ROSE với đôi mắt ngấn lệ bước đến phía trước rồi thảy một nắm đất lên chiếc quan tài. Don Pablo đã là niềm an ủi cho cô trong suốt năm tuần qua, thế mà giờ đây ông đã qua đời và họ đang chôn cất ông.
Trở về nhà từ cái gọi là tuần trăng mật, họ chuyển đến gian phòng ngủ chính ở trang trại. Xavier đã đối xử với cô đúng như cách anh từng làm trước đám cưới: đóng vai một người chồng chu đáo trước mặt mọi người nhưng tránh mặt cô cả ngày nếu có thể. Chỉ đến khi đêm xuống, trên chiếc giường rộng thì mọi kiềm chế lạ kì trong anh mới trôi đi, rồi anh lại đầu hàng trước lửa đam mê bốc cháy trong họ. Nhưng đó không phải là tình yêu... và rồi trong ba tuần vừa qua, không có chuyện gì giữa họ cả bởi cả hai đã ở hai phòng ngủ tách biệt.
Rose trải qua phần lớn thời gian với Don Pablo để chăm sóc cho ông, và đáp lại ông đã dạy cho cô tiếng Tây Ban Nha. Hai tuần sau khi họ trở về trang trại, Xavier đi đến Seville vài ngày, để lại cô ở nhà với cha anh. Bệnh tình của Don Pablo lại trở nặng và bác sĩ Cervantes phải hỏi ý Rose liệu cô có thể tiêm thuốc giảm đau và lo liệu làm sao hạn chế bớt cơn đau cho ông già được không.
Lúc trở về từ Seville, Xavier đã lấy việc đó làm cái cớ để ngủ ở một phòng khác. Anh nói rằng không muốn làm phiền giấc ngủ ngắn ngủi của cô trong khi cô phải chăm sóc cha anh. Cá nhân Rose thì lại tin rằng đó là vì anh đã quay lại với người tình cũ nhưng cô không bao giờ hỏi anh.
Thay vào đó cô gần gũi và trở nên yêu quí Don Pablo. Ông làm cô vui bằng những câu chuyện về thời thơ ấu của Xavier, và vào cái đêm trước khi mất, ông bắt cô hứa rằng sẽ không bao giờ rời bỏ con trai ông. Ông đã linh cảm được có chuyện gì đó không ổn giữa họ.
Một nụ cười buồn bã hiện lên trên môi cô khi cô đưa bàn tay run rẩy quẹt đi giọt nước mắt trên má. Cô sẽ rất nhớ ông. Nhưng cô hài lòng vì biết rằng ông đã ra đi trong thanh thản với bí mật cô tiết lộ cho ông.
Cô quay bước đi khỏi phần mộ rồi đứng về phía sau Xavier. Nhưng không hề có bàn tay nâng đỡ nào từ chồng cô cả. Anh vẫn ở trong trạng thái cứng nhắc, những cảm xúc của anh như bị chặn lại, đôi mắt u tối của anh lạnh lẽo như vùng hoang mạc giá băng khi nhìn lướt qua cô, rồi trầm ngâm trở lại chiếc quan tài đang nằm trong đất khô. Sau đó mọi người quay lại những chiếc xe đang đợi rồi từ nhà thờ trở về nhà.
Một tiếng sau, khi bị bao vây bởi khách khứa, Rose mới ngạc nhiên vì Don Pablo quen biết với nhiều người đến vậy và được kính nể đến mức những thành viên chính phủ cũng có mặt. Liếc nhìn quanh đám đông, cô nhận thấy mọi việc dường như đều rất ổn. Những chiếc bàn xếp đầy đồ ăn được sắp ra ở sân trong. Sâm banh thì rót ra thoải mái, tất cả đều đúng như lời Don Pablo đặc biệt căn dặn. Ông không hề muốn bạn bè phải khóc than vì mình.
Có ai đó di chuyển ở phía bên trái cô khiến cô phải chú ý, rồi quay đầu lại, cái nhìn của cô dừng lại ở chồng mình, Xavier trông cao ráo và u buồn trong bộ vét đen giản dị, và rồi trong khi cô vẫn đang nhìn thì mái đầu đen của anh đã cuối xuống Isabelle, người đang mặc một bộ váy đen mỏng trưng ra gần hết bộ ngực và tám mươi phần trăm đôi chân của cô ả. Cô ta đang khóc và bám dính vào vòng tay của Xavier.
Một nụ cười cay đắng cong lên nơi miệng Rose. Cô từng nghĩ rằng Xavier đã quay lại với người tình nhưng có lẽ cô lầm rồi, có lẽ đó chính là Isabelle nếu xét theo những gì xảy ra ngày hôm nay. Bỗng nhiên Xavier ngẩng đầu lên và ánh mắt anh bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm. Cô nhướng mày lên, mắt cô lướt nhìn anh với sự khinh rẻ mà cô chằng buồn che giấu. Cô thấy miệng anh mím chặt giận dữ. Anh ta mong chờ điều gì cơ chứ? Tán tỉnh ngay trong lễ tang của chính cha mình. Rồi quay gót đi, cô hướng về phía sau của căn nhà.
