“Các người luôn nói Nhạc Huy là đồ rác rưởi, vậy hôm nay tôi sẽ nói cho các người biết, toàn bộ kế hoạch giả chết này của tôi, đều là do Nhạc Huy vạch ra cho tôi!”
“Các người nói nó là rác rưởi, nhưng kế hoạch của nó lại có thể đánh lừa được tất cả các người, vậy các người không phải còn rác rưởi hơn cả nó hay sao? Nếu nó bị đuổi ra khỏi gia tộc thì tất cả các người không phải cũng nên bị đuổi ra khỏi gia tộc à?”
Nhạc Thiên Hùng tức giận mắng chửi, cũng không nể mặt bất cứ ai.
Nhạc Huy là con trai của ông ấy, là niềm kiêu hãnh của ông ấy, nhưng lại bị đám người này coi thường ức hiếp, ông ấy là một người bố sao có thể kiềm chế được chứ?
Mọi người đều hoảng sợ không dám cãi lời nào, ba người chú kia cũng đỏ mặt xấu hổ, không còn gì để nói.
Nhạc Huy đứng bên cạnh Nhạc Thiên Hùng, sắc mặt của anh không hề có một chút dao động.
Tất cả những thứ này đều do anh lên kế hoạch, nhưng anh không cảm thấy bản thân mình có gì đáng để tự hào. Bởi vì toàn bộ kế hoạch này, kể cả kế hoạch chi tiết đều do anh nghĩ ra một cách dễ dàng. Không hề tốn nhiều sức lực của anh, hơn nữa khi anh nói kế hoạch này với Nhạc Thiên Hùng, anh đã đoán trước được kết quả sẽ như thế nào rồi.
Kế hoạch này rất hoàn hảo, không có một chút sai sót nào, kịch hay vẫn còn ở phía sau.
“Xem ra đây đều là chuyện nhà họ Nhạc của các người, không liên quan gì đến ba người ngoài chúng tôi, nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước! Tạm biệt!”
Ba người Vương Sơn Hà vội vàng nói, chuẩn bị muốn chạy trốn.
Nhạc Thiên Hùng nghe thấy vậy liền giơ khẩu súng trong tay lên bắn về phía nền đất ngay trước mặt ba người kia.
“Đoàng”, tiếng súng vang lên, dọa đám người đứng xung quanh run lên cầm cập, ba người Vương Sơn Hà cũng sợ hãi hét lên, vội vàng lùi về phía sau.
“Nhạc Thiên Hùng, ông làm cái quái gì vậy?”
“Ông thật sự dám nổ súng sao? Địa vị của ba người chúng tôi sánh ngang với ông, lại không phải là người của nhà họ Nhạc, ông dám ra tay với chúng tôi thử xem!”
Vương Sơn Hà và Diệp Trường Canh cũng hơi lo lắng, bọn họ hét thẳng vào mặt Nhạc Thiên Hùng bởi vì quá sốc và tức giận.
Nhạc Thiên Hùng lạnh lùng nhìn họ và nói:
“Các người đến nhà họ Nhạc của tôi châm ngòi lửa, bây giờ lại muốn rời đi, không phải nên trả giá cho những gì bản thân đã làm sao?”
“Ngày đầu tiên tôi giả chết, các người đã biết được thông tin tôi chết rồi đúng không, là do Nhạc Đức nói cho các người. Ngay ngày đầu tiên các người đã ra tay với công ty nhà họ Nhạc của tôi, nhưng mấy ngày nay người nhà họ Nhạc đều bận rộn chuyện đám tang của tôi nên chưa ai biết thôi”.
“Nhưng bọn họ không biết rằng những chuyện này tôi đều biết cả, công ty của tôi bị tổn thất bao nhiêu tiền, các người dự định bồi thường tôi như thế nào?”
Vương Sơn Hà nói:
“Chuyện này… bao nhiêu tiền thì chúng tôi bồi thường là được chứ gì, chúng tôi cũng không nói là sẽ không trả, ông cần gì phải dùng dao dùng súng với chúng tôi chứ?”
