Nắm rõ toàn bộ giờ giấc sinh hoạt của đối tượng là tiền đề và cơ sở để ra tay giết đối tượng.
Công việc này chừng như đơn giản, nhưng thực ra lại rất phức tạp, tỉ mỉ và rất khó khăn.
Lúc đầu Trần Tiến định sử dụng cách trực tiếp bám theo, nhưng sau khi thử, anh ta thấy không khả thi.
Khi bám theo, bạn không được gần quá, cũng không được xa quá. Gần quá dễ bị phát hiện, xa quá dễ để mất mục tiêu. Nhất là khi Trần Tiến chọn thời
gian gây án vào buổi tối, vào mùa đông buổi tối trên đường rất ít người, nếu bạn phát hiện ra có một người cứ đi theo bạn trong khoảng cách một
hai trăm mét, có ngốc đến mấy, bạn cũng sẽ cảm giác là có gì đó không
ổn.
Việc này không thể giống như những tình tiết thường gặp trong những bộ phim truyền hình cổ trang, khi mục tiêu cảm giác có người bám
theo ở phía sau, anh ta quay đầu lại, bạn vội nhảy vào một hàng hoa quả
mua lê, thế là nấp đi được. Đêm hôm khuya khoắt, Trần Tiến tìm đâu ra
nhiều hàng hoa quả như thế?
Thêm vào đó, Trần Tiến rất béo, cơ
thể đồ sộ, không thể hành động nhanh nhẹn. Cho dù anh ta có là kiện
tướng thể thao, có thể dễ dàng bám theo mục tiêu suốt chặng đường, thì
bây giờ dọc đường đầy camera giám sát, nghĩ thế chỉ có tự lừa mình.
Anh ta đã nghĩ rất nhiều về việc bám theo mục tiêu, cuối cùng vẫn sử dụng
biện pháp ngốc nhất, phiền hà nhất, nhưng cũng là cách an toàn nhất - ôm cây đợi thỏ.
Ví dụ như khi ra tay với Giang Tiểu Binh, giả sử có tất cả ba con đường có thể đi từ trường về nhà nó, đầu tiên bạn không
biết nó sẽ đi tuyến đường nào, nên bắt đầu thế nào?
Rất đơn giản, hôm đầu tiên, bạn nấp ở con đường thứ nhất, nếu thấy Giang Tiểu Binh
không hề xuất hiện trên con đường này, có nghĩa là nó sẽ không đi theo
con đường thứ nhất. Hôm thứ hai, nấp ở con đường thứ hai, cứ lặp lại quá trình đó. Nếu bạn liên tục ôm cây đợi thỏ nhiều ngày liền, sẽ thống kê
được hằng ngày xác suất nó đi theo các con đường đó thế nào, nó xuất
hiện trên một con đường vào khoảng thời gian nào. Sau khi có được hai số liệu này làm cơ sở, mới có thể tăng khả năng phạm tội thành công và đảm bảo được an toàn cho mình.
Hơn nữa với cách theo dõi này, khi
cảnh sát kiểm tra camera giám sát chắc chắn không chú ý đến bạn, vì bạn
chỉ ở yên tại một điểm.
Tất cả mọi việc đều phải tiến hành phân
tích số liệu, cho dù là làm nghiên cứu về hóa học, hay là phạm tội, đây
đều là thói quen nghề nghiệp của anh ta.
Bây giờ là chín giờ bốn
mươi phút tối, Trần Tiến ngồi trong một chiếc xe Mercedes cũ mua lại,
cửa sổ bên tay được kéo xuống hở ra một khe nhỏ.
Chiếc xe này anh ta mua một tháng trước, biển số ở Hàng Châu, anh ta chọn chiếc xe này
đầu tiên vì nó là xe Mercedes, bất cứ người nào, kể cả cảnh sát phá án,
trong tiềm thức đều nghĩ rằng người lái xe Mercedes không thể là tội
phạm giết người. Mặt khác, nếu mua một chiếc xe Mercedes mới, có khả
năng cũng sẽ bị chú ý, phạm tội không thể giống như thâm nhập vào
Showbiz, lặng lẽ một chút vẫn hơn.