Cô cần phải suy nghĩ mà khu vườn dài có mái che dẫn về phía hồ nước lại đúng thật là một nơi lý tưởng. Cô ngồi xuống cái băng ghế gỗ được cố tình đặt ở đó, một chỗ ưa thích của Don Pablo, rồi nhìn về phía mặt nước xanh tỏa ánh lung linh. Nắng không quá gắt với giàn cây leo sum suê đổ xuống từ mái hiên đem lại chút bóng mát.
Cô thở dài, vuốt phẳng chiếc váy đen bằng vải lanh phủ xuống đầu gối. Cô ngửa đầu về phía sau, nhắm mắt lại rồi từ từ xoay đầu trên vai trong khi cố xua đi cơn căng cứng nơi đỉnh sống lưng mình. Những tuần vừa rồi thật là căng thẳng. Ý nghĩ đó khiến cô rên lên trong căm phẫn. Nói vậy vẫn còn là nhẹ...
“Cho tôi cùng ngồi với cô được chứ?”
Cô mở mắt ra. “Sebastian.” Cô không muốn nói chuyện với hắn ta chút nào nhưng phép lịch sự buộc cô phải đáp lời. “Nếu anh thích.”
Anh ta cười vẻ khá thận trọng rồi đi đến ngồi xuống cạnh cô, và thứ gì đó trong Rose chợt bùng nổ. Cô thấy muốn bệnh và chán nản vì cứ phải lịch sự, giả tạo diễn vai người khác muốn. Cô đang dần mất đi bản tính bộc trực trong tình huống trớ trêu của những bí mật và dối trá. Cô đã có quá đủ rồi. Cô đứng bật dậy.
“Đúng vậy, tôi thực lấy làm phiền vô cùng đấy.” Cô quay về phía Sebastian, đôi mắt xanh của cô nảy lửa giận dữ khi nhìn anh ta. “Làm sao anh lại dám nói với Xavier những lời dối trá như thế về tôi? Ai cho anh cái quyền đùa giỡn với cuộc đời người khác vậy?”
Sebastian ngần ngại. “Vậy là cậu ấy đã nói với cô rồi.”
“Chứ anh tưởng sao? Anh ấy là chồng tôi,” cô nói nhanh trong khi cố kiềm chế cơn giận của mình. Vì bản thân mình cô cần phải biết những gì Sebastian đã làm hay đúng hơn là đã không làm mười năm về trước. “Anh thực sự đã nói với anh ấy rằng tôi ngủ với anh. Sao anh có thể làm như vậy?”
“Tôi biết, tôi biết và tôi xin lỗi. Nhưng lúc đó với tôi, cô chỉ là một người xa lạ, còn Xavier và tôi đã là bạn từ hồi nhỏ, thêm nữa, cậu ấy là ông chủ của tôi. Tôi chưa từng nghĩ đến hai người sẽ có thể gặp lại nhau.”
Ít ra thì anh ta cũng còn biết xấu hổ, Rose nghĩ. “Nhưng tại sao chứ?” cô hỏi.
“Cô không đoán ra sao?” anh ta nói cộc lốc. “Cô là một phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, kể từ giây phút tôi thấy cô trong căn hộ ấy, tôi đã biết cô hoàn toàn khác với mọi cô gái khác trong đời Xavier. Cô thực sự là mối đe dọa còn tôi lại rất yêu em gái mình là Catia mà nó thì đã muốn Xavier nhiều năm rồi.”
“Anh nói họ đã đính hôn. Anh nói với tôi rằng cô ấy còn trong trắng và đó là truyền thống. Xavier rất coi trọng sự ngây thơ của cô ấy.” Cô chợt muộn màng nhận ra điều đó nghe thật ngớ ngẩn.
Hắn phát ra tiếng cười tàn nhẫn. “Tôi chỉ mong có thế thôi. Catia từng ngủ với Xavier nhiều năm trước rồi, nhưng cậu ta chẳng bao giờ để ý đến nó, phần chính là bởi vì cậu ta không phải là người đầu tiên cũng đâu phải là kẻ cuối cùng. Tuần đó ở Barcelona, nó mong cậu ấy sẽ quay lại với nó nhưng cậu ta lại không muốn bị ràng buộc. Tôi chỉ muốn giúp nó mà thôi. Nhưng khi cô bước vào phòng và đưa cho tôi xem chìa khóa nhà, tôi đã biết rằng mình phải loại bỏ cô nên đã bịa ra câu chuyện cậu ta có cả đống chìa khóa cho những người tình. Tôi lợi dụng ý nghĩ rằng cô sẽ quá xấu hổ mà không thử chìa và tôi đã thắng.
