“Nhà họ Nhạc chúng ta gặp phải bất hạnh này, Nhạc Thiên Hùng còn trẻ mà đã mất sớm, bỏ lại bao nhiêu người chúng ta đơn độc, để lại cho chúng ta một cả một gia nghiệp lớn“.
Ông chú Nhạc Chính Sơn ngồi cùng với hai ông chú lớn tuổi khác, đang chống gậy, than thở với đám người trước mặt:
“Con cháu họ Nhạc chúng ta đông đúc, phải lo cho bao nhiêu miệng ăn, phải nuôi sống gia đình qua ngày. Có câu nói “Không thể một ngày không quản việc nước, không thể một ngày nhà không có chủ“. Chúng ta vẫn phải chọn một gia chủ, có vậy mới ổn định nhà họ Nhạc được“.
“Ngày Thiên Hùng mất chỉ giấu được vài giờ, chứ không giấu được cả đời. Nếu những người gia tộc khác biết nhà họ Nhạc chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này màtấn công chúng ta mạnh mẽ“.
“Đến lúc đó, nếu không có gia chủ, nhà họ Nhạc chẳng phải sẽ xong đời sao?”
Ông chú Nhạc Chính Sơn vừa nói xong, mọi người đều hưởng ứng nhiệt tình. Những người thuộc nhánh phụ thì không có tư cách, bọn họ ủng hộ nhiệt tình như vậy, nhưng hoàn toàn không thể thừa kế được vị trí gia chủ này.
Vị trí gia chủ, một là thuộc về mấy anh em của Nhạc Thiên Hùng, hai là rơi vào thế hệ Nhạc Huy - mấy người trẻ tuổi thuộc nhánh chính.
Nhưng bất kể thế nào, nhà họ Nhạc cũng cần một gia chủ thì mới ổn định được. Nếu bị ba gia tộc kia đánh sụp, thì không ai có cuộc sống tốt đẹp cả.
“Vậy rốt cuộc ai có tư cách tiếp nhận vị trí gia chủ này, đây là lí do tại sao ba ông già chúng ta triệu tập mọi người đến đây ngày hôm nay“.
Nhạc Chính Sơn tiếp tục nói:
“Nhà chúng ta không phải dòng dõi vua chúa, chỉ bình thường như muôn người khác. Thế nên, không giống những dòng dõi kia con thừa kế nghiệp cha, ai có năng lực thì sẽ có tư cách đảm nhận vị trí này, ổn định nhà họ Nhạc chúng ta. Hơn nữa khi qua đời, Nhạc Thiên Hùng cũng không để lại di chúc gì“.
Lời này chắc chắn là nhắm vào Nhạc Huy. Con trai Nhạc Thiên Hùng chỉ có mình anh. Không được thừa kế nghiệp cha, ý chẳng phải là gạch tên Nhạc Huy đi rồi sao. Nói là mọi người ngang hàng nhau, như thực chất là nhắm thẳng vào Nhạc Huy.
Lúc này, không ít người nhà họ Nhạc bàn tán về Nhạc Huy.
Nhạc Huy ngồi giữa Lâm Phương Như và An Nhã, lạnh lùng nhìn đám người này.
“Ông chú, không biết ba ông đã chọn được người thích hợp chưa, có thể nói cho mọi người được không?”
Lúc này, Nhạc Long Thành ngồi trước mặt lên tiếng.
“Ba người là ba người lớn tuổi lớn nhất, lời nói quyền lực nhất trong nhà họ Nhạc, nên mọi người cũng muốn lắng nghe ý kiến từ ba người“.
Những người khác rối rít phụ họa theo:
“Ba ông chú hãy nói về người mình chọn đi ạ“.
“Sau đó chúng ta sẽ bỏ phiếu, thực ra thì nhà họ Nhạc chúng ta, ông hai, ông ba, ông bốn, ai cũng có năng lực cả“.
Trong đám người đó, có người ủng hộ Nhạc Long Thành, có người ủng hộ ông ba Nhạc Đức, có người ủng hộ ông tư Nhạc Văn Long.
Nhưng không ai bảo ai, họ đều gạt bỏ ông năm Nhạc Thiên Ngạo ra ngoài.
Tại sao? Đương nhiên là vì Nhạc Thiên Ngạo không phải con trai ruột của Nhạc Chấn Đình. Dù mang họ Nhạc, nhưng dòng máu chảy trong người ông ấy thì không phải của người họ Nhạc.