Nhạc Thiên Hùng nghe vậy, cười khẩy rồi nói:
“Ông cảm thấy không cần thiết đúng không? Đừng nghĩ là tôi không biết gì, các người đã bố trí hơn một trăm tên sát thủ ở bên ngoài khuôn viên Vạn Tượng. Chỉ cần nhà họ Nhạc của tôi kí xong hợp đồng chuyển nhượng công ty, các người sẽ sai đám người đó xông vào, ép nhà họ Nhạc của tôi kí thêm bản hợp đồng khác, sau đó phá hủy toàn bộ nhà họ Nhạc của tôi”.
“Các người làm việc theo kiểu xã hội đen này, khiến Nhạc Thiên Hùng tôi rất tức giận, nếu hôm nay tôi không thả các người đi thì các người có thể làm được gì?”
Ông ấy vừa dứt lời, sắc mặt của đám người Nhạc Long Thành lập tức thay đổi, ông ta không ngờ rằng ba người này lại dám nhân cơ hội hôm nay đánh bại nhà họ Nhạc của bọn họ.
“Chú ba, đồ khốn nạn! Chú là tội đồ của nhà họ Nhạc!”
Nhạc Long Thành ngẩng đầu chỉ vào Nhạc Đức đang quỳ dưới sàn nhà và mắng.
“Cậu ba, cậu hồ đồ rồi hả? Cậu không cảm thấy có lỗi với bố của cậu và những người nhà họ Nhạc của chúng ta sao?”
Nhạc Chính Sơn cũng tức giận đến mức chống gậy lên mà mắng nhiếc.
Nét mặt của Nhạc Đức tràn ngập sự kinh ngạc và uất ức, ông ta vội vàng giải thích:
“Tôi không có! Tôi hoàn toàn không biết chuyện bọn họ sắp xếp sát thủ ở bên ngoài!”
“Vương Sơn Hà, các người lừa gạt tôi! Không phải là các người nói sẽ cùng nhau hợp tác sao, giúp ông đây cùng phát triển, mẹ kiếp các người lại dám tiêu diệt nhà họ Nhạc của tôi!”
Ba người Vương Sơn Hà cũng sửng sốt khi nghe thấy Nhạc Thiên Hùng lại biết bọn họ sắp xếp sát thủ mai phục ở bên ngoài?
“Hừ! Thì đã sao, cuộc chiến giữa các gia tộc chính là như vậy, nếu như chúng tôi đã bị các người vạch trần vậy thì chúng tôi sẽ thừa nhận!”
“Nhạc gia chủ, ông muốn bồi thường bao nhiêu, mau nói ra, cùng lắm thì chúng tôi bồi thường cho nhà họ Nhạc của các người là được chứ gì!”
Diệp Trường Canh và Lôi Vọng dường như đều nghĩ chuyện này không hề quan trọng một chút nào, nếu đã bị vạnh trần, vậy thì bọn họ sẽ bồi thường.
“Tạm thời cứ vậy đi, không cần phải đến mức ông sống thì tôi phải chết đâu”, Vương Sơn Hà cũng chắp tay sau lưng và nói: “Chúng tôi sắp xếp những người đó đều là cao thủ, nếu các người cứ nhất định khiến chúng tôi xấu mặt, làm khó chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không để các người tùy tiện bắt nạt đâu, bọn họ sẽ xông vào đây, nói không chừng hôm nay sẽ có không ít người bị thiệt mạng đấy!”
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, người nhà họ Nhạc đều cảm thấy hơi sợ hãi. Nếu sát thủ thực sự xông vào, chắc chắn sẽ có người đổ máu hi sinh, bọn họ không muốn chết.
“Thiên Hùng, hay là để bọn họ rời đi, đừng dùng đến dao súng gì nữa, các chú đều đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị dọa như vậy đâu”.
Nhạc Chính Sơn vội vàng nói.
Nhưng Nhạc Thiên Hùng không nghe lọt tai câu nào, ông ấy lạnh lùng nói với ba ông chú:
“Các người uy hiếp tôi sao? Có phải các người cho rằng tôi không dám nổ súng?”