Cô lắc đầu vẻ ghê tởm. “Còn về vụ đụng xe của Xavier?”
“Cậu ta bị tai nạn trên đường đi đến khách sạn cô ở. Tôi đã ở cùng trên chiếc xe ấy vì cố gắng thuyết phục cậu ta đừng quan tâm nữa. Tôi bảo rằng cô đã để lại chìa khóa và chỉ nói “Cảm ơn và tạm biệt.” Cậu ấy không tin tôi, nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa khi một gã tài xế say rượu chạy ngược đường tông vào xe cậu ta. Lạ lùng thay xe của Xavier không bị hư nhiều nhưng cậu ta bị phỏng khi cố kéo cái gã kia ra khỏi xe.
“Ôi lạy Chúa,” Rose thì thầm. “Rồi khi Xavier tỉnh lại, anh lại để cho anh ấy nghĩ rằng tôi biết vụ tai nạn nhưng không thèm đến gặp anh ấy.”
“Đúng vậy, lời cuối cùng trước khi Xavier bất tỉnh với tôi là phải gọi cho cô ở khách sạn.”
“Mà anh có gọi không?”
“Có, tôi có gọi chứ nhưng họ bảo rằng cô đã trả phòng rồi.” Chợt có một tiếng động nhẹ trong bụi rậm khiến Sebastian quay đầu lại. “Cái gì thế?”
“Không có gì đâu,” Rose sốt ruột trả lời. “Vậy anh đã làm gì?”
“Tôi bảo với Xavier là cô không quan tâm.” Sebastian nhún đôi vai rộng. “Cô đã tin câu chuyện của tôi rồi bỏ đi, còn Xavier phải nhập viện trong nhiều tuần với Catia đóng vai một cô bạn gái tận tâm. Chỉ ba tháng sau, cô lại gọi cho tôi, yêu cầu được nói chuyện với cậu ta khiến tôi lo ngại. Cậu ta đã khỏe lại và đòi liên lạc với cô để nói cho rõ ràng, Tôi nói rằng cậu ta chỉ phí thời gian mà thôi, cô không đáng để làm như vậy đâu. Cuối cùng để thuyết phụ thêm, tôi giả bộ miễn cưỡng thú nhận là tôi đã ngủ với cô sáng hôm ấy sau khi cậu ta đi.” Rose nhìn sững vào hắn bằng ánh mắt đầy kinh hãi. Sự dối trá thâm hiểm của hắn khiến cô phát hoảng.
“Cô phải hiểu cho tôi,” hắn ta nắm lấy cánh tay cô. “Tôi phải làm như vậy để bào đảm cho em gái mình. Xavier là cơ may cuối cùng của Catia. Người ta đã bắt đầu đồn đại về con bé.”
“Vậy nên khi tôi gọi đến, anh đã gọi trả lời lại bảo tôi là Xavier sẽ kết hôn và tuần tới, đó cùng là nói dối sao?” Rose hỏi thẳng thừng.
“Đúng vậy. Nhưng sau khi tôi nói với cậu ta rằng đã ngủ với cô, cậu ấy dường như không còn để tâm đến nữa, mà dù sao thì vài tháng sau đó cậu ấy cũng đã cưới Catia.”
Cô nhắm mắt lại trong chốc lát. Có quá nhiều dối trá, mạng sống của một đứa bé và tất cả đều là vì cái gì chứ? Liếc nhìn khuôn mặt bồn chồn của Sebastian, cô cay đắng hỏi. “Tại sao giờ đây đã mười năm quá muộn màng rồi anh mới nói cho tôi biết? Chắc chắn không phải là do lương tâm cắn rứt anh. Anh làm gì có lương tâm cơ chứ?”
“Tôi muốn tự mình biết câu trả lời.”
Rose xoay người lại và ngẩng đầu lên sửng sốt khi thấy sắc mặt giận dữ của Xavier. “Xavier, anh làm gì ở đây?”
Anh bắn cho cô cái nhìn giận dữ trong khi cơ mặt nơi gò má anh giật lên, “Quay vào nhà rồi tiếp khách của chúng ta đi. Để chuyện này cho anh.”
Rose định từ chối, cô nhìn hết người này đến người kia, vẻ mặt của Sebastian tỏ ra thách thức còn Xavier thì trông đầy sát khí. Họ như hai con hươu đực sắp sửa đánh nhau, hay đúng hơn là hai kẻ cứng đầu từng một lần hủy hoại cuộc đời cô, cô nghĩ chua cay. Bụng Rose thắt lại trong kinh tởm với những gì vừa nghe nói, rồi bằng sự cứng rắn không tưởng, cô quyết định để họ tự hủy hoại nhau. Cô quan tâm làm gì chứ? Rồi thế là cô nhún vai lướt qua hai người họ đi về phía căn nhà...
