Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 274: Chương 274: Hội nghị cấp cao






Hai ngày nay, sân bay Giang Châu vô cùng náo nhiệt, nhiều quan chức cao cấp ở Giang Kiên từ nhiều thành phố lục đục đến đây.

Nhiều hướng vào thành phố, không ít xe sang xuất hiện. Mercedes-Benz chạy khắp nơi, rồi đến Bentley, Maybach, thậm chí cả Maserati, Ferrari và các loại xe sang khác chạy qua chạy lại như mắc cửi.

Nhiều người dân thành phố Giâng Châu thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, rốt rít chụp ảnh, hoặc đứng tụm ba tụm năm bàn tán trên đường.

"Hai ngày nay có chuyện gì nhỉ, sao mà nhiều xe sang đi lại thế?", đa số mọi người đều không biết nội tình, chỉ biết trợn tròn mắt hỏi.

"Tôi biết khá nhiều về mấy người này, thường thấy họ trên bản tin. Họ đều là các nhân vật lớn ở thành phố Giang Kiên chúng ta, ai cũng sở hữu số tài sản mấy tỷ đó!"

"Còn sân bay bên kia, mỗi ngày đều có mấy ông lớn hạ cánh xuống Giang Châu chúng ta, rốt cuộc là tại sao chứ? Hay có chuyện gì lớn ở Giang Châu?"

Khắp các giao lộ tuyến đường thành phố ở Giang Châu đều thấy nhiều người tụ tập lại bàn tán.

Tuy phần lớn là không biết gì, nhưng cũng có vài người nghe được tin đồn.

"Ha ha, tôi biết một chút nội tình. Tôi có người chú là nhà doanh nghiệp ở Giang Châu, lần này chú ấy được mời đi tham dự hội nghị. Hội nghị này không ai phải cũng tham gia được đâu, phải nằm trong Top hai mươi doanh nghiệp đó".

Nghe vậy, người biết chuyện kia lập tức trở thành nhân vật trung tâm, ai cũng bị thu hút.

"Tôi bảo, lần này đúng là chuyện lớn. Nghe nói là có một nhân vật rất tầm cỡ, đến Giang Châu chúng ta, giúp các doanh nghiệp ở tỉnh Giang Kiên cùng phát triển, đảm bảo kinh tế Giang Kiên trong hai năm sẽ vượt qua Giang Bắc bên kia".

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy ớn lạnh.

"Có thể triệu tập bao nhiêu nhà doanh nghiệp lớn đến Giang Châu, hẳn người này phải siêu tầm cỡ rồi. Chắc là mấy ông lớn bên thủ đô, nếu không thì sao có bản lĩnh này?"

"Anh nói thật không, hay anh lại bịa đấy?"

Mọi người hơi nghi ngờ, dù sao tin đồn này cũng quá khó tin. Có thể triệu tập nhiều ông lớn đến Giang Châu như vậy, đây là chuyện không thể. Dù có là ông lớn bên thủ đô, nhưng cách tỉnh Giang Kiên xa như vậy, mà những nhà doanh nghiệp ở Giang Kiên việc gì phải nghe lời một người ngoài?"

"Mẹ nó, tôi mà lừa mấy anh thì tôi làm con trai mấy anh! Chính tai tôi nghe chú tôi nói, đương nhiên cụ thể thế nào thì không ai biết, đến cả chú tôi cũng không biết. Bọn họ chỉ nhận lệnh điều động thôi, mà người ra lệnh là quan chức nhà nước".

"Như chú tôi đây, chú ấy cũng nhận được lệnh từ đích thân Trương Trung, mà Trương Trung là ai thì tôi không cần nói phải không?"

"Hả!", mọi người xung quanh nghe vậy thì rùng mình. Là người Giang Châu, ai cũng biết Trương Trung.

"Trương... Trương Trung? Không phải là lãnh đạo thành phố chúng ta sao...", một người không nhịn nổi hô toáng lên.

"Mẹ nó, ai mà bản lĩnh lớn thế, nhờ được cả Trương Trung hỗ trợ, khéo không phải là người thường đâu, có khi là hoàng thân quốc thích nào đó đấy? Khéo chỉ có người như vậy mới làm được chuyện thế này?"



