Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 86: Chương 86




Về đến trụ sở Công an huyện, Lâm Kiệt đến báo thông tin điều tra mới nhất, Trần Tiến mang theo trong người hai chứng minh thư, một là chứng minh thư thật của anh ta, một là chứng minh thư giả được làm rất tinh vi, lấy tên là “Trần Tiền”, còn in một cuốn sổ hộ khẩu giả mang tên “Trần Tiền.”

Anh ta đã sử dụng chứng minh thư và hộ khẩu mang tên “Trần Tiền” để làm thủ tục mua chiếc xe Mercedes cũ và ngôi nhà cũ đó, không có người nào mua nhà, mua xe bằng giấy tờ giả, như vậy quyền sở hữu tài sản sẽ không thuộc về anh ta mà, nhưng Trần Tiến lại làm như vậy, cho nên khi họ kiểm tra thông tin bên cơ quan quản lý xe và phòng quản lý nhà ở, đều không tìm thấy thông tin đăng ký nhà và xe bằng tên Trần Tiến.

Có điều, cảnh sát sẽ không bao giờ điều tra ra được Trần Tiến còn một chứng minh thư giả thứ ba, đó là tấm chứng minh thư đã bị anh ta hủy mất.

Kết hợp với lời khai của Trần Tiến, biết được trước khi tiến hành toàn bộ vụ mưu sát này, anh ta đã vạch định kế hoạch hết sức chi tiết. Không phải là sau mỗi lần phạm tội, anh ta mới suy nghĩ vạch định kế hoạch cho lần phạm tội tiếp theo, mà trước lần phạm tội đầu tiên, anh ta đã cân nhắc toàn bộ từ đầu đến cuối.

Mặc dù anh ta không thể nghĩ được cụ thể mỗi lần phạm tội sẽ sử dụng biện pháp gì ngay từ đầu, nhưng anh ta đã liệt kê ra mọi khả năng phạm tội, đồng ghi lại những dụng cụ gây án có khả năng sẽ dùng đến. Sau đó, anh ta nhiều lần đến những thành phố khác như Hàng Châu, Ninh Ba, mua xe đạp điện, nguyên liệu hóa học, súng đồ chơi giống thật, súng gây mê dùng trong y tế, sim điện thoại di động và đặt làm giả các loại giấy tờ qua quảng cáo trên cột điện. Tấm chứng minh thư của nhân viên tòa án mang họ Trương chỉ là một trong số nhiều giấy tờ giả của anh ta, ngoài ra, anh ta còn có các loại giấy tờ của các cơ quan, doanh nghiệp, có điều những giấy tờ này cuối cùng cũng không cần dùng đến.

Chỉ có duy nhất chiếc thùng sữa là anh ta đặt làm trước khi gây án, cũng chính là điểm này đã khiến hung thủ bị lộ.

Vương Các Đông tỉ mỉ chỉnh lý toàn bộ những thành quả điều tra của mấy ngày hôm nay, ghi vào sổ từng mục một, đến thời điểm này, về cơ bản, vụ án đã rất rõ ràng, nhưng trong lòng anh vẫn còn vài điểm nghi vấn cần xác nhận.

Thứ nhất, vẫn là vấn đề cũ, rốt cuộc Trần Tiến có đồng phạm hay không. Mặc dù không có bất cứ mâu thuẫn nào giữa lời khai của Trần Tiến và những chứng cứ mà họ nắm trong tay, nhưng Vương Các Đông vẫn thấy nghi ngờ về điểm này. Không có đồng phạm, một người có thể gây ra một vụ án lớn chưa từng có như vậy, thực sự là không thể tin nổi. Nhưng những chứng cứ phán đoán hung thủ có đồng phạm ở giai đoạn trước đều đã được Trần Tiến giải thích rất hợp lý, đồng thời sau khi tìm hiểu qua những người khác, có thể khẳng định Trần Tiến có tính cách hướng nội, trước khi ra nước ngoài hoàn toàn không có bạn bè gì, đã mười năm rồi anh ta không về nước, bỗng nhiên quay về phạm tội, tìm đâu ra đồng phạm? Khả năng duy nhất là Từ Tăng cũng đã bị loại trừ.

Thứ hai, thực ra cũng vì vấn đề thứ nhất mơ hồ chưa giải quyết được. Trần Tiến và Cam Giai Ninh rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Nếu không đúng như lời anh ta nói, Cam Giai Ninh đã từng là “bạn gái” của anh ta, thì động cơ phạm tội của Trần Tiến không có lý, như vậy chắc chắn anh ta phải có một đồng phạm.

Cho nên, làm rõ được vấn đề thứ hai, thì sẽ giải quyết được vấn đề thứ nhất, rốt cuộc Trần Tiến có đồng phạm hay không.

Vương Các Đông trầm tư một lúc, gọi Lâm Kiệt đến, bảo cậu ta gọi điện thoại cho Lưu Chí Dũng hỏi về tình hình năm xưa, mình ngồi nghe ở bên cạnh.