Cô lấy cho mình một ly sâm banh từ người phục vụ ngang qua, rồi dốc cạn một lần, cơn giận dữ cùng oán tức sôi lên trong cô. Nhưng cũng chính sự phẫn nộ ấy đã cho cô thêm sức mạnh hòa nhập vào đám khách khứa và nhận lời chia buồn từ số đông bạn bè của Don Pablo.
“Rosalyn yêu quí,” Bác sĩ Cervantes dừng cô lại. “Tôi phải đi bây giờ nhưng tôi không thể nếu chưa tỏ lòng biết ơn của mình một lần nữa. Don Pablo thực sự rất may mắn khi được cô chăm sóc, và ông ấy cũng biết vậy. Mặc dù hôm nay là ngày buồn nhưng chắc Don Pablo cũng đã yên lòng rồi. Cầu Chúa cứu rỗi linh hồn của ông ấy. Ông rất tự hào về cô.
Rose mỉm cười với ông già đã ngà ngà say nhưng tình cảm của ông ấy hoàn toàn chân thật. “Cám ơn, cám ơn ông đã tới dự.”
“Không đâu, người phải nói cảm ơn là tôi. Tôi đang ngày một già đi, quá già để hành nghề bác sĩ rồi. Sau này cô với tôi phải nói chuyện thêm. Tôi cần một người cộng sự, ai đó còn trẻ. Tiếng Tây Ban Nha của cô dưới sự chỉ bảo của Don Pablo tiến bộ thật phi thường, vì vậy hãy nghĩ về việc đó đi.”
“Tôi sẽ suy nghĩ,” cô cam đoan với ông trong khi thích thú bởi lời mời đó, rồi cô chúc ông ngủ ngon.
Một tiếng sau đó, phần lớn khách đều đã ra về. Rose thoáng thấy bóng Xavier cao lớn, xa cách nổi bật trong đám đông, nhưng anh tránh ánh mắt cô. Những đường nét khắc nghiệt của anh giấu trong chiếc mặt nạ không thể xuyên thấu khiến nhiều người cho là đó là vẻ đau thương, nhưng Rose lại không chắc. Cơn giận dữ của anh phần nào đã giảm bớt, và càng nghĩ về những tiết lộ của Sebastian thì mầm mống hi vọng nhỏ nhoi càng nảy nở trong trái tim cô. Nếu cô và Xavier chịu nói chuyện thẳng thắn, cởi mở với nhau thì có lẽ cuộc hôn nhân của họ sẽ được cứu vãn. Nhưng rồi cô lại thấy chồng mình đang chúc Isabelle ngủ ngon và cô tự rủa mình đã quá ngây thơ, khờ dại. Không có gì thay đổi cả... Cô nhìn anh hôn lên người đàn bà ấy rồi đứng thẳng lên nhìn xung quanh. Đôi mắt sẫm của Xavier chạm vào ánh nhìn của cô; cô nhìn anh tiến lại gần mình với nỗi đau đớn ngu ngốc trong tim.
“Rosalyn,” anh nắm lấy khuỷu tay cô. “Đã đến lúc chúng ta chào tạm biệt khách rồi.”
Cô phủi tay anh ra khỏi cánh tay mình. “Ý anh là chào Isabelle, quý cô bạn anh đã đi rồi mà,” cô nói vẻ châm biếm.
Đôi mắt đen của anh nheo lại khi thấy khuôn mặt giận dữ của cô. “Như anh đã từng nói với em rồi, cô ấy hiện giờ và cũng chưa bao giờ là bạn gái anh,” anh nói chắc nịch. “Còn bây giờ hãy ôm lấy cánh tay anh và cư xử cho giống một người vợ cho đến khi người khách cuối cùng đi khỏi để làm vừa lòng người cha quá cố của anh.”
Nói như vậy thì cô không thể từ chối được nữa. Cô đứng trong đại sảnh, nhận thức cao độ được sự thân mật của cơ thể đàn ông bên cạnh cô, cái chạm nhẹ của anh lên cánh tay cô cho tới những lời chào tạm biệt cuối cùng. Sau đó cô lạnh lùng dứt tay ra rồi quay mặt về phía Xavier, nói ra câu hỏi mà hai tiếng rồi cứ day dứt mãi trong tâm trí cô.
“Sebastian sao rồi?”
Xavier nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt anh cứng lại. “Hắn ta bỏ đi rồi và không bao giờ đáng để em bận tâm nữa.”
“Tôi hiểu rồi, và đó là tất cả những gì anh muốn nói ư?” cô hỏi.
Anh trở nên tự chủ đến lạnh lùng và rồi cô để ý thấy bàn tay anh thu lại thành nắm đấm ở hai bên sườn, một bên khớp tay căng ra trắng bệch nhưng bên còn lại thì đỏ máu.
“Anh không đánh hắn chứ?” cô thốt lên.