Lúc này, Nhạc Thiên Ngạo cũng rất lúng túng, không nói lời nào.
Sắc mặt ông ấy u ám, cùng Nhạc Huy lạnh lùng nhìn mấy người đó. Ông ấy biết bản thân mình là người ngoài, nhưng điều khiến ông ấy khó chịu, là rõ ràng ai cũng biết người kế nghiệp ông cụ và Nhạc Thiên Hùng chính là Nhạc Huy, nhưng giờ Nhạc Thiên Hùng chết, họ lập tức tạo phản.
Mấy người phe Nhạc Long Thành đã sớm bí mật tự lôi kéo phiếu bầu cho mình, chắc ba ông chú kia cũng bị bọn họ lôi kéo rồi.
Quả nhiên, Nhạc Chính Sơn gật đầu, nói:
“Vậy ông già tôi đây sẽ nói về người mà tôi lựa chọn, ý kiến của tôi chỉ mang tính tham khảo, quyết định cuối cùng là do mọi người thống nhất“.
“Tôi cảm thấy, ông hai, Nhạc Long Thành là người phù hợp với vị trí này nhất. Một, ông hai rất có năng lực. Thứ hai, ông Hai cũng có uy tín cao, nên tôi thấy ông Hai có thể đảm nhiệm được vị trí của Nhạc Thiên Hùng“.
Vừa dứt lời, người phe Nhạc Long Thành đã nhao nhao hưởng ứng:
“Chúng tôi ủng hộ ông hai, cống hiến của ông hai cho nhà họ Nhạc chúng ta là quá rõ ràng“.
“Hơn nữa, lúc gia chủ còn sống, ông ấy cũng rất quý mến ông hai, nên chúng tôi tin ông hai có năng lực thừa kế vị trí gia chủ“.
Nhạc Long Thành ngồi đó, sắc mặt lạnh lùng, ra vẻ không quan tâm thắng thua.
Ông ta không nói gì, nhưng trong lòng thế nào thì chẳng ai biết.
Ông ba Nhạc Đức và ông tư Nhạc Văn Long đều thấy rất khó chịu.
Trong ba ông chú đó, thì Nhạc Chính Sơn là người có quyền phát biểu lớn nhất. Chắc Nhạc Chính Sơn bị Nhạc Long Thành mua chuộc rồi, nên mới nói giúp ông ta như vậy.
“Tôi không đồng ý!”
Lúc này, giữa đám người, một giọng nói không hài lòng vang lên.
Nhạc Thiên Ngạo vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội kéo Nhạc Huy xuống rồi mắng:
“Thằng bé ngốc này, cháu làm gì đấy, mau ngồi xuống!”
Người vừa nói không đồng ý đó, chính là Nhạc Huy.
Lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Nhạc Huy, Nhạc Long Thành cũng nhìn anh với ánh mắt u ám.
“Nhạc Huy, sao mày lại không hiểu phép tắc như vậy. Trước mặt các người lớn tuổi mà dám ăn nói vô lễ vậy sao!”, giọng Nhạc Long Thành không vui vẻ chút nào.
Nhạc Huy bị Nhạc Thiên Ngạo kéo tay, lúc này anh hất tay Nhạc Thiên Ngạo ra, lạnh lùng đứng lên, kích động nói:
“Tôi không đồng ý!”
“Nếu mọi người chọn một gia chủ tạm thời thì cũng được, nhưng giờ lại vội vàng chọn lựa gia chủ chính thức, thế bố tôi, mọi người để đâu?”
“Bố tôi vừa mất, các người lại mở cuộc họp ngay tại cái nhà tang lễ này. Bố tôi nơi chín suối mà biết được, thì ông ấy sẽ đau lòng đến mức nào? Nguyên nhân bố tôi chết mấy người đã điều tra ra chưa? Ông ấy luôn khỏe mạnh, sao giờ đột ngột qua đời? Các ông đưa kết quả điều tra cho Nhạc Huy tôi, hay cho mẹ tôi chưa?”
“Hay là thủ phạm hại chết ông ấy đang đứng ngay giữa chúng ta, nên mấy người mới vội vàng chọn gia chủ mới, vì sợ Nhạc Huy tôi điều tra ra chân tướng đúng không?”
Lời của Nhạc Huy như sấm đánh ngang tai, khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Nhạc Huy, mày đừng có láo toét!”
“Ý mày là gì, mày cạnh khóe mấy ông cụ chúng ta sao?”
