Cảnh sát hình sự ngồi chật kín phòng họp, tình hình an ninh của huyện Kim
tương đối tốt, một năm chỉ có lác đác vài vụ án hình sự lớn. Lần này xảy ra một vụ bắt cóc, mà mới bắt đầu, tội phạm bắt cóc đã cắt tai của con
tin, thủ đoạn tàn nhẫn, tính chất dã man, hơn nữa tội phạm bắt cóc còn
ngang nhiên khiêu khích cảnh sát, khiến cho cảnh sát vô cùng tức giận!
Sau khi thông báo tình hình vụ án trước cuộc họp, Vương Các Đông nói: “Đầu
tiên chúng ta phải làm rõ xem bọn bắt cóc tất cả có mấy người. Cho đến
giờ, đối tượng liên hệ với chúng ta chỉ có một tên, nhưng hắn luôn tự
xưng là “chúng tôi”, trước mắt vẫn chưa rõ bọn chúng có tất cả mấy người và có mấy nơi ẩn náu?”
Một cảnh sát lớn tuổi phân tích: “Đối
phương tự xưng là “chúng tôi”, nhưng tôi cảm giác tội phạm bắt cóc chỉ
có một mình hắn ta, không có đồng bọn nào khác.”
”Ồ?” Vương Các Đông ngạc nhiên nhìn người cảnh sát nọ, hỏi: “Sao anh lại nghĩ thế?”
”Tên bắt cóc nói hắn là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở bên cạnh
hắn, nhưng lúc cắt tai, lại nói là việc đó khiến hắn thấy ghê cả người.
Nếu Giang Tiểu Binh không ở cạnh hắn, mà là ở một chỗ khác cùng với đồng bọn của hắn, thì làm sao hắn có thể cắt tai Giang Tiểu Binh được, làm
sao thấy ghê người được? Từ chi tiết này có thể thấy người trung gian là giả, Giang Tiểu Binh ở ngay chỗ hắn, hắn tự xưng “chúng tôi” chỉ nhằm
mục đích giả vờ là có nhiều người, lừa cảnh sát.
Một người khác
phản bác: “Phân tích của anh không đúng, tôi nhớ là lần đầu tiên trước
khi cắt tai, đối phương nói trong điện thoại là hắn phải bàn bạc đã, sau khi ngắt điện thoại, mấy phút sau mới gọi lại hỏi trên tai Giang Tiểu
Binh có phải là có một nốt ruồi lớn màu đen. Điều này cho thấy Giang
Tiểu Binh đúng là không ở bên cạnh người trung gian, hắn gọi điện thoại
cho đồng bọn hỏi rồi mới nói. Còn về chi tiết hắn nói ghê người, không
phải là để chỉ việc cắt tai, mà là chỉ việc để cái tai ở đường Vọng
Giang. Đồng bọn của hắn đã cắt tai của Giang Tiểu Binh ở một chỗ khác,
sau đó đưa cái tai cho hắn, hắn cho vào hộp giấy rồi mang đến để ở đường Vọng Giang.”
Người cảnh sát lớn tuổi nói: “Nếu Giang Tiểu Binh ở trong tay đồng bọn của hắn, tại sao sau khi cắt tai Giang Tiểu Binh
rồi, đồng bọn của hắn không trực tiếp mang đến đường Vọng Giang mà lại
phải đưa cho người trung gian để người trung gian mang đến đó?”
Người này đáp: “Chi tiết này cho thấy bọn tội phạm phân công nhiệm vụ rất kín kẽ, những người khác chịu trách nhiệm khống chế Giang Tiểu Binh, mọi
việc tiếp xúc với bên ngoài đều do gã là người trung gian này đảm nhiệm. Cho dù là người trung gian có bị bắt, con tin vẫn bị bọn chúng khống
chế, vẫn có thể xoay xở đối phó với cảnh sát.”
Nghe anh ta nói
vậy, người cảnh sát lớn tuổi cũng chưa tìm được ra lý do gì để phản bác
ngay lúc đó, vì tất cả những suy đoán của họ đều chỉ căn cứ vào nội dung những cuộc nói chuyện điện thoại của “người trung gian”, lời nói của
tên này có mấy phần thật, mấy phần giả, hoàn toàn không thể khẳng định
được.