“Không, anh đã đấm tay vào tường.” Anh nói thêm mà không nhìn vào cô, “Bây giờ nếu em không thấy phiền thì hôm nay đã là một ngày khó khăn rồi mà anh thì vẫn còn có việc phải làm.” Rồi anh gần như khiến cô té ngã khi vội vàng đi ngang qua cô.
Rose nhìn theo phía sau mái đầu đen ấy, đôi vai anh căng cứng khi anh biến mất vào trong phòng làm việc rồi đóng rầm cửa lại đằng sau, để lại cô một mình đứng đó. Giờ thì anh đã biết hết sự thất, anh biết Sebastian đã nói dối cả hai người họ nhưng anh vẫn rời bỏ cô... Anh không thèm quan tâm... Chưa bao giờ quan tâm...
Mình phải đối mặt với điều đó, cô cay đắng nghĩ, Xavier không hề muốn cô, niềm đam mê đã tàn lụi. Ba tuần qua anh không hề chạm đến cô. Anh biến mất cả ngày, chỉ về vào buổi tối để ngồi với cha mình rồi bỏ đi khi Rose bước vào phòng bệnh. Trong tâm trí cô lại hiện lên nụ hôn tạm biệt âu yếm anh dành cho Isabelle. Chuyện anh đã ở với người tình hay với Isabelle thì có gì quan trọng chứ? Xavier từng hứa sẽ chung thủy với cô và anh đã không giữ lời.
Rose chớp đi những giọt nước mắt đang chực trào ra rồi nhìn quanh đại sảnh trống trải. Thật đúng là kết thúc của một thời đại, cô buồn bã nghĩ. Don Pablo đã không còn và có lẽ cũng không còn Rosalyn Valdespino nữa. Cô ước gì mình có thể trở về lại là bác sĩ May, quên hết mọi chuyện xảy ra trong vài tháng qua. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như thế. Còn lời hứa của cô khi ông trên giường bệnh thì sao? Liệu một người bị thất hứa có được quyền bào chữa cho một sự thất hứa khác không?
Cô lang thang qua căn bếp trong tâm trạng rối bời.
Max sắp sửa đi về và anh ta cố mỉm cười khi cô chúc anh ngủ ngon, nhưng khuôn mặt anh lại tràn đầy đau khổ. Rose ngồi xuống chiếc ghế tựa rồi chống cánh tay mình lên bàn, đầu cô gục xuống. Cô quá mệt mỏi và kiệt sức về mặt cảm xúc đến nỗi cô không chắc liệu mình có lết vào giường được không nữa mà chắc chắn là cũng không còn đủ sức để thách thức chồng mình. Cô không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cô thở dài rồi lau đi dòng nước mắt còn đọng lại, đứng dậy đi về phía đại sảnh, và bỗng cô nghe thấy âm thanh đó.
Tiếng rên như tiếng kêu của một con thú bị thương, tiếp theo là tiếng gì đó nghe như thủy tinh bị vỡ phát ra từ phía phòng làm việc. Không kịp suy nghĩ gì nữa, cô băng qua đại sảnh rồi mở cửa phòng làm việc ra.
Xavier đang ngồi sụp xuống chiếc ghế sô pha bằng da màu đen, đầu anh gục xuống bàn tay, đôi bờ vai rộng của anh đang run rẩy. Chiếc áo khoác cùng cà vạt anh cởi ra và mảnh vỡ của chai thủy tinh vỡ với vũng chất lỏng màu hổ phách đổ trên nền nhà lát đá. Có mùi rượu brandy rõ rệt lơ lửng trong không khí và chiếc ly thủy tinh trống rỗng trên bàn.
“Xavier,” cô thì thầm. Sự tự kiềm chế sắt đá của anh cuối cùng cũng vỡ vụn. Cô vội ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh anh rồi vòng một cánh tay an ủi qua vai anh.
Anh quay đầu lại, đưa đôi mắt nâu sẫm ướt nhòe lên nhìn cô. “Rosalyn em vẫn còn ở đây. Liệu sự dằn vặt của tôi sẽ không bao giờ chấm dứt sao?”' anh rên lên trong khi luồn những ngón tay run rẩy vào mái tóc rối bù.
“Được rồi... em biết. Đau khổ cũng là điều bình thường thôi, cha anh là một người tuyệt vời mà,” cô dịu dàng thì thầm, trái tim cô tràn ngập tình thương cho người đàn ông vốn dĩ thường cao ngạo, mạnh mẽ giờ đây lại bị cái chết của cha mình làm cho suy sụp.
Anh nâng tay lên vén một lọn tóc xoăn rơi xuống khỏi trán cô. “Sự cảm thông của em khiến anh thấy mình thật yếu đuối,” anh nói bằng giọng khàn khàn, những ngón tay dài của anh cầm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên nhìn thẳng vào anh. “Anh không thể dối em được nữa. Cái chết của cha anh không phải là nỗi dằn vặt của anh bây giờ. Chính em mới khiến anh ray rứt,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Sao em có thể đến an ủi anh sau những gì anh đã đối xử với em? Em chắc phải ghét anh lắm chứ.”