Lúc này, ở huyện Kim, nơi cách anh ta không xa, chuông báo kết thúc tiết tự học cuối cùng reo lên,
tiếp đó các lớp học bắt đầu ồn ào, từng tốp học sinh kéo nhau ra khỏi
lớp học, có nhóm đi về phía kí túc xá, có nhóm đi về phía nhà để xe.
Trường phổ thông trung học 1 một là trường trọng điểm của tỉnh, Lục Tình - con gái duy nhất của Lục Vệ Quốc, tổ trưởng tổ dân phố nơi Cam Giai Ninh ở, học ở trường này.
Chắc chắn là chạy vào trường này. Trần Tiến
nghĩ thầm trong lòng, miệng khẽ hừm một tiếng khinh thường. Anh ta không tin là con nhà quan chức mà cũng có đứa có chí tiến thủ.
Anh ta
chỉ biết là Lục Tình học ở trường phổ thông trung học số một, cũng không rõ cụ thể học lớp mấy, là học sinh bán trú, không ở trường. Anh ta đã
theo dõi Lục Tình mấy ngày liền.
Không ở trường, ha ha, tốt đấy.
Năm sáu phút sau, bắt đầu có học sinh đạp xe đạp đi qua chỗ xe của anh ta, anh ta chăm chú tìm bóng dáng của Lục Tình.
Con bé này... rất giống. Anh ta lấy bức ảnh chụp trộm bằng điện thoại di dộng ra, đối chiếu một lần nữa, hừm, chính là nó.
Không đợi Lục Tình đi qua, anh ta khởi động xe, lái xe về phía trước, đi vòng theo một con đường xa khác, cho xe đi vào một con đường phụ. Anh ta
phải tích lũy số liệu rất nhiều lần, để phán đoán xác suất và khoảng
thời gian Lục Tình đi qua chỗ này.
Một lúc sau, Lục Tình đạp xe vào con đường.
Trần Tiến quan sát kĩ một lúc, không lẽ lại vận may lại tốt thế! Hôm nay nó
đi về nhà một mình, không có bạn đi cùng, mà lại rất ngẫu nhiên, bây giờ trên đường không có một bóng người! Hơn nữa, anh ta cũng biết, gần con
đường này không có camera giám sát.
Vốn chỉ định bám theo để nắm rõ thói quen, giờ giấc, hôm nay có luôn cơ hội trực tiếp ra tay sao?
Có ra tay không?
Bạn của tôi, cơ hội lần này quá tốt, không cần cậu đến giúp.
Anh ta thấy trong lòng phấn chấn, vội lấy ra một viên thuốc, uống một ngụm
nước, anh ta biết khi mình phấn chấn, rất dễ rối loạn thần kinh thực
vật, buộc phải uống thuốc ức chế trước.
Lúc này, chiếc xe đạp của Lục Tình đang tiến lại gần, tốc độ vừa phải, không nhanh, không chậm,
mắt Trần Tiến chăm chú theo dõi qua khe hở trên cửa xe, một tay khẽ kéo
kính cửa xe xuống một chút, một tay khác, đã sờ xuống phía dưới ghế lái
phụ.
Mười mét... năm mét... ba mét...
Lúc này, Trần Tiến nghe thấy giọng của Lục Tình.
Nó đang học từ vựng tiếng Anh!
Học từ vựng tiếng Anh một cách rất chăm chỉ.
Mặc dù Trần Tiến người đã sống hơn mười năm ở Mỹ, thấy giọng đọc tiếng Anh của nó thật ngây ngô non nớt.
Nhưng, Trần Tiến lại cười.
Anh ta buông tay, lòng xao động.
Có thể, Lục Tình sẽ mãi mãi không bao giờ biết, vào một buổi tối mùa đông
khi nó mười bảy tuổi, giờ phút nguy hiểm nhất cuộc đời đã lướt qua nó
trong vô thức.
Tử thần đã mỉm cười và nhìn nó đi xa dần như thế.