Vương Các Đông thấy quan điểm của họ đều có lý, khi nói
chuyện điện thoại với tên bắt cóc, hắn tự xưng là “chúng tôi”, nói là
Giang Tiểu Binh không ở cạnh hắn. Nhưng ít nhất, hắn đã thấy tai của
Giang Tiểu Binh, và cũng chính là hắn mang đến để ở đường Vọng Giang.
Nếu đúng là bọn bắt cóc có sự phân công nhiệm vụ chặt chẽ như vậy, xem
ra bọn chúng không phải là dạng vừa, để phá được vụ án này không hề đơn
giản.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Các Đông nói: “Hiện giờ chỉ có chút manh mối là mấy cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa chúng ta và tên bắt cóc, chỉ dựa vào mấy cuộc điện thoại này, vẫn chưa khẳng định
được rốt cuộc bọn bắt cóc có mấy người. Có lẽ chúng ta phải cân nhắc đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, tin lời tên bắt cóc, hắn là người
trung gian, còn có những tên đồng bọn khác đang khống chế Giang Tiểu
Binh. Bây giờ, quan trọng nhất là phải tìm ra được vị trí của tên bắt
cóc. Cho dù là người trung gian, hay là những tên đồng bọn khống chế
Giang Tiểu Binh, chỉ cần tìm ra được một trong những chỗ ẩn náu của
chúng, là có thể bắt được toàn bộ nhóm tội phạm. Ừm… vẫn tiến hành theo
các bước thôi, đội trưởng Lâm, anh giảng giải cho mọi người biết về tình hình mất tích của Giang Tiểu Binh trước đã.”
Lâm Kiệt đứng dậy,
bật máy chiếu, trên tường hiện ra một tấm bản đồ, anh cầm bút hồng ngoại giới thiệu: “Giang Tiểu Binh bị mất tích sau khi đi vào đường An Lạc,
con đường này dài khoảng hơn bốn trăm mét. Mọi người có thể thấy, địa
hình của đường An Lạc tương đối thuận lợi cho việc phá án của chúng ta.
Một bên đường men theo con sông, con sông này rất sâu, tội phạm không
thể ra vào theo đường sông. Bên kia đường là nhà dân và cửa hàng, tất cả có hơn bốn trăm hộ gia đình, cả một dãy sát mặt đường đều là nhà, phía
sau là một khoảng cây xanh và đoạn đường đã bị phá, các tòa nhà sát
nhau, cũng không có lối ra vào nào khác. Hơn nữa, cả hai đầu của đường
An Lạc đều có camera giám sát, có nghĩa là toàn bộ con đường An Lạc là
một khu khép kín. Khi hành động, bọn tội phạm tất phải đi qua chỗ camera giám sát. Mặc dù vụ án xảy ra vào buổi tối, camera giám sát ghi hình
không được rõ lắm, nhưng chúng tôi đã xem một lượt từ đầu đến cuối, chỉ
phát hiện thấy Giang Tiểu Binh đi vào ở chỗ camera phía tây, sau đó
không thấy đi ra ở bất cứ chỗ nào khác. Như vậy bọn tội phạm đã khiến
Giang Tiểu Binh biến mất trong khu vực khép kín ở đường An Lạc này, chỉ
có hai khả năng: một là chúng đã cho Giang Tiểu Binh vào ô tô chở đi chỗ khác, hai là bọn tội phạm ẩn náu ngay trong một nhà nào đó bên đường An Lạc.”