“Em là bác sĩ, em phải chăm sóc cho người khác.” Cô cố tỏ ra bình thường nhưng giọng cô run run trong khi gần như nghẹn lại vì xúc động. “Và em không bao giờ ghét anh được,” đó là tất cả những gì cô dám nói khi bộc lộ cảm xúc thật sự của mình. Cô thấy anh hít vào lần nữa rồi ngắm nhìn đôi mắt anh lang thang khắp khuôn mặt, mái tóc và thân thể mảnh mai rồi lại quay về khuôn mặt của cô.
Xavier nhìn cô thật lâu trong đau khổ, sự căng thẳng giữa họ ngày càng tăng, bàn tay anh vô tình siết chặt lại trên cằm cô. “Nhưng em có thể yêu anh nữa không?” anh hỏi bằng giọng khàn khàn. Cô bị kinh ngạc trong im lặng bởi sự sợ hãi và cô đơn trong mắt anh và biết rằng chính cảm xúc ấy cũng đang ám ảnh mình.
“Không, dĩ nhiên là em không thể rồi,” anh nói trong khi đứng lên. Anh quay lại nhìn xuống cô. “Anh đã mất đi cái quyền hỏi em kể từ khi anh tin những lời nói dối của Sebastian,” anh nói cay đắng. “Kể từ lúc anh ép em phải kết hôn với anh. Lạy Chúa! Anh ngạc nhiên vì em vẫn còn ở đây. Anh đã nghĩ rằng em sẽ rời đi ngay khi tang lễ kết thúc và người khách cuối cùng đi khỏi. Anh giam mình ở đây định uống say để không phải thấy em ra đi.” Khuôn miệng cứng cỏi của anh cong lên với cái nhăn mặt đầy chế giễu “Anh thậm chí còn không làm được điều đó nữa. Anh đã làm rơi cái chai.”
Rose chậm rãi đứng lên, đặt bàn tay mình lên cánh tay anh. “Anh có muốn em ra đi không?” cô thận trọng hỏi, ngón tay cô vô thức vuốt ve cánh tay trần của anh.
Anh ngắm nhìn bàn tay tái nhợt của cô trên da thịt rám nắng của mình. “Không.” Cô thấy yết hầu nơi cổ họng anh rung động mãnh liệt khi anh nuốt xuống, “Không có, khỉ thiệt, anh yêu em, anh đã luôn yêu em.”
Rose đã nghe được những lời cô hằng mong ước được nghe. Hi vọng bừng cháy lên trong tim cô. “Anh đã luôn yêu em trong suốt mười năm dài cô đơn đằng đẵng với vỏ bọc giả tạo của cuộc hôn nhân cùng người phụ nữ anh không yêu mà cũng không nên cưới. Rồi anh lại tìm được em, nhưng đã quá muộn rồi - Anh quá yêu em nên không thể giữ em lại khi mà em không hề muốn.”
Cô trở nên căng thẳng. “Và rồi anh sẽ để ai thay vào vị trí của em, Isabelle hay người tình của anh?” cô phải hỏi, cô đã chịu dày vò trong suốt mấy tuần qua khi nghĩ đến anh trong vòng tay của người đàn bà khác.
Anh mở to mắt nhìn cô. “Không bao giờ. Không ai trên cõi đời này có thể thay thế em được cả Rosalyn. Em phải biết điều đó, em phải cảm nhận thấy khi anh ở cùng em, chìm đắm trong em rằng anh yêu em chứ.”
“Nhưng mấy tuần vừa qua...”
Xavier ngắt lời, “Anh bị tra tấn bởi nóng lên vì em, đau đớn vì em nhưng không dám chạm vào em. Cha anh yêu quý em, ông đã nói với anh như thế trước khi anh đi Seville. Ông thấy mừng cho anh bởi vì cuối cùng anh cũng đã tìm được một người phụ nữ hoàn hảo. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi quen biết em, ông nhận ra vẻ đẹp bên trong cùng bản chất quan tâm, tính tình chu đáo, chân thật của em. Em gần như một vị thánh trong lòng ông. Ông sắp chết nhưng có thể nhận thấy những điều anh không chịu thấy. Sau đám cưới, anh cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết, anh không xứng làm hạt cát bên cạnh em bởi anh biết ông đã đúng. Không cần phải nghe Sebastian thú nhận hắn đã nói dối thì anh cũng đã biết từ trước rằng những gì anh buộc tội cho em có khả năng là sai rồi, và trong anh lại tràn ngập tình yêu dành cho em cùng lúc với cảm giác tội lỗi tồi tề. Anh trốn đến Seville vài ngày bởi không thể đối mặt với những gì đã làm với em.”
“Ôi, Xavier,” Rose thì thầm.
