“Triệu Vỹ, quay video lại hết chưa?”
Nghe đám phụ nữ kể lại câu chuyện của họ, Nhạc Huy quay đầu hỏi Triệu Vỹ.
“Cậu Nhạc yên tâm, ghi hình lại hết rồi, không bỏ sót chi tiết nào đâu”.
Triệu Vỹ mỉm cười, máy quay vẫn giơ cao.
Nhìn thấy máy quay trong tay Triệu Vỹ, Ngô Thắng như rơi vào hầm băng, nếu những lời vừa nãy của mấy cô gái đó bị quay video lại thì Ngô Tịnh Vũ đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của hắn.
Đột nhiên, Ngô Thắng vừa nghiến răng vừa xông về phía Triệu Vỹ, định cướp máy quay trong tay ông ta.
“Mẹ kiếp!”
Ngô Tịnh Vũ phát hiện được ý định của Ngô Thắng đầu tiên và nhanh chóng đá hắn ngã phịch xuống đất.
Nhạc Huy nhìn Ngô Thắng, khẽ nói.
“Cậu Hai, đừng kích động, bây giờ tôi đã có bằng chứng rồi. Anh đừng lộn xộn, ngộ nhỡ tôi lỡ tay gửi nội dung đoạn video cho bố anh thì liệu anh có thể tiếp tục ở lại Thánh Hoàng được không?”
Ngô Thắng trừng mắt nhìn Nhạc Huy căm hận:
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Nhạc Huy cười khẩy nói:
“Anh muốn lấy lại video để sau này yên tâm không cần lo nghĩ sao? Được thôi, tối mai hãy đến câu lạc bộ Hoàng Gia ở huyện Tứ Thủy gặp tôi”.
Dứt lời, anh nói với các cô gái trẻ:
“Nhiệm vụ của các cô đã hoàn thành, mau lấy tiền rồi rời khỏi đây đi. Cầm tiền rời khỏi thành phố Đông An, cao chạy xa bay, Ngô Thắng sẽ không biết các cô đi đâu và cũng sẽ không thể tìm được các cô”.
Nghe vậy, các cô gái vội vàng chạy tới nhận tiền và cúi đầu chào Nhạc Huy rồi bước nhanh ra khỏi tiệm làm tóc.
“Hắc Long, đi theo bảo vệ an toàn cho họ rời khỏi con phố này”.
“Ai dám ngăn cản thì giết không tha”.
Nhạc Huy bình tĩnh nói.
Hắc Long gật đầu, dẫn theo hai người rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi”.
Nhạc Huy mỉm cười với nhóm Đoàn Thiên Hành, sau đó xoay người bước ra khỏi tiệm làm tóc.
Trước khi đi, Triệu Vỹ đã tắt máy quay, Ngô Tịnh Vũ bước tới, lạnh lùng nhìn Ngô Thắng:
“Anh nghe rõ những gì anh Nhạc nói chưa? Đừng quên, nếu không nội dung trong video này sẽ là bằng chứng định tội anh”.
Dứt lời, hắn đá mạnh vào mặt Ngô Thắng khiến Ngô Thắng văng ra xa, cũng là để ngăn không cho tên này đuổi theo mấy cô gái kia.
“Anh Nhạc ngầu thật đấy, ha ha, tôi chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như hôm nay!”
Vừa ra khỏi cửa, Ngô Tịnh Vũ lập tức đến bên cạnh Nhạc Huy và bắt đầu nịnh hót.
Tuy nhiên, đúng là hắn đang nói thật, thành tâm thành ý. Trước đây hắn luôn là mục tiêu bị bắt nạt, chưa bao giờ ức hiếp Ngô Thắng và Ngô Lượng như này.
“Từ nay về sau, với sự giúp đỡ của anh Nhạc, Ngô Tịnh Vũ tôi cũng được xem là nở mày nở mặt, thực sự sống như một con người. Chỉ cần một câu nói của anh Nhạc thì chắc chắn Ngô Tịnh Vũ tôi sẽ không quản ngại khó khăn, xông pha giúp anh chiến đấu”.
“Cậu Nhạc có dũng khí và tài thao lược, nếu ở thời cổ đại thì chắc chắn cậu sẽ là một vị tướng tài ba. Làm việc cho cậu Nhạc thực sự là quyết định khôn ngoan nhất trong tất cả những quyết định mà tôi đã đưa ra trong cuộc đời mình”.
Triệu Vỹ cũng vội vàng tiếp lời nịnh nọt.
Nhạc Huy cười nhạt nói:
“Tôi nhận những lời tâng bốc này, có điều đây chỉ là bắt đầu, chỉ cần hai người trung thành với tôi thì sau này sẽ có vinh hoa phú quý vô tận”.
...
Chẳng mấy chốc đã đến tối hôm sau.
Hôm trước mấy người Nhạc Huy đã về huyện Tứ Thủy nhưng không quay lại khách sạn.
Nhạc Huy ở lại câu lạc bộ Hoàng Gia đến tận ngày hôm sau.
Trong phòng làm việc của Triệu Vỹ, Ngô Tịnh Vũ giơ tay xem giờ trên đồng hồ, lo lắng hỏi:
“Anh Nhạc, đã bảy rưỡi rồi, liệu bọn họ có tới không?”
“Ngộ nhỡ anh Ba và anh Hai tức nước vỡ bờ, đến tố cáo với ông già thì làm thế nào?”
Nhạc Huy lắc đầu nói:
“Không đâu, bọn họ nào dám chạy đi tố cáo, chứng cứ còn ở trong tay chúng ta”.