Diệp Trường Canh đi về phía trước, cười khẩy rồi nói:
“Nhạc gia chủ, tôi không tin ông thật sự dám nổ súng, ông không phải là kẻ ngốc, ông nên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm”.
“Cho dù nhà họ Nhạc của ông có lớn mạnh thì đã làm sao, nếu như ba gia tộc của chúng tôi hợp lại liều mạng với ông thì liệu các người còn có thể sống yên ổn sống sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là cá chết lưới...”
Diệp Trường Canh còn chưa kịp nói xong, Nhạc Thiên Hùng đã giơ một khẩu súng lên và không hề do dự bóp cò.
Tiếng “Đoàng” vang lên, ngọn lửa phun ra, viên đạn liền bắn ra ngoài xuyên thẳng qua đầu của Diệp Trường Canh ngay tại chỗ.
Thời gian dường như ngừng trôi, ngoại trừ Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn ra thì tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, sắc mặt điên cuồng thay đổi.
Nhạc Thiên Hùng thật sự đã nổ súng! Ông ấy đã bắn chết gia chủ nhà họ Diệp!
Nhạc Huy nhanh chóng xoay đầu An Nhã, không để cô ấy nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.
“Ông ông… Nhạc Thiên Hùng! Ông điên rồi sao!”
Chân của Vương Sơn Hà và Lôi Vọng run rẩy vì sợ hãi, bọn họ tức giận nhìn ông ấy.
Nhạc Thiên Hùng nổ xong một phát súng, ông ấy rất bình tĩnh, bỏ tay phải xuống, cười khẩy rồi nói:
“Tốt xấu gì thì tôi cũng là gia chủ của nhà họ Nhạc, các người lại kích động tôi như vậy, nếu tôi còn không nổ súng, vậy thì uy nghiêm của tôi để đâu chứ?”
Vương Sơn Hà run rẩy nói:
“Tiếng súng vang lên, các sát thủ của chúng tôi đang mai phục ở bên ngoài sẽ lập tức xông vào! Ông đã từng nghĩ đến hậu quả chưa, ông đã từng nghĩ đến chuyện nhà họ Diệp sẽ đối phó với các người ra sao chưa?”
Trước những lời chất vấn của Vương Sơn Hà, Nhạc Thiên Hùng bật cười và nói:
“Xin lỗi, lát nữa sát thủ của các người chắc chắn sẽ vào, nhưng chắc chắn một điều rằng bọn họ sẽ bị người của tôi áp giải vào đây”.
“Còn về hậu quả, để xóa bỏ những lo lắng cho tương lai, mấy ngày này tôi đã yêu cầu ông Kỳ và người của ông ấy bí mật sao chép dữ liệu sổ sách kế toán các công ty của mấy người. Khi các người bắt đầu ra tay với công ty của tôi, các người hoàn toàn không nghĩ đến việc tôi sẽ giả chết, do đó các người không hề đề phòng tôi. Tôi cũng không ngại nói với các người rằng, bây giờ tôi có rất nhiều bằng chứng về việc trốn thuế và một số bằng chứng phạm tội khác của ba gia tộc nhà các người, số tiền đó lên đến hàng tỷ, đủ để ba gia tộc của các người phải trả giá bằng nửa mạng sống”.
“Nhà họ Diệp còn nặng nề hơn, bọn họ dính líu đến con đường buôn lậu và sản xuất ma túy. Nhà họ Diệp đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt, chỉ ngày mai thôi thì sẽ hoàn toàn biết mất ở thủ đô này”.
“Ông nói thử xem, tôi có thể gặp phải hậu quả gì?”
Nói đến đây, Nhạc Thiên Hùng không kìm nén được mà nhìn Nhạc Huy rồi bật cười lớn.
Đây cũng là một phần trong kế hoạch, cũng chính là do Nhạc Huy đề xuất cho ông ấy.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức tối sầm như màu đất, ngã phịch xuống sàn, tuyệt vọng nhìn Nhạc Thiên Hùng.