"Oa, chú Tư, không hổ là người ta nói Giang Châu là nơi phát triển hơn Sở Châu. Nói thật, đây là lần đầu cháu đến Giang Châu, trung tâm hành chính của Giang Châu đẹp quá, ông lớn đó hẳn là khí phách lắm mới tổ chức hội nghị ở đây được!"

Liễu Tử Thần đứng bên ngoài trung tâm hành chính, mới nhìn qua một cái đã lên tiếng thán phục.

"Đây cũng là lần đầu chú tới, quả như lời đồn, Giang Châu phát triển hơn Sở Châu chúng ta nhiều".

Liễu Phong chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Liễu Tử Thần, như nghĩ ra điều gì nói:

"Chú nghe nói bình thường trung tâm hành chính không mở cửa, chỉ có ngày nghỉ lễ mới mở, thậm chí còn thu phí vé vào cửa".

"Nhờ có ông lớn đó mà chúng ta mới được trải nghiệm điều này, có thể đàm phán với nhiều nhà doanh nghiệp lớn khác. Chú rất tò mò, liệu là nhân vật tầm cỡ thế nào, mới mời những nhà doanh nghiệp lớn ở Giang Kiên tới được".

Hôm nay, Liễu Phong đã sở hữu mấy công ty, mà nhà xưởng, thậm chí còn có tư cách được mời tới Giang Châu, nên nói năng cũng khác lúc trước.

"Chú Tư, đừng tò mò, lát nữa chúng ta sẽ biết nhân vật đó là ai. Chú nhớ lên làm quen rồi hẹn người ta gặp mặt riêng, tạo quan hệ tốt với người ta. Ông lớn đó mà bảo một câu thì nhà họ Liễu chúng ta đi xa vạn dặm", Liễu Tử Thần hưng phấn nói.

Liễu Phong nghe vậy thì cười khẩy, lắc đầu:

"Cháu nghĩ chú Tư giỏi lắm à? Chú đến được hội nghị này là tốt lắm rồi. Đến đây tham dự hội nghị, tưởng muốn gặp được những người uyên bác đó là được sao?"

"Chú thấy cháu nghĩ nhiều rồi đấy. Cháu là cháu của chú, nên chú đưa cháu đến trải nghiệm, cháu đừng làm chú mất mặt. Những người ở đây đều có địa vị cao hơn chúng ta, không được tùy tiện đắc tội với họ, nếu không đến cả chú cũng không bảo vệ được cháu đâu, biết chưa?"

Nhìn mấy chiếc xe sang dừng ở cửa, sắc mặt Liễu Tử Thần cũng thay đổi, hậm hực nói: "Vâng, chú Tư yên tâm, cháu không dám đắc tội với họ đâu".

Đứng ngoài một hồi, Liễu Phong và Liễu Tử Thần cùng bước vào.

Thời gian họp được ấn định là chín giờ sáng, còn một giờ nữa mới chín giờ, nhưng hầu hết các doanh nhân đã lần lượt vào trong tòa nhà.

Lúc này, trong phòng nghỉ ngơi sau khán đài, Nhạc Huy đang thản nhiên ngồi trên ghế sofa, uống trà, đọc sách.

Còn một tiếng là bắt đầu hội nghị, nhưng anh không hề căng thẳng mà rất nhàn nhã, như thể chuyện hội nghị chẳng liên quan gì đến anh. Anh cũng không chuẩn bị tài liệu, không chuẩn bị chút nào trước khi hội nghị bắt đầu.

Chỉ có bộ âu phục thẳng thớm trên người, là thể hiện được sự trang trọng của anh.

Trần Ngọc Đình đứng bên cạnh, hết đứng rồi ngồi, như là người sắp đi khai mạc hội nghị không phải Nhạc Huy mà là cô.

Cuối cùng, Trần Ngọc Đình đứng ngồi không yên, không nhịn được hỏi:

"Nhạc Huy, anh không căng thẳng chút nào à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.