“Trừ phi bọn họ muốn chết chung với chúng ta, đừng quên, bản thân bọn họ đã phạm tội nặng”.
Lúc anh đang nói chuyện, những người trong văn phòng đã nghe thấy tiếng bước chân có trật tự truyền đến.
Nghe âm thanh này có thể đoán được, ít nhất đối phương cũng có tới vài trăm người.
“Họ đến rồi!”
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đều hơi căng thẳng.
Số lượng bên kia ít nhất cũng phải vài trăm người, còn bên họ không sắp xếp thêm bất cứ ai khác. Trong phòng làm việc có nhóm Nhạc Huy là cao thủ nhưng người trong câu lạc bộ, cũng là người của họ và người của Triệu Vỹ đều tạm thời bị đuổi đi hết rồi.
Nói cách khác, toàn bộ câu lạc bộ trống rỗng chỉ có bọn họ ở trong văn phòng, những căn phòng khác đều không có một bóng người.
Ngô Tịnh Vũ ngưỡng mộ sự gan dạ của Nhạc Huy nhưng đồng thời cũng oán thầm trong lòng. Nhạc Huy làm như vậy liệu có mạo hiểm quá không?
Lúc này ở dưới câu lạc bộ
Gần một nghìn người tụ tập bên ngoài, bao quanh toàn bộ tòa nhà.
Ngô Lượng và Ngô Thắng đứng ở cổng chính, đầu quấn băng vải.
“Anh Hai, sao bên trong yên tĩnh vậy nhỉ, không phải là có mai phục chứ?”, Ngô Lượng nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Có thì đã sao, cái loại con riêng như Tịnh Vũ chỉ biết dựa vào Triệu Vỹ, mà đám đàn em của Triệu Vỹ thì liệu có được mấy người?”, Ngô Thắng khịt mũi khinh thường nói: “Người của ông ta có thể so với chúng ta sao?”
“Hôm nay chúng ta có nhiều người như vậy thì sợ cái gì? Tên nhóc kia dám đối xử với chúng ta như vậy. Nếu hôm nay không giải quyết rõ ràng với nó thì tao và mày cũng đừng lăn lộn trong Thánh Hoàng nữa”.
Dứt lời, hắn vẫy tay với người phía sau và hét lên:
“Hôm nay ai lấy được đầu của Ngô Tịnh Vũ thì tôi sẽ thưởng cho người đó một triệu tệ!”
“Ai giết được một người bên trong thì tôi sẽ thưởng cho người đó mười nghìn tệ!”
“Xông lên cho tôi, gặp người nào giết người đó!”
Hai anh em họ đã hoàn toàn bị Ngô Tịnh Vũ và Nhạc Huy khiêu khích ý nghĩ muốn giết người trong lòng.
Cách duy nhất để lấy lại chứng cứ phạm tội là sử dụng bạo lực. Sao hai bọn họ có thể để Ngô Tịnh Vũ uy hiếp mình được chứ?
Vừa dứt lời, hai người lập tức tránh sang một bên, vô số côn đồ xông lên, bọn họ dùng tay không đập phá và mở toang cửa câu lạc bộ.
Một nhóm đông lao vào, vung dao vung súng. Tất cả đều đã sẵn sàng để chiến đấu với những người trong câu lạc bộ, nhưng vào trong mới phát hiện chẳng có một bóng người, như thể một tòa nhà trống không.
Ai cũng trố mắt nhìn nhau, có người vội vàng chạy ra ngoài báo cáo:
“Cậu Hai, cậu Ba, bên trong... bên trong không có người!”
Ngô Thắng và Ngô Lượng nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm kinh ngạc.
“Mày nói gì?”
Ngô Thắng cau mày và lao vào trong. Sau khi bước vào, hắn phát hiện ngoài ánh đèn rực rỡ ở sảnh tầng một thì quả thật không thấy đám người Ngô Tịnh Vũ đâu cả.
“Chết tiệt! Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt hắn thay đổi đột ngột, chưa hiểu tình hình ở đây lắm.
Lúc này Ngô Lượng cũng bước vào, hai anh em trố mắt nhìn nhau. Đúng lúc này, màn hình lớn trong đại sảnh tầng một đột nhiên bật sáng, trên màn hình hiển thị hình ảnh Nhạc Huy đang ngồi vững vàng trên ghế văn phòng.
“Anh Hai, nhìn kìa!”, Ngô Lượng nhìn thấy Nhạc Huy trên màn hình liền vô thức lùi lại.
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Nhạc Huy cười khẩy với khuôn mặt nham hiểm, chậm rãi chào hỏi:
“Ngô Thắng, Ngô Lượng, cuối cùng cũng đến rồi”.
“Sao lại dẫn theo nhiều người như vậy? Các anh định phá bỏ tòa nhà này luôn à?”
Ngô Thắng tức giận nhìn Nhạc Huy trên màn hình lớn và hét lên:
“Rốt cuộc bọn mày đang giở trò gì?”
Nhạc Huy nghe hắn nói vậy liền cười đáp:
“Tôi hẹn anh đến đây bàn chuyện nhưng không giữ lại bất cứ ai trong câu lạc bộ. Trong phòng làm việc chỉ có mấy người chúng tôi, đương nhiên các anh cũng có thể dẫn người theo, dẫn theo bao nhiêu người cũng không thành vấn đề”.
“Tôi sẽ đợi các anh ở trên lầu. Đừng để tôi đợi lâu quá, mau lên đi”.
Anh vừa dứt lời, màn hình chuyển sang màu đen.
Ngô Thắng và Ngô Lượng sững sờ tại chỗ, nhất thời không dám manh động.