Say no.]
[Một tháng]
[Say no.]
[Ngoan nào, em cần phải dạy cô ta nhiều lắm!]
[???]
[Anh không cần biết chỉ cần giữ anh ấy một tháng, đến lúc anh hai bắt đầu nhớ cô ta, để anh hai về nước.Sau khi anh ấy về em cũng đã huấn luyện cô ta xong bảo đảm năm sau em có cháu.]
[¿¿¿]
*
*
*
Một tháng sau.
Nara giẫm chân, mặt tức giận đến mức ửng hồng,cô nuốt nước miếng.
“Cô nấu kiểu gì vậy, làm lại cho tôi.”
“Thịt bị khô rồi.”
“Cá cô làm sao còn chưa sạch vảy?”
“Canh nước biển hả, mặn chết tôi rồi.”
Mộc Hoa tức giận ném luôn tạp dề xuống đi thẳng lên lầu.
Nara không chỉ không tức giận mà còn cười khí thế.
Ba giờ chiều, Lăng Hạo rốt cuộc cũng về tới nhà. Anh ở bên đấy không ngày nào được nghỉ ngơi làm liên tục hai tuần mà công việc giống như không có giảm bớt.
Đến cửa biệt thự,anh giống như ngồi trên đống lửa lập tức đi vào trong nhà cũng không có nhớ mang theo hành lí vào trong.
Vừa mới bước vào mắt anh đã quét một lượt tới phòng khách, xác định cô không có ở đây mới trực tiếp chạy lên lầu.
Đứng trước phòng anh có chút khẩn trương, nghĩ đến việc gặp được cô tim anh lại bắt đầu rộn rã.
Tia mắt anh tràn ngập vui sướng, rón rén bước vào.
Trên giường không có.
Anh có chút hụt hẫng đi vào phòng tắm, cô không có.
Lăng Hạo giây sau bất ngờ, giây kế tiếp liền hoảng sợ.
Anh chạy tìm cô lục tung khắp nhà vẫn không thấy hình bóng cô, Lăng Hạo đứng bất động trên sân thượng.
Lẽ nào.?
Không phải, anh hằng ngày đều gọi cho người hầu báo cáo về cô mà.
Lăng Hạo vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình như cũ,rốt cuộc cũng không biết mình đã chạy xuống dưới lầu.
“Thím Lâm, cô ta đâu?”
Anh ngờ vực lên tiếng.
“Buổi chiều có đi ra ngoài. “
Bà cúi đầu giống như sợ anh sẽ nổi trận lôi đình.
Lăng Hạo không nghe rõ mình đã nghe được gì, đầu óc bắt đầu run rẩy.
Anh hống lên:“Ai cho phép cô ta ra ngoài, nói cho tôi! “
Lời chưa nói hết cô đã đứng trước mặt.
Lăng Hạo nhắm đôi mắt lại giống như vừa trút bỏ được việc gì, lông mi anh lại kịch liệt run rẩy như đang sợ.
Mộc Hoa bước lại gần anh như Nara bảo.
“Em xin lỗi, lúc nãy em nấu món cua cho anh lại phát hiện mình chưa mua gia vị nên đi ra ngoài không kịp nói cho thím Lâm.”
Nara đáng ghét lại dám đứng trên kia giám sát cô.
Sắc mặt Lăng Hạo đã dịu đi vài phần, trực tiếp cởi áo khoác ra ném cho quản gia.
“Bỏ đi, tôi đói rồi. Đi ra ngoài ăn.”
Mộc Hoa bị anh kéo lên xe, cô rụt cổ nói khẽ:“Em nấu cơm rồi mình ăn ở nhà đi.”
Lăng Hạo cảm giác lòng mình thật là ấm, một cỗ ngọt ngào dâng lên tới miệng.
Ngọt chết anh rồi.
“Ừm... Ưm.Hai em cũng đói rồi, cùng nhau ăn đi!”
Lăng Hạo một phen sửng sốt nhìn Nara và Diệu Phong đang ngồi chễnh chệ ở bàn cơm.
Nara nhìn Diệu Phong nháy mắt một cái”Em giỏi không?”
Diệu Phong nhướng mày”Giỏi tính kế lừa bịp, nghịch ngợm “
*
*
*
Mộc Hoa đang cố nhớ những gì Nara dặn dò, nét mặt sinh động lên. Đưa vào tầm mắt ai đó lại quyến rũ mê người.
Vừa vào phòng, cô còn đang dò mắt tìm cái váy ngủ Nara đưa cho cô bỗng nhiên bị bàn tay to lớn nắm lấy eo cô.
Môi cô bị anh hôn lên. Tay cô bị tay anh chéo ra phía sau, tay kia không đứng đắn luồn vào trong váy cô.
Giây sau cô đã bị đè xuống giường.