“Không, để anh nói hết đã. Khi quay về, anh thấy em cùng cha anh, em trò chuyện, an ủi và chăm sóc cho ông. Anh cảm thấy ghét bản thân mình đến nỗi không dám chạm vào em hay nói anh yêu em như thế nào. Anh không xứng với em, nhưng anh lại sợ em sẽ bỏ đi.”
Anh không nhìn vào mắt cô, nhưng anh đã nói yêu cô. Cô sẽ không để anh chơi trò quý tộc mà trốn tránh cô. “Anh sẽ không phải thấy em bỏ đi,” cô thì thầm trong cổ họng. “Trừ khi là tới phòng ngủ.”
Anh ngửa đầu về phía sau, đôi mắt ảm đảm của anh bỗng ánh lên tia sáng khi nhìn vào cô. “Rosalyn, anh đang đánh cược cả con tim của mình đấy, em không phải đang đùa chứ,” anh nói vẻ căng thẳng, nụ cười mập mờ hiện lên nơi khóe miệng anh khi anh thú nhận, “Anh không chịu nổi điều đó đâu.”
Cô đưa tay vòng quanh cổ anh rồi rúc vào cơ thể ấm áp, rắn chắc ấy. Cô ngẩng đầu lên; đôi mắt cô ánh lên tia nhìn như hồi xưa. “Em không có đùa đâu: Em yêu anh.”
Hai cánh tay mạnh mẽ như thép ôm lấy cô. “Anh không thể tin được điều này, nhưng anh sẽ không để em đổi ý đâu. Anh cần em rất nhiều, Rosalyn. Anh cần niềm an ủi từ cái ôm ngọt ngào của em mỗi đêm. Anh cần được quên mình trong niềm đam mê cùng em, anh cũng chẳng quan tâm liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ hay không,” anh cả quyết tuyên bố rồi chiếm lấy bờ môi cô trong cơn đói khát mãnh liệt đã nói thay cho tất cả.
Rồi anh ôm cô trong vòng tay đi đến phòng ngủ và đặt cô xuống trong khi nhanh chóng cởi nút trước của chiếc đầm cô đang mặc. Bàn tay cô cũng không ngừng hoạt động. Trong giây lát họ đã cũng khỏa thân trên giường. Miệng anh tìm kiếm môi cô; lưỡi anh liều lĩnh đói khát luồn sâu vào bờ miệng nóng bỏng tăm tối của cô. Rose đưa cánh tay âu yếm quanh cổ anh, dường như đã lâu lắm rồi anh chưa được hôn cô, và lần này anh tin tưởng khi cô nói “Em yêu anh”. Sau khi đã chìm đắm trong đau khổ và mất mát cả ngày nay thì đây chính là lời khẳng định cho tình yêu và bước nối tiếp cuộc sống, là đỉnh cao của niềm vui cho thể xác và niềm ủi an cho tâm hồn.
“Thực ra thì Sebastian có bị sao không anh?” Cô hỏi sau một lúc lâu sau khi đang nằm trong vòng tay anh, lười nhác sau kết quả của cuộc làm tình. Cô nâng bàn tay bị thương của anh lên miệng rồi hôn lên những khớp tay thô ráp.
“Anh nghĩ em biết rồi chứ,” anh lè nhè vẻ châm biếm. “Anh thấy em ra khỏi nhà rồi thấy Sebastian đi theo em. Anh theo sau hắn ta và đã nghe được tất cả những gì hắn nói với em. Anh ở trên chỗ bậc thềm và chỉ muốn giết hắn ta. Hắn đã lừa dối cả hai chúng ta. Khi anh nghĩ đến những năm tháng chúng ta đã lãng phí...” Xavier siết chặt lấy tay cô rồi dụi dụi cằm lên mái đầu cô. “Thế nhưng anh đã kiềm chế bản thân lại và chỉ cho hắn một cú đấm thôi. Chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp lại hắn nữa.”
“Anh ta là bạn anh,” Rose thì thầm. “Và anh ta chỉ là quá lo cho em gái mình thôi.”
“Hắn ta đã từng là bạn anh.” Xavier nói vẻ sắc lạnh. “Nhưng có vài việc trên đời này không thể tha thứ được.” Anh xoay cô lại trong vòng tay rồi nâng cằm cô lên, một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi anh, “Dù vậy anh cũng không thể xin em tha thứ cho hành vi đáng khinh của anh được.” Ý nghĩ đó khiến anh cau mày lại. “Thật ra tất cả đều là tại anh,” anh giận dữ nói. “Anh biết mình phải nên đi tìm em.”
“Anh bị tai nạn mà, mà theo lời Sebastian thì mặc dù vậy anh cũng vẫn đi tìm em. Bấy nhiêu là đủ cho em rồi, anh được tha thứ. Dù sao thì cũng là phần nhiều lỗi ở em. Em không nên tin những lời dối trá của anh ta.”
