“Ông nói… virus T2 lại xuất hiện rồi sao?”
Nghe ông lão nói thế, Nhạc Huy bỗng sững sờ, không kịp định thần, mặt đầy kinh ngạc.
“Sao lại xuất hiện chứ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?”
Nhạc Huy suýt bật dậy khỏi ghế sofa.
“Lại xuất hiện rồi”, ông lão bình tĩnh nói: “Năm 1971 sau khi chúng tôi xuất ngũ thì có quen biết vài người, chúng tôi cùng nhau lập ra tổ chức Sói. Ban đầu tôi không phải người đứng đầu của tổ chức Sói, chắc cậu cũng từng nghe chuyện tiền thân của tổ chức Sói là một tổ chức điệp báo”.
“Sau này ông Tưởng rút về Đài Bắc, một số người phụ trách của tổ chức này cũng thất nghiệp. Về sau vì để mưu sinh, bọn họ và tôi cùng nhau khôi phục lại tổ chức này và đặt tên là tổ chức Sói”.
“Khi người đứng đầu cũ qua đời, tôi đã thay thế ông ấy, trở thành người đứng đầu. Chỉ có điều tổ chức Sói hiện giờ không còn dốc sức cho cấp trên nữa. Chúng tôi chỉ là một tổ chức phi chính phủ, hơn nữa không nhận mấy chuyện trả thù, chỉ bán tin tức”.
“Những năm qua tổ chức cũng phát triển quy mô lớn. Do sự đóng góp cho viện nghiên cứu của tôi trong năm đó nên cấp trên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tổ chức của tôi, mấy năm đầu đều rất thuận lợi”.
“Nhưng… đến hai năm trở lại đây, dưới trướng của tôi có rất nhiều hội trưởng của các chi nhánh đều chết oan uổng. Tình trạng tử vong của bọn họ rất giống với đặc điểm khi chết của người dân trong thôn Vương Gia được đồn đại vào năm đó. Cơ bắp trên cơ thể của họ đều bị teo lại, thi thể cứng đờ như ma cương thi. Hai mắt lồi ra, dáng vẻ khi chết trông vô cùng khiếp sợ”.
Lần này, Nhạc Huy đứng lên luôn, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Nếu là vậy thì chắc hẳn cái chết của người trong thôn Vương Gia năm đó không phải lời đồn, mà là sự thật. Những người dân đó chết vì virus T2!”
Ông lão thở dài một tiếng rồi nói:
“Thật ra bản thân tôi đồng ý với ý nghĩ của cậu, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng để chứng minh. Bởi vì năm đó tôi và ông nội cậu đều không tham gia vào công cuộc viện trợ thôn Vương Gia và những hoạt động sau đó”.
“Nhưng tôi có thể dám chắc mấy người cấp dưới đã chết của tôi đều chết vì virus T2. Năm đó tôi và ông nội cậu nghiên cứu về loại virus này kỹ nhất, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn có thể phân tích ra độc tính của nó”.
Nhạc Huy từ từ ngồi xuống, trong lòng càng ngày càng rối.
Tại sao… cách nhiều năm như vậy mà virus T2 lại xuất hiện? Người năm đó đã đánh cắp virus T2 rất có thể là Khổng Lão Tam và Lục Thụ Danh. Chẳng lẽ cái chết của mấy người cấp dưới Khương Nha Tử là do Khổng Lão Tam và Lục Thụ Danh gây ra sao?
Tuy không rõ là tại sao, nhưng sau rất nhiều năm mà vẫn có người chết, hành vi này cũng có khả năng là trả thù.
Nghĩ tới hai từ trả thù, Nhạc Huy lại nhớ tới chuyện đã xảy ra trong nhà họ Nhạc, đó cũng là trả thù.
Rốt cuộc là ai đang trả thù? Và trả thù vì điều gì?
“Ông nghĩ… là do ai làm?”, Nhạc Huy hỏi.
Ông lão lắc đầu:
“Tôi không biết, độc tính của virus T2 rất mạnh, chỉ cần đủ số lượng virus thì có thể lấy mạng người ta ngay tức khắc. Chúng tôi vốn chẳng thể điều tra nổi, thứ mà chúng tôi nhận được chỉ là hết cái xác này tới cái xác khác”.
“Mà hiện giờ cậu lại đang điều tra về chuyện của thôn Vương Gia năm đó, cho nên tôi đoán chắc là cậu đang lừa tôi”.
“Đúng không, cậu thanh niên?”
Mắt ông lão sáng rực như đuốc, ngay cả ánh mắt nhìn ông lão của Nhạc Huy lúc này cũng đã ánh lên vẻ chột dạ.
“Xin lỗi ông, quả thật là tôi đã lừa ông”.
“Nhưng do đây là chuyện gia đình nên tôi cũng không tiện tiết lộ với ông, mong ông thông cảm”.
Nhạc Huy đứng dậy, cúi gập người với ông lão.