Sau khi Lưu Chí Dũng bắt máy, Lâm Kiệt nói cho Lưu Chí Dũng biết họ đã phá được vụ án, hung thủ là Trần Tiến, bạn học cũ của các anh, Trần Tiến cũng đã bị họ bắt.

Ở đầu kia điện thoại, Lưu Chí Dũng tỏ ra vô cùng bất ngờ, anh không thể nào ngờ được, người bạn học hướng nội, trông gầy gò, sợ sệt năm xưa, người rất ít được để ý, thậm chí không nhắc đến thì không nhớ ra tên ấy, lại gây ra vụ án lớn này. Mặc dù lần trước khi Vương Các Đông gọi điện thoại cho anh hỏi về Trần Tiến, anh cũng có suy đoán không lẽ Trần Tiến lại là hung thủ, nhưng khi cảnh sát nói với anh thông tin này một cách rõ ràng chính xác, anh vẫn bị chấn động, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.

Lâm Kiệt giục hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, bây giờ vẫn còn một việc cần anh nhớ lại một chút. Trước đây, sau khi anh chia tay Cam Giai Ninh, tâm trạng cô ấy thế nào?”

”Chuyện chia tay là do cô ấy chủ động.”

”Chúng tôi biết, điểm này anh đã từng nói, thế sau đó tâm trạng cô ấy thế nào?”

”Ồ... không tốt lắm, có vẻ buồn bã, có thể cô ấy cũng không muốn chia tay, chỉ là cảm thấy tính cách không hợp, sau khi chia tay, ai cũng cần có một khoảng thời gian để cân bằng.”

”Thế thời gian đó, có phải là Trần Tiến rất gần gũi với Cam Giai Ninh không, thậm chí còn trở thành bạn trai của cô ấy?”

”Là bạn trai của cô ấy?” Lưu Chí Dũng hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó quả quyết phủ định, “Không thể nào, Cam Giai Ninh làm sao mà thích Trần Tiến được!” Anh cảm thấy câu hỏi này như thể là một sự sỉ nhục đối với mình. Trong trí nhớ của anh, hình ảnh Trần Tiến đã rất mơ hồ, nhưng vẫn nhớ rất rõ, anh ta là một người có ngoại hình xấu xí, Cam Giai Ninh làm sao có thể thích anh ta được!

Vương Các Đông ở bên cạnh nhắc: “Theo ý lời khai của Trần Tiến, tôi cho rằng giữa họ cũng không phải là quan hệ yêu đương, cùng lắm cũng chỉ là gần gũi hơn một chút, cậu hỏi anh ta, trong thời gian đó, Trần Tiến có qua lại gì với Cam Giai Ninh không?”

Lâm Kiệt tiếp tục hỏi: “Sau khi Cam Giai Ninh chia tay anh, thời gian đó cô ấy có qua lại gì với Trần Tiến không?”

Lưu Chí Dũng nhớ lại giây lát rồi trả lời: “Không nhớ rõ lắm, cho dù có qua lại cũng không thân thiết lắm.”

”Anh cố nhớ lại xem.”

Lưu Chí Dũng nhớ lại một lúc lâu: “Tôi thực sự không nhớ ra Trần Tiến có qua lại gì với cô ấy.” Anh dừng lại một lát, đột nhiên nói, “Đúng rồi, có một việc tôi đã nhớ ra, có một lần khi đi lên lớp, tôi thấy Cam Giai Ninh đưa cho Trần Tiến một bức thư, sau này tôi có hỏi Cam Giai Ninh chuyện đó là thế nào, cô ấy không nói cho tôi biết, lúc đó chúng tôi đã chia tay nhau.”

”Thế anh có gặp Trần Tiến để hỏi không?”

”Gặp rồi, anh ta không muốn nói, tôi cũng ngại không cố hỏi nữa. Anh ta rất hướng nội, bình thường anh ta không nói chuyện với người khác, chúng tôi cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với anh ta.”

”Có nghĩa là anh không biết nội dung cuối cùng của bức thư?”

”Vâng, đúng thế, nếu nói là có qua lại thì tôi chỉ nhớ được mỗi một việc này thôi, hy vọng có thể giúp được các anh.”

”Vâng, cảm ơn anh. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn điều tra của chúng tôi. Mong anh giữ bí mật thông tin Trần Tiến đã bị bắt.”

”Nhất định rồi.”

Sau khi ngắt điện thoại, Vương Các Đông có vẻ nghĩ ngợi, xem ra trong lời khai của Trần Tiến, chuyện anh ta và Cam Giai Ninh từng có một khoảng thời gian qua lại thân thiết có lẽ là tin được.

Sau đó lại gọi điện thoại hỏi mấy bạn học khác, mức độ ngạc nhiên và nội dung trả lời của họ về cơ bản đều giống như Lưu Chí Dũng, thậm chí cũng có người còn thấy Trần Tiến đưa cho Cam Giai Ninh một bức thư.

Xem ra, quan hệ giữa Trần Tiến và Cam Giai Ninh là có thật, như vậy đúng là anh ta không có đồng bọn. Có điều vẫn cần phải kiểm chứng thêm một lần cuối cùng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.