Vương Các Đông bổ sung: “Khả năng bọn tội phạm ẩn náu ngay ở đường An Lạc không lớn lắm. Vì theo như chúng tôi đã điều tra, Giang
Tiểu Binh về nhà theo nhiều tuyến đường khác nhau, không cố định, thường thì cậu ta đi cùng với bạn cùng lớp vòng theo con đường lớn phía ngoài, rất ít khi đi xuyên qua đường An Lạc. Nếu bọn tội phạm ẩn náu ngay ở
đường An lạc, để bắt cóc được Giang Tiểu Binh, bọn chúng phải đợi đến
khi có đủ ba điều kiện. Một là Giang Tiểu Binh đi một mình; Hai là Giang Tiểu Binh đi vào đường An Lạc để về nhà; Ba là lúc đó trên đường An Lạc không có người. Khả năng hội tụ đủ cả ba điều kiện này là rất thấp. Cho nên tôi nghĩ, nếu bọn tội phạm định thuê sẵn nhà ở đường An Lạc, đợi
khi có đủ cả ba điều kiện bắt cóc Giang Tiểu Binh, dựng lên việc Giang
Tiểu Binh bị mất tích giả, thì chắc phải đợi đến tháng mười ba, khả năng này rất thấp. Cho nên có thể là bọn tội phạm đã chở Giang Tiểu Binh đi
qua chỗ có camera giám sát bằng ô tô. “
Mọi người đều nhất trí với phân tích của Vương Các Đông.
Vương Các Đông tiếp tục nói: “Nếu bọn tội phạm chở Giang Tiểu Binh đi chỗ
khác bằng ô tô, cho dù là xe của bọn chúng đã đỗ sẵn ở đường An Lạc từ
trước khi hành động, hay là sau khi khống chế được Giang Tiểu Binh mới
cho xe vào để chở đi chỗ khác, thì kết quả cuối cùng vẫn là sau khi xảy
ra sự việc, ô tô mới ra khỏi khu vực có camera giám sát trên đường An
Lạc. Đội trưởng Lâm, sau khi sự việc xảy ra, có mấy chiếc xe đi ra khỏi
khu vực có camera giám sát trên đường An Lạc?”
Lâm Kiệt đáp: “Lúc đó trời đã tối, là mùa đông nên lưu lượng xe rất ít, chúng em đã thống
kê, trong một tiếng đồng hồ sau khi sự việc xảy ra chỉ có chín chiếc xe ô tô đi ra khỏi khu vực có camera giám sát trên đường An Lạc. Chín chiếc
xe này đều chạy qua đường An Lạc, chứ không phải là đỗ sẵn trên đường An Lạc từ trước.”
Vương Các Đông hỏi: “Có điều tra được toàn bộ số xe này không?”
”Camera ghi hình rất mờ, lại là buổi tối, xe nào cũng bật đèn, hầu hết đều
không nhìn rõ được biển số xe. Nhưng em định nhờ chuyên gia hình ảnh của Sở Công an thành phố giúp đỡ, điều chỉnh cho rõ hình ảnh. Cho dù kết
quả cuối cùng có không được như ý, chúng ta căn cứ vào đặc điểm chủ yếu
của xe, sớm muộn cũng tìm ra được mấy chiếc xe này, nhưng việc tìm kiếm
có lẽ rất khó hoàn thành được trong vòng ba ngày.”
Vương Các Đông đưa tay chà bộ râu lún phún trên mặt, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Mấy
chiếc xe này cũng không chắc đã là xe của bọn bắt cóc. Đường An lạc được đỗ xe đúng không?”
”Được, mé bên phải là phần đường để đỗ xe, bọn em đã tìm hiểu rồi, tối nào cũng có hai ba mươi chiếc xe đỗ ở đó.”
Vương Các Đông nói: “Lần này giọng của bọn bắt cóc rất rắn, rất tự tin, hiển
nhiên là đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Những tên bắt cóc thông minh sẽ
không đi qua khu vực có camera để rời khỏi hiện trường ngay lập tức,
chúng sẽ khống chế Giang Tiểu Binh trong xe một thời gian, nếu chúng đợi đến hôm sau mới rời đi chỗ khác thì rất khó có thể điều tra toàn bộ số ô tô ở hiện trường.”
Lâm Kiệt nói: “Em cảm giác bọn bắt cóc này bị biến thái tâm lý, chắc là không thông minh đến mức đó, cũng không kiên
nhẫn để đợi đến hôm sau đâu.”
Vương Các Đông buông một câu nửa rắn nửa mềm: “Đừng có phá án bằng cảm giác.”
Mặc dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng hiểu được ẩn ý trong đó.