Dù như nào thì ông lão trước mắt này cũng được coi là bậc bề trên của anh, hơn nữa còn là bạn chiến đấu cũ của ông nội anh.
“Không sao, tôi có thể hiểu”.
Ông lão xua tay, thản nhiên nhìn Nhạc Huy rồi cười như không cười:
“Hơn nữa tôi cũng có thể nhìn thấy sự hoài nghi trong ánh mắt của cậu. Cậu đang nghi ngờ tôi, nghi ngờ chuyện làm mất virus T2 năm đó có liên quan tới tôi, đúng không?”
Nhạc Huy bỗng thấy xấu hổ hơn khi bị vạch trần cái suy nghĩ nhỏ nhoi đó.
Anh tự cảm thấy mình rất thông minh, nhưng khi ở trước mặt ông lão, dường như không thể giấu nổi điều gì.
“Ông à, ông… chẳng nể mặt tôi gì cả”.
“Ha ha ha!”
Ông lão bị Nhạc Huy chọc cười, nói:
“Cậu đúng là thế hệ sau của Nhạc Chấn Đình, thực sự là giống y hệt ông ấy. Ông ấy cũng giống cậu, năm đó ông ấy là người thông minh nhất trong số năm người chúng tôi, tư duy của ông ấy khác người thường, luôn có thể suy nghĩ vấn đề từ nhiều góc độ”.
“Năm đó ông ấy cũng từng nghi ngờ tôi, nhưng quả thật tôi và ông ấy đều như hình với bóng, nếu tôi muốn phản bội thì ông ấy đã biết từ lâu rồi. Cho nên chẳng mấy chốc ông ấy đã gạt bỏ sự nghi ngờ về tôi”.
“Cậu nghi ngờ tôi, tôi không giận, đây là thái độ mà cậu tìm kiếm chân tướng. Dù sao tôi và ông nội cậu cũng là bạn chiến đấu thân thiết như anh em, thế hệ sau của ông ấy cũng là lớp con cháu của tôi. Sau này nếu cần giúp gì cậu cứ báo cho bất kỳ ai ở trong tổ chức Sói. Cậu cần tài liệu gì, tôi đều có thể cung cấp cho cậu”.
Có vẻ như ông lão rất thích Nhạc Huy.
Nhạc Huy bỗng vô cùng cảm kích, sau đó hai người trò chuyện một lúc.
…
Ra khỏi quán trà đã là chuyện của hai tiếng sau.
Buổi tối về đến nhà, Nhạc Huy nhốt mình ở trong phòng sách, mở máy tính rồi tập hợp và sắp xếp lại hết tài liệu và thông tin anh thu hoạch được trong mấy ngày gần đây.
Anh định gửi hết những thứ này cho An Nhã rồi bảo An Nhã chuyển cho Nhạc Thiên Hùng.
Nhưng trước đó, anh còn phải làm một chuyện đó là viết ra những điều mà anh suy đoán.
Anh cảm thấy cái chết của Vương Hải Tuyền năm đó chắc chắn có liên quan tới Lục Thụ Danh và Khổng Lão Tam.
Hơn nữa chắc chắn năm đó Lục Thụ Danh và Khổng Lão Tam chưa chết, virus T2 nhất định đang ở trong tay bọn họ. Nếu không cái chết của cấp dưới Khương Nha Tử khó mà nói rõ được, nếu hai người họ đã chết trong năm ấy thì hiện giờ virus T2 đã không xuất hiện.
Chỉ là tại sao họ lại muốn trả thù Khương Nha Tử?
Còn cả chuyện xảy ra với nhà họ Nhạc nữa, rốt cuộc có dính dáng gì tới Nhạc Thiên Ngạo không, hay là có liên quan tới người khác?
Những thắc mắc này lại liên quan tới một chuyện, đó chính là năm ấy còn xảy ra chuyện gì đó và khả năng Khương Nha Tử cũng không biết. Cho nên sau nhiều năm như thế Lục Thụ Danh và Khổng Lão Tam vẫn muốn lấy virus T2 ra để hại người.
Nhạc Huy không ngờ rằng anh chỉ muốn điều tra về Nhạc Thiên Ngạo thôi, ấy thế mà lại dây dưa tới nhiều chuyện năm xưa như vậy.
Chỉ tiếc là ông nội Nhạc Chấn Đình đã qua đời, nên không hỏi được những chuyện năm đó.
Nhạc Huy viết hết những suy đoán và thắc mắc của mình ra rồi gửi hết tới mail của An Nhã.
“Đây đều là ân oán của đời trước, dù muốn trả thù thì cũng không nên liên lụy tới người của đời này chứ…”
Nhạc Huy thở dài, đang định về phòng nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên An Nhã gọi điện thoại tới cho anh.
Thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, lòng Nhạc Huy khẽ run.
Đã hơn một tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh nhận được cuộc gọi từ người trong nhà.
Anh vội vàng nhấn nút nghe, giọng bỗng trở nên run rẩy:
“Chị An Nhã…”