“Khi đó em chỉ mới mười chín tuổi. Anh già dặn hơn và phải hiểu biết hơn.” Anh nói, một nụ cười rầu rĩ thay cho cái cau mày nơi anh. “Có một việc anh không hiểu. Điều gì đã khiến em gọi cho Sebastian 3 tháng sau khi em đi vậy?
Rose đã từng lo sợ anh sẽ hỏi nhưng cô không thể né tránh nữa. Đôi mắt màu lục của cô tối đi vì đau đớn. “Em phát hiện mình có mang một tháng sau khi trở về Anh. Em có căn hộ riêng và có đủ tiền, em tự nhủ mình sẽ có khả năng trở thành một người mẹ đơn thân tốt. Dì Aunt nghĩ em vẫn còn đang đi nghỉ nên em cũng không cần phải nói cho ai hết. Nhưng em biết anh có quyền được biết, rồi nhiều tuần trôi qua, em bắt đầu trở nên chán nản. Cuối cùng em cũng gọi đến số trên tấm card anh đưa cho em và nói chuyện với Sebastian. Em không nói với anh ta là em có mang mà chỉ nói rằng em cần nói chuyện với anh gấp, dù vậy em nghĩ có lẽ anh ta cũng đoán ra được rồi. Tuy nhiên anh ta đã gọi lại cho em, nói là anh không muốn nói chuyện với em và tuần cưới anh sẽ kết hôn.” Rose dừng lại, ngước lên nhìn khuôn mặt kín như bưng của Xavier.
“Em nói tiếp đi.”
Cô chợt nhận ra anh nghĩ rằng cô đã bỏ đứa bé. “Em... em bắt đầu bị chảy máu vào chính cái ngày đó,” cô lắp bắp. Cô vẫn thấy thật đau khổ khi nói về chuyện này. “Em được đưa đến bệnh viện đêm đó và bị sảy thai; vì quá căng thẳng hay bị sốc, hay có lẽ chỉ là vô tình bị...”
“Không. Lạy Chúa! Không.” Xavier la lên. “Nếu anh biết chuyện này, anh hẳn đã giết tên khốn đó.”
“Được rồi anh.” Tay cô nâng lên ôm lấy khuôn mặt cứng rắn của anh. “Chuyện đã qua lâu lắm rồi.”
“Không, không thể.” Trái tim cô đau nhói khi nhìn thấy vẻ khổ sở trên khuôn mặt của anh. “Em không hiểu được đâu, anh từng kết hôn 8 năm trời, tụi anh ít khi ngủ với nhau, nhưng vì lí do nào đó mà Catia chưa bao giờ mang thai được. Có lẽ là cơ hội làm cha của anh rất nhỏ nhoi, và bây giờ em nói với anh rằng em từng bị mất đứa bé. Một trong những cãi vã của anh với cha chính là vì anh không có người thừa kế.”
“Uhm, nếu cha anh đang dõi theo chúng ta bây giờ,” Rose nói trong khi dịu dàng đưa ngón vuốt ve đường nhăn giữa trán anh, “Ông chắc sẽ mỉm cười rất tươi trên khuôn mặt già nua đáng yêu kia. Lẽ ra em nên nói cho anh trước nhưng em đã nói với ông trước khi ông qua đời rồi. Điều đó khiến cho ông vô cùng hạnh phúc. Em có thai rồi.”
“Em đang có mang con anh sao?” Giọng Xavier trầm khàn, cái nhìn sửng sốt của anh lướt khắp chiều dài thân thể trần trụi của cô. Một tay anh lướt xuống ngực cô một cách đầy sở hữu rồi dừng lại trên cái bụng phẳng của cô, đôi mắt đen của anh sáng lên ánh nhìn tha thiết. “Em chắc chứ? Khi nào đã-”
Rose cười toe toét. “Em là bác sĩ mà, còn truyền thống nhà Valdespino trên chiếc giường giành cho hậu cung vẫn còn có tác dụng đấy.”
“Ngay đêm đầu tiên,” anh nói. “Trong cả hai lần. Một nụ cười tự mãn thuần chất đàn ông hiện lên trên khuôn mặt rám nắng của anh. Cô đã khiến cho người chồng cao ngạo đẹp trai của mình trở lại.
Rose nâng tay lên luồn vào mái tóc của anh. Cô mừng vì đã xua tan được mối nghi ngờ về khả năng làm cha khỏi tâm trí anh. Cô kéo đầu anh xuống bờ môi khao khát của mình. “Anh có muốn chơi trò Bác sĩ và Y tá không?”
“Với anh làm y tá sao?” anh nói vui.
“Xavier à, có nhiều y tá là nam đây, anh lại độc đoán nữa rồi.”
“Đó không phải là điều duy nhất đâu,” anh gầm gừ và theo sau đó là tiếng cười trầm khàn cũng những nụ hôn dài, dịu dàng, đượm nỗi ân hận đòi được tha thứ, chấp nhận khoan dung cùng sự hứa hẹn đầy đam mê cho tương lai.