Nếu không phải là Lâm Kiệt dựa vào cảm giác, tự cho là mình thông minh, hai cái tai của Giang Tiểu Binh đã không bị cắt. Từ trước đến giờ, Vương
Các Đông luôn có cảm giác Lâm Kiệt làm việc hơi hấp tấp, phá án không
được cẩn trọng, không thể làm được việc lớn.
Lâm Kiệt mím môi,
đành nói: “Tình hình mất tích của Giang Tiểu Binh về cơ bản là như vậy,
anh cả, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Vương Các Đông suy
nghĩ một lúc rồi bảo: “Muốn xác định được tên bắt cóc trước khi giao
tiền chuộc, chúng ta chỉ còn có hơn hai ngày, tiếp theo phải làm tốt bốn nội dung công việc sau. Một là cử công an mặc thường phục đến khu vực
gần trường học để điều tra, hỏi đám bạn thân của Giang Tiểu Binh xem gần đây nó có biểu hiện gì bất thường không. Bình thường Giang Tiểu Binh
hay đi về nhà cùng với đám bạn này, hôm đó đúng lúc cậu ta đi một mình
thì bị bắt cóc, chi tiết này cho thấy bọn bắt cóc đã bám theo để theo
dõi rất nhiều ngày mới chớp được cơ hội. Không biết chừng có thằng nhóc
nào trong đám đó chú ý thấy có kẻ bám theo bọn chúng. Ngoài ra, việc
trọng điểm là phải chú ý đến những thành phần xã hội đen có quan hệ thân thiết với Giang Tiểu Binh, nhất là mấy thằng lưu manh đã thành niên,
xem có khả năng mấy thằng lưu manh này cấu kết với bọn bắt cóc hay
không. Nếu khó hỏi thì cứ tóm hết mấy thằng lưu manh đó về nhốt một thời gian, khi nào làm rõ được vụ án thì thả ra. Thứ hai, hơn bốn trăm hộ
dân ở đường An Lạc, cử người mặc thường phục phối hợp với dân phòng khu
vực đến từng nhà một hỏi han điều tra, mặc dù khả năng bọn bắt cóc ẩn
náu ở đường An Lạc rất thấp, nhưng ta vẫn nên làm tốt mọi việc theo đúng quy trình, để đề phòng mọi khả năng. Đúng rồi, người làm việc này phải
mang theo súng, vì giọng điệu của bọn bắt cóc rất ngạo mạn, có thể chúng có một số thủ đoạn. Thứ ba, tiếp xúc hỏi thăm cư dân ở khu vực gần
đường An Lạc xem buổi tối hôm xảy ra vụ án có ai nghe thấy tiếng kêu
cứu, hoặc là có nhân chứng tận mắt nhìn thấy sự việc không. Thứ tư, việc điều tra xe ô tô nhất định phải làm thật kĩ lưỡng. Đây là manh mối rõ
nhất về việc Giang Tiểu Binh bị đưa ra khỏi đường An Lạc được camera
giám sát ghi lại. Mặc dù công việc này không thể hoàn thành trong vòng
hai ba ngày, nhưng được bao nhiêu cũng tốt, cần gấp rút tiến hành. Đội
trưởng Lâm, anh bố trí triển khai bốn việc này ngay, ngoài người trong
đội của chúng ta ra, điều thêm mấy người cảnh sát nhân dân có kinh
nghiệm ở đồn công an khu vực nữa.”
Lâm Kiệt lập tức nhận lệnh: “Vâng, anh cả, thế còn nhà Vương Lệ Cầm thì thế nào?”
Vương Các Đông đáp: “Có người theo dõi suốt ở đó, nếu bọn bắt cóc gọi điện
thoại đến, bất cứ lúc nào cũng kết nối được với chỗ tôi. Có điều bọn bắt cóc đã đưa ra lời khiêu chiến với thời gian ba ngày, nếu chúng ta không thể phá án được trong khoảng thời gian này, không chỉ là vấn đề danh dự của cảnh sát, mà tiếp đó đến lúc phải nộp tiền chuộc, chúng ta sẽ rất
bị động.”