Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 4: Chương 4




Đã vào giữa thu, mặt trời xuống núi sớm, mới gần 8 giờ mà trời đã tối đen như mực.

Hôm nay mẹ chồng khóc ngất đi mấy lần, giờ đã lên lầu đi ngủ.

Cam Giai Ninh cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng mà cũng không thấy đói, cô cố gắng kìm nén nỗi đau, nấu cơm cho con trai, cho nó ăn, xong lại dỗ cho nó ngủ.

Sau khi con trai ngủ say, Cam Giai Ninh ngồi xuống bên đầu giường, đưa tay vuốt ve mặt con, lòng thắt đau, cô không biết mình còn được ngắm con trai mấy lần như thế này nữa.

Từ khi đưa ra quyết định khó khăn ấy, cô đã biết thời gian không còn nhiều nữa.

Cô ngồi một lúc lâu, mắt chợt thoáng một ánh sắc lạnh, cô đứng dậy, cầm lấy chiếc ghế đẩu, đi đến trước tủ quần áo, đứng lên loay hoay một hồi mới lôi được ra một chiếc hòm trên nóc tủ.

Cô khẽ đặt chiếc hòm lên bàn, từ từ mở ra, những dụng cụ thí nghiệm bên trong chiếc hòm dần lộ ra.

Từ sau khi lấy chồng, cô không còn làm công việc nghiên cứu hóa học nữa, nhưng thuở xưa khi còn ngồi ghế nhà trường, cô từng một thời được các bạn cùng lớp phong là “Nữ hoàng hóa học”, cô dành cho hóa học một tình cảm vô cùng sâu nặng.

Cho dù đã thôi việc, toàn tâm toàn ý làm một người mẹ hiền vợ đảm, cô vẫn cất giữ những dụng cụ này làm kỉ niệm.

Cô từng nghĩ rằng tất cả những dụng cụ này sẽ là vật kỉ niệm được phong kín, là ký ức về một thời thanh xuân đã qua, một thời miệt mài nghiên cứu, tràn đầy đam mê, đến khi nào con trai học cấp hai, cấp ba, nếu lúc đó cô vẫn còn nhớ được những kiến thức trước đây, thì có thể lấy ra để kèm con trai làm bài tập môn hóa.

Không ngờ, bây giờ đã phải dùng đến những “người bạn cũ” này.

Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn lấy ra một chiếc ca tráng men miệng rộng không có tay cầm, cảm nhận nhiệt độ của chiếc ca, nhớ lại những câu chuyện thời đi học.

Bên trong chiếc ca còn có mấy chiếc cốc nhựa dùng cho phòng thí nghiệm, kích cỡ to nhỏ khác nhau, cô cẩn thận nhấc từng chiếc ra, đặt lên bàn. Còn có đèn cồn, ống thí nghiệm, bình thót cổ, chảo, ống chưng cất, nhiệt kế, cân, ống khắc độ, giá đỡ bằng sắt…

Nhìn những vật dụng này, cô bất giác mỉm cười, nụ cười tự đáy lòng.

Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy những thứ này.

Được rồi, dùng những thứ này để làm gì đây?

Thuốc nổ đen, chính là thứ thuốc nổ truyền thống nhất của Trung Quốc thời cổ đại, thành phần rất đơn giản, diêm tiêu, lưu huỳnh và than củi, mấy thứ này rất dễ kiếm. Có điều thuốc nổ đen có sức công phá quá yếu, phạm vi phát nổ hẹp, tất nhiên nếu muốn sức công phá lớn cũng được, làm một gói thuốc nổ to là được, nhưng như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện.

Suy nghĩ một lúc, hay là sử dụng TNT nhỉ.

TNT có tên đầy đủ là Trinitrotoluen, là loại có sức công phá mạnh nhất, tính chất ổn định nhất trong tất cả các loại chất nổ cơ bản. Hơn nữa, đề tài nghiên cứu trong khóa luận tốt nghiệp trước đây của cô chính là cách cải tiến công nghệ chế tạo Trinitrotoluen.

Các bước chế tạo TNT hiện ra trong đầu cô như những cảnh quay trong một bộ phim.

Chế tạo TNT cần Toluen, Axit fuming nitric nồng độ cực cao và Axit sulphuric đặc. Toluen thì rất dễ tinh chế từ những chất thuộc loại dầu mỏ khác. Axit fuming nitric là chất cấm bán, trên thị trường chỉ có Axit nitric đặc nồng độ 65%, chỉ có loại nồng độ đạt 86% trở lên mới được gọi là axit fuming nitric. Việc chế tạo trong công nghiệp rất đơn giản, có máy móc thiết bị chuyên dụng. Cô chỉ có những dụng cụ đơn giản này, không phải là không thể tinh chế được, có điều hơi phiền phức.

Cho dù có phiền phức thế nào, cũng phải làm.

Hầu hết các chất hóa học đều là do các nhà hóa học trước đây tạo ra trong phòng thí nghiệm, họ cũng chỉ sử dụng những dụng cụ đơn giản như đèn cồn, bình thót cổ… cho nên, chỉ cần muốn làm, chắc chắn rồi cũng sẽ làm ra được, chẳng qua là phải mất nhiều công đoạn hơn, phiền phức hơn mà thôi.

Thôi được, mấy hôm nay sẽ âm thầm đi mua nguyên liệu để làm một liều TNT.

Cô đã từng làm việc trong ngành công nghiệp hóa học vài năm, cũng biết vài chỗ có thể mua được những chất thí nghiệm hóa học phục vụ cho chương trình học cấp hai, cấp ba.