Nhạc Chính Sơn và hai ông chú khác bị Nhạc Huy chọc giận tức đến suýt tắt thở. Ba người họ kích động đứng dậy, chỉ thẳng Nhạc Huy rồi quát mắng.
Nhóm Nhạc Long Thành và Nhạc Đức cũng giận đến đỏ mặt tía tai, mắng Nhạc Huy:
“Nhạc Huy, anh cả lúc còn sống dạy dỗ mày thế nào, mà giờ mày dám ăn nói như thế với người lớn tuổi thế hả!”
“Thằng nhóc thối tha, mau câm miệng vào cho tao!”
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều trách mắng Nhạc Huy, chỉ trích anh tội ăn nói thiếu suy nghĩ.
Lâm Phương Như và An Nhã bị Nhạc Huy dọa cho sợ hãi, vội vàng khuyên giải:
“Tiểu Huy, đừng nói linh tinh nữa, không sợ bị mọi người đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc sao?”
Nhạc Thiên Ngạo còn bị Nhạc Huy dọa cho sợ hơn, vội kéo anh về chỗ, thay mặt anh xin lỗi mọi người:
“Các chú, anh hai, anh ba, anh tư, mọi người đừng nóng giận. Nhạc Huy vừa mất bố, nên tâm trạng bị kích động, ăn nói chưa suy nghĩ, mọi người đừng so đo với cháu nó“.
Ông tư Nhạc Văn Long nghe vậy, lạnh lùng nói:
“Chú năm, ai mà chẳng biết chú chiều Nhạc Huy từ bé“.
“Chú đừng có nói đỡ cho nó. Chú đâu phải người nhà họ Nhạc, chú là con nuôi của bố, không có quyền phát biểu, chú về chỗ ngồi đi!”
Dứt lời, sắc mặt Nhạc Thiên Ngạo trở nên vô cùng khó coi, ông ấy cắn răng nói:
“Anh tư, anh có ý gì! Em không phải họ Nhạc thì họ gì, từ nhỏ đến tới lớn em sống ở nhà họ Nhạc. Anh nói vậy khiến em rất tổn thương!”
Thấy ông tư và ông năm chuẩn bị cãi nhau, Nhạc Long Thành đứng dậy mắng:
“Ngồi hết xuống cho tôi, gây gỗ ở ngay bên ngoài nhà tang lễ thì còn ra thể thống gì nữa!”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn Nhạc Huy, lạnh lùng hỏi:
“Nhạc Huy, mày bảo anh cả bị người nhà họ Nhạc chúng ta hại chết, thế mày nói rõ ra, người đó là ai?”
Nhạc Long Thành bắt đầu chĩa mùi dùi về Nhạc Huy.
Lâm Phương Như thấy mọi chuyện dường như sắp mất kiểm soát, bà vội đứng dậy xin lỗi Nhạc Long Thành:
“Long Thành, Nhạc Huy mới mất bố, nó không khống chế được cảm xúc của mình, chú đừng so đo với nó“.
“Tôi thay mặt Nhạc Huy xin lỗi mọi người”.
Nhạc Long Thành lạnh lùng hừ một tiếng và nói:
“Không khống chế được cảm xúc là được ăn nói bậy bạ sao? Nó dám nói vậy ở nhà họ Nhạc tức là có ý gì, là làm rõ cái gì, là chúng tôi hại chết anh cả sao? Hay là Nhạc Long Thành tôi hại chết anh cả của tôi, hay chú ba, chú tư hại chết anh cả?”
“Lớn cả rồi, nói chuyện phải tự chịu trách nhiệm! Chị dâu, chị đừng bảo vệ thằng bé này nữa!”
Lâm Phương Như là vợ của gia chủ nhà họ Nhạc, tiếng nói vốn rất có trọng lượng. Nhưng bây giờ Nhạc Thiên Hùng qua đời, bà mất luôn quyền phát biểu của mình.
Đối mặt với câu chất vấn của Nhạc Long Thành, đột nhiên chân tay bà luống cuống.
Lúc này, từ xa truyền lại giọng nói của một người lớn tuổi:
“Thiên Hùng bị hại chết, tôi có chứng cớ trong tay!”
Giọng nói này vừa vang lên, mọi người vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một một ông lão mang cốt cách thần tiên, mặc áo bào xám, râu quai nón, đang đi cùng một đoàn vệ sĩ đông đảo.
Nhạc Huy thấy ông lão đó, hai mắt ngạc nhiên sáng rực lên, mừng rỡ kêu lớn:
“Sư phụ!”