Chỉ cần một khối bằng nắm tay là có thể cho cả lũ bọn chúng nổ tan xác.

Tất nhiên, có thể sẽ có cả mình trong đó nữa. Cô cười đau khổ.

Cô không hiểu kiến thức về mạch điện, cũng không có khả năng tạo ra được loại kíp nổ có thể điều khiển từ xa, cơ hội duy nhất mà cô nắm được có lẽ sẽ phải hy sinh cả tính mạng của mình.

Đúng lúc đó, bên ngoài có người rón rén gõ nhẹ lên cửa mấy tiếng, tiếp đó giọng một người đàn ông vọng vào: “Cam Giai Ninh có nhà không?”

“Ai đấy?” Cô thận trọng hỏi.

“À… là tôi, Từ Tăng.”

Cam Giai Ninh nhanh chóng bỏ những thứ trên bàn vào hòm, đậy nắp lại, lấy một mảnh vải phủ kín rồi bước ra, tiện tay đóng cửa phòng, bật đèn, mở cửa chính.

Từ Tăng mua một ít hoa quả mang đến, anh bước vào nhà, đặt hoa quả lên bàn, nhìn Cam Giai Ninh, bối rối không biết phải làm gì.

“Là ông à, ngồi đi.” Cam Giai Ninh kéo một chiếc ghế cho Từ Tăng.

Từ Tăng đưa tay sờ lên trán, do dự hồi lâu rồi bảo: “Tôi nghe nói nhà bạn có chuyện, nên… nên đến thăm.”

Cam Giai Ninh cảm kích nhìn anh, chân thành đáp: “Thật sự cảm ơn ông.”

“Ừm… Bọn mình biết nhau rất lâu rồi, tôi cũng chẳng biết nói những lời khách sáo, chỉ mong bạn có thể vượt qua được.”

“Ừ, tôi sẽ cố gắng.” Ánh mắt Cam Giai Ninh nhìn xa xăm, giọng hơi lạ. Nhưng Từ Tăng không để ý lắm, chỉ nghĩ là cô đang quá đau khổ.

Từ Tăng suy nghĩ giây lát rồi nói: “Về… về việc này, bạn có ý định gì không? Chuẩn bị xử lý thế nào?”

Cam Giai Ninh khẽ cười nhạt: “Còn xử lý thế nào được nữa? Người đã chết rồi, tôi còn mẹ chồng, còn con nhỏ, tôi còn biết làm thế nào?”

Từ Tăng khẽ gật đầu: “Ừ, cũng phải, trước tiên phải giữ gìn sức khỏe. Gia đình bạn có yêu cầu gì? Tôi không quen biết nhiều trên huyện, nhưng có thể nhờ người giúp, bạn muốn trên huyện giải quyết thế nào, tôi sẽ nghĩ cách cố gắng giúp bạn.”

Cam Giai Ninh khẽ lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi hiểu ý tốt của ông. Bây giờ nhà tôi còn làm được gì ngoài chuyện đòi thêm tí tiền, tôi nghĩ trên huyện chắc là sẽ đồng ý thôi.”

Từ Tăng mím môi, nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế thôi, dù là bây giờ hay là sau này, có khó khăn gì bạn cứ tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp. Cũng muộn rồi, bạn… hôm nay chắc bạn cũng mệt rồi, bạn đi nghỉ sớm đi.”

Cam Giai Ninh gật đầu yếu ớt: “Tôi không tiễn nhé.”

“Ừ.” Dứt lời, Từ Tăng quay người đi ra khỏi nhà họ Hà.

Ngồi lên xe rồi anh bỗng có cảm thấy có gì đó kỳ quặc, trong ấn tượng của anh, Cam Giai Ninh luôn là một cô gái bé nhỏ yếu đuối, sao giờ đây lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Mà cũng đúng, trụ cột gia đình đã mất, bố chồng cô nghe nói đã mất từ khi Hà Kiến Sinh còn nhỏ, mẹ chồng gần sáu mươi tuổi, không chịu nổi nỗi đau mất con trai, con trai cô còn nhỏ, bây giờ cả nhà chỉ còn trông vào một mình cô. Nếu cô không mạnh mẽ, cả nhà biết dựa vào ai?

Cô nói muốn đòi huyện bồi thường nhiều tiền, có điều điều kiện kinh tế nhà cô rất khá. Mặc dù chồng mất rồi, nhưng trước đây gia đình làm phụ tùng ô tô, có một xưởng sản xuất nhỏ, cũng để được khá nhiều tiền, có nhà có xe, còn mua được mấy chỗ bất động sản ở trên huyện và trong thành phố. Giờ chồng vừa mất, tại sao lại nghĩ ngay đến chuyện tiền bồi thường?

Rồi anh lại nghĩ, Cam Giai Ninh có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường, cô chỉ là một phụ nữ, lấy đâu ra sức mà xoay chuyển thế cục, lại còn phải chăm sóc con nhỏ, cuộc sống sau này đúng là cũng chỉ trông mong vào chuyện có thêm chút tiền.

Ừ, miễn là cô vượt qua được giai đoạn khó khăn này, đợi một thời gian nữa, anh sẽ nghĩ cách vun vào, mong là người bạn cũ của anh và Cam Giai Ninh cuối cùng sẽ thành đôi.

Nghĩ vậy, anh như trút được gánh nặng trong lòng, lái xe rời khỏi nhà Cam Giai Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.